Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Tiên Thiểu - Chương 0386

Y Tiên Thiểu
Trọn bộ 1258 chương
Chương 0386: Tranh giành địa bàn
0.00
(0 votes)


Chương (1-1258)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Phương Thiểu Văn nói:

- Vương thiếu, cậu yên tâm, sau này nếu như tôi trông coi Tam Giang đường, nhất định sẽ lấy cậu làm trung tâm, đoàn kết mật thiết với phái thực quyền chung quanh Minh Hải, kiếm thật nhiều tiền.. Hắc.

- Được, cậu có thái độ này, Tam Giang đường sẽ không trở thành vật hy sinh của hoạt động vây đánh xã hội đen.

Vương Hào có chút cuồng ngạo nói:

- Ngàn vạn lần đừng học thúc phụ của cậu, không biết tự lượng sức mình, lại dám đối nghịch với quan viên, đây không phải là có chủ tâm muốn chết sao.

- Vương thiếu xin yên tâm, làm sao tôi có thể ngu xuẩn như vậy.

Phương Thiểu Văn nói.

Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.

Phương Thiểu Văn đặt chén rượu xuống, cười nói:

- Các cô nương tới rồi.

Vương Hào khoát tay áo, nói:

- Được rồi, bản thiếu gia không thích thứ này.

- Tôi sớm biết cậu thích sạch sẽ. Lần này, tôi cho người kiếm cho cậu một đứa con nít, còn là học sinh trung học. Ngoài ra, tôi còn chuẩn bị một chút đồ, đợi lát nữa chúng ta ăn xong lại chơi gái, bảo đảm rất thoải mái.

- Được, xem ra cậu rất biết việc đấy.

Vương Hào rất thoải mái nói:

- Nếu như vậy, tôi từ chối thì bất kính rồi.

Sáng hôm sau.

Khi Vương Hào... tỉnh lại, thỏa mãn liếm liếm đầu lưỡi.

Đêm qua, quả nhiên là vô cùng sảng khoái.

Nữ học sinh trung học, còn mặc đồng phục học sinh, cảm giác kia làm cho Vương Hào thú huyết sôi trào.

Cho nên, theo Vương Hào thấy, làm đại thiếu của Phương Thiểu Văn rất có giá trị lợi dụng. Một số hoạt động trái pháp luật, không thể lộ diện, hoàn toàn có thể giao cho Phương Thiểu Văn đi làm.

Còn Vương Hào hắn, chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng là được.

Nhưng, điều khiến Vương Hào hơi khó chịu chính là, cái mông hắn có chút rát đau, không biết có phải đêm qua uống rượu quá nhiều hay không.

Khẽ động đậy, Vương Hào chạm vào một thân thể trần truồng, trơn mượt khác.

- Xem ra tiểu nha đầu này còn chưa tỉnh ngủ.

Vương Hào thỏa mãn nghĩ đến biểu hiện tối qua của hắn mà tự hào.

Cho nên, Vương Hào thuận thế sờ vào thân thể kia, sờ lên bộ ngực trơn bóng của đối phương, sau đó lục lọi trên dưới, tìm kiếm hai ngọn núi cao vút, nhưng Vương Hào sờ soạng mãi, bộ ngực kia vẫn bằng phẳng, đừng nói là hai tòa núi lớn, ngay cả một tòa cũng không có.

Vương Hào thoáng cái thức tỉnh, vén chăn lên.

Trong khoảnh khắc chiếc chăn bị kéo lên, Vương Hào giống như bị lôi điện bổ trúng đầu.

Phía dưới chăn, người trần truồng, chính là Phương Thiểu Văn!

Lúc này Phương Thiểu Văn cũng tỉnh dậy, có chút mờ mịt nhìn Vương Hào:

- Đây... Xảy ra chuyện gì, tôi nhớ rõ ràng, tối hôm qua cùng hai bé con song phi...

- Câm miệng!

Vương Hào giận dữ hét:

- Ta không muốn biết tối hôm qua xảy ra chuyện gì, ngươi tốt nhất cũng đừng nghĩ!

