Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Tiên Thiểu - Chương 0061

Y Tiên Thiểu
Trọn bộ 1258 chương
Chương 0061: Một cái bạt tai bốn mươi vạn
0.00
(0 votes)


Chương (1-1258)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Lý Minh Ý không biết Tùy Qua có ý gì, cũng không dám nói láo:

- Tính cả tiền thưởng, một tháng hơn sáu ngàn.

Tùy Qua suy nghĩ một lát, nói:

- Một tháng sáu ngàn, một năm bảy vạn, mười năm chính là bảy mươi vạn. Mẹ của anh dưỡng dục anh hai mươi năm, hiện tại, anh lấy mười năm tiền lương báo đáp công ơn nuôi dưỡng của bà đi.

- Ngài muốn bảy mươi vạn?

Lý Minh Ý sợ hãi nói. Mặc dù hắn tỏ thái độ bao nhiêu tiền cũng trả, nhưng không ngờ Tùy Qua đồng học lại ra giá cao như vậy.

- Tùy tiên sinh, tôi... Tôi không có bảy mươi vạn.

Lý Minh Ý thấp giọng nói:

- Không biết có thể trả góp hay không?

- Trả góp?

Tùy Qua thấy buồn cười:

- Bác sĩ Lý, bệnh viện các vị khám bệnh cho người ta, cũng có thể để bệnh nhân trả góp sao? Làm sao tôi nghe nói, chỉ cần không có tiền, sẽ cho người dừng thuốc, để bệnh nhân xuất viện?

Lý Minh Ý đỏ mặt, nói:

- Tùy tiên sinh, nhưng... Tôi thật sự không có cách nào chuẩn bị nhiều tiền như vậy.

- Hiện anh còn một căn phòng mới ở đường Thúy Hoa mà.

Tùy Qua cũng không ngại châm biếm Lý Minh Ý:

- Với giá thị trường hiện tại, ít nhất nó cũng trị giá 120 vạn, mặc dù anh mới chỉ thanh toán một nửa, nhưng sau khi thế chấp, chuẩn bị năm sáu chục vạn vẫn không thành vấn đề.

- Căn phòng ở đường Thúy Hoa... Làm sao ngài biết?

Lý Minh Ý nhìn Tùy Qua giống như quái vật.

- Tôi có đường dây của mình.

Tùy Qua nói.

- Cái đó là... phòng cưới của tôi.

Lý Minh Ý thống khổ nói, nếu như mất đi căn nhà này, hắn biết hậu quả là cái gì. Không có nhà, căn bản đừng nghĩ tới chuyện kết hôn.

- Tôi biết.

Tùy Qua nói:

- Cho nên, hiện tại anh chỉ cần lựa chọn đơn giản. Hoặc là, để cho mẹ anh ngồi xe lăn, anh ôm vợ thoải mái ở nhà; hoặc là, mẹ anh khỏi hẳn, anh mất nhà. Bây giờ có phải anh rất căm tức, rất ảo não, rất hận tôi đúng không?

Căm tức, ảo não, oán hận... Những từ ngữ này, lúc buổi sáng Lý Minh Ý từng nói với Tùy Qua. Ai ngờ, báo ứng khó chịu, báo ứng tới quá nhanh, phủ xuống đầu Lý Minh Ý.

Không sai, Lý Minh Ý hiện tại, đích xác là ảo não muốn chết. Lần này hắn không phải là không ăn trộm được gà còn mất nắm gạo, mà là không ăn trộm được gà còn bị ông chủ bắt được. Bảy mươi vạn, phòng cưới, trong nháy mắt, trở thành vật trong túi người khác.

- Làm sao, rất khó lựa chọn?

Tùy Qua bình thản nói:

- Bệnh tình mẹ anh còn có thể chống đỡ mấy ngày mới chuyển biến xấu, hay như vậy đi, tôi cho anh ba ngày suy nghĩ, chuẩn bị tiền.

Nói xong, Tùy Qua chuẩn bị bước ra ngoài phòng bệnh.

- Tùy tiên sinh, xin chờ một chút....

