Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Tiên Thiểu - Chương 0401

Y Tiên Thiểu
Trọn bộ 1258 chương
Chương 0401: Tầng tầng chặn đường
0.00
(0 votes)


Chương (1-1258)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Chỉ có điều, Tùy Qua không ngờ, người xuất thủ đầu tiên với hắn, lại là một tiểu cô nương. Nhìn tiểu cô nương chưa thành niên này, Tùy Qua thật sự không cách nào hạ sát thủ. Định lười xuất thủ, không nhúc nhích đứng yên ở đó.

Ông! Ông!

Chủy thủ của tiểu cô nương đâm vào người Tùy Qua, giống như là đâm vào một tường đồng vách sắt.

Có Tiên Thiên chân khí hộ thể, đừng nói là chủy thủ, cho dù tiểu cô nương này cầm máy khoan điện, cũng không thể đâm vào thân thể Tùy Qua.

Tiểu cô nương thấy thanh chủy thủ của mình thậm chí không xé rách được y phục của Tùy Qua, ngược lại hai tay tê rần, không khỏi hoảng sợ, đang định rút đi, đột nhiên thấy hoa mắt, một cái chân bắn ra, hung hăng đá vào bộ ngực của nàng, khiến nàng ngã văng ra xa vài mét.

Người động thủ chính là Mục Ngọc Giao.

- Cô làm gì vậy?

Tùy Qua không hiểu nói.

- Cô ta muốn giết anh!

Mục Ngọc Giao nói:

- Chẳng lẽ anh còn muốn thương hương tiếc ngọc hay sao?

Lý Nghệ Cơ đứng bên cạnh nghe thấy, trong lòng cười lạnh, tự nhủ tên tiếu diện hổ nhưTùy Qua mới không biết cái gì gọi là thương hương tiếc ngọc.

- Mấu chốt là cô ta không giết được tôi.

Tùy Qua nói:

- Còn cô đá cô ta một cước hộc máu, hiện tại có người báo cảnh sát, cô tính làm thế nào? Đợi lát nữa xem cô giải thích với cảnh sát làm sao?

- Cô ta là sát thủ, cô ta muốn giết người, cần gì phải giải thích?

Mục Ngọc Giao nói.

- Cô nghĩ người khác sẽ tin tưởng?

Tùy Qua nói tiếp:

- Cũng may là cô ra tay, không quan hệ gì đến tôi. Bằng không, tôi phải ôm tội danh khi dễ tiểu cô nương lên người rồi.

- Anh...

Mục Ngọc Giao đang định nổi giận, thấy có người vây quanh liền nói:

- Chúng ta đi nhanh thôi!

- Cô mới cần đi nhanh, còn tôi thì không cần.

Tùy Qua nói, lúc này thấy một chiếc xe màu đen chạy tới bên này, biết là Hàn Côn đã tới, liền thấp giọng nói với Mục Ngọc Giao:

- Cô lên chiếc xe kia đi!

Mục Ngọc Giao nhìn thấy mọi người xung quanh có vẻ phẫn nộ, vội vàng triển khai thân pháp, chui vào trong chiếc xe kia.

Xe lập tức khởi động, chạy nhanh về phía đầu đường.

Xuyên thấu qua cửa sổ xe, Mục Ngọc Giao còn thấy tiểu tử Tùy Qua còn diễn trò cấp cứu cho tiểu cô nương kia, gọi xe cứu thương cho nàng.

Mấy phút sau, Tùy Qua mới chui ra khỏi đám người, đi đến chỗ tối, chui lên xe.

Sau khi lên xe, Tùy Qua nói với Mục Ngọc Giao:

- Tôi biết cô có chút ngạc nhiên, nhưng lại không muốn hỏi. Nhưng tôi có thể nói cho cô biết, sau khi tiểu cô nương kia tỉnh lại, cô ấy sẽ hoàn toàn quên mất trước kia cô ấy làm cái gì. Khi đó, cô ấy có thể lựa chọn lại cuộc sống của mình một lần nữa.

- Ta không quan tâm đến chuyện này.

Mục Ngọc Giao nói, ánh mắt nhìn về phía đêm tối thăm thẳm.

