← Ch.0788 | Ch.0790 → |
Thiên biến tróc trùng thủ!
Tuỳ Qua vươn cánh tay còn lại ra, bắt lấy quyền đầu của Đế Phàm giống như được thần trợ.
ầm ầm!
Hai cổ lực lượng bắn ra giữa lòng bàn tay, phát ra một tiếng nổ mạnh, cả trấn ma điện dường như cũng rung chuyển theo.
Đồng thời, thiết chuyên cứng rắn khôn cùng dưới chân Tuỳ Qua cũng vỡ vụn!
- Hay lắm! Qủa nhiên có chút bản lãnh, có thể đỡ được một quyền của Đế Phàm ta!
Đế Phàm quát lên một tiếng, hư ảnh nguyên anh trên đỉnh đầu bắt đầu rõ ràng hẳn ra, cư nhiên là một nguyên anh màu tím, hình thái lại vô cùng rõ ràng, giống như một đứa trẻ sơ sinh bụ bẫm.
Tử anh cảnh!
Đây chính là nguyên anh hậu kỳ cảnh giới, đại diện cho thực lực của nguyên anh kỳ đỉnh phong.
Chẳng trách tên Đế Phàm này dám một mình trấn thủ nơi đây, bởi vì thực lực của hắn quả thực rất mạnh.
Một tu sĩ nguyên anh hậu kỳ, hoàn toàn có thể nhẹ nhàng áp chế mười tu sĩ nguyên anh trung kỳ, thậm chí còn hơn thế nữa. còn tu vi và thực lực của Tuỳ Qua bây giờ tối đa chỉ có thể miễn cưỡng đối phó với hai tu sĩ nguyên anh trung kỳ mà thôi. Phải động thủ cùng cường giả tử anh cảnh như Đế Phàm, thoạt nhìn có vẻ không có cơ may chiến thắng nào.
Quan trọng hơn nữa, Tuỳ Qua trước kia chưa từng giao thủ qua với tu sĩ tử anh cảnh, cho nên cũng không giết cường giả tử anh cảnh có chiêu sát thủ hay ưu thế gì hay không. Phàm là giao chiến, đều phải dựa vào biết người biết ta, còn Tuỳ Qua bây giờ gần như không biết gì về đối thủ trước mắt, tình hình đương nhiên không ổn.
Thế nhưng, tên đã bắn ra sao có thể quay đầu lại được.
Đã tới đây rồi, Tuỳ Qua không còn đường lui nữa.
Kim đan hư ảnh trên đỉnh đầu Tuỳ Qua hiện ra rõ ràng, lớn hơn bình thường, cũng sáng hơn bình thường....
Đế Phàm nhìn vào hư ảnh kim đan trên đỉnh đầu Tuỳ Qua, đột nhiên hừ lạnh một tiếng:
- Cổ võ tu tiên giả, chẳng trách ngươi có thể được như ngày nay.
Cổ võ tu tiên gia, chính là một loại cổ võ và tu tiên kết hợp với nhau.
Quả thật, Tuỳ Qua chính là một cổ võ tu tiên giả.
Đây vốn là một bí mật của Tuỳ Qua, không ngờ lại bị Đế Phàm nhìn thấu.
Không chỉ nhìn thấu, hơn nữa việc hắn liếc mắt một cái đã nhìn ra như vậy cũng không khiến Tuỳ Qua cảm thấy giật mình.
Nếu là ở một địa điểm và thời điểm nào khác, có lẽ Tuỳ Qua sẽ có chút khẩn trương, bởi vì cổ võ tu tiên giả chính là công địch của tu hành giới, một khi thân phận bị bại lộ, e là sẽ lập tức trở thành đối tượng bị vây công của nhiều tu hành giả khác, nhưng ở nơi này thì lại không sao cả, nơi này chỉ có mỗi mình Đế Phàm, hơn nữa lại là một ma đầu, bất kể nó có nhìn thấu bí mật của Tuỳ Qua hay không thì kết quả cũng đều như nhau, bởi vì bọn họ nhất định phải đánh một trận với nhau.
