Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Tiên Thiểu - Chương 0634

Y Tiên Thiểu
Trọn bộ 1258 chương
Chương 0634: Trần Mã Khả gặp chuyện không may
0.00
(0 votes)


Chương (1-1258)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Trầm Quân Lăng nói:

- Sớm làm chuyện này rõ ràng đi, em cũng đi công ty làm việc. Nếu không sẽ phụ danh xưng ' trợ thủ đắc lực ' này đấy.

Trầm Quân Lăng dừng xe ven đường, Tùy Qua nói một tiếng "Thu ", lập tức kéo Trầm Quân Lăng vào trong Hồng Mông.

Sau đó tinh thần lực của Tùy Qua cũng tiến vào trong Hồng Mông thạch.

Tùy Qua tâm niệm khẽ động, bọc lấy "Quan tài" chuyển tới tước mặt mình, sau đó dùng ánh sáng Động Minh Thảo chiếu sáng, nữ quỷ xuất hiện rõ ràng trước mặt Tùy Qua cùng Trầm Quân Lăng.

Mà trong tay Trầm Quân Lăng cũng cầm máy phiên dịch.

- Mỹ nữ, xin hỏi cô tên gì?

Tùy Qua hỏi thăm.

Máy phiên dịch nhanh chóng có tác dụng, lời nói của Tùy Qua nhanh chóng biến thành "Y y nha nha".

Nhưng mà nữ quỷ dường như nghe hiểu, y y nha nha nói vài lời, máy phiên dịch vang lên âm thanh "Cốc cốc":

- Tôi tên Cốc Ngạn Tuyết, xin hỏi công tử, hiện tại là bao giờ?

- Công nguyên năm 2012.

Tùy Qua bình tĩnh nói.

Nữ quỷ rất mờ mịt, hiển nhiên không biết năm 2012 là ngày tháng năm nào, lại nói:

- Thiên hạ này ai là hoàng đế?

- Đế? Hoàng đế sao?

Tùy Qua cười cười, nói:

- Hoàng đế đã bị cách mạng khai trừ rồi, hiện tại đã không còn đế vương.

- Cái gì!

Nữ quỷ rất hoảng sợ, nói:

- Cái này... Làm sao có thể?

- Không có gì không có khả năng, hiện tại đã không còn đế vương.

Tùy Qua nói ra:

- Cốc tiểu thư, xin hỏi cô khi đó là người ở đâu?

- Tôi là người Đông Châu!

Nữ quỷ nói ra.

- Đông Châu? Đó là nơi nào?

Tới phiên Tùy Qua không hiểu ra sao!

- Vẫn do em hỏi đi.

Trầm Quân Lăng nói ra:

- Cốc tiểu thư, cô nói kinh nghiệm của cô trước đi.

- Tốt.

Nữ quỷ ngẫm lại, sau đó nói:

- Tôi là con gái thành chủ Thần Mộc Thành Đông Châu quốc, cái tên Thần Mộc Thành đó là vì chúng tôi sống dưới tán của một cây thần mộc, trong thành dân phong thuần phác, mỗi người cơm no áo ấm. Uy hiếp duy nhất chính là hoang thú ngoài thành, những hoang thú này có nanh vuốt sắc bén, lại biết phun sương phun lửa, phi thường lợi hại. Cho nên đại bộ phận nam nhân trong thành đều là binh sĩ, săn giết những hoang thú này, dùng thịt chúng làm thức ăn, da lông chế thành quần áo...

Nữ quỷ nói thế, đối với Tùy Qua mà nói đây chẳng khác đầm rồng hang hổ.

Thật lâu, Tùy Qua không nhịn được nhìn Trầm Quân Lăng hỏi một câu.

- Tiểu Quân Quân, em tin rằng cô ta nói tiếng Hoa Hạ cổ sao?

Tùy Qua đã có suy nghĩ giúp nữ quỷ Cốc Ngạn Tuyết hiểu ra thế giới quan hệ tại, nhưng mà nàng thật sự không cách nào dung nhập vào, bởi vì Tùy Qua phát hiện Cốc Ngạn Tuyết nói nơi mà nàng ở, những nhân vật này hắn căn bản không có ấn tượng gì, thậm chí hoàn toàn không có chút liên hệ với hiện tại.