Xe ra khỏi Phát Phong trấn, nhanh chóng chạy về phương hướng thành phố Minh Phủ.

Bên trong xe có vẻ chật chội.

Người lái xe chính là Tống Lập Hào, ngồi kế bên tài xế là Tùy Qua, ngồi phía sau là hai cha con Hàn Côn, Hàn Trình, sau đó là Mục Ngọc Giao và Lý Nghệ Cơ.

- Tùy tiên sinh, thật xin lỗi, tình huống của Trình nhi càng ngày càng tệ, cho nên ta nhất định phải mang theo.

Vẻ mặt Hàn Côn lộ ra vẻ bi thương:

- Ta không đợi được hắn đưa tiễn trước lúc lâm chung, nhưng ít ra người làm cha như ta, có thể đưa tiễn nhi tử trước lúc lâm chung.

- Cha à, đưa tiễn trước lúc lâm chung là cái gì?

Hàn Trình mê man nhìn Hàn Côn.

So với lúc trước, bệnh trạng ngây ngô của Hàn Trình càng ngày càng nghiêm trọng. Xem ra, mặc dù Hàn Côn đã cố gắng kéo dài tính mạng cho nhi tử, nhưng lại không cách nào chống đỡ già yếu, Hàn Trình là điển hình của sắp già nên hồ đồ.

Hiện tại, trí thông minh của Hàn Trình giống như một đứa trẻ.

- Hàn lão, ngươi không cần lo lắng.

Tùy Qua nói:

- Đợi giải quyết xong chuyện này, ta sẽ xuất thủ chữa trị cho Hàn Trình, có thể làm cho thần trí của hắn tỉnh táo. Thậm chí, còn có thể giúp hắn bước vào Tiên Thiên bí cảnh. Nhưng, có thành công đến không, đến lúc đó còn phải xem vận khí của hắn.

- Tùy tiên sinh, ta thật không biết nên cảm tạ ngươi như thế nào!

Hàn Côn kích động nói.

- Nếu ngươi đã xuất lực cho ta, dĩ nhiên ta không thể bạc đãi ngươi rồi.

Tùy Qua nói:

- Coi như là thù lao cho ngươi. Cho nên, ngươi hãy thu lại tâm tình thương cảm trước đã, đợi lát nữa sợ rằng còn có một trận đại chiến. Nếu như ngươi không hết sức chú ý, vạn nhất lật thuyền trong mương, có thể sẽ mất mặt lớn.

- Được.

Hàn Côn vội vàng đáp.

- Mẹ kiếp, phía trước bị chặn đường rồi!

lúc này, Tống Lập Hào mở miệng mắng.

Quả nhiên, trên sơn đạo phía trước có một chiếc xe tải bị lật, chắn ngang con đường.

Tống Lập Hào đang muốn xuống xe điều tra tình huống, Tùy Qua đột nhiên nói:

- Ngươi cứ ở trên xe.

- Lý Nghệ Cơ, ngươi đi xuống dò đường cho ta!

Tùy Qua quay đầu lại, đột nhiên quát về phía Lý Nghệ Cơ.

Lý Nghệ Cơ thoáng chốc sửng sốt, hiển nhiên còn không biết tại sao tiếu diện hổ lại bỗng nhiên nổi giận với nàng.

- Đừng ra vẻ vô tội trước mặt ta nữa!

Tùy Qua quát lên:

- Ngươi là nữ bộc của lão tử, nên có giác ngộ của nữ bộc! Với tinh thần lực của ngươi, làm sao không phát hiện ra nguy hiểm. Khi ở cửa trường học, ngươi ra vẻ trầm mặc, ta không để ý đến. Đến hiện tại, ngươi còn giả vờ như việc không liên quan đến mình. Chẳng lẽ, ngươi muốn thấy lão tử bị người ta giết chết?

- Không... Không phải.

Lý Nghệ Cơ không nghĩ tên tiếu diện hổ này nói trở mặt liền trở mặt, cũng lo lắng bị hắn hành hạ, vội vàng giải thích:

- Ta nghĩ ngươi lợi hại như thế, những tên này sẽ không phải đối thủ của ngươi. Cho nên, mới không nhắc nhở ngươi.

