Vay nóng Tinvay

Truyện:Y Tiên Thiểu - Chương 0558

Y Tiên Thiểu
Trọn bộ 1258 chương
Chương 0558: Sao mà đồ sộ
0.00
(0 votes)


Chương (1-1258)

Siêu sale Shopee


Bởi vì đại bộ phận thành viên của "Hành Hội" căn cơ đều nằm trong giới thế tục, bởi vì trong giới tu hành chính thức đã không còn "Lãnh địa" của bọn họ, như Thiên Ngu Sơn là lãnh địa có linh khí tràn đầy. Cho nên những gia tộc tu hành kỳ thật đã dung làm một thể với giới téế tục, bởi vậy bọn họ càng quan tâm lợi ích gia tộc trong giới thế tục. Mà Tùy Qua sở tác sở vi đã hoàn toàn uy hiếp lợi ích của bọn họ.

Nhưng mà những người này sở dĩ còn không ra tay với Tùy Qua, còn tụ tập cùng một chỗ "Họp ", là vì bọn họ không muốn làm chim đầu đàn.

Súng bắn chim đầu đàn.

Ai cũng không muốn trở thành Bùi gia tiếp theo, tuy không cách nào khẳng định chỗ dựa sau lưng Tùy Qua rốt cuộc mạnh bao nhiêu, nhưng tuyệt đối không có người nào nguyện ý nếm thử đầu tiên.

Lúc này những người này "Họp" chính là một trấn nhỏ ở biên giới tỉnh Minh Hải, nằm trong một sơn trang cổ xưa. Sơn trang này chính là thuộc Phương gia, gia tộc này có được hai người tu hành Trúc Cơ Kỳ, bởi vì trong đó có một người tấn chức Cương Khí Cảnh, cho nên trong giới gia tộc tu hành cũng có địa vị nhất định.

Nhưng mà trước mặt Ngu Kế Đô, hai người tu hành Trúc Cơ Kỳ của Phương gia cũng chỉ biểu hiện tất cung tất kính..

Ngu Kế Đô một mình một người ngồi trong phòng chính, cao cao tại thượng, khoan thai uống trà, nửa ngày sau hắn mới nhìn qua mọi người chung quanh, sau đó nói:

- Tôi biết rõ các vị ở đây có cùng một phiền não. Tiểu tử này gọi là Tùy Qua, tên hắn chúng ta quá quen thuộc, cho nên hãy bớt sàm ngôn đi, Phương Giám, ông là chủ nhân nơi này, nên nói đi.

Lão già ngồi bên trái đứng lên, sau khi hành lễ với Ngu Kế Đô rồi mới nói:

- Mọi người đều biết, Tùy Qua người này lòng muông dạ thú, ỷ có chỗ dựa nên làm việc không hề thu liễm, công nhiên đối nghịch với người ' Hành Hội ' của chúng ta! Người này chưa trừ, gia tộc tu hành chúng ta ngày sau còn có chỗ nào đứng chân đây? Cho nên thỉnh Ngu công tử chủ trì công đạo, tru sát con côn trùng có hại này!

- Thỉnh Ngu công tử chủ trì công đạo!

Mọi người đứng dậy, cùng nói ra.

Ngu Kế Đô chậm rãi đặt chén trà trong tay xuống, sau đó ý bảo mọi người yên tĩnh, bình tĩnh nói:

- Đúng vậy, tiểu tử này chính là côn trùng có hại. Như vậy mà, Phương Giám, Phương gia các ngươi nên xung phong diệt trừ tiểu tử này đi.

Phương Giám sững sờ, sau đó nói:

- Ngu công tử, nghe nói hậu trường của người này rất mạnh, hơn nữa bên cạnh có mấy nô bộc đã là Trúc Cơ Kỳ, Phương gia thế chúng tôi đơn lực bạc, chỉ sợ là không thể tru diệt hắn.

- Như vậy, Lý gia, Vương gia, Lâm gia thì thế nào?

Ánh mắt Ngu Kế Đô đảo qua mấy người nơi đây.

