Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Tiên Thiểu - Chương 0056

Y Tiên Thiểu
Trọn bộ 1258 chương
Chương 0056: Chế biến linh dược
0.00
(0 votes)


Chương (1-1258)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

- Thu lại, mau thu lại!

Sau khi lão địa chủ xem xét, có chút khẩn trương kêu Tùy Qua cất Tam Nguyên Kinh Dịch thảo lại.

Tiền tài không để ra ngoài.

Nhất là bảo bối, càng không thể để người ngoài nhìn thấy.

Mặc dù lão địa chủ không biết Tam Nguyên Kinh Dịch thảo là cái gì, nhưng theo hắn thấy, nếu là "Tiên thảo", vậy khẳng định không giống với vật thường. Lão địa chủ không đọc nhiều sách, cho nên vẫn là người tương đối mê tín, theo hắn thấy, "tiên thảo", "tiên dược" đều là đồ của thần tiên cai quản, phàm nhân căn bản không có phúc thụ hưởng, cho dù phàm nhân có được, cũng là phúc họa tương liên, một khi bị tiên nhân thượng giới biết được, không trái khỏi tai họa.

Tùy Qua không mê tín như vậy, nhưng nhìn thấy thần tình nghiêm trọng của lão địa chủ, cũng đành phải cất Tam Nguyên Kinh Dịch thảo vào.

Lão địa chủ trầm ngâm một lát, sau đó nói:

- Vậy thì chờ đêm khuya tái phối linh dược. Dù sao vật này cũng là vật của tiên gia, cảm giác trong lòng không nỡ.

- Ông thật quá mê tín!

Tùy Qua có chút im lặng, sau đó lại nói:

- Nhưng, buổi tối chế biến linh dược cũng rất tốt, dược tính của Tam Nguyên Kinh Dịch thảo thịnh nhất là vào giờ Tý.

- Được, vậy thì đợi giờ Tý.

Lão địa chủ nói:

- Không nói nữa, cháu đi nói chuyện với Tiểu Hoa một lát đi, làm quen với nhau.

- Làm quen cái gì, ông thật sự trông mong cháu kết hôn với cô ấy sao.

Tùy Qua nói.

- Nói thật, ta vốn tính toán như vậy. Nhưng, hiện tại nếu cháu đã có được phương thuốc bí mật, ta thấy nơi nhỏ bé này không trói buộc được cháu.

Lão địa chủ thở dài nói:

- Nhưng Tiểu Hoa là đứa trẻ tốt, cho dù cháu không muốn cưới nó, cũng đừng khi dễ nó.

- Cháu sẽ xem cô ấy là muội muội?

Tùy Qua nói.

- Như vậy cũng tốt.

Lão địa chủ nói:

- Sau này hôn sự của cháu, ta không can dự vào nữa.

- Ông tuyệt đối đừng bận tâm.

Lúc này Ngưu Tiểu Hoa đang ngồi trên ghế sa *** thiêu thùa may vá, nhìn thấy Tùy Qua đi tới, nàng còn tưởng lão địa chủ đã "nói rõ tình huống" với Tùy Qua, cho nên trên mặt lại lộ vẻ thẹn thùng, không dám đưa mắt nhìn Tùy Qua.

Đối mặt với tiểu cô nương ngượng ngùng như vậy, Tùy Qua đồng học cũng không tiện sử dụng "ánh mắt sắc lang" của hắn, giả bộ là một sinh viên đại học thuần khiết, nói với Ngưu Tiểu Hoa:

- Tiểu Hoa cô nương, cô đang làm gì đấy?

- Làm giày.

Giọng nói của Ngưu Tiểu Hoa nhỏ như con muỗi.

- Giày?

Tùy Qua ngớ ngẩn hỏi một câu:

- Chân cô dài như vậy sao?

- Làm.... cho anh.

Thanh âm của Ngưu Tiểu Hoa càng thấp hơn.

Làm cho tôi?

Tùy Qua đồng học nhất thời cũng có chút cảm động.