- Đừng giải thích, mau cút xuống mở đường cho ta!

Tùy Qua quát.

Trong lòng Lý Nghệ Cơ đầy biệt khuất, chỉ hận không thể thọc cho Tùy Qua mấy đao, nhưng trong lòng lại biết cái mạng nhỏ của nàng đang nằm trong tay Tùy Qua, cũng chỉ có thể giận mà không dám nói gì, vội vàng xuống xe, đi về phía trước.

- Tùy tiên sinh, làm sao ngươi biết phía trước có mai phục?

Hàn Côn nói:

- Ta cũng mới vừa cảm ứng được thôi.

- Có những lúc, căn bản không cần phải cảm ứng.

Tùy Qua nói:

- Con đường này nối thẳng với đường cao tốc, phần lớn xe vận tải vì trốn tránh đóng phí đường bộ, bình thường rất ít đi đường này. Huống chi, nếu quả thật là lật xe, đoạn đường này sớm đã lấp kín mấy chiếc xe rồi, làm sao trùng hợp như vậy, lúc này chiếc xe của chúng ta lại vừa vặn chạy đến...

Ầm! Ầm! Ầm!

Tùy Qua còn chưa nói xong, phía trước đã dày đặc tiếng súng.

Lý Nghệ Cơ lửa giận ngập trời, hiển nhiên biến các tay súng ẩn núp phía sau xe thành đối tượng phát tiết. Với dị năng am hiểu tinh thần của nàng, muốn khiến các tay súng này tàn sát lẫn nhau, hiển nhiên là chuyện dễ dàng.

Rất nhanh, tiếng súng biến mất.

Dưới mưu kế của Tùy Qua, Tống Lập Hào lái xe tới.

Lúc này, Lý Nghệ Cơ đã lấy một cây súng, đang bắn liên tiếp về phía hai người.

- Đừng lãng phí thời gian, lên xe!

Tùy Qua nói với Lý Nghệ Cơ.

*****

Hàn Côn cách không phát kình, mở ra một con đường, xe lập tức vọt đi.

Mười mấy phút sau, chiếc xe của Tùy Qua rốt cục chạy lên đường cao tốc.

Sau khi lên đường cao tốc, Tùy Qua mới bắt đầu suy nghĩ làm sao đối phó Phương Đông Trạch. Xem ra lúc trước Triệu Tam gia nói không sai, Phương Đông Trạch thật sự có chút bản lãnh, một khi quyết định hành động sẽ vô cùng dữ dội. Cho nên, Tùy Qua còn chưa ra khỏi địa cảnh thành phố Đông Giang, đã gặp phải hai lần tập kích.

Chỉ có điều, theo Tùy Qua thấy, Phương Đông Trạch vẫn chưa sợ hãi. Hắn có lẽ có vô số thủ đoạn, có lẽ có nhiều tính toán độc ác, nhưng hắn lại tìm lộn đối thủ.

- Tùy tiên sinh, phía sau có xe đuổi theo, nhìn dáng dấp có vẻ bất thiện!

Lúc này, Tống Lập Hào đột nhiên nói.

- Lý Nghệ Cơ, ngươi giải quyết bọn họ.

Tùy Qua nói với Lý Nghệ Cơ.

- Ta... hôm nay đã tổn hao rất nhiều nguyên khí, tinh thần lực không đủ.

Lý Nghệ Cơ khó xử nói.

Đúng là, khuya hôm nay nàng và Tùy Qua đại chiến một trận, đã hao tổn phần lớn tinh thần lực, vừa rồi lại đi xử lý mấy tay súng mai phục trên đường, tinh thần lực đã không còn thừa lại mấy.

- Dị năng giả các ngươi, không phải luôn nói khoác rất lợi hại sao, làm sao sức bền lại kém cỏi như vậy.

Tùy Qua khiêu khích Lý Nghệ Cơ, sau đó tiện tay ném cho Lý Nghệ Cơ một viên Tinh Nguyên đan.

