Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Tiên Thiểu - Chương 0498

Y Tiên Thiểu
Trọn bộ 1258 chương
Chương 0498: Ngũ Cốc Thần Thụ
0.00
(0 votes)


Chương (1-1258)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Nghe thấy "Biểu tử" thì Khâu Mẫn Chân cùng Tô Tố trong mắt đầy tức giận, nhưng hai người nhanh chóng bình tĩnh lại. Dù sao các nàng cũng biết người trung niên này không có ý châm chọc bọn họ.

Người trung niên phát tiết xong mới nhìn Tùy Qua nói ra:

- Tốt, nên biết anh cũng đã biết. Thứ rách rưới này anh ra bao nhiêu?

- Rách rưới?

Tùy Qua ngữ khí rất bình tĩnh, mơ hồ có ý bất bình hàm xúc, nói:

- Không, nó không phải rách rưới. Chỉ có rất ít người biết nó dùng thế nào thôi. Nếu người hiểu nó gặp được, nó cũng không phải là rách rưới, cũng không phải cái cuốc, mà là vũ khí sắc bén nhất.

Lúc nói ra lời này, Tùy Qua rất tự nhiên mà nghĩ tới Tiên Viên chân nhân.

Tiên Viên chân nhân cầm cái cuốc trong tay, quả nhiên có uy lực quỷ thần khó lường.

Trong mắt Tùy Qua xem ra, cho dù là Khổng Bạch Huyên vẫn lấy Ngũ Sắc Thần Linh làm kiêu ngạo, cũng xa xa không cách nào đánh đồng với cái cuốc của Tiên Viên chân nhân. Ngũ Sắc Thần Linh chỉ rực rỡ sắc bén, sắc bén không thể địch nổi, mà cái cuốc của Tiên Viên chân nhân lại là phản phác quy chân, nhìn thì bình thản không có gì lạ, nhưng chỉ khi sử dụng thì nó không gì có thể địch nổi.

Cho nên Tùy Qua kỳ thật rất đồng ý với một câu trong tiểu thuyết võ hiệp: phi đao trong tay Lý Tầm Hoan mới là "tiểu Lý phi đao" lệ vô hư phát.

Một kiện vũ khí lợi hại hay không, mấu chốt xem nó nằm trong tay kẻ nào.

- Đạo hữu, tôi chỉ muốn biết, anh có thể ra giá bao nhiêu?

Người trung niên lại nhắc nhở Tùy Qua.

- Anh định giá nó chưa?

Tùy Qua hỏi lại.

- Một kiện bảo khí tàn phá, hơn nữa còn là cái cuốc, nếu như đạo hữu chịu xuất ra ba hạt Tinh Nguyên Đan thì ta vô cùng cảm kích.

Người trung niên nói ra suy nghĩ trong lòng, hơn nữa ngữ khí cũng không kiên quyết, xem ra còn có chỗ trống trả giá.

Nhưng mà Tùy Qua không có trả giá, dùng ba hạt Tinh Nguyên Đan mua lại cái cuốc tàn phá này.

Lúc Tùy Qua cầm cái cuốc trong tay, vài tia ý chí bi thương từ trên tay truyền vào người, bị Tùy Qua cảm ứng được.

Nhưng lúc này hiển nhiên không phải lúc nghiên cứu cái cuốc, Tùy Qua thu nó lại, đang muốn tiếp tục mua đồ, thời điểm này lại thấy Trầm Quân Lăng kích động lao tới, ôm một chậu tiểu thụ nhìn qua Tùy Qua hỏi:

- Anh xem cây này thật kỳ quái, trên nhánh cây còn có ngũ cốc mọc ra. Chẳng lẽ đây là cây hạt thóc?

Tùy Qua vốn lơ đễnh, nhưng sau khi nhìn qua Trầm Quân Lăng ôm cây giống, trong mắt bắn ra vẻ kinh hãi, đồng thời trong lòng cuồng hỉ nói:

- Chẳng lẽ Trầm Quân Lăng nha đầu này thật có số mệnh vượng phu?

Hạt giống Long Can Qua, cây giống Trường Xuân Thụ.

