Vay nóng Homecredit

Truyện:Y Tiên Thiểu - Chương 0305

Y Tiên Thiểu
Trọn bộ 1258 chương
Chương 0305: Mâu thuẫn gay gắt
0.00
(0 votes)


Chương (1-1258)

Siêu sale Lazada


Nếu không cũng không đến nỗi chỉ ăn một bữa cơm cũng bị người đoạt phòng.

- Thang Vân Long, anh có ý định sinh sự?

Sắc mặt Đường Vân xanh mét, hiển nhiên thật sự nổi giận.

- Hắc, nói không thể nói như vậy.

Thang Vân Long cười lạnh nói:

- Đường thiếu, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, trạng huống trước mắt của Đường gia mọi người đều biết. Vốn tôi còn dự định đợi giao thủ với anh trong việc chọn lựa thi đấu trong quân lần này, đáng tiếc anh không cần, anh không có tư cách làm đối thủ của tôi. Nhưng Đường Vân, em gái của anh cũng không tệ lắm, nếu các người đã không kết thông gia với Dương gia, tôi không để ý thiệt thòi...ba!

Thang Vân Long còn chưa nói xong, đã bị một cái tát hung hăng quật lên mặt của hắn, lưu lại năm đầu ngón tay.

Người ra tay chính là Tùy Qua.

Trong khoảng thời gian này, Thiên Biến Tróc Trùng Thủ của Tùy Qua càng thêm tinh diệu, dù Thang Vân Long được danh sư chỉ điểm, có được tu vi luyện khí trung kỳ, nhưng không tránh né được thủ pháp tuyệt diệu của Tùy Qua, liền trúng một cái tát, chưởng lực cường đại đánh hắn bật lui vài bước.

- Đáng chết!

Thang Vân Long tức giận mắng một tiếng. Lúc này một trung niên lưng hùm vai gấu nhảy ra, triển khai quyền cước đối chiến với Tùy Qua. Trung niên kia có tu vi luyện khí hậu kỳ, là hộ vệ Đinh Võ của Thang Vân Long.

Tùy Qua vốn không quản võ miệng giữa Thang Vân Long cùng Đường Vân, nhưng người kia dám kéo tới trên người Đường Vũ Khê, lập tức chạm trúng nghịch lân của Tùy Qua. Hắn mặc kệ thân phận của Thang Vân Long, trực tiếp cho hắn cái tát rồi tính sau.

Bởi vì đi ăn cơm nên Tùy Qua không mang theo Tống Văn Hiên, nếu không đã thu thập xong những người này. Tuy chiêu thức của Đinh Võ không tinh thuần như Hoàng Hạc, nhưng có thể đánh ngang tay với Tùy Qua. Nhưng không ngờ Tùy Qua chỉ dùng một quyền đã đem Đinh Võ đánh phun máu, lăng không bay ra ngoài, đập nát cửa phòng, như chó chết rơi ra đại sảnh, chết sống không biết.

Uy lực một quyền này thật sự uy hiếp cường đại.

Mọi người tại hiện trường hoảng sợ.

Ngay cả Đường Vân cũng bị kinh hãi.

Tùy Qua thu hồi nắm tay, như không có việc gì nhìn nhìn, sau đó nhìn Đường Vân nói:

- Thật ngại quá, Vân ca, tôi không chịu được có ai dùng ngôn ngữ nhục mạ Vũ Khê, cho nên nhịn không được liền xuất thủ.

Hiệu quả một quyền này làm Tùy Qua phi thường hài lòng. Đương nhiên chủ yếu là vì Đinh Võ thật sự là rất phối hợp, người này là cao thủ trong quân, bản thân cuồng vọng, căn bản không đem người tập võ bình thường đặt vào trong mắt, hơn nữa hắn dùng chiêu số cương mãnh, cho nên vừa giao thủ với Tùy Qua đã dùng cứng đối cứng. Vốn tu vi chân khí hai người ngang nhau, nhiều lắm chân khí Tùy Qua tinh thuần hơn một chút mà thôi, nhưng tuyệt đối không thể dùng một chiêu đánh bay Đinh Võ. Nhưng Đinh Võ nằm mơ cũng không nghĩ ra, quả đấm của hắn vừa va chạm với Tùy Qua, không ngăn cản được thần lực của hắn, vì vậy liền bị đánh bay.

