Vay nóng Tima

Truyện:Y Tiên Thiểu - Chương 0376

Y Tiên Thiểu
Trọn bộ 1258 chương
Chương 0376: Thay đổi của Ngưu Duyên Tranh
0.00
(0 votes)


Chương (1-1258)

Siêu sale Shopee


- Lai lịch của ta, cũng không thể nói cho các ngươi biết. Nhưng, ngươi có thể hỏi Tống lão, hắn có thể nói với ngươi.

Tùy Qua lạnh nhạt nói.

Trong lòng Tống Văn Hiên tự nhủ, ta làm sao biết lai lịch của ngươi, nhưng Tống Văn Hiên biết, Tùy Qua có núi dựa lớn. Bằng không, hiệp hội sớm đã san bằng Tống gia bọn họ rồi. Cho nên, Tống Văn Hiên nói:

- Tùy tiên sinh thích khiêm nhường. Nhưng, các ngươi đại khái không biết, ở Minh Phủ có một thế gia tu hành họ Bùi cổ xưa. Thế gia đó, còn có một cường giả Trúc Cơ kỳ trấn giữ, nhưng bởi vì bọn họ muốn Tùy tiên sinh bất lợi, kết quả bị cao nhân trong môn phái của Tùy tiên sinh xuất thủ, chém giết hầu hết người tu hành Bùi gia!

Chém giết hầu như không còn! Trúc Cơ kỳ!

Nghe thấy hai từ mấu chốt, Hàn Côn, Ngưu Duyên Tranh cũng lộ ra vẻ mặt kinh hãi.

Nội tâm hai người lại càng không thể bình tĩnh.

Trong phòng khách một khách sạn xa hoa.

Tùy Qua ngồi trên ghế sa ***, thưởng trà, sau đó lấy ra cây tử đằng màu đỏ thẫm, tiện tay ném cho Ngưu Duyên Tranh.

Ngưu Duyên Tranh nhận lấy cây tử đằng màu đỏ thẫm, vừa nhìn, trợn mắt đứng lên, kinh hãi nói:

- Huyết Đằng năm cánh, đã mọc ra bốn cánh rồi? Làm sao có thể... Đây thật sự là gốc cây Huyết Đằng năm cánh lúc trước sao?

Tùy Qua tỏ vẻ bình thản, nói:

- Bất luận có phải là gốc cây Huyết Đằng năm cánh trước kia hay không không quan trọng. Dù sao, thứ ngươi cần chính là Huyết Đằng năm cánh trưởng thành, gốc cây Huyết Đằng năm cánh bốn cánh, đối với ngươi mà nói, là thích hợp nhất, không phải sao?

Ngưu Duyên Tranh nhận lấy gốc cây Huyết Đằng năm cánh, trong lòng quả nhiên là trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Vì gốc cây Huyết Đằng năm cánh này, Ngưu Duyên Tranh đã dùng quy tức thuật, biến mình thành một khối "Hoạt cương thi", chính là vì chờ đợi Huyết Đằng năm cánh thành thục, sau đó lợi dụng Trúc Cơ. Ai ngờ, tiểu tử Tùy Qua, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủn, lại thúc đẩy được gốc cây Huyết Đằng năm cánh trưởng thành. Dĩ nhiên, theo Ngưu Duyên Tranh, có lẽ gốc cây Huyết Đằng năm cánh này của Tùy Qua cũng không phải là gốc cây lúc trước, nhưng chuyện này có gì quan trọng. Chỉ cần Tùy Qua làm được điểm này, cũng đủ cho thấy năng lượng của hắn rồi.

Lúc này, Ngưu Duyên Tranh lại nghĩ tới những lời lúc trước của Tống Văn Hiên, hậu đài phía sau Tùy Qua từng giết chết toàn bộ thế gia tu hành có Trúc Cơ kỳ trấn giữ, xem ra lời ấy không phải bịa đặt. Tiểu tử này, quả nhiên lai lịch bất phàm.

- Chẳng lẽ, hắn cố ý tìm một gốc cây Huyết Đằng năm cánh cho ta, sau đó muốn mời chào ta?

Ngưu Duyên Tranh nghĩ thầm nói, nhanh chóng thu thập gốc cây Huyết Đằng năm cánh vào trong ngực.

