← Ch.0063 | Ch.0065 → |
Mắt thấy đại hán sắp túm lấy lồng ngực Tùy Qua, đột nhiên từ bên cạnh xông tới một người, phi lên trời, đạp một cái vào lồng ngực đại hán, đá hắn ra xa hai ba thước.
Tên đại hán vạm vỡ nặng nề đập xuống đất, dạ dày chấn động kịch liệt, khiến hắn phun sạch bữa cơm tối qua.
Tùy Qua thầm than một tiếng đáng tiếc, vốn định hiển lộ một chút phong phạm võ lâm cao thủ trước mặt Đường Vũ Khê, ai ngờ lại bị người ta giành trước rồi.
Chẳng qua là, người thấy việc nghĩa xông vào này rút cuộc là người nào?
Tùy Qua định thần nhìn lại, bị vị "hiệp sĩ" bên cạnh này dọa hết hồn.
Người này Tùy Qua cũng không xa lạ gì, chính là Thiết Long.
Thiết Long mặt đầy "chính khí" nói với ba người Tưởng Vĩ:
- Ba người các ngươi mắt chó đui mù sao, lại dám quấy rầy Tùy ca ăn cơm. Khốn khiếp, ngươi lại dám động thủ với Tùy ca, có tin lão tử lột da các ngươi không!
Mặc dù Tưởng Vĩ không biết Thiết Long có địa vị gì, nhưng nhìn bộ dạng, giọng nói của Thiết Long, rõ ràng là người trong giới xã hội đen. Tưởng Vĩ cho mình đường đường là trợ lý tổng giám đốc, là thành phần tri thức cao cấp, đương nhiên không đáng liều mạng với loại người như Thiết Long, cho nên hắng giọng nói:
- Vị huynh đệ này, ông chủ tôi là Phùng Thiên Minh, anh không nên nhúng tay vào chuyện này, sau này chúng tôi đương nhiên sẽ thăm hỏi anh.
Thiết Long hơi chút do dự, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì, sau đó hắn kiên quyết nói:
- Cút đi! Chuyện hôm nay, tôi quản rồi!
Tưởng Vĩ hừ lạnh một tiếng, đưa mắt ra hiệu cho hai tên đại hán vạm vỡ, ý bảo bọn họ tiến lên liều mạng với Thiết Long, ai ngờ hai người này cũng thuộc dạng nhát gan, thấy Thiết Long vô cùng dũng mãnh, lập tức kinh sợ, nào dám tiến lên liều mạng với Thiết Long.
Tưởng Vĩ thấy thế, mắng một tiếng "Phế vật", sau đó lên xe bỏ trốn mất dạng.
Lúc này Thiết Long mới xoay người, nói với Tùy Qua:
- Đúng là bọn không biết sống chết, lại dám tìm Tùy ca gây phiền toái, quả thực chán sống!
Vừa nói, Thiết Long vừa kéo một chiếc ghế, ngồi xuống bên cạnh Tùy Qua.
Thiết Long lấy lòng như vậy, Tùy Qua đương nhiên cũng không nên đá người ta ra, chẳng qua cau mày nói:
- Thiết Long ca đúng không, chuyện vừa rồi, thật là làm phiền anh.
- Thiết Long, ngài gọi tôi là Thiết Long được rồi.
Thiết Long vội vàng nói, hắn là thủ hạ của Sơn Hùng, mà Sơn Hùng hiện tại lại xưng huynh đệ với Tùy Qua, Thiết Long nào dám để Tùy Qua gọi là "ca".
- Vậy cũng được, Thiết Long, anh ăn thịt nướng không?
Tùy Qua hỏi.
- Không... Tôi không đói bụng.
Thiết Long cũng biết lúc này không thích hợp làm kẻ quấy rầy:
- Tùy ca, lần trước tôi không cẩn thận, mạo phạm ngài, ngài đại nhân đại lượng, hãy tha thứ cho tôi?
- Nếu chỉ là hiểu lầm, nói vậy là được rồi.
Tùy Qua xem thường nói.
