Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Tiên Thiểu - Chương 0383

Y Tiên Thiểu
Trọn bộ 1258 chương
Chương 0383: Khiêu khích
0.00
(0 votes)


Chương (1-1258)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

- Nói những thứ này làm chi.

Tùy Qua cười nói:

- Quá khách khí rồi. Huống chi, hai cánh tay của anh, ban đầu cũng vì tôi mới bị như vậy...

- Tùy huynh đệ, ngàn vạn lần đừng nói những thứ này.

Sơn Hùng nói:

- Quan trọng nhất là, hiện tại tôi lại có một đôi tay mới rồi. Sau này, gặp đám cừu nhân trên đường, bọn chúng cũng không dám gọi lão tử là "Hùng cụt tay" nữa.

Tùy Qua nói:

- Đúng rồi, gọi Mắt Kiếng và Dao Găm tới ăn mừng đi.

- Ăn mừng cái rắm, tên Mắt Kiếng này, lúc này còn không mang rượu đến, để tôi đi giục hắn.

Sơn Hùng bước ra khỏi phòng.

Dao Găm đang gác ngoài cửa, nhìn thấy Sơn Hùng, vui vẻ nói:

- Hùng ca, tay của anh... thật sự mọc ra rồi?

- Mọc ra rồi.

Sơn Hùng rất đắc ý nói:

- Cánh tay Tùy huynh đệ cho tôi, còn mạnh hơn tay thật!

- Thật sao?

Dao Găm tựa hồ không dám tin.

- Tới đi, nắm tay cái cậu sẽ biết.

Sơn Hùng không có hảo ý cười cười, vươn tay nắm chặt tay Dao Găm.

- A!

Sơn Hùng khẽ vừa phát lực, Dao Găm lập tức hét lên.

- Thế nào, tin chưa?

Sơn Hùng cười ha ha:

- Mắt Kiếng đâu rồi? Kêu hắn đi chuẩn bị chút rượu, làm sao còn chưa đến?

- Để tôi đi xem.

Dao Găm bước nhanh đi. Chỉ chốc lát sau, Dao Găm quay trở lại, nói với Sơn Hùng:

- Mẹ kiếp, có người tới đây quấy rối, lại tìm Mắt Kiếng gây phiền toái!

- Khốn khiếp! Sơn Hùng này lâu rồi không phát uy, người khác tưởng lão tử là mèo bệnh sao!

Sơn Hùng gào thét một tiếng, đi theo Dao Găm hùng hổ vọt đi.

Thính lực của Tùy Qua lợi hại cỡ nào, nghe thấy Sơn Hùng và Dao Găm nói chuyện với nhau, lặng lẽ đi theo.

Mắt Kiếng bị người ta đánh.

Kể từ khi Mắt Kiếng đi theo Sơn Hùng nương dựa vào Tùy Qua, đây là lần đầu tiên bị người ta đánh.

Càng làm cho Mắt Kiếng buồn bực và tức giận hơn chính là, hắn lại còn bị đánh ở "Nhân gian tiên cảnh".

Cả thành phố Đông Giang người nào không biết: "Nhân gian tiên cảnh" chính là địa bàn của Cuồng Hùng bang.

Mặc dù cũng biết lão Đại Sơn Hùng của Cuồng Hùng bang đã tẩy trắng, hơn nữa cánh tay cũng bị chặt đứt, nhưng dư uy vẫn còn, dõi mắt khắp thành phố Đông Giang, còn chưa có bang phái nào dám công khai tới vuốt râu hổ của Cuồng Hùng bang.

Nhưng, chuyện này rất đúng dịp, khi Mắt Kiếng đến quầy ba lấy rượu, đụng độ với một đám con nhà giàu đi vào uống rượu, đám người này vừa mở miệng đã đòi uống toàn bộ số rượu có trong quầy. Nếu là ngày thường, Mắt Kiếng ước gì có khách giàu như vậy tới tiêu tiền, nhưng hôm nay phải chúc mừng cho Sơn Hùng đại ca, rượu ngon đương nhiên phải giữ lại cho Sơn Hùng và lão bản, làm sao có thể cho người khác?

Chính vì chuyện này, Mắt Kiếng và đám người đó mới nổi lên tranh chấp.

