Vay nóng Homecredit

Truyện:Y Tiên Thiểu - Chương 0814

Y Tiên Thiểu
Trọn bộ 1258 chương
Chương 0814: Đặng Hạc thổ lộ
0.00
(0 votes)


Chương (1-1258)

Siêu sale Shopee


Tùy Qua nhàn nhạt nói:

- Tôi vốn cho rằng tu hành của Tâm Tu Hội có thể cường thân kiện thể đấy, vốn định đi luyện một hồi, nếu cô nói thế thì thôi. Ngược lại tế hồ tiết này chừng nào bắt đầu.

- Sau khi trời tối, nhanh thôi...

Ánh mắt Tô Hải Yến nhìn qua hướng hồ Minh Châu, thần sắc trở nên vô cùng thành kính.

- Ngô nóng quá!

Sau khi nói chuyện, Đặng Hạc đã ăn sạch ba chén bánh đúc đậu, sau đó bắt đầu cầm quả ngô nóng bỏng trong tay lên, thằng này vừa gặm hai phần, sau đó còn nói,

- Ai nha, tôi đi tìm nơi ' phóng nước ' mới được. Bà chủ, buồng vệ sinh ở nơi nào?

- Cái gì là buồng vệ sinh?

- WC toa-lét."

Đặng Hạc im lặng.

- Úc, chỗ đó.

Bà chủ chỉa chỉa vào bụi cỏ rậm cách đó không xa.

Tùy Qua nhìn ra Đặng Hạc tên này mượn đi tiểu rời khỏi, vì vậy đứng dậy cười nói:

- Tôi cũng đi phóng nước, miễn cho Cổ huynh đệ đi ' buồng vệ sinh ' lạc đường.

Tùy Qua cùng Đặng Hạc đi vào trong bụi cỏ.

Tùy Qua vừa "Phóng nước " vừa dùng chân khí ngưng âm nói với Đặng Hạc:

- Anh mượn đi tiểu dẫn tôi tới đây, có gì sao?

- Anh cảm thấy Tô Hải Yến như thế nào?

Đặng Hạc nhìn Tùy Qua hỏi.

- Như thế nào cái gì?

Tùy Qua hừ một tiếng, nói:

- Anh là xuân tâm nhộn nhạo hay tinh trùng lên não. Thời điểm này còn có ý kiến gì với Tô Hải Yến hay sao? Chẳng lẽ anh không biết nữ nhân đó là ma vật.

- Nhìn ra!

Đặng Hạc hơi xấu hổ nói:

- Trước kia tôi thấy cô ta điềm đạm nho nhã, tôi thừa nhận nàng rất hợp khẩu vị của mình, nhưng mà lời của anh nói đúng, đã biết rõ dưới dáng vẻ điềm đạm nho nhã kia là ma đầu lạnh lùng vô tình, tôi làm gì mà ưa thích cô ta chứ.

- Vậy là tốt, nếu không tôi sẽ xem như anh hết thuốc chữa.

Tùy Qua hỏi tiếp:

- Vậy anh gọi tôi tới đây có gì hay không?

- Bây giờ còn cách tế hồ tiết kia vẫn còn thời gian, nhưng là mà chúng ta còn không biết đám ma đầu kia muốn làm gì, chuyện này rất bất lợi cho hành động của chúng ta. Cho nên tôi có biện pháp, không biết anh thấy téế nào.

- Anh phải nói ra thì tôi mới biết được nó như thế nào.

Tùy Qua nói.

- Tô Hải Yến xem bộ dáng là rất chán ghét tôi. Cho nên tôi có ý định làm cho cô ta càng chán ghét tôi hơn, anh nên biết, tiếp tục làm cho cô ta chán ghét, thời điểm cảm xúc chán ghét này tiếp tục tới trình độ nhất định, cô ta sẽ làm ra hành vi không lý trí, nói ra một ít chuyện không lý trí, chúng ta sẽ đạt được tin tức chúng ta cần.

Đặng Hạc phân tích.

