Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Tiên Thiểu - Chương 0336

Y Tiên Thiểu
Trọn bộ 1258 chương
Chương 0336: Phiền toái của Tống Văn Hiên
0.00
(0 votes)


Chương (1-1258)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Ai ngờ khi bốn người này chạy tới vách đá nhìn xuống, Tùy Qua đã bình yên đặt chân xuống dưới vách đá, tiếp theo đi dọc theo lộ tuyến tuyết rơi tìm người.

Lúc này bốn người mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó cũng cảm thấy chuyện vừa rồi thật sự khó tin. Chẳng lẽ đúng như rất nhiều người nói, Hoa Hạ là một quốc gia thần kỳ, ở quốc gia này có không ít người biết một số thủ đoạn thần bí.

Thoát khỏi bốn người này, hành động của Tùy Qua càng thêm nhanh chóng, hắn đi dọc theo dấu vết tuyết rơi tìm kiếm, đồng thời dùng linh giác cảm nhận bốn phía, chỉ cần hai người này còn sống, có thể được hắn cảm giác, tìm được.

Tùy Qua suy đoán trận tuyết băng này, tám phần là do Khổng Bạch Huyên làm ra, khi đó nàng mang theo căm phẫn xông phá huyệt động, đương nhiên đưa tới chấn động rất lớn, băng tuyết trên ngọn núi dĩ nhiên bị chấn sụp. Chính vì vậy nhóm người Alizée mới gặp phải cảnh tai bay vạ gió.

Cha mẹ Alizée xem ra vẫn chưa tuyệt lộ, Tùy Qua chỉ dùng mười mấy phút, đã tìm được bọn họ trong một sơn cốc.

Khi Tùy Qua tìm được bọn họ, hai người đều bị thương, nhất là phụ thân "lão Ngải" của Alizée bị thương nặng nhất, lưng bị đá núi do băng tuyết kéo theo đánh trúng, hoàn toàn đánh mất năng lực hành động. Còn mẫu thân của Alizée, tay trái cũng bị trật khớp.

Trình độ Anh văn của hai người này cũng không giỏi, Tùy Qua phải nói hai ba phút, mới đại khái khiến hai người hiểu được hắn tới cứu bọn họ.

Thấy Tùy Qua muốn tới di chuyển hắn, lão Ngải liên tục khoát tay, trong miệng rầm rì, xem ra muốn nói với Tùy Qua thương thế của hắn rất nặng, lưng rất đau, không thể chạm vào.

Tùy Qua cười cười, kêu lão Ngải không nên quá lo lắng, sau đó duỗi ngón tay, trong khoảnh khắc phong bế mấy huyệt vị ở lưng của lão Ngải.

Trong chốc lát, đau đớn của lão Ngải giảm xuống chín mươi phần trăm, mặc dù vẫn không thể hành động, nhưng không còn thống khổ như ban đầu. Cảm nhận được thủ đoạn thần kỳ của Tùy Qua, lão Ngải liền hô "Thần kỳ", mẫu thân của Alizée cũng kinh ngạc một phen, nhưng sau đó bà càng thêm kinh ngạc, bởi vì Tùy Qua đã nhẹ nhàng nắn lại cánh tay bị trật khớp, lại bó xương cho bà.

Bởi vì như vậy, vợ chồng lão Ngải đương nhiên không còn chút nào hoài nghi Tùy Qua, cho nên Tùy Qua khiêng lão Ngải trên vai, sau đó lại đưa tay kéo mẫu thân của Alizée, bước nhanh trở về hội hợp với bốn người kia.

Mặc dù mang theo hai người, nhưng đi lại trên mặt tuyết, Tùy Qua vẫn bước đi như bay.

Khi Alizée thấy Tùy Qua đưa cha mẹ của nàng quay trở lại, nàng vui mừng xông lên phía trước, hung hăng hôn hít lên mặt Tùy Qua mấy cái.

Hoạt động leo núi đương nhiên chỉ có thể hủy bỏ, đoàn người bắt đầu xuống núi.

