← Ch.0661 | Ch.0663 → |
- Chuyện này rất kỳ quái sao?
Tùy Qua thật sự là dở khóc dở cười. Thời đại hiện tại đừng nói ba tới năm năm, chôn ở dưới mặt đất ba tới năm ngày là hư thối rồi, thật không biết Cốc Ngạn Tuyết nàng ở thời đại biến thái nào, người bình thường có thể sống ba trăm tới năm trăm tuổi, người bình thường sau khi chết thi thể duy trì ba tới năm năm mới mục nát!
Tùy Qua vốn cảm giác mình đây là một chuyện quá cổ quái hiếm lạ, nhưng mà hắn phát hiện Cốc Ngạn Tuyết trước mặt nói nhiều thứ khiến hắn không thể tiếp nhận và lý giải được.
Nhưng mà dùng kiến thức của Tùy Qua, hắn đã tìm ra một ít dấu vết lưu lại.
Đối với Cốc Ngạn Tuyết nói, Tùy Qua trên cơ bản có thể phỏng đoán ra, thời đại của Cốc Ngạn Tuyết sở dĩ có vô số người trường thọ, có thể là bởi vì thân thể của bọn họ cường tráng, to lớn, chất chứa nguyên khí khổng lồ hơn người hiện đại, bởi vậy cho dù là thọ nguyên hay thi thể đều ưu việt hơn người hiện đại..
Như vậy cũng giải thích ra, vì sao thời đại của nàng nam nhân đều là dũng sĩ, bởi vì thân thể của bọn họ cường kiện hơn người hiện đại quá nhiều, đương nhiên cũng càng thích hợp tập võ và tu tiên.
Một ít nghi hoặc giống như đã tìm được dấu vết lưu lại, tuy vẫn chưa cởi bỏ toàn bộ nghi hoặc, nhưng Tùy Qua cảm thấy đã không còn là đầu mối.
Hiện tại Tùy Qua quyết định hỏi một vấn đề có tính quyết định.
- Cốc cô nương, cô có thể nói chi tiết vì sao cô qua đời không?
- Tôi là chết bệnh, tôi đã nói với Tùy tiên sinh rồi mà?
Cốc Ngạn Tuyết nói ra.
- Vâng.
Tùy Qua nói:
- Nhưng mà tôi hy vọng biết rõ càng nhiều tình huống hơn. Dùng tình huống của cô không đơn giản là bệnh, có phải hay không?
- Vâng.
Cốc Ngạn Tuyết gật đầu nói ra, thần sắc nhớ lại
- Người Thần Mộc Thành đều rất ít nhiễm bệnh. Bởi vì chúng tôi cơ bản dùng thịt thú vật làm đồ ăn. Tuy hoang thú hung mãnh, nhưng mà thịt của chúng có thể làm đồ ăn, có chút bộ phận còn có thể làm thuốc, cho nên thường xuyên sử dụng thịt hoang thú thật là rất ít sinh bệnh. Đương nhiên cũng có người bệnh chết, nhưng mà rất ít. Tôi từ nhỏ cũng ưa thích dùng thịt hoang thú, tôi cũng không thích ăn dưa leo rau quả, mặc dù đối với người bình thường ở Thần Mộc Thành mà nói, dưa leo rau quả mới là thứ tốt khó gặp. Cho nên cha tôi khi còn bé nói tôi chính là ' dã hài tử ' nhà bình dân, chỉ thích ăn thịt hoang thú. Nhưng sử dụng thịt hoang thú là truyền thống, phụ thân cũng không có ngăn cản tôi, nhưng mà từ thân phận thì cha luôn mang thịt hoang thú tốt nhất về cho tôi ăn, trước kia Mạnh Dương cũng thế, đáng tiếc... Tôi nhớ sau khi Mạnh Dược qua đời vài năm, cha tôi vẫn rầu rĩ không vui, vì vậy có một lần cha sai người mang trái cây thần mộc đưa tới ' Băng Hà Thành ' đổi lấy một khối thịt ' Cùng Kỳ ' đóng băng trở về, sau đó cùng người trong nhà và những người khác hưởng dụng. Nhưng mà ngày thứ ba tôi không hiểu vì sao, cảm giác sinh cơ của mình nhanh chóng yếu dần, vì vậy chỉ kịp cáo biệt cha rồi chết bệnh. Ai, lại không nghĩ rằng hôm nay giật mình đã như cách một thế hệ, tôi ở trong quan tài thần mộc không biết bao nhiêu năm, cha đã sớm hồn phi phách tán, thậm chí không còn chút dấu vết lưu lại.