- Bị ngươi nhìn ra rôi,
Tuỳ Qua hờ hững nói.
- Nhìn ra rồi.
Đế Phàm nói,
- Ngoại trừ cổ võ tu tiên giả ra, bất luận là tu sĩ nào đi nữa cũng khó mà giết chết được tu sĩ nguyên anh kỳ khi chỉ mới ở kim đan kỳ được. Chẳng qua, nếu như ngươi là cổ võ tu tiên giả, thì phải biết rõ sau khi trở thành cổ võ tu tiên giả thì không cách nào kết thành nguyên anh mới đúng?
- Đã từng nghe nói.
Tuỳ Qua cười khẽ một tiếng,
- Nhưng ta không tin. Ta nhất định sẽ kết thành nguyên anh.
- A, có lẽ ngươi quả thực có bản lãnh đó, cũng có thể đây chỉ là mạnh miệng. Bất quá sao cũng được, ta đã quyết định sẽ giết chết ngươi, ngay cả thân thể của ngươi ta cũng không thấy hứng thú nữa, bởi vì ngươi là cổ võ tu tiên giả, cho dù ta có được thân thể của ngươi đi nữa thì cũng không cách nào dung nhập được. Cho nên, ngươi nhất định phải chết.
Đế Phàm nói với ngữ khí lạnh lùng, trong mắt hắn, Tuỳ Qua giống như đã biến thành một người chết.
- Ngươi quá cuồng vọng, có thể trả lời một vấn đề của ta được không?
Tuỳ Qua hỏi.
- Nói đi!
- Chìa khoá trận pháp bên trong như mộng thuỷ cốc này có còn ở chỗ ngươi hay không?
Tuỳ Qua hỏi.
Tìm được chía khoá trận pháp vốn chính là một phần nhiệm vụ của Tuỳ Qua, vốn Tuỳ Qua đã cho rằng chìa khoá trận pháp đã không còn trong tay nc nữa, nhưng bây giờ Tuỳ Qua đã nghĩ kỹ lại, bởi vì nc bây giờ là một tâm ma lợi hại nhất chỉ sau công chúa cô tình ra, nếu như chìa khoá đã không nằm trong tay của công chúa cô tình thì nhất định sẽ nằm trong tay của Đế Phàm.
- Đương nhiên.
Đế Phàm khẳng định lời suy đoán của Tuỳ Qua, sau đó hỏi vẻ khinh thường, - -Như thế nào, ngươi còn muốn lấy được chìa khoá về sao? Cái chía khoá trận pháp này ta chúng ta dùng để khai thông nơi này và tâm ma giới, tới lúc đó liền có tâm ma ào ạt ùa vào đây không dứt. Ngoài ra, còn có những ma nhân khác, cũng sẽ dũng mãnh ùa vào đây, trở thành nô lệ của chúng ta!
- Ta hiểu rồi.
Tuỳ Qua nói, - Đã như vậy thì dùng nắm đấm giải quyết, quyết xem ai có thể sở hữu chiếc chìa khoá này! Thảo giới nhân mệnh!
Tuỳ Qua hai quyền cùng ra, đánh ra hai đầu cương khí thanh long nhằm về phía Đế Phàm, hai đầu cương khí thanh long giống như có sinh mệnh vậy, rít gào lao tới chỗ Đế Phàm, thoạt nhìn uy thế vô cùng ác liệt.
Bốp bốp!
Đế Phàm cũng không né tránh, chỉ là trong tay đột nhiên lại xuất hiện thêm một thanh trường kiếm thanh đồng cổ xưa, trường kiếm nhẹ nhàng vẽ nên hai đường, kiến dễ dàng chém nát hai con cương khí thanh long kia, trong đôi mắt của Đế Phàm loé ra vẻ vô cùng khinh thường, - Nếu như tu vi của ngươi chỉ tới đây mà thôi thì hôm nay e là ta phải thất vọng rồi! bạch đế kiếm của ta cũng không khỏi thất vọng!