- Nếu như hắn muốn mời chào ta, ta cũng không ngại nói một chút điều kiện với hắn. Nhìn tiểu tử này, hình như rất giàu có..

Ngưu Duyên Tranh lại nói.

- Ngưu lão, gốc cây Huyết Đằng năm cánh ngươi đã thu về, chúng ta cũng là thanh toán xong rồi, coi như trả công mấy ngày ngươi làm người hầu cho ta.

Tùy Qua đột nhiên đứng dậy nói một câu như vậy, nhất thời khiến Ngưu Duyên Tranh cảm giác thật giống như bị giội vào đầu một chậu nước đá:

- Hiện tại, ngươi tự do, cầm gốc cây Huyết Đằng năm cánh, hi vọng ngươi có thể thành công Trúc Cơ.

- Cái gì...

Ngưu Duyên Tranh lẩm bẩm nói, tựa hồ không thể tin lời Tùy Qua vừa nói.

Ngưu Duyên Tranh vẫn cho rằng, Tùy Qua lấy Huyết Đằng năm cánh là có mưu đồ, cho nên Ngưu Duyên Tranh vẫn dùng cảnh giới Tỏa Hồn chú ý động tĩnh của Tùy Qua, phòng ngừa Tùy Qua thoát khỏi phạm vi cảm ứng của hắn.

Nhưng, Ngưu Duyên Tranh hoàn toàn không ngờ, Tùy Qua lại dễ dàng giao gốc cây Huyết Đằng năm cánh đã có bốn cánh cho hắn.

Trong lúc nhất thời, Ngưu Duyên Tranh thậm chí có chút không biết làm thế nào.

Lúc này, Ngưu Duyên Tranh thở dài thầm nói:

- Chẳng lẽ ta thật sự sai lầm rồi? Là ta đánh giá quá cao thực lực và giá trị của mình? Không sai, nếu như Trúc Cơ thành công, đúng là có thể gia tăng thọ nguyên. Nhưng, sau khi Trúc Cơ thì thế nào? Ta không có chỗ dựa, không có môn phái dựa vào, giống như người mù, sau Trúc Cơ, mọi việc phải tự đi lục lọi, giống như đột phá Tiên Thiên kỳ. Nhưng, con đường tu hành sau Trúc Cơ, tất nhiên sẽ càng thêm khó khăn, ta còn có thể tiến thêm một bước hay không? Có lẽ nương dựa vào tiểu tử này, ngược lại là một con đường sáng, nhưng con đường này rõ ràng đang bày ở trước mặt, tại sao lại muốn bỏ qua? Vẫn là Tống Văn Hiên và Hàn Côn, trực tiếp kéo da mặt nương tựa vào tiểu tử này...

Khi Ngưu Duyên Tranh đang chìm đắm trong trăm ngàn suy nghĩ, Tùy Qua lại nói:

- Ngưu lão, thời gian không còn sớm, nghỉ ngơi đi.

Ngưu Duyên Tranh theo bản năng đáp một tiếng, trong lòng cũng rất căm tức.

Theo Ngưu Duyên Tranh thấy, nương dựa vào Tùy Qua chính là một cơ hội tuyệt hảo, chẳng qua bản tính kiêu ngạo, khiến hắn không muốn mất mặt.

Lúc này, Tùy Qua lại bình thản nói:

- Chỉ có điều, dùng Huyết Đằng năm cánh Trúc Cơ, đối với ngươi mà nói, chỉ sợ không phải lựa chọn tốt nhất.

Nghe lời này, dây thần kinh kiêu ngạo cuối cùng của Ngưu Duyên Tranh cũng đứt gãy, vội vàng nói:

- Tùy tiên sinh, ngươi... Ngài có thể cho ta tiếp tục làm người hầu, được không?

Tùy Qua mở cờ trong bụng, biết lão quỷ Ngưu Duyên Tranh coi như đã bị mình thu phục rồi.

Lạt mềm buộc chặt.

Một chiêu này của Tùy Qua, thật đúng là dùng rất xảo diệu, Ngưu Duyên Tranh quả nhiên trúng kế.

- Ngươi đã có ý nghĩ như vậy, vậy thì ngồi xuống nói chuyện đi.

