Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Tiên Thiểu - Chương 0267

Y Tiên Thiểu
Trọn bộ 1258 chương
Chương 0267: Tam Thánh Phong
0.00
(0 votes)


Chương (1-1258)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Tình huống bây giờ của Tùy Qua, càng cao ngạo, càng lớn lối, ngược lại càng an toàn.

Dù sao, ai bảo hắn có một "nữ ma đầu" có tu vi cực kỳ kinh làm núi dựa?

Hôm nay, cho dù là Tùy Qua, cũng bắt đầu từ từ tin tưởng lời đồn đãi này là sự thật.

Hiện tại, Tùy Qua lại vận dụng Niếp Không thảo, lên núi như giẫm trên đất bằng, chính là muốn tiếp tục củng cố tín niệm của phụ tử Tống thị.

Dĩ nhiên, loại linh thảo như Niếp Không thảo, vốn cực kì thưa thớt, hiếm thấy, phụ tử Tống thị không có Thần Nông tiên thảo bí quyết, đương nhiên không biết tồn tại của Niếp Không thảo, nếu không cũng sẽ không bị Tùy Qua hù dọa.

Trà Kiếm sơn đúng là rất cao, Tùy Qua "đi" khoảng mười phút, mới tới giữa sườn núi.

Lưng chừng núi, mây mù lượn lờ, nhưng trong đó như có lầu các lúc ẩn lúc hiện.

Rất hiển nhiên, nơi này chính là sơn môn của Tống gia.

Dĩ nhiên, với tình trạng của Tống gia hiện giờ, dùng từ ngữ "sơn môn" thật sự có chút hơi quá.

Sơn môn, phải là đại môn phái có tiên sơn phúc địa, mới có tư cách sử dụng.

Sau khi Tùy Qua đến nơi, Tống Thiên Húc và Tống Lập Hào cũng đến.

Lúc này Tống Lập Hào lấy ra một ngọc giản, đưa vào chút Tiên Thiên chân khí, sau đó trên ngọc giản toát ra tia sáng màu vàng, nhất thời mây mù xung quanh bắt đầu lui tán, kiến trúc và cảnh sắc xung quanh cũng trở nên rõ ràng.

Nhưng bên ngoài ngọn núi vẫn là sương khói lượn lờ.

Lúc này, Tống gia cũng có người ra đón, nhưng yên lặng đứng một bên, không nhúc nhích.

Tống Thiên Húc dẫn Tùy Qua đi theo sơn đạo quanh co, vừa đi vừa nói:

- Tùy tiên sinh nhìn xem, ngọn núi này chính là tổ tiên Tống gia chúng tôi dùng Tiên Thiên kiếm khí mở ra.

- Không tệ.

Tùy Qua nói:

- Tổ tiên Tống gia các ngươi cũng có chút thủ đoạn, chỉ có điều hậu bối... Hắc.

Hắn không nói tiếp, nhưng Tống Thiên Húc và Tống Lập Hào đều biết là có ý gì. Tống Thiên Húc bùi ngùi nói:

- Đúng là, hậu nhân Tống gia chúng tôi, quả nhiên đời sau không bằng đời trước.

- Điều này cũng không hoàn toàn do thiên phú của hậu nhân Tống gia các ngươi.

Tùy Qua chậm rãi nói, có một loại mùi vị "chỉ điểm":

- Hiện giờ linh khí thiên địa thiếu thốn, người tu hành đến Luyện Khí kỳ, muốn đề cao cảnh giới, khó khăn hơn trước rất nhiều. Nhưng trong hiệp hội không phải có mua bán linh thảo, linh dược hay sao, vì sao Tống gia các ngươi không mua một chút, dùng cho đệ tử Tống gia đề cao tu vi?

Tống Thiên Húc thở dài nói:

- Mỗi khi có linh thảo, linh đan xuất hiện, tất nhiên sẽ có một cuộc đấu giá đổ máu. Tống gia chúng ta trong mắt người thế tục mặc dù nội tình hùng hậu, nhưng trong giới tu hành, chỉ như muối bỏ biển mà thôi. Huống chi, linh đan diệu dược chân chính, người nào lại lấy ra đấu giá? Cho dù là đấu giá, cũng phải thỏa mãn các thành viên trọng yếu và hội nguyên lão trước. Được rồi, chuyện này không đề cập tới nữ.

