← Ch.0765 | Ch.0767 → |
Không chỉ là Lạc Phi Đan, Tùy Qua cũng nghĩ như vậy.
Tuy lấy được nguyên anh Nam Cung Hoàng có thể nói là tiền của phi nghĩa bay tới, nhưng trên đảo cũng chỉ có hai người kia, mà Nam Cung Hoàng bị người đánh nổ thân thể, nguyên anh hốt hoảng bỏ chạy, điều này hiển nhiên thật vô lý!
Kiệt kiệt!
Lúc này trong đảo truyền ra tiếng cười âm trầm, bốn phía quá an tĩnh nên khi xuất hiện tiếng cười có vẻ cực kỳ quỷ dị, cực kỳ khủng bố.
- Người nào giả thần giả quỷ! Nam Cung Thái Nhất, là ngươi sao?
Lạc Phi Đan quát một tiếng, thanh âm như sấm cuốn tới hòn đảo, hơi nước dày đặc cũng bị tán phát.
Kiệt kiệt! Kiệt kiệt!
Chỉ có tiếng cười âm trầm khủng bố trả lời bà.
Lạc Phi Đan hừ lạnh một tiếng, đang định dẫn người bay lên đảo, đột nhiên càng nhiều tiếng cười vang lên.
Nhưng lần này đến từ bốn phương tám hướng, thậm chí còn ở dưới nước!
Đám người Lạc Phi Đan đều biến sắc.
Ngay cả Tùy Qua cũng cảm giác được tình huống không ổn.
Mặc dù Tùy Qua không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng đã phân tích ra tình thế.
Tình thế trước mắt, hiển nhiên là nhóm người này đã bị "ma vật"bao vây.
Hoa hoa! Hoa hoa! Hoa hoa!
Trong đầu Tùy Qua nổi lên một ý niệm, đột nhiên trong hơi nước xung quanh truyền tới thanh âm của sóng nước, tựa hồ dưới mặt nước bình tĩnh, có rất nhiều cái gì bắt đầu nhảy lên khỏi mặt nước.
- Không thể nào!
Xuân Thân Mạnh kinh hô rồi một tiếng:
- Những ma vật kia không nên nhảy lên mặt nước chứ!
- Trừ phi... Nam Cung Hoàng và Nam Cung Thái Nhất đã tiến vào "Nhược Thủy Cung", kích phát cấm chế bên trong!
Lạc Phi Đan hừ một tiếng, trên khuôn mặt lộ ra sát khí nồng đậm, sau đó đột nhiên đưa tay vung xuống mặt nước:
- Ma vật đáng chết, cút đi cho ta!
Vù! Vù! Vù!
Lạc Phi Đan vừa vẫy tay, trăm ngàn đạo phi kiếm cương khí màu đen chém xuống dưới mặt nước.
Ầm!
Trên mặt nước vang lên một tiếng nổ lớn, sau đó dưới mặt nước nổi lên một tiếng kêu thảm, Lạc Phi Đan đưa tay lên không, một cánh tay trắng bệch rơi vào trong tay nàng, cánh tay kia tái nhợt, giống như màu tử thi trong nước, nhưng quỷ dị chính là bàn tay chỉ có ba ngón, còn bén nhọn dị thường, giống như móng vuốt của hung thú nào đó.
Trong bọt nước toát ra một đoàn dịch thể màu lục, có lẽ là máu của ma vật kia chảy ra.
- Lạc đạo hữu quả nhiên lợi hại.
- Lợi hại cái rắm! Đi mau!
Lạc Phi Đan cắt lời Xuân Thân Mạnh, nhanh chóng bay về hướng đảo nhỏ phía trước.
Những người còn lại, cũng bám chặt phía sau.
Tùy Qua đương nhiên cũng không ngoại lệ, bởi vì hắn cũng cảm giác được, dưới mặt nước xuất hiện tin tức cực kì nguy hiểm, hơn nữa từ bốn phương tám hướng ập đến, có thể thấy số lượng những ma vật kia không ít.
