Vay nóng Tinvay

Truyện:Y Tiên Thiểu - Chương 0240

Y Tiên Thiểu
Trọn bộ 1258 chương
Chương 0240: Ngăn chặn
0.00
(0 votes)


Chương (1-1258)

Siêu sale Lazada


Tống Lập Hào cắn răng, giọng căm hận nói:

- Phụ thân yên tâm, Tống Lập Hào này há lại tình nguyện để người đàn bà nào đó khinh thường! Tiện nhân Thẩm Quân Lăng này, con nhất định sẽ khiến cô ta hối hận, đến lúc đó, con sẽ giày xéo thân thể của cô ta, sau đó vứt bỏ cô ta, hừ!

- Tốt, con hiểu được là tốt. Ngoài ra, chớ đi chọc tiểu tử Tùy Qua kia, cho dù hắn danh tiếng ngút trời, cũng không cần chúng ta đi thúc dục hắn, chúng ta cũng không thể làm chim đầu đàn

Tống Thiên Húc nói, thần sắc đột nhiên biến đổi, ánh mắt nhìn về phía xa.

Vù!

Chỉ thấy một đạo kiếm quang thanh sắc phá vỡ không trung, trong nháy mắt đã đến trước mắt.

Tống Thiên Húc vội vàng vung tay lên, nhấc Tống Lập Hào ra ngoài phòng, sau đó cung kính nói:

- Cung nghênh tôn sứ!

Vừa mới dứt lời, kiếm quang màu xanh cũng đến trước mặt, là một lão giả ngự kiếm, mặc đạo bào mà đến.

- Tống Thiên Húc, đây là nhi tử của ngươi?

Ánh mắt lão giả rơi vào Tống Lập Hào.

Tống Lập Hào ngang nhiên ưỡn ngực, hi vọng thể hiện ra phong thái thế gia công tử của mình.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên một luồng thần lực đánh trúng chân của hắn, Tống Lập Hào thoáng cái quỳ trên mặt đất.

- Tiểu nhi vô lễ, kính xin tôn sứ tha thứ.

Tống Thiên Húc nói, thì ra là hắn phát lực khiến cho Tống Lập Hào quỳ xuống.

Tống Lập Hào âm thầm kêu oan, nhưng cũng không thể tránh được, dù sao ngay cả lão tử hắn cũng chọc không nổi người ta, hắn dĩ nhiên phải quỳ xuống rồi.

Lão giả lại rời mắt khỏi Tống Lập Hào, nói với Tống Thiên Húc:

- Ý tứ của các nguyên lão là, Tống gia các ngươi cách Đông Giang gần nhất, cho nên kêu các ngươi đi thăm dò lai lịch của tiểu tử Tùy Qua. Ngoài ra, tiểu tử kia muốn buôn bán linh dược, các ngươi nhất định phải nghĩ cách ngăn chặn việc buôn bán của hắn!

- Cái gì!

Tống Thiên Húc quá sợ hãi.

Lúc trước, Tống Thiên Húc còn nói với nhi tử "Cây mọc thành rừng, gió vẫn thổi tung rễ", còn nói Tống gia không cần phải đi làm "Chim đầu đàn", ai ngờ người định không bằng trời định, Tống gia bọn họ không thể không làm chim đầu đàn rồi!

Vèo!

Kiếm khí gào thét chém qua, một tảng đá lớn bị chẻ thành hai khối.

- Chim đầu đàn!

Tống Thiên Húc hừ lạnh một tiếng, sắc mặt xanh mét.

Tôn sứ ngự kiếm mà đến, đương nhiên đã đi rồi.

Nếu không, Tống Thiên Húc nào dám nổi đóa với tảng đá như thế.

Tống Lập Hào trầm mặc không nói, đợi phụ thân nguôi giận mới nói:

- Phụ thân, thật không ngờ người của hiệp hội lại cậy mạnh như thế...

- Đừng nói những lời nhảm nhí!

