Vay nóng Tima

Truyện:Y Tiên Thiểu - Chương 0391

Y Tiên Thiểu
Trọn bộ 1258 chương
Chương 0391: Mưa gió
0.00
(0 votes)


Chương (1-1258)

Siêu sale Lazada


Đúng lúc này, Tùy Qua thấy dưới lầu có ký giả của đài truyền hình, tòa soạn báo bắt đầu xuất hiện.

Hơn nữa, Tùy Qua cũng nhìn thấy một bóng hình xinh đẹp quen thuộc:

Lam Lan cũng tới rồi.

Bởi vì Lam Lan là người viết báo, trường hợp như vậy đương nhiên không thể vắng mặt nàng.

Chẳng qua, Tùy Qua không ngờ, Lam Lan, Đường Vũ Khê còn có hắn, lại cùng xuất hiện ở đây.

Tùy Qua suy nghĩ một lát, quyết định nghĩ cách tránh cho hai nữ nhân chạm mặt, cho nên rất sáng suốt nói:

- Anh xuống đó xem thế nào.

- Em đi cùng anh.

Đường Vũ Khê nói.

- Không cần.

Tùy Qua nói:

- Tình huống phía dưới có chút hỗn loạn, anh đi được rồi, em cứ ở đây đi.

Đường Vũ Khê cũng không nói gì.

Tùy Qua bước nhanh xuống dưới lầu, lúc này Lam Lan đang phỏng vấn mấy thôn dân, nhìn thấy Tùy Qua, vội buông mic đi tới.

Sau khi đi tới, Lam Lan mới thấp giọng hỏi:

- Rút cuộc xảy ra chuyện gì, anh và Đường Vũ Khê không phải làm từ thiện sao, làm sao lại bị những thôn dân này bao vây?

- Chuyện rất đơn giản.

Tùy Qua nói:

- Liên quan đến mảnh đất tôi đã nói trước kia.

- Vậy sao.

Lam Lan nói:

- Mảnh đất đó, không phải đã để cho Vương Hào nắm được sao.

- Không phải.

Tùy Qua nói:

- Hôm qua, Vương Hào đã chuyển nhượng mảnh đất của hắn cho tôi, hôm nay những thôn dân này tới tìm tôi gây chuyện.

- Như vậy là sao?

Lam Lan nói:

- Nếu những thôn dân này không hài lòng với tiền bồi thường, như vậy ban đầu nên đi tìm Vương Hào mới đúng. Nhưng tại sao, Vương Hào trăm phương ngàn kế hạ giá đất để mua được mảnh đất đó, làm sao lại chịu chuyển nhượng cho anh?

- Nguyên nhân chuyển nhượng rất phức tạp. Nhưng, đây là sự thật.

Tùy Qua nói:

- Cho nên, thị phi khúc chiết, cô cũng nên nắm rõ ràng. Vì vậy, tiết mục buổi tối, cô cũng biết nên nói như thế nào rồi chứ?

- Lại muốn lợi dụng tôi xây dựng hình thức dư luận sao?

Lam Lan cười cười:

- Tôi cũng không muốn bị anh lợi dụng, tôi nghe điện thoại đã.

Sau khi Lam Lan nghe điện thoại, sắc mặt có vẻ khó chịu, tức giận nói:

- Là cha tôi, hắn kêu tôi công kích các người, nói các người là thương nhân vô lương. Thật là buồn cười, hắn không phải cảnh sát, cũng không phải ký giả, không điều tra thì không có quyền lên tiếng, tại sao phải can thiệp vào quyền lợi tự do tin tức của tôi.

- Đây chính là quan viên cùng bảo vệ nhau.

Tùy Qua cười nói:

- Xem ra, cha cô, thật sự rất chiếu cố Vương Hào.

- Hừ!

Lam Lan nói:

- Hắn không phải muốn kết thông gia với Vương Chính Trừng hay sao.

Lời kia vừa thốt ra, Lam Lan lập tức ý thức được tựa hồ không thích hợp, nói tiếp:

- Nhưng, đó là ý nghĩ của cá nhân hắn. Loại công tử chỉ biết dựa vào thế lực gia tộc kiếm tiền như Vương Hào, tôi căn bản không thích, tôi xem thường hắn.