Tùy Qua nghe được Cốc Ngạn Tuyết nói, lẩm bẩm:
- Cùng Kỳ! Cùng Kỳ, đây chính là một trong vài loại hoang thú mạnh nhất mà?
Tùy Qua vẫn nghe Cốc Ngạn Tuyết nói chuyện hoang thú, nhưng mà hắn vẫn so sánh hoang thú trong lời Cốc Ngạn Tuyết chẳng khác gì dã thú hiện tại, hoặc là dã thú hơi mạnh một chút mà thôi, ngẫu nhiên sẽ có mấy con yêu thú a. Bây giờ nghe Cốc Ngạn Tuyết đột nhiên nói tới Cùng Kỳ, Tùy Qua lại kinh hãi, Cốc Ngạn Tuyết nói những hoang thú kia chính là hồng hoang yêu thú? Nếu thật sự là như thế, những chiến sĩ có thể chống lại hồng hoang yêu thú bưu hãn cường đại ra sao?
- Hẳn là thế.
Cốc Ngạn Tuyết nói:
- Cùng Kỳ đúng là hoang thú thật lợi hại, mỗi lần xuất hiện cơ hồ cũng có thể diệt sát chiến sĩ một thành. Cũng chỉ có tướng quân và năm vị đại đế của năm thành mới có thể dễ dàng tiêu diệt chúng. Mà thịt Cùng Kỳ chúng ta ăn đều là Băng Hà Thành đào móc trong băng sơn mà ra, cũng không biết là bị người nào giết vào thời cổ. Nhưng mà điều này có liên quan gì tới việc tôi bệnh chết?
- Có liên quan lớn!
Tùy Qua thở dài một tiếng, nói:
- Nếu chỉ là thịt Cùng Kỳ thì không có gì. Nhưng mà có phải trước đó cô đã ăn trái cây đan mộc đúng không?
- Đúng vậy a.
Cốc Ngạn Tuyết nói:
- Kỳ thật tôi không thích ăn trái cây, nhưng cha nói đó là trái cây thần mộc, ngàn năm mới có thể kết quả một lần, hơn nữa sau khi ăn trái cây có thể kéo dài tuổi thọ. Mặt khác, trái cây này ăn vào thật thơm... Nhưng mà chẳng lẽ cũng bởi vì trái cây thần mộc mà tôi trúng độc?
- Đan mộc ở Thần Mộc Thành của các người rõ ràng có thể kết quả, nói rõ nó đã lột xác thành yêu thảo, thậm chí đã bắt đầu lột xác thành tiên thảo. Nhưng mà hình thái của nó vẫn là cây, tất nhiên là bị trận pháp gì đó giam cầm, khiến nó không cách nào đột phá, biến hóa. Nhưng mà đan mộc ngàn năm kết quả một lần, trái cây đúng là đồ tốt, là đan dược tự nhiên, hình dáng của nó hơi giống quả đào, nhưng mà da có màu hạt dẻ, hơn nữa không có hạt, đúng không?
- Ồ, làm sao anh biết, chẳng lẽ anh đã ăn qua?
Cốc Ngạn Tuyết kinh ngạc nói.
