Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Tiên Thiểu - Chương 0084

Y Tiên Thiểu
Trọn bộ 1258 chương
Chương 0084: Ngự y
0.00
(0 votes)


Chương (1-1258)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

- Đường thúc thúc, ngài không nên tức giận với tôi, cũng không nên trách Vũ Khê. Tôi nghĩ, bất luận là các người hay là tôi đều không có tư cách quyết định thay nàng, người quyết định chỉ có mình nàng.

Tùy Qua nói xong, đám người Đường Hạo Thiên á khẩu không trả lời được.

Đúng là, Đường gia vì Đường Vũ Khê mà tìm chuyên gia, mời bác sĩ, nhưng bọn họ không thể thay thế Đường Vũ Khê đưa ra quyết định. Bất luận là Đường Hạo Thiên hay là Đường Thế Uyên, bọn họ cũng không thể thay thế Đường Vũ Khê quyết định, dù sao chuyện này cũng quan hệ đến tính mạng của nàng.

Đường Hạo Thiên nghĩ đến sau khi hắn nhận được điện thoại của phụ thân, liền lập tức nghe theo quyết định của cha mình, lúc này không khỏi cảm thấy có lỗi với con gái. Đường Hạo Thiên cẩn thận suy nghĩ, khi hắn nhận được điện thoại của phụ thân, lại có loại cảm giác như "Thi hành mệnh lệnh". Làm quân nhân, Đường Hạo Thiên đương nhiên sẽ phục tùng quyết định của cha mình và thượng cấp, nhưng làm cha của Đường Vũ Khê, điều hắn suy nghĩ trước tiên không phải là thi hành quyết định của người khác, mà là toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho con gái mình. Hắn mới chỉ xứng đáng là một quân nhân, chứ chưa xứng đáng là một người cha.

Tùy Qua không ngờ những lời của mình lại chấn động như vậy, cho nên hắn tiếp tục nói:

- Các vị, những gì nên nói tôi đã nói hết rồi. Nếu như không có chuyện gì khác, tôi xin rời đi. Chữa bệnh cho Vũ Khê, tôi còn thiếu một vị dược thảo mấu chốt.

Nói xong, Tùy Qua liền tính toán chuồn khỏi phòng.

- Đường tướng quân, ngài rút cuộc có ý gì....

Lúc này, một người mặc đồng phục bác sĩ chuyên gia dẫn theo hai bác sĩ đi tới, nghiêm mặt nói với Đường Hạo Thiên:

- Đường tướng quân, tôi nể mặt lão thủ trưởng, mới đặc biệt từ Bắc Kinh bay tới Đông Giang. Nhưng rút cuộc ngài đã làm gì, chúng tôi đã chuẩn bị phẫu thuật, con gái ngài lại ăn lẩu uống rượu, thử hỏi làm sao phẫu thuật!

Không cần phải nói, Tùy Qua cũng đoán được vị bác sĩ chuyên gia này chính là "Ngự y" của Trung Nam Hải, ngoài hắn ra, chỉ sợ người khác cũng không dám dùng loại giọng điệu này nói chuyện với Đường Hạo Thiên.

- Phẫu thuật.... hủy bỏ!

Đường Hạo Thiên trầm giọng nói:

- Cảm ơn Cao chuyên gia đã tới đây. Nhưng, con gái tôi muốn thay bác sĩ chữa trị khác

- Thay bác sĩ?

Vị Cao chuyên gia này cảm giác có chút mất mặt, khó chịu nói:

- Không biết Đường tướng quân đã mời được vị bác sĩ tài ba nào? Là chuyên gia tim đến từ Mĩ hay là Nhật Bản?

- Là tôi.

Tùy Qua không ngờ vị ngự y này lại có tính tình như thế, bước ra nói.

Xem ra, y thuật cao siêu, chưa chắc y đức cao thượng. Vị ngự y đương đại này chính là chứng minh tốt nhất.

- Cậu???

Cao Bá Minh chuyên gia hé mắt kiếng nhìn Tùy Qua, sau đó cau mày nói:

- Cậu chẳng lẽ là sinh viên của trường y nào đó?