Đám con nhà giàu này, cũng không phải đám người dễ chọc.

Một trong số đó còn là một hảo thủ công phu, mặc dù Mắt Kiếng cũng luyện công, nhưng còn xa mới chăm chỉ bằng Dao Găm và Sơn Hùng, kết quả bị tên kia đánh cho một quyền trúng ngực, miệng phun máu tươi.

Nhưng nơi này dù gì cũng là địa bàn của Cuồng Hùng bang, vì vậy đại ca Mắt Kiếng bị người khác khi dễ, bọn tiểu đệ của Cuồng Hùng bang lập tức xông tới.

Đám cậu ấm này, cũng không phải dạng đèn cạn dầu, lập tức chào hỏi mấy chục tiểu đệ, nhìn dáng dấp giống như đã có chuẩn bị.

Mắt Kiếng đương nhiên không phải nhân vật có thể chịu thiệt, nhưng bởi vì Dao Găm, Sơn Hùng và Tùy Qua đều không có ở đây, lại lo lắng quấy rầy Tùy Qua trị liệu cho Sơn Hùng, cho nên cố gắng khống chế sự tình, nhân mã hai phe cũng không giao chiến nữa, nhưng tình thế hết sức căng thẳng.

Rốt cục, Mắt Kiếng cũng thấy Dao Găm và Sơn Hùng xuất hiện.

- Hùng ca... Tay của anh không có chuyện gì rồi?

Mắt Kiếng đi tới trước mặt Sơn Hùng, thấp giọng hỏi.

Sơn Hùng gật đầu, sau đó nói với Mắt Kiếng:

- Đúng là thứ không có tiền đồ, kêu cậu bớt chút thời gian tán gái, dành thời giờ luyện công, nhưng cậu vẫn không vâng lời. Lần này thì hay rồi, bị người ta đánh, ngay cả tôi cũng cảm thấy mất mặt.

- Lão Đại, anh đã tới rồi, không phải để trút giận cho tôi sao?

Mắt Kiếng cười nói:

- Mẹ kiếp, chính là phun một ngụm máu, không có gì đáng ngại.

Ngoài miệng nói không có gì đáng ngại, thật ra Mắt Kiếng đúng là bị thương không nhẹ, nhưng bởi vì có linh dược của Tùy Qua trong tay, chút thương thế này hoàn toàn không là gì.

- Yên tâm đi, Mắt Kiếng, tên nào đánh cậu một quyền, tôi sẽ đánh hắn ba quyền!

Dao Găm đứng bên cạnh nói.

- Dao Găm, cậu đúng là huynh đệ tốt.

Mắt Kiếng mỉm cười nói với Dao Găm.

Sơn Hùng hung hăng trợn mắt nhìn Mắt Kiếng, sau đó mới bước lên trước nói:

- Ta là Sơn Hùng, vừa rồi người nào động thủ đánh huynh đệ của ta, lăn ra đây cho ta!

- Sơn Hùng? Ngươi chính là Sơn Hùng của Cuồng Hùng bang?

Một tên cậu ấm cười nói:

- Trước kia, ta nghe nói Cuồng Hùng bang là đệ nhất bang của thành phố Đông Giang. Đáng tiếc, sau đó lại nghe nói Sơn Hùng ngươi biến thành "Hùng cụt tay". Hắc, được rồi, bổn thiếu gia không thích khi dễ người tàn tật, Sơn Hùng, ngươi mở rượu nói lời xin lỗi, chuyện này coi như xong.

- Khốn khiếp, nơi này đến phiên ngươi nói chuyện sao!

Dao Găm hừ lạnh một tiếng, một cước đạp tới, trực tiếp đá văng tên kia bay ra ngoài.

Dao Găm rõ ràng nhận ra, tên vừa nói không phải là đầu sỏ của đám người này. Nếu đã như vậy, hắn căn bản không có tư cách nói chuyện với Sơn Hùng.

Quả nhiên, sau khi tên kia bị Dao Găm đá bay, tên cậu ấm cầm đầu cau mày nói:

- Phương Thiểu Văn, giao cho ngươi xử lý. Đánh nhau với đám lưu manh côn đồ các ngươi đúng là nhàm chán.

Nói xong, tên cầm đầu xoay người, trực tiếp đi đến quầy ba lấy rượu, bắt đầu thưởng thức.