- Bớt giả vờ giả vịt đi!
Tuỳ Qua gầm lên một tiếng, vọt lên phía trước, muốn cận thân bác đấu với Đế Phàm.
Tuỳ Qua sở dĩ còn không xuất toàn lực, là bởi vì hắn vẫn chưa nhìn thấu nội tình của Đế Phàm, cho nên cũng chưa nghĩ kỹ đối sách.
Chỉ là, cho dù Tuỳ Qua có thúc động phong lôi sí đi nữa, tốc độ cũng không thể nhanh bằng Đế Phàm được, cho nên Đế Phàm triển khai thân pháp, dễ dàng hoá giải một kích của Tuỳ Qua, thảo mộc câu hủ của Tuỳ Qua tuy có uy lực không tệ, nhưng không cách nào đánh trúng người Đế Phàm, đương nhiên cũng biến thành vô dụng.
- Quyền lực của chiêu này không tê, đáng tiếc là quá chậm!
Đế Phàm lại còn có tâm tình bình luận tu vi của Tuỳ Qua, rõ ràng là căn bản không thèm đặt Tuỳ Qua vào mắt.
Tuỳ Qua cười lạnh trong lòng, nhưng cũng không tức giận, chỉ thầm nghĩ tên này quả nhiên đủ cuồng vọng, càng cuồng vọng thì lại càng tốt, ngươi càng cuồng vọng, ta liền có thêm càng nhiều cơ hội xử lý ngươi.
- Ngươi muốn nhìn thấu tu vi của ta? Muốn tìm được nhược điểm của ta ở đâu?
Đế Phàm dường nhưu nhìn ra âm mưu của Tuỳ Qua, vừa ung dung hoá giải quyền đầu của Tuỳ Qua, vừa dùng giọng điệu coi thường kích thích Tuỳ Qua, - Ngươi vĩnh viễn cũng không tưởng tượng được, sự lợi hại của cường giả tử anh cảnh đâu, Ta đứng vững ở đỉnh phong nguyên anh kỳ, há lại để cho đám tiểu nhân vật như ngươi có thể so bì! Nếu như ngươi không còn thủ đoạn nào lợi hại hơn nữa, thì hãy ngoan ngoãn nhận thua đi thôi!
*****
- Cho dù không còn thủ đoạn lợi hại hơn đi nữa thì cũng có thể giết chết ngươi!
Tuỳ Qua lại oanh thêm một quyền về phía Tuỳ Qua, Đế Phàm lại tiếp tục né tránh dễ dàng, đang lúc muốn mở miệng chế nhạo lần nữa, không ngờ Tuỳ Qua đột nhiên biến mất, hoá thành một con đại điêu, xuất hiện sau lưng Đế Phàm nhanh như chớp, tốc độ thân pháp của hắn trong nháy mắt đã hơn hẳn Đế Phàm, sau đó trên móng vuốt của con đại điêu do Tuỳ Qua biến thành lại phóng ra một cái vuốt nhọn màu đỏ, hung hăng chém về phía hư ảnh nguyên anh trên đỉnh đầu của Đế Phàm.
Cái vuốt nhọn này, chính là do chấn linh sử biến thành.
Nhanh và bén nhọn tới mức không cách nào hình dung được.
Một chiêu này, không chỉ ẩn chứa tốc độ Tuỳ Qua thúc động phong lôi sí, hơn nữa còn kèm theo toàn bộ lĩnh ngộ của hắn đối với chấn linh sử, trong nháy mắt khi xuất thủ, hư ảnh của tiên viên chân nhân đột nhiên xuất hiện sau lưng của hắn, thoạt nhìn giống hệt như do tiên viên chân nhân chém ra một chiêu uy thế ác liệt này.
Chấn linh sử, vốn thích hợp cho việc đột kích, sau đó nhờ tác dụng khiến nguyên anh và chân thân của đối phương mất đi liên hệ trong nháy mắt mà giết chết đối phương.