Mấy người kia vội vàng lắc đầu, hiển nhiên cũng không chịu làm chim đầu đàn, một người trong đó nói:

- Ngu công tử, tru sát kẻ này chri sợ còn cần các nguyên lão ' Hành Hội ' chủ trì đại cục mới được.

- Làm càn!

Đột nhiên Ngu Kế Đô quát một tiếng, âm thanh như sấm sét, trong chốc lát đất rung núi chuyển, uy thế hết sức kinh người.

- Thỉnh công tử bớt giận! Bớt giận --

Phương Giám ở gần Ngu Kế Đô nhất vội vàng nói.

Ngu Kế Đô lúc này mới thu liễm khí thé toàn thân, nhìn qua một người quỳ rạp xuống, miệng chảy máu, lạnh lùng nói:

- Ngươi tính toán thơm bơ vậy sao, còn dám hoài nghi quyết định của nguyên lão ' Hành Hội '! Huống chi Ngu Kế Đô ta hôm nay đã là Kim Đan đại thành, muốn trấn áp tiểu tử kia dễ như trở bàn tay, giết chó cần gì dao mổ trâu, còn cần nguyên lão ' Hành Hội ' hạ mình ra tay sao?

Nghe thấy Ngu Kế Đô nói "Kim Đan đại thành ", đám người Phương Giám toát ra vẻ hâm mộ, biểu lộ kính sợ, chuyện này làm cho Ngu Kế Đô cảm thấy đắc ý, sau đó tiếp tục nói ra:

- Tiểu tử Tùy Qua kia tuy nhảy giới trong thế tục rất vui sướng, nhưng mà dùng tu vị của hắn trong giới tu hành chỉ là nhảy nhép mà thôi. Cho nên các nguyên lão làm sao đặt hắn vào mắt. Các ngươi xem hắn là họa lớn trong lòng, vì sao không tự mình đi giải quyết đi?

- Cái này...

Phương Giám trầm ngâm một lát, sau đó kiên trì nói:

- Chúng ta đều là người ' Hành Hội ', cho nên hy vọng Ngu công tử đại biểu ' Hành Hội ' chủ trì công đạo cho chúng ta. Tùy Qua người này chưa trừ, không chỉ hao tổn lợi ích của chúng tôi, cả danh dự ' Hành Hội ' cũng bị tổn hại.

- Ông đang thuyết giáo tôi sao?

Ngu Kế Đô lạnh lùng nói, Phương Giám sợ tới mức vội vàng quỳ xuống. Trong giới tu hành không có bối phận gì, cũng không phân trưởng ấu, chỉ có cảnh giới, phân chia lực lượng, cho nên Phương Giám đối mặt với Ngu Kế Đô cao hơn hắn hai cảnh giới, chỉ có quỳ xuống, ngay cả ý nghĩ gì khác cũng không có.

Nhưng mà Ngu Kế Đô lại không có ra tay khiển trách Phương Giám, tiếp tục nói:

- Các ngươi đã là người của ' Hành Hội ', muốn tôi chủ trì công đạo, thực sự nói qua được. Đã như vầy hôm nay tôi chủ trì công đạo một hồi-- Mỗi gia tộc các người phái ra mười người có tu vị cao nhất, sau đó tập thể thảo phạt Mính Kiếm Sơn Tống gia!

- Ngu công tử, vì sao phải đánh Tống gia chứ?

Một người tu hành Trúc Cơ Kỳ khác của Phương gia hỏi.

- Không phải đánh, mà là ' thảo phạt '!

Ngu Kế Đô một ra bộ dáng bày mưu nghĩ kế, khống chế đại cục.

- Bởi vì Mính Kiếm Sơn Tống gia đã là tay sai của Tùy Qua Nhưng mà, bọn chúng từng là thành viên ' Hành Hội '. Cho nên chúng ta lấy danh hào ' thảo phạt phản đồ ' diệt Tống gia, náo chuyện này lớn thế nào, chiếm đạo lý vẫn là chúng ta; thứ hai có thể gọt đi cánh tay của tiểu tử Tùy Qua, diệt uy phong của hắn.