Lúc này Lý Minh Ý đưa ra quyết định vô cùng khó khăn:

- Tôi lập tức đi tìm người thế chân căn phòng!

- Tôi không cho phép!

Lúc này, cửa phòng bệnh đột nhiên vang lên giọng nói của một nữ nhân, nàng nổi giận đùng đùng chạy vào, chỉ vào mặt Lý Minh Ý mắng:

- Lý Minh Ý, tên súc sinh, khốn kiếp! Buổi sáng ở trên giường anh còn anh anh em em với tôi, chỉ chớp mắt anh đã dám thế chân phòng cưới của tôi rồi, anh... Anh không phải là người!

- Từ Lỵ --

Lý Minh Ý nói với cô hộ lý đanh đá:

- Đã không có đường thương lượng rồi, anh đã quyết định. Nếu không thế chân căn phòng, đôi chân của mẹ sẽ không cứu được!

- Không cứu được thì thế nào! Bà ấy không có chân, còn có thể ngồi xe lăn, nếu anh không có phòng, anh chỉ có thể làm quang côn cả đời, anh sẽ phải đoạn tử tuyệt tôn!

Cô hộ lý chua ngoa gầm hét.

- Phòng ốc của tôi, tôi muốn xử lý như thế nào, không quan hệ đến cô.

Lý Minh Ý tàn nhẫn nói:

- Bây giờ cô còn chưa phải thê tử của tôi, không có có quyền can thiệp vào quyết định của tôi.

- Được! Tên khốn khiếp Lý Minh Ý nhà anh, mắt tôi đúng là bị mù, mới yêu loại người như anh. Kết hôn cái đầu anh! Khốn kiếp, anh đi chết sao đi.

Cô hộ lý cay cú tiện tay cầm bình hoa trên bàn, hung hăng đập về phía Lý Minh Ý.

Ầm!

Bình hoa đập lên trán Lý Minh Ý vỡ vụn, để lại mấy vệt máu đỏ sẫm.

Cô hộ lý cũng không thèm nhìn Lý Minh Ý, hầm hầm bỏ chạy khỏi phòng bệnh.

Lý Minh Ý lấy một khối băng gạc, đè xuống vết thương trên trán, nói với Tùy Qua:

- Tùy tiên sinh, ngài yên tâm, tôi sẽ đi chuẩn bị tiền.

- A Lý, con chờ một lát.

Lúc này, Lý mẫu lớn tiếng gọi Lý Minh Ý quay lại, sau đó đưa mắt nhìn về hướng Tùy Qua:

- Tiểu tiên sinh, mặc dù cậu còn trẻ tuổi, nhưng A Lý mời cậu tới đây chữa bệnh cho tôi, hiển nhiên là y thuật cao cường. Trung y là một ngành coi trọng truyền thống, càng coi trọng tài đức vẹn toàn, người có y thuật càng cao, y đức cũng rất cao. Nhưng tiểu tiên sinh tựa hồ quên mất lời dạy của cổ nhân "đại y chân thành". Nếu như trung y đều ham lợi giống như ngài, cho dù y thuật siêu quần, cũng đừng mơ tưởng được bệnh nhân tôn kính.

- A Lý, căn phòng đó con không cần thế chân! Con đưa vị tiểu tiên sinh này đi đi, ta không cần hắn chữa bệnh cho ta.

Lý mẫu lại chuyển sang nói với Lý Minh Ý.

- Mẹ --

Lý Minh Ý lo lắng Tùy Qua sẽ bỏ đi, vội vàng khuyên nhủ Lý mẫu từ bỏ suy nghĩ này, vừa tỏ vẻ hắn nhất định sẽ chuẩn bị tiền cho Tùy Qua.

Tùy Qua cũng không có ý tứ lập tức rời đi, mà nói với Lý mẫu:

- Lão thái thái, tôi thấy bà cũng là người hiểu chuyện. Tốt lắm, hôm nay bà hãy giúp tôi giải quyết chút ân oán giữa tôi với nhi tử bà.

Tùy Qua kể lại mọi chuyện giữa hắn và Lý Minh Ý cho Lý mẫu nghe.

