← Ch.0649 | Ch.0651 → |
- Chủ nhân, nghe nói thật sự không phải tổ chức tà giáo.
Tây Môn Trung nói:
- Tôi đã điều tra qua, Tâm Tu Hội tổ chức tuyên dương thuyết pháp và đã lập hồ sơ, hơn nữa còn được hiệp hội Phật giáo ủng hộ. Tâm Tu Hội tuyên dương tận thế sẽ tới, nhưng mà, thông qua gia nhập Tâm Tu Hội của bọn chúng, thời điểm tận thế tới, ôm chặt tâm tình bình thản, linh hồn được thăng hoa sẽ được cứu vớt.
- Những điều này đều là nói nhảm!
Tùy Qua hừ lạnh một tiếng,
- Một đám ma đầu mà thôi, nhất định là treo đầu dê bán thịt chó! Tâm Tâm Tu Hội chắc chắn là tâm ma, không biết bọn chúng tu tâm thế nào. Như vậy Tu Tâm Hội của bọn chúng thường xuyên làm cái gì?
- Phần lớn thời gian đều đang luyện công.
Tây Môn Trung nói:
- Bởi vì bọn chúng luyện công, cho nên những ma đầu này rất thành thật. Hơn nữa có chút người bình thường nhìn thấy những ma đầu này luyện công nên đầu nhập vào, bọn họ cũng tu luyện theo. Thật sự là buồn cười, những người bình thường này chỉ là nhìn hồ lô vẽ hồ lô, lại có thể luyện ra công phu gì chứ.
- Tuyệt không buồn cười.
Tùy Qua lắc đầu nói ra:
- Xuất hiện tình huống này chỉ có thể nói rõ sau lưng đám tâm ma này có người, dã tâm thật sự là không nhỏ đâu! Nếu như bọn chúng chỉ là tổ chức tạm thời, như vậy chúng ta không cần quá lo lắng, cũng nói rõ bọn chúng muốn mau chóng làm ít chuyện, đạt tới mục đích của chúng thì giải tán. Nhưng mà hiện tại, bỗng nhiên chúng quang minh chính đại thành lập Tâm Tu Hội, nhưng lại không có hành động gì, chỉ không ngừng mở rộng thành viên, chuyện này nói rõ mưu đồ của chúng không nhỏ đâu.
- Đúng là như thế.
Tây Môn Trung bừng tỉnh đại ngộ nói:
- Như vậy chủ nhân, có gì phân phó không?
- Tận lực cho Trương Minh biểu hiện thật tốt tại Tâm Tu Hội, tranh thủ tiến vào hàng ngũ cao tầng của Tâm Tu Hội, đến lúc đó sẽ có một ít dấu vết thám thính. Phương diện này ông phải âm thầm phối hợp, đừng cho Trương Minh chết đấy.
Tùy Qua nói ra:
- Nếu đám ma đầu này muốn làm ra chuyện lớn, chúng ta cũng nên thả dây dài câu cá lớn thôi.
- Vâng, chủ nhân cao minh.
Tây Môn Trung lại nói:
- Đúng, chủ nhân hiện tại đã Kim Đan đại thành, phải chăng có nên quét ngang toàn bộ đám tâm ma đang bị truy nã của Long Đằng hay không?
- Như vậy xem ra, ông đã có chỗ chuẩn bị?
Tùy Qua nói ra, xem ra Tây Môn Trung thằng này đúng là biết chủ động tìm việc làm.
- Đương nhiên, tôi còn trông cậy vào đi theo chủ nhân săn bắn đấy.
Tây Môn Trung cười nói:
- Chủ nhân đi săn bắn, ngài là thợ săn, tôi làm chó săn, quét ngang đám ma đầu đáng chết kia, sau đó toàn bộ hiến tế đổi thành mảnh vỡ pháp tắc.
- Nếu ông hào hứng cao như thế, như vậy Tây Môn Trung, chúng ta bây giờ nên đi quét ngang đám ma đầu đi.
Tùy Qua cười nói:
- Nghe ông nói thế, tôi cũng sinh ra hào hứng rồi đấy.
- Như vậy, tôi sẽ dẫn đường cho chủ nhân.
Tây Môn Trung nói ra, ngự kiếm bay lên trời.
Không thể không nói, hai lần trước "Săn bắn ", Tùy Qua thu hoạch cũng không tệ lắm, mặc dù có chút nguy hiểm nhưng hồi báo cũng phong phú.
Chính là bởi vì như thế, Tùy Qua hào hứng khi "Săn bắn" rất cao, cho dù Tây Môn Trung không chủ động nói ra thì Tùy Qua cũng làm.
Cho nên, Tùy Qua đi "Săn bắn" lần này sinh ra hứng thú rất lớn.
Nhưng mà thật sự mất hứng mà về.
Không biết Tây Môn Trung "Chó săn" đột nhiên cái mũi không nhạy, còn là vì Tùy Qua vận khí không tốt, thậm chí nói rõ là không tìm được ma đầu nào cả.
