← Ch.0392 | Ch.0394 → |
Nghe thấy tiếng giày quân sự "rầm rập", còn có tiếng súng ống rầm rầm, hiện trường tràn đầy sát khí.
Thôn dân xem náo nhiệt xung quanh, không khỏi lui về phía sau, rối rít suy đoán chuyện gì xảy ra.
Còn Thái Minh Viễn cũng bị cục diện trước mắt làm cho kinh hãi.
Những binh lính này đều được nghiêm chỉnh huấn luyện, hơn nữa võ trang đầy đủ, vừa nhìn, chính là phần tử tinh anh trong bộ đội, hơn phân nửa thuộc về binh lính đặc chủng có lực chiến đấu siêu cấp, bất luận là đánh lộn hay là súng ống, đều có thể lấy một chọi mười.
Những binh lính đặc chủng này, cường hãn hơn bộ đội võ cảnh rất nhiều.
Hơn nữa, không phải lực lượng người bình thường có thể điều động.
Khi Thái Minh Viễn đang do dự, những binh lính này đã bắt đầu đuổi đám cảnh sát chống bạo động trong vòng cảnh giới ra ngoài, có hai trung đội trưởng chống bạo động không phục, chất vấn binh lính đặc chủng, kết quả bị ăn báng súng của đối phương.
Đám binh sĩ phụng mệnh làm việc này căn bản không lưu tình, cũng tuyệt đối không nương tay, hai cảnh sát chống bạo động có can đảm chất vấn bọn họ, lập tức bị nện ngất đi, sau đó bị ném ra ngoài đường cảnh giới.
Đám cảnh sát chống bạo động còn lại, lập tức căm phẫn, muốn động thủ với những binh lính này.
Nhưng, không có bất kỳ cảnh sát nào dám vượt qua đường cảnh giới!
Tình thế hiện trường, tựa hồ hết sức căng thẳng.
Thái Minh Viễn thấy thế, vội vàng ra lệnh cho tất cả cảnh sát thối lui khỏi đường cảnh giới, không được phát sinh bất kỳ xung đột nào với những binh lính này.
Sau đó, Thái Minh Viễn liền tranh thủ tình huống báo cáo cho Quách Minh Phong.
Mười phút sau, Quách Minh Phong được xe cảnh sát mở đường, lái xe đến hiện trường.
Sau khi nghe Thái Minh Viễn báo cáo tình huống, Quách Minh Phong cũng cảm giác sự tình trở nên nghiêm trọng.
Theo Quách Minh Phong, đây có lẽ chỉ là một việc nhỏ, một mình Thái Minh Viễn cũng đủ giải quyết vấn đề. Ai ngờ, lại liên lụy đến cả quân đội, hơn nữa còn là bộ đội đặc chủng có lực chiến đấu kinh khủng.
Cho nên, Quách Minh Phong lập tức kêu xe cảnh sát mở đường, hoả tốc chạy tới nơi.
Cùng đi với Quách Minh Phong, còn có Vương Hào.
Chuyện này vốn chính là Vương Hào ở sau lưng thêm dầu vào lửa, cho nên hắn dĩ nhiên phải xuất hiện.
Hơn nữa, Quách Minh Phong còn cho rằng, đây là một cơ hội nịnh bợ Vương Chính Trừng, vì vậy cũng đặc biệt ưu đãi Vương Hào, không chỉ tỏ vẻ sẽ toàn lực ứng phó thu hồi mảnh đất với Vương Hào, hơn nữa còn đáp ứng khi đấu giá lần thứ hai cũng sẽ tận lực giúp đỡ công ty của Vương Hào.
Theo Vương Hào thấy, đây cũng là một chuyện cực kỳ đơn giản, không muốn chuyện đơn giản này lại trở nên phức tạp như vậy.
Có quân đội tham dự, vậy không phải cục diện người bình thường có thể khống chế được rồi.