Sau khi nghe xong, Lý mẫu thở dài một tiếng, sau đó nói với Lý Minh Ý:

- A Lý, con tới đây.

Lý Minh Ý không dám làm trái với ý tứ của mẫu thân, đành phải đi tới, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường bệnh của Lý mẫu.

- Quỳ xuống!

Lý mẫu lạnh lùng nói.

Lý Minh Ý sợ hết hồn, sau khi thoáng do dự, vẫn ngoan ngoãn quỳ gối xuống trước mặt mẫu thân.

Dù sao, hôm nay Lý Minh Ý đã quỳ xuống trước mặt Tùy Qua, lúc này cũng không cần quỳ xuống trước mặt Tùy Qua một lần nữa.

- Nhích tới gần một chút.

Lý mẫu lại nói.

Lý Minh Ý không thể làm gì khác hơn xê dịch trên mặt đất.

Bốp!

Đúng lúc này, Lý mẫu nằm trên giường bệnh đột nhiên hung hăng tát cho Lý Minh Ý một bạt tai.

Một cái bạt tai rất thanh thúy, rất vang dội.

Giống như Lý mẫu đã dùng hết khí lực toàn thân vứt ra cái bạt tai này, tựa hồ bà hy vọng có thể dùng cái bạt tai này thức tỉnh Lý Minh Ý.

Lý Minh Ý bị ăn một bạt tai, nhất thời sững sờ.

- Báo ứng! Đây chính là báo ứng!

Lý mẫu đấm ngực thở dài nói:

- A Lý, ba con sớm qua đời, mẹ một mình ngậm đắng nuốt cay dưỡng dục con hai mươi năm, không ngờ mẹ nuôi mà không dạy, lại khiến con biến thành một người ích kỷ, ham lợi, không có đức hạnh như vậy! Mẹ thật hổ thẹn với ba con. Cái bạt tai này, hy vọng có thể thức tỉnh con. Không nói nữa, mau đi chuẩn bị tiền đi, đây đều là báo ứng. Huống chi, cô gái Từ Lỵ này, trước kia mẹ không nói gì, nhưng hôm nay con cũng thấy rõ bộ mặt thật của cô ta, không thể là cùng cam cộng khổ.

*****

- Mẹ, con biết rồi.

Lý Minh Ý gật đầu đứng dậy, ra khỏi phòng bệnh, tìm người thế chân căn phòng.

Tùy Qua lấy ra mấy cây Cửu diệp huyền châm tùng, chuẩn bị chữa chân cho Lý mẫu.

Với tình huống bây giờ của Lý mẫu, tuyệt đối không thể dùng mấy tờ thuốc dán là có thể chưa khỏi, phải đả thông kinh mạch tắc nghẽn trên hai chân mới được. Nếu Tùy Qua còn ở Tôi Thể kỳ, đối mặt với tình huống như thế, sợ rằng còn có chút khó giải quyết, nhưng hiện tại Tùy Qua đã luyện được vài tia chân khí, dùng chân khí phối hợp Cửu diệp huyền châm tùng đả thông kinh mạch, có lẽ là chuyện dễ như trở bàn tay.

Dù sao, chân khí trong kinh mạch Tùy Qua, là hấp thu nguyên khí cỏ cây luyện hóa mà thành, là chân khí thuộc tính mộc tinh khiết nhất, có năng lực chữa trị cực mạnh, nếu như không phải mới bước chân vào con đường Luyện Khí kỳ, Tùy Qua chỉ dùng chân khí bản thân, là có thể đả thông kinh mạch của Lý mẫu.

Mặc dù chuyện này rất dễ dàng, nhưng là ngườ có trách nhiệm với bệnh nhân, Tùy Qua cũng không dám phớt lờ, vô cùng cẩn thận khơi thông kinh mạch cho Lý mẫu.

Lý Minh Ý sốt ruột cứu mẹ, chỉ cần một canh giờ, đã thế chấp xong phòng, sau đó đưa chi phiếu bảy mươi vạn tới trước mặt Tùy Qua.

Khi Lý Minh Ý đưa tấm chi phiếu này cho Tùy Qua, cả hai tay bất giác run rẩy.