Thậm chí Tùy Qua cũng hoài nghi Cốc Ngạn Tuyết có phải đầu óc có vấn đề hay không, bởi vì Cốc Ngạn Tuyết nói khi nàng chết, nàng đã một trăm bốn mươi mốt tuổi. Tùy Qua xem ra, thi thể nữ quỷ này chỉ chừng hai mươi lăm, làm sao có thể là một trăm bốn mươi mốt tuổi chứ.

Cho nên Tùy Qua nhẫn nại nghe Cốc Ngạn Tuyết nói một ít chuyện của nàng, rốt cục nhịn không được hỏi:

- Cốc tiểu thư, cô nói lúc cô chết đã có một trăm bốn mươi mốt tuổi, điều này sao có thể chứ? Cô thật sự là người tu hành sao?

- Như thế nào không có khả năng?

Cốc Ngạn Tuyết ngược lại hiếu kỳ nói:

- Người Thần Mộc Thành của chúng tôi, chỉ cần không phải uổng mạng, đại bộ phận có thể sống hơn ba trăm tuổi, hơn nữa ngươi sống từ tám trăm tới một ngàn tuổi cũng không ít.

- Cái gì!

Tùy Qua vốn cả kinh, sau đó nhìn Trầm Quân Lăng, nói:

- Cô ta ở nơi nào, không phải ở sao Hỏa chứ?

- Chớ nói nhảm.

Trầm Quân Lăng nói:

- Người ta sao có thể sống ở sao Hỏa chứ!

- Vậy tại sao những gì cô ta nói sao anh không hiểu gì cả? Em cho anh biết đi, triều đại nào mà có Đông Châu quốc, có triều đại nào có người sống ba trăm tuổi không?

Tùy Qua phiền muộn nói:

- Hơn nữa, những lời cô ta nói chẳng khác gì từ sao Hỏa xuống.

- Được, anh đừng phàn nàn, chậm rãi trao đổi với cô ta đi.

Trầm Quân Lăng ngẫm lại, nói ra:

- Vi xác định cô ta có phải ' người sao Hoả ' hay không, kỳ thật cũng rất đơn giản, bởi vì luôn luôn một ít gì đó, từ cổ chí kim không thay đổi.

Nói xong, Trầm Quân Lăng dùng máy tính bảng hiện ra hình mặt trăng, đưa cho Cốc Ngạn Tuyết hỏi:

- Nhìn thấy chưa?

- Đây là nguyệt cung.

Cốc Ngạn Tuyết gật đầu nói nói.

Trầm Quân Lăng đắc ý nháy mắt với Tùy Qua mấy cái, mới nhìn Cốc Ngạn Tuyết nói:

- Biết rõ nguyệt cung là nơi nào không?

- Nghe phụ thân nói, đó là cung điện tiên nhân ở lại, nhưng mà rất lạnh rất lạnh.

Cốc Ngạn Tuyết nói.

- Như vậy, cô nhìn thấy chưa?

Trầm Quân Lăng lại đưa ra hình ảnh bắc đẩu thất tinh.

- Đây là thìa tinh.

Cốc Ngạn Tuyết lại nói, sau đó kỳ quái nhìn qua máy tính bảng trong tay Trầm Quân Lăng, nói:

- Đây là bảo bối gì, thật sự rất thần kỳ a.

- Thứ này gọi là máy tính bảng.

Trầm Quân Lăng lại nói:

- Cô trước kia là con gái của thành chủ, chẳng lẽ không có bảo bối thú vị gì sao?

- Không có. Bảo bối cũng không phải dùng để chơi, bảo bối của chiến sĩ dùng để giết hoang thú, ma quỷ.

Hoang thú, Tùy Qua cùng Trầm Quân Lăng đại khái đã hiểu được, chính là sinh vật còn hung tàn hơn dã thú hiện tại, cùng loại với yêu thú. Nhưng mà ma quỷ là cái gì? Trầm Quân Lăng nói ra nghi hoặc trong lòng.