Không cảm động không được. Tùy Qua đồng học từ nhỏ cũng không biết cha mẹ là ai, thân nhân duy nhất chính là lão địa chủ, trong nhà không có nữ nhân nào, mặc dù không thiếu ăn, không thiếu mặc, duy độc chỉ thiếu yêu. Lúc còn bé khiTùy Qua nhìn thấy mẫu thân nhà khác tự tay may giầy, áo lông cho nhi tử, trong lòng vô cùng hâm mộ, vô cùng ghen tỵ. Nhưng hắn nào biết rằng, hài tử khác cũng hâm mộ cuộc sống của hắn.

Nhưng Tùy Qua đồng học nằm mơ cũng không ngờ, hiện tại lại có một nữ nhân ngồi trước mặt làm giày cho mình.

Chốc lát sau, tâm tình của Tùy Qua mới bình phục lại, nói với Ngưu Tiểu Hoa:

- Nhìn đẹp quá, phía trên còn có một đôi vịt.

- Là đôi uyên ương.

-...

- Thêu uyên ương lên giày, làm sao mà đi?

Tùy Qua buồn bực nói.

- Không sao, tôi đã làm mấy đôi cho anh.

-...

Đúng như lão địa chủ nói, Ngưu Tiểu Hoa là một cô nương hiểu chuyện, giỏi giang, ai thấy cũng quý, hắn không đành lòng thương tổn nàng.

Thông qua nói chuyện, Tùy Qua cũng biết được gia cảnh và sinh thế của Ngưu Tiểu Hoa.

Ngưu Tiểu Hoa ở một nơi tên là Bạch Lưu Câu, cách Dũng Tuyền thôn khoảng mấy chục dặm đường, nhưng nơi này còn vắng vẻ, lạc hậu hơn Dũng Tuyền thôn rất nhiều, tư tưởng phong kiến còn sót lại rất nghiêm trọng. Nếu nói núi cao hoàng đế xa, ở Bạch Lưu Câu tất cả trật tự, đều được thành lập trên quy củ gia tộc.

Ở Bạch Lưu Câu, từ đường chính là tòa án.

Pháp lý bên ngoài có lực ảnh hưởng rất nhỏ bé ở đây.

Chính bởi vì như thế, Bạch Lưu Câu hiện giờ vẫn chú ý tôn ti nam nữ, cha mẹ chi mệnh, quy củ dòng họ.

Mặc dù năm nay Ngưu Tiểu Hoa mới mười sáu tuổi, nhưng dựa theo truyền thống ở Bạch Lưu Câu, đã đến tuổi xuất giá tòng phu, cho nên trong nhà liền thu xếp gả nàng đi. Hơn nữa, Ngưu Tiểu Hoa còn có một vị đại ca, đến nay vẫn chưa thành thân, chủ yếu vì trong nhà thiếu tiền, cho nên cha mẹ và ca ca Ngưu Tiểu Hoa tính toán gả nàng với "Giá cao", sau đó lại dùng tiền này sửa phòng và cưới vợ cho anh nàng.

Chuyện này không khác gì bán con gái.

Trong mắt rất nhiều người, đây quả thực là chuyện không bằng cầm thú, nhưng ở nơi như Bạch Lưu Câu, loại chuyện này cũng rất bình thường.

Là "nhà giàu nhất" ở Dũng Tuyền thôn, "Danh y" trong trăm dặm, Tùy Qua của nhà lão địa chủ quả thực chính là bánh trái thơm ngon trong mắt rất nhiều phụ nữ trung niên, cho nên Ngưu gia đương nhiên sai người đem hình của Ngưu Tiểu Hoa đến đưa cho lão địa chủ.

Nhưng, bởi vì trong điện thoại Tùy Qua nói không có hứng thú, cho nên lão địa chủ cũng chuẩn bị cự tuyệt chuyện này. Vừa vặn thời gian trước, lão địa chủ đi ngang qua Bạch Lưu Câu, cho nên chuẩn bị tới Ngưu gia một chuyến, thoái thác chuyện này.

Ai ngờ còn chưa tới Ngưu gia, lão địa chủ đã bị Ngưu Tiểu Hoa chặn lại. Ngưu Tiểu Hoa nói với lão địa chủ, xin hắn bất luận như thế nào cũng đáp ứng chuyện này, nếu không, cha mẹ và ca ca nàng sẽ gả nàng cho một kẻ đần ở nơi khác. Ngưu Tiểu Hoa lo lắng lão địa chủ không đáp ứng, còn nói sau khi nàng đến Tùy gia, sẽ làm nha hoàn, làm trâu làm ngựa đều được, chỉ cần không phải lấy tên đần kia.