Đám người Phương Giám vốn có biểu hiện bất mãn với Ngu Kế Đô, nhưng mà giờ phút này nghe chủ ý của Ngu Kế Đô vẫn cảm thấy có thể thực hiện được. Vì vậy sau một lát mọi người đều hô "Ngu công tử cao minh!".

Nghe mọi người nịnh nọt, trên mặt Ngu Kế Đô càng cười đắc ý, nhưng mà trong lòng cũng đang cười lạnh. Lúc này hắn dần dần hiểu tâm tình các đại lão "Hành Hội" rồi, cũng bắt đầu giống như bọn họ, xem những người trước mắt chính là "Quân cờ". Những người này nhất định chỉ cần bị hắn điều khiển, bị hắn lợi dụng, cứ thế bị hắn cầm đi chịu chết.

Nhưng mà với chủ ý vừa rồi, bản thân Ngu Kế Đô cũng có chút dương dương tự đắc.

Thảo phạt Tống gia, đây là cớ tốt nhất.

Một quân cờ tuyệt diệu.

Xem tiểu tử Tùy Qua kia ứng phó như thế nào?

...

Sáng sớm đầu hè, Mính Kiếm Sơn cây cối xanh tốt, một mảnh sinh cơ dạt dào.

Mây mù chảy đi theo gió, mang theo hương vị thơm ngát, đó là hương trà của "Vân vụ tiên lục", người nào ngửi tinh thần cũng chấn động, cảm xúc khẩn trương hòa hoãn xuống.

Khai chiến sắp tới, thần hồn nát thần tính, trông gà hoá cuốc.

Người trên Mính Kiếm Sơn giống như khẩn trương, cảm nhận được mưa gió sắp tới.

Bởi vì người tu hành phàm là bước vào Tiên Thiên kỳ đều có giác quan thứ sáu nhạy cảm, xưng là "Linh giác ", tuy linh giác có phân cao thấp, nhưng mà đối với thời điểm nguy cơ tiến tới, đều hoặc nhiều hoặc ít có chút cảm ứng.

*****

Hôm nay loại cảm ứng nguy cơ này càng ngày càng mạnh.

Nhưng mà không có người nào tự tiện hỏi, cũng không có ai nguyện ý rời khỏi.

Hôm nay Mính Kiếm Sơn cao thủ rất nhiều, tất cả đều là dòng chính của Tùy Qua.

Mà ngay cả người Tống gia "Cỏ đầu tường" lắc lư bất định cũng biến thành người ủng hộ Tùy Qua kiên định.

Lúc này Tùy Qua, Ngưu Duyên Tranh, Hàn Côn, Tống Văn Hiên, Tây Môn Trung, Trầm Thái Sùng những cường giả Trúc Cơ Kỳ đều đứng trên đỉnh núi chính của Mính Kiếm Sơn, Tùy Qua đang nhìn phương xa, giống như chờ cái gì đó.

Vèo!

Thời điểm này một điểm chút kim quang từ xa tới gần, nhanh hơn tia chớp, lập tức xuất hiện trước mặt Tùy Qua, sau đó vững vàng lơ lửng trước mặt Tùy Qua, dùng ngữ khí cung kính nói:

- Chủ nhân, ngài sở liệu như thần, bọn chúng tới rồi.

- Bao nhiêu người?

Tùy Qua nhàn nhạt hỏi thăm.

- Trúc Cơ Kỳ có hơn bốn mươi người, Tiên Thiên kỳ mấy trăm người..

Ảnh Phong đáp:

- Cách nơi này chưa tới hai trăm dặm, tới đây rất nhanh thôi.

Đám người Ngưu Duyên Tranh nghe xong, cảm thấy hoảng sợ, càng cảm thấy lo lắng.

Nhưng Tùy Qua vẫn trấn định như cũ, nói ra:

- Cuối cùng cũng tới. Ngưu lão, ông đi tới mặt phía bắc; Hàn lão ông đi tới ngọn núi phía nam, Tây Môn Trung đi ngọn núi phía tây, tôi ở ngay chỗ này, tôi bắt đầu trùng kích Cương Khí Cảnh, ba người cùng trùng kích Trúc Cơ trung kỳ Cương Khí Cảnh! Tống lão, Trầm lão, hai người căn cơ bất ổn, tạm thời không nên trùng kích Cương Khí Cảnh, hai người còn hộ pháp bốn phía.

