← Ch.0069 | Ch.0071 → |
Lam Lan có can đảm điều tra những tấm màn đen này, coi như là một người viết báo có tinh thần trọng nghĩa.
- Cô hỏi tôi nhiều như vậy, tôi cũng muốn hỏi cô một vấn đề.
Tùy Qua đột nhiên nói.
- Hỏi đi?
- Hiện tại, trong mắt cô, tôi vẫn là nam nhân xa lạ sao?
Tùy Qua cười hỏi.
- Cậu cảm thấy thế nào?
- Tôi cảm thấy, ít nhất coi như người quen rồi?
- Tôi cho cậu tăng lên một cấp bậc.
Lam Lan nói:
- Cậu có thể coi là bằng hữu của tôi.
- Hắc, không cẩn thận lại tăng cấp lên nữa.
Tùy Qua cười nói:
- Đáng tiếc, nếu thăng lên một cấp nữa thì tốt.
Giữa nam nữ, nếu như từ quan hệ bằng hữu thăng lên một cấp nữa, ý nghĩa như thế nào, đương nhiên không cần nói cũng biết.
Lam Lan biết ý tứ trong lời nói của Tùy Qua, nhưng bất ngờ không mắt lạnh nhìn hắn, bình thản nói:
- Đợi xem đi.
Lúc này, hai người đi qua một mảnh vườm ươm.
Trong rừng cây giống, truyền đến một tiếng động dị thường.
Tùy Qua hôm nay đã là Luyện Khí sơ kỳ, tai thính mắt tinh, thoáng cái đã nghe ra có người ẩn dấu trong cánh rừng bên cạnh. Nhưng, hắn cũng không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, thậm chí còn cảm kích muốn khóc. Tùy Qua đồng học đang lo không có người nào, không có cơ hội biểu hiện anh hùng cứu mỹ nhân, không ngờ đám tôn tử này lại chạy đến, thật đúng là trời thương hắn.
Tùy Qua khoái trá bóp bóp nắm tay, chuẩn bị xuất thủ sắm vai anh hùng.
Ào ào ~
Sáu người từ trong rừng cây vọt ra, bao vây Tùy Qua và Lam Lan vào giữa. Trong tay sáu người này đều cầm dao găm và dao gấp, hiển nhiên là hành tung bất thiện.
- Lam đại chủ biên, đã trễ thế này, cô còn đi phỏng vấn sao?
Một người đi về phía Lam Lan trêu đùa:
- Chi bằng, để mấy anh em tôi làm một bài phỏng vấn đặc biệt đi?
- Phỏng vấn đặc biệt trên giường!
- Hắc hắc ~
- Các ngươi là ai, cút nhanh đi, nếu không tôi báo cảnh sát!
Lam Lan quát lên, cũng không bị mấy tên này hù dọa.
- Xe cảnh sát sợ rằng cũng không đi đường này?
Một tên vuốt vuốt dao găm trong tay nói:
- Có người nhờ chúng ta chuyển lời cho cô, hắn nói nếu như Lam chủ biên nhàn rỗi không có chuyện gì làm, thì nên truyền bá mấy tin tức về lãnh đạo ưu tú. Không nên quản chuyện của người khác! Nếu không, không chừng ngày nào đó trong rừng sẽ xuất hiện một thi thể trần truồng, rất có thể là của Lam chủ biên.
- Các ngươi là người của hãng dược Watson!
Lam Lan hỏi.
- Cô cũng biết rồi, vậy chúng tôi không cần nhiều lời nữa.
Tên cầm đầu nói:
- Nhưng, khuya hôm nay, mấy anh em chúng tôi vẫn muốn cho cô một bài học. Cởi y phục của cô ra, chụp mấy tấm hình khỏa thân, sau này miệng cô nhớ đàng hoàng, động thủ!
Trong lòng Tùy Qua không khỏi có chút kích động, những tên côn đồ này hoàn toàn không biết, bọn chúng đang phối hợp với hắn biểu diễn màn sắm anh hùng cứu mỹ nhân.