Tùy Qua, vẫn khiêng lão Ngải, nhưng hắn hoàn toàn không mệt, dọc đường đi, những người khác lại mới là người mệt mỏi, cần dừng lại nghỉ ngơi. Thấy Tùy Qua biểu hiện ra lực lượng như vậy, đám người Alizée đều cả kinh, liên tục chắc lưỡi.

Mặc dù đoàn người cố gắng đi đường, nhưng vì chỗ này đúng là rất cao, đến khi trời tối, đoàn người mới xuống đến chân núi.

Lúc này, Tùy Qua mới biết rõ ràng ngọn tuyết sơn này chính là Thục Sơn chi vương của tỉnh Thục Xuyên, Cống Dát tuyết sơn.

Sau khi đến dưới chân núi, đám người Alizée liền muốn nhanh chóng đưa lão Ngải vào bệnh viện chữa trị.

Tùy Qua căn cứ vào nguyên tắc làm người tốt thì làm đến cùng, nói cho Alizée, nếu như tin tưởng hắn, có thể tận lực an bài lão Ngải đến thành phố Đông Giang tiến hành trị liệu, Tùy Qua có "bí phương" độc môn có thể hoàn toàn chữa khỏi thương thế của lão Ngải.

Dĩ nhiên, còn có một nguyên nhân Tùy Qua không nói cho bọn người Alizée. Đó chính là trên người hắn không có một đồng, cho nên nếu muốn quay về thành phố Đông Giang, tiền vé máy bay nhất định phải nhờ đám người nước ngoài này chi trả rồi.

Mặc dù đám người Alizée không phải bác sĩ chuyên nghiệp, nhưng cũng biết với tình huống của lão Ngải. cho dù chữa trị ở bệnh viện cũng sẽ là một người tàn phế, cho nên chi bằng đi theo Tùy Qua đến Đông Giang thử thời vận, hơn nữa mẫu thân của Alizée bị thủ pháp bó xương của Tùy Qua làm cho kinh hãi, có lòng tin rất lớn với y thuật của hắn, cho nên khi màn đêm buông xuống, bọn họ liền chạy tới phi trường, sau đó đi suốt đêm trở về Đông Giang.

Sau khi đến Đông Giang, Tùy Qua sắp xếp cho cả nhà Alizée ở khách sạn, sau đó trở về giáo khu Phát Phong, luyện chế một chút Bồi Nguyên cao, sau đó lại chạy về khách sạn, dùng Bồi Nguyên cao lên người lão Ngải.

Thương thế của lão Ngải thật ra cũng giống như Lâm Thập, nhưng Tùy Qua không có ý định hành hạ lão Ngải như Lâm Thập, hơn nữa hắn cũng không có thời gian hành hạ, vì vậy sau khi bôi linh dược cho lão Ngải, lại dùng Tiên Thiên chân khí nhanh chóng kích phát dược tính, để cho gân cốt của lão Ngải nhanh chóng khép lại.

Khi gần sáng, thương thế của lão Ngải trên căn bản đã khỏi hẳn.

Thấy lão Ngải lại đứng lên, cả nhà Alizée mừng rỡ như điên, hơn nữa càng thêm tán thưởng y thuật của Tùy Qua.

Tiểu cô nương Alizée lại một lần nữa dâng tặng môi thơm, làm cho Tùy Qua đồng học ngược lại có chút ngượng ngùng.

Sau đó, mẫu thân Alizée nói muốn an bài một bữa tiệc cảm tạ, nhưng bị Tùy Qua nhã nhặn từ chối, hơn nữa Tùy Qua cố ý nói lão Ngải mặc dù khỏi hẳn, nhưng còn cần tu dưỡng mấy ngày, trong mấy ngày này phải ít hoạt động.

Nghe "Thần y" Tùy Qua nói như thế, mẫu thân Alizée cũng không kiên trì nữa, nhưng vô cùng cảm kích ân nhân Tùy Qua.

Tùy Qua vất vả lắm mới thoát khỏi khách sạn, sau đó liền liên hệ với Tống Lập Hào, hỏi thăm Tống Văn Hiên đã trở lại Tống gia hay chưa.

Sau khi nghe Tống Lập Hào hồi báo, Tùy Qua quyết định đến Trà Kiếm sơn của Tống gia một chuyết.

