Vay nóng Homecredit

Truyện:Y Tiên Thiểu - Chương 0791

Y Tiên Thiểu
Trọn bộ 1258 chương
Chương 0791: Trấn hồn nhất khúc
0.00
(0 votes)


Chương (1-1258)

Siêu sale Lazada


Chẳng qua là do Tuỳ Qua vẫn xem nhẹ nó mà thôi.

Ngay lúc nó cảm nhận được đau đớn thể xác của Tuỳ Qua, trong thần niệm của Hồng mông thụ sinh ra một loại ý niệm tức giận, loại ý niệm tức giận này của nó lập tức chuyển thành động lực sinh trưởng của nó, tốc độ sinh trưởng của nó trong nháy mắt liền nhanh hơn rất nhiều!

Cảm nhận được biến hoá của Hồng mông thụ, trong lòng Tuỳ Qua không khỏi vui vẻ, ngay cả đau đớn trên người cũng quên mất, bởi vì hắn cũng biết rõ một đạo lý: Hồng mông thụ cũng không phải là cây cỏ bên trong 'nhà kính', thứ hắn cần không phải chăm chút, mà là trải qua mưa gió, trưởng thành trên chiến trường!

Từ xưa tới nay, thiên thảo thần mộc bình thường đều sinh ra ngay lúc thiên địa mới bắt đầu, trong những năm tháng chúng trưởng thành, không biết đã trải qua bao nhiêu tai nạn, nhưng những thiên thảo thần mộc này vẫn có thể sừng sững không ngã, cũng không phải nhờ dựa vào tu hành giả chăm bón, mà là dựa vào pháp lực của bản thân chúng.

Cây con Hồng mông thụ hôm nay, cũng phải trải qua chiến đấu tẩy lễ, mởi có thể trưởng thành cao lớn hơn, lợi hại hơn nữa.

Sau đó, Tuỳ Qua cảm giác được trên thân của Hồng mông thụ lại mọc ra thêm một cái rễ, giúp hắn tạo thành điều kiện hình thành đan thứ tám.

Bất quá đúng lúc này, quyền đầu của Đế Phàm lại nện lên người hắn.

Trên người của Tuỳ Qua lại có thêm một vết rách, nhưng lại không chảy máu nữa, bởi vì rễ của Hồng mông thụ lại giúp hắn khép miệng vết thương lại, hơn nữa rễ của nó lại hút hết đau đớn của Tuỳ Qua vào trong thế giới tinh thần của nó.

Thống khổ, tựa hồ cũng thành một loại dưỡng chất cần phải có cho sự trưởng thành của nó!

Cách nghĩ này có vẻ rất cổ quái, nhưng cũng không phải là không có đạo lý, Tuỳ Qua biết có rất nhiều cây cối đều trưởng thành trong khó khăn. Ví như, có một vài loại, càng cắt tỉa cành lá của chúng, thì chúng lại càng cao lớn hơn nữa, lại sinh ra càng nhiều quả hơn.

Nhanh chóng trưởng thành trong nguy cơ, jhoong chỉ có nhân loại mới như vậy, rất nhiều thực vật cũng đều như thế.

Vốn là bị Đế Phàm đánh cho một trận, khiến cho Tuỳ Qua nhịn tới oán hận đầy bụng, sau lại cảm nhận được biến hoá của Hồng mông thụ, buồn bực uất nghẹn trong lòng Tuỳ Qua thoáng cái đã bay mất tiêu, thay vào đó là lòng tin cường đại, lòng tin sẽ tất thắng!

- Đan thứ tám, kết cho ta!

Tuỳ Qua phun ra một ngụm máu tươi, gào to một tiếng, bắt đầu trùng kích miếng kim đan thứ tám kết thành.

- Trùng kích kết đan ngay tại đây, muốn chết ——

Đế Phàm hừ lạnh một tiếng, chuẩn bị nhân lúc Tuỳ Qua trùng kích kết đan, trực tiếp giết chết hắn.