Vương Hào biết rất rõ, cho dù là phụ thân Vương Chính Trừng, muốn điều động bộ đội vũ cảnh, cũng phải trải qua rất nhiều thủ tục hiệp thương. Đại lão quân đội, trong tình hình chung chưa chắc sẽ quan tâm đến chuyện của quan viên địa phương. Về phần điều động bộ đội đặc chủng, căn bản là không có khả năng. Bộ đội đặc chủng cũng không phải đặc công, không phải lực lượng quan viên địa phương có thể điều động được.
Khi Quách Minh Phong chạy tới, vừa hay nhìn thấy Tùy Qua đang thân thiết bắt tay một sĩ quan bộ đội đặc chủng cấp tá.
Tràng diện này, khiến Quách Minh Phong chợt lạnh: chẳng lẽ tiểu tử này thật sự có bối cảnh quân đội?
Nhưng, trong tài liệu của Quách Minh Phong, quê của tiểu tử này ở một vùng vắng vẻ hẻo lánh, làm sao có thể là thái tử gia của quân đội. Chẳng lẽ, tất cả chuyện này đều liên quan đến nữ nhân xinh đẹp bên cạnh hắn hay sao?
Nhưng chuyện đã đến bước này, Quách Minh Phong cũng không thể dễ dàng dừng tay.
Sau khi xuống xe, Thái Minh Viễn lập tức báo cáo tình huống đại khái với Quách Minh Phong, hơn nữa còn nói với Quách Minh Phong:
- Đám quân nhân này quá kiêu ngạo, hai gã cảnh sát ưu tú của đại đội phòng ngừa bạo lực, đều bị bọn họ đánh ngất.
Quách Minh Phong nhìn trang phục và đạo cụ của những binh lính đặc chủng này, nghĩ thầm người ta có thể không lớn lối hay sao. Chỉ dựa vào trang bị, khí phách của bọn họ cũng biết là binh lính tinh anh trong bộ đội chủ chốt. Những binh lính này, tuyệt đối là kỷ luật nghiêm minh, chỉ để ý thi hành mệnh lệnh, không quan tâm đến bất cứ thứ gì khác, đừng nói là một cục trưởng cảnh sát, chỉ sợ là thị trưởng Quách Minh Phong, bọn họ cũng không nể mặt.
Dĩ nhiên, suy nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng Quách Minh Phong lại nói:
- Trước mắt, nhiệm vụ chủ yếu, là giải quyết cục diện hiện giờ. Thái cục trưởng, anh và người phụ trách bên quân đội đã trao đổi gì chưa?
Thái Minh Viễn lắc đầu, đám binh lính này quá cường hãn, quá hung ác, thấy hai cảnh sát chống bạo động bị đánh, Thái Minh Viễn cũng không dám đi trao đổi.
Quách Minh Phong vừa nghe, nghiêm mặt nói:
- Thái cục trưởng, anh làm cục trưởng cảnh sát, chẳng lẽ không biết giằng co không giải quyết được vấn đề hay sao? Muốn giải quyết mâu thuẫn, sẽ phải trao đổi. Các anh là cảnh sát nhân dân, bọn họ là binh lính nhân dân, đều là đội quân con em của nhân dân, đều là đội ngũ do đảng lãnh đạo, cũng không phải thổ phỉ, chẳng lẽ không thể trao đổi hay sao? Đi nhanh đi!
Thái Minh Viễn vừa nghe, trong lòng thầm chửi chó má, trong lòng tự nhủ Quách Minh Phong ngươi nói thì hay lắm, đều là đội ngũ do đảng lãnh đạo. Hiện tại, ngươi là thị trưởng đại diện bí thư, ôm đồm đảng chính, tại sao không đi lãnh đạo những binh lính này đi?
Thái Minh Viễn mang theo mấy cảnh sát chống bạo động, nơm nớp lo sợ đi tới trước mặt Tùy Qua, nói:
- Vị tiên sinh này, tôi cảm thấy song phương chúng ta có thể có chút hiểu lầm. Anh nhìn xem, chúng tôi là thi hành quyết định của thị ủy, có giấy tờ chứng minh, cho dù có tranh chấp gì, cũng có thể trao đổi phối hợp đúng không? Làm như vậy, không thể giải quyết vấn đề.
