← Ch.0339 | Ch.0341 → |
Do đó, nếu pháp bảo, sẽ không có thể xem như tảng đá lớn đến sử dụng. Pháp bảo chính là phải biến ảo thay đổi, xuất kỳ bất ý, thì mới có thể phát huy ra tác dụng. Bằng không mà nói, thật vất vả đem Tam Thánh Phong này đánh ra, kết quả nhân gia sớm có phòng bị, đơn giản tránh né. Mà ngươi bên này, toàn thân nguyên khí hao hết, vậy cũng chỉ có số phận đợi làm thịt.
Bởi vậy, Tùy Qua muốn đem Tam Thánh Phong huy sử như thường, chỉ cần là có cũng đủ lực lượng là chưa đủ. Nguyên khí sung túc cũng là điều kiện tất yếu. Tuy rằng trước đó Tùy Qua có Cố Nguyên Hoàn, linh thảo các loại bổ sung nguyên khí. Thế nhưng loại đồ vật này sau khi ăn vào bụng, cần luyện hóa hấp thu sau đó mới có thể chuyển hóa thành nguyên khí. Thời khắc lâm trận đối địch, hiển nhiên là không được.
Mà Tinh Nguyên Đan lại vừa vặn thỏa mãn nhu cầu của Tùy Qua.
Hơn ba trăm viên đan dược, có thể để hắn thôi động Tam Thánh Phong không kiêng nể gì cả mà tiến hành hơn ba trăm lần oanh kích.
Mà lấy lực lượng kinh khủng của Tam Thánh Phong này, chỉ sợ là một lần liền có thể đem đối thủ đánh thành thịt vụn.
Có một đống Tinh Nguyên Đan như vậy, lòng tin của Tùy Qua cũng tăng lên nhiều.
Sáng sớm hôm sau, Tùy Qua gọi lên Tống Văn Hiên, chuẩn bị đi vào thành phố Minh Phủ triệt để giải quyết sự tình của công ty Xuân Huy Dược Nghiệp.
Địa phương Tùy Qua cùng Tống Văn Hiên chạm trán ngay ở cửa vào Đông Đại.
Khi Tùy Qua đúng hẹn xuất hiện tại cửa lớp, chỉ thấy cửa vào lớp đang dừng môt chiếc Porsche màu đen.
Đang lúc buồn bực, đã thấy Tống Văn Hiên từ bên trong Porsche đi tới, hướng phía Tùy Qua nói rằng:
- Tùy tiên sinh, mời lên xe đi thôi!
- Ngươi đã mở ra xe này?
Tùy Qua hướng phía Tống Văn Hiên lên tiếng hỏi.
Tống Văn Hiên gật đầu, nói rằng:
- Không sai, nghe Lập Hào nói tốc độ xe này không tệ, hơn nữa cũng có đẳng cấp.
- Lần sau không nên mở xe này.
Tùy Qua hướng phía Tống Văn Hiên nói rằng, nhanh chóng chui vào bên trong xe, tựa hồ không muốn bị quá nhiều người nhìn thấy.
- Thế nào, xe này không được sao?
Sau khi lên xe, Tống Văn Hiên nhịn không được hỏi.
- Hai nam nhân cùng nhau mở xe thể thao, dễ khiến cho người hiểu lầm! Nhất là, một lão nam nhân và một nam nhân trẻ tuổi!
Tùy Qua phiền muộn nói. Mặc dù hắn thật là thích ngồi trên xe của người khác, cũng thích xe thể thao. Thế nhưng, hắn chỉ thích ngồi xe thể thao của nữ nhân mở.
Tống Văn Hiên cái hiểu cái không, đáp ứng một tiếng, một chân đạp ga, xe vù một tiếng phóng đi ra ngoài.
Đường cao tốc.
Chiếc Porsche màu đen phóng nhanh như gió, từ xa nhìn lại dường như một con hắc xà, có vẻ có vài phần tà ác.
Bất quá, lúc này đây Tùy Qua cũng là đến tiêu trừ tà ác.