Bởi vì theo như Đế Phàm thấy, cho dù là cổ võ tu hành giả đi nữa, trùng kết đan cũng không phải chuyện dễ dàng gì, cần rất nhiều nguyên khí, không, phải biết là không chỉ cần rất nhiều nguyên khí, còn cần phải chống đỡ thiên kiếp thần lôi, không thể nào chỉ một thoáng đã kết đan thành công.

Đế Phàm vốn cũng biết rõ cổ võ tu tiên giả, cho nên hắn tin vào phán đoán của mình.

Bất quá, Đế Phàm cũng không biết, Tuỳ Qua cũng không chỉ đơn thuần là một cổ võ tu tiên giả. Ngoài ra, hắn căn bản cũng không sợ thiên kiếp thần lôi.

Cho nên, khi Đế Phàm nghênh đón thiên kiếp thần lôi đánh về phía Tuỳ Qua, thì Tuỳ Qua trong nháy mắt đã hoàn thành quá trình kết đan. Hơn nữa, hắn cũng nhìn ra suy nghĩ của Đế Phàm, cho nên giả vờ như đang dốc toàn lực trùng kích kết đan, giả ra một bộ như đang vô cùng mệt mỏi, Đế Phàm mặc dù vô cùng giảo hoạt gian trá, nhưng cũng không ngờ được Tuỳ Qua lại kết đan thành công nhanh như vậy, trực tiếp đánh về phía lồng ngực của Tuỳ Qua.

Tốc độ của Đế Phàm vẫn rấy nhanh, nhưng Tuỳ Qua đã kết thành đan thứ tám, bất luận là tinh thần lực hay là tu vi bản thân đều tăng lên hẳn một bậc, hơn nữa lại dùng toàn bộ tinh thần tập trung dụ địch, cho nên rốt cuộc nhìn thấu và nắm chắc được phương hướng công kích và quyền thế của Đế Phàm.

Ngay lúc quyền đầu của Đế Phàm sắp đánh lên người của Tuỳ Qua thì hắn đột nhiên loé người tránh né, sau đó dùng tốc độ nhanh không kém gì Đế Phàm, hung hăng nện lên mặt Đế Phàm một quyền, bởi vì đây là nơi duy nhất Đế Phàm không dùng bạch đế kiếm khải để phòng hộ.

Trong nháy mắt khi Tuỳ Qua toàn lực đánh ra một quyền này, thiên kiếp thần lôi đầy trời liền biến mất, lại còn quấn quanh quyền đầu của hắn, giống như đã bị hắn hút hết vào trong một quyền này, tăng thêm uy thế vào trong đó.

Một quyền này của Tuỳ Qua nặng nề rơi trên mặt của Đế Phàm.

Lực lượng bát đan hợp nhất này, giữa chừng đột nhiên giúp cho thực lực của Tuỳ Qua tăng lên gấp đôi, mặc dù vẫn không thể hoàn toàn phá vỡ phòng ngực nhân bảo hợp nhất của Đế Phàm, nhưng trên mặt dù sao cũng là nơi yếu nhất của hắn, loại đau đớn tới tận xương tuỷ này mang tới cho Đế Phàm ấn tượng thật sâu, còn thiên kiếp thần lôi trên quyền đầu, lại khiến cho đầu óc của hắn quay cuồng!

- đáng chết!

Đế Phàm biết rõ bị Tuỳ Qua chơi cho một vố, tức giận gầm lên một tiếng rung trời. đang muốn ra tay đánh trả Tuỳ Qua thì đột nhiên cảm giác được trong đôi mắt Tuỳ Qua giống như đang phun ra một đoàn kim quang lớn, lúc này mặt Đế Phàm bị thương, thị lực còn chưa khôi phục hoàn toàn, thấy không rõ đoàn kim quang kia là gì, nhưng ẩn ẩn cảm giác có chút không ổn, đanh muốn tránh ra, thì đám kim quang kia đã nhanh chóng bay tới đâm thẳng vào trong mắt hắn.

