← Ch.0365 | Ch.0367 → |
Vấn đề này kêu Dương Chấn Thanh trả lời như thế nào đây?
Nếu như trả lời là có, vậy không phải để người khác cảm thấy Dương Chấn Thanh cũng từng "bất lực" sao?
Nhưng nếu trả lời là không, Dương Chấn Thanh lại lo lắng đắc tội với Tùy Qua.
Khi đang khó xử, Ninh Bội bỗng nhiên giải vây cho trượng phu nói:
- Quách thị trưởng, y thuật của Tùy Qua, dõi mắt cả thành phố Đông Giang, tỉnh Minh Hải, thậm chí cả Hoa Hạ Thần Châu, tôi thấy cũng không có mấy người có thể vượt qua. Tùy Qua chính là khiêm nhường, các vị đại khái còn không biết, công ty dược Watson của hắn đã hợp tác với quân đội, trở thành một trong những thương nhân bán thuốc cho quân đội.
Lời này vừa nói ra, mọi người trên bàn cơm đều kinh ngạc.
Không sai, hiện giờ mọi người đều biết quan trường Hoa Hạ hủ bại, nhưng ở phương diện quân đội, các loại trạm kiểm soát vẫn rất nghiêm ngặt.
Có thể buôn bán với quân đội, có bối cảnh tất nhiên là điều kiện tiên quyết, nhưng trọng yếu nhất vẫn là thực lực.
Công ty thuốc của Tùy Qua có thể trở thành bên bán hàng cho quân đội, chuyện này cũng đủ nói rõ tất cả vấn đề.
Dương Chấn Thanh cũng không biết chuyện này. Còn Ninh Bội bởi vì vẫn gửi hi vọng hợp tác làm ăn với Tùy Qua, vì vậy đặc biệt lưu ý đến công ty của Tùy Qua, cho nên mới biết tin tức kia.
Quách Minh Phong nghe xong lời này của Ninh Bội, rốt cục bắt đầu trịnh trọng đánh giá lại Tùy Qua.
Lúc này, trong mắt Quách Minh Phong, Tùy Qua không phải là một người làm ăn bình thường nữa rồi.
Thương nhân buôn bán với quân đội, ý nghĩa có hai thứ: bối cảnh và tài lực.
Trong chốc lát, hình tượng của Tùy Qua bỗng trở nên cao lớn, ít nhất Quách Minh Phong cũng không dám có bất kỳ khinh thường nào với Tùy Qua nữa.
Chợt, Quách Minh Phong lại nghĩ tới tình trạng thân thể của mình, nói với Tùy Qua:
- Vậy... Tùy tiên sinh, tình trạng thân thể của tôi?
- Tình trạng thân thể của ngài, tựa như tôi mới vừa nói, đã là hồi quang phản chiếu. Nếu như ngài tiếp tục như vậy, hơn hai tháng nữa, ngài có thể vào nằm trong bệnh viện, sau đó nửa đời sau, ngài sẽ trở thành người ủng hộ kiên định của "Uy ca", cho đến khi thân thể hoàn toàn thiếu hụt mà chết.
Nghe lời này, không chỉ có Ninh Bội nở nụ cười, ngay cả Ninh Nghiên cũng cười lớn.
Nhưng, sau đó bọn họ ý thức được không ổn.
Ninh Nghiên vội vàng xin lỗi:
- Quách thị trưởng, xin lỗi, tôi không nên cười.
Quách Minh Phong vốn có hảo cảm với Ninh Nghiên, làm sao tức giận, khoát tay áo nói:
- Không sao, Tùy tiên sinh thật đúng là hài hước.
Trong miệng nói là hài hước, nhưng trong lòng Quách Minh Phong vẫn cảm thấy bất ổn, không nhịn được lại hỏi:
- Vậy Tùy tiên sinh, thân thể của tôi rút cuộc làm thế nào mới có thể chữa khỏi?