Không thể không nói, tạo hình cùng lời nói này của Tùy Qua nghe thật trang bức. Nhưng Đường Vũ Khê nghe xong lời đó, trong lòng thật thoải mái, còn cảm thấy Tùy Qua thật sự rất soái.

- Mẹ nó, tiểu tử nghèo từ nơi nào đến, chán sống sao!

Tuy Thang Vân Long đã trúng một bạt tai của Tùy Qua, nhưng không hề có chút ý tứ thu liễm, kêu gào:

- Tiểu tử nghèo chết tiệt, mày lại dám trêu chọc tao, tao nhất định cho mày sống không bằng chết!

- Vô nghĩa thật nhiều! Câm miệng đi!

Tùy Qua cười lạnh một tiếng, lại vung một cái tát.

Lần này Thang Vân Long đã sớm có phòng bị, nhưng vẫn không thể tránh né, càng không thể chống đỡ, vẫn trúng một bạt tai.

Một cái tát này Tùy Qua đánh thật nặng, cho dù Thang Vân Long có chân khí hộ thể cũng vô dụng, cả khuôn mặt liền sưng thành đầu heo, ngay cả thanh âm mắng chửi người cũng mơ hồ không rõ.

Thang Vân Long nhất thời thẹn quá hóa giận đến cực điểm.

Phải biết rằng gia tộc của Thang Vân Long chỉ kém hơn Đường gia một chút, lần này Đường Thế Uyên bệnh nặng, Thang gia sẽ càng tiến thêm một bước, áp chế thế lực của Đường gia. Cho nên Thang Vân Long mới dám càn rỡ như thế, hắn cho rằng dù là Đường Vân cũng tuyệt đối không dám động thủ với hắn. Nhưng Thang Vân Long nằm mơ cũng không nghĩ tới "người hầu" bên cạnh Đường Vân lại dám đánh hắn hai tát tai.

Vô cùng nhục nhã!

Đây quả thật là vô cùng nhục nhã!

Tính tình của Thang Vân Long nổi danh nóng nảy, hắn chưa từng nếm phải thiệt thòi lớn như vậy, hoàn toàn không để ý trường hợp lập tức rút súng đối phó Tùy Qua.

Nhưng không ngờ Tùy Qua đã sớm dự liệu điểm này, ngay nháy mắt Thang Vân Long rút súng đã đoạt tới, sau đó chuyển họng súng chỉ vào đầu Thang Vân Long.

Nhóm bạn của Thang Vân Long hoảng sợ mất hồn mất vía. Sự tình làm thành như vậy, thật sự khó thể bỏ qua. Nếu như đối phương thật sự thủ tiêu Thang Vân Long, người của Thang gia nổi giận, bọn hắn cũng sẽ bị phiền toái.

Người của Thang gia nổi danh điên cuồng.

Trong lòng Thang Vân Long phát lạnh, vẫn còn cãi bướng:

- Mày...mày dám giết tao sao? Mày dám nổ súng sao?

Đích xác dưới tình huống như thế cho dù là Đường Vân cũng không dám nổ súng.

Ở trong mắt các trưởng bối Đường gia cùng Thang gia, mâu thuẫn giữa Đường Vân cùng Thang Vân Long chỉ là những đứa trẻ cãi nhau mà thôi, chỉ cần không gây ra tai nạn chết người hay đánh thành tàn phế, các trưởng bối cũng khó có khả năng đi ra can thiệp công khai, bởi vì làm vậy thật không có phong thái. Nhưng nếu động tới súng, tình huống hoàn toàn khác hẳn, nếu Đường Vân nổ súng làm bị thương hoặc xử lý Thang Vân Long, như vậy Thang gia có thể danh chính ngôn thuận tìm Đường gia phiền toái.