Đế Phàm lại gào lên như điên cuồng lần nữa, Tuỳ Qua ra tay ngay chỗ hiểm, nhắm ngay chỗ có phòng ngự yếu nhất trên mặt Đế Phàm mà ra tay, chọc mù hai mắt của Đế Phàm, khiến cho tên tự đại cuồng vọng như Đế Phàm triệt để nổi giận.

Trong nháy mắt khi gầm lên, Đế Phàm cũng không tấn công mà là lùi lại sau.

Tên này không hổ là tên cáo già, biết rõ nếu như cứ vậy mà tấn công nói không chừng sẽ bị Tuỳ Qua chơi thêm vài cú, cho nên mặc dù hắn hận không thể bầm thây Tuỳ Qua ra thành vạn đoạn, nhưng trong nội tâm vẫn nhịn không được mà run lên.

Trong nháy mắt khi lùi lại sau, hai mắt của Đế Phàm lại sáng lên lần nữa. Thế nhưng, đôi mắt này cũng không phải đôi mắt của Đế Phàm lúc trước, mà là đôi mắt khác, là đôi mắt của khí linh bạch đế kiếm của hắn.

Sau khi nhân bảo hợp nhất, Đế Phàm và khí linh đã tâm ý tương thông hoàn toàn, tự nhiên có thể dùng mắt của khí linh để thay thế cho mắt mình.

Chỉ là, trạng thái nhân bảo hợp nhất đã kéo dài một quãng thời gian rồi, Đế Phàm cảm giác được vận khí trong cơ thể tiêu hao quá nhiều, không thể không âm thầm vận dụng đan dược để bổ sung nguyên khí, nhưng ý muốn giết chết Tuỳ Qua thì chỉ có tăng chứ không giảm.

- Bạch đế kiếm khải! Kiếm đế nhất kích!

Thanh âm của Đế Phàm đột nhiên trở nên trang nghiêm túc mục hơn hẳn, hắn tức tối, sự tự đại, cuồng vọng trong hắn dường như cũng biến mất hoàn toàn. Hắn lúc này, giống như một cái niế bàn vậy, toàn thân trên dưới toát ra một ngọn lửa màu trắng, hư ảnh nguyên anh của hắn trở nên rõ ràng dị thường, tiếp theo đó, cả người của hắn giống như hoàn toàn biến thành một thanh trường kiếm, phóng ra sát khí ngập trời.

*****

Tuỳ Qua hôm nay coi như đã thân kinh bách chiến rồi, chỉ từ khí thế này của Đế Phàm cũng đủ biết tên ma đầu này muốn phát động một chiêu mạnh nhất của hắn ra rồi. Một chiêu này, không phải ngươi chết thì là ta vong, tiếp theo đã không còn bất kỳ đường sống nào khác nữa,

Cho dù Tuỳ Qua đã kết thành đan thứ tám, tu vi tăng lên gấp đôi, chỉ sợ cũng không cách nào chống lại Đế Phàm, càng không cách nào cản nổi một kích toàn lực này của đối phương. Thế nhưng, Tuỳ Qua cũng không cách nào tránh né, hơn nữa hình thế cũng không cho hắn né tránh, nếu như không giết được Đế Phàm, thì không cách nào lấy được chìa khoá trận pháp, tự nhiên là không cách nào lật cơn sóng dữ, không thể ngăn cản ma vật tiến vào thế giới nhân loại.

Cho nên, một kích này, ta nhất định phải đỡ được!

Hồng mông thụ tựa hồ cảm ứng được ý niệm. sự tuyệt vọng và ý chí quyết tâm của Tuỳ Qua, tinh thần lực của nó và Tuỳ Qua lại kết hợp càng thêm khắng khít, như hai chiến hữu cuối cùng trên trận địa, sóng vai tác chiến, chờ đợi đợt phản công cuối cùng của kẻ thù.

Ý niệm của rq xuyên qua rễ của Hồng mông thụ, một mực kéo dài đến bên trong hồng mông thạch.

Tiếp theo đó, Tuỳ Qua rõ ràng cảm giác được tất cả ý chí của linh thảo bên trong hồng mông thạch, cảm nhận được suy nghĩ của bọn chúng.

