← Ch.0040 | Ch.0042 → |
Đường Vũ Khê nói, chợt giễu cợt một câu:
- Nhưng người có linh hồn hèn hạ như cậu, không xứng thưởng thức bọn chúng.
Linh hồn hèn hạ?
Nữ nhân ghen ghét thật là đáng sợ.
Tùy Qua đồng học chẳng qua chỉ mua cho Thẩm Quân Lăng một bộ áo lót mà thôi, cũng không làm thêm chuyện gì, làm sao trong mắt Đường Vũ Khê hắn lại trở thành kẻ có linh hồn hèn hạ?
Tùy Qua đồng học biết rõ muốn làm sáng tỏ hiểu lầm này là rất khó khăn. Ngoài ra, hắn cũng biết, Thẩm Quân Lăng không thể nào giúp hắn làm sáng tỏ, với tính cách của nữ nhân đó, không bỏ đá xuống giếng đã là may mắn lắm rồi.
May là, lúc trước Tùy Qua chợt nghĩ ra một kế.
- Đường Vũ Khê đồng học, cô cũng quá ác độc, lại còn nói tôi là linh hồn hèn hạ.
Tùy Qua cố ý xưng Đường Vũ Khê là "Đồng học", sau đó chỉ vào mảnh cây tường vi sau lưng:
- Bây giờ tôi đứng dưới gốc cây tường vi này thề rằng: Tùy Qua tôi, cho tới bây giờ, bất luận là tinh thần, thân thể hay là linh hồn đều thuần khiết! Không hề giống như người khác nói, là linh hồn hèn hạ. Cây tường vi à cây tường vi, nếu như ngươi đồng ý với lời nói của ta... , bây giờ hãy nở hoa trước mặt "Đường nữ vương" đi.
Nhìn Tùy Qua thề thốt dưới hàng rào cây tường vi, Đường Vũ Khê cảm thấy có chút buồn cười, cũng có chút hoang đường. Nàng dĩ nhiên biết, những đóa hoa này không thể nào nở hoa.
Nhưng...
Thế sự không có tuyệt đối.
Đột nhiên, Đường Vũ Khê khiếp sợ và vui mừng nhìn cảnh tượng trước mặt.
Bởi vì, khi Tùy Qua vừa kết thúc "Tuyên ngôn", một đóa tường vi màu trắng cách chỗ hắn không xa bắt đầu nở hoa. Sau đó, trong khoảnh khắc, đám hoa xung quanh cũng nhanh chóng nở hoa.
Một đóa, hai đóa... Mười đóaa... Trăm đóa...
Trong chốc lát, sau lưng Tùy Qua đã ngập tràn sắc hoa tường vi.
Gió đêm khẽ vuốt, hương thơm lan tỏa.
Mùi hoa say lòng người khiến Đường Vũ Khê ý thức được, cảnh đẹp mỹ lệ trước mắt là sự thật.
Sáng sớm.
Phòng 403.
- Ha ha ~
Một tràng cười vô cớ vang lên phá vỡ không gian yên lặng, một lần nữa đánh thức ba người Giang Đào, Cao Phong và Liễu Tiểu Đồng.
- Tùy Qua, tôi giết cậu!
Cao Phong tức giận mắng, hung hăng ném gối về phía Tùy Qua.
Giang Đào và Liễu Tiểu Đồng cũng vội vàng bắt chước.
Tên Tùy Qua này không biết mơ cái gì, tối qua thỉnh thoảng lại bật cười trong giấc mơ, làm ba người Giang Đào còn tưởng trong phòng có ma, cả đêm ngủ không ngon giấc, suýt nữa suy nhược thần kinh luôn.
- Tại sao lại đánh mình?
Tùy Qua mở mắt, khó hiểu nhìn ba người bạn cùng phòng.
Nghe Giang Đào nói rõ ngọn nguồn, Tùy Qua nói:
- Không thể nào?
- Nhìn đi, tôi sắp biến thành gấu trúc rồi, còn vu oan cho cậu hay sao?