Đối với bẫy rập lần trước do Thiết Long và Chu Xử Nhất bố trí, Tùy Qua thật ra cũng không tức giận, bởi vì bọn họ lại đem vưu vật Thẩm Quân Lăng tới bố trí bẫy rập, coi như là "Dụng tâm vất vả". Huống chi, Thẩm Quân Lăng và hắn cũng không có tổn thất gì, ngược lại Thiết Long và Chu Xử Nhất gặp phải đại hạn, bị người ta quay video xấu hổ, mất sạch thanh danh.
- Thật sao... Tùy ca, ngài tha thứ cho tôi?
Thiết Long vui vẻ nói:
- Vậy anh có thể nói với Hùng ca một tiếng, cho tôi quay về Cuồng Hùng bang được không?
Thì ra vì chuyện này, Thiết Long bị Sơn Hùng đá ra khỏi Cuồng Hùng bang.
Mất đi bang phái che chở, cộng thêm Thiết Long trước kia gây thù hằn không ít, cuộc sống của hắn thật sự khó khăn.
- Được.
Tùy Qua gật đầu nói:
- Nhưng, sau này làm ít chuyện vi phạm pháp luật một chút.
- Được... được....
Thiết Long gật đầu lia lịa.
- Này! Tiểu nha đầu, nói với cô bao nhiêu lần rồi, nếu muốn mở hàng phải xa cổng trường một chút, cô làm vậy sẽ ảnh hưởng đến làm ăn của chúng tôi, biết không?
Lúc này, một thanh niên trẻ đội mũ trắng, trông giống như người Hồi lớn tiếng nói với Lâm Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ ủy khuất nói:
- Tôi mở cách cổng trường đã rất xa, nếu xa nữa thì không thể buôn bán.
- Đừng nói nhảm!
Người thanh niên hừ lạnh nói:
- Nếu cô không dọn ra xa thêm, tôi sẽ khiến cô sau này không buôn bán gì được nữa!
Nhìn thấy màn này, Đường Vũ Khê thật sự rất đau lòng, nàng không ngờ, cuộc sống của một tiểu cô nương lại gian khổ như vậy, không chỉ phải gánh chịu áp lực trong gia đình, hơn nữa bên ngoài còn bị người ta khi dễ.
Tùy Qua thấy Đường Vũ Khê đỏ hoe mắt, hừ lạnh một tiếng, chuẩn bị xuất thủ dạy dỗ người.
Lúc này công phu nhìn mặt đoán ý của Thiết Long rất đúng chỗ, vừa thấy sắc mặt Tùy Qua và Đường Vũ Khê tỏ ra khó chịu, lập tức xông tới, túm lấy tên thanh niên, tát cho đối phương một cái nổ đom đóm mắt:
- Cẩu vật! Ngay cả một tiểu cô nương ngươi cũng khi dễ, quả thực không bằng súc sinh! Người ta mở cửa hàng dễ dàng lắm sao? Còn nữa, ngươi rõ ràng là người Hán, cần phải mang cái mũ giống người Hồi vậy không, ngay cả tổ tông ngươi cũng không cần sao... Quầy hàng của ngươi ở đâu, ở cổng trường đúng không, sau này nhường chỗ đó cho vị tiểu cô nương này. Dám nói một chữ không, quả đấm của Thiết Long ca này sẽ không nhân nhượng đâu! Cút!
Không thể không nói, loại này hung ác như Thiết Long có lực uy hiếp tương đối mạnh với một số thanh niên trẻ tuổi.
Nghe Thiết Long nói, vị thanh niên trẻ tuổi sợ hãi, vội vàng bỏ chạy.
- Đại... Ca ca, cám ơn anh.
Tiểu Vũ nói vớiThiết Long.
Trên khuôn mặt hung ác của Thiết Long lại nặn ra nụ cười cứng ngắc, vội vàng nói:
- Không cần khách khí. Chẳng qua... gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ. Tiểu cô nương, sau này ai dám khi dễ cô, cô cứ nói tên Thiết Long này ra.