Tùy Qua lắc đầu, nói:
- Tôi còn không có lộc ăn này. Nhưng mà tôi biết rõ đan mộc sẽ kết quả, cũng biết trái cây đan mộc có hình dáng gì, còn có trong trái cây đan mộ có chất chứa nguyên khí to lớn, người bình thường ăn vào sẽ kéo dài tuổi thọ, nhưng mà trong lúc nhất thời không thể hấp thu hết nguyên khí và linh tính trong trái cây. Mà cô trước khi chết ăn thịt Cùng Kỳ, mà Cùng Kỳ chính là hung thú cường đại trong hồng hoang, thịt của nó cũng ẩn chứa nguyên khí khôn cùng, quan trọng hơn là, thể chất của Cùng Kỳ là hỏa thuộc tính; trái cây đan mộc là đan thủy ngưng tụ mà thành, là thủy thuộc tính. Nước lửa khó có thể tương dung, mà cô không hiểu tu luyện, không biết luyện hóa, điều hòa âm dương, phân hoá thủy hỏa. Bởi vậy là thứ tốt tột đỉnh, cùng ăn vào thì biến thành độc dược, tạo thành ngộ độc thức ăn.
- Ai, thì ra là thế, không nghĩ tới ăn ngon cũng có tai họa.
Cốc Ngạn Tuyết thở dài, ngữ khí đã sớm xem nhạt sinh tử.
- Nhưng mà điều này có thể giải thích cái gì, vì sao thân thể của tôi vẫn bất hủ.
Tùy Qua thở dài:
- Bởi vì cho dù là thịt Cùng Kỳ hay trái cây đan mộc, hai thứ này đều là ' thuốc bổ ' đỉnh cấp, hiện tại chúng là thứ mà tu sĩ hện tại nằm mơ cũng muốn. Tuy cô vô phúc tiêu thụ được, nhưng mà hai đồ vật này có linh tính và nguyên khí vẫn dung nhập vào huyết nhục của cô, hơn nữa cô lúc trước còn ăn thịt nhiều hoang thú lợi hại, thể chất vượt xa người thường, nếu như không chết vì ' ngộ độc thức ăn ', chỉ sợ cô sống trên ngàn năm cũng không có gì khó. Đây cũng là vì sao người Thần Mộc Thành ít nhất đều có thể sống trên ba năm trăm năm thọ nguyên.
*****
Đúng vậy a, người hiện đại mỗi ngày ăn thịt heo bò, đều có thể sống trăm tám mươi tuổi, mà Cốc Ngạn Tuyết thời đại đó ăn thịt hồng hoang dị chủng, chất dinh dưỡng hai bên là "Cách biệt một trời ", hơn nữa thịt của hồng hoang dị chủng không có chất kích thích sinh trưởng, tuyệt đối là sản phẩm sạch vô hại, cho nên sống trên ba năm trăm năm đúng là không kỳ lạ.
Cũng chính vì thế người thời đại của Cốc Ngạn Tuyết bản chất thân thể mạnh hơn người hiện nay quá nhiều, chỉ hoàn cảnh và đồ ăn khác nhau, bởi vậy thọ nguyên cũng sinh ra cách biệt quá lớn. Mặt khác bởi vì dưới áp lực hoang thú tiến công, chiến sĩ nhân loại trở nên phi thường cường đại, cũng hoàn toàn ăn khớp với nhau cả, có thể thấy được Cốc Ngạn Tuyết nói thời đại đó không phải vũ trụ thời không song song, mà chỉ là thời gian giữa thời đó và hiện tại quá xa mà thôi.
Mà thời gian dài là có thể cải biến tất cả, cũng có thể tiêu trừ tất cả.
Lịch sử của nhân loại chỉ miễn cưỡng mò mẫn được tới năm ngàn năm trước, đối với chuyện xảy ra trước thời kỳ đó, xuất hiện qua biến cố gì thì không thể nào khảo chứng, mà các nhà khoa học hiện tại phỏng đoán, mặc dù là dùng văn minh khoa họ kỹ thuật hiện tại, nếu nhân loại diệt vong trong vòng một đêm, cái gọi là "Văn Minh" sẽ bị tiêu diệt trong một ngàn năm, biến mất hai ngàn năm sẽ chỉ còn di tích, năm ngàn năm thì cơ bản "Văn minh hiện đại" chẳng còn sót lại thứ gì.