- Tôi là truyền nhân của trung y thế gia.

Tùy Qua không chút nào yếu thế nói.

- Trung y?

Cao Bá Minh nhếch mép cười nói:

- Thật là hiếm có, từ lúc nào trung y lại có thể chữa bệnh tim, giải phẫu mạch máu vậy.

- Đạo bất đồng, giải thích cũng vô dụng.

Tùy Qua nói:

- Ngài cảm thấytTây y tốt, ngài cứ tiếp tục dùng tây y chữa bệnh. Về phần trung y có thể chữa bệnh tim hay không, tôi cũng không cần giải thích với ngài.

- Cuồng vọng!

Vị bác sĩ đứng sau Cao Bá Minh nói:

- Người trẻ tuổi, cậu có biết Cao chuyên gia là ai không? Ngài ấy là chuyên gia khám bệnh cho các thủ trưởng Trung Nam Hải, ở thời cổ đại, chính là ngự y, là quan viên trên bát phẩm. Cậu là một bác sĩ chân đất, lại dám vô lễ với Cao chuyên gia!

- Đó chính là có thể vô lễ với ngài, đúng không?

Tùy Qua hừ lạnh một tiếng, đưa tay túm lấy cánh tay của vị bác sĩ này, sau đó khẽ dùng lực, nhất thời nghe thấy một tiếng "răng rắc", Tùy Qua đã bẻ gãy xương cánh tay của vị bác sĩ này.

Thủ đoạn quá tàn nhẫn!

Ai ngờ, trước mắt bao người, nhất là còn có một vị tướng quân ở đây, vị bác sĩ chân không này lại dám dã man, bạo lực, bẻ gãy tay của một chuyên gia.

A!

Vị bác sĩ hét thảm một tiếng, suýt nữa đau đến ngất đi.

Cao Bá Minh thấy vậy, nổi giận nói với Tùy Qua:

- Dã man! Thật là cực kỳ ngang tàng! Khó trách hiện tại trên quốc tế người ta nói trung y là tên lường gạt, khó trách người Châu Á chúng ta muốn van xin thủ tiêu trung y, nhìn xem đám trung y các người có đức hạnh, tố chất gì! Khang Nguyên, mau đưa Lương Đông Minh đến khoa chỉnh hình trị liệu... Cậu còn không buông tay!

- Cánh tay hắn đã bị chặt đứt, tôi bỏ tay ra, hắn sẽ càng đau!

Tùy Qua xem thường nói.

- Cậu... cậu chờ đấy! Tôi đi gọi cảnh vệ, cậu đánh quân y, tôi sẽ cho cậu ra tòa án quân sự!

Cao Bá Minh nói xong, đột nhiên sau đó xoay người đi đến thang máy, hiển nhiên thật sự muốn đi gọi cảnh vệ. Một bác sĩ khác theo sát phía sau.

- Tùy Qua, cậu lại muốn lập lại chiêu cũ sao?

Đường Vân có vẻ hăng hái nhìn Tùy Qua nói, nhìn thấy tên bác sĩ gãy tay vẫn đang kêu rên, Đường Vân vươn đầu ngón tay ra đâm, lập tức khiến hắn ngất đi.

Tùy Qua cũng muốn đổi kiểu khác cho mới mẻ, nhưng hôm nay chủng loại linh dược trong tay hắn lại quá ít, đành phải lập lại chiêu cũ.

Huống chi, nếu như không thể hiện chút thủ đoạn trước mặt nhạc phụ, nhạc mẫu tương lai, cho dù sau này Đường Vũ Khê khỏi bệnh, chỉ sợ cũng không tới phiên Tùy Qua hắn tranh công.

Cho nên, lần này Tùy Qua vọng động đánh người như vậy, kì thực là thủ đoạn "một hòn đá bắn trúng hai con chim".

Một là Tùy Qua đánh người có thể hả giận; hai là có thể làm cho "Cao ngự y" khó xử; ba là, đợi lát nữa có thể làm cho nhạc phụ, nhạc mẫu tương lai biết một chút về thủ đoạn của Tùy Qua đồng học, làm nệm lót cho tương lai giữa hắn và Đường Vũ Khê.

