Vay nóng Homecredit

Truyện:Y Tiên Thiểu - Chương 0359

Y Tiên Thiểu
Trọn bộ 1258 chương
Chương 0359: Lão tổ Ngưu gia
0.00
(0 votes)


Chương (1-1258)

Siêu sale Shopee


Rất hiển nhiên, tu vi của người này cũng mạnh gấp mấy lần Hàn Côn.

Xem ra, cho dù là cảnh giới ngang hàng, cũng có ba bảy loại.

Tỷ như, ở cảnh giới Tiên Thiên trung kỳ, Tùy Qua tuyệt đối được coi là siêu cấp cường giả, thậm chí có thể đánh bại người tu hành Tiên Thiên hậu kỳ.

Còn người ở trong lòng núi này, hiển nhiên chính là nhân tài kiệt xuất trong Tiên Thiên hậu kỳ.

Không cách nào chạy trốn, chỉ có thể đối mặt.

Nửa người dưới của Tùy Qua ngâm trong nước, nhìn về phía chỗ xa, chỉ thấy hai điểm đỏ nhanh chóng từ xa đến gần.

Hai điểm hồng quang này, chính là hai con mắt.

Ánh mắt màu đỏ tươi, làm người ta sinh ra một loại cảm giác kinh hãi.

Rất nhanh, Tùy Qua đã thấy rõ người đến.

Mặc dù nói là người, nhưng thoạt nhìn càng giống "quỷ"!

Người này tựa hồ rất già nua, đầu tóc chòm râu xám trắng, hơn nữa rất dài, chòm râu còn rũ xuống tới ngực, ngay cả lông mày cũng rất dài, khuôn mặt và cơ thể đều gầy như củi, giống như một xác chết khô di động.

Trên người mặc áo choàng vải bố, chân đi đất, đứng trên mặt nước.

Nếu như không có dược lực của Niếp Vô Thảo trợ giúp, Tùy Qua cũng không có bản lĩnh như vậy. Bởi vậy có thể thấy, Tiên Thiên chân khí của người này, thật sự đã đến trình độ đỉnh cao, tựa hồ chỉ cần tiến thêm một bước là có thể đạt tới Trúc Cơ kỳ.

- Ngươi là ai, tại sao lại giấu mình ở nơi quỷ quái này?

Tùy Qua hỏi.

- Ta là ai?

Lão giả suy nghĩ một lát mới nói:

- Ta gọi Ngưu... Duyên Tranh, cái tên này, ta cũng thiếu chút nữa quên mất.

- Ngưu Duyên Tranh, ngươi họ Ngưu, chẳng lẽ là người của Bạch Lưu Câu?

Tùy Qua hỏi.

Nếu không cần thiết, Tùy Qua cũng không muốn liều mạng với lão quỷ này. Cho nên, đàm phán có lẽ là một lựa chọn tốt.

- Bạch Lưu Câu... Ngươi không biết, cái tên Bạch Lưu Câu là do ta đặt đấy.

Ngưu Duyên Tranh tựa hồ nghĩ lại một số chuyện đã qua.

- Do ngươi đặt?

Tùy Qua kinh ngạc nói:

- Chẳng lẽ ngươi là lão tổ Ngưu gia của Bạch Lưu Câu?

Tùy Qua từng nghe Ngưu Tiểu Hoa nói, phần lớn người ở Bạch Lưu Câu đều họ Ngưu, mà cái tên Bạch Lưu Câu, chính là do lão tổ tông Ngưu gia, người kiến tạo từ đường đặt cho, hơn nữa, lão tổ tông này còn là một vị cử nhân triều Thanh.

- Không sai.

Ngưu Duyên Tranh nói:

- Năm đó sau khi ta trúng cử nhân, đã xây nhà nhà ở và từ đường ở Bạch Lưu Câu, nhưng vẫn không đi làm tướng quân, ngươi biết vì sao không?

Ngưu Duyên Tranh tựa hồ rất lâu rồi chưa nói chuyện với người nào, cũng không giống như muốn vội vã giết chết Tùy Qua.

- Có lẽ, ngươi phát hiện có chuyện thú vị hơn làm tướng quân.

Tùy Qua nói.

- Không sai!