Cốc Ngạn Tuyết có lẽ rất có thể là người của thời đại trước cả năm ngàn năm trước.
Đương nhiên, đây chỉ là Tùy Qua phỏng đoán, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Tùy Qua cũng không thể nào biết được. Trừ phi hắn có thể gặp được tu sĩ sống lâu như thế, nói cho hắn biết thế giới này đã xảy ra chuyện gì.
- Tiên sinh, kỳ thật tôi chết như thế nào đã không trọng yếu.
Cốc Ngạn Tuyết nói.
- Dù sao tôi chỉ là một hồn phách, có thể ở chỗ này cũng là nơi cư trú không tệ. Về phần thi thể của tôi nếu có chỗ nào hữu dụng, anh cứ cầm là được.
- Cái này... Cái này không thể được.
Cốc Ngạn Tuyết càng hùng hồn thì Tùy Qua càng xấu hổ.
- Người chết không thể sống lại. Giữ lại thân xác thối tha này, mỗi ngày nhìn nó chỉ là ràng buộc mà thôi.
Cốc Ngạn Tuyết nói:
- Hơn nữa, người Thần Mộc Thành của chúng tôi cũng tôn trọng nhập thổ vi an, không bằng biến nó thành bùn đất đi.
- Tốt.
Tiểu Ngân Trùng không biết từ đâu chui ra.
- Dứt khoát để cho ta nuốt, trực tiếp biến thành linh nhưỡng.
- Ăn hàng!
Tùy Qua hừ lạnh một tiếng, nói:
- Thi thể Nhâm Thông Vũ đường đường là Kim Đan kỳ, đều bị ngươi ăn rồi, cũng không thấy ngươi tăng tu vị lên! Tiểu Ngân Trùng, ngươi có thể cố gắng một chút không?
- Lão đại, Nhâm Thông Vũ cái thân xác thối tha đó bị ngươi đập thành thịt vụn, hơn nữa tinh hoa đều dung nhập vào trong kim đan, kim đan tôi tiêu hóa không được, tuy tôi ăn rất nhiều huyết nhục của hắn, cũng không bao nhiêu tu vị, nhiều lắm chỉ biến thành phân mà thôi.
Tiểu Ngân Trùng phàn nàn nói.
Cốc Ngạn Tuyết nghe xong nhịn không được cười rộ lên, tiểu Ngân Trùng cái tên này nói chuyện đúng là không ngại miệng..
- Thi thể mỹ nữ cho ngươi ăn, biến thành uế vật, chẳng phải là phá hư phong cảnh.
Tùy Qua hừ một tiếng, nói:
- Việc này ngươi cũng đừng nghĩ. Nhưng mà thi thể Cốc cô nương bản thân hấp thu nguyên khí của Cùng Kỳ là hoang thú lợi hại, nhất là cuối cùng dung hòa trái cây đan mộc, đó là đan thủy của đan mộc, phi thường thần kỳ, có thể mang linh tính rèn luyện thành đan dược. Mà ngươi trực tiếp ăn trái cây đan mộc, tuy bất hạnh chết bệnh nhưng trải qua ngàn vạn năm rèn luyện, trái cây đan mộc hóa thân thể của ngươi thành cực phẩm nguyên đan. Nếu như xuống mồ bình thường cũng rất khó biến thành bùn đất, hơn nữa cũng cực kỳ lãng phí. Trái lại, nếu như rèn luyện thân thể của ngươi lại một lần, chưa hẳn không thể phản hồn.
- Cái gì!
Cốc Ngạn Tuyết rất kinh ngạc nhìn qua Tùy Qua.
Tiểu Ngân Trùng cũng kinh sợ, nói ra:
- Lão đại... Cái này, làm sao có thể chứ? Nghịch chuyển sinh tử, chỉ sợ là Chân Tiên mới làm được a.
- Nghịch chuyển sinh tử, xác thực là rất khó làm được.
