← Ch.0416 | Ch.0418 → |
Hắn vừa dứt lời, thế giới trước mắt Tùy Qua rõ ràng biến mất.
Sau một khắc, tinh thần lực của Tùy Qua trở lại trong thân thể của hắn.
Trở lại trong kho đông lạnh băng giá.
- Lạnh quá! Lạnh quá!
Đường Vũ Khê đứng bên cạnh, lúc này cũng từ trong "mộng" tỉnh lại, hàm răng run lẩy bẩy.
- Không có chuyện gì.
Tùy Qua nói, tiến lên ôm lấy Đường Vũ Khê:
- Anh nhanh chóng dẫn em rời khỏi đây.
May là hiện tại Đường Vũ Khê đã tu luyện chân khí, những hàn khí này cũng không thể tạo thành bất kỳ tổn thương nào đối với thân thể của nàng.
Chỉ cần nàng dùng chân khí khu trừ hàn khí là được.
- Đừng! Đừng rời đi lúc này.
Đường Vũ Khê đột nhiên nói, vươn hai tay ra ôm chặt lấy Tùy Qua:
- Anh ôm chặt em... Không lạnh nữa! Ôm chặt em...
Tùy Qua ôm Đường Vũ Khê thật chặt, đột nhiên cảm giác được thân thể lạnh như băng của nàng bắt đầu nóng lên.
- Chẳng lẽ, đây là trong họa có phúc?
Trong lòng Tùy Qua mừng như điên, đột nhiên thậm chí có chút ít cảm tạ tên tâm ma chết tiệt.
Trong họa có phúc, mẹ ôi, còn là diễm phúc!
Diễm phúc bay tới!
Tùy Qua từng nghe thấy từ ngữ này, nhưng không ngờ có một ngày chuyện này sẽ phát sinh trên người hắn.
Cũng không phải sao, Tùy Qua đồng học từng năm lần bảy lượt, không phải, ít nhất là năm lần mười lần muốn tiến thêm một bước phát triển với Đường Vũ Khê, công hãm trận địa phòng thủ cuối cùng của nàng. Nhưng, Tùy Qua đồng học đáng thương vẫn không thể thành công.
Ai ngờ, lần này bị tâm ma chết tiệt gây chuyện, Đường Vũ Khê lại trở nên chủ động như vậy.
Trằn trọc trở mình, chuyện cầu cũng không được, hôm nay lại tự nhiên đến.
Dĩ nhiên, Tùy Qua đồng học cho tới bây giờ cũng không phải là đại thánh nhân, cũng không phải đại thánh nhân ngồi một chỗ mà lòng không loạn.
Cho nên, chuyện đến lúc này, Tùy Qua đồng học dĩ nhiên cũng sẽ không lảm nhảm những lời trái lương tâm như "Thật ra ta rất thuần khiết", "Hiện tại thời cơ không thích hợp", nhất thời triển khai hành động, hai tay kích động không thôi, lục lọi, thăm dò trên người Đường Vũ Khê.
Giờ khắc này, tất cả tình yêu của Tùy Qua đều chuyển thành thành dục vọng.
Yêu sâu đậm, dục vọng càng mãnh liệt.
Mặc dù nhiệt độ trong kho đông lạnh rất thấp, nhưng thân thể hai người lại nóng hổi giống như than lửa.
Củi khô liệt hỏa.
Hình dung như vậy là vô cùng chuẩn xác.
Bởi vì Tùy Qua hoàn toàn cảm giác được, thân thể của mình giống như muốn đốt cháy.
Thậm chí, không cần dùng tới lửa, thân thể của hắn cũng sắp cháy bùng.
Thân thể của Đường Vũ Khê cũng rất nóng.
Ngay cả khi hơi thở của nàng bên tai Tùy Qua, cũng cực nóng, tràn đầy hấp dẫn.
Khi hai người liều mạng xé rách lớp áo, áo hóa thành miếng vải, giống như hồ điệp tung bay xung quanh hai người.
Cho đến khi trên người hai người, không còn bất kỳ trói buộc, không còn bất kỳ cách trở.