Tuỳ Qua vốn định tạo ra cách thích hợp để đối phó với Đế Phàm, nhưng Đế Phàm thật sự quá mạnh, dễ dàng hoá giải những thế tiến công của hắn lúc trước, khiến cho Tuỳ Qua căn bản không cách nào nhìn thấu thực lực chân chính của Đế Phàm, nếu đã không thể nhìn rõ thực lực của đối phương, thì lấy gì để giết được hắn?
Nhịn không ra sơ hở, thì chỉ có thể ép đối phương tự lộ sơ hở, không nhìn rõ thực lực, thì cách duy nhất chính là có thể ép đối phương lộ ra thực lực thật sự mà thôi!
Mũi nhọn do chấn linh sử biến thành xé rách cả không gian, dùng một tốc độ nhanh tới mức không thể hình dung nổi lướt qua đỉnh đầu của Đế Phàm.
Cho dù là Đế Phàm đi nữa cũng không cách nào tránh được một chiêu này của Tuỳ Qua, vốn theo như Đế Phàm thấy thì một chiêu này của Tuỳ Qua có vẻ không phải đòn tấn công nhanh nhất mà hắn từng thấy qua, nhưng quỹ tích chém qua vô cùng quỷ dị của nó lại giống như phong toả hết đường né tránh của hắn, giống như dù cho hắn có tránh đi đường nào đi nữa thì đều không thoát khỏi nó vậy, chuyện này khiến cho Đế Phàm lần đầu cảm thấy chấn kinh không thôi.
Nhưng Đế Phàm cũng không biết, một kích này của Tuỳ Qua lợi hại cỡ nào, vì một kích này là do tiên viên chân nhân tạo ra. Mặc dù Đế Phàm rất lời hại, cũng coi như kẻ nổi bật nhất trong số tâm ma, nhưng để so với tiên viên chân nhân thì bất quá chỉ như ánh sáng đom đóm đứng trước trăng vàng mà thôi. Cho dù một kích này của Tuỳ Qua không thể phát huy ra được nổi một phần trăm thực lực của tiên viên chân nhân, nhưng bởi vì Tuỳ Qua đã lĩnh ngộ ra tinh tuý ẩn bên trong, cho nên khiến Đế Phàm không thể tránh né được.
Khiến Đế Phàm cảm thấy kỳ lạ chính là một kích này của Tuỳ Qua đã vô cùng lợi hại, nhưng khi không lại không tấn công thân thể của hắn, khiến Đế Phàm không thể đoán ra ý đồ của Tuỳ Qua. Chỉ sau một hồi, Đế Phàm liền hiểu ra âm mưu của Tuỳ Qua là gì, bởi vì đột nhiên hắn cảm thấy nguyên anh bên trong cơ thể bỗng nhiên rung lên, có một thoáng hoàn toàn không cách nào phối hợp hoàn toàn cùng chân thân, đầu óc quay cuồng đau nhức.
- Đáng chết!
Đế Phàm tức giận quát lên một tiếng. Tuỳ Qua hoá thân thành đại điêu, sau đó dùng chấn linh sử đột kích, rõ ràng là đang cố gắng cắt đứt sự liên hệ giữa nguyên anh và thân thể của hắn, chuyện này khiến cho Đế Phàm vô cùng tức giận, bởi vì hắn rốt cuộc cũng hiểu rõ vì sao Tuỳ Qua lại có thể dễ dàng giết chết đám tâm ma tu vi nguyên anh kỳ kia rồi, bởi vì món pháp bảo này của Tuỳ Qua cư nhiên có thể chém đứt sự liên hệ giữa nguyên anh và thân thể, quả thật là lợi khí đánh lén!