Lý Minh Ý hoàn toàn không ngờ rằng, lần này nóng đầu, lại phải trả giá lớn như vậy.

Toàn bộ tài sản, tựa hồ cũng rời bỏ hắn mà đi, thậm chí cả vợ chưa cưới cũng không còn.

Hai bàn tay trắng.

Chân mẹ Lý Minh Ý đã khỏi, nhưng hắn nghĩ, nếu như không phải vì hắn tham lam, đôi chân của mẹ hắn vốn cũng sẽ không có đại sự gì.

Tùy Qua nhìn thấy Lý Minh Ý vô cùng đau khổ, nói:

- Tài khoản ngân hàng của anh là bao nhiêu?

- Tài khoản ngân hàng?

Lý Minh Ý không hiểu nói.

- Tôi sẽ trả lại anh bốn mươi vạn.

Tùy Qua cười nhạt:

- Gửi số tài khoản đến điện thoại của tôi.

- Tại sao?

Lý Minh Ý nghi ngờ nói.

- Bởi vì cái bạt tai vừa rồi của mẹ anh.

Tùy Qua nói.

Mới vừa rồi Lý mẫu đánh con một bạt tai, đúng là đánh rất thoải mái, điều này làm cho tâm tình của Tùy Qua tốt lên rất nhiều. Hiện tại hắn cũng không thiếu tiền, yêu cầu Lý Minh Ý trả tiền, chẳng qua cũng chỉ vì muốn cho hắn một bài học mà thôi. Cho nên, tâm tình của hắn thư sướng rồi, trả lại Lý Minh Ý bốn mươi vạn cũng không có gì.

Sau khi nói xong, Tùy Qua hiên ngang rời đi, trước con mắt kinh ngạc của Lý Minh Ý.

- Mẹ, vừa rồi con không nghe lầm chứ... Hắn thật sự sẽ trả lại bốn mươi vạn cho con?

Lý Minh Ý ngạc nhiên nói, hiển nhiên hắn không ngờ Tùy Qua cầm tiền rồi lại chịu phun ra như vậy. Nếu đổi lại là hắn, chỉ sợ sẽ không có lòng tốt như vậy. Huống chi, nếu như Tùy Qua thật sự trả lại bốn mươi vạn, hắn mượn thêm ít tiền xung quanh, không chừng còn có thể giữ được căn phòng của hắn.

- Con không nghe nhầm.

Lý mẫu nói.

- Nói như vậy, cái bạt tai vừa rồi của mẹ trị giá bốn mươi vạn?

Lý Minh Ý nói, vẻ mặt có chút hối hận:

- Sớm biết như vậy... , mẹ nên đánh con thêm một bạt tai, không chừng sẽ không mất tiền.

Bốp!

Vừa mới dứt lời, Lý mẫu lại tặng thêm một cái bạt tai cho Lý Minh Ý trên mặt:

- Lòng tham chưa dứt! Xem ra con đúng phải nhận thêm một bạt tai nữa!

Lý Minh Ý thầm than một tiếng xui xẻo, nhưng hắn cũng biết lời của mẫu thân không phải không có lý, nếu như lần này không phải mình tham lam, làm gì vướng phải tình cảnh hiện tại. Sau khi suy nghĩ, Lý Minh Ý lấy điện thoại ra gọi:

- Phùng lão bản, tôi không cần cổ phần nữa... phương thuốc cao dán kia, tôi vô phúc tiêu thụ!

- Này, Tùy Qua. Có phải cậu bị bệnh hay không?

Khi cùng ăn cơm trưa, Giang Đào không nhịn được hỏi.

Cao Phong và Liễu Tiểu Đồng cũng đồng loạt nhìn Tùy Qua, tựa hồ rất đồng ý với quan điểm của Giang Đào.

- Các cậu mới bị bệnh.

Tùy Qua liếc ba người nói.

- Đừng nói như vậy, cậu ấy chỉ quan tâm đến sức khỏe của cậu thôi.