Lúc này, muốn lui về đường cũ hiển nhiên là không thể nào, bởi vì dưới nước không biết có bao nhiêu ma vật xuất hiện.
Không hề nghi ngờ, những người này đã bị bao vây, Tùy Qua cũng không ngoại lệ.
Ý nghĩ của Lạc Phi Đan rất đơn giản, nếu đường thủy đã bị bao vây, biện pháp duy nhất hiển nhiên là tiến vào đảo nhỏ trung tâm, bất kể mọi người không có địa đồ hòn đảo này, nhưng còn tốt hơn là đám ma vật kia bao vây.
Đảo nhỏ gần ngay trước mắt.
Nhưng khi Tùy Qua tiến vào trong đó, nhất thời phát hiện hắn đã không thấy bóng dáng của những người khác.
Rất hiển nhiên, trên hòn đảo này cũng có trận pháp và cấm chế.
Sau khi mọi người tiến vào hòn đảo, lập tức bị chia tách.
Tức là nói, bây giờ Tùy Qua phải một mình đối mặt với cục diện.
Mặc dù bị rớt lại, nhưng Tùy Qua cũng không sợ hãi, hiện giờ hắn đã đối mặt với rất nhiều nguy hiểm, mặc dù lần này ở trong không gian dị lãnh thổ, nhưng theo Tùy Qua thấy, có lẽ là một lần rèn luyện hiếm có, huống hồ sợ hãi và hoảng sợ, đối với cục diện và tình thế hiện giờ cũng không có tác dụng gì.
Lúc này, Tùy Qua dừng chân trong một khu rừng trên núi.
Cây cối trong rừng rất cổ quái, lá cây rất thưa thớt, hơn nữa ngay cả Tùy Qua cũng không biết tên gọi của những loại cây này.
Càng kỳ lạ hơn là, Tùy Qua hiển lộ ra áo giáp Thanh Đế Mộc Hoàng trên người, cố gắng thành lập liên hệ với cây cối và cỏ dại trong rừng, nhưng lại bị "cự tuyệt", những cỏ cây cổ quái này lại sản sinh thần niệm bài xích Tùy Qua, Tùy Qua quả thật chưa từng gặp phải chuyện này.
Nhưng Tùy Qua cũng không bỏ cuộc, mặc dù hắn không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết rõ những thứ ma vật kia rút cuộc có bao nhiêu, lợi hại như thế nào, nhưng có thể khiến Lạc Phi Đan sợ hãi như thế, chắc chắn không dễ đối phó. Mặc dù tu vi của Tùy Qua đã tăng lên rất nhiều, nhưng hắn tự nhận vẫn có chênh lệch không nhỏ với Lạc Phi Đan, nếu Lạc Phi Đan sợ hãi, Tùy Qua đương nhiên sẽ không cho rằng hắn có thể càn quét tất cả.
Nếu ý thức được năng lực của mình không thể giải quyết nguy cơ, Tùy Qua liền lập tức tìm đối sách, hết sức né tránh.
So với đám người Lạc Phi Đan, Tùy Qua chắc chắn là người có kinh nghiệm ít nhất, hiểu biết về Mộng Thủy cốc cũng ít nhất, nếu như cục diện không thể xoay chuyển, chỉ sợ Tùy Qua rất có thể sẽ là người đầu tiên táng thân ở chỗ này. Bởi vì, dưới tình huống hoàn toàn không biết cục diện, Tùy Qua không có ý định chủ quan vọng động, mà tỉnh táo, ổn định trận cước rồi mới nói.
Lúc này, Tùy Qua giống như một đơn binh sắp rơi vào trận địa đối phương. Việc làm đầu tiên, không phải mù quáng đột phá vòng vây, bởi vì với lực lượng cá nhân nhỏ bé, muốn đột phá tầng tầng phong tỏa của đối phương, căn bản là ngu ngốc. Cách làm chính xác, là tìm hiểu tình huống xung quanh, bảo toàn bản thân, tránh rơi vào bao vây của đối phương, sau khi thăm dò tình huống kỹ càng, mới nghĩ đến con đường bỏ trốn.