Lão địa chủ mặc dù là một người keo kiệt, nhưng tâm địa rất tốt, không đành lòng thấy một cô nương tốt như Ngưu Tiểu Hoa rơi vào hố lửa, cho nên đáp ứng Ngưu Tiểu Hoa, sau khi đến Ngưu gia, lão địa chủ liền nhắc đến chuyện đính hôn, hơn nữa đồng ý cho lễ hỏi mười sáu vạn.

Theo lão địa chủ, mười sáu vạn là phí nuôi dưỡng trả cho cha mẹ và ca ca của Ngưu Tiểu Hoa, vừa vặn một năm một vạn.

Ngày thứ hai, nhận được lễ hỏi lão địa chủ đưa qua, người của Ngưu gia vô cùng cao hứng, lúc này bọn họ lại hận không nuôi Ngưu Tiểu Hoa thêm hai năm, như vậy, còn có thể "bán" thêm hai.

Theo phong tục của Bạch Lưu Câu, chỉ cần cha mẹ song phương gật đầu, lễ hỏi đưa tới, hôn sự xem như đã thành.

Cô nương đã gả đi, đã trở thành nước hắt ra ngoài, không còn quan hệ quá lớn với cha mẹ đẻ.

Nhưng để phòng ngừa cha mẹ, ca ca Ngưu Tiểu Hoa đổi ý, lão địa chủ còn đặc biệt kiếm hai chai rượu ngon, kính cẩn thăm hỏi Ngưu tam gia lớn tuổi nhất ở Bạch Lưu Cậu, để hương thân ở Bạch Lưu Câu cũng biết chuyện này.

Sau đó, lão địa chủ đã đưa Ngưu Tiểu Hoa về Dũng Tuyền thôn.

Chuyện chính là như vậy, mặc dù Tùy Qua đồng học không đáp ứng gì cả, nhưng theo thôn dân ở Dũng Tuyền thôn, Ngưu Tiểu Hoa chính là vị hôn thê lão địa chủ "mua cho" Tùy Qua.

*****

Cho nên, Thượng Đại Học mới muốn Tùy Qua mời uống rượu mừng.

Ngọn nguồn câu chuyện chính là như vậy.

Theo Tùy Qua đồng học thấy, lão địa chủ thật sự đã tạo ra một vấn đề khó khăn không nhỏ cho hắn.

Từ hôn sao?

Loại chuyện này không thể nghĩ đến. Một khi từ hôn, chính là đẩy Ngưu Tiểu Hoa vào tuyệt lộ, sau khi trở về, cô nương ấy căn bản không thể lấy người khác, hơn nữa còn bị mọi người ghẻ lạnh.

Kéo dài sao?

Làm như vậy cũng không thỏa đáng. Làm trễ nãi tuổi thanh xuân của con gái nhà người ta, như vậy không khác gì cầm thú.

Kết hôn?

Cũng không được. Tình cảm không xếp đặt như vậy, huống chi Tùy Qua đồng học cũng không muốn bị buộc cổ sớm như vậy.

Thử nghĩ xem những mỹ nhân như Đường Vũ Khê, Lam Lan, Thẩm Quân Lăng sẽ thế nào.

- Tiểu Hoa, ban đầu cô cũng không biết hình dạng của tôi trông thế nào, làm sao lại đáp ứng đến nhà chúng ta?

Tùy Qua chợt nói:

- Chẳng lẽ cô không sợ tôi cũng là một kẻ ngu?

- Kẻ ngu có thể học đại học sao?

Tiểu Hoa thản nhiên mỉm cười.

- Tiểu Hoa, cô cũng muốn học đại học sao?

Tâm niệm Tùy Qua vừa động, chợt hỏi.