Cho nên Đường Vân vội vàng nháy mắt với Tùy Qua, ý bảo hắn đừng nên vọng động.

Tùy Qua vốn không có ý định thật sự nổ súng rước lấy phiền toái cho Đường Vân, nhưng không nghĩ tới thằng nhãi Thang Vân Long lại cực kỳ hung hăng càn quấy, đến thời điểm này vẫn còn chưa câm miệng, tiếp tục kêu gào:

- Súc sinh! Mày là tên hèn nhát, mày không dám nổ súng...mày chờ xem, tao nhất định sẽ báo thù! Mày đắc tội tao, tao sẽ cho mày sống không bằng chết...

- Con mẹ nó thật ồn ào!

Tùy Qua mất kiên nhẫn nói, bỗng nhiên chuyển họng súng, bóp cò.

Tiếng súng không lớn, có lẽ là súng hãm thanh.

Nhưng người trong phòng đều bị chấn kinh.

Hoàn toàn chấn kinh!

Kể cả Đường Vũ Khê.

Mọi người đều không thể tin được Tùy Qua thật sự nổ súng, hơn nữa còn nổ súng bắn Thang Vân Long.

Thang Vân Long là ai, đây là cháu trai của tư lệnh viên Thang Tranh Hổ tập đoàn quân 18!

Hành động của Tùy Qua nhấc lên sóng to gió lớn.

Thang Vân Long không thể tin được nhìn lỗ thủng trên đùi, nỗi đau đớn toàn tâm nhắc cho hắn biết đây không phải ảo giác, "tiểu tử nghèo" trước mắt quả nhiên đã nổ súng, hơn nữa còn bắn hắn bị thương, làm cho hắn rất có thể sẽ biến thành người què!

- Mày tiếp tục chửi bậy đi. Mày không phải nói tao không dám nổ súng sao? Tao nổ súng rồi, thì thế nào?

Tùy Qua lạnh lùng nói, đem họng súng chỉ vào đầu Thang Vân Long:

- Mày tiếp tục mắng một câu, tao sẽ bắn vỡ đầu của mày, mày có muốn thử một chút hay không?

*****

Lúc này Thang Vân Long đã hận tới khóe mắt nứt ra, nhưng Tùy Qua đã nổ súng, làm cho hắn ý thức được súc sinh trước mắt đúng là một người điên, hắn cũng không dám tiếp tục chửi bậy, bởi vì hắn sợ hãi, hắn sợ hãi mình thật sự sẽ chết trong tay người điên này.

Nhưng Tùy Qua cũng không đơn giản buông tha hắn, tiếp tục nói:

- Như thế nào, mày không muốn chết? Nếu không muốn chết, mày quỳ xuống, tự tát mình bạt tai, sau đó nói tiếng "thật xin lỗi"!

Quỳ xuống?

Đầu Thang Vân Long nổ vang.

Ngoại trừ ông nội cùng lão tử của hắn, chưa từng có người dám nói từ này với hắn.

Là thái tử gia của Thang gia, từ nhỏ đến lớn hắn thật cao ngạo, từng có thật nhiều người bị hắn đánh quỳ dưới đất cầu xin tha thứ, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày phải quỳ xuống xin người tha thứ.

Ngay khi hắn còn chưa phục hồi lại tinh thần, đột nhiên chân phải tê rần, thân thể liền quỳ sụp xuống đất.

Thang Vân Long cũng không biết rốt cục là Tùy Qua làm cho hắn quỳ xuống, hay chính bản thân hắn vì muốn sống mà quỳ xuống.

Nếu quỳ xuống, hắn cũng không còn do dự, mang theo tâm tình vô cùng oán độc hô:

- Thật xin lỗi...

- Tao nghe thấy được, vậy mày có thể đi rồi.

Tùy Qua thu súng, nhìn nhóm bạn của Thang Vân Long:

- Các anh còn chưa mang hắn đi, chẳng lẽ cũng muốn ăn đạn sao?