- Được rồi, ta cũng biết Vương Hào không phải loại người tốt.

Tùy Qua nói:

- Nhưng, chẳng lẽ phụ thân cô không tiết lộ thêm tin tức gì sao?

Lam Lan biết ý tứ trong lời nói của Tùy Qua, nói:

- Hắn nói, mảnh đất này rất nhanh sẽ bị chính phủ thu về, sau đó tiến hành đấu giá một lần nữa.

- Khốn khiếp!

Tùy Qua không nhịn được nói tục:

- Chuyện này cũng quá độc ác. Vì để trợ giúp tên khốn kiếp Vương Hào, những người này thật đúng là không thiếu âm mưu quỷ kế.

- Như vậy là sao?

Lam Lan nghi ngờ nói.

- Chuyện này còn không rõ ràng sao.

Tùy Qua nói:

- Những thôn dân này là bị người ta cổ động gây chuyện. Lấy cớ dư luận công kích, chính phủ có thể dùng lý do "duy trì hòa bình", thu hồi lại mảnh đất này, bán đấu giá lại. Tên Vương Hào này, xem ra rất nhiều mưu ma chước quỷ.

- Bất kể thế nào, tôi sẽ không công kích anh.

Lam Lan nói:

- Nếu muốn công kích, tôi sẽ chỉ công kích những người có dụng ý khác.

- Vậy thì cám ơn cô.

Tùy Qua nói:

- Nhưng, cho dù cô không công kích tôi, các phương tiện truyền thông khác cũng sẽ công kích. Đừng thấy bọn họ, cả ngày chỉ ca tụng tin tức tự do, nhưng chỉ cần quan viên biểu thị thái độ, đám ký giả truyền thông này sẽ biến thành "tay sai", ý vị lên tiếng thay quan viên, thậm chí còn cắn người. Cô cứ đợi đấy mà xem, nếu như cô không công kích, đoán chừng hôm nay chương trình thị sát Đông Giang cũng sẽ dừng phát sóng.

- Chuyện này... Thật là quá đáng!

Lam Lan tức giận nói:

- Thật là không có thiên lý!

- Lam đại chủ biên, cô hành nghề truyền thông lâu như vậy, nên biết những quy tắc ngầm này chứ.

Tùy Qua nói:

- Cho nên, chuyện hôm nay, cô cũng không cần quan tâm, tôi đoán lão tử nhà cô đã quyết tâm rồi. Nhưng, phàm là việc gì cũng nên lưu một con đường, sau này nếu gặp nhau, bởi vì cô là bằng hữu của tôi, tôi cũng không muốn hoàn toàn trở mặt với phụ thân cô. Được rồi, cô nói với hắn, hiện tại người nắm giữ mảnh đất này, là Đường gia của Đế Kinh.

- Đường gia Đế Kinh?

Lam Lan suy nghĩ một lát, vẻ mặt có chút phức tạp nhìn Tùy Qua:

- Gia tộc của Đường Vũ Khê?

Tùy Qua gật đầu.

- Ồ, không ngờ anh cũng biết thấy người sang bắt quàng làm họ rồi?

Lam Lan mỉm cười:

- Nếu hôm nay chương trình thị sát Đông Giang không thể phát sóng, tôi cũng lười phỏng vấn, chi bằng về nhà nghỉ ngơi sớm.

Sau khi nói xong, Lam Lan rời đi.

Tùy Qua dặn dò Sơn Hùng mấy câu, cũng rời đi, trở về trụ sở đào tạo thực vật.

Ở đây có Sơn Hùng trấn giữ, những thôn dân kia cũng không thể có hành động quá khích.

Huống chi, bên truyền thông đã xuất động, người đứng về phía Vương Hào đã chiếm cứ ưu thế dư luận, hiệu quả bọn họ muốn cũng đã đạt được, đương nhiên không cần trình diễn tràng diện máu tanh bạo lực gì nữa.

Cho nên, Tùy Qua trở về trụ sở thực vật, tiếp tục tu hành.