Ngưu Tiểu Hoa đột nhiên có chút bối rối, ngón tay cũng bị kim đâm rách, nói:

- Tùy đại ca, anh... Có phải anh chê tôi văn hóa thấp không? Anh yên tâm, tôi tự biết, tôi không xứng với anh. Anh cứ coi tôi như là một... nha hoàn là được rồi, tôi chỉ cần có một nơi an thân, những thứ khác, tôi không dám nghĩ.

Nha hoàn?

Tùy Qua không ngờ Ngưu Tiểu Hoa lại đánh giá mình thấp như vậy, không biết Bạch Lưu Câu rút cuộc là nơi như thế nào, xem ra sau này có cơ hội, phải đến đó một chuyến.

- Tiểu Hoa, cô suy nghĩ nhiều rồi.

Tùy Qua bình tĩnh nói:

- Cô là một cô nương tốt, tôi nào dám ghét bỏ cô. Ngoài ra, cô cũng đừng hạ thấp mình như vậy. Chúng ta chỉ vừa quen biết, cuộc sống còn rất dài, tương lai có thể phát triển như thế nào, không ai biết được. Nhưng cô tới nhà chúng tôi, cũng không phải là nha hoàn, lại càng không là người giúp việc. Ít nhất, hiện tại cô có thể làm muội muội của tôi.

Tiểu Hoa đưa mắt nhìn Tùy Qua, trong ánh mắt tràn đầy cảm kích và vui sướng.

Từ đôi mắt trong veo của Ngưu Tiểu Hoa lăn xuống mấy giọt nước mắt.

"Tùy đại ca", thật đúng là một người tốt.

Tùy Qua không ngờ mấy câu nói của mình lại khiến Tiểu Hoa xúc động như vậy, cười nói:

- Đừng suy nghĩ nhiều, ngón tay cô bị kim đâm rồi, cẩn thận kẻo nhiễm trùng, để tôi đi lấy rượu rửa.

- Không sao, tôi hút một chút là được.

Ngưu Tiểu Hoa nói, đưa ngón tay lên miệng mút.

Tùy Qua vội vàng dời tầm mắt, động tác này của Ngưu Tiểu Hoa, thật sự quá mê người.

- Thật ra, tôi rất muốn đi học.

Qua một hồi, Ngưu Tiểu Hoa nói:

- Nhưng anh tôi nói, con gái học nhiều cũng vô dụng, chỉ cần biết chữ, biết tiền là được.

- Hắn biết cái gì!

Tùy Qua hừ lạnh nói.

- Cô muốn đi học, vậy thì học đi.

Tùy Qua lại nói:

- Trong phòng tôi còn một số sách giáo khoa, bình thời không có chuyện gì, cô hãy lấy ra học. Nếu như cô thật sự có hứng thú, sau này nô gia còn có thể đưa cô học đại học. ------------

Buổi tối, ở hậu viện Tùy gia, trăng treo trên cao.

Lão địa chủ và Tùy Qua ngồi bên cạnh cái bàn đá.

- Cháu cổ động Tiểu Hoa đi học sao?

Lão địa chủ hỏi.

- Không phải là cổ động, mà là cô ấy hi vọng được đi học.

Tùy Qua nói.

- Ài, cháu không hiểu đâu, nữ nhân quá thông minh, cũng không tốt.

- Kinh nghiệm của ông rất phong phú sao?

Tùy Qua nói:

- Còn không phải là quang côn.

- Tiểu tử ngươi dám mạnh miệng với ta!

Lão địa chủ cả giận nói:

- Nếu không phải vì tiểu tử ngươi, không chừng hiện tại ta đã có một đoàn thê thiếp rồi.

- Ông thật sự cho mình là lão địa chủ sao.

Tùy Qua nói:

- Nhưng, ông là một gia gia tốt.

- Vuốt đuôi ít đi.

Lão địa chủ nói:

- Cái chân của ta thật sự có thể trị sao?

- Nếu không thể trị... , cũng không gọi là linh dược.

Tùy Qua nói.

- Vậy được. Dược liệu chuẩn bị đầy đủ rồi chứ?

- Đủ rồi.

- Giờ Tý sắp đến rồi, động thủ đi.

Lão địa chủ nói:

- Để ta tận mắt nhìn xem, cái gì là linh dược chân chính!

- Được.