Đường Hạo Thiên vẫn duy trì vẻ bình thản, cho nên từ khi Tùy Qua xuất thủ thu thập tên bác sĩ đến hiện tại, hắn cũng không nói gì. Phảng phất như hắn chỉ là một người đứng xem cuộc vui.

- Vân ca, giúp một tay.

Tùy Qua lại lấy ra một miếng thuốc dán, kêu Đường Vân giúp hắn đè tay chân của tên bác sĩ, sau đó đem thuốc cao dán bôi bồi nguyên cao dán lên cánh tay tên bác sĩ.

Chỉ chốc lát sau, trong phòng vang lên tiếng kêu rên như mổ heo.

Tên bác sĩ kêu rên một hồi, Cao Bá Minh mới dẫn cảnh vệ đến, chuẩn bị bắt Tùy Qua.

Cảnh vệ đi vào phòng, nhìn thấy Đường Hạo Thiên, vội vàng đứng nghiêm hành lễ.

Sau đó, cảnh vệ mới nói với Cao Bá Minh:

- Cao chuyên gia, rút cuộc là người nào hành hung đả thương người?

Cảnh vệ cũng không phải đứa ngốc, nhìn thấy những người trong phòng này, tựa hồ đều có lai lịch không nhỏ, nếu như có gì sơ xuất, sợ rằng rất có thể sẽ hỏng bét.

- Chính là hắn!

Cao Bá Minh chỉ vào Tùy Qua nói:

- Chính là tên tiểu lưu manh này, hắn đánh gãy tay bác sĩ Lương. Cậu xem đi, bác sĩ Lương đau đến ngất đi rồi!

Nói chuẩn xác, tên bác sĩ kia đầu tiên hôn mê đau tỉnh, sau đó tỉnh lại, rồi lại bất tỉnh vì quá đau.

Đau đến chết đi sống lại, đại khái chính là cảm thụ chân thực của hắn trước khi ngất đi.

*****

- Cao chuyên gia, mặc dù ngài là chuyên gia, nhưng cũng không thể ngậm máu phun người như vậy? Tôi đánh gãy tay bác sĩ Lương lúc nào?

Tùy Qua bình tĩnh nói, dùng ngón tay đâm vào huyệt vị ở eo của tên bác sĩ, để hắn tỉnh lại.

Bởi vì dược tính của bồi nguyên cao đã qua, tên bác sĩ cũng không cảm thấy đau đớn nữa.

Nhưng, thấy Cao ngự y đã dẫn cảnh vệ tới, tên bác sĩ này lại lập tức sinh động, bắt đầu chỉ vào Tùy Qua cuồng phun nói:

- Tên đáng chết này, ngươi có bản lãnh đánh chết ta không? Nếu đánh chết ta, ngươi sẽ bị đưa đến tòa án quân sự, bắn chết tiểu tử ngươi! Đồng chí cảnh vệ, đồng chí tới đúng lúc lắm, mau bắt phần tử bạo lực này lại!

- Đợi một chút... cái này không đúng, hai cánh tay của ngài rõ ràng không có vấn đề gì?

Cảnh vệ nhìn kỹ hai cánh tay của tên bác sĩ, phát hiện hắn căn bản không bị gãy tay. Nếu không có chuyện gì, cảnh vệ cũng không phải ngu đần, đương nhiên sẽ không tùy tiện làm ra chuyện đắc tội với người khác. Cho nên, cảnh vệ nói với Cao Bá Minh:

- Cao chuyên gia, ngài là quý nhân, là người bận rộn. Nhưng, đám cảnh vệ chúng tôi cũng không phải người rảnh rỗi, đi làm chuyện lung tung. Nếu không ai bị thương, vậy tôi đi đây.

Cao Bá Minh cả giận nói:

- Đồng chí cảnh vệ. Vừa rồi hắn quả thật đánh người! Hơn nữa đúng đánh gãy tay bác sĩ Lương!