Rầm rầm rầm!
Tùy Qua đánh ra bốn quyền uy vũ:
"Miễn cưỡng" đánh bốn tên côn đồ lao về phía hắn ngã xuống đất, sau đó chánh nghĩa che chở Lam Lan ở phía sau, lúc này chủy thủ của hai tên khác vừa lúc đâm qua.
Tùy Qua tung một cước đá văng một tên trong đó, nhưng chủy thủ của tên còn lại đã đâm qua.
Lúc này, Tùy Qua cho thấy màn "anh hùng" của mình, đứng che phía trước Lam Lan, thân thể lù lù bất động, đưa tay túm lấy cây chủy thủ lao đến trước ngực.
Xoẹt!
Tiếng da thịt bị rách vang lên, bàn tay Tùy Qua đã bị chủy thủ quẹt qua bị thương.
Dưới ánh trăng, máu tươi rơi trên mặt đất, đỏ sẫm.
Còn có mấy giọt máu tươi, vừa vặn rơi lên mặt Lam Lan.
Lam Lan thấy Tùy Qua vì cứu mình mà bị thương, nước mắt dâng trào, sau đó đột nhiên kêu lớn:
- Cứu mạng! Giết người --
Không thể không nói, Lam Lan không hổ là đại chủ biên, tiếng hét của nàng, tựa hồ vang vọng khắp nơi, khiến cả Tùy Qua còn thấy đau tai.
Tùy Qua túm lấy thanh chủy thủ, sau đó ném ra ngoài, nhẹ giọng an ủi Lam Lan:
- Đừng lo lắng, chỉ là mấy tên trộm nhãi nhép mà thôi, tôi có thể dễ dàng đuổi bọn chúng.
Lúc này, mấy tên lưu manh đưa mắt nhìn nhau, tiếp tục đánh về phía Tùy Qua.
Tùy Qua triển khai quyền cước, nghênh chiến kẻ địch.
Chợt nhìn, Tùy Qua tựa hồ không chiếm được thế thượng phong, chẳng qua là miễn cưỡng để sáu người liên thủ tiến công. Nhưng trên thực tế, Tùy Qua đã hoàn toàn nắm trong tay tình thế, khiến sáu tên lưu manh này không chỉ không thương tổn được hắn và Lam Lan, hơn nữa cũng không cách nào bứt ra rút đi. Cục diện này, cũng là Tùy Qua đồng học một tay tạo nên.
Theo Lam Lan thấy, Tùy Qua giống như vì bảo vệ nàng không bị bất cứ thương tổn gì, lúc này mới "ra sức" một trận sinh tử. Thấy tình hình như vậy, trong lòng đương nhiên là cảm động muốn khóc.
- Ở chỗ này! Nhanh lên!
- Đồ chó hoang lưu manh thổ phỉ, lại dám ra tay với tiểu thần y và Lam chủ biên, đánh chết bọn chúng!
- Bao vây, đừng để bọn chúng chạy!
Lúc này, người dân trong thôn của Văn Đại Gia đã chạy tới. Hơn hai trăm người, trong tay cũng cầm lấy cuốc xẻng, vây quanh sáu tên lưu manh, tư thế như chuẩn bị đánh chết bọn chúng, thấy trận thế như vậy, sáu tên lưu manh cũng bắt đầu run rẩy.
Hảo hán không địch được người đông, sáu tên côn đồ rất nhanh bị chế phục. Nhưng cơn thịnh nộ của các thôn dân vẫn chưa chấm dứt, không biết là ai đề nghị, cuối cùng sáu tên côn đồ bị ép nhảy vào một hầm phân trong ruộng, từ đầu đến chân dính đầy phân và nước tiểu, nhìn tình hình này, sợ rằng chỉ có cảnh sát mới có thể cứu được bọn chúng.
- Tùy Qua, cậu không sao chứ? Mau để tôi xem vết thương.
