← Ch.0333 | Ch.0335 → |
Chỉ chốc lát sau, Tiên Viên chân nhân quát lên:
- Khổng Bạch Huyên, cho dù đạo thần niệm cuối cùng của ta tiêu tán, cũng phải hoàn toàn trấn áp ngươi!
- Tiên Viên chân nhân... Ngươi bớt cuồng vọng đi, nếu bổn tôn của ngươi đang còn, ta chắc chắn không thể chạy trốn, đáng tiếc ngươi chỉ là một đạo thần niệm!
- Một đạo thần niệm, cũng đủ bắt nghiệt chướng ngươi hàng phục rồi!
Tiên Viên chân nhân quát lên:
- Dĩ thân tuẫn đạo, quy về hỗn độn!
Đây là Tiên Viên chân nhân muốn liều mạng. Nói chuẩn xác, là đạo thần niệm của hắn muốn liều mạng.
Trong chốc lát, Hồng Mông tử khí trên đỉnh đầu Tùy Qua đột nhiên bành trướng, cắn nuốt Tùy Qua, Khổng Bạch Huyên, và cả huyệt động.
- Không!
Bên tai Tùy Qua, truyền đến tiếng kinh hô không cam lòng của Khổng Bạch Huyên.
Điều này làm cho Tùy Qua ý thức được, kết quả của trận đấu pháp này cuối cùng là Khổng Bạch Huyên thua, nhưng đạo thần niệm của Tiên Viên chân nhân tựa hồ cũng không còn.
Chẳng qua, Tùy Qua căn bản không nhìn thấy trước mắt đang diễn ra tình huống gì, hắn chỉ có thể nhìn thấy một màn vân khí màu tím nhạt, liên miên không dứt, vô biên vô hạn, không có bất kỳ cảm giác không gian và thời gian nào.
Đây là nơi nào?
Tùy Qua đột nhiên ý thức được, hiện tại mình không còn ở trong huyệt động kia nữa!
- Trả ngũ sắc thần linh lại cho ta! Trả ngũ sắc thần linh lại cho ta!...
Lúc này, bên tai Tùy Qua truyền đến tiếng kêu gào bén nhọn của Khổng Bạch Huyên.
- Nữ nhân này điên rồi sao?
Tùy Qua thầm nói.
Khổng Bạch Huyên tựa hồ cướp đoạt Hồng Mông thạch thất bại, nhưng làm sao ngay cả ngũ sắc thần linh của mình cũng bị người ta lấy mất?
- Ta không lấy ngũ sắc thần linh gì đó của cô.
Tùy Qua vội vàng nói, hắn cũng không muốn trở thành đối tượng công kích của Khổng Bạch Huyên.
- A!
Khổng Bạch Huyên đột nhiên phát ra một tiếng thét thê lương chói tai.
Trong tiếng kêu, tràn đầy tức giận và thống khổ, còn có không cam lòng mãnh liệt.
Mặc dù Tùy Qua không cách nào thấy được rút cuộc chuyện gì xảy ra, nhưng hắn mơ hồ đoán được sau khi Khổng Bạch Huyên đánh mất pháp bảo bổn mạng ngũ sắc thần lin, tựa hồ thân thể của nàng sẽ chịu thương tổn rất lớn, nhưng cũng làm cho nàng trở nên dị thường táo bạo.
- Tùy Qua... Trả ngũ sắc thần linh cho ta!
Giọng nói của Khổng Bạch Huyên mang theo vẻ tuyệt vọng, khiến Tùy Qua nghe được cũng động lòng trắc ẩn.
Mặc dù Khổng Bạch Huyên đích xác là có mưu đồ khác với Tùy Qua, nhưng từ đầu đến cuối nàng vẫn không làm hại tính mạng của Tùy Qua, hơn nữa lúc trước còn cứu Tùy Qua một lần. Chính bởi vì như thế, Tùy Qua thậm chí nói với Tiên Viên chân nhân, đưa tảng đá Hồng Mông gì đó cho Khổng Bạch Huyên cũng không sao. Ai ngờ, Tiên Viên chân nhân cố chấp như vậy, muốn đấu pháp với Khổng Bạch Huyên một phen, kết quả mới thành ra như vậy.