So với đám người Lạc Phi Đan, Tùy Qua thu hoạch tin tức ít nhất, cho nên hắn phải bù đắp nhược điểm này. Biện pháp bù đắp, chính là thành lập liên hệ với cỏ cây xung quanh, để những cỏ cây này trở thành tai mắt của hắn. Bất kể thần niệm của Tùy Qua bị những cỏ cây này chống cự, nhưng sau khi Tùy Qua không ngừng tăng cường thần niệm, đề cao uy lực của áo giáp Thanh Đế Mộc Hoàng, những cỏ cây xung quanh hắn rốt cuộc cũng khuất phục.
Dần dần, thần niệm của Tùy Qua và những cỏ cây này dung hòa cùng một chỗ.
Lúc này, Tùy Qua mới hiểu được vì sao những cỏ cây này lại kháng cự "hiệu lệnh" của hắn, bởi vì những cỏ cây này đã tạo thành thần niệm của mình, hơn nữa thần niệm còn mạnh hơn thần niệm của cỏ cây bình thường trong giới thế tục, hơn nữa không có tính tình ôn hòa như cỏ cây trong giới thế tục.
Nhưng, cỏ cây rút cuộc vẫn là cỏ cây, dưới ức hiếp của áo giáp Thanh Đế Mộc Hoàng, những cỏ cây này rốt cuộc hoàn toàn trở thành "thám tử" của Tùy Qua. Chỉ có điều, phạm vi Tùy Qua có thể khống chế cỏ cây cũng giảm bớt rất nhiều, trước mắt nhiều lắm chỉ có thể cảm nhận trong bán kính trăm dặm xung quanh.
May là, trong vòng trăm dặm cũng không có động tĩnh gì khác.
Đồng thời, trong phạm vi này cũng không cảm ứng được khí tức và thần niệm của những người khác.
*****
Lúc này, Tùy Qua cũng không rảnh đi quan tâm sống chết của những người khác, hắn đem một phần tinh thần lực trở lại bên trong Hồng Mông thạch, tâm niệm vừa động, nguyên anh của Nam Cung Hoàng đã đến trước mặt hắn.
Tùy Qua không nói lời tàn nhẫn uy hiếp Nam Cung Hoàng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề:
- Cho ta biết tin tức ta muốn biết, ta sẽ cho ngươi một thống khoái. Ngươi cũng biết, sống không bằng chết là chuyện thống khổ nhất, mà ta cũng không người thích hành hạ người khác.
Nam Cung Hoàng do dự chốc lát, sau đó thở dài một tiếng:
- Ngươi hỏi đi.
- Rất tốt.
Tùy Qua nói:
- Cho ta biết, thân thể của ngươi bị người ta hủy như thế nào, làm sao không chạy trốn?
- Ta nghĩ, các ngươi có lẽ đã suy đoán được một số thứ?
Nam Cung Hoàng nói:
- Thân thể của ta là Nam Cung Thái Nhất đánh bại. Bởi vì ta căn bản không nghĩ hắn sẽ đánh lén ta, cho nên ngay cả cơ hội thúc dục pháp bảo bổn mạng cũng không có.
- Vì sao Nam Cung Thái Nhất muốn động thủ với ngươi?
Tùy Qua lại hỏi:
- Hình như hắn không có lý do giết ngươi?
- Hắn bị ma vật phủ thân.