Lúc này, nhịp tim đập của Tùy Qua vô cùng dồn dập, cho nên hắn cũng có thể tinh tường nghe thấy tiếng tim đập của mình. Có lẽ vì giờ khắc này, hắn đã đợi rất lâu, có lẽ bởi vì Đường Vũ Khê chiếm cứ vị trí vô cùng quan trọng trong lòng hắn.
Mang theo cảm động cùng tình yêu nóng rực, hai thân thể dính thật chặt với nhau.
Tùy Qua đồng học hy vọng, không, phải gọi là thời khắc tuyệt đẹp khát vọng đã lâu rốt cục đã đến.
Nhưng trong giây phút Tùy Qua đồng học chuẩn bị tiến vào thân thể Đường Vũ Khê, ánh mắt hắn đột nhiên sáng lên, giống như một người đột nhiên giật mình tỉnh lại trong giấc mộng.
- Ma đầu, đi chết đi!
Tùy Qua đột nhiên hung hăng bổ một chưởng lên trán "Đường Vũ Khê", một chưởng này Tùy Qua toàn lực xuất thủ, cho dù là thiết thạch cũng nát bấy!
Ầm!
Lúc này Đường Vũ Khê đột nhiên hóa thành một đoàn sương khói biến mất.
Chỉ chốc lát sau, Đường Vũ Khê đột nhiên xuất hiện ở chỗ cách Tùy Qua hơn mười thước, thân thể vẫn trần trụi, cười duyên nói:
- Tùy Qua, ngươi thật là nhẫn tâm, ngay cả nữ nhân của mình cũng xuống tay được.
- Ma đầu kia!
Tùy Qua hừ lạnh nói:
- Thật là vô cùng vô sỉ!
Tùy Qua thật sự buồn bực, vốn tưởng rằng đã giết chết tâm ma, trở lại thế giới thực tế, ai ngờ tâm ma lại chế tạo giả tượng.
Tâm ma, quả nhiên là khó có thể giết hết!
- Người thắng làm vua, có cái gì vô sỉ.
Ma đầu nói:
- Nhưng, ta có chút ngạc nhiên, làm thế nào ngươi đoán ra ta. Ta làm rất cẩn thận, ta hóa thân thành Đường Vũ Khê, bất luận là dung mạo hay là khí chất, cũng đều không có sơ hở.
- Ngươi muốn biết nguyên nhân?
Tùy Qua bình thản nói:
- Nguyên nhân chỉ có một, bởi vì lão tử thông minh hơn ngươi! Chơi trò chơi trí lực với lão tử, ngươi còn kém xa.
- Thật sao?
Tâm ma hài hước cười nói:
- Nhưng vừa rồi ngươi không phải thiếu chút nữa mắc mưu sao? Còn nữa, bộ dáng gấp gáp của ngươi, hình như không thể giả vờ.
Nghĩ đến lúc trước âu yếm tâm ma này, trong lòng Tùy Qua cảm thấy một trận ác tâm.
May là, đây chỉ là "thần giao", cũng không phải là tiếp xúc trên nhục thể thực chất, nếu không Tùy Qua đồng học sợ rằng sẽ phun ra cơm đêm qua luôn rồi.
- Lão tử chỉ phối hợp diễn trò với ngươi mà thôi!
Ngoài miệng Tùy Qua vẫn không chịu nhận thua:
- Là vì hoàn toàn thu thập ngươi!
- Thu thập ta? Ngươi muốn thu thập ta?
Tâm ma cuồng tiếu nói:
- Chỉ dựa vào chiêu thức này của ngươi?
- Chiêu thức của ta như thế nào?
Tùy Qua nói:
- Không phải ngươi mới vừa hai lần liên tục trúng chiêu đó sao!
- Trúng chiêu thì thế nào?
Tâm ma cuồng tiếu nói:
- Ta nói rồi, ở đây ta chính là chúa tể. Còn ngươi, chỉ là một con sâu nhỏ bé, chỉ biết bò lổm ngổm trên mặt đất, ta chỉ cần động một đầu ngón tay, có thể bóp chết ngươi! Còn ngươi, giết ta một lần, đối với ta mà nói, chẳng qua chỉ tổn thất một phân thân mà thôi, chỉ cần bổn nguyên của ta vẫn còn, bất cứ lúc nào cũng có thể ngưng tụ ra ngàn vạn phân thân!