Tùy Qua nghiêm mặt nói:
- Sinh tử luân hồi liên quan đến trật tự thiên địa, xác thực là rất khó đánh vỡ. Nhưng mà con đường tu hành vốn chính là nghịch thiên mà đi. Tu hành quá trình, cũng chính là lục lọi, lợi dụng thiên địa chi trật tự quý trình quy tắc gì đó chính là để đánh vỡ. Nghịch chuyển sinh tử, khẳng định không dễ dàng, nhưng mà tình huống của Cốc Ngạn Tuyết có chút đặc thù. Đầu tiên hồn phách của nàng không bị đưa vào Minh giới luân hồi, có khả năng phản hồn; tiếp theo cũng là mấu chốt nhất, thân thể của nàng hoàn hảo không tổn hại gì.
- Hoàn hảo không tổn hao gì cũng vô dụng ah.
Tiểu Ngân Trùng nói:
- Nghịch chuyển sinh tử, mấu chốt là thân thể nàng phải có một chút sinh cơ. Một thi thể lạnh như băng là không thể nào chứa hồn phách được.
- Đúng vậy a, sinh cơ, mấu chốt nhất là sinh cơ.
Tùy Qua khẽ cười nói:
- Ta không phải nói rồi sao, thân thể Cốc cô nương hôm nay bị trái cây đan mộc rèn luyện ngàn vạn năm, bản thân đã thành một hạt ' đan dược ', một hạt đan dược hình người, hơn nữa phẩm cấp còn cao hơn cả nguyên đan. Mà đan dược, ngươi biết đan dược chính thức là gì không? Một thế giới, đan dược tốt chính thức là một thế giới, có thể trường kỳ tồn tại, thậm chí sinh ra linh tính, có được bản lĩnh thổ nạp tu hành, còn có đan dược tu luyện thành đan tiên đấy.
- Lão đại, ngươi cuối cùng có ý gì?
Tiểu Ngân Trùng nói:
- Ta vì sao không hiểu. Ta biết ngay thân thể Cốc cô nương là đan dược, hoặc là nói là đan dược khá tốt, ăn khẳng định có thể tăng tu vị lên.
- Đúng vậy, ăn là có thể tăng tu vị lên.
Tùy Qua nghiêm mặt nói:
- Nhưng nếu chúng ta ăn chính là con người, chẳng phải là thành ma đầu, hoặc là đám gia hỏa chỉ biết tu luyện mà không còn nhân tính? Ta sở dĩ nói thân thể Cốc cô nương kỳ thật xem như một quả Nhân Nguyên Đan, chỉ cần thông qua phương thức thích hợp, nghĩ biện pháp giúp nàng phản hồn.
- Lão đại, ngươi điên sao?
Tiểu Ngân Trùng hoảng sợ nói:
- Ngươi gần đây có phải bị hồ đồ hay dầu óc choáng váng rồi không? Nghĩ chuyện gì thế, tất cả đều là tư tưởng điên cuồng cả? Chuyện phản hồn đứng nói Kim Đan kỳ, cho dù là tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng không dám làm.
- Tiểu Ngân Trùng, đó là bởi vì ngươi không hiểu nguyên lý trong đó.
Tùy Qua nói ra.
- Nếu như không có vài phần nắm chắc, ta cũng sẽ không nói ra. Huống hồ, ta nói phản hồn cũng không phải phản hồn như ngươi nghĩ. Tính toán, ta không giải thích với gia hỏa ngu xuẩn chỉ biết ăn như ngươi. Tóm lại, kỳ thật cả quá trình vô cùng đơn giản, thân thể của nàng hiện tại chính là Nhân Nguyên Đan, ta sẽ tiến thêm một bước rèn luyện lại, rèn luyện cho mượn mà hơn, giúp thân thể của nàng trở thành Nhân Nguyên Đan có linh tính. Mà hồn phách của nàng trở thành đan linh, vĩnh viễn trú trong đó.
- Đan linh... Lão đại! Ngươi thật sự là thủ đoạn kỳ diệu a! Nhưng mà, suy nghĩ của ngươi thật không tệ, quả thực là thủ đoạn thay trắng đổi đen.
← Ch. 0661 | Ch. 0663 → |