Nam Cung Hoàng nói:
- Chúng ta đã tìm được vị trí của Nhược Thủy Cung, ta kêu hắn không nên tùy tiện tiến vào, nhưng hắn nói trong Nhược Thủy Cung có lẽ có thứ gì đó, có thể giúp hắn tấn thăng lên tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, còn ta cũng có thể đột phá đến Nguyên Anh trung kỳ, thậm chí cảnh giới cao hơn. Đến lúc đó, Nam Cung thế gia chúng ta có thể đông sơn tái khởi. Sau đó, chúng ta mạnh mẽ tiến vào bên trong Nhược Thủy Cung, nhưng sau khi tiến vào, chúng ta nhanh chóng bị trận pháp ngăn cách, đợi đến khi gặp lại, hắn không nói nhiều, hạ đòn sát thủ đối với ta, sau đó ta lấy nguyên anh độn thuật chạy trốn, không ngờ lại rơi vào trong tay của ngươi.
- Ngươi rơi vào trong tay ta, cũng rất bình thường, cái này gọi là nhân quả tuần hoàn.
Tùy Qua bình thản nói:
- Địa đồ của hòn đảo này, ngươi có lẽ cũng có chứ, có thể cho biết ta không?
- Hiện giờ ta đã là tù nhân, ngươi cứ lấy địa đồ đi. Nhưng, ta cũng không sợ nói cho ngươi biết, cho dù ngươi có địa đồ, cũng đừng mơ tưởng rời khỏi nơi này!
Nam Cung Hoàng nói xong, lấy tinh thần lực ngưng tụ ra một bức địa đồ.
Tùy Qua cầm bức địa đồ luyện hóa, sáp nhập vào trong thế giới tinh thần của mình.
Sau khi có bức địa đồ của Nam Cung Hoàng, Tùy Qua không chỉ hiểu rõ cấu tạo của hòn đảo trung tâm này, hơn nữa kết hợp với bốn bức địa đồ khác, nhất thời trong đầu tạo thành một bức địa đồ Như Mộng Thủy cốc đầy đủ.
Đúng như đám người Tây Môn Huyền Tỗn đã nói, trong Như Mộng Thủy cốc phần lớn đều là mặt nước mịt mờ bao la, trong đó có năm đảo nhỏ, phân biệt ở phương vị khác nhau, hiện nay Tùy Qua đang ở chính là đảo nhỏ trung tâm. Giống như các đảo nhỏ khác, xung quanh và trên đảo nhỏ trung tâm đều có vô số trận pháp, cấm chế, một khi đụng phải, có thể khiến cho trận pháp cắn trả, cũng có thể rơi vào cạm bẫy.
Mà Nam Cung Hoàng nói Nhược Thủy Cung nằm dưới chân núi của đảo nhỏ trung tâm.
Trước mắt Tùy Qua đang ở bên ngoài đảo nhỏ, cách ngọn núi của Nhược Thủy Cung rất xa.
Nếu như dùng phi hành chi thuật tiến về phía trước, chắc chắn sẽ không mất nhiều thời gian, nhưng Tùy Qua không làm như vậy, bởi vì từ trên địa đồ có thể thấy, bất luận là trên mặt đất hay trong hư không, đều có vô số trận pháp đan chéo nhau, đều nằm trong phạm vi khống chế của trận pháp. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Tùy Qua và đám người Tây Môn Huyền Tỗn cùng tiến vào, lại bị đưa đến những nơi bất đồng.
Tùy Qua suy nghĩ một lát, cũng không vội tiến về hướng Nhược Thủy Cung, cho dù trong Nhược Thủy Cung thật sự có chỗ tốt, lực hấp dẫn đối với Tùy Qua cũng không quá lớn, bởi vì chỗ tốt lớn hơn cũng cần dùng tính mạng đánh đổi mới được. Như Nam Cung Hoàng nói, Nam Cung Thái Nhất đã bị ma vật phụ thân, thử nghĩ với tu vi của Nam Cung Thái Nhất cũng bị ma vật phụ thân, với tu vi cảnh giới trước mắt của Tùy Qua, chỉ sợ cũng không thể bảo đảm bình yên vô sự.
Ngoài ra, nếu như một thân một mình đến Nhược Thủy Cung, đụng đầu Nam Cung Thái Nhất, Tùy Qua cũng không có nắm chắc có thể đối phó được.