- Tùy tiên sinh, ngươi sớm động thủ, chẳng lẽ là có nắm chặt tất thắng?
Tống Văn Hiên hỏi.
Nghe Tống Văn Hiên hỏi một câu này, Tùy Qua rõ ràng cảm giác được Tống Văn Hiên đã chịu thiệt ở trong tay của dị năng giả của Lưỡng Long Đằng bộ đội.
- Ừm. Tất thắng.
Trong ngữ khí của Tùy Qua lộ ra lòng tin cường đại.
- Ta biết tu vi của Tùy tiên sinh thâm bất khả trắc, thế nhưng hai dị năng giả kia năng lực xác thực tương đối lợi hại...
Tống Văn Hiên xem ra là lo lắng Tùy Qua chịu thiệt, do đó, vẫn đang không quên nhắc nhở Tùy Qua cẩn thận.
Chỉ là, lúc này Tùy Qua lòng tin mười phần, căn bản là không có lo lắng lời này.
- Tống tiên sinh, ngươi là nguyên khí chưa có khôi phục phải không? Vì sao ngay cả lòng tin đều bị ngăn trở vậy?
Tùy Qua nhàn nhạt nói rằng, đem một viên Tinh Nguyên Đan tiện tay ném cho Tống Văn Hiên:
- Cầm lấy bổ sung nguyên khí đi!
- Đây là... Đây là Tinh Nguyên Đan!
Tống Văn Hiên kinh hô một tiếng, trên tay run lên, thiếu chút nữa đem xe phóng bay ra bên ngoài đường cái.
- Ổn định.
Tùy Qua nhắc nhở Tống Văn Hiên nói.
- Xin lỗi... Lão hủ thực sự quá giật mình.
Tống Văn Hiên nói:
- Đây thực sự là Tinh Nguyên Đan sao?
- Ngươi nói sao?
Tùy Qua hỏi ngược lại:
- Ngươi đã gặp qua Tinh Nguyên Đan chưa?
- Rồi.
Tống Văn Hiên nói:
- Thực không dám đấu diếm, ta đã từng ở trong phường thị tổ chức "hành hội" mua được hai viên. Một viên trong đó đưa cho Thiên Húc ăn. Một viên khác lại đưa cho Lập Hào dùng. Tinh Nguyên Đan này đúng là bảo bối tốt a. Một viên thượng đẳng Tinh Nguyên Đan có thể đề thăng tu vi chân khí hai mươi năm. Đối với người tu hành Luyện Khí kỳ mà nói, có thể đem thời gian tu hành rút ngắn rất nhiều đấy!
- Ách... Thảo nào Tống Lập Hào tuổi còn trẻ như vậy cư nhiên đã đến Luyện Khí hậu kỳ.
Tùy Qua tựa như có chút suy nghĩ:
- Thế nào, Tinh Nguyên Đan chỉ có thể đề thăng hai mươi năm chân khí tu vi sao?
- Hai mươi năm chân khí tu vi, Tinh Nguyên Đan đã thuộc về tỉ lệ thượng đẳng.
Tống Văn Hiên đáp.
- Vậy nếu như là Tinh Nguyên Đan đề thăng ba mươi năm chân khí tu vi thì sao?
Tùy Qua bình tĩnh mà hỏi thăm.
- Ba mươi... năm?
Tống Văn Hiên còn tưởng rằng là lỗ tai của bản thân hắn bị hỏng đấy:
- Ba mươi năm chân khí tu vi Tinh Nguyên Đan, hai viên chẳng khác nào công lực một giáp, chuyện này có thể sao? Bên trong phường thị tổ chức "hành hội" cũng chưa từng nghe nói có Tinh Nguyên Đan có thể bổ sung ba mươi năm chân khí tu vi.
- Một viên này trong tay ngươi chính là loại đó.
Tùy Qua nói rằng.
Tống Văn Hiên liền bị cả kinh lông tóc dựng ngược.
