← Ch.0294 | Ch.0296 → |
Dưới chân người áo đen như giẫm lên giày trượt băng, vội vàng tránh né sang bên cạnh, trên thực tế dưới chân hắn giẫm hai thép tấm, lợi dụng lực thao tác kim loại đạt tới hiệu quả như thân pháp của người tập võ.
Tùy Qua cười ha ha, như đã nhận ra gì đó, nói:
- Làm sao ngươi không khống chế xe công trình này đây?
- Lão tử cao hứng!
Người áo đen hừ lạnh một tiếng.
- Chẳng lẽ khống chế không nổi đi!
Tùy Qua cười lạnh nói, trực tiếp biến xe công trình thành vũ khí khổng lồ hướng người kia đập tới.
Người áo đen lại mắng một tiếng biến thái, sau đó tránh né.
Lúc né tránh hắn vẫn không quên thao tác kim loại công kích chế tạo phiền toái cho Tùy Qua. Nhưng "binh khí" trong tay Tùy Qua thật sự rất khổng lồ, chỉ cần hắn thay đổi vị trí là có thể dùng "binh khí" ngăn trở toàn bộ tiến công của người áo đen.
Tình thế rất nhanh liền nghịch chuyển.
Tùy Qua từ trạng thái bị đuổi giết chuyển sang đuổi giết người áo đen.
Nguyên nhân thật đơn giản, Tùy Qua đã tìm được điểm yếu của người kia.
Sau khi giao thủ, hắn rất nhanh phát hiện một sự thật. Năng lực của dị năng giả cũng như người tu hành hay luyện võ, đều có giới hạn. Tỷ như võ giả tôi thể kỳ lực lượng thân thể nhiều nhất là ngàn cân lực. Mà dị năng giả cũng phân chia cấp bậc, không khả năng không có giới hạn. Hơn nữa thao tác kim loại cũng phải tiêu hao năng lượng, cũng như người tập võ tiêu hao chân khí. Nếu không dị năng giả biến thành vô địch, vậy võ giả cùng người tu hành chẳng phải sớm bị dị năng giả tiêu diệt hoàn toàn?
Người áo đen không nghĩ tới Tùy Qua lại nhanh chóng tìm được điểm yếu của mình, đương nhiên mấu chốt nhất chính là hắn không hề nghĩ đến Tùy Qua còn có thần lực như vậy, lại đem xe công trình nặng hơn mười tấn múa may như vũ khí, con mẹ nó thật sự là kẻ biến thái!
Người áo đen bị Tùy Qua bức bách liên tục rút lui, tự nhiên không khả năng phân tâm đối phó Tống Văn Hiên.
- Giết!
Tống Văn Hiên hừ lạnh một tiếng, thân thể nghiêng về phía trước, như mũi tên rời dây cung, người còn chưa tới gần vài đạo tiên thiên chân khí đã cách không chém tới. Ra vẻ Tống Văn Hiên đã thực sự nổi giận, dù sao thân là cường giả cũng phải có vài phần ngạo khí.
Đang! Đang! Đang! Đang!
Người áo đen tựa hồ biết sự lợi hại của tiên thiên cường giả, vừa lợi dụng tấm thép dưới chân trôi đi, vừa khống chế thật nhiều kim loại ngăn chặn phía trước, hình thành bức tường sắt lá chống đỡ tiên thiên chân khí của Tống Văn Hiên.
Một đạo tiên thiên chân khí phá khai bức tường, lướt qua vai người áo đen.
Máu tươi vẩy ra.
Người kia kêu lên một tiếng đau đớn.
Tống Văn Hiên lại hừ lạnh một tiếng, thân pháp tăng lên, muốn tiến gần người kia.
Nhưng ngay lúc này thân ảnh người kia xông lên, dựa vào tấm thép dưới chân bay lên giữa không trung, nhìn thấy rõ năng lực thao tác kim chúc thập phần thành thạo. Dù tác chiến trên không trung sẽ khiến cho hắn tiêu hao càng nhiều năng lượng, nhưng có thể chế trụ được Tùy Qua cùng Tống Văn Hiên.
Hiển nhiên người kia cũng biết điểm yếu của tiên thiên cường giả, không thể phi hành.
Bay lên không trung, hắn nhìn Tống Văn Hiên đang hổn hển bên dưới, chợt có vài phần đắc ý, nghĩ thầm dù tiên thiên là truyền kỳ nhưng hiện tại xem ra cũng chỉ như vậy, một khi bay lên không trung tiên thiên cũng chỉ phải ở dưới đất chờ bị người đánh.
Nhưng hắn cao hứng thật quá sớm.
Bởi vì vào lúc này hắn đột nhiên phát hiện, Tùy Qua đã biến mất!
Hắn thật sự cả kinh.
Trong lòng hắn chợt rét lạnh, tiểu tử Tùy Qua đột nhiên biến mất, thật sự khó tin!
- Hiện tại mới phát hiện thì đã muộn!
Thanh âm lạnh băng vang lên phía trên.
Đây là thanh âm của Tùy Qua!