Hơn một giờ sau, Tùy Qua chạy tới dưới chân núi Trà Kiếm.

Lúc này, Tống Lập Hào và Tống Thiên Húc đã ở dưới chân núi tự mình nghênh đón.

Bởi vậy, có thể thấy được Tống gia vô cùng trung thành với Tùy Qua.

Khi Tống Thiên Húc nhìn thấy Tùy Qua, trên mặt nhất thời phát ra vẻ hoảng sợ.

Lần trước khi Tống Thiên Húc gặp Tùy Qua, trên người tiểu tử Tùy Qua này mới chỉ toát ra khí thế tu vi Luyện Khí kỳ. Nhưng lần này, thời gian không bao lâu, linh khí xung quanh Tùy Qua đã ba động vô cùng cường liệt, thậm chí còn mạnh hơn hắn, điều này nói rõ Tùy Qua ít nhất đã là Tiên Thiên trung kỳ.

Cho nên, Tống Thiên Húc càng thêm khẳng định, tiểu tử Tùy Qua trước kia cố ý ẩn tàng tu vi, giả trâu ăn cọp mà thôi. Hơn nữa, Tống Thiên Húc càng kiên cố thêm một tín niệm: tiểu tử này chỉ có thể lấy lòng, quả quyết không thể đắc tội!

Ngoại trừ Tống Lập Hào và Tống Thiên Húc, còn có một người cũng tới đón tiếp Tùy Qua.

Người này chính là Hồ Nhất Tám, cũng là đệ tử ngoại môn Tùy Qua thu nhận.

Hôm nay tu vi của Hồ Nhất Tám đã là Tôi Thể đại thành, nhưng chuyện này không có gì đáng khoe, bởi vì Tùy Qua cho Hồ Nhất Tám không ít chỗ tốt, hơn nữa còn truyền thụ phương pháp tu luyện cho Hồ Nhất Tám. Đáng tiếc chính là, có lẽ bởi vì tư chất của Hồ Nhất Tám thật sự không tốt, hoặc là hắn quá lớn tuổi, cho nên đến nay Hồ Nhất Tám vẫn chưa bước vào Luyện Khí kỳ.

*****

- Sư tôn.

Nhìn thấy Tùy Qua, Hồ Nhất Tám cung kính khom mình hành lễ, không có nửa điểm làm bộ.

Có thể nhìn ra, Hồ Nhất Tám vô cùng tôn kính sư tôn Tùy Qua.

- Ừ.

Tùy Qua gật đầu:

- Hồ Nhất Tám, thành thật mà nói bây giờ ngươi còn chưa bước vào Luyện Khí kỳ, nói rõ tư chất của ngươi thật sự không được. Nhưng, chuyên cần có thể bổ sung kém cỏi, chỉ cần ngươi kiên trì bền bỉ, cánh cửa tu đạo tất nhiên sẽ mở ra cho ngươi. Huống chi, ngươi đã thành khẩn gọi ta là sư tôn như thế, đến lúc đó ta đương nhiên cũng sẽ giúp ngươi một tay.

Hồ Nhất Tám vừa nghe, trên mặt phát ra sắc mặt vui mừng, liên tục nói lời cảm ơn Tùy Qua.

Tùy Qua cũng không nói gì nữa, như giẫm trên đất bằng, cất bước đi lên núi.

Mặc dù đây là lần thứ hai thấy Tùy Qua đi như vậy, Tống Thiên Húc vẫn có chút giật mình.

Sau khi đến sơn trang Tống gia, Tống Thiên Húc kêu người đưa một người ra ngoài.

Đây là một thương nhân trung niên mập mập, hói đầu, tên là Trần Triệu Tường, người này chính là lão tổng của công ty dược Xuân Huy, bị Tống Văn Hiên bắt đến Tống gia sơn trang, chuẩn bị giao cho Tùy Qua xử lý.

Sau khi Trần Triệu Tường bị dẫn đến, vẫn có chút cuồng ngạo, nói với đám người Tùy Qua:

- Các ngươi định làm gì? Đây là bắt cóc, các người là tội phạm! Hơn nữa, ngươi biết Trần Triệu Tường ta là ai không? Ta là người ở hắc bạch đều có bối cảnh...