Từ lúc Tống Văn Hiên bước vào Tiên Thiên cảnh giới, tính tình đại định, không quan tâm hơn thua, hầu như đã siêu thoát danh lợi bình thường, tiền tài ràng buộc, rất ít có cái gì có thể khiến hắn động tâm và giật mình.
Thế nhưng, từ lúc làm người hầu của Tùy Qua, kinh ngạc, kinh hãi đã trở thành thái độ bình thường của Tống Văn Hiên.
Không có biện pháp, Tùy Qua thằng nhãi này tùy tiện đột vật nào đó, tùy ý lộ ra thủ đoạn như thế, đều đã hoàn toàn vượt quá nhận thức và tưởng tượng của Tống Văn Hiên.
Tỷ như, lúc này một viên Tinh Nguyên Đan tăng ba mươi năm chân khí tu vi trong tay Tống Văn Hiên.
Một viên Tinh Nguyên Đan như vậy, nếu như đem tới trong phường thị "hành hội" tiến hành bán đấu giá, bảo đảm phỏng chừng cũng đáng một ức.
Thậm chí, sẽ càng nhiều hơn.
Bởi vì đối với một ít môn phái gia tộc gia tộc tu chân mà nói, tiền mặt bất quá chính là giấy do người trong thế tục in ấn ra mà thôi. Thế nhưng đan dược, linh dược mấy thứ này lại là đồ vật chân chính có giá trị. Đồng thời rất có khả năng vượt quá giá trị, có tốn nhiều tiền hơn cũng đều đáng giá.
Huống chi, một viên Tinh Nguyên Đan này lại vẫn là Cực phẩm Tinh Nguyên Đan có thể đề thăng ba mươi năm chân khí tu vi.
Tống Văn Hiên càng ý thức được một vấn đề, làm người hầu cho Tùy Qua có lẽ là một chuyện tốt nhất mà cuộc đời này hắn đã làm được.
- Hiện tại, lòng tin của ngươi đã đủ chưa?
Tùy Qua lại hỏi.
- Đủ, mười phần!
Tống Văn Hiên đáp.
*****
Theo Tống Văn Hiên thấy, Tùy Qua có thể tùy ý đem một viên Tinh Nguyên Đan như vậy đưa cho hắn, điểm này đủ để chứng minh địa vị của hắn thực không nhỏ. Coi như là Tùy Qua thực sự không đánh lại được hai người kia, vậy bọn họ cũng không dám đắc tội hắn.
- Tùy tiên sinh, ngươi yên tâm, đợi lát nữa ta sẽ đến đánh trận đầu. Có Tinh Nguyên Đan này, ta cũng không cần e ngại chân khí tổn hao, vậy có thể cùng bọn họ phóng tay đánh một trận.
Tống Văn Hiên chủ động xin đi giết giặc nói.
- Nếu ta đã tự mình đến, tự nhiên sẽ không cần ngươi xuất thủ.
Tùy Qua nhàn nhạt nói rằng, toát ra tự tin rất lớn.
Tống Văn Hiên cũng sẽ không nói cái gì nữa, huống hồ vừa mới lấy được Tinh Nguyên Đan, hắn cũng không muốn lại lãng phí ra ngoài. Vì vậy, Tống Văn Hiên đem tốc độ xe đề thăng tới cực hạn.
Không bao lâu cũng đã đến chỗ cửa ra của đường cao tốc.
Phía trước trạm thu phí, xe đã xếp thành hàng dài.
Tống Văn Hiên chỉ đành xếp hàng nộp phí, oán giận nói rằng:
- Thật không biết hiện tại những người này muốn làm thế nào. Nếu là đường cao tốc, hết lần này tới lần khác lại thiết đặt miệng cống, xếp hàng ở chỗ này lãng phí nhiều thời gian như thế. Ta thấy, thời gian lái xe còn không có thời gian xếp hàng dài...
- Bớt nói nhảm đi, chuẩn bị trả thù lao là được.
Tùy Qua lười cùng với Tống Văn Hiên tranh cãi mấy chuyện này.