Đám linh thảo, linh mộc này, đều phóng thích ra một cỗ khí tức đau buồn, giống như đang lo lắng cho vận mệnh của Tuỳ Qua, lo lắng cho 'tạo vật chủ' của chúng. Tuỳ Qua tâm niệm nhất động, cảm giác tuôn trào, trong miệng đột nhiên phát ra tiếng ngâm xướng thần bí và cổ quái.

Tiếng ngâm xướng này, chính là thanh âm phát ra từ bên trong hồng mông thạch lúc trước.

Giai điệu, nhịp điệu linh thảo chi ca này giống hệt như sinh mệnh tán ca của tất cả thảo mộc trong trời đất, Tuỳ Qua giống như một cái khoáng thế thần côn, âm tiết của hắn rất cổ quái, nhưng lại mang theo một cỗ lực lượng thần bí nào đó, thanh âm của hắn xuyên thấu đến giữa hồng mông thạch, vang vọng khắp các không gian bên trong hồng mông thạch, tất cả linh thảo bên trong hồng mông thạch, bao gồm cả những người ngựa kia, lúc này cũng đều sinh ra cộng hưởng, bọn chúng cùng tiếng rung động của lá cây, ngọn cỏ đều đáp lại linh thảo chi ca của Tuỳ Qua.

Ngay cả đám tâm ma khổng lồ bị Tuỳ Qua nhốt bên trong thâm xử không gian của hồng mông thạch, lúc này cũng bị sinh mệnh khí tức cường đại của linh thảo chi ca lây nhiễm, bị cảm xúc khát vọng dành cho tự do và sinh mệnh của linh thảo linh mộc phóng thích ra lây nhiễm, giống như bị tẩy não vậy, trong miệng của đám ma đầu này cũng không tự chủ được mà phát ra thanh âm như đang ngâm xướng.

Thanh âm của linh thảo chi ca càng lúc càng vang lớn trong không gian của hồng mông thạch.

Đồng thời, ta cảm giác được tất cả sinh mệnh bên trong hồng mông thạch đều bị điều động, tất cả tinh thần sinh mệnh đều ngưng tụ lại cùng với tinh thần lực của Tuỳ Qua, lúc này Tuỳ Qua mới cảm giác được cả thế giới bên trong hồng mông thạch, giống như cũng hợp thành một thể với tinh thần của hắn. tiếng ngâm xướng của Tuỳ Qua ngày càng cao vút, tốc độ ngâm xướng giống như rất chậm, nhưng cũng giống như rất nhanh, giống như trong nháy mắt thời gian đã bị ngừng lại, sau đó, Tuỳ Qua cảm giác được tinh thần lực của mình ngày càng kéo dài, dễ dàng đột phá tầng thứ bảy của thiên tinh tâm công, thanh âm của hắn xuyên qua trấn ma điện, vang vọng khắp nhược thuỷ cung.

Những hạt mầm linh thảo mà hắn lưu lại trong nhược thuỷ cung lúc trước giống như nhận được sự kêu gọi của sinh mệnh vậy, bắt đầu kiên cường cắm rễ đâm chồi nảy mềm trên nền thiết chuyên cứng như thép của nhược thuỷ cung, đám linh thảo vừa mọc này cũng thuận theo tiếng ngâm xướng của Tuỳ Qua mà phát ra âm thanh hưởng ứng, giống như một khúc giao hưởng hùng vĩ, to lớn.

- Đừng có kêu gào! Tiểu tử, ngươi chết đi!

Lực lượng của Đế Phàm súc tích đến đỉnh điểm, rốt cuộc không cách nào nhịn được tiếng 'ma kêu' của Tuỳ Qua, kiếm đế nhất kích rốt cuộc cũng rời tay.

Trong nháy mắt khi xuất thủ, toàn thân Đế Phàm hoá thành một đạo kiếm quang sắc bén không thể nào hình dung, kiếm quang chỉ loé lên một cái liền biến mất, một khắc sau liền xuất hiện ở trước mặt Tuỳ Qua, hung hăng đâm vào lồng ngực của hắn.