Vì vậy, đối với Khổng Bạch Huyên, trong lòng Tùy Qua không có cừu hận. Dĩ nhiên, vừa rồi khi Tùy Qua bị nàng hành hạ là ngoại lệ.
- Ta thật sự không lấy ngũ sắc thần linh của ngươi, nếu như ta lấy, ta nhất định sẽ trả cho ngươi!
Tùy Qua vội vàng nói.
Nhưng cảm xúc của Khổng Bạch Huyên tựa hồ vô cùng kích động, hoặc là không nghe Tùy Qua nói chuyện, chỉ nói:
- Trả cho ta!
Sau đó, một luồng lực mạnh kéo Tùy Qua đến.
Tùy Qua còn chưa hiểu chuyện gì, đang muốn nói gì đó, đột nhiên cảm giác được cơ thể hắn đụng phải một thân thể trần truồng lạnh như băng nhưng bóng loáng, mặc dù Tùy Qua chưa bao giờ chân chính tiếp xúc qua nữ nhân, nhưng lúc này hắn có thể hoàn toàn khẳng định, lúc này thân thể hắn va chạm vào là một thân thể nữ nhân, trơn như vậy, mềm như vậy, hơn nữa còn mang theo một loại lực hấp dẫn không thể chống đỡ.
Mặc dù không nhìn thấy đối phương, nhưng Tùy Qua tựa hồ có thể khẳng định, cô gái đang áp sát vào hắn chính là Khổng Bạch Huyên.
Lòng cầm thú đã lấy ra khỏi lồng hấp, ngọn lửa dục vọng đã cháy lan ra đồng cỏ.
Lúc này, Tùy Qua đồng học đột nhiên phát hiện, thì ra hắn chính là một tên cầm thú tuyệt đối.
Mặc dù hắn tựa hồ chưa nói tới tình yêu gì đó với Khổng Bạch Huyên, nhưng lần này, hắn thật sự có một loại vọng động muốn đoạt lấy đối phương.
Vọng động mãnh liệt!
Vọng động không thể ngăn chặn!
- Cầm thú!
Tùy Qua thầm mắng chính mình, trong đầu chốc lát hiện ra vô số ý niện, khinh bỉ bản thân mình.
Tùy Qua vội vàng trấn định tinh thần của mình.
Dù nói thế nào, Tùy Qua cũng không thể làm cầm thú thật sự.
Bị dục vọng thuần túy sai khiến làm chuyện này, chung quy không phải là chuyện tốt.
Huống chi, đây còn là lần đầu tiên quý giá của Tùy Qua đồng học.
Hơn nữa, kế hoạch của Tùy Qua đồng học là sẽ dành lần đầu tiên của hắn với Đường Vũ Khê. Dù sao, Đường Vũ Khê mới là bạn gái đầu tiên của hắn, dựa theo đạo lý Tùy Qua nên giao lần đầu tiên của mình cho nàng mới đúng.
Hoàn hảo, dừng cương trước bờ vực.
Tùy Qua vội vàng thu liễm tâm thần, sau đó nói:
- Khổng cô nương, cô bình tĩnh một chút, tôi cam đoan với cô, chỉ cần là vật của cô, tôi nhất định sẽ trả cho cô. Cô yên tâm đi, tôi bảo đảm!
- Trả cho ta!
Nhưng Khổng Bạch Huyên giống như không nghe thấy lời nói của Tùy Qua, một lần nữa yêu cầu đồ đạc của nàng.
Tùy Qua bất đắc dĩ, đang muốn giải thích, nhưng chợt phát hiện lực đạo kéo ra mạnh hơn, điều này làm cho thân thể của hắn không thể tự chủ đè ép lên thân thể mềm mại bóng loáng kia, một loại cảm giác thoải mái nhanh chóng lan tràn khắp toàn thân Tùy Qua.
Trong nháy mắt, Tùy Qua đột nhiên cảm giác phía dưới mình lạnh lẽo, không biết từ lúc nào, quần của hắn đã bị Tiên Thiên chân khí của đối phương chấn thành mảnh vụn.