Buổi tối, từ chiếc TV Tiểu Ngân Trùng trộm về, Tùy Qua thấy được giới truyền thông đang mãnh liệt công kích quỹ Tiên Linh Thảo Đường. Hơn nữa, phạm vi không chỉ ở đài truyền hình thành phố Đông Giang, mà cả đài truyền hình tỉnh Minh Hải. Hơn nữa, lần công kích này quả thực rất dữ dội, giống như tập trung hết sức lực. Nói quỹ Tiên Linh Thảo Đường thu mua giá thấp, bạo lực phá bỏ và dời đi nơi khác, chế tạo các loại nhân tố không hài hòa. Sau đó, còn nói quỹ Tiên Linh Thảo Đường mang danh làm từ thiện, nhưng dùng quỹ từ thiện phát triển bất động sản, tội ác tày trời. Thậm chí, nói quỹ Tiên Linh Thảo Đường chính là một công ty ngụy trang, không chuyện ác nào không làm...

Tóm lại, trong một đêm, đám "rắn khỉ" của tỉnh Minh Hải dốc toàn bộ lực lượng, nhấc lên thanh thế khổng lồ.

Đồng thời ngay đêm đó, cán bộ thành phố Đông Giang sớm nhận được chỉ thị của thượng cấp, mở hội nghị khẩn cấp ngay trong đêm, thương nghị biện pháp giải quyết chuyện này. Sau đó, những cán bộ lãnh đạo đã rất nhanh đạt thành quyết định nhất trí, đó chính là thu hồi lại mảnh đất này, tiến hành đấu giá một lần nữa.

Nửa đêm, Tùy Qua nhận được điện thoại của Ninh Bội.

Trong điện thoại, Ninh Bội lộ ra vẻ lo lắng, hỏi Tùy Qua:

- Tùy Qua, cậu đàng hoàng nói cho tôi biết, tiền đầu tư của tôi có phải là nước dội lá khoai rồi hay không? Cậu không biết, lão gia hỏa Dương Chấn Thanh cũng nóng nảy với tôi, nói đất xây dựng nhà kính của cậu cũng bị người khác chiếm, còn muốn kiếm tiền gì nữa? Ai nha, cậu không biết, số tiền Bội tỷ này quăng vào, đều là vốn quan tài của tôi..

*****

- Được rồi, Bội tỷ, chị nửa đêm canh ba không ngủ được sao? Coi chừng già mất đấy.

Tùy Qua nói:

- Nguyên nhân cụ thể, hiện tại tôi cũng lười thảo luận. Như vậy được chưa, nếu thật sự thua lỗ, một trăm vạn đầu tư của chị cứ tính vào cho tôi.

Ninh Bội không nói gì nữa, nhưng trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Nàng biết, một trăm vạn đối với Tùy Qua thật sự không là gì. Suy nghĩ một lát, Ninh Bội lại nói:

- Chuyện này... Làm sao có thể?

- Khỏi phải nói những lời khách sáo. Nhưng, lần sau nhớ đừng vì những chuyện nhỏ nhặt này mà nửa đêm gọi điện thoại tới quấy rầy tôi.

Tùy Qua nói.

Bên kia điện thoại, Ninh Bội cúp điện thoại, thở dài một hơi.

Sáng ngày thứ hai.

Văn kiện của chính phủ được đưa đến quỹ Tiên Linh Thảo Đường.

Lúc này, Tùy Qua đang ở trong phòng làm việc của Đường Vũ Khê, nhìn con dấu đỏ lòm, có chút khinh thường nói:

- Hiệu suất làm việc của Quách Minh Phong đúng là rất cao, nhanh như vậy đã ra tay với chúng ta rồi. Chúng ta hãy hủy bỏ tư cách thành viên quỹ Tiên Linh Thảo Đường của hắn.

- Anh làm như vậy để trả thù sao?

Đường Vũ Khê mỉm cười.

- Quách Minh Phong chính là một kẻ vong ân.

Tùy Qua cười cười:

- Nhưng, hắn muốn đối nghịch với chúng ta, thì tìm sai đối thủ rồi.