Tùy Qua nói:
- Có hai cách. Một loại chính là trị, một loại chính là dưỡng. Nếu là trị, đối với tôi cũng đơn giản, nhưng đề nghị ngài không nên tìm tôi, bởi vì chi phí khám bệnh của tôi rất cao, cho nên, đề nghị ngài dưỡng là được rồi. Dưỡng là thế nào, đầu tiên nhất định phải từ bỏ những kích thích về đêm, sau đó luyện tập thân thể bằng cách chạy bộ, bơi lội. Ngoài ra, chính là âm dương phối hợp, trong âm có dương. Muốn tiết chế, theo quy luật nên từ bỏ cuộc sống phóng túng về đêm, nhưng cuộc sống về đêm, ngược lại có trợ giúp dưỡng sinh. Vấn đề này, ngài có thể thương thảo với thê tử của mình.
- Tôi... ly hôn rồi.
Quách Minh Phong nói.
Lúc nói lời này, ánh mắt Quách Minh Phong lại nhìn Ninh Nghiên.
Ninh Nghiên nhất thời không nhận thấy ý tứ trong ánh mắt Quách Minh Phong, nhưng Ninh Bội là nhân vật rất nhanh nhẹn, thoáng cái đã hiểu Quách Minh Phong có ý tứ gì, liền nói:
- Quách thị trưởng, cái gọi là người cũ không đi, làm sao người mới mới đến, ngài nhìn tôi đấy, mặc dù từng lấy một tên khốn kiếp, nhưng hiện tại cuối cùng cũng tìm được một người chồng tốt, có phải không. Còn tỷ tỷ tôi cũng mới ly hôn, chính là để tìm kiếm một cuộc sống tốt hơn, hạnh phúc hơn, không phải sao?
Lời nói này của Ninh Bội thật sự có sức thuyết phục.
Quách Minh Phong nhìn Ninh Bội, sư muội sư mẫu này thật sự sắc mặt hồng nhuận, da dẻ mịn màng, càng ngày càng quyến rũ. Như vậy xem ra, lão sư Dương Chấn Thanh đúng là càng già càng dẻo dai, già nhưng vẫn cường mãnh. Hơn nữa, từ trong lời nói lúc trước của Tùy Qua, Dương Chấn Thanh sở dĩ cương mãnh như vậy, hơn phân nửa đều là công lao của tiểu tử Tùy Qua này.
Sau khi hiểu điều này, Quách Minh Phong ý thức được, hạnh phúc của mình, thật sự đang nằm trong tay Tùy Qua.
Huống chi, Ninh Nghiên lại ly hôn rồi, Quách Minh Phong cảm giác đây chính là một điềm tốt.
Mặc dù Ninh Nghiên còn mang theo một đứa bé, nhưng chuyện này cũng không sao, hắn muốn cùng Ninh Nghiên tổ hợp thành một gia đình, xem ra cũng không phải không có khả năng.
Hiện tại, vấn đề duy nhất khiến Quách đại thị trưởng cảm thấy lo lắng chính là căn bệnh trên người. Y thuật của tiểu tử này lợi hại như thế, chắc chắn sẽ không không nhìn lầm, nhưng may nhờ phát hiện sớm, tựa hồ cũng có phương pháp chữa trị.
Chẳng qua, tiểu tử này thật sự quá cao ngạo, lại còn nói hắn không trả nổi tiền khám bệnh, đây không phải là cười nhạo hắn sao.
- Tùy tiên sinh, cậu có y thuật cao siêu như vậy, vậy xin trị cho tôi?
Quách Minh Phong nói "xin", xem như đã nể mặt Tùy Qua lắm rồi.
Ai ngờ, Tùy Qua vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, thản nhiên nói:
- Thật xin lỗi, con người tôi vốn tính tình không tốt, trừ người thân, bằng hữu trị liệu miễn phí, những người khác muốn chữa bệnh, tôi rất ít khi miễn phí.
- Không sao, tôi sẽ trả tiền khám bệnh.
Quách Minh Phong nói.
Nghe lời này, Ninh Bội và Dương Chấn Thanh thầm kêu không tốt. Hai người bọn họ biết rất rõ Tùy Qua thu phí như thế nào, đó quả thực không phải là phí chẩn đoán, mà là thu mạng.