Tống Thiên Húc cắt đứt lời của con:

- Cậy mạnh, là thành lập trên cơ sở thực lực. Hắn mạnh hơn ta, cho nên hắn có thể cậy mạnh trước mặt chúng ta.

- Nhi tử hiểu.

Tống Lập Hào gật đầu nói:

- Sau này con nhất định chăm chỉ tu luyện, một ngày kia, nhất định phải dẫm tất cả những người này xuống dưới chân, hung hăng sỉ nhục bọn họ! Nhưng trước mắt chúng ta phải làm sao? Nhìn ý tứ của hiệp hội, là muốn chúng ta làm chim đầu đàn!

Tống Lập Hào không phải một người ngu, đã nhìn thấu dụng ý của sứ giả hiệp hội.

Tống Thiên Húc nói:

- Chuyện này đã rất rõ ràng. Hừ! Thật không ngờ, hiệp hội đáng chết này hàng năm bắt chúng ta "tiến cống" không nói, lại còn muốn đẩy chúng ta vào biển lửa, đích xác là vô cùng ghê tởm! Mẹ kiếp, dò thăm lai lịch của tiểu tử kia, lai lịch của hắn dễ dàng tìm hiểu như vậy sao? Nếu dễ dàng. hắn đã không kêu chúng ta làm người chết thay như thế?

- Người chết thay? Thật sự nghiêm trọng như vậy sao?

Tống Lập Hào hỏi, vẻ mặt bắt đầu lo lắng.

- Sinh tử không phải trò đùa.

Tống Thiên Húc nói:

- Lỡ một bước chân thành thiên cổ hận. Người của Bùi gia, cũng bởi vì không biết rõ ràng lai lịch của tiểu tử kia mà tùy tiện xuất thủ, kết quả thế nào? Tựa hồ bị diệt tộc, toàn bộ người tu hành của gia tộc bị giết hết!

- Diệt tộc? Không đến mức như vậy chứ?

Tống Lập Hào sợ hãi nói.

- Trong mắt người tu hành có cảnh giới cao thâm, người tu hành có cảnh giới thấp như chúng ta, chẳng qua chỉ như con kiến hôi mà thôi. Nếu đổi lại là con, con sẽ để ý đến sống chết của một bầy kiến hôi sao?

Thiên Húc nói.

- Nhưng nếu như chúng ta không đi điều tra, người của hiệp hội há có thể từ bỏ ý đồ?

Tống Lập Hào nói.

- Đương nhiên không chịu bỏ qua. Nhưng, chúng ta có thể trì hoãn.

- Làm sao trì hoãn?

- Tránh nặng tìm nhẹ.

Tống Thiên Húc nói:

- Người của hiệp hội kêu chúng ta một là điều tra lai lịch của tiểu tử kia. hai là ngăn chặn hắn buôn bán linh dược. Chúng ta chuyên tâm làm tốt chuyện thứ hai trước. Chuyện điều tra lai lịch, yên lặng theo dõi kỳ biến.

- Xem ra cũng chỉ có thể làm như vậy.

Tống Lập Hào nói:

- Tiểu tử kia cũng không biết rút gân ở đâu, lại đi buôn bán bán cao da chó, hơn nữa hắn còn làm rất náo nhiệt.

- Hành động của tiểu tử kia thật sự có chút làm cho người ta khó hiểu.

Tống Thiên Húc nói:

- Nhưng, trước mắt tiểu tử kia như cánh chim không gió, muốn ngăn chặn việc buôn bán của hắn, cũng không dễ dàng. Lập Hào, con có ý kiến gì không?

Tống Lập Hào nói:

- Nếu chỉ là ngăn chặn việc buôn bán của hắn phát triển, vậy thì dễ dàng hơn nhiều. Con đã điều tra qua rồi, tiểu tử này trước mắt chỉ có một công ty dược, quy mô không quá lớn, hơn nữa năng lực sản xuất thuốc dán cũng rất có hạn. Đơn giản mà nói, căn bản không có quỹ đạo, quy mô xưởng sản xuất, danh khí, sản lượng đều hoàn toàn không có cấp bậc. Cho nên, ngăn chặn việc làm ăn của tiểu tử kia, thậm chí khiến cho hắn không kiếm được tiền phải phá sản, có lẽ cũng không phải việc gì khó khăn.