Tùy Qua chưa trả lời, nhìn Đường Vũ Khê.
Đường Vũ Khê nói với Thái Minh Viễn:
- Giấy tờ là thị trưởng các vị ký tên, tôi thấy ngài không làm chủ được, kêu thị trưởng các vị tới đây nói chuyện với tôi.
Thái Minh Viễn không ngờ người con gái trước mắt này lại không nể mặt như vậy, sắc mặt tái đen, nhưng khi hắn thấy ánh mắt sắc nhọn của vị sĩ quan cấp tá đứng bên cạnh Đường Vũ Khê, thần sắc Thái Minh Viễn lại hòa hoãn trở lại:
- Đường tiểu thư, cô như vậy cũng không thể giải quyết vấn đề.
Ai ngờ, Đường Vũ Khê dứt khoát nhếch đầu lên, hoàn toàn không để ý tới Thái Minh Viễn.
Thái Minh Viễn đành phải quay trở lại báo cáo với Quách Minh Phong.
- Thái cục trưởng, đây là năng lực làm việc của anh sao?
Quách Minh Phong hừ một tiếng:
- Kêu anh đi trao đổi cũng làm không được, thật là...
Sau đó, Quách Minh Phong chuyển hướng sang nói với Vương Hào:
- Vương tổng, tôi thấy, chuyện hôm nay không thể nóng vội. Tôi thấy nếu không như vậy đi, chuyện này cứ từ từ, đợi hai bên trao đổi rồi hãy nói.
- Còn trao đổi cái gì?
Vương Hào không vui nói:
- Chuyện nhỏ như vậy chẳng lẽ Quách thị trưởng cũng làm không xong? Chỉ có mấy trăm binh lính mà thôi, chẳng lẽ ngài không thể phối hợp, sau đó điều động hơn ngàn chiến sĩ vũ cảnh tới đây, áp chế những người này?
*****
- Cái này... Vương tổng, cậu có thể không biết tình huống.
Quách Minh Phong giải thích, nghĩ thầm gọi chiến sĩ vũ cảnh tới đây, hù dọa những binh lính đặc chủng này, chưa nói đến không áp chế được. Mấu chốt là nếu như hắn làm ra quyết định như vậy, đoán chừng cái ghế thị trưởng của hắn cũng chấm dứt.
- Vương tổng, hiện tại chúng ta không phải muốn mâu thuẫn của song phương trở nên gay gắt, mà là phải nghĩ cách hóa giải mâu thuẫn...
- Quách thị trưởng, nếu như ngài không làm được, vậy để tôi tìm người khác.
Vương Hào có chút không nhịn được nói:
- Trương Thính Trường của phòng công an tỉnh, có lẽ rất vui vẻ giúp tôi giải quyết chuyện này.
- Vương tổng, cậu không thể làm như vậy.
Quách Minh Phong nói:
- Chuyện này, bất luận kết quả cuối cùng như thế nào, nếu như quá ồn ào, đối với cậu, thậm chí đối với phụ thân cậu, đều chưa hẳn là chuyện tốt.
Nghe nói chuyện này có thể tạo thành ảnh hưởng đối với phụ thân, Vương Hào rốt cục hơi bình tĩnh lại:
- Quách Minh Phong, ngài phải nghĩ cách giải quyết vấn đề cho tôi? Nếu cứ dông dài như vậy, đến lúc nào tôi mới nắm được đất?
Thấy Vương Hào tức giận, Quách Minh Phong cũng căm tức, suy nghĩ một chút, hắn dẫn theo Thái Minh Viễn và mấy cảnh sát, đến trước mặt Tùy Qua, giọng nói bình thản:
- Tùy tiên sinh, không biết cục diện này có phải cậu tạo ra không?