Phương Thiểu Văn cũng cảm giác cái mông của mình có cái gì không đúng, trong lòng vô cùng nghi ngờ, nhưng nhìn thấy vẻ mặt Vương Hào muốn giết người, vội vàng chạy ra khỏi phòng.


Trụ sở đào tạo thực vật giáo khu Phát Phong.

Tùy Qua ngáp một cái, đứng lên.

Đêm qua sau khi trở về, Tùy Qua ở chỗ này tu luyện, sau đó ngủ quên mất.

Dù sao, chỗ này có Ảnh Phong và Tiểu Ngân Trùng hộ pháp, bất luận Tùy Qua ngủ hay tu luyện, đều rất an toàn.

Sau khi tỉnh lại, Tiểu Ngân Trùng nói cho Tùy Qua, Ngưu Duyên Tranh đã chờ bên ngoài trụ sở thực vật.

Tùy Qua gật đầu, tiện tay rút từ trong linh điền ra một gốc cây Tam Nguyên Kinh Dịch thảo, làm bữa sáng.

Ngưu Duyên Tranh biết Tùy Qua không thích có người tùy tiện tiến vào trụ sở thực vật, cho nên rất có chừng mực chờ chực ở cửa.

Thấy Tùy Qua cầm một gốc cây Tam Nguyên Kinh Dịch thảo đi ra, ánh mắt Ngưu Duyên Tranh đột nhiên sáng ngời: làm Tiên Thiên kỳ cường giả lâu năm, Ngưu Duyên Tranh đương nhiên nhận ra Tùy Qua đang cầm trong tay một gốc linh thảo.

Đồng thời, Ngưu Duyên Tranh cũng nhìn ra, thái độ của Tùy Qua đối với gốc linh thảo này giống như một cây củ cải.

Cho nên, Ngưu Duyên Tranh lại một lần nữa kinh hãi.

Đáng tiếc chính là, Ngưu Duyên Tranh đại khái không biết, trong cảm nhận của Tùy Qua, Tam Nguyên Kinh Dịch thảo vốn là cây củ cải.

Tùy Qua vừa gặm cây củ cải, vừa nói với Ngưu Duyên Tranh:

- Ngưu lão, ngươi không tu luyện, tìm ta có chuyện gì?

Gọi Ngưu Duyên Tranh là "Ngưu lão", đương nhiên là tỏ ý tôn trọng.

Phải biết rằng, Tiên Thiên cao thủ cũng rất ngạo khí, cho dù Tống Văn Hiên, Ngưu Duyên Tranh và Hàn Côn làm người hầu của Tùy Qua, nhưng bọn hắn vẫn rất cao ngạo. Cho nên, loại khách khí này của Tùy Qua, có thể khiến bọn họ cảm thấy Tùy Qua có một loại phong độ chiêu hiền đãi sĩ, nội tâm kiêu ngạo cũng nhận được mấy phần an ủi.

Quả nhiên, Ngưu Duyên Tranh nghe thấy Tùy Qua gọi như vậy, sắc mặt khô khan giống như được gió xuân thổi qua:

- Tùy tiên sinh, đêm qua người ngươi thu thập chính là Phương Thiểu Văn, lại không dựa theo phân phó của ngươi rời khỏi thành phố Đông Giang.

- Sau đó thì sao?

Tùy Qua hỏi.

- Ta biết ngươi không có ý định lấy tính mạng của hắn, cho nên cũng không giết hắn, nhưng cho hắn một bài học.

Ngưu Duyên Tranh nói, lấy ra một cái camera thu nhỏ, đưa cho Tùy Qua.

Tùy Qua mở ra xem, nhất thời vui vẻ, nói:

- Không tệ, không tệ, bài học này đối với Phương Thiểu Văn, đích xác là đủ khắc sâu. Nhưng, ngươi làm sao lại nghĩ ra chủ ý này?

- Đây là chủ ý của Tống Văn Hiên.

Ngưu Duyên Tranh nói:

- Ta dùng Tỏa Hồn thuật tác động lên hành động của hai người này.

- Hiểu rồi.

Tùy Qua gật đầu, nhưng có chút kinh ngạc, không ngờ Ngưu Duyên Tranh và Tống Văn Hiên lại có thể bắt tay hợp tác nhanh như vậy.