Tùy Qua lấy dược liệu phụ trợ ra ngoài, sau đó đổ vào trong bình thuốc, dùng sức đảo mấy cái, dễ dàng đảo dược liệu bên trong thành bột vụn. Sau đó, hắn lấy ra một cái hộp gỗ, lấy một ít nhánh Tam Nguyên Kinh Dịch thảo ra ngoài, cầm trong tay, lấy một chiếc lá thông đính vào chỗ hệ rễ phân nhánh ba đường của Tam Nguyên Kinh Dịch thảo.

Ba rễ cây đan xen, chồng chéo với nhau, đột nhiên mở ra, sau đó, phần đáy của ba rễ cây, thẩm thấu ra một loại chất lỏng trong suốt, đây cũng là huyết thanh do dược lực và linh tính của Tam Nguyên Kinh Dịch thảo ngưng tụ mà thành, bị Tùy Qua dùng Ất Mộc Thần Châm bức ra ngoài.

Từng giọt, chậm rãi rơi vào trong bình thuốc, hòa lẫn với những dược liệu khác.

Không cần đan hỏa, cũng không cần nước tiên, một chiếc lá thông, đã ép toàn bộ dược lực và linh tính của linh thảo ra ngoài.

Đợi sau khi Tam Nguyên Kinh Dịch thảo phun ra đủ huyết thanh, Tùy Qua mới tháo lá thông, thả lại vào trong hộp gỗ.

Ba đường rễ cây của Tam Nguyên Kinh Dịch thảo một lần nữa va chạm, đan xen với nhau, chỉ là nhỏ hơn trước một vòng, hơn nữa cũng không có linh tính như lúc trước.

Tùy Qua không để ý đến biến hóa của nhánh cây Tam Nguyên Kinh Dịch thảo, tập trung chú ý vào trong bình thuốc, hắn đặt bình thuốc trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng xoay tròn, đung đưa, đợi huyết thanh của Tam Nguyên Kinh Dịch thảo hoàn toàn hòa tan với các dược liệu khác.

Ước chừng qua một khắc, Tùy Qua ngưng xoay tròn bình thuốc, hơi khẩn trương và kích động mở nắp bình thuốc.

Huyết thanh linh thảo trong bình thuốc đã đọng lại, dưới đáy bình, xuất hiện một lớp thuốc mỡ đen thui.

Mặc dù màu sắc rất xấu, nhưng khi mở nắp, lại có mùi thơm lạ lùng xông vào mũi.

Tùy Qua cũng không muốn chờ dược lực tiêu tán, lấy thuốc mỡ từ trong bình thuốc, bôi lên chiếc chân què của lão địa chủ.

- Rắc.

Chỉ chốc lát sau, trong đùi phải của lão địa chủ truyền đến một tiếng vang kỳ quái, giống như thanh âm xương cốt sinh trưởng.

Sau đó toàn thân đau đớn.

Lão địa chủ hét thảm một tiếng, ngất luôn tại chỗ!

Sáng sớm ở sơn thôn, không khí vô cùng trong lành.

Trong trạch viện Tùy gia, Tùy Qua cả đêm không ngủ, canh giữ trước giường lão địa chủ.

Tối hôm qua sau khi xoa linh dược cho lão địa chủ, lão địa chủ đã trực tiếp ngất đi, lúc ấy Tùy Qua thực sự sợ hết hồn, còn tưởng rằng linh dược này có vấn đề, hại chết lão địa chủ.

May là, rất nhanh Tùy Qua xác minh được nguyên nhân: lão địa chủ chẳng qua đau quá ngất đi, không có gì lo ngại. Dược hiệu của linh dược hoàn toàn không có vấn đề, chỉ vì liều thuốc có chút lớn, dược tính linh dược quá mạnh, tạo thành sinh trưởng quá mạnh bên trong xương đùi của lão địa chủ, cho nên sinh ra đau đớn khủng khiếp, mới trực tiếp khiến lão địa chủ đau quá ngất đi.

Cuối cùng, linh dược tuyệt đối không có vấn đề, mà là Tùy Qua đánh giá thấp uy lực của linh dược, gia tăng liều thuốc, mới tạo thành bi kịch của lão địa chủ.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1258)