Quả nhiên, Tùy Qua nghe lời này, chỉ cười nhạt, nói:
- Vậy sao? Nếu Quách thị trưởng rộng rãi như vậy, vậy hãy lấy ra một nửa tư sản làm tiền khám bệnh.
- Cái gì!
Nghe lời này, Quách Minh Phong trợn mắt đứng lên, theo bản năng đưa tay vỗ bàn.
Nhưng, Quách Minh Phong cuối cùng vẫn nhịn được.
Bởi vì nơi này không phải phòng làm việc của hắn, cũng không phải phòng họp, mà là nhà ân sư của hắn.
Quách Minh Phong ý thức được mình thất thố, ngồi xuống ghế, nói:
- Thật xin lỗi, tôi có chút ngạc nhiên. Nhưng, Tùy tiên sinh nói đùa hơi quá rồi.
- Ngài cảm thấy tôi đang nói đùa sao?
Nhìn thấy cục diện sắp căng thẳng, Ninh Bội vội vàng cười nói:
- Quách thị trưởng, ngài cũng thật là, xem bệnh uống thuốc đương nhiên phải tốn tiền. Lão Dương nhà tôi ban đầu thân thể không tốt, nhờ Tùy Qua thánh thủ hồi xuân, cũng dựa theo quy củ của hắn mà làm. Quách thị trưởng, mặc dù ngài là thị trưởng, nhưng cũng không thể ngoại lệ.
Ninh Bội nói lời này rất uyển chuyển, nhưng lại tiết lộ cho Quách Minh Phong một tin tức: chính là Dương Chấn Thanh cũng tốn rất nhiều tiền khám bệnh. Tùy Qua vốn không quen hắn, nếu Quách đại thị trưởng muốn thật sự khỏi bệnh, thì phải dựa theo quy củ của người ta, những thứ khác đều dễ nói.
*****
Khi Quách Minh Phong đang cảm thấy lúng túng, Ninh Nghiên liền nói với Tùy Qua:
- Vậy Tùy tiên sinh, hôm nay cậu chữa khỏi bệnh cho Đường Đường, nhưng tôi không có nhiều tiền như vậy để trả cho cậu.
- Nghiên tỷ, tỷ nói vậy không đúng.
Tùy Qua thoáng mỉm cười nói:
- Tôi chữa bệnh cho Đường Đường đúng không? Nếu tôi muốn thu tiền, cũng chỉ có thể đòi Đường Đường. Khổ nỗi, hiện tại cô bé không có tư sản gì, cho dù tôi mốn thu cũng không được.
Ninh Nghiên mỉm cười, cảm thấy con người Tùy Qua rất dễ dàng gần gũi, không biết vì sao Quách Minh Phong lại chỉ thích chọc vào xui xẻo của người ta.
Sau đó, Ninh Nghiên lại nói:
- Tùy tiên sinh, cậu nhìn xem, Đường Đường đang cười với cậu đấy.
- Thật sao?
Tùy Qua nhìn xuống, quả nhiên gì Đường Đường đang đan vào nhau, mở to mắt cười với hắn.
Ninh Nghiên bế Đường Đường ra khỏi xe nôi, cho Tùy Qua ôm.
Tùy Qua cẩn thận bế Đường Đường vào lòng, dùng ngón tay cạo nhẹ luôn khuôn mặt trẻ thơ non nớt của Đường Đường.
- Cha... Cha...
Lúc này, Đường Đường đột nhiên mở miệng bi bô tập nói với Tùy Qua, nghe giống như đang gọi "Ba ba".
Tùy Qua đương nhiên không có kinh nghiệm trêu chọc tiểu hài tử, không biết xử lý như thế nào này, nhưng không ngờ Ninh Nghiên vừa nghe thấy hài tử giống như đang gọi "ba ba", đột nhiên òa khóc, sau đó bước nhanh vào nhà vệ sinh.
Ninh Bội chạy theo sau.
Chỉ chốc lát sau, trong toilet truyền đến tiếng khóc.
- Cha... Cha...
Đường Đường ngồi trong tay Tùy Qua, vẫn gọi không ngừng.
Nhưng, nhìn kỹ, đứa nhỏ này cũng làm người ta yêu thích, làn da trắng mềm, giống như búp bê.