Thay vì như vậy, chi bằng yên lặng theo dõi kỳ biến, làm đâu chắc đấy.
Tùy Qua nhìn địa đồ, trên ngọn núi hắn đang ở cũng không có trận pháp và cấm chế lợi hại, cho nên hắn quyết định tạm thời ở lại chỗ này, nhưng hắn tính toán trèo lên đỉnh núi quan sát.
Cái này gọi là đứng chỗ cao nhìn được chỗ xa, Tùy Qua tính toán bò lên ngọn núi, xem xem tình huống rút cuộc như thế nào. Ngoài ra, Tùy Qua muốn trèo lên đỉnh núi, dùng thần niệm dò xét một chút, xem phía trên có càn khôn khác hay không, có đường đi khác hay không.
Tùy Qua vẫn không phi hành, mà đi bộ lên đỉnh núi, bởi vì hắn không muốn chọc tới bất kỳ cấm chế nào, đưa tới phiền toái không cần thiết.
Ở một nơi xa lạ, nguy cơ tứ phía, người khiêm nhường mới có thể sống lâu dài.
Nếu không, một khi trở thành đối tượng công kích của rất nhiều ma vật, hậu quả khó có thể tưởng tượng.
Huống chi, Tùy Qua đi bộ leo núi, cũng chỉ hao phí một chút thời gian mà thôi, đối với hắn mà nói, cũng không phải có cảm giác mệt chết, ngược lại có thể thừa cơ tiến thêm một bước thành lập liên lạc với cỏ cây xung quanh.
Mặc dù cỏ cây của Như Mộng Thủy cốc đều có chút "kiêu ngạo", nhưng dưới uy thế của áo giáp Thanh Đế Mộc Hoàng vẫn không cách nào kháng cự, cuối cùng chỉ có thể lựa chọn thần phục. Hơn nữa, một khi thần phục, Tùy Qua muốn dùng tinh thần lực cảm giác và tác động đến những cỏ cây này, cũng dễ dàng hơn nhiều.
Cho nên, trên đường leo núi Tùy Qua đã "thu phục" được rất nhiều cỏ cây.
Cỏ cây trên ngọn núi, cơ bản đều trở thành tai mắt của hắn.
Chỉ có điều ngọn núi này quá cao, Tùy Qua đánh giá cũng phải cao hơn vạn thước!
Một ngọn núi như vậy ở giới thế tục, có thể trực tiếp thay thế được ngọn núi cao nhất thế giới rồi.
Tùy Qua giống như con khỉ leo lên, rốt cục thành công trèo lên đỉnh núi.
Tùy Qua vốn cho rằng sau khi đến đỉnh núi, có thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh, phạm vi nhìn sẽ trống trải, nhưng sự thật không phải như thế. Cho dù ở trên nóc ngọn núi cao vạn mét, nhìn thấy vẫn là hơi nước mù mịt, hơn nữa trên đỉnh đầu Tùy Qua, vẫn không nhìn thấy bầu trời và ánh sáng mặt trời...
Như Mộng Thủy cốc, xem ra chỗ này chỉ có hơi nước vĩnh hằng.
Tùy Qua không cam lòng, tiếp tục dùng thần niệm dò xét phía trước, đáng tiếc Tùy Qua nhanh chóng thất vọng, cho dù đề thăng tinh thần lực của hắn lên tới cực hạn, Tùy Qua vẫn không cách nào nhìn thấy điểm cuối của hơi nước phía trên.
Không gian trên ngọn núi cũng không lớn, chỉ có bán kính không tới ngàn mét vuông.
Nhắc tới cũng kỳ quái, ngọn núi cao như thế, Tùy Qua lại không cảm giác được độ chênh lệch nhiệt độ, cũng không cảm giác được không khí lưu động, không có gió, không có mây, không có chim thú.
Cũng may, trên đỉnh núi vẫn có cây cối tồn tại.
← Ch. 0765 | Ch. 0767 → |