Nghe giọng nói của Tống Thiên Húc, thật sự chứa nhiều oán trách với cách làm của hiệp hội.

Tùy Qua thừa cơ nói:

- Yên tâm đi, chỉ cần các vị xuất lực cho tôi, sau này không thể thiếu chỗ tốt cho Tống gia. Đến lúc đó, Tống gia muốn hưng thịnh, cũng không phải là chuyện không thể.

- Đa tạ Tùy tiên sinh.

Tống Thiên Húc lập tức vui mừng nói, cảm giác dựa vào Tùy Qua, tựa hồ còn hơn rất nhiều so với sống với hiệp hội.

- Ngài cũng không cần cám ơn tôi.

Tùy Qua nói:

- Dù sao Tống gia cũng là người đầu tư gia nhập vào thế gia của tôi, tôi đương nhiên phải dành cho các người một chút chỗ tốt. Tránh để người ta cảm thấy tôi đoạt sản nghiệp Tống gia, chiếm tiện nghi của Tống gia các vị.

- Làm gì có.

Tống Thiên Húc cười nói:

- So với linh dược, chút sản nghiệp của Tống gia có là gì. Ngoài ra, phương thuốc Tùy tiên sinh muốn xem, tôi cũng đã chuẩn bị xong, mời đến thư phòng.

- Được.

Tùy Qua gật đầu, đi theo.

Lần này, Tùy Qua đáp ứng "che chở" Tống gia, không chỉ lấy được năm mươi mốt phần trăm cổ phần của hãng dược Tống thị, hắn còn có một yêu cầu khác, chính là muốn phương thuốc của "Bạch Ngọc tán" và những dược vật khác của Tống gia.

Thần Nông tiên thảo bí quyết mặc dù huyền diệu, nhưng phương thuốc ghi phía trên căn bản đều là phương thuốc linh dược, rất ít có phương thuốc phàm dược. Mà linh dược nhất định phải tiêu hao linh thảo, nhìn tình huống mua bán linh dược trên thị trường hiện tại, Tùy Qua căn bản không thể lấy ra nhiều linh thảo như vậy. Cho nên, Tùy Qua một mặt gia tăng phạm vi trồng linh thảo, để Tiểu Ngân Trùng liều mạng khai khẩn, cải tạo linh điền, một mặt nghĩ cách hấp thu nhiều hơn phương thuốc của phàm dược "tinh phẩm", dùng cái này để giảm bớt lượng tiêu hao linh thảo.

Tỷ như "Bạch Ngọc tán" và vài loại dược vật khác của Tống gia, chính là phương thuốc Tùy Qua cảm thấy có thể lợi dụng và khai phá.

Mặc dù bên ngoài xem Bạch Ngọc tán là "Phương thuốc bí truyền", nhưng đối với Tống gia mà nói, cũng không đáng kể gì. Trong mắt người của Tống gia, chỉ cần Tùy Qua không lấy cách điều chế linh dược và phương pháp luyện chế do tổ tiên Tống gia truyền thừa là được.

Nhưng Tống Thiên Húc nào biết rằng, Tùy Qua căn bản không thèm để ý đến cách điều chế linh dược của tổ tiên Tống gia, bởi vì Tùy Qua không thiếu cái này!

Lúc này, Tống Thiên Húc dẫn Tùy Qua đi tới phía trước một tòa đình viện lớn.

Tòa đình viện này, chính là nơi Tống gia đặc biệt dùng cho tàng thư, tên là "Bác Quyển Uyển". Đình viện được xây trên một mặt đá bằng phẳng trống trải, lộ ra vẻ đại khí bất phàm, xem hình dáng bên trong chắc chắn có không ít tàng thư.

Nhưng trên cánh cửa của đình viện lại có một tấm thạch bích, trên đó viết "Không phải đệ tử Tống gia không được đi vào". Tùy Qua vừa nhìn, không khỏi bật cười.