Phải biết rằng, ý tứ của Tùy Qua, chính là tính toán để cho Ngưu Duyên Tranh và Tống Văn Hiên "Cạnh tranh" với nhau.

Nhưng, những điều này là chuyện nhỏ, Tùy Qua đương nhiên sẽ không quá để ý. Ngưu Duyên Tranh có thể cơ trí một chút, đương nhiên là chuyện tốt.

- Ngưu lão, chuyện này ngươi làm tốt lắm.

Tùy Qua cười nói:

- Người không nghe lời, nên cho bọn hắn một bài học.

Thấy trong mắt Ngưu Duyên Tranh tựa hồ còn có chút mong đợi, Tùy Qua nhất thời hiểu được ý nghĩ của hắn, lấy ra một bình nhỏ Cố Nguyên hoàn, tiện tay đưa cho Ngưu Duyên Tranh:

- Cầm lấy.

Ngưu Duyên Tranh nhận bình Cố Nguyên hoàn, mừng rỡ, nói:

- Thật không ngờ, hiện tại linh khí trong thiên địa, lại phai nhạt hơn trước khi ta quy tức rất nhiều, nếu chỉ dựa vào thổ nạp hấp thu linh khí thiên địa, tiến triển tu hành thật sự rất chậm.

- Vô phương.

Tùy Qua rất ra vẻ nói:

- Ta đã nói rồi, chỉ cần ngươi đi theo ta, linh thảo, đan dược đều không phải là vấn đề.

- Sau này kính xin Tùy tiên sinh chỉ bảo nhiều hơn.

Ngưu Duyên Tranh khiêm tốn nói, loại khiêm tốn này cũng xuất phát từ nội tâm, bởi vì Ngưu Duyên Tranh càng tiếp xúc với Tùy Qua, càng phát hiện tiểu tử này thật sự rất "giàu có", quả thực chính là đại tài chủ trong tu chân giả.

Hơn nữa, Ngưu Duyên Tranh cũng tin tưởng, chỉ cần Tùy Qua nguyện ý, hơi hiển lộ một chút của cải, là có thể khiến cho không ít người tu hành khóc lóc van xin tới đây làm người hầu cho hắn. Không sai, người tu hành đích xác là cao ngạo, không ai bì nổi, nhưng loại cao ngạo không ai bì nổi này, là đối với người tu hành cảnh giới thấp hơn và người bình thường.

*****

Khi đối mặt với người tu hành mạnh hơn hoặc là có nhiều lợi ích chỗ tốt hơn, người tu hành sẽ giống như những người nóng lòng cầu tài trong thế tục: có thể không muốn sống, cũng có thể không biết xấu hổ.

Hiện tại, Ngưu Duyên Tranh đã quyết định, tạm thời không nếm thử Trúc Cơ, nhất định phải đợi đến có tài liệu thích hợp hoặc là pháp bảo mới Trúc Cơ.

- Yên tâm đi, đối với chuyện ngươi Trúc Cơ, ta đã suy nghĩ.

Tùy Qua bình tĩnh nói, thật ra trong lòng đã sớm có tính toán. Nhưng, trước khi Ngưu Duyên Tranh Trúc Cơ, Tùy Qua phải xác lập lòng trung thành của Ngưu Duyên Tranh trước, Tùy Qua cũng không muốn lãng phí tài liệu quý giá trên người một kẻ vong ơn.

Nghe lời này, Ngưu Duyên Tranh mừng rỡ, lại nói:

- Sau này Tùy tiên sinh có gì phân phó, cứ mở miệng là được, ta nhất định sẽ dốc sức làm, không chối từ.

- Được. Đúng rồi, tình huống bên Hàn Côn thế nào rồi?

Hai cha con Hàn Côn và Hàn Trình, hiện giờ được bị an trí ở sơn trang Tống gia.

Hàn Trình bởi vì thân thể rất già yếu, thời gian không còn nhiều lắm, vì vậy Hàn Côn đang suy nghĩ biện pháp kéo dài tính mạng cho con trai hắn.