Lý Nghệ Cơ là dị năng giả, làm sao biết được Tinh Nguyên đan khiến người tu hành điên cuồng, nghi ngờ nói:

- Đây là cái gì?

- Độc dược!

Tùy Qua tức giận nói:

- Ăn đi!

Mặc dù Lý Nghệ Cơ không biết Tinh Nguyên đan, nhưng lại ngửi thấy mùi thuốc tỉnh não, sau đó lại thấy ánh mắt hâm mộ của Hàn Côn, cũng biết vật này tất nhiên là đồ tốt.

Hơn nữa, nếu như Tùy Qua muốn lấy tính mạng của nàng, cần gì phải lãng phí độc dược. Cho nên, Lý Nghệ Cơ nuốt viên đan dược này xuống.

- Hàn lão!

Tùy Qua nói:

- Ngươi đi giải quyết đi. Không cần bạo lực, cứ để bọn họ "tử vong ngoài ý muốn", hơn nửa đêm còn lái xe nhanh như vậy, bọn họ không chết mới là lạ.

Hàn Côn đáp một tiếng, từ trong cửa sổ xe lao ra ngoài, thân pháp vô cùng linh hoạt, cả người giống như cá chạch.

Sau khi chuồn ra ngoài xe, Hàn Côn lập tức nhào tới bốn chiếc xe đuổi theo phía sau.

Chỉ chốc lát sau, bốn chiếc xe lần lượt nhảy ra khỏi đường cao tốc, trong đó một chiếc xe còn nổ tung.

Sau đó, Hàn Côn triển khai thân pháp, đuổi theo, một lần nữa trở lại bên trong xe.

Mục Ngọc Giao đột nhiên thở dài nói:

- Hôm nay mới nhận thức được cái gì là cao thủ chân chính!

Đúng là, mới vừa rồi Hàn Côn thi triển thân pháp, còn cả tốc độ chạy, thật sự làm Mục Ngọc Giao kinh hãi.

Nhưng, trong lòng Mục Ngọc Giao vẫn âm thầm cảm thấy may mắn vì lần này đã quyết định sáng suốt hợp tác với Tùy Qua, bản thân Tùy Qua có tu vi cao như thế, thủ hạ lại lợi hại như thế, muốn đối phó Phương Đông Trạch thật sự không quá khó khăn.

- Mau chóng tìm tung tích cha con Phương Đông Trạch, Phương Thiếu Đằng.

Tùy Qua nói với Mục Ngọc Giao:

- Kêu người của cô, đừng sống mái với người của Tam Giang đường, muốn bắt giặc phải bắt vua trước, không đáng để các huynh đệ liều mạng.

Giọng nói của Tùy Qua mơ hồ có khẩu khí ra lệnh.

Nhưng, sau khi Mục Ngọc Giao nhận thức thủ đoạn của Tùy Qua đích, cũng không để ý, gật đầu nói:

- Phương Đông Trạch nhất định còn đang ở thành phố Minh Phủ, bởi vì trụ sở của Tam Giang đường ở đó. Nhưng, với sự đa mưu túc trí của hắn, chắc chắn sẽ không cho chúng ta dễ dàng tiến vào thành phố Minh Phủ.

- Chỉ sợ hắn không ngăn được tôi.

Tùy Qua nói:

- Tối nay, chuyện sẽ được giải quyết.

Tống Lập Hào vẫn không lên tiếng, bởi vì hắn biết trong trường hợp này, căn bản không tới phiên hắn nói chuyện.

Khoảng cách tới thành phố Minh Phủ càng ngày càng gần.

Lúc này, mấy chiếc xe màu đen cũng từ xa nhích lại gần.

- Là người của chúng ta.

Tống Lập Hào vội vàng nói, miễn cho bị Hàn Côn ngộ thương.

Lúc này, Tống Lập Hào dừng xe ở ven đường, sau đó mời đám người Tùy Qua lên một chiếc xe khác.

- Xe này là xe chống đạn.

Tống Lập Hào giải thích:

- Ngoài ra, có mấy người bọn hắn đánh yểm trợ cho chúng ta, cũng bớt phiền toái. Dĩ nhiên, Tùy tiên sinh không cần dùng phương tiện chống đạn rồi...

