← Ch.0096 | Ch.0098 → |
- Yên tâm.
Lão Vương cười hắc hắc:
- Mấy chuyện lặt vặt này, tôi rất có kinh nghiệm.
Cho nên, Tùy Qua đã rất nhanh bị đưa tới một căn phòng tối bí mật.
Phòng tối, thật ra cũng không tối, hơn nữa ánh đèn rất sáng, sáng đến mức thậm chí không mở mắt ra được.
Lão Vương cảnh quan nói với Tùy Qua:
- Tôi là một người thô kệch, không có nhiều văn hóa, sau khi chuyển nghề, được phân đến cục cảnh sát, bởi vì văn hóa thấp, chỉ có thể làm những việc tốn sức như vậy. Vốn tôi không có hứng thú gì với công việc tra hỏi, nhưng trải qua hơn mười năm tôi luyện, bản thân tôi thật sự thích công việc này. Tôi thích nghe đám bại hoại các người kêu rên, xem các người khóc rống... Đúng rồi, cậu thích roi da hay ghế điện? Cũng có lựa chọn khác, nhưng tôi thích chơi bắt đầu từ cấp thấp.
- Ngài hưng phấn như vậy, vậy cứ tùy ngài đi.
Tùy Qua bình thản nói.
- Ngươi chính là "tiệc đứng".
Lão Vương cười hắc hắc, khóa Tùy Qua lên một giá thép, sau đó rút ra một cây gậy cảnh sát, vỗ vỗ trong tay mấy cái, đột nhiên hung hăng quất một côn lên ngực Tùy Qua.
Ầm!
Một côn này, lực đạo rất lớn, rất mạnh.
Lão Vương đồng chí vốn tưởng rằng sẽ nghe thấy tiếng kêu rên, nhưng sau chốc lát, Tùy Qua cũng không có bất cứ động tĩnh gì, hơn nữa còn cười hì hì nhìn hắn, nói:
- Không sao, lão đồng chí, phiền ngài tăng thêm chút sức, tôi còn gánh vác được.
Đây không phải trò đùa sao, sau khi Tôi Thể đại thành, thân thể của Tùy Qua giống như luyện Kim Chung Tráo, đừng nói là gậy cảnh sát, cho dù là cương côn cũng đập không đau. Huống chi, hiện tại tu vi của Tùy Qua đã đạt đến luyện khí trung kỳ, làm sao có thể sợ gậy cảnh sát quật mình.
Nghe thấy Tùy Qua gọi mình là "Lão đồng chí", lão Vương giận tím mặt, cũng chẳng quan tâm cố kỵ "không đánh lên mặt" gì nữa, cây gậy trong hung hăng đập lên mặt Tùy Qua, vừa đập vừa mắng:
- Con thỏ chết dẫm kia, lão tử cho ngươi như ý! Ta quật chết ngươi! Quật chết ngươi!
Phen này quật, đồng chí lão Vương đúng là tích hết khí lực, bao gồm cả sức lực để dành để buổi tối chơi gái. Lần này, cố gắng của đồng chí lão Vương rốt cục cũng thấy hiệu quả, trên mặt Tùy Qua đồng học xuất hiện mấy vết đỏ. Nhưng trên người hắn, lại không hề có vết thương nào, rất rõ ràng là Tùy Qua cố ý như thế.
- Mẹ kiếp, ngươi không phải luyện công phu mấy ngày sao.
Lão Vương đắc ý cười nói:
- Đáng tiếc không luyện đến đâu cả, nếu không làm sao trên mặt lại có vết thương như thế?
- Ấn ký trên mặt này, là ta giữ lại để kiện ngươi.
Tùy Qua nhắc nhở đồng chí lão Vương.
- Được! Trước mặt ta, ngươi là người đầu tiên cứng như thế!
Sắc mặt lão Vương xanh mét, lấy từ trong tủ sắt bên cạnh ra ra một vật, thoạt nhìn ước chừng dài hơn một thước, nhìn hình dáng có chút giống như cán ô:
- Ngươi cho rằng luyện qua chút công phu, chúng ta sẽ không có cách nào thu thập loại người như ngươi sao? Loại người có công phu như ngươi, quanh năm suốt tháng, chúng ta đều đụng phải. Ta vẫn cho rằng, người mạnh miệng hơn phân nửa là mềm. Cho nên, vật này đặc biệt giúp ngươi thông trí, để miệng ngươi không cứng như vậy nữa. Nói thật, chiêu thức này là ta học được trong phim Hồng Kong, thật sự rất hữu dụng!
Tùy Qua không ngờ tên cảnh sát thâm niên này còn có sở thích quái đản như vậy, nhưng Tùy Qua đương nhiên sẽ không để đối phương làm trò biến thái với mình, cho nên đã suy nghĩ đối sách, chỉ cần lão biến thái này thật sự có hành động như loài heo, Tùy Qua không ngần ngại cho hắn chịu chút đau khổ.
Ầm!