Nhưng, trí mạng nhất chính là Tùy Qua cảm giác được hai bắp đùi thon dài, đột nhiên giống như dây thường xuân quấn chặt lấy phần eo của hắn, cảm giác này khiến linh hồn Tùy Qua cũng muốn gào thét.
- Đừng.
Tùy Qua cứng rắn ngăn cản, nhưng đột nhiên cảm giác được phía dưới bị một thứ ôn nhuận, trắng mịn, chặt khít bao quanh, bao quanh thật chặt.
Cảm giác thoải mái, kích thích giác quan mãnh liệt, không cách nào hình dung, khiến Tùy Qua trong phút chốc có một loại xúc cảm như linh hồn muốn bay lên trời.
Giờ khắc này, Tùy Qua cuối cùng hiểu được, vì sao từ xưa chỉ ao ước uyên ương, không ao ước tiên cảnh, tại sao nhiều nam nhân làm chuyện này không biết mệt, tại sao tiểu sơ nam lại là một bi ai.
Bởi vì cảm giác như vậy thật sự rất thư thái.
Thậm chí không cách nào dùng ngôn ngữ để miêu tả.
Nhưng sau một khắc, Tùy Qua mới đột nhiên ý thức được một vấn đề: lần đầu tiên của hắn, xem như mất rồi.
Trong không gian quỷ dị, thậm chí không nhìn thấy dáng hình của đối phương, đã bị đối phương "cậy mạnh" cướp đi. Kế hoạch vĩnh viễn không cản nổi biến hóa, lời này chỉ đúng chứ không sai. Cứ như vậy, kế hoạch lần đầu tiên của Tùy Qua với Đường Vũ Khê bị vô tình đánh nát.
Có thể nói, Tùy Qua bị cưỡng bức rồi.
Nhưng, hắn lại không cách nào sinh lòng oán trách với đối phương.
Hơn nữa, cho dù dưới tình huống thân thể của hắn có thể cử động, Tùy Qua cũng không muốn lập tức thối lui.
*****
Bởi vì một khi ngươi đã tiến vào, có thối lui ra ngoài, cũng không còn bất kỳ ý nghĩa gì nữa.
Sau một khắc, hai tay Tùy Qua bị đối phương gắt gao túm chặt, hơn nữa thân thể của Khổng Bạch Huyên cũng toàn diện kéo lên, bao gồm khuôn mặt vô cùng lạnh lùng và đôi môi mềm mại mang theo mùi thơm lạ lùng của nàng.
Tùy Qua đồng học đoán chừng, phạm vi tiếp xúc thân thể của hai người ít nhất đã đạt đến chín mươi phần trăm, nhưng Khổng Bạch Huyên tựa hồ còn thấy chưa đủ, lại dùng sức đè ép về phía Tùy Qua.
Tùy Qua đồng học hoàn toàn bị lạc, bị lạc trong động tác điên cuồng của đối phương.
Đồng thời, Tùy Qua cảm giác được Tiên Thiên chân khí nhiều hơn, cường đại hơn từ trong thân thể động lòng người của Khổng Bạch Huyên xông ra, không hề có cách trở tiến vào trong thân thể của hắn, hơn nữa sinh ra liên lạc với thứ nào đó trong thân thể của hắn, những chân khí này tan ra trong thân thể Tùy Qua, sau đó từ từ tạo thành một vòng tuần hoàn kỳ diệu trong kinh mạch của hắn.
Vòng tuần hoàn kỳ diệu này càng ngày càng rõ ràng, lực hấp dẫn giữa hai người cũng càng lúc càng lớn.
Xuyên thấu qua thần trí của mình, Tùy Qua đồng thời cảm thấy tồn tại của Hồng Mông thạch và Ngũ sắc thần linh.
Còn thần niệm của Tiên Viên chân nhân đã hoàn toàn biến mất.
Ngũ sắc thần linh, đang bị Hồng Mông tử khí vững vàng vây khốn trong Hồng Mông thạch, hoàn toàn không thể động đậy.