Giang Đào chỉ chỉ vào đôi mắt quầng thâm của mình:
- Bây giờ tôi chỉ muốn hỏi cậu rõ ràng, tối qua rốt cuộc cậu đã mơ cái gì, có thể làm cậu cao hứng như vậy?
Cho nên, Tùy Qua mới động não, nhớ lại chuyện xảy ra hôm qua.
Ngày hôm qua, đối với Tùy Qua mà nói, tuyệt đối là một ngày cả đời khó quên.
Bây giờ nghĩ lại, cũng còn cảm thấy có chút không thành thật.
Mặc dù ngày hôm qua khó khăn không ngừng, nhưng điều khiến Tùy Qua cảm thấy may mắn chính là, chiêu diệu kế của hắn rốt cục cũng thay đổi càn khôn, làm sáng tỏ hiểu lầm với Đường Vũ Khê, hơn nữa còn làm nha đầu này cảm động đến rớt nước mắt.
Nhớ tới cảnh tượng ở bãi đậu xe đêm qua, Tùy Qua cảm giác mình thật sự là một thiên tài tán gái. Đồng thời, chuyện tối hôm qua, cũng làm cho Tùy Qua lĩnh ngộ được một đạo lý quan trọng: giải trừ hiểu lầm hữu dụng hơn bất cứ lời nói nào. Một cuộc chuyên tâm xây dựng tình cảnh lãng mạn cảm động, đủ để giết chết bất kỳ hiểu lầm nào.
Khi một nữ nhân cũng bị ngươi cảm động đến khóc như mưa, bất luận ngươi nói gì, nàng cũng sẽ tin tưởng.
Thân thể nữ nhân có điểm mẫn cảm, tình cảm cũng có điểm mẫn cảm như vậy.
Có nữ nhân thích chín mươi chín đóa hồng, có người thích biệt thự bên bờ biển, có người thích hột xoàn châu báu, có người lại thích thề non hẹn biển...
Đám hoa tường vi trắng tinh kia, chính là một trong những điểm mẫn cảm của Đường Vũ Khê.
Khi Tùy Qua dùng "Ma thuật" khiến đám hoa tường vi kia nở hoa, Đường Vũ Khê nhất thời đã cảm động.
Sau những giọt nước mắt cảm động, tất cả hiểu lầm đều tan thành mây khói.
Sau đó, Đường Vũ Khê thậm chí còn không lên xe, đi cùng Tùy Qua tản bộ về nhà.
Dọc theo con đường này, Đường Vũ Khê thử moi ra bí quyết "ma thuật" trong miệng Tùy Qua, nhưng Tùy Qua không thổ lộ bí mật. Không có cách nào, ngón này của Tùy Qua cũng không phải là ma thuật, mà là căn cứ vào phương pháp trong Linh thảo tứ chuẩn thuật, dùng Cửu diệp huyền châm tùng kích thích sinh cơ của cây tường vi, để nó nở hoa trước thời hạn.
Tóm lại, mặc dù tao ngộ hôm qua của Tùy Qua rất khác thường, nhưng cuối cùng vẫn xem như viên mãn.
Sau khi trở lại phòng ngủ, tâm tình của Tùy Qua đồng học rất tốt, cho nên chiều nay mới mơ giấc mộng đẹp như vậy.
Khi ở trong mộng, Tùy Qua đồng học không chỉ mơ tới rồi Đường Vũ Khê, hơn nữa còn mơ tới yêu tinh Thẩm Quân Lăng. Trong giấc mộng Tùy Qua đồng học là một đại tài chủ cổ đại, Đường Vũ Khê và Thẩm Quân Lăng đều là thê thiếp của hắn, trong mộng trái ôm phải ấp, thanh sắc khuyển mã, vô cùng thoải mái.
Cả đêm mơ giấc mộng như vậy, Tùy Qua đồng học có thể không cười được sao?
Nhưng sau một đêm, Tùy Qua đồng học không cười được, bởi vì hắn mới phát hiện quần nhỏ của mình đã dính hồ.
Xuân mộng không thể không có dấu vết!
Đây chính là bi ai của tiểu sơ nam, thật vất vả mới mơ được một giấc mơ tuyệt đẹp như vậy, kết quả buổi sáng còn phải giặt ga giường.