Ngưu Duyên Tranh đường:

- Trong thế tục, làm quan cố nhiên là chuyện tốt, nhưng con người thường chỉ sống trăm năm mà thôi. Mỹ nữ, danh lợi, kết quả đều chỉ là một đống cứt chó mà thôi. Huống chi, cho dù làm quan, cũng chỉ là làm nô tài cho người ta mà thôi, có ý nghĩa gì.

- Hắc... Hiện tại làm quan, không phải là làm nô tài, mà là làm chủ.

Tùy Qua cười cười.

- Chẳng lẽ giang sơn thay đổi?

- Đúng vậy, đổi mấy đời rồi.

Tùy Qua nói:

- Lão già cử nhân nhà ngươi cũng không đáng giá.

- Hừ, ngươi tưởng ta thật sự quan tâm đến thân phận sao?

Ngưu Duyên Tranh hừ lạnh một tiếng.

- Dĩ nhiên, ngươi sẽ không để ý tới thân phận.

Tùy Qua cười nhạt:

- Nhưng ta cảm thấy ngươi ở nơi tối tăm mịt mù này, làm sao bằng hưởng thụ trong thế tục.

- Ngươi nghĩ lời này có thể dao động quyết tâm của ta?

Ngưu Duyên Tranh cười lạnh một tiếng.

- Ta không phải muốn dao động quyết tâm của ngươi, mà chỉ muốn nói sự thật cho ngươi mà thôi.

Tùy Qua hòa nhã nói:

- Ngươi có lẽ còn không biết, ở xã hội hiện tại, cuộc sống của dân chúng bình thường cũng đủ khiến hoàng đế khi đó hâm mộ.

- Thúi lắm!

Ngưu Duyên Tranh quát lên:

- Thời đại nào dân chúng cũng nghèo khổ! Ngươi tưởng lão tử ngốc lắm sao!

Ngưu Duyên Tranh quả nhiên là cử nhân võ, nói chuyện cũng thô bỉ.

- Được, vậy ta hỏi ngươi. Khi đó hoàng đế của các ngươi có xem phim không? Có dùng điện thoại di động, máy tính không? Đã từng lên mặt trăng? Lái xe thể thao, ngồi máy bay chưa...

Tùy Qua vừa lên tiếng, đã biểu hiện rất nhiều từ ngữ hiện đại, Ngưu Duyên Tranh quả nhiên vô cùng sửng sốt.

Vốn, Ngưu Duyên Tranh chỉ tính toán tìm hiểu một chút tình trạng hiện nay từ miệng Tùy Qua, sau đó giết chết Tùy Qua, thu hồi Huyết Đằng năm cánh, dù sao vật này cũng là thứ Ngưu Duyên Tranh một mực chờ đợi.

Ai ngờ, những lời này của Tùy Qua lại khiến Ngưu Duyên Tranh cảm thấy rất thích thú, mặc dù bản thân hắn tựa hồ không muốn thừa nhận điểm này.

Tùy Qua lại tiếp tục thuyết phục:

- Ta thấy ngươi bế quan quá lâu rồi. Cuộc sống phồn hoa bên ngoài kia cũng chưa từng thấy? Chuyện này cũng khó trách, ngươi đại khái không biết, xã hội bây giờ đã có rất ít người tập võ. Tại sao? Bởi vì có quá nhiều thứ hấp dẫn... Tóm lại, nếu ngươi không ra ngoài nhận thức, thật là chết không nhắm mắt.

- Cái gì mà chết không nhắm mắt? Ngươi muốn chết sao!

Ngưu Duyên Tranh quát lên.

- Nếu như ta đoán không sai, ngươi bế quan ở nơi này, đơn giản chính là muốn lợi dụng trúc cơ của Huyết Đằng năm cánh mà thôi, đúng không?

Thấy Ngưu Duyên Tranh không trả lời, Tùy Qua biết mình đoán không sai:

- Không sai, dùng tinh hoa của Huyết Đằng năm cánh trúc cơ cũng không phải không thể được. Nhưng, ngươi nên biết, trúc cơ của Huyết Đằng năm cánh, cũng không phải là lựa chọn rất tốt. Huống chi, nếu như trúc cơ không thành công, xem tình trạng của ngươi, chỉ sợ cũng sống không được bao lâu. Ngươi nói xem, ngươi không đến nơi phồn hoa hưởng thụ cuộc sống, cứ như vậy chết ở đây, vậy không phải là chết không nhắm mắt sao?