Xem ra tên này được Long Đằng huấn luyện cũng có chút dụng tâm, biết rõ nên giải cục diện bế tắc thế nào, tìm ra sơ hở.

- Có đạo lý, anh định làm cho cô ta chán ghét thế nào?

Tùy Qua hỏi.

- Đương nhiên là theo đuổi cô ta rồi. Bị người chán ghét theo đuổi, đây là chuyện khiến nữ nhân tức giận nhất.

Đặng Hạc nói:

- Hắc, đây cũng là thứ mà tôi học trong chương trình của mình. Nhưng mà anh phải phối hợp với tôi mới được.

- Yên tâm, tôi nhất định toàn lực phối hợp với anh.

Tùy Qua cười ha hả.

Nhưng mà trong lòng Tùy Qua lại biết, dùng tính cách của Đặng Hạc là không thích làm chuyện quanh co lòng vòng thu hoạch manh mối. Hắn chỉ làm vậy vì hắn hơi ưa thích dung mạo của Tô Hải Yến, cho nên hắn dùng hành động này triệt để chặt đứt nhớ nhung trong lòng.

Với tư cách là một người tu hành, không chỉ cần tăng tu vị và cảnh giới lên, cũng cần tu tâm, tâm cảnh cũng rất trọng yếu. Nếu như Đặng Hạc vẫn bảo lưu phần nhớ nhung này, như vậy tạo thành trở ngại trong tu hành, thời điểm đột phá bình cảnh trong lòng yên tĩnh bất ổn, rất dễ dàng bị tâm ma áp chế, tẩu hỏa nhập ma.

Cho nên chặt đứt nhớ nhung này với Đặng Hạc mà nói cực kỳ trọng yếu.

Lúc hai người trở về, Lưu Tư Na cùng Tô Hải Yến đã ăn xong, Lưu Tư Na bất mãn nhìn qua Tùy Qua nói:

- Hai người đúng là không có phẩm vị, mượn chuyện đi tiểu trốn trả tiền ăn, để cho tôi tính tiền, có phải quá phận hay không?

- Cô cũng biết phương thức này rất vụng về, tại sao chúng tôi lại vì đi tiểu mà trốn trả tiền chứ?

Tùy Qua cười cười, nói:

- Huống chi trước kia cô đã nói qua, cô mời khách không phải? Như vậy tốt rồi, nếu cô mất hứng, đến tối tôi mời cô ăn dê nương nguyên con, dù sao tôi bao mà, được chưa?

- Hừ, vậy còn không kém lắm.

Lưu Tư Na hừ nhẹ một tiếng, nói:

- Nhưng mà thời điểm tính tiền, anh cũng không nên đi tiểu trốn đấy.

- Nghe cô nói, nhân phẩm của chúng tôi kém như vậy sao.

Tùy Qua cười cười, nói:

- Kỳ thật sở dĩ chúng tôi đi tiểu trốn ra ngoài, là có chuyện trọng yếu thương lượng. Chuyện này nó quan hệ tới chung thân đại sự của Cổ huynh đệ, cho nên -- Cổ huynh đệ, chính anh nói đi...

- Hải Yến...

Đặng Hạc thân thiết kêu một tiếng, làm cho Tùy Qua cùng Lưu Tư Na không hẹn mà cùng nổi da gà, sau đó tên này từ sau lưng lấy một chùm hoa dại ra.

- Hải Yến, từ lần đầu nhìn thấy cô, tôi đã thích cô, không có thuốc chữa được. Tôi biết rõ, tôi nói như vậy quá đường đột, nhưng mà tôi không cách nào khống chế nổi trái tim của mình, không cách nào khống chế thân thể của mình. Hải Yến, tôi thật thích cô-- cô làm bạn gái của tôi, có được không?

Quả nhiên Tô Hải Yến nhíu mày, rất hiển nhiên trong nội tâm nàng phi thường khó chịu.

- A, thì ra hai người nói đi tiểu ra ngoài chính là thương lượng chuyện này.

Lưu Tư Na giao tế quả nhiên không tệ, biết rõ nên làm sao làm sinh động hào khí.