Một tên cậu ấm khác, nói với Sơn Hùng:

- Ta là Phương Thiểu Văn. Sơn Hùng, ngươi có lẽ đã nghe nói đến danh tiếng của ta?

Tên cậu ấm này thoạt nhìn có chút khí phách, Dao Găm không dám một cước đá bay.

- Phương Thiểu Văn cái gì, lão tử chưa từng nghe nói!

Sơn Hùng khinh thường nói:

- Trừ lão bản ta, người nào trước mặt tử lão tử cũng không quan tâm!

- Thật sao?

Phương Thiểu Văn cười nhạt:

- Như vậy, Tam Giang đường, ngươi có quan tâm hay không?

- Tam Giang đường!

- Mả mẹ nó, không xong rồi, Tam Giang đường muốn vào thành phố Đông Giang rồi!

- Gió tanh mưa máu nữa sao!...

Một hòn đá khơi dậy ngàn tầng sóng.

Ba chữ "Tam Giang đường" vừa ra khỏi miệng, rất nhiều tên lưu manh, lập tức kinh hô.

Lại có không ít người, lập tức chạy ra ngoài, hiển nhiên là e ngại danh tiếng của Tam Giang đường, không muốn bị tai ương liên lụy.

Phương Thiểu Văn tựa hồ rất hài lòng nhìn thấy tình cảnh như vậy, nói với Sơn Hùng:

- Thế nào, Hùng ca. Ta hỏi ngươi, Tam Giang đường chúng ta ở trước mặt, ngươi có quan tâm hay không?

Sắc mặt Sơn Hùng biến hóa, nhưng lãnh đạm nói:

- Ta nói rồi, trừ lão bản ta, người nào trước mặt ta cũng không quan tâm!

Lúc này đến phiên sắc mặt Phương Thiểu Văn thay đổi, hắn hiển nhiên không ngờ Sơn Hùng lại cuồng vọng đến mức ngay cả Tam Giang đường trước mặt cũng không quan tâm, cả giận nói:

- Sơn Hùng! Ngươi có chủ tâm muốn đối địch với Tam Giang đường hay sao!

*****

Lúc này, Tùy Qua đang ở trên lầu quan sát cục diện, nghe Phương Thiểu Văn nói lời này, chỉ hận không thể lập tức đi xuống cho người này hai cái tát tai.

Phương Thiểu Văn, Tùy Qua cũng biết.

Ban đầu khi Tùy Qua và Thẩm Quân Lăng đến thành phố Minh Phủ thu thập Lâm Thập, từng đụng độ với Phương Thiểu Văn trong quán rượu, tên này vừa xuất hiện đã muốn cua Thẩm Quân Lăng, kết quả bị Thẩm Quân Lăng chế ngạo cho một trận. Lúc ấy, nếu như không phải có Triệu Tam gia, Tùy Qua đã sớm động thủ dạy dỗ tiểu tử này rồi. Không ngờ, lúc này hắn lại đến thành phố Đông Giang, hơn nữa còn kiêu ngạo như vậy.

Phải biết rằng, cường long không áp được đầu xà.

Cho dù Tam Giang đường là đệ nhất bang hội thành phố Minh Phủ, nhưng nói cho cùng thành phố Đông Giang vẫn là địa bàn của Cuồng Hùng bang, tên Phương Thiểu Văn này không khỏi kiêu ngạo quá mức rồi.

- Phương Thiểu Văn, ngươi tính làm gì, ngươi có tư cách đại biểu cả Tam Giang đường sao!

Đúng vào lúc này, một âm thanh chói tai vang lên.

Thanh âm nữ nhân luôn có thể khiến mọi người chú ý.

Ngay cả Tùy Qua cũng không ngoại lệ.

Tùy Qua nhìn về phía tiếng nói, chỉ thấy một cô gái mặc áo da màu đen, đi giày cao gót, tết tóc đuôi ngựa, vóc người bay bổng xuất hiện ở giữa sân, trong ánh mắt của mọi người, ngạo khí đi về phía Phương Thiểu Văn.

- Ồ, đây không phải Mục Ngọc Thiền của Độc Giao bang sao.

Tùy Qua tự nhủ.