- Ta bất kể là một ngàn hay một vạn, cho dù là một tỉ, ta cũng sẽ giết không tha!
Tùy Qua giận dữ hét lên, thân ảnh cao lớn của Tiên Viên chân nhân lại một lần nữa xuất hiện sau lưng Tùy Qua, cái cuốc trong tay hắn lại vung xuống.
Mặc dù cách xa hơn mười thước, nhưng cái cuốc của Tiên Viên chân nhân giống như không để ý đến khoảng cách không gian, thoáng cái đã chém rụng đầu ma đầu.
- A!
Ma đầu phát ra một tiếng kêu thê lương, cả người đột nhiên biến mất, nhưng thanh âm vẫn vang vọng phía sau:
- Ta sẽ không chết! Ngươi không giết được ta! Nhưng, ngươi chọc giận ta! Ngươi nhất định phải chết!
- Nói nhảm!
Tùy Qua lạnh lùng nói:
- Có phải tất cả tâm ma đều thích nói nhảm như vậy không?
- Đáng chết! Cửu dương chân hỏa!
Một đoàn hỏa diễm nóng rực từ trên trời giáng xuống, chụp xuống đầu Tùy Qu, giống như hỏa cầu trên thái dương rơi xuống, đốt cháy hết thảy, tựa hồ ngay cả tinh thần của Tùy Qua cũng bị hòa tan.
Mặc dù ý chí mãnh liệt chống đở, mặc dù giữ vững tinh thần lực không giải tán, nhưng loại thiêu đốt tinh thần và linh hồn thống khổ này, vẫn khiến hắn khó có thể tiếp nhận. Ma đầu chết tiệt, rõ ràng bị vây trong kho đông lạnh, lại có thể dùng tinh thần lực thi triển ra cửu dương chân hỏa có uy lực kinh người như vậy! Nếu không phải ở kho đông lạnh, thật sự không biết tâm ma này còn lợi hại như thế nào!
*****
- Ra tuyệt chiêu sao?
Tùy Qua kiên trì nói:
- Lão tử cũng có! Hồng Mông thạch, thu!
Đúng vậy, Tùy Qua cuối cùng cũng xuất "tuyệt chiêu" rồi.
Thần quang năm màu không giết chết được tâm ma này.
Hóa thân của Tiên Viên chân nhân cũng không giết được tâm ma này.
Còn tinh thần lực của Tùy Qua đã hao tổn gần hết.
Hồng Mông thạch.
Tùy Qua biết thứ này có uy lực khổng lồ, ban đầu Tiên Viên chân nhân chính là dùng vật này, gắt gao chế trụ Khổng Bạch Huyên.
Nhưng, Tùy Qua vẫn không biết rõ cách dùng của Hồng Mông thạch, hắn chỉ biết một cách dùng duy nhất:
Vật này có thể thu nạp rất nhiều thứ vào trong, không gian bên trong tựa hồ rất lớn!
Cho nên, lúc này, Tùy Qua liền suy nghĩ, không phải có thể dùng Hồng Mông thạch thu ma đầu này vào.
Đây tuyệt đối là một cử động mạo hiểm, nhưng đối với Tùy Qua mà nói, cũng là hành động bất đắc dĩ.
Không thành công thì thành nhân.
Tâm ma này thật sự quá cường đại, nếu như vẫn không thể giết chết nó, như vậy người bị giết chết nhất định là Tùy Qua.
Cho nên, Tùy Qua không có lựa chọn nào khác.
Theo tiếng hô của Tùy Qua, một đoàn mây tía xuất hiện trên đỉnh đầu của hắn, thoạt nhìn giống như một đoàn vân khí màu tím.
Vân khí màu tím vừa xuất hiện, lập tức đã thu cửu dương chân hỏa trên đỉnh đầu Tùy Qua.