Thiết Long hiển nhiên không quen làm người tốt, sau khi nói với Lâm Tiểu Vũ mấy câu liền bỏ đi.
Dù sao, mục đích hôm nay của Thiết Long đã đạt được, chỉ cần có thể trở lại Cuồng Hùng bang, sau này hắn lại có thể sống thoải mái rồi.
Sau khi Thiết Long rời đi, ánh mắt Đường Vũ Khê sáng quắc nhìn Tùy Qua, giọng nói bình tĩnh:
- Cậu đang hoạt động giang hồ sao?
Từ vẻ mặt và giọng nói của Đường Vũ Khê, cũng biết nàng không có ấn tượng tốt.
- Tôi không lăn lộn.
Tùy Qua cười nói:
- Sinh viên đại học đa tài như tôi, nếu cũng lăn lộn giang hồ, vậy sự nghiệp giáo dục của quốc gia tổn thất lớn rồi.
- Không cho cười!
Sắc mặt Đường Vũ Khê lạnh như băng:
- Tôi muốn nghe lời nói thật.
Tùy Qua không ngờ Đường Vũ Khê lại nghiêm túc như vậy, đành phải thu liễm nụ cười, kể lại câu chuyện kết thù kết oán với đám người Chu Xử Nhất, Thiết Long, Cuồng Hùng. Dĩ nhiên, Tùy Qua trực tiếp bỏ qua câu chuyện mập mờ giữa hắn và Thẩm Quân Lăng.
Nghe được Tùy Qua dùng một cái cuốc đánh tan đám người Sơn Hùng, Đường Vũ Khê thấy buồn cười, nói:
- Cậu thật biết nói khoác.
- Không, những lời tôi nói đều là thật.
Tùy Qua buồn bực, hắn không ngờ khi nói thật, lại không ai tin tưởng.
- Được, tôi tin tưởng cậu không hoạt động giang hồ, bởi vì với bản lãnh của cậu, đại khái cũng không cần đi kiếm tiền.
*****
Đường Vũ Khê nói tiếp:
- Nhưng đoạn cậu dùng cái cuốc bắt hàng phục một đầu mục, xin cậu có thể đừng khoa trương như vậy được không.
- Ài, cô biết hiện tại tại sao người ta thích nói dối không?
Tùy Qua đột nhiên nói.
- Tại sao?
- Bởi vì nói thật căn bản không ai tin.
Tùy Qua buồn khổ nói.
- Thật ra, cậu cũng nói không ít lời thật.
Đường Vũ Khê khẽ mỉm cười:
- Tỷ như, đồ ăn ở đây rất ngon. Chỉ có điều, chẳng lẽ cậu chỉ dẫn tôi tới ăn đồ nướng đơn giản như vậy?
- Cô nói như vậy, làm cho tôi giống như kẻ nhiều âm mưu lắm vậy.
- Ít nói nhảm đi, mau nói đi.
Đường Vũ Khê nói.
- Người ta hay nói nữ nhân xinh đẹp thường kém thông minh, xem ra quy luật này không thực dụng với cô.
Tùy Qua cười nói:
- Mặc dù tôi chưa có bản lãnh có thể chữa bệnh cho tất cả mọi người trong thiên hạ, nhưng hiện tại ít nhất có thể cứu được một người.
- Cậu có thể trị khỏi bệnh cho mẹ Tiểu Vũ?
Đường Vũ Khê kinh ngạc nói:
- Không phải cậu nói bà ấy bị ung thư vú, còn trúng độc thuốc sao?
Tùy Qua thở dài nói:
- Tôi quên nói với cô, một bên ngực của bà ấy đã bị cắt bỏ rồi, cho nên bệnh ung thư vú đã không còn nguy hiểm nữa. Nguy hiểm lớn nhất chính là do nhiễm độc thuốc tạo thành, hệ thần kinh của bà ấy bị tổn thương nghiêm trọng, cho nên tựa hồ đánh mất năng lực hành động, cuộc sống căn bản không thể tự lo liệu, ngay cả nói chuyện cũng không thể lưu loát.
- Đám súc sinh!