Ngũ sắc thần linh, cũng là pháp bảo bổn mạng của Khổng Bạch Huyên, trải qua mấy ngàn năm tu luyện mà thành, đối với nàng mà nói, là một phần của cơ thể, hơn nữa còn là một phần vô cùng quan trọng. Cho nên, khi ngũ sắc thần linh bị Hồng Mông thạch hoàn toàn trấn áp, đối với Khổng Bạch Huyên mà nói, giống như đả kích mang tính hủy diệt, giống như Hồng Mông thạch là một phần của Tùy Qua, hiện tại không có thần niệm của Tiên Viên chân nhân, Hồng Mông thạch đã hoàn toàn thuộc về Tùy Qua. Khổng Bạch Huyên muốn lấy lại ngũ sắc thần linh, chỉ có thể thông qua thân thể của Tùy Qua.
Hơn nữa, sau khi Tiên Viên chân nhân dùng hết lực lượng cuối cùng thúc dục Hồng Mông thạch trấn áp ngũ sắc thần linh, Hồng Mông tử khí trong Hồng Mông thạch liền bắt đầu luyện hóa ngũ sắc thần linh. Một khi ngũ sắc thần linh bị luyện hóa, Khổng Bạch Huyên sẽ không còn cách nào khống chế ngũ sắc thần linh, đành phải giao cho Tùy Qua. Hơn nữa, bởi vì ngũ sắc thần linh là một phần thân thể nàng, nguyên khí của nàng cũng sẽ vì vậy mà tổn thương nặng nề, thậm chí tu vi cảnh giới cũng sẽ lui bước.
Cho nên, không thể không nói, đòn cuối cùng của Tiên Viên chân nhân quả nhiên là cực kỳ tàn nhẫn.
Tiên Viên chân nhân lưu lại một đạo thần niệm trong Hồng Mông thạch, tựa hồ đặc biệt chính là để đối phó Khổng Bạch Huyên, tựa hồ hắn đã sớm suy tính sẽ xuất hiện chuyện như vậy, cho nên mới lưu lại hậu thủ, hoàn toàn phá vỡ kế hoạch của Khổng Bạch Huyên. Hơn nữa, còn thiết kế một cái lồng, đẩy Khổng Bạch Huyên vào chỗ vạn kiếp bất phục.
Tùy Qua không phải là kẻ ngu ngốc, hắn biết Tiên Viên chân nhân an bài như thế là suy nghĩ cho hắn.
Tiên Viên chân nhân không chỉ bảo vệ Hồng Mông thạch vì Tùy Qua, hơn nữa còn khiến Tùy Qua và Khổng Bạch Huyên có hôn ước da thịt. Nhưng, Tiên Viên chân nhân hiển nhiên không ngờ Tùy Qua vẫn là một tiểu sơ nam.
Mặc dù Tùy Qua không thể không thừa nhận, chuyện đã xảy ra giữa hắn với Khổng Bạch Huyên khiến cho giác quan và tinh thần của hắn cảm thấy rất thoải mái, nhưng dù vô cùng thoải mái cũng không che dấu được cảm giác áy náy và tội lỗi ẩn sâu trọng tâm hồn.
Tùy Qua cảm thấy có lỗi với Đường Vũ Khê, hơn nữa cũng cảm thấy có lỗi với Khổng Bạch Huyên. Bởi vì Tùy Qua biết, hiện tại Khổng Bạch Huyên làm những chuyện như vậy, không phải xuất phát từ bản ý của nàng, nàng hoàn toàn bị ép buộc.
Dĩ nhiên, điều khiến Tùy Qua cảm thấy an ủi chính là: hắn cũng bị ép buộc!
Một lúc lâu, tâm cảnh của Tùy Qua mới từ từ bình phục lại.
Hồng Mông thạch và ngũ sắc thần linh, trong thần thức của hắn càng ngày càng rõ ràng.
Thời gian dần qua, Tùy Qua cảm giác được ý niệm và thần thức của mình có thể ảnh hưởng đến Hồng Mông thạch.
- Buông ngũ sắc thần linh của nàng ra.