Vả lại, ở trong mắt loại người tu hành như Tống Văn Hiên, rất nhiều chuyện cùng hắn đều không nói rõ được.
Xếp hàng hơn mười phút, cuối cùng cũng đã đến phiên Tống Văn Hiên.
Tống Văn Hiên cũng không muốn phức tạp, dự định trực tiếp giao tiền.
Ai biết, lúc này bên trong lại đưa ra một tấm hóa đơn phạt vượt quá tốc độ.
Lần này, Tống Văn Hiên không cách nào tiếp thụ, bất mãn nói:
- Đây không phải đường cao tốc sao, còn hạn chế tốc độ cái gì?
- Siêu tốc phải phạt tiền, không có cái gì nói được.
Giao cảnh thu phí không nhịn được nói rằng.
Ở trong mắt Tống Văn Hiên, giao cảnh cũng chỉ là người thường, bất quá là một con kiến hôi mà thôi, cư nhiên lại dám đối với hắn quát to hô nhỏ, điều này làm cho tính tình người tu hành của Tống Văn Hiên triệt để bạo phát, bất mãn nói:
- Mấy chiếc xe đi qua vừa rồi, tốc độ không phải cũng rất nhanh sao, ngay cả phí qua đường cũng chưa từng phải giao đấy!
- Hừ! Bọn họ đều là Thái Tử gia tỉnh thành, là người mà loại nhà giàu mới nổi như ngươi có thể so sánh sao! Đừng nhiều lời vô ích, bằng không mà nói, trực tiếp bắt xe của ngươi đi!
Giao cảnh cười lạnh một tiếng. Rất hiển nhiên, vị giao cảnh này chỉ coi Tống Văn Hiên là một tên nhà giàu mới nổi mà thôi.
- Ngươi, kẻ không biết trời cao đất rộng này... Con kiến hôi cư nhiên cũng dám đối với ta ầm ĩ!
Đường đường Tiên Thiên kỳ cao thủ cư nhiên bị một con kiến hôi ngăn cản đường đi, theo Tống Văn Hiên thấy, đây quả thực chính là sự tình không thể nào tha thứ. Do đó, tính tình của hắn liền triệt để bạo phát.
Xuy! Xuy! Xuy! Xuy! Xuy! Xuy!
Tống Văn Hiên vung tay lên, vài đạo chân khí Tiên Thiên cách khoảng không chém ra.
Trong nháy mắt, mấy chiếc máy đo của trạm thu phí đều bị chém rơi xuống đất.
Sưu!
Tống Văn Hiên đạp chân ga một cái, trực tiếp xông qua.
- Chết người!
- Thật ngầu!
- Xông a!
...
Khi Tống Văn Hiên xông qua trạm, người còn lại đã sớm bởi vì phải xếp hàng là tính tình đại động cũng lần lượt tiến lên.
Một chiếc kế tiếp một chiếc.
Nhất thời, đường cao tốc trở nên chân chính thông suốt.
Lúc này, Tùy Qua ngồi ở bên cạnh của Tống Văn Hiên nhẹ nhàng lắc đầu, hắn không nghĩ tới Tống Văn Hiên gia hỏa này cư nhiên cũng sẽ nổi nóng như thiếu niên, làm ra hành động xông quan mà chỉ mấy tên trẻ trâu mới có thể làm này.
Bất quá, đối với việc nhỏ ấy, Tùy Qua tự nhiên sẽ không nói cái gì cả.
Sau khi ra khỏi đường cao tốc, Tống Văn Hiên lại không có hướng về khu vực thành thị đi tới, mà là hướng phía ngược lại với phía thành phố Minh Phủ đi đến.
- Chúng ta đây là đang đi đâu vậy?
Tùy Qua không giải thích được nói.
- Tiên Hải Hồ Phong Cảnh khu.
Tống Văn Hiên nói:
- Trần Quang Hoa ngày hôm nay sẽ ở nơi đó triệu tập một hội nghị.