Tùy Qua khẽ mỉm cười:
- Quách đại thị trưởng, lúc trước tôi đã nói với ngài rồi, miếng đất này, tôi nhất định phải có được, nhưng ngài lại gây cản trở, khiến tôi không lấy được đất. Thật ra, nguyên nhân bên trong, chúng ta đều hiểu được, ngài nhọc lòng như vậy, đơn giản chính là để cho Vương Hào có được đất có phải không? Nếu như vậy, ngài có thể bợ đỡ được phụ thân của Vương Hào, đúng không? Dĩ nhiên, chuyện này ngài không cần phải thừa nhận, mọi người ngầm hiểu là được rồi.
Quách Minh Phong không gật đầu, trầm ngâm một lát mới nói:
- Cậu có điều kiện gì?
- Điều kiện của tôi chỉ có một.
Tùy Qua nói:
- Mảnh đất này, tôi nhất định phải có được. Vương Hào cầm tiền, chuyển nhượng mảnh đất này cho chúng tôi, đó chính là đất của chúng tôi, không thể nào bị các ngài thu hồi như vậy được.
- Chúng tôi có bồi thường tổn thất cho các cậu.
Quách Minh Phong buông lỏng nói:
- Nếu như cậu không hài lòng với điều kiện bồi thường của chúng tôi, vậy chúng ta có thể thương lượng, có phải không? Có cần thiết khiến cục diện căng thẳng như vậy không?
- Nếu như không làm căng thẳng như vậy, Quách đại thị trưởng có đến đây nói chuyện với tôi.
Tùy Qua cười nhạt:
- Vẫn là câu nói kia, tôi muốn mảnh đất này.
- Cái này không thể được!
Quách Minh Phong nói:
- Đây không chỉ là quyết định của ban lãnh đạo thành phố Đông Giang, mà còn là quyết định của cao tầng tỉnh Minh Hải. Cho nên, Tùy Qua, cậu phải nhớ, hiện tại chẳng qua là tận lực nhận được bồi thường tổn thất nhiều hơn, chứ không phải khăng khăng cố chấp như vậy.
- Ha hả.
Tùy Qua cười nói:
- Người khăng khăng cố chấp chỉ sợ là Quách đại thị trưởng. Ngài không chỉ khăng khăng cố chấp, hơn nữa còn là tầm nhìn hạn hẹp. Ngài cho rằng, chỉ cần quán triệt ý chí của thượng tầng tỉnh Minh Hải là đủ rồi sao? Ánh mắt của ngài không thể tiến xa hơn?
Lời này vốn là nhắc nhở Quách Minh Phong, chỉ có điều Quách Minh Phong làm sao chịu nghe Tùy Qua quở trách, nghe thấy Tùy Qua nói hắn tầm nhìn hạn hẹp, lửa giận trong lòng từ từ bốc lên:
- Tùy Qua, trong mắt cậu đúng là không có quốc pháp. Cho dù cậu và vị sĩ quan quân đội kia có giao tình gì, có thể điều động quân đội tới hộ giá cho cậu, nhưng đây là Hoa Hạ, cậu cho rằng cách làm cậy mạnh của cậu có thể được nhân dân và chính phủ tán đồng hay sao?
- Dừng lại!
Tùy Qua lười nghe Quách Minh Phong rao giảng đạo lý:
- Quách thị trưởng, ngài trở về đi, đợi đầu óc ngài thanh tỉnh lại, chúng ta lại bàn tiếp.
- Hừ!
Quách Minh Phong hừ lạnh một tiếng:
- Tùy Qua, cậu coi chừng đến lúc đó không chỉ không được bồi thường, còn phải gánh chịu tội danh chống lại người thi hành công vụ!
- Cút đi! Còn dám uy hiếp ta!
Tùy Qua nghe thấy Quách Minh Phong lại còn uy hiếp hắn, nhất thời cũng lười lưu lại thể diện cho hắn, trực tiếp mắng chửi.
- Cậu... Cậu! Tùy Qua!