Vừa nói, Tùy Qua vừa cầm tờ văn kiện trên bàn, Tiên Thiên chân khí xuyên vào, trực tiếp chấn thành bụi phấn.

- Bây giờ ngay cả giấy tờ chính phủ anh cũng không để ý tới sao?

Đường Vũ Khê nói.

- Để ý tới cái rắm.

Tùy Qua nói:

- Có đại tiểu thư Đường gia làm núi dựa, anh còn lo lắng gì nữa chứ.

- Được.

Đường Vũ Khê nói:

- Không lãng phí thời gian nữa, để em gọi điện thoại cho phòng làm việc thị trưởng của Quách Minh Phong, nói cho bọn hắn biết, em không đồng ý với quyết định của bọn hắn! Xem bọn hắn làm thế nào!

- Hắc, cứ làm như thế đi.

Tùy Qua cười nói:

- Anh thích nhìn thấy em cường thế như thế này.

- Đáng ghét!

Đường Vũ Khê nói là làm, trực tiếp gọi điện thoại cho phòng làm việc thị trưởng, báo sẽ không giao lại đất như giấy tờ yêu cầu.

Hơn nữa, sau khi báo quyết định của nàng, lập tức cúp điện thoại, không cho đối phương cơ hội lên tiếng.

Nhìn vẻ mặt kiên quyết gọi điện thoại của Đường Vũ Khê, Tùy Qua thật sự có chút thưởng thức.

Ai có thể tưởng tượng, Đường Vũ Khê thoạt nhìn luôn luôn ôn nhu yếu ớt, cũng có lúc cường thế như vậy, hơn nữa còn cường thế đến mê người.

- Có cái gì đẹp mắt hay sao?

Đường Vũ Khê nói:

- Chúng ta dứt khoát cự tuyệt đề nghị của bọn họ, sợ rằng bọn họ sẽ rất nhanh chọn lựa tiến hành cưỡng chế. Em thấy, những người này không đạt được mục đích sẽ không dừng tay.

- Vậy bọn họ có thể đạt được mục đích hay không?

Tùy Qua hỏi.

Đường Vũ Khê lắc đầu, cười nói:

- Anh em nói, nếu để đám quan địa phương này được như ý, tên của anh ấy sẽ bị viết ngược lại. Cho nên, anh nghĩ đám người này có thể đạt được mục đích hay không?

- Đại cữu ca thật uy mãnh!

Tùy Qua cười nói.

- Cái miệng của anh cũng càng ngày càng đáng ghét.

Đường Vũ Khê còn chưa nói xong, lại bị Tùy Qua bá đạo dùng miệng hôn nàng.

Lúc này, điện thoại của Tùy Qua lại vang lên.

Bị quấy rầy chuyện tốt, Tùy Qua đương nhiên khó chịu, vừa nhìn số điện thoại gọi tới lại càng không thoải mái:

- Quách đại thị trưởng, có gì chỉ giáo?

- Tùy Qua, thu tay lại đi.

Trong điện thoại Quách Minh Phong ra vẻ người lớn nói:

- Có một số người, không phải người cậu có thể dây vào. Tôi bất kể cậu thông qua cách gì lấy được mảnh đất kia, nhưng bây giờ mau đẩy ra, tôi còn có thể làm người hoà giải cho cậu...

- Quách thị trưởng, không có gì phải thương lượng.

Tùy Qua nói:

- Ngoài ra, tư cách hội viên của ngài ở quỹ Tiên Linh Thảo Đường đã bị hủy bỏ. Sau này, nếu ngài có chuyện không may, đừng hy vọng vào chúng tôi.

- Tùy Qua, cậu uy hiếp tôi như vậy không có ích lợi gì.

Quách Minh Phong nói:

- Chẳng lẽ cậu còn chưa phát hiện, hiện tại cậu đang đối mặt với một đám thế lực như thế nào hay sao? Được rồi, tôi khuyên bảo cậu không nghe, tôi cũng không có cách nào. Chiều hôm nay, chính phủ sẽ cưỡng chế thu hồi mảnh đất kia. Bởi vì các vị cự tuyệt hòa giải, cho nên sẽ không nhận được bất kỳ bồi thường nào!