Đế Phàm phân tích chuẩn xác, nhưng hắn cũng không biết là Tuỳ Qua có thể cắt đứt sự liên hệ giữa nguyên anh và thân thể của đối thủ, không chỉ vì dựa vào chấn linh sử không thôi, một phần cũng là vì tu vi tinh thần lực của bản thân hắn đã đạt tới cảnh giới siêu việt tu vi nguyên anh kỳ rồi. Nguyên anh, vốn chính là do tinh hoa do tinh thần lực của tu hành giả ngưng tụ mà thành, muốn có thể cắt đứt sự liên hệ giữa nguyên anh và thân thể, nhất định phải có một thân tu vi tinh thần lực cực kỳ cường đại mới được. Mà tu vi tinh thần lực của Tuỳ Qua bây giờ đã ngấp nghé tầng thứ bảy cua thiên tinh tâm công, vậy cho nên vừa rồi mới có thể dễ dàng cắt đứt nguyên anh hư ảnh của tu sĩ nguyên anh sơ và trung kỳ.
Đáng tiếc chính là, tu vi của Đế Phàm không phải là nguyên anh trung kỳ, mà là nguyên ảnh hậu kỳ tử anh cảnh.
Cho nên, chấn linh sử của Tuỳ Qua mặc dù rất lợi hại, nhưng cũng không thể chém đứt hư ảnh nguyên anh của Đế Phàm, chỉ có thể chém được một phần nguyên anh của hắn, mặc dù vậy đi nữa, nhưng cũng đủ để tạo thành ảnh hưởng với Đế Phàm, vậy nên sau khi Đế Phàm thu nguyên anh hư ảnh vào trong đầu thì Tuỳ Qua đã nhân lúc tâm thần của hắn bị thương tổn mà hung hăng nện một trảo vào giữa ngực của hắn, mỗi một chiêu đều xuất toàn lực ra tay, mang theo lực lượng và quyền ý của thảo mộc câu hủ.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Trên người Đế Phàm liên tục phát ra tiếng nổ mạnh, cả người không ngừng bay ngược về sau, sắc mặt càng lúc càng trở nên khó coi, sát khí cũng càng lúc càng nồng đậm hơn.
Rõ ràng, Đế Phàm đã thực sự nổi giận rồi.
Thân là kẻ đứng đầu trong nguyên anh kỳ, hắn căn bản không thèm để Tuỳ Qua vào mắt, muốn dùng chiến thuật đùa giỡn rồi từ từ giết chết Tuỳ Qua, lại không ngờ được cư nhiên lại bị Tuỳ Qua thi triển sát chiêu đánh lén thành công, liên tục tấn công hắn.
Bất quá, Tuỳ Qua cũng biết lần đánh lén vừa rồi cũng không đả thương được căn cơ của Đế Phàm, cho nên một loại những công kích tiếp theo sau này của hắn cũng không thể giết được Đế Phàm, nhưng Tuỳ Qua vẫn kiên trì tiến hành đột kích tới cuối cùng, là bởi vì hắn muốn chọc giận Đế Phàm, khiến hắn thực sự nổi giận!
Cho dù khi Đế Phàm tức giận thì lực lượng phóng ra sẽ càng thêm khủng bố, nhưng ít nhất Tuỳ Qua có thể nhìn rõ thực lực thật sự của hắn, nếu như có thể đủ sức chèo chống qua được, thì có thể tìm ra sơ hở của hắn, rồi cho một kích trí mạng.
Chỉ là, một khi Đế Phàm bị chọc giận triệt để, thì sẽ lợi hại tới mức nào?
Trong lòng Tuỳ Qua thật sự không biết chút nào.
- Tiểu tử, ngươi đã thật sự chọc giận ta rồi! Hống!
Ngay lúc Tuỳ Qua đánh một trăm quyền lên người Đế Phàm, Đế Phàm đột nhiên tức giận gầm lên một tiếng, từ trong thân thể có vô số kiếm khí được phóng ra, kiếm khí cường đại cùng khí thế không ai bì nổi toát ra từ trên người Đế Phàm, chấn cho Tuỳ Qua bắn ngược ra ngoài.
Đỉnh đầu của Đế Phàm lại xuất hiện hư ảnh nguyên anh lần nữa.
Hiển nhiên, tên này đã hoàn toàn khôi phục lại như cũ sau khi bị Tuỳ Qua đánh lén.
← Ch. 0788 | Ch. 0790 → |