- Ma quỷ, lớn lên giống người, nhưng có đặc thù của hoang thú. Chúng có có sừng, có móng vuốt, có lân phiến, tóm lại, chúng còn đáng sợ hơn hoang thú, nghe đồn chúng là quái vật do người và hoang thú giao phối sinh ra... Mạnh Dương, hắn đã đồng quy vu tận với một ma quỷ.

Nói đến đây, thần sắc Cốc Ngạn Tuyết có chút ảm đạm, dường như người tên Mạnh Dương rất quan trọng với nàng.

- Ai, ngay cả ma quỷ cũng có.

Tùy Qua thở dài, nói:

- Mọi người cùng ở địa cầu, vì cái gì bối cảnh lịch sử khác nhau lớn như thế? Chẳng lẽ trừ trăng sáng trên đầu, vì sao giống nhau, không còn cái gì giống nhau sao? Đúng rồi, cô nói cô là người Đông Châu quốc, như vậy quân vương Đông Châu quốc là ai?

- Quân vương Đông Châu quốc đương nhiên là Thanh Đế. Thiên hạ năm châu đã có năm quân vương. Nhưng mà bọn họ không chỉ là quân vương vĩ đại, cũng là thần linh chí cao!

Ngữ khí của Cốc Ngạn Tuyết tràn ngập thành kính với Thanh Đế.

Thanh Đế?

Tùy Qua rốt cục tìm ra điểm giống nhau trong lời Cốc Ngạn Tuyết nói.

- Thanh Đế, là Mộc Hoàng Thanh Đế sao? Hắn gọi là Phục Hy?

Tùy Qua kinh hỉ hỏi thăm.

- Thanh Đế? Là Mộc Hoàng sao? Nhưng mà tục danh của hắn không phải Phục Hy.

Cốc Ngạn Tuyết nói:

- Thanh Đế chính là Thanh Đế, là không có tên. Nhưng mà Thanh Đế chính là hoàng giả trong mộc thuộc tính, bởi vì truyền thuyết hắn có thể hiệu lệnh cỏ cây trong thiên hạ, vung ngón tay cũng có thể biến cỏ cây thành binh khí.

- Như vậy, bốn quân vương khác cũng không có tên?

Tùy Qua hỏi.

- Đúng vậy a. Bọn hắn chính là Xích Đế, Hoàng Đế, Hắc Đế, Bạch Đế.

*****

Cốc Ngạn Tuyết nói:

- Năm đại Thần Châu do năm quân vương canh giữ, từ cổ chí kim chính là như thế. Chẳng lẽ bây giờ không có sao, chẳng lẽ... Quân vương như Thanh Đế và thần linh cũng không tồn tại?

- Còn, trước mặt cô đấy!

Trầm Quân Lăng nói đùa.

- Hắn... Làm sao có thể?

Cốc Ngạn Tuyết nói:

- Tuy nhiên tôi chưa tận mắt nhìn thấy Thanh Đế, nhưng mà hắn là đé vương vĩ đại như thần linh, hắn cường đại là tuyệt đối.

- Đương nhiên, tôi làm sao có thể so sánh với viễn cổ thần linh. Quân Lăng, em đừng đùa, làm cô ta chê cười.

Tùy Qua nhìn Cốc Ngạn Tuyết nói:

- Hiện tại xác thực không còn năm đại Thần Châu, cũng không có năm đại đế vương. Ai, vốn cho rằng sau khi nghe hiểu lời của cô, có thể cởi bỏ bí ẩn, nhưng mà hiện tại xem ra càng thêm nghi hoặc.

- Thực xin lỗi, Tùy tiên sinh, tôi tạo thành phức tạp cho anh. Nhưng mà, tôi nói đều là sự thật.

Cốc Ngạn Tuyết nói, ngữ khí giống như dần dần đuổi kịp lời linh tinh của Tùy Qua cùng Trầm Quân Lăng.

- Còn nữa, vì cái gì người chết, hồn phách không còn, tôi lại ở đây?

- Bởi vì thi thể của cô vẫn đặt trong đan mộc.