Tiểu cảnh vệ có chút căm tức rồi. Đám thần tiên các ngươi muốn đánh nhau, cũng không thể bắt người phàm chúng ta gánh. Cho nên, tiểu cảnh vệ không thể làm gì khác hơn là nhẫn nại nói:

- Cao chuyên gia, mặc dù tôi không phải bác sĩ, nhưng cũng biết, nếu cánh tay một người bị đánh gãy rồi, không thể nào khỏi nhanh như vậy, ngài có phải nhìn lầm hay không?

- Làm sao tôi có thể nhìn lầm!

Cao Bá Minh lớn tiếng nói:

- Chẳng lẽ đồng chí dám hoài nghi trình độ của tôi sao? Đừng nói nhiều nữa, mau bắt người đi?

- Cao chuyên gia... tôi đưa ngài về Bắc Kinh!

Đường Hạo Thiên nãy giờ vẫn trầm mặc, bỗng nhiên mở miệng nói. Thanh âm của hắn không lớn, nhưng là vô cùng uy áp. Khi hắn dứt lời, trong phòng hoàn toàn tĩnh lặng, tựa hồ những người còn lại cũng không dám thở.

Vẻ mặt Cao Bá Minh lúc đỏ lúc trắng. Năm nay hắn vừa tròn năm mươi tuổi, trong hàng ngũ bác sĩ, hắn cũng chưa lớn tuổi, nhưng lại có thành tựu kinh người. Danh hiệu "ngự y" Trung Nam Hải quả thật làm cho rất nhiều đồng nghiệp vô cùng ghen tỵ. Sau khi làm ngự y, Cao Bá Minh rất kiêu ngạo, quen thuộc với cuộc sống to giọng lớn lối, a dua nịnh hót.

Ai ngờ, chân trần không sợ mang giày. Cao Bá Minh nằm mơ cũng không nghĩ tới, hôm nay lại bị một tên bác sĩ chân không làm cho mất hết thể diện, càng làm hắn không ngờ chính là, Đường Hạo Thiên lại mở miệng tiễn khách, như vậy chẳng khác nào coi thường y thuật của hắn.

Cao Bá Minh vừa tức vừa giận, nhưng hắn đương nhiên không dám trút giận lên đầu Đường Hạo Thiên. Phải biết rằng, Đường Hạo Thiên là tướng quân, sớm muộn có một ngày sẽ trở thành trung tướng thậm chí thượng tướng, không phải là nhân vật ngự y như hắn có thể dây vào.

Cho nên, Cao Bá Minh không thể làm gì khác hơn là đổ oán hận lên đầu tên bác sĩ tay ngang Tùy Qua.

Huống chi, Cao Bá Minh biết rõ, lần này mình trở về Bắc Kinh, cho dù không nói gì cả, lão thủ trưởng của Đường gia cũng sẽ hỏi tới. Dù sao, Cao Bá Minh tới Đông Giang thị cũng là ý tứ của Đường Thế Uyên.

Cao Bá Minh biết rõ tính tình của Đường Thế Uyên, lão thủ trưởng này mặc dù lớn tuổi, nhưng hắn đã đưa quyết định, bất luận lớn nhỏ, cũng sẽ rất ít dao động, thay đổi. Cho dù là nhi tử hắn, cũng không có ngoại lệ!

Cho nên, Cao Bá Minh mỉm cười sâu xa với Tùy Qua, sau đó bước ra khỏi phòng.

Mặc dù Đường Hạo Thiên nói muốn "đưa" Cao Bá Minh về, nhưng đương nhiên chỉ là lời nói, dĩ nhiên hắn sẽ không hạ mình đi đưa Cao Bá Minh, huống chi lúc này ấn tượng của hắn đối với Cao Bá Minh cũng không tốt. Cho nên, Đường Hạo Thiên chỉ kêu mấy thân thích của Đường gia tiễn Cao Bá Minh một đoạn đường.

Lúc này, trong phòng chỉ còn lại Đường Hạo Thiên, Hứa Nhan Hâm và Đường Vân.

Theo Tùy Qua đồng học thấy, đây đều là "Người nhà".