Tống Thiên Húc đỏ mặt, vung tay về phía khối thạch bích, Tiên Thiên chân khí chém qua, những chữ đục khắc phía trên nhất thời hóa thành mảnh vụn rơi xuống.

Bước vào đình viện, Tùy Qua đột nhiên thấy giữa sân có một ngọn núi giả, ước chừng cao hơn hai thước, rộng chừng mười thước, trên đó viết ba chữ: Tam Thánh Phong!

Vốn ngọn núi giả này cũng không có gì, nhưng ngọn núi giả này lại tác động đến linh giác của Tùy Qua, khiến cho hắn cảm giác được bên trong ngọn núi giả này, có linh lực cường đại ba động. Nhìn chất liệu, tựa như không phải đá, mà là một loại vật chất kỳ lạ lai tạp giữa đá và kim khí.

Chẳng lẽ đây là...

Pháp bảo?

Trong lòng Tùy Qua không khỏi cả kinh.

Hiện giờ, linh thảo rất hiếm, pháp bảo cũng không thấy nhiều.

Nguyên nhân cũng rất đơn giản.

Đầu tiên, người có thể luyện chế pháp bảo, tu vi ít nhất cũng phải từ Trúc Cơ kỳ trở lên. Hơn nữa, người tu hành Trúc Cơ kỳ luyện chế pháp bảo chỉ có thể gọi là "Pháp khí", cũng không thể gọi là "Pháp bảo". Theo Tùy Qua biết, pháp bảo chia làm năm loại pháp khí, bảo khí, linh khí, tiên khí, thần khí. Pháp bảo cấp bậc bảo khí, ít nhất phải là người tu hành Kết Đan kỳ trở lên mới có thể luyện chế.

Tiếp theo, muốn luyện chế pháp bảo cần tài liệu là thiên tài địa bảo, trong đó rất nhiều tài liệu còn phải dùng đến linh thảo. Với tình trạng của thế giới hiện tại, làm gì có thiên tài địa bảo nào lưu lại.

*****

Cho nên, phàm là pháp bảo tồn tại, tất nhiên đều là từ viễn cổ lưu truyền.

Tống Thiên Húc thấy Tùy Qua chăm chú nhìn vào đỉnh Tam Thánh Phong, nói:

- Đây là bảo bối tổ tiên chúng tôi để lại. Nghe nói năm đó tổ tiên dùng đại pháp lực chặt đứt ba ngọn núi, sau đó dùng thủ đoạn luyện khí ngưng luyện mà thành. Đáng tiếc, sau này, không có ai có thể thúc dục vật này.

Mặc dù sau khi tiến vào Tiên Thiên kỳ, là có thể thúc dục pháp bảo, nhưng cái gọi là pháp bảo chẳng qua là "Pháp khí" cấp thấp mà thôi, muốn thúc dục pháp bảo chân chính, nguyên khí tiêu hao thật sự quá khổng lồ, ít nhất cũng phải từ Trúc Cơ kỳ mới có thể miễn cưỡng thúc dục.

- Vậy để ở đây, đích xác có chút lãng phí.

Tùy Qua bình thản nói.

Sắc mặt Tống Thiên Húc nhất thời biến đổi, còn tưởng Tùy Qua nói như vậy là muốn lấy pháp bảo này đi.

Phải biết rằng, mặc dù bản thân không cách nào thúc dục, nhưng theo Tống Thiên Húc, Tam Thánh Phong vẫn là "gia bảo truyền lại", nếu phải đưa nó cho người khác, thật sụ có chút khó có thể tiếp nhận.

Nhưng hiện nay an nguy của Tống gia đang nằm trong tay Tùy Qua, Tống Thiên Húc lại không dám đắc tội với Tùy Qua.

Cho nên, Tống Thiên Húc lúng túng đứng một bên, không biết nói tiếp như thế nào.

Nhưng, Tùy Qua lại biểu hiện không quá hứng thú với vật này, nói:

- Chúng ta đi xem phương thuốc của các ngươi đi.