Tùy Qua nói:

- Đan mộc là thiên địa linh mộc, có thể giúp thi thể của cô không mục nát, hơn nữa có thể ân cần săn sóc hồn phách của cô. Ai, nhưng mà thế giới cô nói thật kỳ quái, cho dù là người không tu luyện vẫn sống mấy trăm năm, rất khó lý giải ah --tôi có một yêu cầu nhỏ, tôi hi vọng lấy chút mảnh vỡ trên thi thể của cô.

Bởi vì Cốc Ngạn Tuyết rất phối hợp, cho nên Tùy Qua cũng khách khí với nàng.

- Không sao.

Cốc Ngạn Tuyết cũng rất cởi mở.

- Mọi người chết, một cỗ túi da, râu ria.

- Đã như vầy, vậy đa tạ.

Tùy Qua phóng xuất Cửu Diệp Huyền Châm Tùng ra, đâm lên thi thể Cốc Ngạn Tuyết một cái, sau đó lấy ra một chút thịt. Sau đó Tùy Qua nhìn Cốc Ngạn Tuyết nói:

- Nếu Cốc tiểu thư thông tình đạt lý như thế, tôi cũng không hạn chế tự do của cô, cô có thể tự do hoạt động trong này. Nhưng mà hồn phách của cô rất suy yếu, tạm thời không thể đi bên ngoài, nếu không rời khỏi đan mộc tẩm bổ, không qua bao lâu cô sẽ hồn phi phách tán.

- Cảm ơn Tùy tiên sinh, nhưng mà tôi rất hiếu kỳ, thế giới hiện tại là như thế nào.

Cốc Ngạn Tuyết nói:

- Nếu thiên ý cho tôi tồn tại ở thế giới này, ít nhất tôi có thể nhìn bộ dáng của nó, cũng không uổng công còn tồn tại.

- Chuyện này không sao, về sau tự nhiên có cơ hội -- đúng rồi, mặc dù không thể đưa cô ra ngoài, nhưng cô cũng có thể hiểu thế giới bên ngoài.

Tùy Qua tâm niệm khẽ động, lại đưa Cốc Ngạn Tuyết, Trầm Quân Lăng tới bên cạnh linh điền.

- Lão đại... Ta vừa xem ti vi nghỉ ngơi một lát... Chú ý lao động kết hợp nhàn hạ a.

Tùy Qua bỗng nhiên xuất hiện, tiểu Ngân Trùng bị giật mình, bởi vì thằng này đang lười biếng xem ti vi, mà không phải lao động trong linh điền. Hơn nữa Tùy Qua cũng không biết thằng này trộm máy tính bản ở đâu, dù sao trong không gian Hồng Mông thạch không có máy phát điện.

- Lao động kết hợp nhàn hạ sao, vậy hao phí tinh thần lực tránh ta dò xét là thế nào?

Tùy Qua nói ra:

- Ngươi muốn xem tivi, cứ quang minh chính đại xem đi, đừng xem ta như kẻ vạn ác. Đúng rồi, vị này chính là Cốc Ngạn Tuyết, trong thời gian này ngươi có rảnh thì cho nàng xem ti vi đi, nói với nàng tình huống hiện tại của thế giới này.

- Lão đại, nhưng mà ta không hiểu lời nàng nói.

Tiểu Ngân Trùng nói.

- Cái này cho ngươi.

Trầm Quân Lăng ném máy tính bảng cho tiểu Ngân Trùng, nói:

- Phía trên có phần mềm phiên dịch. Ngươi đừng chỉ có nhàm chán xem phim truyền hình, nên cho nàng xem nhiều chương trình địa lý đi.

Tiểu Ngân Trùng đành phải gật đầu.

Thời điểm này Tùy Qua lưu một phận tinh thần lực trên thân thể cảm ứng được cái gì đó, vì vậy mang theo Trầm Quân Lăng trở lại trong xe.

Phanh! Phanh! Phanh!

Thời điểm này Tùy Qua nhìn thấy ngoài cửa sổ xe có người gõ kính.

Người nọ là cảnh sát.

- Có việc gì thế?

Tùy Qua kéo cửa sổ xe xuống, nhìn qua cảnh sát giao thông hỏi.