Sau đó, đoàn mây tía bay lên bầu trời, hóa thành ngàn vạn sợi tơ màu tím, giống như muốn cuốn lấy ma đầu vô hình.
- Pháp bảo! Ngươi chỉ có Tiên Thiên kỳ tu vi, làm sao có thể thúc dục pháp bảo!
Thanh âm ma đầu tràn đầy kinh ngạc.
- Đó là vì lão tử có tiềm lực vô hạn, ngươi lựa chọn đấu với lão tử, là tìm sai đối tượng rồi!
Tùy Qua lớn tiếng nói, liều mạng ổn định tinh thần của mình, dùng ý chí duy trì tinh thần lực không giải tán.
Mới vừa rồi thúc dục Hồng Mông thạch, tinh thần lực của hắn đã tiêu hao nghiêm trọng!
Nhưng, lúc này, Tùy Qua đương nhiên còn phải cắn răng kiên trì.
- Cho dù ngươi có thể thúc dục pháp bảo thì thế nào?
Ma đầu cuồng vọng nói:
- Ở thế giới này, ta không gì không làm được, vô hình vô thái, vô khổng bất nhập! A, làm sao có thể!
Khi ma đầu đang cuồng vọng kêu gào, chợt phát hiện những sợi tơ màu tím giống như có linh tính, quấn chặt lấy nó, hơn nữa mặc cho nó giãy dụa, biến hóa như thế nào, đều không thể thoát khỏi những sợi tơ nhìn như vô hại nhưng vô cùng kinh khủng này.
Thấy ma đầu rốt cục bắt đầu hoảng sợ, trong lòng Tùy Qua ngược lại trấn định.
Ma đầu bị tử khí mênh mông cuốn lấy, giống như con mồi rơi vào trong mạng nhện, mặc cho nó giãy dụa như thế nào cũng không làm nên chuyện gì. Ngược lại, hình thể của nó dần dần rõ ràng, lần này hình dáng của ma đầu lại là một đứa trẻ khổng lồ toàn thân xanh đen, nhưng trên đầu trụi lủi, con mắt màu đỏ, mang theo máu tanh và thô bạo, hơn nữa còn mọc ra răng nanh, trên mông đít còn có một cái đuôi rất dài, rất là quỷ dị.
- Ma đầu, thì ra ngươi có hình dạng như vậy!
Tùy Qua cười lạnh nói:
- Một tiểu hài tử xấu xa mà thôi!
- Câm mồm!
Ma đầu kêu gào nói:
- Ta muốn giết ngươi! Nhất định phải giết ngươi!
- Đợi kiếp sau đi.
Tùy Qua bình thản nói:
- Nếu như ngươi còn có kiếp sau.
- Đáng chết!
Ma đầu kia bị tử khí mênh mông do sợi tơ tạo thành quấn lấy, giống như quấn bánh chưng, càng ngày càng chặt. Ma đầu kia đại khái cũng biết chạy trời không khỏi nắng, vẫn không cam lòng nói:
- Ta không cam lòng, vừa rồi rút cuộc tại sao ngươi đoán được ta đang ngụy trang!
- Kháo, lão tử không nói nguyên nhân thì ngươi không cam lòng bị thu phải không?
Tùy Qua nhìn thấy ma đầu kia còn đang liều mạng giãy dụa, mà hắn đã nỏ mạnh hết đà, thật sự lo lắng sẽ thất bại trong gang tấc mà bị ma đầu chạy thoát, vì thế nói:
- Tiểu ma đầu, nghe kỹ cho ta! Đúng vậy, giả tạo của ngươi rất cao minh, bắt chước Vũ Khê giống đến từng sợi tóc, hơn nữa làm cho ta nghĩ đã quay về sự thật thế giới. Nhưng có một thứ mà ngươi vĩnh viễn không thể bắt chước được!
- Cái gì? Ta là tâm ma, ở trong tinh thần thế giới không có gì ta không thể bắt chước!
- Hắc! Ngươi nếu được thì bắt chước đi ra.