Bốp!

Tùy Qua chỉ nhẹ nhàng đưa tay, cho Trần Triệu Tường một cái bạt tai, nhưng trực tiếp đánh bay hắn ra xa hai thước.

Sau khi bị ăn một tát này, Trần Triệu Tường mới nhất thời thu liễm, kinh hô:

- Các ngươi... Các ngươi muốn vơ vét bao nhiêu tiền của ta? Bất luận là bao nhiêu tiền, các ngươi chỉ cần mở miệng, ta sẽ cho người lấy cho các ngươi.

- Ta không có hứng thú với tiền của ngươi.

Tùy Qua bình thản nói:

- Nhưng, ta đã hứa với người khác, phải khiến ngươi sám hối vì hành động của mình. Đáng tiếc, tới bây giờ, xem ra ngươi vẫn chưa có một chút sám hối.

- Ta... Ta sám hối cái gì?

Trần Triệu Tường đè nén lửa giận trong lòng nói:

- Công ty dược của ta là công ty nổi tiếng của tỉnh Minh Hải, cũng là công ty nộp thuế rất nhiều, kéo động địa kinh tế phương, cống hiến rất nhiều cho quốc gia, ta làm sao còn có tội nghiệt chứ? Huống chi, ta còn tham gia sự nghiệp từ thiện, lần trước hội thập đỏ có quyên tiền, ta cũng đóng góp mấy vạn.

- Nói như vậy, vậy nên gửi một lá thư khen ngợi ngươi?

Tùy Qua khinh thường nói:

- Những thôn dân của thôn Thanh Hòa bởi vì nguồn nước ô nhiễm mà mắc bệnh, còn có những người mắc bệnh ở dọc con sông bị ô nhiễm? Khốn khiếp, ngươi biết ngươi làm chuyện này, chính là đoạn tử tuyệt tôn hay không? Ngươi nộp thuế nhà giàu, xí nghiệp minh tinh sao, con mẹ nó, ngay cả cứt chó ngươi cũng không bằng!

- Tùy tiên sinh, xin bớt giận, dù sao người này đã nằm trong tay chúng ta. Xử lý hắn thế nào, đều theo ý của ngài.

Tống Lập Hào nói:

- Việc cấp bách, vẫn là đợi Bát gia trở về rồi hãy nói. Nếu không phải Bát gia vẫn chưa trở về, tôi sớm đã xử lý tên này rồi.

- Tống Văn Hiên... Hắn rút cuộc đã làm gì, vì sao còn chưa trở lại?

Tùy Qua hỏi, tạm thời không để ý tới Trần Triệu Tường nữa.

- Bát gia nói, hắn muốn giải quyết thỏa đáng chuyện ngài đã giao đãi. Trần Triệu Tường, chẳng qua là một con cờ của người khác mà thôi, nếu muốn giải quyết vấn đề căn bản, nhất định phải bắt được người giật dây.

Tống Lập Hào nói:

- Chỉ có điều, Bát gia hình như là gặp một chút phiền toái, cho nên chuyện này vẫn chưa làm thành công.

- A... Thì ra là như vậy.

Tùy Qua hơi kinh ngạc.

Tu vi của Tống Văn Hiên đã là Tiên Thiên trung kỳ, trong thế tục tựa hồ là tồn tại tuyệt đỉnh, hắn lại rơi vào trong phiền toái. Nói như vậy, người sau lưng Trần Triệu Tường, thật sự có chút năng lượng.

- Trần Triệu Tường, núi dựa của ngươi rút cuộc là người nào?

Tùy Qua hỏi.

Trần Triệu Tường vốn đang có chút do dự, nhưng nhìn thấy ánh mắt như dao găm của Tùy Qua trợn trừng, nhất thời bị dọa, vội vàng nói:

- Là Trần Quang Hoa, Phó tỉnh trưởng Trần.