Quách Minh Phong giận đến mức cổ cũng đỏ bừng, chỉ hận không thể kêu cảnh sát lập tức bắt lấy Tùy Qua, sau đó ném vào trong ngục hành hạ. Nhưng, nhìn những binh sĩ như lang như hổ sau lưng Tùy Qua, Quách Minh Phong không thể làm gì khác hơn là cố gắng kìm chế lửa giận.
Sau khi rời đi, Quách Minh Phong lập tức kêu người dựng một chiếc lều, thành lập một bộ chỉ huy tạm thời, sau đó bắt đầu điều động vũ cảnh, chuẩn bị mau chóng giải quyết chuyện này.
Vương Hào ở trong lều nhàm chán không biết làm gì, nói:
- Quách thị trưởng, hiệu suất làm việc của cán bộ thành phố Đông Giang các vị cũng quá thấp. Nếu thật sự không được, tôi thật sự có thể giúp đỡ. Đúng rồi, Lam phó tỉnh trưởng đang khảo sát ở thành phố Tây Giang, vừa rồi tôi mới gọi điện cho ông ấy, tôi thấy để ông ấy tới đây sắp xếp sẽ tốt hơn.
- Cậu...
Quách Minh Phong thiếu chút nữa tức đến trợn tròn mắt.
Tên Vương Hào này làm việc cũng quá hấp tấp, kêu Lam phó tỉnh trưởng đến đây, không phải là muốn cho Quách Minh Phong hắn bị phê bình hay sao?
Nhưng, bởi vì thân phận đặc thù của Vương Hào, Quách Minh Phong cũng chỉ biết kìm nén lửa giận, nói:
- Vương tổng, cậu không cần thiết làm cho dư luận xôn xao như vậy? Còn kinh động đến Lam phó tỉnh trưởng, đây không phải là có chủ tâm muốn cấp lãnh đạo thành phố Đông Giang chúng tôi khó xử sao?
- Không sai, tôi chính là muốn các vị khó xử.
Vương Hào hừ lạnh nói:
- Ai bảo các vị hành sự bất lực! Tôi thấy, Lam thúc thúc có lẽ sắp tới rồi, các vị nên chuẩn bị ra ngoài nghênh đón đi.
Quả nhiên, Vương Hào vừa mới dứt lời, Thái Minh Viễn đã nhận được điện thoại, báo Lam phó tỉnh trưởng đã tới bên ngoài.
Đám người Quách Minh Phong vội vàng rời khỏi lều trại, đi ra đầu đường nghênh đón Lam Văn Cẩm.
Sau khi xe dừng lại, Vương Hào tiến lên, nói với Lam Văn Cẩm:
- Lam thúc, xin lỗi, làm phiền chú phải đến đây một chuyến. Nhưng cũng không có cách nào, một chuyện nhỏ như vậy, đám cán bộ của thành phố Đông Giang lại làm không xong, thật là uổng phí ngân sách quốc gia...
- Vương Hào, đừng nói nữa.
Lam Văn Cẩm vẻ mặt có chút phức tạp, hướng Vương Hào nói:
- Vương Hào, ta tới đây, đích xác là giúp cháu. Nhưng, không phải giúp đỡ cháu lấy đất. Phụ thân cháu đang đi họp ở đế kinh, hiện tại hắn không tới được, cho nên kêu ta đến đây, đưa cháu đến xin lỗi Đường tiểu thư.
- Cái gì!
Vương Hào kinh hãi nói.
Đám người Quách Minh Phong cũng hoàn toàn sợ ngây người.
Nhất là Quách Minh Phong, bỗng nhiên có một loại cảm giác như đâm vào vách tường.
Trong đầu Quách Minh Phong đầy hỗn loạn, hắn tựa hồ quên mất hắn làm thế nào đi tới trước mặt Tùy Qua và Đường Vũ Khê.
Quan hệ giữa Quách Minh Phong và Tùy Qua vốn cũng không tệ lắm. Thậm chí, nếu Quách Minh Phong có ý định lôi kéo, không chừng còn có thể kéo gần quan hệ hơn một bước, trở thành bằng hữu với Tùy Qua.
← Ch. 0392 | Ch. 0394 → |