Đường Hạo Thiên và phu nhân ngồi xuống ghế sa ***, ý bảo Tùy Qua cũng ngồi xuống, sau đó bình tâm nói:

- Tiểu Tùy, như cậu mong muốn, chúng tôi cũng tôn trọng lựa chọn của Vũ Khê. Nhưng, tôi muốn biết, cậu thật sự có thể chữa khỏi bệnh cho nó hay không? Cao Bá Minh từng nói rõ, giải phẫu tốt nhất chính là mấy ngày này, sau này tình trạng sức khỏe của nó có thể sẽ càng ngày càng kém.

- Tôi nói rồi, chỉ có năm thành nắm chắc.

Tùy Qua nói:

- Tôi biết một loại thuốc có thể chữa khỏi bệnh của Vũ Khê, nhưng bây giờ còn thiếu một vị dược thảo mấu chốt, loại dược thảo này không dễ dàng tìm được.

- Cậu cần dược thảo gì, cứ nói, tôi có thể tìm được.

Đường Hạo Thiên nói.

Tùy Qua không trả lời thẳng vấn đề này, mà hỏi ngược lại:

- Đường thúc thúc, ngài cảm thấy loại cao dán tôi vừa dùng có thần hiệu không?

- Thần hiệu.

Đường Hạo Thiên gật đầu nói, tận mắt nhìn thấy, đương nhiên không có gì hoài nghi.

- Xin hỏi Đường gia có thể kiếm được loại thuốc dán như vậy hay không?

Tùy Qua lại hỏi.

- Tôi hiểu.

Đường Hạo Thiên nói:

- Tôi cũng không nghi ngờ y thuật của cậu, chỉ hi vọng Vũ Khê có thể mau bình phục. Dù sao, tôi lo lắng thời gian của con bé không còn nhiều, không biết có thể đợi được thuốc của cậu không.

- Ngài yên tâm.

Tùy Qua nói:

- Tôi sẽ cố gắng hết sức, tranh thủ thời gian cho cô ấy.

- Chúng tôi cũng chuẩn bị một chút.

Lúc này Hứa Nhan Hâm mới mở miệng nói, ý bảo Đường Vân đưa một valy mật mã đến.

- Đưa tiền cho mình? Hay là hoàng kim, châu báu?

Tùy Qua nghĩ thầm, chẳng lẽ Đường gia tính toán trả tiền cho mình trước. Nhận tiền, cũng có nghĩa Đường gia không mắc nợ ân tình của Tùy Qua. Nếu như vậy, sau này bọn họ mang Đường Vũ Khê rời đi, Tùy Qua cũng không thể làm gì...

Nhưng, Tùy Qua đồng học đã nghĩ quá nhiều.

Đường Vân mở valy, bên trong có một hộp thủy tinh trong suốt, vật bên trong hộp chính là hai cây dã sơn sâm.

Dã sơn sâm trăm năm tự nhiên!

Rất quý, rất đáng tiền.

Nhưng Tùy Qua chỉ nhìn thoáng qua, mất đi hứng thú, trên mặt thậm chí không có vẻ kinh ngạc.

Hứa Nhan Hâm là một người thông minh, thấy Tùy Qua có vẻ mặt như thế, kinh ngạc nói:

- Tiểu Tùy, tôi nghe nói sâm núi trăm năm có thể kéo dài tisnh mạng, chẳng lẽ là giả hay sao?

- Không giả.

Tùy Qua nói,

- Hai gốc cây này đúng là dã sơn sâm trăm năm, có thể kéo dài tánh mạng. Bây giờ thứ tốt như vậy cũng không nhiều, cho nên, các người nên giữ lại cho mình.

- Đồ có quý bao nhiêu, cũng không quan trọng bằng tính mạng con gái tôi.

Hứa Nhan Hâm có chút không vui nói.

- Dì à, dì hiểu lầm rồi.

Tùy Qua mỉm cười nói:

- Tôi kêu các người giữ lại, là vì tôi đã có chuẩn bị tốt hơn cho Vũ Khê. Nếu các người không yên lòng, vậy tôi sẽ cho mọi người xem.

Cho nên, Tùy Qua đứng dậy lấy balo của mình.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1258)