Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Tiên Thiểu - Chương 0388

Y Tiên Thiểu
Trọn bộ 1258 chương
Chương 0388: Hái quả đào
0.00
(0 votes)


Chương (1-1258)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

- Ở chỗ này.

Tùy Qua cười nói:

- Tôi đã kêu quán pizza cô thích ăn nhất.

- Này, anh thật là keo kiệt!

Lam Lan cười mắng, sau đó kinh ngạc nói:

- Làm sao anh biết tôi thích ăn pizza ở cửa tiệm đó?

- Bí mật, không thể trả lời.

Tùy Qua cười cười.

Lúc này, người của quán pizza đã đưa đồ tới.

Tùy Qua đóng cửa phòng làm việc, đặt pizza lên bàn trà, sau đó cùng Lam Lan thưởng thức.

Sau khi ăn hai cái, Tùy Qua mới nói:

- Biết không, vừa rồi tôi thiếu chút nữa ăn cơm với Quách Minh Phong thị trưởng đấy.

- Vậy sao? Tại sao lại thiếu chút nữa?

Lam Lan ngạc nhiên nói.

- Bởi vì hắn mở kiểu cách nhà quan, làm hỏng hăng hái ăn cơm của tôi.

Tùy Qua nói.

- Cho nên anh mới tới tìm tôi.

Lam Lan nói:

- Chẳng lẽ, tôi chính là một thay thế bổ sung?

- Không phải. Bởi vì lúc trước tôi nói chuyện với Quách thị trưởng, có một việc vừa vặn có liên quan đến phụ thân cô.

Tùy Qua nói.

- Có liên quan đến hắn?

Lam Lan sinh lòng cảnh giác, sau đó nhìn Tùy Qua chăm chú:

- Tùy Qua, tôi xem anh là bằng hữu, cho nên có mấy lời tôi cứ việc nói thẳng. Không sai, thật sự tôi là con gái của Lam phó tỉnh trưởng, nhưng tôi không thích sống dựa vào hắn. Đồng dạng, tôi cũng không thích bằng hữu của mình thông qua mình, giành một chút chỗ tốt từ chỗ hắn, tôi nói như vậy, anh hiểu chứ?

- Hiểu.

Tùy Qua nói:

- Thật ra tôi cũng không tính lấy chỗ tốt gì từ chỗ phụ thân cô. Hơn nữa, nói rất thẳng thắn, phụ thân cô lưu lại cho tôi ấn tượng cũng không được tốt đẹp lắm. Nhưng, gần đây tôi muốn làm một việc, hình như bị phụ thân cô ngăn trở. Hoặc là nói, có quan hệ trực tiếp đến hắn. Vì vậy, tôi muốn nói trước cho cô biết, nếu như có thể tránh khỏi, tôi cũng không muốn nằm ở phía đối lập với phụ thân cô.

- Anh rút cuộc đang nói đến chuyện gì?

Lam Lan nhướng mày hỏi.

- Chuyện đất đai ở giáo khu Phát Phong.

Tùy Qua nói:

- Thật không dám giấu diếm, tôi tính toán thuê một miếng đất lớn ở giáo khu Phát Phong, sau đó trồng thảo dược. Nhưng, nghe khẩu khí của Quách Minh Phong, giống như phụ thân cô đã truyền đạt ý kiến với hắn, tựa hồ bọn họ có sắp xếp khác.

- Trồng thảo dược, đây là chuyện tốt.

Lam Lan nói:

- Vậy tôi đi hỏi cho anh, xem xem rút cuộc là xảy ra chuyện gì.

- Chuyện này có chút phức tạp.

Sau khi tắt điện thoại di động, Lam Lan nói với Tùy Qua:

- Cha tôi nói, cách dùng mảnh đất kia, Vương tỉnh trưởng đã có ám hiệu với hắn. Cho nên, mảnh đất anh nói, trên căn bản không có hy vọng.

- Vương tỉnh trưởng? Vương Chính Trừng?

Tùy Qua như có điều suy nghĩ.

- Không sai, chính là hắn.