Cao Phong nói:

- Cậu nói xem, thời gian trước lượng cơm của cậu, ba người chúng tôi cộng dồn lại cũng không so sánh nổi, nhưng bây giờ nhìn xem, hàng ngày cậu ăn cái gì? Sợi củ cải, rễ củ cải, vỏ củ cải, ngay cả lá củ cải cậu cũng ăn, có phải cậu sắp biến thành thỏ rồi hay không!

Thì ra, ba người Cao Phong đều ngộ nhận Tam Nguyên Kinh Dịch thảo là là cây củ cải.

- Ngạc nhiên lắm sao! Nói cho các cậu biết, đây là mình đang dọn dẹp dạ dày mà thôi.

Tùy Qua nói, lại ăn thêm một miếng củ cải.

- Miếng củ cải này rút cuộc có cái gì ngon chứ!

Giang Đào nói:

- Cho mình một miếng.

Tùy Qua cũng tiếc rẻ, đưa cho Giang Đào một miếng.

Giang Đào để trong miệng nhai, sau đó nói:

- Hương vị ngọt ngào, nhiều nước, ngon miệng... Nhưng, vẫn chỉ là củ cải mà thôi.

- Nói nhảm, không phải là củ cải, cậu cho là cái gì

Tùy Qua bình thản nói.

Nhưng, sau khi Giang Đào ăn xong, lại xảy ra một chút biến hóa. Khi hắn ăn hết miếng củ cải này, đột nhiên phát hiện mình giống như no rồi, trên bàn còn món thịt kho tàu và thịt bò, thế nhưng không thể khiến hắn thèm thuồng.

Sau bữa cơm trưa, Tùy Qua nằm trên giường, dùng phương pháp thổ nạp trong Thần Nông tiên thảo bí quyết luyện khí. Luyện khí, cũng không nhất định phải ngồi, chỉ cần có thể tĩnh tâm ngưng thần, hô hấp thổ nạp đúng cách cũng đủ.

Trong lúcTùy Qua hít vào thởr a, linh khí giữa thiên địa và nguyên khí cỏ cây trong cây củ cải từ từ dung hợp trong bụng, tạo thành các tia khí tức có linh tính, du tẩu trong kinh mạch, vận hành một chu thiên, cuối cùng quay trở về đan điền ----đây chính là chân khí.

Mỗi một lần hô hấp thổ nạp, chân khí trong đan điền của Tùy Qua sẽ tăng cường từng chút một.

Toàn thân Tùy Qua đắm chìm trong hô hấp thổ nạp, cảm thụ được từng điểm chân khí trong đan điền cường đại lên, giống như ngủ thiếp đi.

Xế chiều có hai tiết thể dục.

Nhưng ba người cùng phòng thấy Tùy Qua "ngủ", cũng không quấy rầy hắn.

Lúc ra cửa, Giang Đào tiện tay, lấy hơn non nửa túi củ cải còn lại của Tùy Qua.

Sau đó, ba tên vội vàng chạy đến sân thể dục.

Trên đường đi, Cao Phong hỏi:

- Giang Đào, cậu lấy bao củ cải của Tùy Qua làm gì, định làm nước trái cây sao?

- Tiểu tử này, cậu không biết củ cải này ăn rất ngon, cảm giác giống như nước trái cây, khó trách Tùy Qua ngày nào cũng ăn.

Giang Đào nói:

- Mình đoán có thể là loại sản phẩm mới, bằng không cậu nếm thử xem.

- Được, để mình nếm thử, xem cây củ cải này rút cuộc có gì bất đồng.

Cao Phong tiện tay nhặt lấy hai miếng.

- Vậy mình cũng nếm thử.

Liễu Tiểu Đồng cũng không khách khí, nghe thấy Cao Phong và Giang Đào nói cây củ cải này có mùi vị rất ngon, hắn cũng lấy mấy miếng.

Ba người vừa đi vừa ăn, cho đến khi đến sân thể dục.

Bíp bíp! Bíp bíp!

Ba người vừa đến nơi, tiếng còi tập hợp cũng vang lên.

Bọn họ vội vàng đứng thành hàng.

Tiết học này là tiết bóng rổ, sau khi tập hợp, thầy giáo thể dục bắt đầu giảng giải động tác ném rổ mấu chốt.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1258)