Tùy Qua lại ngồi xuống ghế sa ***.

Thấy Tùy Qua ngồi xuống, lúc này Ngưu Duyên Tranh mới ngồi xuống.

Tùy Qua nói:

- Với tu vi của ngươi, nên biết tầm quan trọng của Trúc Cơ, cũng biết Trúc Cơ tuần hoàn theo nguyên tắc thuộc tính ngũ hành. Công pháp của ngươi thiên về hỏa thuộc tính, nhưng lại muốn dùng linh thảo mộc thuộc tính Trúc Cơ, hiệu quả không cần nghĩ cũng biết. Con đường tu hành, Trúc Cơ chính là trụ cột, nếu như ngay cả trụ cột này cũng không làm tốt, ngươi có thể đi được bao xa?

- Đạo lý này, ta làm sao không rõ. Nhưng, ta cũng không có lựa chọn nào khác. Trúc Cơ sở dụng pháp bảo, linh thảo, hoặc thiên tài địa bảo khác, không phải dễ dàng lấy được như vậy.

Ngưu Duyên Tranh nói:

- Huống chi, ngươi cũng biết, ta không có nhiều thời gian như vậy.

- Đối với ngươi mà nói, đương nhiên không có nhiều thời gian. Nhưng với ta thì khác.

Tùy Qua bình tĩnh nói:

- Giống như gốc cây Huyết Đằng năm cánh trong tay ngươi, đối với ngươi, vốn phải chờ đợi ít nhất hơn trăm năm. Nhưng đối với ta chỉ là chuyện trong mấy ngày chuyện.

- Ý của ngài... Là có thể cung cấp tài liệu Trúc Cơ thích hợp hơn cho ta?

Ngưu Duyên Tranh mừng rỡ như điên nói.

- Ngươi đã quyết tâm ra sức cho ta, ta đương nhiên sẽ không bạc đãi ngươi.

Tùy Qua cười nhạt:

- Cũng không thể để ngươi thất vọng đúng không.

Nghe thấy Tùy Qua đã xem hắn là "người của mình", Ngưu Duyên Tranh rốt cục yên tâm.

- Tốt lắm, hiện tại ngươi có thể đi nghỉ ngơi.

Tùy Qua nói:

- Ngươi hãy cứ cầm lấy gốc cây Huyết Đằng năm cánh này, đợi ta có tài liệu thích hợp hơn, ngươi hãy lựa chọn. Ngoài ra, sau này cuộc sống của ngươi có vấn đề gì, cứ tìm Tống lão an bài.

*****

Ngưu Duyên Tranh gật đầu, hài lòng thối lui ra khỏi gian phòng.

Trong nháy mắt cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại, Tùy Qua lộ ra một nụ cười đắc ý.

Ngưu Duyên Tranh, rốt cục cũng bị hắn nắm trong tay rồi.

Mà lúc trước Ngưu Duyên Tranh, Hàn Côn cũng đã thề sẽ xuất lực cho Tùy Qua.

Mặc dù lúc trước Hàn Côn từng xuất thủ đối phó Tùy Qua, nhưng người này thề báo ân, ngược lại càng đáng tin hơn Tống Văn Hiên và Ngưu Duyên Tranh.

Sau khi nằm trên giường, Tùy Qua không vội ngủ, mà một lần nữa dùng lực tinh thần tìm kiếm chỗ sâu trong trí nhớ, cảm thụ lại kiếm quang năm màu của Khổng Bạch Huyên, dùng kiếm khí kinh khủng này ma luyện lực tinh thần của hắn.

Trong trí nhớ, lực tinh thần của Tùy Qua cách kiếm quang năm màu càng gần, áp lực lại càng lớn.

Kiếm quang năm màu dị thường sắc bén, khiến cho Tùy Qua cảm giác ngay cả không gian cũng bị xé nứt, khi lực tinh thần của hắn nhích tới gần kiếm quang năm màu, cảm giác được lực tinh thần cũng muốn bị chém đứt.

Kiếm khí kinh khủng như thế, thật không biết Khổng Bạch Huyên làm thế nào luyện thành.