Tùy Qua nói:
- Ngươi có thể bắt chước ra cảm giác khi nam nữ làm chuyện đó sao? Ngươi căn bản không có biện pháp bắt chước đi ra. Bởi vì trong trí nhớ của Vũ Khê vốn không có, hơn nữa cho dù là có, ngươi cũng không thể bắt chước. Bởi vì loại cảm giác này vốn không thể dùng ngôn ngữ miêu tả được...
- Hắc, may mắn lão tử đã không phải sơ nam, bằng không lần này thật sự bị ma đầu ngươi lừa gạt.
Tùy Qua tiếp tục nói, hơi có vẻ đắc ý:
- Nói thật ra tiểu ma đầu ngươi bắt chước ra cảm giác chỉ sợ là không bằng một phần, làm sao có thể lừa gạt lão tử! Cho nên có chút nữ nhân luôn nói đàn ông chỉ biết dùng nửa người dưới tự hỏi. Nhưng có đôi khi dùng nửa người dưới cũng có thể làm ra phán đoán sáng suốt, có đúng không!
Nghe xong lời này của Tùy Qua, Tâm Ma rốt cục bỏ qua giãy dụa, sợi tơ màu tím trên người nó dần dần hóa thành một đoàn tử sắc vân khí, đem nó hoàn toàn nuốt chửng.
- Tùy Qua, ta sẽ trở lại!
Đây là câu nói sau cùng của ma đầu kia.
Chẳng lẽ tiểu ma đầu bị Hồng Mông Thạch thu vào vẫn thoát được?
Trong lòng Tùy Qua nghĩ thầm.
Khi đoàn tử sắc vân khí biến mất, Tùy Qua mê muội, chỉ cảm thấy tinh thần thật mỏi mệt, lần này thúc giục Hồng Mông Thạch tựa hồ đã đem tinh thần lực cùng nguyên khí của hắn tiêu hao không còn.
Tinh thần của hắn chậm rãi tán loạn.
Cuối cùng trong tầm nhìn, thế giới trước mắt tựa hồ đang chậm rãi biến mất, có một thân ảnh mông lung quen thuộc đang chạy về phía hắn.
- Tùy Qua...
Trong tai hắn tựa hồ nghe được có người đang gọi mình.
Hình như là thanh âm của Đường Vũ Khê.
Không qua bao lâu, hắn đột nhiên tỉnh lại.
Lúc này hắn phát hiện mình quay về trong biệt thự tại bán đảo Hương Tụng, trần trụi nằm trên giường lớn mềm mại ấm áp.
Xuyên thấu qua trần nhà thủy tinh, Tùy Qua có thể nhìn thấy được cảnh đêm, trăng sao sáng ngời, ở Đông Giang thật sự khó gặp.
Nhưng lực chú ý của hắn liền bị hấp dẫn.
Trên giường còn nằm một người!
Một cô gái!
Một cô gái trần trụi.
Tình huống nào?
- Mẹ nó, chẳng lẽ lại là Tâm Ma giở trò quỷ?
Trong lòng Tùy Qua chấn kinh, trường hợp này quá hư huyễn, tuy rằng hắn tự cho rằng mình rất soái, nhưng không soái đến mức để mỹ nữ không minh bạch cởi sạch lên giường chờ hầu hạ hắn.
Nhưng hắn vẫn quay đầu nhìn xem, ít nhất phải biết rõ ràng lần này Tâm Ma lại thay đổi mỹ nữ nào đến lừa gạt hắn.
Đường Vũ Khê!
Lại là Đường Vũ Khê.
Tùy Qua đang muốn mở miệng tức giận mắng Tâm Ma không có sáng ý, nhưng đột nhiên nhận ra tình huống không đúng.
Nằm bên cạnh hắn tựa hồ thật sự là Đường Vũ Khê.
Ngay khi Tùy Qua còn đang nghi hoặc, Đường Vũ Khê đột nhiên quay đầu lại nhìn hắn, vẻ mặt ngượng ngùng hỏi:
- Anh...sao lại tỉnh rồi?
Nói xong nàng thật nhanh bọc lấy khăn tắm bò lên, tựa hồ muốn bỏ chạy.
← Ch. 0416 | Ch. 0418 → |