Đám bạn của Thang Vân Long đã sớm bị hành vi của "tên điên" kia làm sợ ngây người, không dám nói lời nào vội vàng nâng dậy Thang Vân Long rời khỏi nơi đó.

Sau một lát xe công an mở còi từ xa đến gần.

Nhưng một lát sau thanh âm lại từ gần đi xa. Thật hiển nhiên ngay cả công an cũng không muốn nhúng tay vào loại phân tranh thế này.

Tùy Qua đổ ra băng đạn, sau đó dùng lực chà xát khẩu súng, bị thần lực cường đại nghiền áp, khẩu súng biến thành khối sắt vụn, không ai nhận ra được nó từng là một khẩu súng lục.

Tùy Qua như không có việc gì ném vào thùng rác, sau đó nhìn Đường Vân cùng Đường Vũ Khê còn đang kinh ngạc nói:

- Ngồi xuống ăn chút gì đi, tên gia hỏa kia gọi nhiều thức ăn như vậy vẫn chưa ăn, thật sự quá lãng phí! Vừa lúc chúng ta cũng không cần tiêu tiền, nhanh chóng ăn thôi.

Đường Vân cùng Đường Vũ Khê chỉ đành ngồi xuống, nhìn thấy Tùy Qua đã bắt đầu ăn, Đường Vân không nhịn được nói:

- Tùy Qua, cậu có biết người vừa rồi cậu nổ súng bắn là ai sao?

- Là họ Thang gì đó đi? Dù sao cũng như anh thôi, đúng không?

Tùy Qua vừa ăn vừa hỏi.

- Phải.

Đường Vân đáp:

- Cho nên cậu phải biết hậu quả sau khi nổ súng.

- Có hậu quả gì?

Tùy Qua hỏi.

- Mặc kệ có hậu quả gì cũng không sao.

Đường Vũ Khê che chở nói:

- Tùy Qua, anh đừng lo lắng, em sẽ không để cho anh có việc.

Đường Vân than một tiếng, nói:

- Vũ Khê, em đừng tùy hứng. Hiện tại tình huống của Đường gia thế nào đâu phải em không biết rõ ràng. Nếu Tùy Qua chỉ đánh Thang Vân Long thì cũng không có gì, nhưng nổ súng buộc hắn quỳ xuống, thật sự là vượt giới tuyến. Bỏ qua thân phận Thang gia không nói, cho dù bọn hắn đi theo đường chính quy, đến cục công an tố giác, đi trình tự công khai Tùy Qua cũng không thể thoát thân.

- Em mặc kệ, dù sao chuyện này anh phải nghĩ biện pháp.

Đường Vũ Khê vì Tùy Qua, quả nhiên tùy hứng:

- Em không thích trong nhà làm sự tình gì cũng luôn nghĩ tới hậu quả, nghĩ tới đại cục gì đó. Tùy Qua tốt như vậy, nghe thấy có người mắng em lập tức vung một bạt tai, như vậy mới tốt, có đúng không?

- Ai, em cố ý che chở tiểu tử này.

Đường Vân thở dài nhìn Tùy Qua:

- Vì sao cậu không nghĩ tới hậu quả đây? Tôi luôn cho rằng cậu là một người thông minh.

- Tôi có nghĩ hậu quả, nhưng tên kia quá kiêu ngạo, cho nên phải cho hắn chút giáo huấn.

- Giáo huấn này rất có thể sẽ rước lấy phiền toái lớn.

Đường Vân nói:

- Có lẽ cậu còn chưa biết, anh trai của Thang Vân Long tên Thang Vân Bằng, hắn là lữ trưởng tập đoàn quân 18, cũng là đệ nhất cao thủ của tập đoàn quân – tu vi tiên thiên kỳ!

- Không quản hắn có tu vi gì, cũng phải ăn đầy bụng nói sau.

Tùy Qua không lo lắng:

- Dù sao bên ngoài đang kẹt xe như vậy, trong chốc lát Thang Vân Bằng gì đó cũng chưa thể đến nơi này.

Đường Vân bất đắc dĩ, cũng chỉ ăn được một chút.