- Ngươi.... muốn chết!

Ngưu Duyên Tranh cả giận nói, nhưng cũng không động thủ. Rất hiển nhiên, lời nói của Tùy Qua đã chạm đến chỗ sâu thẳm trong lòng hắn.

Nhưng Tùy Qua biết loại đồ cổ này không dễ bị thuyết phục như vậy, cho nên trực tiếp buông ra một câu, đánh thẳng vào nội tâm Ngưu Duyên Tranh:

- Ngươi nên biết, nếu bản thân ngươi đã động tâm. Với tâm thái này của ngươi, khi trúc cơ, tất nhiên sẽ bị tâm ma quấy nhiễu, khó có thể thành công.

- Thật can đảm! Ngươi lại dám uy hiếp ta!

- Tại sao không dám?

Tùy Qua bình tĩnh nói:

- Ta chẳng qua thấy tu vi của ngươi cũng không tệ lắm, có tư cách nói chuyện với ta. Nếu không, ta đã sớm một tát đập chết ngươi rồi, làm gì có thời gian nói chuyện tào lao với ngươi.

- Ngươi chỉ là một người tu hành Tiên Thiên trung kỳ mà thôi, cũng xứng ngồi ngang hàng nói chuyện với ta?

Ngưu Duyên Tranh khinh thường nói.

- Ta biết ngươi có tu vi Tiên Thiên hậu kỳ. Nhưng, trước đó không lâu ta mới vừa đánh bại một người tu hành Tiên Thiên hậu kỳ, hắn cũng cuồng vọng giống như ngươi, nhưng vẫn thảm bại dưới tay ta. Cho nên, ta khuyên ngươi đừng kiêu ngạo như vậy.

Tùy Qua lạnh lùng nói.

- Được! Vậy ta sẽ nếm thử một chút phân lượng của ngươi rồi hãy nói! Nếu như ngay cả một chiêu của ta ngươi cũng không đỡ được, vậy chết là đáng đời!

Ngưu Duyên Tranh giận dữ quát:

- Búa liệt sơn.

*****

Thanh âm chưa dứt, một điểm búa quang thanh sắc đã ảnh xạ ra, bổ tới phía Tùy Qua.

Trong chốc lát, tinh thần Tùy Qua run lên, cảnh tượng bốn phía bỗng nhiên biến đổi, lúc này hắn giống như đứng trên một vách đá, có chạy đằng trời, trên đỉnh đầu, chiếc búa thanh sắc phá vỡ chân trời, biến to bằng căn nhà, mang theo thế sấm vang chớp giật, đánh xuống đầu Tùy Qua.

Xung quanh búa quang điện quang lấp lánh, tiếng phá không đinh tai nhức óc, làm cho người ta cảm giác có một loại khí thế cường đại căn bản không cách nào kháng cự.

Cảnh giới Tỏa Hồn, quả nhiên khó giải quyết, nhất là công kích trên mặt tinh thần, vô cùng kín kẽ, làm người ta khó lòng phòng bị.

Nếu không phải có kinh nghiệm lúc trước giao thủ với Hàn Khôn, chỉ sợ lần này đã bị Ngưu Duyên Tranh đánh tan tinh thần. Một khi tinh thần bị đánh tan, tương đương mất đi ý chí chiến đấu, chỉ sợ ngay cả một nửa tu vi cũng khó mà phát huy, khi đó nhất định sẽ chết không kịp ngáp.

Tùy Qua thu nhiếp tâm thần, cố gắng hết sức để không bị lực tinh thần của đối phương ảnh hưởng, từ trong miệng "phun" ra tam thánh phong, ném lên không trung, nghênh đón nhận búa Liệt Sơn của Ngưu Duyên Tranh.

Tam Thánh Phong đột nhiên trở nên to lớn, thậm chí còn lớn hơn búa Liệt Sơn của Ngưu Duyên Tranh.

Ầm!

Hai vật giao kích, phát ra một tiếng nổ đinh tai nhức óc.