Nhưng kinh khủng hơn là, Tiên Viên chân nhân chỉ dựa vào một đạo thần niệm, lại hoàn toàn chế trụ kiếm quang năm màu của Khổng Bạch Huyên. Nhưng Tùy Qua hiện tại, vẫn không dùng lực tinh thần đi cảm ứng thần niệm của Tiên Viên chân nhân, bởi vì Tùy Qua biết, đạo thần niệm của Tiên Viên chân nhân có lẽ còn kinh khủng hơn kiếm quang này.

Lực tinh thần của Tùy Qua không ngừng bị kiếm khí năm màu cắt nát.

Đây là hậu quả Tùy Qua thử dùng lực tinh thần đi ngăn chặn những kiếm quang năm màu kia.

- Quả nhiên vẫn chưa được?

Tùy Qua thầm nghĩ, mặc dù hắn đã chuẩn bị kỹ càng, nhưng trước khi lực tinh thần của hắn chạm đến kiếm quang năm màu, đã lập tức tan rã rồi, căn bản không cách nào tạo thành bất kỳ ảnh hưởng nào với những kiếm quang năm màu kia.

Quá mạnh mẽ!

Mặc dù đây không phải không phải Tùy Qua cảm thán, nhưng khi hắn chân chính dùng lực tinh thần đi cảm ứng những kiếm khí sắc bén này, vẫn không nhịn được cảm khái lần nữa.

Cho dù những kiếm quang trong trí nhớ Tùy Qua, chỉ là hình chiếu của một loại tinh thần, nhưng vẫn mạnh không thể tưởng tượng.

Nhưng những kiếm quang này càng mạnh, càng có tác dụng nâng cao lực tinh thần của Tùy Qua.

Mặc dù mỗi một đạo lực tinh thần bị chém đứt, đối với Tùy Qua mà nói, giống như bị kiếm quang năm màu chém qua một kiếm, loại thống khổ tinh thần này còn lợi hại hơn gấp mười lần đau thấu xương tủy, nhưng vì ma luyện lực tinh thần của mình, Tùy Qua hồn nhiên không để ý tới những đau đớn này, mà hết sức chăm chú, ngưng tụ lực tinh thần của mình.

Chặt đứt một luồng tinh thần, lại ngưng tụ hai đạo, tiếp theo như thiêu thân lao đầu vào lửa, nghênh đón những kiếm quang năm màu xinh đẹp và kinh khủng.

Cứ lặp đi lặp lại như thế.

Cho đến khi toàn thân mồ hôi đầm đìa, sức cùng lực kiệt.

Ngày hôm sau, Tùy Qua tỉnh dậy rất muộn.

Khi tỉnh lại, đã sắp mười một giờ.

Hắn vừa mở cửa, lại phát hiện Tống Văn Hiên, Hàn Côn còn có Ngưu Duyên Tranh đều chờ ở cửa.

- Các ngươi là...

Tùy Qua nghi ngờ nhìn ba người.

- Chúng tôi nghe theo an bài của Tùy tiên sinh.

Ngưu Duyên Tranh nói.

Nếu như lời này là từ trong miệng Tống Văn Hiên nói ra, Tùy Qua quả quyết không cảm thấy kinh ngạc, nhưng không ngờ Ngưu Duyên Tranh cũng có thể mặt dày nói như vậy, thật sự khiến Tùy Qua cảm thấy có chút là lạ.

Xem ra, con người đều sẽ vì một thứ gì đó mà thay đổi.

Có người vì nữ nhân mà thay đổi, có người vì kim tiền mà thay đổi.

Còn Ngưu Duyên Tranh, lại vì tăng lên cảnh giới tu hành mà thay đổi.

Thấy tình huống này, Tùy Qua đồng học mỉm cười.

Hắn cười rất vui mừng.

Sau đó, Tùy Qua rất khiêm tốn nói:

- Ngưu lão, Hàn lão, các ngươi quá khách khí, nếu như có chuyện phải dùng tới các ngươi, ta đương nhiên sẽ mở miệng, cần gì phải chờ ở đây như vậy. Tống lão, lái xe đưa ta đến sân bay đi.

Tống Văn Hiên nghe Tùy Qua nói như vậy, trong lòng âm thầm vui mừng.