Thật ra, Tùy Qua đồng học vốn cũng không có đạo đức tốt như vậy. Chẳng qua, tu vi của hắn còn chưa tới Tiên Thiên kỳ, cầm pháp bảo này cũng không cách nào thúc dục. Huống chi, Thần Nông tiên thảo bí quyết chú trọng vào cỏ cây mà đắc đạo, cho dù là pháp bảo, cũng cần pháp bảo thuộc tính "mộc", mới có thể phát huy ra uy lực lớn nhất, cho nên vật này đối với Tùy Qua mà nói chính là "Vô duyên".

Nếu là vật vô duyên, Tùy Qua cũng không có ý định lấy.

- Đứng lại!

Tùy Qua đang muốn cất bước về phía gian phòng tàng thư Tống gia, đột nhiên nghe thấy có người quát bảo dừng lại.

Một đạo nhân ảnh bay vút tới, chắn phía trước Tùy Qua.

Người này mặc một bộ áo đơn màu trắng, râu bạc trắng bồng bềnh, có chút cảm giác tiên phong đạo cốt.

- Bát gia...

Tống Lập Hào kinh hô, không ngờ Bát gia đang bế quan lại có thể xuất quan trước thời hạn.

Tống Thiên Húc cũng gọi một tiếng

- Bát thúc.

Tùy Qua rõ ràng cảm giác được, khí tức của vị lão giả này lợi hại hơn Tống Thiên Húc, thậm chí còn cao Thẩm Thái Sùng mấy phần, xem ra ít nhất cũng là tu vi Tiên Thiên trung kỳ.

Tùy Qua cười ha hả, nói với lão giả này:

- Lão tiên sinh có ý gì?

- Địa Tàng thư, chỉ cho phép đệ tử Tống gia xem sách!

Lão giả không khách khí nói.

Lão giả này, chính là Bát gia của Tống Lập Hào Tống Văn Hiên. Mặc dù tên rất văn nhã, nhưng khí tiết cương liệt, cũng chính vì nguyên nhân này, hắn luôn cố gắng giỏi hơn, tu luyện đến cảnh giới Tiên Thiên trung kỳ.

Phải biết rằng, từ Tiên Thiên sơ kỳ đến trung kỳ, tuyệt đối không phải một việc đơn giản.

Thẩm Thái Sùng tu hành nhiều năm, cũng là mượn Hỏa Linh chi trong Ngũ Hành bổ thiên chi của Tùy Qua mới có thể tấn chức.

- A? Vậy sao?

Tùy Qua đưa mắt nhìn Tống Thiên Húc, vẻ mặt lộ ra vẻ không vui.

Tống Thiên Húc vội vàng nói với Tống Văn Hiên:

- Bát thúc, ngài mới vừa xuất quan, không biết tình huống...

- Tình huống nào?

Tống Văn Hiên hừ lạnh nói:

- Ta vừa xuất quan, chỉ nghe thấy ngươi lại đưa sản nghiệp Tống gia cho người khác. Như vậy còn chưa đủ, lại còn dẫn người ngoài tới đây, hai cha con các ngươi, chẳng lẽ muốn vứt bỏ hết sản nghiệp Tống gia!

- Bát thúc, cháu nắm giữ Tống gia nhiều năm, sao lại làm ra việc không khôn ngoan. Theo tình huống trước mắt, thật sự là bất đắc dĩ, bởi vì chúng ta trở mặt với "phường hội", nếu còn tiếp tục mất đi sự bao che của Tùy tiên sinh, Tống gia nguy trong sớm tối!

- Cái gì, anh...anh lại dám trở mặt với "phường hội", hai cha con các người thật sự là điên rồi! Chán sống!

Tống Văn Hiên kinh hãi.

- Là "phường hội" muốn hi sinh chúng ta, đây là chuyện không còn cách nào.

Tống Thiên Húc thở dài:

- Cho nên bát thúc ngàn vạn lần đừng tiếp tục đắc tội Tùy tiên sinh nữa.

Hai mắt Tống Văn Hiên chợt lóe tinh quang, rơi lên người Tùy Qua:

- Hắn hà đức hà năng, có tu vi gì có thể bao che Tống gia chúng ta?