Bốn phía rung động, huyễn tượng xung quanh Tùy Qua cũng đột nhiên biến mất.

Búa Liệt Sơn chính là búa phá núi, theo lý Tam Thánh phong của Tùy Qua sẽ bị khắc chế. Nhưng búa Liệt Sơn của Ngưu Duyên Tranh chỉ là một pháp khí mà thôi, còn Tam Thánh phong trong tay Tùy Qua chính là bảo khí, mặc dù chưa hoàn thành luyện chế, nhưng cũng có thể xem là bảo khí. Cho nên, búa Liệt Sơn chạm vào Tam Thánh phong, chỉ có ánh lửa bắn ra bốn phía, tiếng vang lôi minh, nhưng không cách nào đục mở được Tam Thánh phong.

Răng rắc!

Dưới va chạm của Tiên Thiên chân khí, thạch đá trong lòng núi bị chém ra một cái khe cực lớn.

- Thu!

Ngưu Duyên Tranh khẽ quát một tiếng, thu pháp khí búa Liệt Sơn trở về.

Nhìn lổ hổng cực nhỏ trên miệng búa Liệt Sơn, Ngưu Duyên Tranh thật sự vô cùng đau lòng.

Năm đó sau khi Ngưu Duyên Tranh trúng cử nhân, trong một lần du ngoạn, đã tìm thấy búa Liệt Sơn trong một sơn động. Hắn không chỉ có được búa Liệt Sơn, hơn nữa còn chiếm được hai viên đan dược và một quyển tu luyện công pháp, trải qua mấy năm khổ tu, mới đột phá Tiên Thiên kỳ. Sau khi bước vào Tiên Thiên, Ngưu Duyên Tranh càng thêm khát vọng thành tiên, trường sinh, cho nên hắn hao phí nhiều năm đi tìm con đường thành tiên. Chẳng qua, cuốn công pháp Ngưu Duyên Tranh tìm thấy ban đầu cũng không phải là thứ gì lợi hại. Hơn nữa, hắn cũng không có danh sư chỉ điểm, vì vậy nhiều năm qua vẫn không thể thành công trúc cơ. Nhưng sau này, Ngưu Duyên Tranh rốt cục vẫn tìm được công pháp trúc cơ, nhưng khổ nỗi không có thời gian, cũng không có đầy đủ tài nguyên. Thật vất vả, ở Bạch Lưu Câu, Ngưu Duyên Tranh mới tìm được một gốc cây Huyết Đằng năm cánh, rốt cục có hi vọng trúc cơ. Nhưng Huyết Đằng năm cánh này chỉ là cây non, Ngưu Duyên Tranh muốn mượn nó trúc cơ, phải chờ chực ba năm trăm năm. Nhưng, Ngưu Duyên Tranh cũng là một kẻ gian ngoan, hắn biết hắn không thể sống lâu như vậy, cho nên dùng phương pháp quy tức, rơi vào trạng thái ngủ say, dùng cái này làm chậm tính mạng trôi qua.

Sự xuất hiện của Tùy Qua, đương nhiên đã quấy nhiễu "mộng đẹp" của Ngưu Duyên Tranh.

- Ngươi có bảo khí!

Ngưu Duyên Tranh nhìn Tùy Qua, lần này giao thủ, hắn không chiếm được nửa phần tiện nghi.

Tùy Qua cũng không tiếp tục công kích, hắn biết thực lực của lão quỷ này, nếu như lão này liều mạng, Tùy Qua rất khó đòi được tiện nghi.

- Ngươi có pháp khí, tại sao ta không thể có bảo khí?

Tùy Qua bình tĩnh nói:

- Có lẽ, ngươi cảm giác mình vận khí tốt, mới có được một món pháp khí lợi hại như vậy, nhưng rất hiển nhiên vận khí của ta khá hơn một chút. Một chiêu đã qua rồi, còn muốn tiếp tục không? Nhưng, ngươi nên biết, nếu như lòng núi này bị chúng ta phá nát, linh khí bên trong giải tán, sau này đối với ngươi cũng không có chỗ tốt gì.

- Không sai. Vận khí của ngươi tốt hơn ta.