- Nhưng mà Cổ Thiết Cổ tiên sinh, anh chỉ tặng hoa dại, hình như thành ý không đủ?

- Đúng vậy, Cổ huynh đệ, xuất ra thành ý đi.

Tùy Qua ở bên hát đệm.

Đột nhiên Đặng Hạc quỳ một chân trên đất, móc chiếc nhẫn tỏa sáng ra, đưa về phía Tô Hải Yến:

- Hải Yến, tôi thật tâm đấy! Chiếc nhẫn này theo tôi thật lâu, bởi vì tôi muốn tặng nó cho mỹ nhân làm tôi động lòng. Tôi biết rõ, cô chính là người tôi ngưỡng mộ, mỹ nữ khiến tôi động tâm, tôi đã thích cô không có thuốc chữa rồi! Hải Yến, làm bạn gái của tôi, tôi sẽ khiến cô làm nữ nhân hạnh phúc nhất trên đời. (đoạn này đáng lý xưng là anh em, nhưng mà vì con nhỏ là ma đầu nên Đặng Hạc đổi thành tôi cô thôi)

- Cổ huynh đệ, anh đúng là làm thật!

Tùy Qua ra vẻ kinh ngạc, sau đó nhìn Lưu Tư Na nói:

- Đây chính là nhẫn Hồng Bảo Thạch mà Cổ huynh đệ bảo người làm theo yêu cầu, là thứ hắn dùng cầu ái với người hắn thích, chiếc nhẫn này cũng đủ quý giá.

Chiếc nhẫn này là hàng làm theo yêu cầu, nhưng mà là Tùy Qua tạm thời làm theo yêu cầu. Dùng thủ đoạn của hắn lấy các loại tài liệu trong Hồng Mông thạch, đừng nói làm một chiếc nhẫn, cho dù làm mười bộ châu báu cũng dễ dàng.

- Thật sao?

Lưu Tư Na nhìn chiếc nhẫn đính Hồng Bảo Thạch trên ngón út, nàng há miệng to như quả trứng gà. Lưu Tư Na là nữ tri thức điển hình, trong nội tâm cũng ưng ý với nam tri thức thành công. Nếu như đưa nhẫn này cho nàng, không chừng nàng lập đáp ứng, cho dù nàng có ấn tượng với "Cổ Thiết" không tốt bằng "Chu Thông".

*****

- Chỉ bảo thạch cũng có giá trị hơn trăm vạn.

Tùy Qua cảm thán nói:

- Cổ huynh đệ là người trọng tình. Tô tiểu thư, cô nhanh đáp ứng đi, tấm chân tình của Cổ huynh đệ, thật sự là nhật nguyệt chứng giám.

Lời này vừa ra khỏi miệng, Lưu Tư Na đã cầm nhẫn trong tay Đặng Hạc lên nhìn kỹ, nữ nhân này rất am hiểu về xa xỉ phẩm, châu báu các loại, vẻ mặt cực kỳ hâm mộ nói:

- Đây là cực phẩm Hồng Bảo Thạch chân chính! Một trăm vạn, khẳng định là đánh giá thấp. Hải Yến, khó được hữu tình lang, khó được kim quy tế ah, cô nên nhanh nắm chắc thật tốt.

Nghe thấy Lưu Tư Na nói cái gì "Khó được hữu tình lang, khó được kim quy tế", Tùy Qua nhịn không được cười rộ lên. Lưu Tư Na này, cái khác không nói, công phu miệng lưỡi rất lợi hại, đúng là người làm nghiệp vụ.

Nhưng mà Tô Hải Yến lại bất cận nhân tình, nhàn nhạt nói:

- Nếu Tư Na thích, cứ nhận đi.

- Ai, tôi ước gì như vậy đấy, nhưng mà không có phúc khí tốt như vậy mà.

Nói xong Lưu Tư Na hơi u oán nhìn qua Tùy Qua.

Tùy Qua đồng học cũng hiểu, liền vội vàng cười nói:

- Lưu tiểu thư, cô không nên nhìn tôi như vậy mà, tôi cũng không có si tình như Cổ huynh đệ, trên người cũng không có mang nhẫn Hồng Bảo Thạch. Bằng không, tôi dứt khoát tặng cho cô!