Lam Lan nói:

- Cho nên, chuyện này hơn phân nửa là không có hy vọng. Như vậy, anh chỉ có thể đổi nơi khác rồi.

- Đổi nơi khác?

Tùy Qua cười cười:

- Nếu tôi tính toán đổi nơi khác, tôi đã không tìm cô nhờ giúp đỡ.

- Vậy anh định thế nào?

Lam Lan nói:

- Anh cũng nghe thấy rồi, đây là ý tứ của Vương tỉnh trưởng, cho dù tôi muốn kêu cha giúp anh một tay, sợ rằng cũng không được.

- Tôi muốn như thế nào? Tôi muốn bọn họ đổi nơi khác, điều này chẳng lẽ không được?

Tùy Qua nghiêm trang nói.

- Anh thật biết nằm mơ giữa ban ngày.

Lam Lan nói:

- Lấy trứng chọi đá.

- Vậy còn phải xem ai là trứng.

Tùy Qua cuồng vọng nói:

- Không phải bọn họ muốn khai phá bất động sản sao, muốn nhúng chàm mảnh đất đó, nằm mơ đi!

- Này! Tùy Qua đồng học, anh không nên cuồng vọng như vậy đâu.

Lam Lan cười nói.

- Đây không phải là cuồng vọng, đây là tự tin!

Tùy Qua nói:

- Cô nói xem, làm bất động sản ở đâu chẳng được, tại sao hết lần này tới lần khác muốn đối nghịch với tôi!

- Vậy nguyên liệu thuốc bắc của anh cũng có thể trồng ở chỗ khác?

- Hai chuyện đó không giống nhau.

Tùy Qua lẫm liệt nói:

- Tôi trồng thảo dược, chính là phát triển ngành dược, đây cũng là chuyện lợi nước lợi dân, phát triển đất nước. Còn bất động sản, thuần túy chính là ép tiền mồ hôi nước mắt của dân chúng, cái này có thể giống nhau sao?

- Được rồi, chớ cho trên mặt mình dát vàng nữa. Bình tĩnh mà xem xét, tôi cũng không ủng hộ sự nghiệp bất động sản. Nhưng, đây cũng là sản nghiệp hợp pháp của người ta, tôi cũng không thể giúp anh công kích người ta trên ti vi.

Lam Lan nói.

- Cô có tâm ý này là được.

Tùy Qua nói:

- Về phần làm thế nào để bọn họ cút đi, cứ giao cho tôi. Thôi, ăn cái đã, cái này để lạnh ăn không ngon.

Sau khi ăn xong, Tùy Qua nhận được điện thoại của Sơn Hùng.

- Ừ, tôi biết rồi.

Tùy Qua cúp điện thoại, sau đó bỗng nhiên nở nụ cười.

Vốn, Tùy Qua thấy chuyện này rất phức tạp, bỗng nhiên nhất thời lại trở nên rất đơn giản.

- Anh cười cái gì?

Lam Lan hỏi.

- Chuyện vừa rồi tôi nói với cô đã không còn phức tạp nữa.

Tùy Qua cười nói:

- Người thắng chắc chắn là tôi, cho nên tôi dĩ nhiên phải cười.

- Làm sao có thể.

Lam Lan nói:

- Anh nghĩ mình là thái tử gia đế kinh sao?

- Mặc dù tôi không phải là thái tử gia đế kinh, nhưng muốn thu thập mấy thái tử gia tỉnh Minh Hải vẫn dư sức.

Tùy Qua cười nói.

- Được rồi, tôi ăn no rồi.

Lam Lan dùng khăn giấy lau miệng nói:

- Anh đi lo việc của mình, tôi cũng bận làm việc của tôi. Chúc anh may mắn!

- Cám ơn cô.

Tùy Qua cười nói.

Sau bữa trưa, tâm tình của Tùy Qua không tệ, hắn tìm được Sơn Hùng, sau đó giao chiếc camera cho Sơn Hùng:

- Nội dung trong camera này, làm rõ cho tôi, càng rõ càng tốt.

- Yên tâm đi.