Nhìn vết thương trên tay Tùy Qua, Lam Lan vô cùng đau lòng. Nàng nào biết, vết thương này cũng là Tùy Qua cố ý để bọn côn đồ làm ra, nếu không, với tu vi của hắn, cho dù có đến mười mấy tên côn đồ cũng không là gì.
Rất hiển nhiên, màn anh hùng cứu mỹ nhân lần này của Tùy Qua rất thành công, bị một vết thương như vậy hoàn toàn đáng giá.
Từ biệt những thôn dân nhiệt tình, Lam Lan vội vàng đưa Tùy Qua đến bệnh viện.
Sau khi được kiểm tra bệnh tình, tiêm thuốc, Tùy Qua cũng có chút buồn ngủ, mơ mơ màng màng chìm vào trong giấc ngủ.
Khi... tỉnh lại, đã là sáng sớm hôm sau, Lam Lan không còn trong phòng bệnh nữa.
Tùy Qua nhớ rõ ràng, tối hôm qua, Lam Lan còn nằm trên ghế sa *** bên cạnh giường.
Cảm giác được mỹ nữ quan tâm, khiến Tùy Qua ngủ đặc biệt hạnh phúc, yên ổn.
Cánh tay Tùy Qua được quấn băng gạc, chút vết thương này đối với hắn mà nói, căn bản không tính là gì, bởi vì từng ăn Tam Nguyên Kinh Dịch thảo, miệng vết thương của hắn phục hồi nhanh hơn người bình thường rất nhiều.
Tùy Qua đang suy nghĩ có nên gọi điện cho Lam Lan, sau đó rời đi hay không, lúc này cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, một nữ sinh cao gầy, trông giống như Lam Lan bước vào, cô gái mặc một chiếc áo trắng, đóng thùng trong chiếc quần jean, nhìn Tùy Qua đang nằm trên giường bệnh.
Phàm chỉ cần là mỹ nữ, Tùy Qua đều biết dùng đôi mắt sắc lang đánh giá kỹ càng.
*****
Cô gái trước mặt, kỳ thực tướng mạo, vóc người cũng không tệ lắm, so với Lam Lan, cũng là xuân lan thu cúc. Nhưng, trước ngực lại thiếu loại cảm giác núi cao đứng thẳng, khe rãnh thâm thúy như của Lam Lan. Ngoài ra hai chân nàng, thoạt nhìn thế còn thon dài hơn Lam Lan mấy phần, đặc biệt đẹp mắt.
- Đôi mắt của cậu rất đáng ghét!
Mỹ nữ phát hiện ánh mắt Tùy Qua quét tới quét lui trước ngực mình, cau mày không khách khí nói.
- Thưởng thức cảnh đẹp, không cần che giấu.
Tùy Qua hùng hồn nói.
- Miệng lưỡi trơn tru, coi chừng tôi móc mắt cậu.
Mỹ nữ lạnh lùng nói.
- Nếu là miệng lưỡi trơn tru, sao cô không đến kiểm tra đầu lưỡi của tôi?
Tùy Qua đấu lại một câu.
Mỹ nữ hừ lạnh một tiếng, tựa hồ chỉ hận không thể tiến lên đánh Tùy Qua một trận. Nhưng, cuối cùng nàng không động thủ, nói:
- Tôi không động thủ với người đang bị thương.
Tùy Qua đương nhiên cũng không từ bỏ đấu võ mồm:
- Tôi cũng không muốn đấu với cô, đây không phải là cô chủ động xông vào phòng bệnh của tôi sao?
- Tôi tới thăm Lan Lan, con cóc ghẻ nhà cậu chớ tự cho mình là đa tình.
Mỹ nữ nói.
- Cô từng thấy con cóc nào đẹp trai như tôi chứ?
Tùy Qua cười cười:
- Cô và Lam tỷ có quan hệ như thế nào?
- Quan hệ gì?
Mỹ nữ hừ một tiếng, chỉ chỉ lỗ tai bên phải có đeo một chiếc hoa tai làm bằng ngọc trai:
- Hiểu rồi chứ?
- Hiểu cái gì?