- Cha mẹ nó! Đúng là đại tin tức!
Lúc này, Giang Đào đột nhiên kinh hô một tiếng, mở máy tính ra.
- Có chuyện gì giật gân sau?
Tùy Qua hỏi.
- Tin tức cực lớn!
Giang Đào nói:
- Mình vừa nhận được một tin nhắn, Chu Xử Nhất gặp đại sự rồi!
Thừa dịp đám người Cao Phong đang chú ý vào việc đó, Tùy Qua hoả tốc thay quần lót, sau đó thu ga giường vào.
- Không ngờ, thật không ngờ, Chu Xử Nhất lại là GAY!
Cao Phong kinh hô:
- Khó trách mỗi lần hắn tới gần lão tử, đều khiến mình cảm thấy ngứa ngáy.
- Thật không ngờ!
Liễu Tiểu Đồng nói:
- Xem như đây là lần đầu mình nhìn thấy một người GAY thật sự.
Tùy Qua nhìn sát vào màn hình máy tính, trên màn hình đang phát một video, hai nhân vật nam chính trong video Tùy Qua đều biết, một người là Chu Xử Nhất, một người là Thiết Long. Hai người này, đang ra sức vuốt ve nhau, trong miệng Chu Xử Nhất còn không ngừng rầm rì...
Phía dưới video, tất cả đều là hình ảnh "Tiếp xúc thân mật" của Chu Xử Nhất và Thiết Long.
Chu Xử Nhất xong đời rồi!
Cho dù cậu ruột của Chu Xử Nhất là chủ nhiệm phòng giáo dục, tuyệt đối cũng không bảo vệ được hắn.
Tùy Qua chỉ có chút tò mò, rút cuộc là người nào đã làm ra chuyện này?
Mới hôm qua Thiết Long và Chu Xử Nhất còn vừa thiết kế âm mưu hãm hại Tùy Qua, hôm nay đã bị người này làm phản, chuyện này không khỏi quá trùng hợp?
*****
Khu ngoại ô thành phố Đông Giang.
Tay chân quấn băng gạc, cả người đầy mùi thuốc, Sơn Hùng khập khễnh trở về nhà.
Tối hôm qua, Sơn Hùng và đám "tiểu đệ tinh nhuệ" tựa hồ đều tiến vào bệnh viện.
Thương thế của Sơn Hùng không nhẹ, nhưng hắn nhất định xin xuất viện về nhà, để tránh cho lão mẫu thân khỏi lo lắng.
Khi tới cửa nhà, Sơn Hùng đứng thẳng người, ổn định bước chân, tận lực làm cho mình chỉ có vẻ "bị thương ngoài da".
- Hùng nhi, sao bây giờ con mới trở về.... . Con gặp chuyện gì vậy?
Một lão thái thái hơn sáu mươi tuổi từ trong nhà đi ra, lão thái thái này chính là mẫu thân của Sơn Hùng, thấy tay chân hắn quấn đầy băng gạc, trên tay còn treo băng vải, nhất thời lo lắng.
- Không có chuyện gì. Lúc chạy xe trên đường con gặp chút sự cố nhỏ.
Sơn Hùng ra vẻ như không có việc gì nói.
- Đây mà sự cố nhỏ sao? Có gãy xương không?
Lão thái thái ân cần hỏi:
- Con.... không đụng vào người khác chứ?
- Không có đâu.
Sơn Hùng nói:
- Con hơi lơ mơ, kết quả đâm vào một cây đại thụ.
- Không đụng vào người khác là tốt rồi.
Lão thái thái thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên xoay người lấy hai tờ thuốc dán, đưa cho Sơn Hùng dán lên.
- Mẹ, bệnh viện đã kê thuốc cho con rồi, không cần mấy thứ cao dán này đâu.
Sơn Hùng nói.
- Đây không phải là thuốc dán thông thường.
Lão thái thái nói:
- Thuốc dán này là một tiểu thần y hảo tâm tặng cho mẹ, rất linh nghiệm...