Khi Ngưu Duyên Tranh, Hàn Côn lần lượt xuất hiện, Tống Văn Hiên vốn tưởng rằng trong mắt Tùy Qua, hắn đã từ từ mất đi giá trị lợi dụng, nhưng bây giờ xem ra, Tùy Qua tựa hồ vẫn tin tưởng hắn, điều này làm cho Tống Văn Hiên thoải mái không ít, vui vẻ lái xe đi.

Một tòa cổ sơn cao vút trong mây, nguy nga, hiểm trở.

Nơi này ít ai lui tới.

Bởi vì người có thể tới ngọn cổ sơn này, cũng không phải người phàm, mà chỉ có người tu hành.

Người phàm, căn bản không đến được nơi này, bởi vì người phàm thậm chí cũng không biết tồn tại của nơi này.

Tòa cổ sơn này, tồn tại trong một không gian kỳ dị, là không gian dị năng do người tu hành đại năng thời cổ đại mở ra, có vô số đại trận phòng ngự, ngăn cách liên lạc với ngoại giới, linh khí ở đây cũng sẽ không tiết lộ ra ngoài.

Kinh khí thiên địa xung quanh ngọn cổ sơn rất dư thừa, độ dày cao hơn linh khí trong thế tục mấy chục lần.

Trên cổ sơn, mây mù lượn lờ, tiên hạc một đoàn, cung điện vô số, thoạt nhìn giống như là tiên sơn phúc địa.

Nơi này, chính là sơn môn chân chính của hiệp hội y dược Hoa Hạ, Thiên Ngu sơn.

Thậm chí, rất nhiều người thậm chí chưa từng nghe nói về cái tên này.

Lúc này, bên trong ngọn núi cổ sơn nhìn không thấy đỉnh, Ngu Kế Đô đứng trên một vách đá dựng đứng, nhìn biển mây dằng dặc, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ:

- Kinh Nguyên Phượng, ngươi nói Triệu Thà Phi không thu thập nổi một lão đầu tử ngu ngốc sao?

- Đúng vậy, Triệu Thà Phi thật là vô dụng, hơn nữa còn để cho Hàn Côn đả thương, đến hiện tại vẫn chưa hoàn toàn khôi phục nguyên khí.

Kinh Nguyên Phượng mắng:

- Thật là một phế vật!

- Quả nhiên là phế vật!

Ngu Kế Đô cũng hừ lạnh nói:

- Người như Triệu Thà Phi, cho dù có chết cũng không có gì đáng tiếc.

- Vậy để tôi đi chém giết?

Kinh Nguyên Phượng hỏi.

Ngu Kế Đô lắc đầu:

- Hiện tại hắn còn có chút chỗ dùng, tạm thời lưu lại cái mạng của hắn.

- Công tử, tôi không rõ, tiểu tử kia rút cuộc có cái gì đặc biệt hơn người, mà phải làm công tử cẩn thận như vậy.

Kinh Nguyên Phượng nói:

- Nếu không, để tôi đích thân xuất thủ, đi kiểm tra bản lĩnh của hắn?

- Không được!

Ngu Kế Đô vội vàng ngăn cản.

Kinh Nguyên Phượng nói:

- Tôi đích thân xuất thủ, bất luận thắng bại, ít nhất cũng có thể biết lai lịch của tiểu tử kia.

- Nếu như không phải thắng bại, mà là sinh tử thì sao?

Ngu Kế Đô nói:

- Vạn nhất ngươi gặp phải vị núi dựa sau lưng hắn, vừa ra tay có thể làm cho ngươi hồn phi phách tán, ngay cả ta cũng không thể nào cứu được ngươi.

- Chết thì chết rồi, ít nhất cũng làm cho công tử biết được lai lịch của hắn, không phải sao?

Kinh Nguyên Phượng nói.

- Không phải chuyện đơn giản như vậy.

Ngu Kế Đô nói tiếp:

- Nếu như ngươi tự mình xuất thủ, vậy có khác gì ta tự mình xuất thủ. Nếu như sau lưng tiểu tử kia thật sự có chỗ dựa, ngươi vừa ra tay, đối phương dĩ nhiên là có thể thông qua ngươi, truy tìm đến ta, sau đó mang đến phiền toái không tưởng được cho hiệp hội.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1258)