Vốn Tống Văn Hiên muốn nói Tùy Qua chỉ là "một con kiến" mà thôi, căn bản vô lực bảo hộ Tống gia, nhưng thấy Tống Thiên Húc kiêng kỵ Tùy Qua, lại nịnh nọt, Tống Văn Hiên nói chuyện có vẻ khách khí hơn một chút.

Tùy Qua nghe xong lời này của Tống Văn Hiên, đã biết lão đầu tử kia đang hoài nghi thực lực của hắn. Nếu không thi triển chút thủ đoạn uy hiếp, mặc cho Tống Thiên Húc giải thích thế nào chỉ sợ cũng chẳng thấm vào đâu. Loại cao thủ tiên thiên kỳ này, đều lấy thực lực vi tôn, nếu dễ dàng thay đổi ý niệm trong đầu, làm sao có thể tu luyện đến tiên thiên cảnh giới!

- Được!

Tùy Qua đột nhiên cười ha hả:

- Tống lão tiên sinh, ông muốn xem tôi có tài đức gì, vậy xem kỹ đi...

Dứt lời, Tùy Qua đột nhiên dùng tốc độ cực nhanh xuất hiện ở cạnh giả sơn, sau đó trong ánh mắt kinh hãi của Tống Thiên Húc, Tống Lập Hào thậm chí là Tống Văn Hiên, đem giả sơn nhẹ nhàng nhấc lên, hơn nữa mượn dùng linh lực của mầm móng Niếp Không Thảo, trực tiếp bay lên giữa không trung, từ trên cao nhìn xuống, dùng khẩu khí cuồng vọng nói:

- Tống lão tiên sinh, tiếp chiêu đi!

- Tùy tiên sinh, đừng!

Tống Thiên Húc thấy thế, đột nhiên nhận ra thằng nhãi này muốn làm gì.

Nhưng Tùy Qua đồng học đã có ý định lập uy, huống chi mất nhiều sức lực mới nhấc giả sơn lên không trung, sao có thể bỏ qua như vậy. Thanh âm Tống Thiên Húc còn chưa dứt, Tùy Qua đã ném giả sơn hung hăng tạp xuống đỉnh đầu Tống Văn Hiên.

Vù vù!

Gió phát ra tiếng nổ vang.

Uy thế kinh người.

Thật ra đây cũng không phải giả sơn, mà là tổ tiên Tống gia dùng ba tòa núi cao luyện hóa mà thành, nếu có đủ nguyên khí thúc giục, thậm chí có thể diễn hóa thành ba ngọn núi lớn, nếu đập xuống dưới, ngọc đá cùng vỡ!

Tuy rằng Tùy Qua chưa thể dùng nguyên khí thúc giục pháp bảo này, nhưng bản thể của ngọn núi đã có sức nặng tới ba mươi vạn cân, Tùy Qua từ trên cao ném xuống, lực đạo kinh người!

Biến cố như thế làm Tống Văn Hiên cực kỳ hoảng sợ.

Tam thánh phong sức nặng vô cùng, cho dù Tống Văn Hiên cũng không thể di chuyển nửa phần, không thể tưởng được Tùy Qua có thể cử lên giữa không trung, còn dùng làm vũ khí hung hăng đập tới hắn.

Sau thoáng kinh ngạc, Tống Văn Hiên liền chứng kiến ngọn núi từ đỉnh đầu rơi xuống, mang theo uy thế thái sơn áp đỉnh.

Sưu! Sưu! Sưu!

Cơ hồ là phản ứng bản năng, Tống Văn Hiên lập tức phát ra mấy đạo tiên thiên chân khí chém tới ngọn núi trên đỉnh đầu.

Tiên thiên kiếm khí tước kim đoạn ngọc, lần trước Tống Thiên Húc đã dùng thủ đoạn này phá giải lực lượng công kích của Tùy Qua.

Nhưng lần này vô dụng, bởi vì chất liệu của tam thánh phong cũng không phải núi đá bình thường!

Đang! Đang! Đang! Đang!

Tiên thiên chân khí oanh lên ngọn núi, ánh lửa văng khắp nơi, nhưng hoàn toàn vô dụng, không lưu lại chút dấu vết, càng không nói có thể đem nó bổ ra.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1258)