Tùy Qua nghi ngờ nói:
- Chỉ là cái hoa tai mà thôi, ai cũng có thể mang, có cái gì kỳ quái.
- Tiểu đệ đệ, xem ra cậu thật sự không rõ.
Mỹ nữ tựa hồ chiếm cứ thượng phong, trên mặt lộ ra nụ cười bình thản:
- Cô ấy đeo tai trái, tôi đeo tai phải, cậu còn không rõ sao? Như vậy đi, tôi nói đơn giản một chút -- cô ấy là bạn gái của tôi!
Bạn gái?
Tùy Qua phảng phất như bị một quả búa tạ đánh vào đầu, cả kinh từ trên giường bệnh ngồi dậy.
Đồng tính luyến ái sao?
Lam Lan là cô gái dịu dàng, xinh đẹp như vậy, làm sao có thể trở thành người như thế?
- Cậu cuối cùng đã hiểu? Tiểu đệ đệ.
Mỹ nữ cười to hơn:
- Thật ra, điều này cũng không khó lý giải. Cậu thử suy nghĩ xem, Lam Lan xinh đẹp như vậy, người theo đuổi cô ấy không ít, nếu không phải cô ấy không có cảm giác với nam nhân thì sớm đã...
- Đủ rồi!
Tùy Qua quát một tiếng, từ trên giường bệnh bò dậy, nhổ kim tiêm cắm trên tay, nói với nữ nhân trước mặt:
- Cho dù cô ấy là đồng tính luyến ái, cô ấy nhất định cũng sẽ yêu thích tôi!
Sau khi nói xong, Tùy Qua đóng sập cửa lại.
Chịu đủ đả kích rồi!
- Hừ! Cái gì chứ, tính tình ghê gớm thật!
Mỹ nữ hừ lạnh một tiếng.
Tùy Qua vừa rời khỏi bệnh viện, Lam Lan đã trở lại phòng bệnh, trong tay cầm bánh bao và sữa đậu nành nóng hổi.
Rất hiển nhiên, đây là bữa ăn sáng mua cho Tùy Qua.
- Hắn đâu rồi?
Lam Lan nhìn giường bệnh trống trơn, hỏi mỹ nữ:
- Vũ Đồng, hắn đâu rồi?
- Đi rồi.
Mỹ nữ bình thản nói.
- Làm sao lại đi?
Lam Lan hỏi tới:
- Hắn đi đâu?
- Chị họ, chị để ý đến hắn sao.
Mỹ nữ xem thường nói:
- Em nói cho hắn biết, chị là bạn gái của em, kết quả hắn bị hù dọa bỏ đi. Đây không phải rất tốt sao, không phải chị không thích bị nam nhân quấn lấy sao?
- Yên Vũ Đồng, chúng ta không phải như vậy!
Lam Lan có chút không vui nói:
- Em là người như vậy, chứ chị không phải. Chị chỉ không muốn bị loại người như Vương Hào dây dưa, mới kêu em phối hợp diễn với chị mà thôi.
- Không thể nào, sao chị lại nổi giận với em?
Mỹ nữ nói:
- Xem ra chị thật sự có chút quan tâm hắn. Nhưng, tiểu tử này rút cuộc có cái gì tốt, nói đẹp trai cũng không phải rất tuấn tú, nói khí chất cũng không có khí chất gì...
- Tối qua cậu ấy đã quên mình để cứu chị!
Lam Lan nói:
- Huống chi, ưu điểm của hắn, em cũng không biết.
- Cắt ~
Mỹ nữ nói:
- Thì ra là chiêu cũ anh hùng cứu mỹ nhân, chị cũng trúng chiêu. Được rồi, em thấy, chị coi trọng tên tiểu đệ đệ trẻ tuổi ấy, muốn làm trâu già gặm cỏ non sao.
- Em mới là trâu già!
- Ha ha ~ bao che cho nhau rồi.
- Lam Lan lại là một người đồng tính?
- Tùy Qua ta lại coi trọng một nữ đồng?
- Tại sao lại như vậy!
-...