Mà dẫn đám ma đầu hiện thân, Tùy Qua cùng Tây Môn Trung lại diễn kịch, lại vắt hết óc phân tích, kết quả cái gì cũng không có, những ma đầu này giống như bốc hơi khỏi nhân gian.
Lúc này, đã là nửa đêm.
Tùy Qua cùng Tây Môn Trung đứng trên ngọn núi.
Trăng sáng trên cao, gió đêm từng hồi.
- Tây Môn Trung, chúng ta vồ hụt rồi.
Tùy Qua nhàn nhạt nói.
- Thực xin lỗi chủ nhân... Đều là tôi sai, là tôi vô dụng, lãng phí thời gian của chủ nhân.
Tây Môn Trung sợ hãi nói.
- Không. Nhìn ra được ông đã học được rất nhiều.
Tùy Qua nói ra, ngày hôm nay đi theo Tây Môn Trung bôn ba bốn phía, từ trong miệng Tây Môn Trung nói những chuyện kia, Tùy Qua cảm giác được, Tây Môn Trung thật sự đã biến hóa. Nhưng mà người tính không bằng trời tính, dù sao hôm nay bọn họ triệt để vồ hụt. Nhưng mà chuyện này cũng khiến Tùy Qua cảm giác được, những ma đầu kia lúc này quá cổ quái.
Nghe Tùy Qua không có ý trách cứ, Tây Môn Trung lại thả lỏng tâm tư, thăm dò nói:
- Như vậy chủ nhân, chúng ta bây giờ quay về thành phố Đông Giang sao/
- Không.
Tùy Qua lắc đầu, nói:
- Tiếp tục!
- Còn muốn tiếp tục?
Tây Môn Trung mặt lộ vẻ khó khăn nói,
- Chúng ta hôm nay vận khí kém như vậy, còn tiếp tục, nếu vồ hụt thì sao?
- Không có sao.
Tùy Qua bình tĩnh nói:
- Tôi có dự cảm chúng ta sẽ không vồ hụt đâu.
- Cái kia...
Tây Môn Trung vốn định nói: làm gì cần lãng phí thời gian chứ. Nhưng mà lúc này hắn cảm thấy Tùy Qua không kiên nhẫn, Tây Môn Trung nuốt lời đằng sau trở về.
- Cho dù là như vậy, chúng ta cũng nên xác nhận một chút.
Tùy Qua cười cười, nói:
- Có chút thời điểm, biết rõ như thế nhưng vẫn phải đi xác nhận một chút. Tây Môn Trung, ông cũng biết lúc trước chuyện tốn công vô ích không có xảy ra, hiện đang tiếp tục giữ vững tinh thần, tiếp tục săn bắn.
- Vâng.
Tây Môn Trung lòng đầy nghi hoặc đáp ứng, sau đó nói:
- Như vậy, kế tiếp chúng ta đi tìm ma đầu gọi là Trương Kiêu kia, cầm tư liệu của hắn xem...
- Như vậy, chúng ta đi bây giờ đi.
Tùy Qua nghe xong Tây Môn Trung phân tích, tiếp tục bắt đầu hành trình.
Buổi tối ngày hôm nay, Tùy Qua cùng Tây Môn Trung trở lại Mính Kiếm Sơn.
Thần sắc Tây Môn Trung nhìn qua rất mệt mỏi.
Kỳ thật cũng không phải Tây Môn Trung thật rất mệt a, với tư cách người tu hành, nhất là người tu hành ngoài Trúc Cơ Kỳ, chỉ cần trong cơ thể nguyên khí sung túc thì không tồn tại khả năng mệt mỏi. Huống hồ cho dù mệt mỏi, chỉ cần ăn mấy hạt đan dược là có thể khiến tinh thần dồi dào.
Tây Môn Trung sở dĩ nhìn qua mệt mỏi như thế, bởi vì hắn bôn ba hai ngày hai đêm, hắn và Tùy Qua cơ hồ đi rất nhiều nơi của Hoa Hạ nhưng không có thu hoạch nào cả.
"Săn bắn" thất bại.
Triệt để thất bại.
Nhưng mà làm cho Tây Môn Trung hơi cảm giác an ủi là, Tùy Qua tâm tình không quá xấu.
- Tây Môn Trung, ông đi âm thầm hiệp trợ Trương Minh đi.
Tùy Qua nhìn Tây Môn Trung phân phó, lại không giải thích nhiều.
Tây Môn Trung cũng hiểu nên làm gì, nếu Tùy Qua không muốn giải thích, hắn đương nhiên cũng không dám hỏi, huống hồ hắn cảm thấy Tùy Qua không có vì chuyện này mà trách cứ hắn xem như không tệ rồi. Vì vậy Tây Môn Trung rời khỏi Mính Kiếm Sơn, lại đi thành phố Đông Giang âm thầm "Phụ tá" Trương Minh.
Tây Môn Trung rời khỏi, Tùy Qua thầm thở dài nói:
- Tâm ma xem ra có động tác lớn rồi.
← Ch. 0649 | Ch. 0651 → |