- Tốt, tránh được phiền toái thì nên tránh.

Sau khi đổi xe được nửa giờ, đoàn người rốt cục đến lối ra đường cao tốc thành phố Minh Phủ.

Lúc này, ở lối ra của đường cao tốc, cảnh sát đang kiểm tra xe cộ qua lại.

- Cẩn thận một chút, đám cảnh sát này có vấn đề!

Lý Nghệ Cơ đột nhiên nói.

Sau khi bị Tùy Qua mắng, hiện tại Lý Nghệ Cơ cũng rất tự giác thực hiện trách nhiệm nữ bộc

- Tốt lắm, vậy ngươi đi xử lý bọn họ.

Tùy Qua phân phó Lý Nghệ Cơ.

Mục Ngọc Giao không khỏi ngẩn người, hiển nhiên không ngờ Tùy Qua lại to gan như vậy, thậm chí ngay cả cảnh sát cũng dám xử lý.

Lý Nghệ Cơ dùng Tinh Nguyên đan, lúc này cũng sớm đã tinh lực dồi dào, mở cửa xe bước ra ngoài.

- Ngoan ngoãn ở trong xe, đừng động đậy!

Một cảnh sát thấy Lý Nghệ Cơ xuống xe, quát lên.

Lý Nghệ Cơ ưỡn ngực, cười dài đi tới, dáng vẻ như vô hại.

Mới vừa đi vài bước, Lý Nghệ Cơ đã đến cửa cổng thu phí, lúc này, nàng đột nhiên túm lấy lan can ở cổng thu phí, sau đó cầm cây gậy quăng lên, trực tiếp quét bay tên cảnh sát bên cạnh.

Mấy cảnh sát khác lập tức rút súng, bao vây Lý Nghệ Cơ.

Nhưng sau một khắc, xuất hiện một tràng diện không thể tin được, mấy cảnh sát này đột nhiên dùng súng bắn loạn xạ.

Trong khoảnh khắc, bọn họ đều chết hết.

Lúc này, Lý Nghệ Cơ đá văng cửa phòng thu phí, chỉ thấy bên trong có mấy người bị trói, miệng miệng bị băng dính dán chặt, nhìn dáng dấp cũng biết bọn họ mới là cảnh sát thật sự, mấy cảnh sát bên ngoài đều là đồ giả mạo.

Chỉ có điều, đám cảnh sát thật này cũng quá kém cỏi, lại bị người của hắc bang bắt cóc.

Lý Nghệ Cơ cũng lười mở trói cho những người này, nhanh chóng trở lại bên trong xe, nói với Tùy Qua:

- Giải quyết xong rồi.

- Ừ.

Tùy Qua gật đầu, khẽ thở dài:

- Xem ra, lần này Phương Trạch Đông thật sự phát điên rồi! Thậm chí ngay cả cảnh sát cũng dám động vào!

- Lão già này xem ra có chủ tâm muốn phá hỏng Tam Giang đường, thật là quá ghê tởm!

Mục Ngọc Giao cả giận nói:

- Tam Giang đường cũng không phải của Phương gia bọn họ, hắn làm như vậy, không khỏi quá độc ác!

- Lão bản, bây giờ chúng ta đi đâu?

Tống Lập Hào hỏi.

- Mục tiểu thư?

Tùy Qua dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn Mục Ngọc Giao.

- Đến sơn trang Tử Đàn Sơn.

Mục Ngọc Giao nói.

Tống Lập Hào đáp một tiếng, mãnh liệt đạp chân ga, chiếc xe lao vút đi.

Ban đêm, lại trở nên an tĩnh.

Lúc này, Hàn Côn chợt nói:

- Sơn trang Tử Đàn Sơn, thật là cái tên xui xẻo. Ở thời đại của bọn ta, có một loại quan tài tên như vậy, quan lại quyền quý sau khi chết, đều hi vọng được nằm vào trong.

- Không sai, Phương Đông Trạch chính là chuẩn bị một chiếc quan tài cho hắn.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1258)