- Nghe Tống Văn Hiên nói, Hàn Côn đang dùng Tiên Thiên chân khí kéo dài tính mạng cho nhi tử hắn. Lão nhân này, vì nhi tử thật đúng là không tiếc máu huyết.

Ngưu Duyên Tranh nói:

- Nhưng với tình trạng của nhi tử hắn, cho dù có Tiên Thiên chân khí kéo dài tính mạng, chỉ sợ cũng không sống bao lâu nữa. Đúng rồi, Hàn lão đầu cũng không phải không tiếc máu huyết, hắn là không tiếc đan dược Tùy tiên sinh cho hắn.

Vì để Hàn Côn kéo dài tính mạng cho nhi tử, Tùy Qua đúng là cho Hàn Côn mấy viên Tinh Nguyên Đan, điều này làm cho Tống Văn Hiên và Ngưu Duyên Tranh đều rất hâm mộ.

- Ngưu lão, ngươi không nên chỉ thấy những cái lợi cực nhỏ.

Tùy Qua nói:

- Hàn lão vì nhi tử, có thể làm được như vậy, thật ra trong lòng ta rất bội phục hắn. Chỉ có điều, dùng Tiên Thiên chân khí kéo dài tính mạng, cũng không phải là cách, hơn nữa hiệu quả càng ngày càng kém. Ta thấy, biện pháp duy nhất, chính là để cho Hàn Trình đột phá Tiên Thiên kỳ mới được.

- Đúng.

Ngưu Duyên Tranh nói:

- Chẳng qua, Hàn Trình cũng đã già nên hồ đồ, với tình trạng của hắn, làm sao có thể đột phá Tiên Thiên?

- Không có gì là không thể.

Tùy Qua nói:

- Đợi sau khi tình huống của Hàn Trình ổn định, ta sẽ liên lạc với bọn hắn. Đến lúc đó, ta sẽ nghĩ cách để Hàn Trình đột phá Tiên Thiên kỳ.

Nghe lời này, Ngưu Duyên Tranh lại là cả kinh, càng cảm thấy Tùy Qua rất bí hiểm.

- Được rồi, tạm thời không có chuyện khác, ngươi đi tu hành đi.

Tùy Qua nói, tính toán đi tìm Sơn Hùng, hỏi thăm chuyện thuê xây nhà kính. Xây dựng nhà kính, trồng dược thảo, không chỉ có riêng Liễu Tiểu Đồng gây dựng sự nghiệp, kết phường kiếm tiền đơn giản như vậy, hơn nữa quan hệ đến cả đại sự bố cục của Tùy Qua ở ngành nghề thuốc bắc, vì vậy phải nắm chặt.

- Mẹ kiếp! Mấy "địa lão gia" chủ quản thổ địa lại dám không nể mặt lão tử!

Trong phòng làm việc của công ty, Tùy Qua tìm thấy Sơn Hùng, hắn vừa nhìn thấy Tùy Qua liền báo oán.

- Xảy ra chuyện gì?

Tùy Qua vốn tưởng rằng chuyện này có lẽ rất dễ dàng giải quyết, không ngờ Sơn Hùng ra tay lại không giải quyết được:

- Trong tay anh không phải có video bọn họ "tâm sự thân mật" với mấy cô gái sao, chẳng lẽ bọn họ còn không nghe lời?

- Vô dụng!

Sơn Hùng hận đến nghiến răng nghiến lợi nói:

- Bọn họ nói, chuyện này bọn họ không làm chủ được. Mảnh đất kia, nghe nói đã được nhét vào kế hoạch mới nhất, thậm chí ngay cả giáo khu Phát Phong, đều ở trong kế hoạch rất có thể bị di dời. Đám khốn kiếp kia, tình nguyện mạo hiểm bị xử phạt, cũng không dám làm chủ cho chúng ta thuê đất thổ, sợ rằng cũng không phải lấy cớ.

- Thật sao? Từ lúc nào giáo khu Phát Phong lại trở thành mảnh đất chạm tay có thể bỏng chứ.

Tùy Qua như có điều suy nghĩ nói.

- Nghe nói, hình như muốn làm khai phá bất động sản gì đấy.

Sơn Hùng lại nói.