Có thể ở trong phường thị cấp bậc thấp mua được hai vật này đã làm cho Tùy Qua mừng rỡ.

Đương nhiên ngoài kinh hỉ còn có thành phần may mắn trong đó.

Tuy Long Can Qua tuyệt đối là đồ tốt, nhưng mà hạt giống của nó không có dùng gì, trừ mọc rể nẩy mầm ra. Vấn đề mấu chốt là hạt giống chỉ có một quả, hơn nữa hạt giống linh thảo muốn thai nghén ra cây nion cũng không phải một chuyện dễ dàng. Nếu không lão đầu kia có thể tự mình gieo trồng, cũng không cần phải bán cho Tùy Qua.

Mặt khác cây non Trường Xuân Thụ cũng là như thế. Mặc dù có được linh điền, nếu không có vài chục năm mọc ra đại thụ, cũng không phải ai cũng nguyện ý dùng nhiều thời gian như thế đào tạo cây non.

Bởi vậy hai thứ này rơi vào tay Tùy Qua nhìn thì ngẫu nhiên, kỳ thật cũng có nguyên nhân tất yếu trong đó.

Nhưng mà làm cho Tùy Qua thật không ngờ là, Trầm Quân Lăng nha đầu kia, không, "Hòa thượng phá giới" lại mang về một thứ tốt.

Thứ này giá trị còn cao hơn Long Can Qua cùng Trường Xuân Thụ cộng lại.

Gốc cây này chỉ cao hai thước, xem ra giống như quả cây du, nhưng mà không biết vì cái gì trên gôc cây có quả như ngũ cốc.

Mà Trầm Quân Lăng nhìn thấy đặc biệt nên mua lại.

- Tùy... Chu huynh đệ, anh xem cây này có phải linh thảo hay không?

Trầm Quân Lăng thấy Tùy Qua không có trả lời, lại hỏi lần nữa...

- Khục khục ~

Khâu Mẫn Chân ho khan hai tiếng, ngữ khí uyển chuyển nói.

- Cổ đạo hữu, chỉ sợ anh phải thất vọng. Đây không phải linh thảo gì, đây chỉ là cây ngũ cốc bình thường thôi, tôi ở thế tục đã gặp qua. Cây ngũ cốc này hàng năm kết trái không giống nhau, có đôi khi như lúa mì, có đôi khi như cốc tuệ, thậm chí còn có như cá, tôm các loại. Nghe đồn trái cây của cây ngũ cốc này mọc ra, năm sau ở gần đó sẽ thu hoạch được thứ như quả của nó.

- Đây không phải linh thảo.

Trầm Quân Lăng rất thất vọng nói:

- Khó trách tên kia cầm một hạt Tinh Nguyên Đan của tôi sau đó biến mất. Ai, rõ ràng bị lừa. Chẳng lẽ đệ tử phật môn trời sinh chính là bị người ta lừa gạt sao.

- Anh nên nói Phật môn không nói dối. Cho nên người khác gặp được đệ tử cửa pâật đều nói dối.

Tùy Qua cười nói.

- Tức chết tôi!

Trầm Quân Lăng phiền muộn nói ra, vốn hào hứng vì nhặt được bảo, kết quả là bị người ta lừa gạt, nói:

- Đáng chết, tôi ném thứ này xuống núi.

- Đợi một chút --

Tùy Qua lại cầm lấy cây giống, sau đó thu vào trong Hồng Mông thạch, cười nói:

- Ngã một lần khôn một chút, một hạt đan dược mua giáo huấn.

Tuy trong miệng nói như thế, trong lòng Tùy Qua vui không nén được.

Khâu Mãn Chân không hổ là người tu hành Trúc Cơ Kỳ, có một ít kiến thức. Nhưng mà lúc này nàng thật nhìn lầm, thậm chí người bán cho Trầm Quân Lăng cũng nhìn lầm. Nếu như cây này là cây ngũ cốc bình thường, làm sao có thể hơn hai trăm năm chỉ là một cây giống chứ?

Đúng vậy, gốc cây này ít nhất đã hai trăm năm, cho nên Tùy Qua rất khẳng định nó không phải cây ngũ cốc bình thường.