Sơn Hùng bảo đảm nói:

- Dao Găm rất có sở trường ở phương diện này, hắn biết tìm ai chuẩn bị. Nói thật, một nửa quan viên của thành phố Đông Giang đều có video ở chỗ Dao Găm.

- Vậy còn Quách Minh Phong thì sao?

Tùy Qua thuận miệng hỏi.

Sơn Hùng lắc đầu, nói:

- Không có. Quách Minh Phong cũng rất ít đến "nhân gian tiên cảnh" tìm thú vui. Làm sao, cậu muốn thu thập Quách Minh Phong sao? Nếu quả thật có ý nghĩ này... , vậy không phải là không được, cùng lắm thì tôi tìm người theo dõi hắn hai mươi bốn giờ, tôi không tin hắn không cần giải quyết vấn đề sinh lý...

- Không cần.

Tùy Qua nói:

- Công ty của chúng ta không tính toán khai thác nghiệp vụ CD-ROM. Tóm lại, làm rõ nội dung trong video này. Ngoài ra, đừng tiết lộ nội dung ra ngoài.

- Tùy huynh đệ, chuyện này cậu cứ yên tâm.

Sơn Hùng nói:

- Đúng rồi, chuyện đất đai, cậu rút cuộc tính toán xử lý như thế nào? Hai cha con Vương Chính Trừng, đúng là không phải loại đèn cạn dầu. Lão tử làm quan, nhi tử vơ vét của cải, bọn họ thật đúng là biết cách làm giàu.

- Cứ để bọn họ sống đi, có thể phát tài, cũng là bản lãnh của bọn họ.

Tùy Qua cười nói:

- Chẳng qua, lần này không được.

- Dĩ nhiên, bọn họ đối nghịch với Tùy huynh đệ, thì rất không sáng suốt rồi.

Sơn Hùng cười nói:

- Như vậy, kế tiếp muốn tôi làm cái gì?

- Anh chuẩn bị các loại tài liệu, thiết bị cần thiết cho nhà kính.

Tùy Qua nói.

- Tùy huynh đệ, mảnh đất này chúng ta còn chưa nắm được?

Sơn Hùng nhắc nhở Tùy Qua.

*****

- Yên tâm đi, chúng ta muốn mảnh đất này, nhất định có thể nắm được trong tay. Hơn nữa, tôi còn phải cảm tạ hai cha con Vương Chính Trừng, tôi đoán lần này bọn họ sẽ giúp tôi một việc lớn.

- Tùy huynh đệ, làm sao tôi thấy hồ đồ quá.

Sơn Hùng nghi ngờ nói.

- Hồ đồ, anh không cần suy nghĩ chuyện này nữa.

Tùy Qua nói:

- Anh cứ dựa theo lời tôi nhắn nhủ mà làm, sao vậy, còn có chuyện gì sao?

- Thật ra, cũng không phải chuyện gì lớn.

Sơn Hùng nói:

- Chỉ là Bái San, cô ấy nói muốn mời cậu ăn một bữa cơm, cô ấy thật sự rất sùng bái cậu.

- Sùng bái tôi?

Tùy Qua ngạc nhiên:

- Tại sao?

- Bái San nói Sơn Hùng tôi, trời không sợ, đất không sợ, làm sao lại hết lần này tới lần khác có thể khuất phục trước một lão bản trẻ tuổi như cậu.

Sơn Hùng nói:

- Ngoài ra, Bái San còn nói, chưa từng thấy người nào hào hiệp như cậu, thoáng cái đã đưa cho người ta một chiếc du thuyền.

- Du thuyền, đây không phải là tôi thắng sao.

Tùy Qua cười cười:

- Cũng không tốn nhiều tiền của mình, không phải sao?

Nói tới đây, Tùy Qua liền nghĩ đến Mục Ngọc Thiền, nói vậy nha đầu này, đến bây giờ vẫn còn hận hắn đến nghiến răng nghiến lợi sao.

- Vậy là cậu đồng ý?

Sơn Hùng hỏi.