Đường Vũ Khê nghiến răng nghiến lợi nói:
- Cậu có chắc chắn có thể chữa khỏi cho mẹ cô bé không?
- Trước kia thì không, nhưng hiện tại thì có.
Tùy Qua nói.
Hiện tại, Tùy Qua không chỉ có chân khí thuộc tính mộc cực mạnh bên trong thân thể, hơn nữa còn có linh dược trong tay, đúng là có tự tin rất lớn.
Cho dù không có cách nào chữa khỏi cho bà, ít nhất cũng có thể để cho bệnh tình của bà không tiếp tục chuyển biến xấu, hơn nữa còn có thể tốt lên.
- Vậy tôi có thể giúp gì cho cậu.
Đường Vũ Khê hỏi.
- Cho thấy thân phận của cô, giải trừ phòng bị của cô bé.
Tùy Qua nói:
- Cô cũng biết, nếu như tôi biểu hiện nhiệt tình quá mức... , làm không tốt người ta còn tưởng tôi có ý đồ khác.
Đường Vũ Khê nghiêm túc nhìn Tùy Qua, nói:
- Đúng thế, đôi mắt của cậu đúng là đáng chán, khi nhìn nữ sinh đều khiến người ta cảm thấy động cơ không trong sáng, đúng là dễ làm người khác hiểu lầm?
- Cái gì gọi là động cơ không trong sáng?
Tùy Qua đồng học chỉ vào hai mắt mình nói:
- Làm phiền cô nhìn kỹ lại, xem xem đôi mắt tôi có phải giống như thủy tinh hay không, thuần khiết như băng tuyết trên tuyết sơn.
- Dẹp đi, tôi chỉ cảm thấy nó giống như mắt chó sói.
Đường Vũ Khê xinh đẹp cười nói:
- Nếu anh kêu tôi đi giải trừ phòng bị, vậy tôi sẽ đi nói rõ với cô bé.
Nói xong, Đường Vũ Khê liền đi tới phía trước, nói chuyện với Tiểu Vũ.
Tùy Qua cũng không biết Đường Vũ Khê rút cuộc nói cái gì, nhưng Tiểu Vũ đã bắt đầu nhanh chóng thu dọn gian hàng.
Động tác của cô bé rất nhanh nhẹn, hai mươi phút sau đã thu dọn xong tất cả, sau đó trở về đứng trước mặt Tùy Qua, nói:
- Tùy ca ca, tôi nghe cô giáo Đường nói anh là truyền nhân của trung y thế gia, anh thật sự có thể chữa khỏi cho mẹ tôi sao? Nếu anh có thể chữa khỏi... , sau này tôi nhất định sẽ báo đáp anh.
- Tôi muốn đến xem tình huống của mẹ cô trước mới có thể kết luận.
Tùy Qua đứng lên nói:
- Còn về chuyện báo đáp gì đó, cũng không cần nói, làm cho tôi có rắp tâm bất lương.
- Thật xin lỗi... Tôi nói sai rồi.
Lâm Tiểu Vũ thưa dạ nói.
- Không sao, cô cũng dọn quán rồi, vậy chúng ta cùng đi thăm mẹ cô.
Tùy Qua nói, muốn giúp Tiểu Vũ dọn đồ, bê chiếc giá nướng và chiếc bàn về nhà.
- Tùy ca ca, những thứ này nặng lắm, cứ để cho tôi.
Tiểu Vũ nói.
Những thứ này, chí ít cũng bảy tám chục cân, Tiểu Vũ cho rằng Tùy Qua cũng giống các sinh viên khác, đều là hạng thư sinh trói gà không chặt.
- Không sao, nhẹ mà.
Tùy Qua muốn Tiểu Vũ yên tâm, chỉ vươn ra một cái tay, nhẹ nhàng nhấc đồ lên, tựa hồ hoàn toàn không dùng lực.
- Tùy ca ca, khí lực của anh ghê gớm thật!
Tiểu Vũ cả kinh chắc lưỡi nói.