- Được, anh nói thế, tôi muốn đâm đầu chết đi cho rồi.

Lưu Tư Na nói:

- Nam nhân thành công như Cổ huynh, thật sự là quá ít, quả nhiên là thế gian ít có, quả thực là nam nhân tốt! Hải Yến, cô không nên do dự, nên tiếp nhận đi.

- Đúng vậy Hải Yến, cô đáp ứng tôi đi, làm bạn gái của tôi, sau đó chúng ta kết hôn sinh -- "

- Anh biết cái gì ah!

Tô Hải Yến rốt cục không nhịn được chen ngang lời Đặng Hạc, nói:

- Anh chỉ là thứ ngu xuẩn, anh cái gì cũng không biết.

- Đúng vậy, tôi không biết, tôi chính là ngu xuẩn, nhưng tôi thích cô không còn thuốc chữa rồi.

Đặng Hạc cũng kích động nói:

- Chẳng lẽ ưa thích một người có sai sao? Cho dù cô không nhận lễ vật của tôi, nhưng mà tôi có quyền lợi biểu đạt yêu thương của mình. Hải Yến, cô không nên trốn tránh, tôi biết rõ cô cũng thích tôi, từ lần đầu cô nhìn thấy tôi, tôi cũng cảm giác được khát vọng sâu trong lòng của cô, kỳ thật cô khát vọng có người yêu thương xuất hiện, khát vọng một nhân sĩ thành công, có thể cho cô cảm giác an toàn... Tôi biết rõ, sâu trong lòng của cô nhất định là có tổn thương. Nhưng mà cô không cần lo lắng, tôi sẽ không tổn thương cô, vĩnh viễn cũng sẽ không tổn thương cô. Cô nên đi theo tôi đi, vĩnh viễn hạnh phúc vui vẻ. Hải Yến, tôi có thể vững tin, tôi chính là nam nhân mà cô chờ đợi...

Đặng Hạc biểu diễn kích tình làm cho Tùy Qua trợn mắt há hốc mồm, hắn không biết là Long Đằng huấn luyện quá tốt hay là Đặng Hạc thằng này có thiên phú buồn nôn người ta. Tóm lại, Đặng Hạc thổ lộ cảm xúc lần này xác thực xem như tự kỷ đến cực hạn, đánh thẳng vào phòng tuyến tâm lý của Tô Hải Yến.

- Đủ rồi! Anh là đồ ngu xuẩn! Anh sẽ chết!

Tô Hải Yến nhịn không được cao giọng quát lớn với Đặng Hạc, nói:

- Anh là đồ ngu xuẩn, đều phải chết! Các người đều phải...

Nói đến đây Tô Hải Yến dường như ý thức được mình nói ra tin tức không nên lộ, sau đó hừ lạnh một tiếng:

- Cổ Thiết, tôi không có hứng thú với anh, anh không nên tự tác đa tình có được không?

Nói xong Tô Hải Yến ném chiếc nhẫn về cho Đặng Hạc.

Nhưng mà Đặng Hạc tên này sớm có chủ tâm bất kể giá nào, lúc này hắn chính là lợn chết không sợ nước sôi, mang tác phong vô lại tăng lên tới tận cùng:

- Hải Yến, cô không nên trốn tránh có được không? Cho chính tôi một cơ hội, nghe tiếng lòng của cô một chút hay không? Tôi biết rõ cô ưa thích tôi, cô chỉ không muốn khiến người khác nói cô ưa thích tìm người giàu đúng không? Cô là nữ tử, chắc chắn sẽ quan tâm tới thanh danh. Kỳ thật cô không cần quan tâm những chuyện này...

- Đủ! Đủ rồi!

Tô Hải Yến đã sắp điên cuồng, sau đó trong ánh mắt mang theo thần sắc tuyệt tình, cười lạnh nói:

- Nếu anh tin tưởng lời của tôi, vậy đi theo tôi, anh có dám hay không.