Kiếm đế nhất kích của Đế Phàm, tinh tuý của nó vốn ở chữ nhanh, tấn mãnh, thế cho nên có thể trong nháy mắt chém xuyên không gian, xuyên vào giữa không trung, sau một khắc xuất hiện lại thì đã ở trước mặt đối thủ, phòng không thể phòng. Huống hồ gì, kiếm đế nhất kích này chính là một kích toàn lực của Đế Phàm dùng tu vi nguyên anh hậu kỳ và linh khí bạch đế kiếm tạo ra, uy thế ác liệt, sao có thể chống đỡ nổi.

Chính bởi vì như vậy, Đế Phàm mới có thể thập phần tin tưởng rằng một kích này của mình có thể triệt để giết chết Tuỳ Qua.

Chẳng qua, có thật sự dễ như vậy không?

Ngay lúc kiếm đế nhất kích của Đế Phàm xuất hiện trước mặt của Tuỳ Qua thì hắn vẫn đang ngâm xướng, tựa như không biết gì cả, nhưng quyền đầu của hắn giống như có được linh tính vậy, oanh một quyền về phía mũi kiếm của kiếm đế nhất kích một cách chuẩn xác, giống như một thánh nhân nghiêm trang túc mục, trong miệng thì thầm 'Nhất hoa nhất thế giới. nhất mộc nhất phù sinh. Một quyền này gọi là thảo mộc nhất giới!'

Lời còn chưa dứt, một quyền này của Tuỳ Qua rốt cuộc đánh lên mũi kiếm của đối phương.

Thảo mộc nhất giới, lực lượng ẩn chứa trong một qyền này, là lực lượng do tất cả linh thảo bên trong Hồng Mông Thạch và nt phóng thích ra, đại diện cho thảo mộc thế giới bên trong Hồng Mông Thạch. Tuỳ Qua thông qua linh thảo chi ca, quán thông tinh thần của linh thảo trong ngoài Hồng Mông Thạch, hoà làm một thể với đám tinh thần của đám thảo mộc này, sau đó mới xuất ra một quyền đại biểu cho cả 'thế giới' này.

Tu vi cảnh giới của Tuỳ Qua, quả thật không bằng Đế Phàm, cho dù đã kết thành đan thứ tám, tinh thần lực đột phá thiên tinh tâm công tầng thứ bảy thì cũng vẫn chỉ như vậy, tu vi nguyên anh hậu kỳ, rốt cuộc cũng không phải loại mà Tuỳ Qua hiện tại có thể vuotj qua được.

Thế nhưng, Tuỳ Qua cũng không phải lấy thực lực của hắn ra để đối kháng với Đế Phàm mà là điều chuyển lực lượng của linh thảo, linh mộc bên trong Hồng Mông Thạch để tiến hành công kích Đế Phàm. bởi vì đối với linh thảo bên trong Hồng Mông Thạch mà nói thì Tuỳ Qua chính là tạo vật chủ của bọn chúng, là người thân cận với chúng nhất, nếu như hôm nay Tuỳ Qua bị người ta giết chết, đối với đám linh mộc này mà nói thì cũng giống như xây nhà lộn ngược, hoặc trồng cây dưới hồ vậy, cho nên đám thảo mộc hoàn toàn không muốn để cho chuyện này xảy ra. Kỳ thật bọn chúng đều hiểu rõ, nếu như không có Tuỳ Qua, thế giới của bọn chúng cũng sẽ sụp đổ. Cho nên, bọn chúng muốn nhờ vả tinh thần và thể xác của Tuỳ Qua thì phải phóng thích khí thế và lực lượng của bọn chúng.

Đây có thể nói là lai lịch của thảo mộc nhất giới.

Có thể nói, lực lương của một quyền này chẳng khác nào Tuỳ Qua cùng với toàn bộ thảo mộc bên trong Hồng Mông Thạch phóng thích ra, ngoài ra còn có lực lượng và khí thế của đám linh thảo vừa đâm chồi ẩn nấp bên trong nt này.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1258)