- Không có gì. Tôi sinh ra ở nông thôn, từ nhỏ đã tham gia lao động, cho nên khí lực lớn.
Tùy Qua nói.
- Khó trách.
Tiểu Vũ nói.
Nhà Tiểu Vũ ở ngoại thành Phát Phong trấn, chưa từng sữa chửa, đến nay cũng chỉ là một căn nhà gỗ cổ xưa rách nát. Trong mắt những người khác, những căn nhà thế này chính là di tích tượng trưng của văn hóa, truyền thống Nhưng, đối với những người ở bên trong căn nhà này, đây là một loại hành hạ. Mưa dột, lọt gió, ẩm ướt, côn trùng, thứ nào cũng đủ hành hạ ngươi đến nổi điên.
Căn nhà gỗ của Tiểu Vũ cũng giống như thế, nhà nàng chỉ có hai gian phòng, một gian làm phòng khách, một gian làm phòng ngủ. Chỗ nấu cơm đặt ở cửa. Mặc dù đồ đạc trong nhà không nhiều lắm, nhưng lại rất chỉnh tề.
- Tiểu Vũ... Có khách tới sao? Rót nước...
Từ trong phòng truyèen tới một giọng nói yếu ớt.
- Con biết rồi.
Tiểu Vũ cầm ấm trà, rót hai chén trà cho Tùy Qua và Đường Vũ Khê.
- Tiểu Vũ, cô đừng khách khí, để tôi đi xem bệnh tình của mẹ cô.
Tùy Qua nói.
Tiểu Vũ vội dẫn Tùy Qua và Đường Vũ Khê vào gian phòng ngủ, nói:
- Mẹ, hai vị này là bằng hữu của con. Vị Tùy ca ca này là sinh viên Đông Đại, Đường tỷ tỷ là giáo viên ở Đông Đại. Tùy ca ca là truyền nhân của trung y thế gia, y thuật rất cao, nghe nói mẹ bị bệnh, nên tới xem bệnh cho mẹ.
- Hai vị phí tâm... Bệnh của tôi... sợ là... không chữa được.
Lâm mẫu thân hình tiều tụy rơi lệ nói:
- Chẳng qua... Tiểu Vũ thật đáng thương... Đứa bé này, còn nhỏ tuổi... đã phải chịu khổ...
Tiểu Vũ nghe thấy lời này, vành mắt lập tức hoe đỏ.
Tùy Qua lo lắng cục diện trở nên mẹ con cùng khóc, cho nên vội vàng nói:
- Dì à, dì cũng đừng quá bi quan, mặc dù tôi còn trẻ, nhưng vẫn có lòng tin với y thuật của mình. Bất kể thế nào, trước hết cứ để tôi khám bệnh đã.
- Đúng vậy, y thuật của Tùy Qua rất tốt, hai người nên tin tưởng hắn.
Đường Vũ Khê ở bên cạnh an ủi hai mẹ con Tiểu Vũ.
Trong Thần Nông tiên thảo bí quyết, mặc dù chủ yếu chú trọng tu hành và trồng linh thảo, nhưng chữa bệnh và thuốc vốn là một thể, nếu Tùy Qua thông hiểu dược tính của các loại dược thảo, linh thảo, đương nhiên cũng biết nên chữa bệnh như thế nào. Huống chi, lúc này hắn đã luyện thành chân khí, chỉ cần đem một đạo chân khí, thông qua đầu ngón tay đưa vào trong cơ thể Lâm mẫu, lập tức có thể nhận thấy được những chỗ kinh lạc không thông trong cơ thể Lâm mẫu, hơn nữa kịp thời tìm được chứng bệnh.
Tùy Qua cẩn thận dò xét một hồi, đã nắm chắc được bệnh tình của Lâm mẫu. Chứng bệnh chủ yếu là do độc tính của a- xít sun-phu-rit lưu lại trong cơ thể, làm hư hao nghiêm trọng hệ thần kinh, tạo thành tứ chi tê dại, đánh mất phản xạ, toàn thân không còn chút sức lực nào.
← Ch. 0063 | Ch. 0065 → |