Ngưu Duyên Tranh nói:

- Ngươi còn trẻ mà tu vi như thế, xem ra tiền đồ bất khả lượng. Không giống ta, dốc sức bình sinh mới đột phá Tiên Thiên, nhưng lại không còn sống bao lâu, chưa đạt đến Trúc Cơ, hơn nữa còn khiến như bây giờ, người không ra người, quỷ không ra quỷ.

- Thực lực của ngươi, có tư cách thoát khỏi nơi này.

Ngưu Duyên Tranh lại nói:

- Nhưng ngươi phải để lại Huyết Đằng năm cánh. Ngươi nên biết, nếu vật này cần dùng để ta Trúc Cơ, ta tuyệt đối không để bất kỳ kẻ nào mang đi!

- Ta tưởng đây là vật vô chủ, cho nên mới tính toán mang đi. Nếu vật này là của ngươi, vậy ta xin lỗi phải cướp đoạt.

Tùy Qua nói:

- Nhưng, đúng như lúc trước ta đã nói, vận khí của ta có lẽ hơn ngươi. Cho nên, ngươi không ngại suy nghĩ một chút, dựa dẫm vào vận khí tốt của ta. Như vậy, cơ hội ngươi Trúc Cơ thành công sẽ càng lớn.

- Cuồng vọng! Ngươi có tư cách gì nói có thể trợ giúp ta Trúc Cơ!

Ngưu Duyên Tranh nói.

Tùy Qua cười nhạt, đột nhiên cả người chậm rãi di động trong nước, sau đó cũng giống như Ngưu Duyên Tranh, đứng yên trên mặt nước:

- Thủ đoạn của ta, không phải thứ ngươi có thể tưởng tượng. Ngoài ra, nếu giao Huyết Đằng năm cánh này cho ta, ta có mười phần nắm chặc, có thể trong thời gian ngắn đề cao nó thành Huyết Đằng năm cánh thật sự. Như vậy, cơ hội ngươi Trúc Cơ thành công sẽ cao hơn nhiều.

- Không thể nào!

Ngưu Duyên Tranh nói:

- Ngươi không thể có bản lĩnh như vậy.

- Ngươi làm không được, không có nghĩa ta cũng làm không được.

Tùy Qua bình tĩnh nói:

- Dĩ nhiên, ta có thể lý giải, ngươi vì đợi Huyết Đằng năm cánh lớn lên, nên đã quy ẩn mấy trăm năm. Nhưng ta chỉ có thể tiếc nuối nói cho ngươi biết, cách này của ngươi thật sự quá ngu xuẩn! Có rất nhiều phương pháp có thể làm cho linh thảo nhanh chóng sinh trưởng, chẳng lẽ ngươi không biết?

- Biết thì thế nào, căn bản không làm được!

Ngưu Duyên Tranh ủ rũ nói:

- Ta biết, ngươi muốn nói đến linh điền. Nhưng linh điền là thứ mà những thế gia và môn phái siêu cấp cổ xưa mới có. Năm đó, ta từng thăm dò một thế gia cổ xưa, hi vọng có thể lấy trộm linh thảo, sau đó cầm một mảnh nhỏ linh điền, kết quả bị cao thủ của thế gia cổ xưa đó đánh cho thiếu chút nữa mất mạng.

- Thật là đáng thương.

Tùy Qua thở dài nói:

- Con đường tu hành gập ghềnh giống như ngươi, đại khái cũng không thấy nhiều. Nhưng trùng hợp là ta lại có linh điền, hơn nữa còn là trung phẩm linh điền.

- Không thể nào!

Ngưu Duyên Tranh nói:

- Chẳng lẽ ngươi là truyền nhân của thế gia cổ xưa?

- Ngươi không cần để ý đến thân phận của ta.

Tùy Qua nói:

- Tóm lại, ta nói có là có, không cần phải lừa ngươi. Tiểu Ngân Trùng, ngươi ra đi, hắn đã biết tồn tại của ngươi.

Vù!

Tiểu Ngân Trùng hóa thành một đạo ngân quang, từ dưới nước chui ra, rơi lên bả vai Tùy Qua.

- Linh thú!

Ngưu Duyên Tranh nói:

- Ta còn tưởng ngươi mang theo tay chân.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1258)