- Phong cảnh khu triệu tập hội nghị?
Tùy Qua nhàn nhạt nói rằng:
- Gia hỏa này đúng là rất biết hưởng thụ đấy.
- Đương nhiên.
Tống Văn Hiên nói:
- Triệu tập hội nghị bất quá là một loại ngụy trang. Ăn nhậu ca hát mới là bản chất. Còn có, Trần Quang Hoa có một tình nhân nhỏ ở bên trong dãy biệt thự tại phong cảnh khu, cách cửa hàng họp rượu bất quá hơn mười km lộ trình. Do đó, người này lúc họp hẳn là đã nghĩ rõ ràng sự tình.
- Hắc, thật không nghĩ tới, ngươi đúng là đã làm rất nhiều công khóa đấy!
Tùy Qua cười nhạt một tiếng, mang theo một vài lời nói khen ngợi.
- Không có biện pháp, đây đều là vì cùng với hai người Long Đằng đấu trí đấu dũng. Vì tìm kiếm cơ hội hạ thủ, ta chỉ có thể tìm người đem nhất cử nhất động của Trần Quang Hoa đều nắm giữ trong tay.
Tống Văn Hiên nói.
- Không sai, làm việc rất bài bản.
Tùy Qua cười cười:
- Bất quá, Tống gia các ngươi tại thành phố Minh Phủ cũng có người sao?
- Có người xác thực là có người. Bất quá, muốn lấy được tin tức của những kẻ giống như Trần Quang Hoa, căn bản không cần phải người của Tống gia chúng ta đến làm, chỉ cần đến "phong sào" ném ra chút tiền, là có thể đem tung tích hành động của hắn làm được rõ ràng một hai.
Tống Văn Hiên nói.
- Phong sào? Là tổ chức chuyên môn buôn bán tin tức sao?
Tùy Qua hỏi, hơi có chút kinh ngạc, không nghĩ tới bây giờ còn có tổ chức buôn bán tin tức mà sống như vậy.
- Đúng. Lịch sử của "phong sào" đã rất lâu rồi. Đáng để tin cậy!
Tống Văn Hiên nói rằng.
- Ừm, vậy Tống gia các ngươi có lợi dụng "Phong sào" điều tra qua tin tức của ta hay không?
Tùy Qua thuận miệng hỏi một câu, lại giấu diếm sát khí.
Tống Văn Hiên đầu tiên là sửng sốt, sau đó trầm giọng nói:
- Có. Bởi vì lúc trước "hành hội" Để Tống gia chúng ta đến đối phó ngươi, do đó Thiên Húc và Lập Hào đã cho người đi thăm dò qua tin tức của ngươi. Bất quá, lai lịch của ngươi không nhỏ, coi như là "Phong sào" cũng không có nhận được tin tức chân chính.
- Ách... Thật không?
Tùy Qua cười nhạt một tiếng:
- May là người của "Phong sào" Không có ngu ngốc đến nhà, bằng không mà nói, bọn họ nếu là đi dò hỏi "hậu trường" của ta vậy thì kết cục hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Lời này của Tùy Qua ít nhiều mang theo một ít ý tứ cuồng ngạo và uy hiếp. Bất quá, đạo cô thần bí Khổng Bạch Huyên thật là cường hãn đến khiến trong lòng người khác cũng đều run sợ. Nếu như người của "Phong sào" thực sự tra được chỗ đó của nàng, kết cục phỏng chừng cũng chính là một chữ chết!
Nghĩ đến Khổng Bạch Huyên, Tùy Qua không khỏi buồn vô cớ như mất của.
Dù sao, lần đầu tiên của Tùy Qua chính là bị Khổng Bạch Huyên này cưỡng ép cướp đi.
Không, hẳn là một nửa của lần đầu tiên.
Ngày đó, Tùy Qua căn bản còn không có xong việc, nhân gia cũng đã mặc quần áo rời đi. Vung tay lên một cái chỉ để lại ngũ sắc đầy trời.
← Ch. 0339 | Ch. 0341 → |