Đám người Ngưu Duyên Tranh lĩnh mệnh, nhao nhao ngự kiếm bay đi, đều đứng ở ngọn núi được phân công.

Tống Văn Hiên, Trầm Thái Sùng thì ngự kiếm trên không.

Tùy Qua nhìn thời gian không kém lắm, lập tức mang mảnh vỡ pháp tắc Trúc Cơ trung kỳ từ trong Hồng Mông thạch ra, sau đó dung nhập vào trong thế giới tinh thần của mình, bắt đầu "Lại" trùng kích Cương Khí Cảnh!

Đúng vậy, Tùy Qua lần thứ hai trùng kích Cương Khí Cảnh, cho dù trước khi cái kia một lần đã trùng kích thành công.

Ầm ầm!

Tùy Qua trùng kích lần thứ hai, tự nhiên là quen việc dễ làm, trong chốc lát thiên địa thay đổi bất ngờ, sấm sét vang dội, cột sáng đại biểu ngũ hành phóng lên trời.

Tùy Qua khẽ động, ba ngọn núi mặt phía bắc, mặt phía nam, mặt phía tay cũng lập tức hô ứng.

Ầm ầm! Ầm ầm!

Vốn bây giờ là sáng sớm, lập tức có cuồng phong và sấm sét kéo tới.

Trên bầu trời, mây đen cuồn cuộn, mây đen che lắp mặt trời.

Nhưng mà cột sáng ngũ hành vẫn phóng lên trời, phá mây xuyên qua bầu trời, thanh thế to lớn!

Nhất là cột sáng màu xanh ở ngọn núi chính của Mính Kiếm Sơn, uy thế mạnh nhất, cột sáng này mấy người ôm mới hết, lại phun ra từ đỉnh núi phóng tới trời cao, đâm ra lỗ thủng trong tầng mây, chẳng khác gì thanh long phi thiên.

Một người trùng kích Cương Khí Cảnh, uy thế đã hết sức kinh người, thanh thế của hắn ảnh hưởng phạm vi mấy trăm dặm.

Huống chi lúc này trên các ngọn núi của Mính Kiếm Sơn, thậm chí có bốn người đang trùng kích Cương Khí Cảnh!

Nhất là bốn cột sáng này cho dù cách xa vài trăm dặm vẫn thấy rõ.

Lúc này ngọn núi ngoại ô phía tây thành phố Minh Phủ, trong cơ quan giám sát, thành viên tổ thứ tám Long Đằng là Ngô Miện phát điên, hắn cầm điện thoại vệ tinh gào thét:

- Tổ trưởng, đúng vậy... Bốn người đang trùng kích Cương Khí Cảnh! Tất cả đều là gần Mính Kiếm Sơn! Tôi không có mộng du, tối hôm qua không uống rượu nên sinh ra ảo giác! Thật sự có bốn người đồng thời trùng kích Cương Khí Cảnh! Thiên địa linh khí chấn động vô cùng mạnh mẽ... Tổ trưởng lão đại, cầu ngài a, đổi chỗ cho tôi đi, thật con mẹ nó phiền phức mà...

Bốn người cùng trùng kích Cương Khí Cảnh, sao mà đồ sộ!

Lúc này trên ngọn núi cách Mính Kiếm Sơn hơn trăm dặm, mấy trăm người đồng thời nhìn qua phía Mính Kiếm Sơn, thần sắc cực kỳ ngưng trọng.

- Cương Khí Cảnh... Đây chính là dị tượng trùng kích Cương Khí Cảnh ah!

Trên đỉnh núi này, lão giả lẩm bẩm nói:

- Trên Mính Kiếm Sơn rốt cuộc cso bao nhiêu cường giả ngoài Trúc Cơ Kỳ? Phương Giám đạo hữu, ngươi thấy thế nào?