- Con nói mặc dù có đạo lý, nhưng cũng không cần khinh thị đối thủ quá đáng như thế.

Tống Thiên Húc nói.

Tống Lập Hào đắc ý nói:

- Chỉ luận về làm ăn, hắn căn bản không xứng làm đối thủ của con! Tiểu tử này chẳng qua là một tiểu tử nghèo tới từ nông thôn, chưa thạo việc đời, cho nên hiệu suất của xưởng sản xuất thuốc rất thấp, phương thức tiêu thụ cũng chỉ có một, là dùng nhân viên đi tiêu thụ trực tiếp. Ngoài ra, diện tích che phủ của thuốc dán cũng nhỏ, trước mắt ngay cả thị trường tỉnh Minh Hải cũng không chiếm cứ hết... Tóm lại, căn bản không cách nào so sánh.

- Phân tích của con rất có đạo lý.

Tống Thiên Húc nói:

- Nhưng, ta nghe nói tiểu tử kia gần đây lại sáng chế ra một loại thuốc dán mới, đặc biệt dùng cho cầm máu và khép vết thương, con biết chuyện này có nghĩa gì không?

Tống Lập Hào đầu tiên là kinh ngạc, sau đó kịp phản ứng, cười lạnh nói:

- Tiểu tử này thật là nằm mộng giữa ban ngày, hắn chẳng lẽ cho rằng có thể dao động thị trường "Tống thị Bạch Ngọc tán" của chúng ta sao? "Tống thị Bạch Ngọc tán" của chúng ta là thương hiệu lâu đời, chỉ dựa vào hắn có thể đủ dao động sao? Huống chi, chúng ta cũng sớm đã vững vàng chiếm cứ thị trường Hoa Hạ, thậm chí ngay cả hải ngoại cũng có chút lượng tiêu thụ, hắn làm sao đấu lại được chúng ta?

- Con cho rằng tên kia không biết rõ điểm này sao?

*****

Tống Thiên Húc nói:

- Chính bởi vì như vậy, ta mới có lo lắng. Tiểu tử kia nhìn như một tên ngu xuẩn, nhưng trên thực tế lại là đầy bụng xấu xa, không chừng hắn thật sự có thể đủ dao động thị trường của chúng ta.

- Hừ! Vậy thì căn bản không để cho hắn cơ hội này!

Tống Lập Hào nói:

- Đợi hắn đưa thuốc dán cầm máu ra thị trường, chúng ta gióng trống khua chiêng tuyên truyền, sau đó làm "lễ kỷ niệm trăm năm" bán hạ giá, vững vàng củng cố nhãn hiệu của chúng ta, hoàn toàn không cho hắn cơ hội.

- Ừ, ý nghĩ này của con có thể được.

Tống Thiên Húc nói:

- Người bị bệnh đả thương, nếu lựa chọn thuốc men, đương nhiên chọn lựa đầu tiên chính là nhãn hiệu trăm năm như chúng ta, người nào lại ưu ái thuốc dán của một xưởng sản xuất không chính quy? Chỉ cần chúng ta không cho hắn cơ hội tạo nhãn hiệu, hắn vĩnh viễn chỉ có thể dậm chân ở Đông Giang, muốn tiến quân ra thị trường cả nước, căn bản là nằm mơ!

- Đúng vậy!

Tống Lập Hào lại nói:

- Thật ra, con cũng đã có một kế hoạch mở rộng nhãn hiệu của chúng ta. Lần này vừa vặn đẩy ra, khiến tiểu tử kia hoàn toàn không có cơ hội!

- Con có kế hoạch gì?

Tống Thiên Húc hỏi, đối với khả năng của nhi tử ở phương diện làm ăn, hắn rất hài lòng.