- Đúng là buồn cười, giáo khu Phát Phong xây mấy ngôi biệt thự còn được, làm sao có thể làm bất động sản quy mô lớn chứ?

Tùy Qua có chút buồn bực.

- Bằng không, tìm nơi khác?

Sơn Hùng nói:

- Chỉ cần không phải giáo khu Phát Phong, vùng ngoại thành thành phố Đông Giang đều có thể chuẩn bị được một mảnh.

Tùy Qua lắc đầu:

- Nếu là chuyện đã quyết định, vậy thì không thể dễ dàng sửa đổi.

Theo Tùy Qua, đổi nơi khác cố nhiên là đơn giản, nhưng nếu đổi nơi khác, độ nồng nặc của linh khí thiên địa có đủ không? Thật vất vả, linh khí thiên địa xung quanh trụ sở đào tạo thực vật mới tăng lên, nếu như đổi nơi khác, đây không phải là lại lãng phí chuẩn bị từ rất lâu sao?

Sơn Hùng thấy Tùy Qua tựa hồ không thật cao hứng, hạ giọng nói:

- Bằng không, để tôi đi điều tra xem rút cuộc là ai đang làm trò quỷ, sau đó tôi tìm người làm cho bọn họ gà chó không yên!

- Làm sao, đôi tay của anh lại không an phận, lại muốn trở lại rồi?

Tùy Qua nói:

- Đi điều tra chân tướng rõ ràng rồi hãy nói. Chuyện này, không cần làm phức tạp như thế.

Cho nên, Tùy Qua lấy điện thoại ra, bấm một mã số.

Chuyện này phức tạp hơn Tùy Qua tưởng tượng.

Cú điện thoại này của hắn, là trực tiếp gọi cho Quách Minh Phong.

Hiện giờ Quách Minh Phong đã khỏi hẳn, hơn nữa hoàn toàn nắm giữ đại quyền thành phố Đông Giang, cho nên Tùy Qua tin tưởng thông qua Quách Minh Phong, hắn có thể dễ dàng giải quyết vấn đề này.

Không ngờ, vấn đề này thậm chí ngay cả Quách Minh Phong cũng không cách nào giải quyết.

Người muốn lấy được mảnh đất của giáo khu Phát Phong đến từ thượng tầng tỉnh Minh Hải, vì vậy cho dù là Quách Minh Phong cũng cảm thấy rất khó xử.

Quách Minh Phong làm thị trưởng thành phố Đông Giang, cũng rất khó kháng cự áp lực của thượng tầng. Nhưng, tình huống hiện giờ lại không như vậy, Quách Minh Phong hiện tại nắm trong tay đại quyền đảng chính, ở cổ đại đó chính là chư hầu chuyên chính một phương, bất luận thượng tầng cường thế cỡ nào, vẫn phải thông qua Quách Minh Phong gật đầu mới có thể thực hiện mục đích của bọn họ.

Ngược lại, nếu như Quách Minh Phong không gật đầu, phía trên dù cường thế, cũng không làm nên chuyện gì. Trừ phi, kéo Quách Minh Phong khỏi vị trí thị trưởng. Nhưng như vậy, chấn động cũng rất lớn.

Sau khi suy nghĩ, Tùy Qua quyết định gặp mặt nói chuyện với Quách Minh Phong. Trong chuyện này, Tùy Qua không có ý định thỏa hiệp và thối lui.

Buổi trưa, Tùy Qua và Quách Minh Phong gặp mặt. ở tiệm cơm dự định.

Tùy Qua cũng không hẹn đám người Ninh Bội cùng đi, chỉ một mình đi gặp Quách Minh Phong, bởi vì hắn chuẩn bị trực tiếp nói thẳng chuyện này với Quách Minh Phong. Thậm chí, không loại bỏ một chút áp lực và uy hiếp cho Quách Minh Phong.

Sau thời gian dự định gặp mặt khoảng mười phút, Quách Minh Phong mới xuất hiện.

Trên mặt Quách Minh Phong lộ ra vẻ gió xuân đắc ý.

Có thể không đắc ý được sao?

Crypto.com Exchange

Chương (1-1258)