- Làm gì có thần y!
Sơn Hùng nói:
- Mẹ, con đã nói với mẹ, mẹ tuyết đối đừng tin lời đám lang trung giang hồ đó. Bọn chúng đều là kẻ lừa gạt! Nếu thật sự ốm đau gì đó, mẹ phải đến bệnh viện, chúng ta cũng không thiếu tiền!
- Hùng nhi! Con không được nói nhảm...
Lão thái thái đột nhiên trở nên nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn:
- Tiểu tử đó là người tốt! Hôm qua nếu không nhờ cậu ấy, không chừng bây giờ mẹ còn nằm ở bệnh viện?
- Mẹ, rút cuộc xảy ra chuyện gì? Người nào hại mẹ, con lái xe đâm hắn!
Sơn Hùng vừa nghe mẫu thân thiếu chút nữa gặp chuyện không may, nhất thời tức giận nói.
- Con ngồi đàng hoàng cho mẹ!
Lão thái thái khiển trách Sơn Hùng:
- Con cũng lớn như vậy rồi, làm sao vẫn không hiểu chuyện! Con lái xe đâm người khác, sau này vào tù, người nào sẽ nuôi mẹ đến lúc lâm chung? Huống chi, con còn chưa có con cái, mẹ có chết cũng cũng không nhắm mắt. Hôm qua khi mẹ đi siêu thị mua thức ăn trở về, lúc đón xe buýt không cẩn thận té ngã, kết quả xương đùi bị trật khớp. Nhờ có tiểu tử đó, đỡ mẹ, nắn xương cho mẹ, sau đó lại đưa mẹ về nhà, trước khi đi còn tặng thêm thuốc dán cho mẹ, trị liệu phong thấp, bị thương đều vô cùng hiệu nghiệm.
- Không phải chứ, thật sự có kẻ tốt như vậy sao?
Sơn Hùng tỏ vẻ nghi ngờ, sau đó nhắc nhở lão thái thái:
- Mẹ, mẹ cũng thật là, chợ bán thức ăn gần đây cũng bán món ăn bán, mẹ cần gì phải đi siêu thị?
- Hiện giờ thức ăn đắt tiền lắm, đi siêu thị sẽ rẻ hơn một chút... con dán thuốc này lên đi!
Lão thái thái không nói lời gì, dán hai miếng cao dán lên cánh tay và chân của Sơn Hùng.
Một cảm giác mát mẻ thấu tâm nhanh chóng lan tràn toàn thân.
Chỉ chốc lát sau, Sơn Hùng cảm thấy thương thế của mình thật giống như thoải mái hơn rất nhiều.
Loại thuốc cao dán tầm thường này, thật sự có một loại ma lực thần kỳ.
- Hữu dụng không?
Lão thái thái hỏi Sơn Hùng.
- Thuốc cao dán này thật là lợi hại!
Sơn Hùng nói:
- Mẹ, xem ra mẹ thật sự gặp được thần y rồi.
- Đúng vậy.
Lão thái thái nói:
- Tiểu tử này rất tốt, mẹ muốn trả tiền cho cậu ấy, cậu ấy kiên quyết không nhận. Cậu ấy đúng là ân nhân của nhà ta, nếu không nhờ cậu ấy, chân mẹ không biết đến lúc nào mới trở lại bình thường. Hùng nhi, sau này con gặp người ta, nhất định phải cảm tạ thật tốt.
- Vâng, tất nhên rồi.. nhưng, con lại không biết hắn.
Sơn Hùng buồn bực nói.
- Đúng vậy, làm sao mẹ lại quên chuyện này chứ... đó, đó chính là tiểu thần y! Lên ti vi một lần rồi!
Lão thái thái đột nhiên chỉ vào TV nói.
Lúc này, trong TV đang phát lại chuyên mục thị sát Đông Giang ngày hôm qua, Lam Lan đang đưa ra bình luận bén nhọn về vấn đề "Y đức thời nay": "Bệnh viện còn xem cứu sống bệnh nhân là tôn chỉ hay không".