- Mời minh tinh làm người phát ngôn!

Tống Lập Hào nói.

Tống Thiên Húc vừa nghe, không khỏi thất vọng, nói:

- Loại chuyện này chúng ta đã sớm làm rồi, cũng không thấy có tác dụng đẩy mạnh.

- Trước kia những minh tinh được mời, trong mắt con cũng không tính là minh tinh thật sự, chẳng qua chỉ có gương mặt xinh đẹp mà thôi.

Tống Lập Hào nói:

- Lần này nếu chúng ta muốn mời minh tinh, nhất định phải mời minh tinh đẳng cấp quốc tế. Chỉ có minh tinh như vậy, mới có lực hiệu triệu, không chỉ có thể khai hỏa nhãn hiệu, hơn nữa cũng có thể mở rộng ra thị trường hải ngoại.

- Nghe có chút đạo lý.

Tống Thiên Húc nói:

- Vậy con tính toán mời vị minh tinh nào?

- La Bối!

Tống Lập Hào rất có nắm chắc nói:

- Con đã làm điều tra. Trước mắt trong số người dưới hai mươi lăm tuổi, có ít nhất bốn mươi phần trăm từng nghe đến cái tên La Bối, có mười lăm phần trăm là người hâm mộ của hắn. Còn một loại người, vừa vặn là khách hàng tiềm năng mà chúng ta nên tận lực tranh thủ!

- Như thế nào?

- Hiện tại, người ủng hộ thuốc bắc, đại đa số đều từ ba mươi tuổi trở lên, hơn nữa người càng lớn tuổi, ủng hộ thuốc bắc càng nhiều. Người càng trẻ tuổi, ủng hộ lại càng ít. Nhất là số người từ hai mươi lăm tuổi trở xuống, một khi có bệnh gì, khẳng định đều dùng thuốc tây đầu tiên, bởi vì bọn họ cho rằng, thuốc bắc có hiệu quả chậm, thuốc tây mới là nhanh nhất! Hơn nữa, không ít người còn sính ngoại, cho là thuốc ngoại tốt hơn thuốc bắc. Nếu quan niệm này không thay đổi, cứ thế mãi, sợ rằng thuốc bắc sẽ hoàn toàn diệt tuyệt.

Tống Lập Hào nói, những lời này của hắn cũng có chút đạo lý.

- Cho nên, con tính toán mời một minh tinh quốc tế đến quảng cáo, hi vọng thay đổi những suy nghĩ của những người trẻ tuổi này? Mời minh tinh quốc tế quảng cáo thuốc bắc, chuyện này rất thú vị, xem ra con thật sự đã bỏ tâm sức suy nghĩ, không để ta thất vọng!

Tống Thiên Húc gật đầu nói:

- Vậy chi phí như thế nào?

- Chi phí có lẽ tương đối cao.

Tống Lập Hào nói:

- Với danh tiếng trước mắt của La Bối, sợ rằng chi phí ít nhất là một tỉ!

- Nhiều như vậy sao? Mẹ kiếp, tên ngoại quốc này đáng giá như vậy sao?

Tống Thiên Húc cau mày nói.

- Càng đáng giá, mới càng có thể mang tới hiệu quả quảng cáo khổng lồ cho chúng ta.

Tống Lập Hào nói:

- Hơn nữa, nếu như có thể dựa vào danh tiếng của La Bối, phát triển ra thị trường hải ngoại, như vậy tiền lời tương đối khá.

- Thị trường hải ngoại?

Tống Thiên Húc khẽ thở dài một tiếng:

- Thị trường hải ngoại, cũng không phải dễ dàng khai thác. Nếu con chỉ bán một chút thuốc bắc, không có vấn đề gì, nhưng nếu quả thật chiếm cứ phần lớn thị trường, sợ rằng đến lúc đó sẽ là họa chứ không phải phúc.

- Làm sao không thể đẩy mạnh khai thác thị trường hải ngoại được chứ?

Tống Lập Hào không hiểu nói.