Tùy Qua dùng ý niệm phát ra mệnh lệnh với Hồng Mông thạch.
Bất luận lúc trước Khổng Bạch Huyên cao ngạo, siêu phàm thoát tục, ngạo thị thiên hạ cỡ nào, thì lúc này nàng cũng chỉ là một nữ nhân rất đáng thương, bị buộc phải làm việc nàng không muốn làm. Cho nên, việc Tùy Qua có thể làm lúc này, chính là nghĩ cách lấy lại ngũ sắc thần linh cho nàng.
Ý niệm của Tùy Qua tựa hồ nổi lên tác dụng, Hồng Mông thạch quả nhiên không cố gắng luyện hóa ngũ sắc thần linh nữa, hơn nữa Hồng Mông tử khí cũng không trói buộc ngũ sắc thần linh nữa.
Thời gian dần qua, ngũ sắc thần linh một lần nữa thành lập nên liên lạc với ý niệm của Khổng Bạch Huyên.
Khổng Bạch Huyên hiển nhiên cũng cảm ứng được loại biến hóa này, cho nên càng dính chặt vào người Tùy Qua, sau đó rót càng nhiều Tiên Thiên chân khí vào trong thân thể Tùy Qua, từng chút một tách rời ngũ sắc thần linh ra khỏi Hồng Mông thạch.
Khi ngũ sắc thần linh một lần nữa trở lại trong thân thể Khổng Bạch Huyên, Tùy Qua bỗng nhiên cảm thấy một loại cảm giác trống rổng, giống như từ trên đám mây thoáng cái rơi xuống mặt đất lạnh như băng.
Trên thực tế, Tùy Qua đích xác là rơi xuống đất.
Đoàn vân khí màu tím lúc trước đã biến mất, Tùy Qua cứ như vậy trần truồng đứng trên mặt đất lạnh như băng. Nhưng, vết máu trên người, nói cho hắn biết chuyện xảy ra lúc trước, tuyệt đối không phải là ảo giác.
Sát khí ngập trời từ phía sau truyền đến.
Tùy Qua không cần quay đầu lại, cũng biết Khổng Bạch Huyên đang đứng sau lưng hắn, chẳng qua hắn không biết nàng có trần truồng như hắn hay không.
Trong nháy mắt, Tùy Qua đưa ra một quyết định để hắn không phải trở thành vong hồn dưới kiếm của Khổng Bạch Huyên, hắn đột nhiên đấm ngực khóc lớn nói:
- Vũ Khê, ta thật có lỗi với nàng! Chúng ta đã trải qua bao nhiêu chuyện buồn vui, cũng đã trải qua khảo nghiệm sinh tử, thân thể và linh hồn của ta đều thuộc về nàng. Nhưng, ta thật là tên cầm thú, súc sinh, khốn kiếp, ta lại để xảy ra chuyện này với nữ nhân khác, hơn nữa còn là lần đầu tiên của ta, ta thật không có thể diện đi gặp nàng. Mặc dù ta bị ép buộc, nhưng là gạo đã thành cơm, ván đã đóng thuyền, nước đổ khó hốt... Ta thật sự không còn mặt mũi đi gặp lại nàng..
Vốn, đây chỉ là mưu kế bảo vệ tánh mạng của Tùy Qua, bởi vì hắn từng nghe người ta nói, nữ nhân đều có một loại cảm giác đặc biệt đối với nam nhân lần đầu tiên đoạt lấy thân thể của nàng. Cho dù nàng hận thấu ngươi, nhưng chỉ cần sau khi xong chuyện nàng không giết chết ngươi, như vậy sẽ không bao giờ hạ quyết tâm giết ngươi nữa. Nói cách khác, Tùy Qua chỉ cần kéo dài thêm vài giây, hắn sẽ an toàn thoát thân. Cho nên, Tùy Qua mới nghĩ ra chủ ý gào khóc như vật. Đây chỉ là Tùy Qua tự diễn trò mà thôi, nhưng lại không ngờ lời nói của mình tựa hồ xúc động nội tâm, đến phía sau lại than thở khóc lóc thật sự.
← Ch. 0333 | Ch. 0335 → |