Mục Ngọc Thiền, chính là cháu gái của Triệu Tam gia, lúc trước Tùy Qua từng hứa với Triệu Tam gia sẽ chiếu cố cô gái này. Cho nên, ban đầu khi tỷ võ với Mục Ngọc Thiền, Tùy Qua cũng hạ thủ lưu tình.

Mục Ngọc Thiền đi tới trước mặt Phương Thiểu Văn, khinh thường nói:

- Phương Thiểu Văn, ngươi cũng thấy rõ, nơi này là thành phố Đông Giang, không phải là thành phố Minh Phủ. Ngươi muốn đùa bỡn uy phong ở chỗ này, ngươi đến nhầm chỗ rồi!

- A, ta tưởng là ai, thì ra là Mục Ngọc Thiền, Mục tiểu thư.

Phương Thiểu Văn bình thản nói:

- Mục tiểu thư, ta nghe nói ngươi vẫn lăn lộn ở thành phố Đông Giang, thậm chí ngay cả một thành phố nhỏ bé như Đông Giang, ngươi cũng không cách nào thống nhất, lại còn muốn tới tiếp quản nhị đường khẩu của Tam Giang đường, ngươi thật sự giống như A Kiều, rất ngu rất ngây thơ!

Mục Ngọc Thiền nghe thấy lời này, giận tím mặt, quát lên:

- Phương Thiểu Văn, ngươi không phải tự xưng là công phu rất giỏi sao, dám thử đấu với ta không!

Nữ A Phi này quả nhiên là bản tính sai bảo, vừa tới đã đánh tiếng kêu giết.

Tùy Qua vốn không muốn quan tâm đến chuyện này, nhưng đã hứa với Triệu Tam gia sẽ chiếu cố nữ nhân này, thật sự cũng không thể nhìn nàng chịu thiệt, cho nên vận dụng Tiên Thiên chân khí, hắng giọng nói:

- Tiểu hài nhi phía dưới, không nên ồn ào.

Thanh âm của Tùy Qua không cao, nhưng lại mang theo một luồng uy nghiêm mạnh mẽ vô cùng.

Tùy Qua vừa lên tiếng, những người phía dưới, chỉ cảm thấy màng nhĩ vang lên ong ong, nhất thời cũng yên tĩnh lại, yên lặng như tờ.

Phương Thiểu Văn và Mục Ngọc Thiền, tựa hồ đồng thời nhìn về phía Tùy Qua.

Mục Ngọc Thiền vừa nhìn thấy Tùy Qua, trong mắt liền phun ra lửa giận, hiển nhiên lại nhớ tới cảnh tượng lần trước nàng bị Tùy Qua "Đùa giỡn".

Còn trong mắt Phương Thiểu Văn cũng toát ra vẻ oán độc.

Tùy Qua biết, tiểu tử Phương Thiểu Văn đại khái cũng nhận ra hắn.

Nhưng, đối với loại nhân vật như Phương Thiểu Văn, Tùy Qua hoàn toàn không xem trọng, bình thản nói:

- Phương Thiểu Văn, nể mặt Triệu Tam gia, ta không so đo với ngươi, mau rời khỏi thành phố Đông Giang.

- Ngươi lên mặt gì chứ!

Phương Thiểu Văn bị Tùy Qua đứng trên cao khiển trách như vậy, bất mãn hừ lạnh nói:

- Ngươi muốn dùng danh tiếng của Tam thúc dọa ta, lão tử...

Bốp!

Phương Thiểu Văn còn chưa nói xong, trên mặt đã ăn một cái tát.

Cái tát này khiến nửa bên mặt Phương Thiểu Văn cũng sưng phồng lên.

Phương Thiểu Văn lảo đảo, ôm mặt nhìn Tùy Qua, trong mắt sát khí chợt lóe lên, nhưng hắn tựa hồ nghĩ tới điều gì, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ:

- Cách không vận khí... Tiên Thiên bí cảnh, chuyện này... làm sao có thể?

Phương Thiểu Văn cũng là người tập võ, hơn nữa tu vi đã đến Luyện Khí trung kỳ, cho nên hắn mới dám lớn lối như thế.

Nhưng, cái tát này của Tùy Qua lại làm cho Phương Thiểu Văn hoàn toàn tuyệt vọng.