Trần Triệu Tường cho rằng nói ra hậu đài phía sau, Tùy Qua chí ít cũng có thể có chút kiêng kỵ và sợ hãi mới đúng. Nhưng Tùy Qua chỉ bình thản nói:

- Phó tỉnh trưởng? Một Phó tỉnh trưởng, có khả năng lớn như vậy sao?

Trong ấn tượng của Tùy Qua, cho dù là cấp bậc của Đường Thế Uyên, cận vệ Hoàng Hạc cũng chỉ là Luyện Khí hậu kỳ mà thôi.

Mà Trần Quang Hoa, bản lãnh cao tới đâu, lại có thể làm cho Tống Văn Hiên không thể làm gì.

Nhưng Tùy Qua thoáng suy nghĩ, lại cảm thấy chuyện này cũng không phải không có khả năng.

Thử nghĩ, nếu như cao thủ Tiên Thiên kỳ thật sự có thể bất chấp tất cả, đi lại trong thế tục, như vậy không phải đám tham quan và gian thương, không chừng sớm đã bị Tiên Thiên cao thủ chánh nghĩa giết sạch rồi.

Nhưng là, loại chuyện đó lại không phát sinh, như vậy nguyên nhân bên trong cũng có chút ý vị sâu xa.

Bất kể như thế nào, việc cấp bách chính là giải cứu Tống Văn Hiên khỏi phiền toái.

Chẳng qua là, trước mắt tu vi của Tùy Qua cũng chỉ là Tiên Thiên trung kỳ, hơn Tống Văn Hiên cũng không nhiều, nếu Tống Văn Hiên cũng lâm vào phiền toái, như vậy Tùy Qua tự mình xuất thủ, chỉ sợ cũng chưa chắc có thể giải quyết chuyện này.

- Tùy tiên sinh, nếu như ngài quyết định xuất thủ, tôi đương nhiên sẽ toàn lực tương trợ.

Tống Thiên Húc đứng bên cạnh đột nhiên nói.

- Nếu như ta quyết định xuất thủ, còn cần ngươi tương trợ sao!

Tùy Qua ngạo nghễ nói, lộ ra vẻ khí phách mười phần.

Trong lòng Tùy Qua rất rõ ràng, Tống Thiên Húc tâm địa giảo hoạt hơn Tống Văn Hiên rất nhiều, nếu như Tùy Qua biểu hiện do dự, sợ hãi rụt rè, chỉ sợ Tống Thiên Húc lại sẽ nổi lên nhị tâm.

Nói trắng ra là, phụ tử Tống gia chính là cỏ đầu tường, hai cha con bọn họ chỉ có thể lợi dụng, nhưng tuyệt đối không thể tin tưởng.

Chính bởi vì như thế, bình thường Tùy Qua chỉ lưu lại Tống Văn Hiên ở bên cạnh làm việc, chứ không lưu lại Tống Thiên Húc, chính là vì nguyên nhân này.

- Đúng thế, Tùy tiên sinh tu vi cao thâm, tất nhiên có thể uy hiếp bát phương.

Tống Thiên Húc vuốt đuôi Tùy Qua.

- Uy hiếp bát phương thì không cần.

Tùy Qua nói:

- Nhưng ta muốn ra ngoài uy hiếp bát phương, hiện giờ trong tay lại không có binh khí tiện tay. Ta thấy "Tam Thanh phong" của Tống gia các vị cũng không tệ lắm, thay vì để các vị để ở đây làm núi giả, không bằng đưa cho ta dùng mấy ngày.

Vừa nghe Tùy Qua nói lời này, Tống Thiên Húc nhất thời lo lắng rồi.

Không sai, người của Tống gia căn bản không cách nào thúc dục Tam Thánh phong, bởi vì thứ này quá nặng, tu vi của bọn hắn căn bản không đủ. Nhưng, đám người Tống Thiên Húc không thể thúc dục, cũng không có nghĩa bọn họ không cần bảo bối này. Phải biết rằng, vật này dù gì cũng là một pháp bảo, bảo bối, cho dù mình không dùng được, nhưng cũng không ai nguyện ý đưa bảo bối của mình cho người khác.

- Sao vậy, ngươi không muốn?

Crypto.com Exchange

Chương (1-1258)