- A, vậy sao, vậy Quách đại thị trưởng cứ việc làm đi.

Tùy Qua nói.

- Hừ! Không biết thức thời!

Quách Minh Phong cả giận hừ một tiếng, cúp điện thoại.

- Ai vậy?

Đường Vũ Khê hỏi.

- Quách Minh Phong.

Tùy Qua nói:

- Chiều hôm nay, hắn nói sẽ tiến hành cưỡng chế thu hồi đất. Con người này, không thấy rõ lắm tình thế, chiều hôm nay cứ để hắn hưởng thụ.

- Ừ, chiều hôm nay.

Đường Vũ Khê suy nghĩ một lát:

- Chiều nay, anh em có lẽ đã sắp xếp xong xuôi. Đi, chúng ta đi ăn cơm trưa đã, em cũng không muốn xem kịch vui lúc đang đói bụng.

Sau khi ăn uống no say, Tùy Qua và Đường Vũ Khê lái xe chạy tới hiện trường.

Dưới an bài của Tùy Qua, đám người Sơn Hùng đã sớm ở hiện trường đợi lệnh.

Mặc dù, Sơn Hùng cũng biết, những tiểu đệ tinh anh của hắn có thể hù dọa một số thôn dân, nhưng tuyệt đối không thể đối kháng với cảnh sát. Chẳng qua, lão bản đã lên tiếng, Sơn Hùng đương nhiên cũng chỉ có thể kiên trì tới đây.

Vào buổi trưa, nơi này đã bắt đầu tụ tập rất nhiều thôn dân đến xem náo nhiệt.

Nghe nói mảnh đất này sắp sửa bị thu hồi, bán đấu giá lại, những thôn dân này cảm giác tựa hồ lại có thể có được một chút chỗ tốt.

Hai giờ chiều.

Cảnh sát thành phố Đông Giang đúng lúc xuất hiện.

Lần này, cục trưởng cảnh sát thành phố Đông Giang Thái Minh Viễn tự mình dẫn đội, tổng cộng xuất động trên trăm tên cảnh sát.

Không chỉ như thế, còn có một trăm đội viên giữ gìn trật tự đô thị, liên hiệp với cảnh sát.

Thấy trận thế như vậy, bọn tiểu đệ của Sơn Hùng đương nhiên bắt đầu kinh hãi. Mặc dù hiện giờ bọn tiểu đệ này cũng đã trải qua tẩy trắng, nhưng đối mặt với cảnh sát, luôn cảm giác thiếu can đảm.

Sơn Hùng cũng nhận thấy tình huống không đúng sức lực, cho nên lớn tiếng nói:

- Lão bản nói, chỉ cần hôm nay chúng ta ổn định, mỗi người một ngàn đồng tiền thưởng!

Lời này quả nhiên hữu dụng hơn bất cứ thứ gì, bọn tiểu đệ của Sơn Hùng lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, một bước cũng không nhường, giằng co với đám cảnh sát.

Dù sao, đám tiểu đệ này cũng không ngu, biết cảnh sát không thể nào vừa xông tới đã động đến súng.

Dù sao, đây không phải là chuyện giết người phóng hỏa.

Thái Minh Viễn thấy thế, lấy từ trong xe cảnh sát ra một cái loa lớn, hét về phía đám người Sơn Hùng:

- Sơn Hùng, đám người lưu manh các ngươi, lại dám đối nghịch với chính phủ, xem ra là có chủ tâm muốn vào phòng giam rồi phải không! Hay là các ngươi ngứa da!

Hiện giờ Sơn Hùng đã tẩy trắng, kiến thức cũng nhiều hơn, hoàn toàn không sợ Thái Minh Viễn, nói với Thái Minh Viễn:

- Thái cục trưởng, ngươi cho rằng Sơn Hùng ta dễ bị hù dọa lắm sao? Muốn vào phòng giam, cũng phải có tội danh, chúng ta chỉ bảo vệ đất đai của công ty mình, còn các ngươi là muốn cưỡng chế phá bỏ, các ngươi mới là không tuân theo pháp luật! Các ngươi mới là người phạm pháp!


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1258)