Sau khi bắt xe trở về trường, Tùy Qua vẫn chưa khôi phục được chấn động trong lòng.
Thật là nằm ngoài dự liệu của hắn!
Đối với nam sinh mà nói, đây quả thực là tai hoạ ngập đầu.
Tùy Qua cảm giác mình dù đẹp trai, có khí thế và bản lãnh hơn nữa, cũng không tốt gì, người ta căn bản không thích nam nhân, hắn có cách nào chứ? Cũng không thể cắt tiểu đệ của hắn, biến thành nữ nhân.
Nếu là nữ nhân khác thì thôi, các nàng muốn làm Les gì cũng được, cạo đầu làm ni cô cũng được, không có quan hệ gì với Tùy Qua đồng học. Nhưng Lam đại chủ biên, là một đại mỹ nhân, đây rõ ràng là lãng phí dung mạo tuyệt sắc ông trời cho nàng.
- Tùy ca ca -- Tùy ca ca -- -
Lúc này, một thanh âm quen thuộc kéo Tùy Qua trở về thực tế.
- Tiểu Vũ à.
Tùy Qua khôi phục thần trí:
- Sao cô lại ở đây?
- Hiện tại sáng nào tôi cũng bán trứng luộc ở cổng trường.
Tiểu Vũ nói:
- Từ lần trước Thiết Long đại ca khiển trách mấy người thường xuyên khi dễ tôi, cũng chưa có người tới tìm tôi gây phiền toái. Thiết Long đại ca thoạt nhìn rất hung dũ, không ngờ tâm địa còn rất tốt.
- Tâm địa còn rất tốt?
Tùy Qua thiếu chút nữa bật cười ra tiếng, thật không ngờ, tên côn đồ Thiết Long, lại cũng có người nói hắn là người tốt.
- Tôi mua năm quả trứng luộc.
Tùy Qua nói với Tiểu Vũ:
- Bao nhiêu tiền một quả?
- Tùy ca ca, làm sao tôi có thể lấy tiền của anh.
Tiểu Vũ nói.
- Nếu cô không lấy tiền... , tôi sẽ không ăn nữa.
Tùy Qua nói:
- Cô cứ bán theo giá bình thường, chọn cho tôi năm quả lớn là được?
Tiểu Vũ thấy Tùy Qua kiên trì, không thể làm gì khác hơn.
- Báo đây! Báo đây! Tờ Đông Giang buổi sáng đây! Đủ mọi tin tức đây, tiểu huynh đệ, lấy một tờ đi, chỉ cần một đồng!
Lúc này, bà chủ sạp báo bên cạnh đang rao hàng, thuận tiện mời Tùy Qua mua một tờ.
- Báo gì toàn đăng tin bất động sản với quảng cáo, có tặng tôi cũng không lấy!
Tùy Qua nói, đưa tay lấy trứng luộc.
- Tặng sao, nằm mơ đi!
Bà chủ sạp báo hừ một tiếng, tiếp tục rao báp.
Lúc này Tiểu Vũ đang dùng muỗng lấy trứng, đột nhiên tay run lên, quả trứng luộc lọt vào trong nồi, nước luộc bắn lên y phục của nàng, nhưng nàng hoàn toàn không để ý, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một hình ảnh trên tờ Đông Giang buổi sáng.
- Chính là hắn! Tên khốn khiếp.
Tiểu Vũ nhìn tấm hình kia, nghiến răng nghiến lợi nói.
Tùy Qua định thần nhìn lại, nhân vật trong tấm ảnh chính là Phùng Thiên Minh.
Tiêu đề tin tức là:
- Giá thuốc cao mấy chục lần, rút cuộc là ai làm ra?
Bình thường, tờ Đông Giang buổi sáng sẽ rất ít ra loại tin tức châm chọc như vậy, Tùy Qua mơ hồ cảm giác được phía sau tin tức này, có thể có bàn tay của Lam Lan. Trong giới truyền thông Đông Giang, lực ảnh hưởng của không thể nghi ngờ là rất cường đại.
← Ch. 0069 | Ch. 0071 → |