Sở dĩ gốc cây này hai trăm năm còn không lớn lên, là vì nó thiếu khuyết "Chất dinh dưỡng" đầy đủ, chính là thiếu khuyết linh khí. Một khi hấp thu linh khí sung túc, nó kích phát toàn bộ linh tính ra, nó sẽ lột xác thành tướng mạo sẵn có: Ngũ Cốc Thần Thụ.

Ngũ cốc thụ, Ngũ Cốc Thần Thụ, sai một chữ là chênh lệch cả ngàn dặm.

Ngũ Cốc Thần Thụ nghe đồn là Phong Đăng Thần Mộc do nông thần của thiên đình chưởng quản, trên cây có mọc ra năm loại ngũ cốc, ngũ cốc theo thứ tự là cây lúa, thử, tắc, mạch, thục năm loại. Ngũ Cốc Thần Thụ trừ chưởng quản thu hoạch ngũ cấu trên thế tục, nó còn thu nạp ngũ cốc tinh khí ở trong thiên dịa, sau đó ngưng kết thành "Tiên lương ", cung cấp cho thần tiên ăn.

Còn nó có phải là thần vật do nông thần chưởng quản hay không thì Tùy Qua không cách nào khẳng định, nhưng mà có một điểm có thể khẳng định, nếu như Ngũ Cốc Thần Thụ này hoàn toàn khôi phục, đây tuyệt đối là linh thảo tuyệt phẩm, hơn nữa nó ngưng tụ tinh khí ngũ cốc thành "Tiên lương" cũng là chân thật. Hơn nữa những "Tiên lương" này chất chứa linh khí sánh ngang Tinh Nguyên Đan, nếu như hỗn hợp với linh thảo, còn có thể luyện chế một loại đan dược cao cấp hơn Tinh Nguyên Đan--

Địa Nguyên Đan!

Tinh Nguyên Đan tốt nhất, một hạt đan dược cũng chỉ giúp người tu hành Luyện Khí kỳ tăng ba mươi năm công lực; mà Địa Nguyên Đan có thể tăng lên hai giáp, cũng chính là một trăm hai mươi năm công lực!

*****

Không chỉ có như thế, Địa Nguyên Đan còn lớn mạng lục phủ ngũ tạng của người dùng, làm cho chân khí của Luyện khí Kỳ thông với lục phủ ngũ tạng, đây chính là bản lĩnh của người tu hành Tiên Thiên kỳ mới có. Cũng nói đúng hơn, phục dụng Địa Nguyên Đan có tỷ lệ bước vào Tiên Thiên kỳ mạnh hơn Tinh Nguyên Đan rất nhiều. Mặt khác Địa Nguyên Đan còn có công dụng đặc thù khác, có thể dùng "Lần thứ hai", ví dụ như dùng nó làm nguyên liệu luyện chế đan dược cao cấp. Hoặc là cũng có thể luyện chế pháp bảo.

Công dụng quyết định giá trị.

Bởi vậy giá trị một hạt Địa Nguyên Đan tương đương hai mươi hạt Tinh Nguyên Đan.

Trừ công dụng Địa Nguyên Đan ra, quá trình luyện chế nó càng phức tạp, cho nên nó giá trị tăng lên tới hai mươi viên Tinh Nguyên Đan.

Đương nhiên hiện tại nói chuyện luyện chế Địa Nguyên Đan còn có chút xa xôi, nhưng mà có Thần Nông Tiên Thảo Quyết, có linh điền cùng vạn năm ngọc tủy, hơn nữa có tiểu Ngân Trùng, Tùy Qua tin tưởng luyện chế ra Địa Nguyên Đan không phải chuyện khó.

Mà Trầm Quân Lăng biểu hiện làm cho Tùy Qua càng vững tin nàng có số mệnh vượng phu.

Kế tiếp Tùy Qua cùng Trầm Quân Lăng lại đi dạo một hồi, dùng Tinh Nguyên Đan mua một ít đồ vật.

Thời gian trôi qua nhanh chóng.

Người trên bình đài càng ngày càng ít.

Cho dù là bên mua hay bán, giao dịch xong thì rời đi.