- Mời các vị xuống xe tiếp nhận xử phạt.

Cảnh sát giao thông nhìn Tùy Qua nói ra.

- Như thế nào, không được đỗ xe ven đường sao?

Tùy Qua kinh ngạc nói.

- Tạm thời đỗ xe là có thể. Nhưng mà anh không chỉ đổ xe, tôi hoài nghi anh chơi ' xe chấn ', ngăn cản hành vi giao thông, trái với pháp quy quản lý giao thông. (xe chấn: ý nói "hoạt động" trên xe đó mà)

Cảnh sát giao thông rất phụ trách nói.

- Xe chấn, con mắt nào của anh nhìn thấy tôi chơi xe chấn?

Tùy Qua trực tiếp im lặng.

- Đây là ảnh chụp lúc trước của tôi.

Cảnh sát giao thông nói ra:

- Anh nhìn xem, ở vị trí ghế bên không có người. Anh có thể nói cho tôi biết, vị tiểu thư bên cạnh hiện tại ở đâu rồi? Các vị ngồi ở đây tới giờ, rất hiển nhiên không phải xe thả neo a?

Đúng vậy a, Trầm Quân Lăng vừa rồi không có ở ghế lái, như vậy nàng có thể ở đâu đây? Vị cảnh sát giao thông này bởi vì bắt quá nhiều tỉnh lữ làm tình trên xe, cho nên cũng cho rằng Trầm Quân Lăng vừa rồi nấp ở dưới thân của Tùy Qua, làm chuyện như vậy khiến người ta dễ liên tưởng mơ màng a.

- Muốn phạt tiền sao?

Trầm Quân Lăng lấy ra một sấp tiền ném cho cảnh sát giao thông, nói:

- Có đủ hay không?

- Tiểu thư, thái độ của cô là gì?

Không nghĩ tới vị này cảnh sát giao thông thật đúng là kiên trì nguyên tắc,

- Hai người các vị đậu xe quá thời gian! Tôi không quản các người có thân phận, địa vị như thế nào, không thể nào tránh được chuyện bị phạt.

Tùy Qua đang muốn điểm huyệt cho hắn bất tỉnh, thời điểm này điện thoại lại vang lên, nhìn qua là Tang lão đại gọi tới.

- Tùy lão đệ, Trần Mã Khả có liên lạc với anh không?

- Không có.

Tùy Qua nói ra, mơ hồ cảm giác chuyện có chút không ổn.

- Không tốt! Thằng này khả năng xảy ra vấn đề.

Tang Thiên ngữ khí ngưng trọng nói.

- Chẳng lẽ trừ Tang lão đại ra, còn có người khác biết rõ Trần Mã Khả mang cái gì trên người sao?

Tùy Qua hỏi.

- Hẳn là không có. Nhưng mà có chút chuyện một khi đã động tới, chắc chắn sẽ có ghi chép.

Tang Thiên nói ra:

- Xem ra, một ít ngành của Long Đằng đã bị người ta thẩm thấu!

- Vậy phải làm thế nào?

Tùy Qua hỏi:

- Cần tôi hỗ trợ không? Nhưng mà, mấu chốt tôi không biết hành tung của Trần tổ trưởng.

- Cái này tôi sẽ cho người tra.

Tang Thiên hừ lạnh nói:

- Thật sự là không nghĩ tới ah, trong Long Đằng còn có nội ứng! Mẹ kiếp, có chút lão già chán sống, rõ ràng dám xếp nội ứng vào trong Long Đằng!

Tùy Qua cảm giác Tang Thiên đã thật sự nổi giận.

Tang lão đại tức giận, chắc chắn hậu quả rất nghiêm trọng.

Nhưng mà Tùy Qua đúng là không thể giúp cái gì, chỉ nói:

- Tang lão đại, cần giúp đỡ cứ mở miệng là được.

- Thật có lỗi, Tùy lão đệ, không nghĩ tới chuẩn bị ' hạ lễ ' cho anh lại bị cướp. Việc này tôi nhất định sẽ tra rõ.

Tang Thiên nói ra:

- Việc này có tiến triển, lại liên hệ.

Nói xong, tắt điện thoại.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1258)