Ninh Bội và Ninh Nghiên rời đi, khiến không khí trên bàn ăn có vẻ lúng túng.
Một lát sau, Ninh Nghiên và Ninh Bội rốt cục trở lại bàn.
Hơn nữa, Ninh Nghiên còn trang điểm lại.
Ai ngờ, Ninh Nghiên mới vừa ngồi xuống, lại nghe Đường Đường gọi một tiếng "ba ba".
Ninh Nghiên mới vừa khống chế được cảm xúc, nhất thời lại không nhịn được, ánh mắt đỏ hoe, cảm giác chuẩn bị rơi lệ, lúc này Tùy Qua bỗng nhiên nói:
- Nghiên tỷ, tỷ ngàn vạn lần đừng chạy vào nhà vệ sinh nữa. Đồ trang điểm của Ninh tỷ đều là hàng cao cấp, nếu Đường Đường lại kêu một tiếng ba ba, tỷ lại chạy vào nhà vệ sinh, vậy không phải Ninh tỷ sẽ đau lòng muốn chết sao.
Vừa nói như thế, Ninh Nghiên nhất thời nín khóc mỉm cười.
Tùy Qua lại nói:
- Đường Đường cũng chỉ tùy tiện gọi, đứa bé cũng không hẳn có ý thức mới kêu như vậy.
- Cũng không thể nói như vậy.
Ninh Bội nói:
- Đứa nhỏ này lần đầu tiên gọi "ba ba". Hơn nữa, cậu xem, nó cũng không gọi người khác, đã bảo rồi Tùy Qua, cậu và đứa nhỏ này có duyên phận. Theo tôi thấy, Tùy Qua, cậu dứt khoát làm cha nuôi của nó đi.
- Cha nuôi? Vậy không phải không thích hợp sao?
Tùy Qua nói:
- Tôi mới từng này tuổi...
- Có gì không thích hợp, cậu làm cha nuôi, chứ đâu phải cha ruột.
Ninh Bội nói:
- Huống chi, Đường Đường cũng gọi cậu mấy tiếng "ba ba" rồi, bây giờ cậu thờ ơ như vậy, vậy không phải phụ tấm lòng tiểu hài tử hay sao.
- Chuyện này... Nghiên tỷ, theo tỷ thì sao?
Đây là lần đầu tiên Tùy Qua gặp phải tình huống như vậy.
Ở thôn Dũng Tuyền có một tập tục, nếu đứa trẻ không dễ nuôi, đứa trẻ sẽ phải đi nhận cha nuôi, mẹ nuôi. Hơn nữa, nhận cha nuôi, mẹ nuôi cũng không thể lựa chọn, mà ôm đứa trẻ, sáng sớm đứng trên đường, đụng người nào đầu tiên, người đó chính là cha nuôi, mẹ nuôi của đứa trẻ, cùng số tuổi cũng không sao. Cha nuôi, mẹ nuôi, cũng sẽ theo tập tục tiếp nhận, hơn nữa còn cho hài tử một lễ ra mắt nho nhỏ.
Tùy Qua không biết ở chỗ Ninh Nghiên có tập tục tương tự như vậy hay không, cho nên nhất thời cũng không biết nên đáp ứng hay cự tuyệt.
Bất quá, Đường Đường quả thật là đứa trẻ khiến người khác càng ngắm càng ưa thích.
- Ai nha, cứ quyết định như vậy đi.
Ninh Bội liếc mắt nhìn Ninh Nghiên:
- Đứa nhỏ này đã nhận cha nuôi rồi, làm mẹ còn có thể làm trái tâm ý của đứa trẻ sao. Huống chi, cha ruột của Đường Đường cũng không phải hạng người tốt, Tùy Qua làm cha nuôi Đường Đường, nhưng nhất định sẽ yêu thương nó.
Ninh Nghiên gật đầu, nói:
- Nếu Tùy tiên sinh không chê chúng tôi là cô nhi quả mẫu...
- Ngàn vạn lần đừng nói như vậy.