Nương theo sau thanh âm là tiếng gió rít thật lớn.
Nhưng đây không phải tiếng gió tuyết, mà tiếng quả cầu sắt phá không bay tới!
Trong lòng người áo đen thầm hô một tiếng không xong, hắn không biết vì sao một võ giả luyện khí kỳ như Tùy Qua có thể bay lên không trung, nhưng sự thật đã như thế xem như hắn xui xẻo.
Xe công trình thật lớn như ngọn núi nhỏ hung hăng đánh lên đỉnh đầu người kia, nện đến hắn choáng váng, miệng phun máu tươi.
Nếu không phải có dị năng thao tác kim loại, khi nguy hiểm hắn thúc giục dị năng, chỉ sợ bị Tùy Qua "đánh lén" cũng đủ tiễn hắn đi gặp Diêm Vương gia.
Nhưng dù là như thế hắn cũng bị thương không nhẹ, không ngừng phun máu rơi xuống đất.
Vừa rơi xuống, đã bị Tống Văn Hiên chờ sẵn!
- Thiết Thi, ta đã sớm nói qua với ngươi, đừng khinh thị võ giả.
Lúc này trong bầu trời đêm truyền ra thanh âm thật quỷ mị.
Đích thật là quỷ dị, bởi vì Tùy Qua không hề nhìn thấy thân ảnh của người khác!
- Dạ Quỷ, còn chưa động thủ!
Người áo đen hộc máu kêu to.
Xem ra Dạ Quỷ chính là tên của kẻ chưa hiện thân kia, Thiết Thi là tên của người áo đen.
Người áo đen vừa kêu la một tiếng, đột nhiên bị một cỗ lực đạo vô hình kéo hắn rơi ra ngoài xa hai mươi mấy thước.
Tùy Qua đã hạ xuống bên cạnh Tống Văn Hiên, thần sắc có chút ngưng trọng.
Địch nhân không nhìn thấy mới là đáng sợ nhất.
Dạ Quỷ tựa hồ có năng lực ẩn thân, loại năng lực này thật làm người run lên.
Ngay cả Tống Văn Hiên cũng cảm giác có chút khó giải quyết.
Theo một tiếng vang nặng nề, trên cánh tay Tùy Qua hiện ra máu tươi.
Nếu không phải hắn dùng linh giác dọ thám được nguy hiểm, ngay lúc gặp nguy hiểm thi triển thân pháp tránh né, chỉ sợ đủ cho hắn trọng thương.
- Để ý! Là súng lục đường kính 5. 8!
Đường Vân khẽ quát.
Trong lòng Tùy Qua thầm mắng, bây giờ nhắc nhở có tác dụng cái rắm, đây không phải điển hình mã hậu pháo sao. Huống hồ lão tử căn bản không quan tâm tên Dạ Quỷ kia dùng loại súng lục gì, lão tử chỉ quan tâm làm sao xử lý hắn!
Đây là lần thứ hai Tùy Qua trúng đạn.
Tuy rằng lần này chỉ bị thương ngoài da, nhưng hắn bị chọc giận chân hỏa.
- Kiệt kiệt...Thiết Thi, ngươi thật đúng là vô dụng, ngay cả một luyện khí kỳ cũng không thu thập được. Hắc, tiểu tử, thân pháp của ngươi đích xác rất nhanh, một phát vừa rồi lại không lấy được mạng của ngươi. Nhưng ngươi nhất định sẽ chết trong tay ta. Cho dù có cao thủ tiên thiên ở đây, cũng không bảo hộ được mạng của ngươi!
Thanh âm Dạ Quỷ âm hiểm nói.
- Ngươi cho rằng may mắn bắn trúng ta một phát thì nắm giữ thế cục sao?
Tùy Qua khinh thường nói:
- Đám dị năng giả các ngươi đều khờ dại như vậy sao?
- Ngươi sẽ trả giá thật nhiều vì sự cuồng vọng của mình!
Dạ Quỷ giận dữ hét.
Lại một tiếng trầm đục vang lên.
Súng lục trong tay Dạ Quỷ bắn ra.
Nhưng không biết vì sao Tùy Qua như đã biết trước, dễ dàng tránh né một phát súng này. Viên đạn bắn trúng chỗ đứng khi nãy của Tùy Qua, kích khởi mặt tuyết, nhưng hắn không có việc gì.
Đường Vân không khỏi hoảng sợ, hắn đã nhìn ra lần này Tùy Qua không phải may mắn tránh thoát mà thật sự nhận ra được đối phương tồn tại, nhưng Đường Vân lại không biết Tùy Qua sao làm được.
Tống Văn Hiên cũng có chút kinh ngạc.
- Ta đã sớm nói, ngươi quá ngây thơ rồi!
Tùy Qua cười lạnh, hắn dùng Đế Ngọc Cao số 3 cầm máu, hơn nữa miệng vết thương khép lại thật nhanh, có thể nói vết thương hoàn toàn không chút ảnh hưởng đến hắn.
← Ch. 0294 | Ch. 0296 → |