Đúng vào lúc này, cánh cửa sắt bị đẩy ra.
Một lãnh đạo cảnh sát bụng phệ đi đến, Tùy Qua vừa nhìn cái bụng của người này, cảm giác bộ cảnh phục sắp không thể cài cúc.
Lão Vương cảnh quan vừa thấy người này, lập tức cung kính đứng nghiêm, gọi một tiếng "Trần cục trưởng".
- Lão Vương, bận rộn lắm sao?
Trần phó cục trưởng cười ha hả, liếc mắt nhìn cán ô trong tay lão Vương.
- Đối với những phần tử bất hảo, chúng ta đương nhiên phải gia tăng cấp độ tra hỏi!
Lão Vương cảnh quan báo cáo.
- Ừ.
Trần phó cục trưởng gật đầu, ý bảo lão Vương ra ngoài trước.
Tùy Qua vừa nhìn người bụng phệ này, nghĩ thầm rốt cục cũng chờ được nhân vật chính, hắn bày ra nhiều trò như vậy, dĩ nhiên không phải là phát huy quốc pháp, nhất định là có mưu đồ với Tùy Qua.
- Người trẻ tuổi.
Trần phó cục thở dài nói:
- Lỡ một bước chân thành thiên cổ hận. Sinh viên đại học giống như cậu, vốn là tiền đồ vô lượng, làm sao lại làm ra những chuyện trái pháp luật, vô liêm sỉ như vậy? Cậu không cảm thấy hổ thẹn với cha mẹ, với thầy cô giáo và đồng học sao.
- Trần cục trưởng, tôi sai rồi.
Tùy Qua nói:
- Tôi đã ăn năn hối lỗi rồi, tôi còn có cơ hội sửa đổi hay không?
Trần phó cục trưởng nói:
- Biết sai có thể sửa. Mặc dù cậu còn trẻ, nhưng có thể thi đậu Đông Đại, chỉ số thông minh chắc chắn cũng không quá thấp. Có một số việc, ta nghĩ không cần nói cậu cũng hiểu. Tai ương lao ngục này của cậu, cũng không phải không thể tránh được, nhưng phải xem cậu biểu hiện như thế nào.
- Xin cục trưởng đại nhân chỉ điểm.
Tùy Qua nói.
- Lục Hổ, Lục tổng tài, cậu có biết không?
Trần phó cục trưởng giả vờ lơ đãng hỏi. Đến trình độ như hắn, gặp người chỉ cần nói ba phần, cho nên Trần phó cục trưởng chỉ nói ra cái tên Lục Hổ, không nói gì khác nữa.
Như vậy, cho dù sau này xảy ra vấn đề gì, cũng sẽ không bị người khác túm được nhược điểm.
Làm quan phải biết giữ an toàn.
Lục Hổ?
Tùy Qua đương nhiên biết người này là ai. Chẳng qua là, Tùy Qua đã đánh giá thấp khả năng của vị nghiệp quan này, cũng đánh giá thấp khả năng của một số tên chó săn nào đấy, "chướng ngại vật" này xem thường quốc pháp, gài tang vật hãm hại Tùy Qua, còn tính toán nhốt hắn vào tù.
Tùy Qua vốn tưởng rằng Lục Hổ chỉ nhiễu loạn một chút việc làm ăn của công ty dược Watson, nhưng không ngờ người này tâm địa độc ác. Vốn, Tùy Qua tính toán tạm thời không để ý tới người này, nhưng không ngờ tên bại hoại này lại được voi đòi tiên, hoàn toàn không kiêng sợ gì hết.
Chán sống rồi!
Trong lòng Tùy Qua sát cơ hiện lên.
Trần phó cục trưởng còn tưởng rằng Tùy Qua đã khuất phục, nói:
- Tùy tiên sinh, suy nghĩ được như thế nào?
- Ngài nói với Lục Hổ, kêu hắn đi ăn cứt đi!
Tùy Qua cười lạnh nói.
Trần phó cục trưởng đột nhiên biến sắc. Phải biết rằng, quan hệ sau lưng của Lục Hổ chạy suốt đến tỉnh ủy tỉnh Minh Hải, chính vì như thế, Trần phó cục trưởng mới kiên định làm việc cho Lục Hổ, chính là hi vọng sau khi chuyện thành công, có thể thăng quan phát tài. Vốn tưởng rằng, trải qua sự việc gài tang vật hãm hại như vậy, tiểu tử này sẽ rất nhanh khuất phục. Ai ngờ, tiểu tử này lại kế thừa truyền thống cách mạng của đời trước, miệng cứng rắn giống như đảng viên nhiều năm trước.
- Lão Vương!
Trần phó cục trưởng gọi lão Vương cảnh quan vào:
- Gia tăng cấp độ tra hỏi!
Lúc này lão Vương đã ở bên ngoài nghỉ đủ rồi, tinh lực, thể lực cũng khôi phục không ít, nghe thấy lãnh đạo chỉ thị, vừa vặn trở lại đại triển thân thủ.