Tuy Kình Thiên Phong bốn phía là an toàn, nhưng rời khỏi phạm vi đó thì giết người cướp của đều xảy ra. Cho nên ở chỗ này càng lâu, càng bị người khác chú ý, càng nguy hiểm.

Mặt trời chuyển về tây.

Trên bình đài không còn mấy người.

Phường thị sắp chấm dứt.

Tùy Qua biết là thời điểm rời khỏi, nếu không dược tính của Chúng Sinh Quả sẽ biến mất. Đến lúc đó Tùy Qua cùng Trầm Quân Lăn sẽ biến thành tướng mạo sẵn có, khiến cho một ít phiền toái không cần thiết.

- Tiết tiên tử, đây là thù lao của các ngươi.

Tùy Qua đem một lọ đặt trong tay Tiết Như Tư.

Tiết Như Tư mở nút ra xem, đại hỉ nói:

- Chu đạo hữu thật sự là hùng hồn! Chuyện anh phân phó, chúng tôi nhất định toàn lực mà làm.

- Tốt. Các người đi thôi, tôi sẽ sai người liên hệ với các vị.

Tùy Qua nói với Tiết Như Tư.

Tiết Như Tư cung kính gật đầu, mang theo sáu người khác ngự kiếm rời đi.

- Thời gian không còn sớm, chúng ta cũng sớm đi thôi.

Trầm Quân Lăng nhìn Tùy Qua nói ra.

- Tôi cũng muốn đi sớm a, nhưng chỉ sợ hiện tại không được.

Tùy Qua nhìn lên bầu trời

Trên bầu trời có vài đạo kiếm quang xoay vần, giống như diều hâu đang nhìn chằm chằm vào con gà.

Bỗng nhiên xuất hiện vài đạo kiếm quang, hiển nhiên là nhắm vào phía Tùy Qua cùng Trầm Quân Lăng mà đến, bởi vì Tùy Qua đồng học hoàn toàn cảm nhận được sát ý đậm đặc của đối phương, chỉ là đối phương hiện tại còn không có động thủ, bọn họ hiển nhiên đang chờ đợi.

Không phải đang chờ đợi thời cơ, mà là đang chờ đợi thời gian.

Chờ đợi thời gian phường thị chấm dứt.

Phường thị một khi chấm dứt, nhiệm vụ "Hành Hội" bảo vệ nơi đây cũng chấm dứt.

Khi đó Dạ Hắc Phong Cao (ban đêm gió lớn), giết người cướp của không ai quan tâm tới.

Cho nên rất nhiều người giao dịch vừa kết thúc thì rời khỏi.

Mà Tùy Qua cùng Trầm Quân Lăng, là vì mua đồ quá nhiều, "Tiền" quá nhiều, cho nên vẫn dừng lại đây.

Kết quả đã bị người ta nhìn chằm chằm vào.

- Có người muốn ăn cướp chúng ta?

Trầm Quân Lăng hỏi.

- Không phải ăn cướp, hơn phân nửa là trả thù.

Tùy Qua nói:

- Người ăn cướp bao giờ cũng có chút băn khoăn, sẽ không xuất hiện vào thời điểm này, hơn nữa là công nhiên hiện thân như vậy. Cho nên, hơn phân nửa là đến báo thù. Hơn nữa tôi đã cảm giác được, Nam Cung Ngạo Thượng đã thoát khốn, xem ra là cao thủ trong gia tộc tới giải trừ tinh thần trói buộc cho Nam Cung Ngạo Thượng.

- Vậy làm sao bây giờ?

Trầm Quân Lăng hỏi, hơi có chút lo lắng.

- Thời gian chưa tới, xem ra những người này còn không dám động thủ.

Tùy Qua nói:

- Chúng ta về khách sạn trước đi.

- Trở lại?

Trầm Quân Lăng thấp giọng nói:

- Tôi thấy người ' Hành Hội ' cũng không phải vật gì tốt, thời điểm này quay về khách sạn, dù thế nào cũng có cảm giác chui đầu vào rọ.

- Không vào hang cọp sao bắt cợp con?

Tùy Qua cười nói.

- Vậy thì tách ra.