- Tôi đương nhiên dám, vì tình yêu, vì cô, tôi cái gì cũng dám!

Đặng Hạc thề son sắt nói.

- Các người thì sao?

Tô Hải Yến vô cùng bình tĩnh nhìn qua Tùy Qua cùng Lưu Tư Na, nói:

- Các người muốn đi sao?

- Đương nhiên, chúng tôi là nhân chứng mà!

Tùy Qua vội vàng cười nói:

- Có chuyện gì vui vẻ hơn khi nhìn thấy nhân duyên mỹ mãn đây?

- Vậy hy vọng các người không nên hối hận.

Tô Hải Yến nhàn nhạt nói, cất bước đi tới hồ Minh Châu bên kia.

Tùy Qua vừa đi theo Tô Hải Yến, trong lòng thầm khen hành động của Đặng Hạc thật sự lợi hại, lại kích thích Tô Hải Yến không chịu được, đến nỗi nàng phải làm ra chuyện gì đó cho Đặng Hạc phải chết tâm tư này đi.

Bên hồ Minh Châu, ở đó có một ít du thuyền bằng gỗ, những du thuyền này mới tinh, xem ra hắn là chuyên môn chuẩn bị cho tế hồ tiết. Du thuyền rất lớn, chia làm hai tầng cao thấp, ước chừng có thể dung nạp mấy tẳm người.

Nhưng mà hiện tại trên du thuyền không có người nào.

Bởi vì bên cạnh bậc thang của du thuyền có bốn người đều là tâm ma đang đứng, nhìn thấy đám người Tô Hải Yến, Tùy Qua đi tới, trong đó một ma vật nhìn Tô Hải Yến hỏi:

-Vé tàu của ba người này là cô mua sao?

- Sao có thể để cô ấy mua chứ, tôi mua!

- Đừng nói nhảm!

Tô Hải Yến cường thế chen ngang lời của Đặng Hạc.

- Các người lên trước thuyền đi, thuyền này sắp đi rồi.

Đã tới bước này, Đặng Hạc cũng chỉ có thể tương kế tựu kế, vì vậy hắn và Tùy Qua, Lưu Tư Na cùng lên thuyền.

Sau một lát Tô Hải Yến cũng lên thuyền.

Thời điểm này du thuyền bắt đầu khởi động, chậm rãi đi ra hồ Minh Châu.

- Hải yến, cô có ý định tới giữa hồ lại bảo tôi công nhiên cầu ái cô sao?

Đặng Hạc tên này vẫn tiếp tục giả bộ.

- Ân.

Tô Hải Yến chỉ ân một tiếng, dường như chẳng muốn quản Đặng Hạc, hiển nhiên nàng đã nhịn Đặng Hạc đến cực hạn. Sau đó Tô Hải Yến nhìn qua Lưu Tư Na nói:

- Tư Na, tôi thật xin lỗi cô.

- Cô xin lỗi tôi? Có ý gì thế?

Lưu Tư Na không hiểu ra sao, nói:

- Chúng ta chính là hảo tỷ muội mà.

- Đúng vậy, chúng ta đã từng là hảo tỷ muội, tôi cảm giác được.

Tô Hải Yến nhàn nhạt nói, trong lời nói không mang theo chút cảm tình gì.

- Nhưng mà, tôi đã không còn là Tô Hải Yến trước kia. Tư Na, cô biết tại sao tôi dẫn cô tới đây không?

- Không phải xem tế hồ tiết sao?

Lưu Tư Na nhìn qua Tô Hải Yến, nói:

- Cô rốt cuộc muốn nói gì?

- Đúng vậy, tế hồ tiết, cô biết tế hồ tiết là gì không?

Tô Hải Yến tiếp tục nói:

- Tế hồ tiết, là phải tế hồ, cô biết cái gì là tế hồ, cái gì là tế phẩm không?

- Tôi làm sao biết, tôi chưa từng tham gia.

Lưu Tư Na không cho là đúng nói ra.

- Cô sẽ biết nhanh thôi.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1258)