Một lão già khác nói:

- Thật là trùng kích Cương Khí Cảnh không thể nghi ngờ. Hơn nữa, xem điệu bộ này hẳn là có thể đột phá thành công. Mính Kiếm Sơn Tống gia cũng chỉ là thế gia tu hành bất nhập lưu, làm sao đột nhiên có nhiều cường giả Trúc Cơ Kỳ như vậy? Hơn nữa lập tức tấn chức làm Trúc Cơ trung kỳ, một khi ngưng khí thành cương, có thể lấy một chọi mười. Tình huống vì sao biến thành như vậy? Lâm đạo hữu, ngươi thấy thế nào?

- Cái này không đúng ah. Tống gia, không có khả năng có thực lực mạnh như vậy, nhất định là Tùy Qua tiểu tử kia ý định bảo vệ Tống gia. Hừ, bản nhân cho rằng chúng nên lập tức đánh Tống gia, Tùy Qua tiểu tử kia có lẽ sẽ tránh mũi nhọn, sẽ không dại dột vì một Tống gia đối nghịch với chúng ta. Ai biết hắn dám phân cao thấp với chúng ta!

Người tu hành họ Lâm nghiên răng nói ra, người này tên là Lâm Lật, hắn là chủ nhân sinh ý dược liệu trong thế tục, cho nên càng ghi hận Tùy Qua trong lòng.

- Hoặc đây là một bẩy rập!

Một người bộ dáng đạo sĩ trung niên nói ra, người này tên là Tô Trạch Du, nhìn qua chừng bốn mươi lăm tuổi, nhưng cũng đã có hơn hai trăm tuổi, cho nên gừng càng già càng cay.

- Chắc hẳn, chư vị đạo hữu cũng có suy nghĩ như ta, lúc trước đều cho rằng tiêu diệt Mính Kiếm Sơn Tống gia là chuyện dễ dàng a.

- Tô đạo hữu, ngươi có phát hiện ra cái gì sao?

Phương Giám trầm giọng nói.

- Chư vị đạo hữu, chúng ta nên đổi nơi nói chuyện đi.

Tô Trạch Du nói xong liền bay lên trời.

Phương Giám, Lâm Lật và mấy người tu hành Cương Khí Cảnh cũng theo sát phía sau.

Sau một lát chín người này bay vào sâu trong biển mây.

- Tô đạo hữu, hiện tại có thể nói thẳng rồi.

Phương Giám nói ra.

Tô Trạch Du nói:

- Các vị đạo hữu, việc này quan hệ trọng đại, cho nên ta mới không thể không cẩn thận làm việc. Nhưng mà việc này liên quan tới sinh tử tồn vong thế gia tu hành chúng ta, cho nên không thể không chú ý cẩn thận! Các vị có nghĩ tới không, vì sao hôm nay Ngu Kế Đô không có đích thân đến?

- Chắc là do Ngu công tử cho rằng chúng ta là đủ tiêu diệt Tống gia, đây là chuyện dễ như trở bàn tay.

Lâm Lật nói ra.

- Dễ như trở bàn tay sao?

Tô Trạch Du cười lạnh, nói:

- Thấy không, đối phương hiện tại đã có bốn người tu hành Cương Khí Cảnh! Nếu như trước đó ngươi cảm thấy dễ như trở bàn tay, như vậy hiện tại chỉ sợ ngươi đã không cho rằng là như vậy nha? Bốn Cương Khí Cảnh, ngươi nghĩ rằng chúng ta có thể lông tóc ít tổn thương sanb ằng Mính Kiếm Sơn thành bình địa? Nếu như Ngu Kế Đô chịu ra tay thì có thể, nhưng mà hắn dường như không có ý định tham dự. Còn nữa, Nam Cung, cửa Tây, Xuân Thân, Tần gia những gia tộc này vì cái gì không tham dự? Nếu như là chuyện diễu võ dương oai thì cũng nên lộ mặt, dệt hoa trên gấm thì có gì không thể?

Tám người còn lại trầm mặc.

Tô Trạch Du tiếp tục nói:

- Mọi người xem xem, suy nghĩ thêm một lát, lúc này rốt cuộc là người nào tham gia chinh phạt -- tất cả đều là thành viên bình thường của ' Hành Hội ' cả.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1258)