- Dĩ nhiên, chị dâu đã lên tiếng, dù sao cũng phải nể tình chứ?

Tùy Qua cười cười.

Hai ngày sau, động tĩnh ở giáo khu Phát Phong thật sự không nhỏ.

Khu vực xung quanh giáo khu Phát Phong, quả nhiên tiến hành đấu giá gọi thầu đất, thậm chí ngay cả giáo khu Phát Phong cũng ở trong kế hoạch.

Tùy Qua dĩ nhiên biết, cái gọi là gọi thầu chẳng qua là ngụy trang mà thôi, cuối cùng sẽ rơi vào đầu Vương Hào. Không, phải nói là rơi vào đầu Tùy Qua hắn mới đúng.

Đối với chuyện gọi thầu, Tùy Qua cũng không động thủ tham dự, bởi vì căn bản không cần thiết.

Có phụ tử Vương Hào nhúng tay, lần này động tác đấu giá đất vô cùng nhanh chóng, chỉ trong thời gian hai ngày ngắn ngủn, thổ địa xung quanh giáo khu Phát Phong đều đã rơi vào trong tay Vương Hào. Nhưng, thổ địa giáo khu Phát Phong vẫn chưa được đấu giá, xem ra đám người này vẫn còn có chút cố kỵ, có thể tạo thành ảnh hưởng bất lợi.

Có chút kịch vui chính là, sau khi đất đai được đấu giá, Quách Minh Phong lại còn đặc biệt gọi một cú điện thoại cho Tùy Qua, nói cho Tùy Qua biết chuyện này.

Từ trong giọng nói của Quách Minh Phong, Tùy Qua nghe ra vị thị trưởng đại nhân này có chút hả hê.

Đối với tâm tư của Quách Minh Phong, Tùy Qua thật ra cũng có thể hiểu. Các quan viên, đa số đều là hạng người trời sinh tính tình lương bạc, thậm chí không thiếu thứ lang tâm cẩu phế. Trong lòng Quách Minh Phong, đơn giản chính là nhớ thương số tài sản của hắn. Dù sao, làm quan viên Hoa Hạ, mặc dù Quách Minh Phong không tính là hạng tham quan, nhưng đã dưỡng thành thói quen xấu "chỉ có vào chứ không có ra", không chỉ những chi phí như hút thuốc lá ăn cơm, ngay cả đồ dùng cuộc sống như vớ, quần áo... , cũng không cần tự mình bỏ tiền. Cho nên, thoáng cái kêu hắn lấy ra một nửa tư sản để làm "tiền thuốc thang", Quách Minh Phong đương nhiên không cách nào đón nhận.

Cho nên, đối với chuyện này, Quách Minh Phong thứ nhất là muốn lấy lòng thượng cấp; thứ hai, cũng là trả thù Tùy Qua.

Chỉ có điều, phản ứng của Tùy Qua sau khi nhận được điện thoại, cũng không giống như Quách Minh Phong tưởng tượng, hắn chỉ bình thản nói một câu: "Tôi biết rồi", sau đó cúp điện thoại.

Sau khi buổi đấu thầu đất chấm dứt, Quách Minh Phong lại càng ra sức phát động quan viên địa phương làm việc với thôn dân phụ cận, để cho những thôn dân này nhanh chóng lấy tiền di dời.

Đối với một số hộ bị cưỡng chế, Quách Minh Phong thậm chí còn xuất động lực lượng cảnh sát.

Còn Vương Hào, cũng sai sử Phương Thiểu Văn ở trong tối thu thập những hộ bị cưỡng chế.

Tỷ như, thả bò cạp độc, rắn độc... trong nhà người ta, hoặc là trùm bao bố lên những hộ bị cưỡng chế, sau đó đưa tới bãi đất hoang cách đấy mấy trăm cây số, vất vả lắm mới tìm được đường về nhà, khi đó phòng ốc đã bị ủi bằng sạch sẽ.

Đối với những chuyện này, đám thủ hạ của Phương Thiểu Văn quả thực làm rất chuyên nghiệp.