- Thị trường hải ngoại, những năm gần đây có không ít người cố gắng khai thác, nhưng có người nào thành công?

Vẻ mặt Tống Thiên Húc có chút kiêng kỵ nói:

- Ta từng nghe người của hiệp hội nói qua, hải ngoại cũng có gia tộc cường đại và hiệp hội của bọn họ, một khi uy hiếp đến lợi ích của bọn hắn, những người đó đương nhiên cũng sẽ không ngồi yên. Hơn nữa, loại chuyện này từng phát sinh, tình huống rất thảm thiết.

- Chẳng lẽ trong những quỷ lão kia, cũng có nhân vật lợi hại hơn Tiên Thiên kỳ?

Tống Lập Hào hỏi.

- Vấn đề này đừng hỏi nữa.

Tống Thiên Húc nói:

- Trong những quỷ lão kia cũng có người tu hành, nhưng không giống với người tu hành của chúng ta. Cho nên, bọn họ rút cuộc có cảnh giới gì, cha cũng không rõ ràng lắm. Hơn nữa, trước mắt con không cần quan tâm đến những chuyện này, cứ dựa theo ý của con mà làm, cần phải ngăn chặn việc làm ăn của tiểu tử kia, nếu không người của hiệp hội chắc chắn sẽ không cho chúng ta sống yên!

Tống Lập Hào gật đầu, trầm giọng nói:

- Phụ thân yên tâm, con sẽ "dạy" cho tiểu tử kia thế nào là làm ăn!

Đế Ngọc cao số 3, rốt cục được đẩy ra.

Dựa theo suy nghĩ của Tùy Qua, Diên Vân đã điều chỉnh phương thuốc, khiến cho tốc độ cầm máu rất nhanh, tốc độ vết thương khép lại hơi trì hoãn.

Giá tiền của Đế Ngọc cao 3, định giá là sáu trăm đồng một tờ.

Số thuốc dán đầu tiên, Diên Vân tự mình giám sát sản xuất một vạn tờ.

Dù sao, đối với Tùy Qua mà nói, trước mắt quan trọng nhất không phải là lượng tiêu thụ, mà là tạo ra nhãn hiệu "Đế Ngọc cao".

Thuốc cao bôi da chó, mặc dù có lịch sử lâu đời, nhưng luôn bị người ta coi là vật đại tục, không thể lôi lên mặt bàn, nhưng Tùy Qua lại làm không biết mệt, liên tiếp đẩy ra các loại thuốc dán da chó, bởi vì hắn tin chắc thuốc cao da chó của hắn chắc chắn sẽ trở thành một loại nhãn hiệu, thậm chí biến thành một loại trào lưu.

Nhưng muốn biến Đế Ngọc cao thành một loại nhãn hiệu, Tùy Qua còn con đường rất dài phía trước.

Nhãn hiệu chân chính, không phải là dựa vào mấy minh tinh, quảng cáo tới tấp là có thể đứng lên. Nhãn hiệu chân chính là dùng đánh giá của người tiêu dùng ngưng tụ mà thành, là chống lại khảo nghiệm của thời gian. Những thứ nhãn hiệu kia, cho dù có thể bốc lửa nhất thời, nhưng rất nhanh sẽ bị dân chúng lãng quên.

Chính vì ôm ý nghĩ như vậy, cho nên Tùy Qua ngoại tiến hành một số tuyên truyền ở Đông Giang, cũng không tiến hành hoạt động tuyên truyền nào khác, không mời minh tinh làm người phát ngôn, cũng không làm quảng cáo trên sóng đài truyền hình quốc gia.

Nhưng cho dù như thế, lượng tiêu thụ của Đế Ngọc cao cũng bắt đầu vững bước tăng trưởng, đây chính là tác dụng của danh tiếng và hiệu quả của thuốc men.

Mùi rượu không sợ ngõ hẻm sâu.

Thứ tốt chân chính, luôn sẽ có người thưởng thức và đề cử.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1258)