Trên màn hình TV, vừa vặn có hình ảnh Tùy Qua đang đỡ lão thái thái, bó xương cho bà.
Sơn Hùng thấy Tùy Qua trong ti vi, nhất thời trợn tròn mắt.
Hắn hoàn toàn không ngờ, vị ân nhân mà mẫu thân nhắc tới lại chính là Tùy Qua! Lúc này trong lòng Sơn Hùng, quả nhiên có đủ mọi cảm xúc.
Lão thái thái không biết suy nghĩ lúc này của Sơn Hùng, hỏi:
- Con có thấy rõ không?
- Vâng, thấy rõ rồi.
Sơn Hùng nói.
- Vậy con phải nhớ kỹ.
Lão thái thái nói:
- Từ nhỏ mẹ đã dạy con, làm người phải hiểu trung hiếu, nói nhân nghĩa, có ân sẽ phải báo ân, chuyện vong ân phụ nghĩa chỉ có đám súc sinh mới làm.
Sắc mặt Sơn Hùng trở nên rất khó coi, chỉ chốc lát sau, hắn gật đầu nói:
- Mẹ, mẹ nói đúng.
Sau đó, Sơn Hùng đứng dậy ra khỏi phòng, bấm một số điện thoại:
- Mắt kiếng, đi với tôi một chuyến.
Chu Xử Nhất quả nhiên xong đời rồi.
Cũng không biết là người nào hại hắn, tóm lại video và hình ảnh giữa Thiết Long và Chu Xử Nhất tựa hồ đã nhanh chóng truyền khắp học viện Đông Đại.
Ảnh hưởng vô cùng ác liệt.
Lãnh đạo Đông Đại chịu áp lực, đành phải ban bố thông báo khắp toàn trường, quyết định khai trừ Chu Xử Nhất khỏi đội ngũ giáo viên.
Cho nên, con sâu làm rầu nồi canh này, rốt cục bị đuổi ra khỏi học viện Đông Đại.
Mặc dù cú ngã ngựa của Chu Xử Nhất có vẻ quỷ dị, thậm chí có loại cảm giác bị hãm hại, nhưng tất cả mọi người, bao gồm cả Tùy Qua, không có ai đồng cảm và thương hại một người giống như hắn.
Không chỉ như thế, trên forum trường học còn có người viết status ăn mừng.
Tùy Qua cũng không quan tâm quá nhiều đến chuyện này.
Bất luận là Chu Xử Nhất hay là Thiết Long, Tùy Qua căn bản đều không để mắt.
Ngay cả Sơn Hùng, Tùy Qua cũng đánh bại, vậy hà cớ gì phải quan tâm hai tiểu lâu la đó.
Vào buổi trưa, Tùy Qua theo thường lệ tới phòng ấm lao động, cây giống dã sơn sâm của hắn phát triển vô cùng tốt, mấy ngày nữa là có thể thu hoạch rồi.
Lần này, khi Tùy Qua giẫy cỏ, đặc biệt lưu ý tới Cuốc chấn linh pháp trong Thần Nông tiên thảo bí quyết, sau khi cẩn thận cảm ứng, Tùy Qua mới đột nhiên phát hiện, bộ cuốc pháp này quả nhiên diệu dụng vô cùng, khi giẫy cỏ lại có thể bất giác rèn luyện và cải thiện gân cốt toàn thân, hơn nữa kỳ diệu nhất chính là, dùng bộ cuốc pháp này làm cỏ, cỏ đã chết, căn bản không thể nào mọc lá mới!
Nhưng, Tùy Qua đồng học đã không còn thấy lạ. Chẳng qua hắn càng thêm tin chắc một chuyện: Thần Nông tiên thảo bí quyết, thật sự là thứ rất tốt.
Sau khi lao động chấm dứt, Tùy Qua trở về trường học.
Nửa đường về, lại gặp được hai vị khách không mời mà đến:
Mắt kiếng và Sơn Hùng.
Tùy Qua không biết hai người này vì sao lại xuất hiện ở đây, nói với Sơn Hùng:
- Thương thế của anh nhanh khỏi thật.
← Ch. 0040 | Ch. 0042 → |