Trầm Quân Lăng thần sắc nhẹ nhõm một ít.

Thời điểm này Tùy Qua kéo nàng đi, ngự kiếm hướng bay xuống núi.

Vài đạo kiếm quang kia quả nhiên đuổi theo, nhưng nhìn thấy Tùy Qua tiến vào khách sạn ngọc lộ liền đình chỉ truy kích, chỉ thủ bên ngoài. Bây giờ cách phường thị chấm dứt còn nửa giờ, bọn họ có thể đợi.

Tùy Qua cùng Trầm Quân Lăng quay về gian phòng ban đầu, Nam Cung Ngạo Thượng xuất hiện trên một thanh phi kiếm, hắn đứng chung phi kiếm với một lão giả:

- Cha, cha nhất định phải bắt giữ tiểu súc sinh kia, phanh thây xé xác của hắn! Bầm thây vạn đoạn!

- Súc sinh!

Lão giả càng tức giận, mặt như sương lạnh quát:

- Mày là tiểu súc sanh! Mặt mũi Nam Cung gia bị mày làm mất hết! Mẹ kiếp, tranh giành tình nhân cũng thôi, bị người ta ép quỳ một ngày, cái mặt mo của tao cũng bị mày làm mất hết.

- Cha à, chờ con giết súc sinh kia, mặc cho cha trách phạt!

Nam Cung Ngạo Thượng hổn hển nói.

- Không cần mày nói, tao cũng sẽ giết súc sinh kia! (lão già thật thô lỗ =)))

Lão giả lạnh lùng nói:

- Nhị thúc, Tứ thúc, Thất thúc đã tới. Dùng bốn đấu một, tên kia chạy đằng trời.

- Từ lúc bắt đầu hắn đã phải trả giá thật nhiều.

Nam Cung Ngạo Thượng dữ tợn nói.

Vừa mới dứt lời, Nam Cung Ngạo Thượng liền phát hiện có người đưa đồ vào gian phòng của Tùy Qua cùng Trầm Quân Lăng.

- Hai tên súc sinh! Sắp chết đến nơi còn ăn uống thả cửa!

Nam Cung Ngạo Thượng quả thực sắp điên lên, nếu như không phải kiêng kị quy củ "Hành Hội", chỉ sợ hắn hiện tại đã lao vào giết người. Nhưng mà Nam Cung gia hiển nhiên không có mặt mũi như Thiên Lam Kiếm Tông, cho nên không thể không tuân thủ quy củ của "Hành Hội", thành thành thật thật chờ ở ngoài, nhìn Tùy Qua cùng Trầm Quân Lăng hai người đang ăn uống thả của bên trong.

Khoảng cách thời gian chấm dứt càng gần.

Nhưng mà Tùy Qua cùng Trầm Quân Lăng không có ý đào tẩu, hơn nữa còn xem đây là tiệm cơm, rất nhiều rượu và thức ăn được đưa vào, dường như ý định cơm nước no nê mới rời khỏi.

Ở gian phòng khác, những người phục vụ ra ra vào vào, đưa rượu và thức ăn, vô cùng bận rộn.

Đại khái những phục vụ này lần đầu tiên gặp khách nhân ăn uống thả cửa như Tùy Qua cùng Trầm Quân Lăng.

Ra ra vào vào, ra ra vào vào.

Đột nhiên hào quang năm màu bao phủ bốn phía Kình Thiên Phong.

Phường thị chấm dứt.

Trận pháp phong ấn bốn phía Kình Thiên Phong.

Nhưng ngay lúc này người của Nam Cung thế gia đột nhiên phát hiện, bọn họ mất đi cảm ứng với "Hòa thượng" cùng "Mập mạp"!

Hai người này lại chạy thoát trước mặt bon họ?

Đây là tuyệt đối là chuyện không khả năng!

Người của Nam Cung thế gia cùng một lúc nhảy vào gian phòng chữ thiên.

Trong phòng làm gì có bóng dáng của "Hòa thượng" cùng "Mập mạp".

Chỉ còn lại một đống cơm thừa canh cặn, sau đó có hai phục vụ đang thu dọn đồ đạc.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1258)