Huống chi, hắc bạch giáp công, hai bút cùng vẽ, các hộ bị cưỡng chế càng lợi hại, không thể kháng cự được.

Vì vậy, chỉ trong hai ngày, nhà dân nằm trong phạm vi kế hoạch đã bị phá bỏ sạch sẽ.

Hiệu suất cao, quả thực làm người ta sợ hãi.

Dĩ nhiên, Tùy Qua cũng vô cùng hài lòng với hiệu suất làm việc của Vương Hào và Phương Thiểu Văn. Hai người này thúc đào chín, hiện tại dĩ nhiên đến phiên Tùy Qua đi hái đào.

Trong văn phòng của quỹ Tiên Linh Thảo Đường, Tùy Qua đang đợi Đường Vũ Khê.

- Vũ Khê, cực khổ rồi.

Tùy Qua nghiêm trang nhìn Đường Vũ Khê nói.

- Làm trò.

Đường Vũ Khê không để mình bị đẩy vòng vòng:

- Hôm nay làm sao tranh thủ được thời gian đến thăm em vậy?

- Xem em kìa.

Tùy Qua cười nói:

- Cái gì mà tranh thủ thời gian. Vừa có thời gian, là anh tới thăm em luôn, không phải sao?

- Lời này, anh giữ lại nói với nữ sinh khác đi.

Đường Vũ Khê nói:

- Đúng rồi, mấy ngày qua anh rút cuộc bận cái gì, còn chưa đến lúc đi học, nhìn anh hình như bận đến mức ngay cả thời gian tìm em ăn cơm cũng không còn.

- Em đừng nói nữa, mấy ngày qua anh thật sự bề bộn nhiều việc.

Tùy Qua nói:

- Chính là chuyện lần trước đã nói với em. Không phải nói muốn liều mạng với thuốc tây nước ngoài, vực dậy thị trường y dược Hoa Hạ hay sao?

- Em đúng là nói như vậy.

Đường Vũ Khê nói tiếp:

- Nhưng chuyện này cũng không dễ dàng làm được. Hiện giờ ở Hoa Hạ Thần Châu, địa vị bá chủ của thuốc tây đã không thể lay động.

- Cái này anh biết.

Tùy Qua nói:

- Nhưng, cho dù là kiến càng lay cây, cũng phải lay mới được. Ài, em nói xem, trung y mấy ngàn năm truyền thừa, không ngờ chỉ trong vòng trăm năm, đã bị thuốc tây đánh bạt.

- Đích xác là bi ai.

Đường Vũ Khê khẽ thở dài:

- Buồn bã bất hạnh, chỉ giận không thể tranh giành. Một phương diện cố nhiên là bởi vì thuốc tây có dược hiệu nhanh; một phương diện khác, cũng bởi vì những trung y Hoa Hạ, bảo thủ lạc hậu, mất đi sức cạnh tranh.

- Còn có một phương diện.

Tùy Qua nói:

- Chính là một số phần tử ngụy tinh anh trong nước, vì ích lợi bản thân, khuyếch đại chỗ tốt của thuốc tây, chửi bới, giễu cợt giá trị tồn tại của trung y, bọn họ thậm chí hận không thể phế bỏ trung y. Những người này, mới là ghê tởm nhất.

- Đúng là như thế.

Đường Vũ Khê nói:

- Đám người này, ngày ngày hét lớn tiếp cận với quốc tế, nhưng không có người nào là đồ tốt! Đúng rồi, bây giờ chúng ta đi đâu?

- Hái "quả đào"!

Tùy Qua cười nói.

Tùy Qua muốn hái "quả đào", đương nhiên là quả đào của Vương Hào rồi.

Vương Hào đã giành được quyền quản lý tất cả khu vực phụ cận giáo khu Phát Phong, hơn nữa đã hoàn thành phá bỏ và di dời, lúc này Tùy Qua cầm về, đương nhiên là tốt nhất.

Tùy Qua hẹn Vương Hào gặp mặt ở phòng ăn khách sạn Đông Châu.

Ngoại trừ Vương Hào, còn có Phương Thiểu Văn.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1258)