Tùy Qua vội vàng nói:
- Đứa nhỏ Đường Đường này, đích xác là có duyên với tôi. Miếng ngọc thạch này, coi như lễ ra mắt cho hài tử.
Một khối cổ ngọc màu vàng nhạt xuất hiện trong tay Tùy Qua.
Nhìn thấy khối cổ ngọc này, ánh mắt Ninh Bội và Ninh Nghiên đều sáng ngời, ánh mắt Tống Văn Hiên và Ngưu Duyên Tranh cũng đồng loạt sáng lên.
Bất đồng là, Tống Văn Hiên và Ngưu Duyên Tranh, nhìn ra khối cổ ngọc trong tay Tùy Qua là ngọc tủy ngàn năm; còn Ninh Nghiên và Ninh Bội chỉ nhìn ra khối cổ ngọc này có tỉ lệ vô cùng tốt, tất nhiên là giá trị không rẻ.
- Lễ vật này quá quý trọng.
Ninh Nghiên cũng có ý tứ muốn từ chối.
- Lễ ra mắt cho hài tử, cũng không thể từ chối.
Tùy Qua cười cười, lại nói:
- Đây là cổ ngọc, có tác dụng trừ tà, đặt dưới gối hài tử, buổi tối sẽ ngủ rất ngon.
Thấy Tùy Qua nói như vậy, Ninh Nghiên cũng không tiện tiếp tục từ chối, nhận lấy miếng cổ ngọc, cất đi.
Vốn, Ninh Nghiên muốn đặt Đường Đường vào trong xe nôi, ai ngờ tiểu tử này lại rất thân thiết với Tùy Qua, thích chơi đùa với Tùy Qua, làm cho Tùy Qua dở khóc dở cười, nhưng trong lòng lại có chút cao hứng.
Thấy Đường Đường dán chặt Tùy Qua, trong lòng Ninh Nghiên lại có mấy phen cảm khái.
Sau đó, từ trong miệng Ninh Bội, bọn người Tùy Qua mới được biết được gặp gỡ bất hạnh của Ninh Nghiên.
Vốn, Ninh Nghiên lấy chồng là một vị thương nhân bông vải, tình cảm của hai người cũng không tệ lắm. Nhưng sau khi Ninh Nghiên mang thai, tình huống có chút thay đổi, Ninh Nghiên phát hiện trượng phu ở bên ngoài cấu kết với một số người không đứng đắn, nhưng nghĩ đến đứa con chưa chào đời, nàng vẫn giả bộ không biết. Nhưng, sau khi chồng nàng đưa nàng đến nàng bệnh viện làm xét nghiệm giới tính của đứa trẻ, thái độ vô cùng ác liệt, cha mẹ chồng cũng bắt đầu làm mặt lạnh với nàng. Nàng vốn tưởng rằng sau khi đứa trẻ ra đời, tình huống sẽ thay đổi, ai ngờ càng chuyển biến xấu.
Bất đắc dĩ, khi hài tử còn chưa tròn tuổi, Ninh Nghiên đành phải ly hôn, sau đó mang theo hài tử bỏ đi.
Thậm chí, Ninh Nghiên cũng bỏ việc, tìm đến chỗ muội muội nương tựa.
Số phận của Ninh Nghiên, khiến Tùy Qua cảm thấy Đường Đường càng cần người yêu thương.
Bản thân Tùy Qua cũng bị cha mẹ vứt bỏ, hắn biết tiểu hài tử không có cha mẹ là cảm giác gì.
Nghĩ tới những điều này, Tùy Qua vỗ nhè nhẹ lên người Đường Đường, sau đó nói:
- Đường Đường yên tâm, có cha... ở đây, sau này không người nào dám khi dễ con.
- Đúng thế, Tùy Qua, sau này cậu nhất định phải chăm sóc Đường Đường.
Ninh Bội cười nói, trên mặt cũng vui mừng nở hoa.
Đường Đường trở thành con gái nuôi của Tùy Qua, như vậy Ninh Bội và Tùy Qua, coi như quan hệ họ hàng rồi, sau này đi theo Tùy Qua phát tài, cũng dễ dàng hơn nhiều.
← Ch. 0365 | Ch. 0367 → |