Tiên Thiên bí cảnh, đây cũng là cảnh giới trong truyền thuyết. Phương Thiểu Văn từng nghe phụ thân nói, Tiên Thiên chân khí có thể cách không phát ra, gọt kim gãy ngọc, thật sự lợi hại, chưa từng chứng kiến thủ đoạn của Tiên Thiên cường giả, ngươi vĩnh viễn cũng không biết một cường giả Tiên Thiên kỳ đáng sợ đến cỡ nào.

Hôm nay, Phương Thiểu Văn nằm mơ cũng không nghĩ tới, mình lại đụng phải một Tiên Thiên cường giả, hơn nữa còn trẻ như vậy.

Phương Thiểu Văn lầm bầm rất thấp, nhưng vẫn bị Tùy Qua nghe được.

Tùy Qua nói:

- Nếu ngươi đã biết tu vi của ta, vậy thì mau mang theo đám bằng hữu chó má của mình cút đi! Nhớ kỹ, cút xa khỏi thành phố Đông Giang, nếu như trước hừng đông, ngươi còn ở thành phố Đông Giang, ta sẽ bắt ngươi phải trả giá rất lớn!

Phương Thiểu Văn còn chưa trả lời, tên cậu ấm bên cạnh đã lên tiếng, mắng Tùy Qua:

- Con mẹ nó, ngươi cho mình là ai.........

Bốp!

Lại là một cái tát, cả người tên cậu ấm bị tát bay ra ngoài, miệng sùi bọt mép, trực tiếp ngất đi.

Nhưng, lần này người xuất thủ không phải là Tùy Qua, mà là người hầu của Tùy Qua, Ngưu Duyên Tranh.

Ngưu Duyên Tranh hiện giờ đã có giác ngộ làm người hầu, hắn học được không ít thứ từ trên người Tống Văn Hiên, mặc dù công phu nịnh nọt còn kém xa Tống Văn Hiên, nhưng vẫn biết quan sát nét mặt, biết lúc nào nên thay chủ xuất thủ. Cho nên, mặc dù Tùy Qua không phân phó, Ngưu Duyên Tranh vẫn xuất động giải quyết vấn đề cho Tùy Qua.

Sau khi Ngưu Duyên Tranh tát bay tên cậu ấm, cũng không để ý tới đám người Phương Thiểu Văn, trực tiếp đưa tay, lần lượt ném đám người còn lại ra ngoài.

Phương Thiểu Văn thấy thời cơ rất nhanh, không đợi Ngưu Duyên Tranh xuất thủ, liền mang theo một người cuống quít xông ra ngoài, tránh khỏi kết quả bị tống đi.

Mục Ngọc Thiền nhìn cục diện trước mắt, có chút không biết làm sao.

- Cô bé, làm sao suốt ngày chỉ biết đánh nhau vậy.

Thanh âm của Tùy Qua chợt vang lên bên tai Mục Ngọc Thiền. Lúc này Mục Ngọc Thiền mới phát hiện, không biết từ lúc nào Tùy Qua đã xuất hiện trước mặt nàng.

- Ai cần ngươi lo!

Mục Ngọc Thiền hừ lạnh một tiếng:

- Ngươi cho mình là ai a! Còn nữa, đừng lấy Tam thúc ra dọa ta. Hừ, sẽ có một ngày, ta sẽ đánh bại ngươi, thống nhất thành phố Đông Giang này!

Sau khi nói xong, Mục Ngọc Thiền nghênh ngang rời đi.

- Nha đầu này thật cứng đầu!

Sơn Hùng nói với Tùy Qua:

- Tùy huynh đệ, tôi vất vả lắm mới có được hai cánh tay, cậu cũng không cho tôi một cơ hội biểu hiện?

- Bây giờ anh còn chưa khống chế tốt lực đạo, tôi sợ anh đánh chết đám nhãi nhép đấy.

Tùy Qua cười nói.

- Hắc, thì ra là như vậy. Vậy, chúng ta tiếp tục uống rượu ăn mừng chứ?

Sơn Hùng nói.

- Mọi người đi ăn mừng đi, tôi sợ không có phúc uống rượu rồi, lại chọc tới phiền toái.

Vừa nói, ánh mắt Tùy Qua vừa nhìn về phía cửa.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1258)