Sau đó khi quay về Đường gia, Đường Vân không dám giấu diếm đem chuyện này báo cho Đường Thế Uyên.

Đường Thế Uyên nghe xong, lại vô cùng bình tĩnh nói:

- Đánh thì đánh thôi, Thang gia gia giáo không nghiêm ah!

Đại viện quân khu tập đoàn quân 18.

Một chiếc quân xa chạy nhanh vào cổng lớn quân khu, không màng đến lính gác ở cửa, sau đó dừng trước một khu trạch viện xa hoa quý giá.

Một quân nhân dáng người như tháp sắt nhảy xuống xe, quân giày nặng nề va chạm mặt tuyết, nhưng chỉ lưu lại chút dấu chân thật cạn, hơn nữa tuy rằng thời tiết rất lạnh, người kia chỉ mặc chiếc áo đơn giản ngắn tay, lộ ra làn da ngăm đen cùng cơ thể cường tráng.

- Vân Long, em đang ở đâu?

Vừa đi vào nhà, quân nhân kia đã lớn tiếng kêu gọi.

- Ca, anh đã trở lại, báo thù cho em ah!

Thanh âm Thang Vân Long vang lên trong phòng, lúc này miệng vết thương trên đùi hắn đã được xử lý, đầu đạn đã được lấy ra, nhưng theo lời nói của bác sĩ sẽ có thể lưu lại di chứng thật lớn. Sau này Thang Vân Long có thể sẽ biến thành người què, cho nên hắn thật sự hận thấu Tùy Qua.

Nguyên lai quân nhân kia chính là anh trai của hắn, Thang Vân Bằng.

Thang Vân Bằng vừa đi vào phòng đã lớn tiếng quát:

- Không chút tiền đồ! Ném hết mặt mũi của Thang gia chúng ta, mày lại có thể quỳ xuống trước mặt người ta, sao mày không chết đi...

Thang Vân Bằng giận dữ, chợt nâng lên một cước đá bay Thang Vân Long rơi xuống mặt tuyết ngoài viện.

Thang Vân Long không nghĩ tới anh trai vừa về không nghĩ sẽ đi báo thù cho mình, lại đi đánh mình, kêu lên đau đớn:

- Là tiểu tử đó dùng súng bức tôi quỳ xuống! Tôi có biện pháp nào!

- Mày có thể đi chết!

Thang Vân Bằng quát:

- Thang gia không có loại người nhu nhược như mày! Mẹ nó, hiện tại cả Đế Kinh đều biết Thang Vân Long quỳ xuống trước họ Đường, người làm anh như tao cũng bị người nhạo báng! Cho nên con mẹ nó tại sao mày không cho người trực tiếp băng mày đi ah!

Nói xong Thang Vân Băng nhấc Thang Vân Long lên, xem ra chuẩn bị đánh một trận.

- Mẹ...cứu mạng!

Thang Vân Long thật sự không muốn đối mặt nắm tay của anh trai, đành lớn tiếng cầu cứu với mẹ mình.

- Thứ không tiền đồ!

Thang Vân Bằng hừ lạnh một tiếng, nhưng không vung nắm tay mà đem Thang Vân Long trở vào nhà.

Mẹ của hai người nghe được tiếng hô liền vội vàng đi ra, nhìn Thang Vân Bằng khiển trách:

- Con làm anh trai kiểu gì vậy? Em của mình bị người đánh tàn phế, con không đi đòi công đạo lại còn đánh nó, làm gì có kiểu anh trai như con.

- Đúng vậy.

Thang Vân Long nói.

- Mày còn không biết xấu hổ.

Thang Vân Bằng lạnh lùng nói:

- Lão tử một đời anh hùng lại bị mày kéo mệt mỏi. Nhưng người của Đường gia không khỏi quá kiêu ngạo, lão gia hỏa Đường Thế Uyên không còn sống được vài ngày, bọn hắn không biết thu liễm, không ngờ còn dám đối lập với chúng ta, thật sự đáng giận!


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1258)