Đúng vào lúc này, phía ngoài đột nhiên trở nên huyên náo, hò hét hỗn loạn.
*****
Chỉ thấy một đội binh sĩ xông vào trong cục cảnh sát, với tố chất tiên tiến, tinh nhuệ, hoàn toàn khống chế cục diện rất nhanh. Lão Vương cảnh quan đang muốn động thủ, báng súng của một người lính đã hung hăng đập lên lưng hắn, đập hắn nằm trên đất, hắn đang muốn há mồm la mắng, đối phương cũng đã nhét thẳng họng súng vào trong miệng hắn.
Lão Vương trước kia cũng từng làm binh, nhìn trang bị, hành động và khí thế của đội binh lính này, cũng biết những người này đều là binh lính tinh nhuệ trong bộ đội, lực chiến đấu cường hãn, tuyệt đối không phải là nhân vật mà đám nhân viên cảnh sát quen cuộc sống an nhàn sung sướng của cục cảnh sát có thể chống lại.
Cho nên, lão Vương lập tức kinh sợ, ngoan ngoãn nằm trên đất, không nhúc nhích.
- Các ngươi là bộ đội nào? Sao dám tấn công vào cơ quan công an, can thiệp vào cảnh vụ địa phương.
Trần phó cục trưởng dù sao cũng là quan, lúc này còn dám lên tiếng chỉ trích những binh lính này.
Ai ngờ, Trần phó cục trưởng còn chưa nói hết, một bàn tay to lớn có lực thủ đã tát tới, hung hăng tát lên mặt Trần phó cục trưởng, khiến hắn lảo đảo muốn ngã, lưu lại một dấu tay rất rõ ràng trên mặt hắn.
- Ngươi tính làm gì! Cũng dám quơ tay múa chân với người của lão tử!
Một thiếu tá quan quân đi tới, nhìn Tùy Qua, nói với Trần phó cục trưởng:
- Cục cảnh sát địa phương các ngươi cũng quá kiêu ngạo rồi, hắn là quan quân thực tập của bộ đội chúng ta, cho dù phạm sai lầm, cũng sẽ do tòa án quân sự của chúng ta tiến hành thẩm phán, các ngươi xử lý vượt quyền không nói, lại còn dám sử dụng hình phạt với hắn, mạnh mẽ bức cung! Nếu ngươi còn có thể tiếp tục làm phó cục trưởng, cái tên Vệ Hoa của ta sẽ bị viết ngược lại!
Sắc mặt Trần phó cục trưởng trắng bệch. Loại chuyện dụng hình, bức cung này, thật ra rất thường gặp, nhưng cũng không thể lộ liễu, nhất là Tùy Qua vốn cũng không phải phạm tội cưỡng gian gì cả. Hơn nữa, theo cách nói của vị thiếu tá này, tiểu tử Tùy Qua này còn là quan quân thực tập gì đó, như vậy dưới tình huống chưa trao đổi tin tức với bên quân đội đã giam quan quân, mạnh mẽ bức cung... Cái chức phó cục trưởng của hắn đúng là chuẩn bị chấm dứt, Lục Hổ cũng không bảo vệ được hắn, hơn nữa khẳng định cũng sẽ không bao che cho hắn!
Tùy Qua thấy những quân nhân này xuất hiện, cũng biết nhất định là anh vợ tương lai động thủ.
Nhưng, Tùy Qua hoàn toàn không ngờ tới, anh vợ tương lai lại phái Vệ Hoa đến đây.
Vệ Hoa chính là sĩ quan lần trước bị Tùy Qua bẻ gãy cổ tay, mặc dù sau đó Tùy Qua đã động thủ chữa khỏi cho Vệ Hoa, nhưng cũng có chút mất tự nhiên. Điều này cũng tốt, lần này Vệ Hoa dẫn người tới cứu Tùy Qua, cho dù Tùy Qua đồng học không muốn lĩnh tình cũng không được.
Một tên cảnh sát bị binh lính bức bách mở còng tay cho Tùy Qua.
Vệ Hoa đã gọi chụp ảnh lại hiện trường, đồng thấy lấy "khẩu cung" của lão Vương. Đây chính là chứng cứ cần dùng khi ra tòa án quân sự, mặc dù thân phận "sĩ quan thực tập" của Tùy Qua chưa được chứng thực, nhưng với lực ảnh hưởng của Đường gia ở quân đội, chẳng qua là việc rất nhỏ.
Nói cách khác, Trần phó cục trưởng, lão Vương bao gồm cả Hoàng đội trưởng lúc trước, cũng không thoát khỏi liên quan.
Dưới thế lực do Đường gia thôi động, đám người Trần phó cục trưởng nhất định sẽ bị bóp thành phấn vụn. Nếu Trần phó cục trưởng lôi Lục Hổ ra, sợ rằng hắn cũng không chịu nổi.
Nhưng, Tùy Qua biết rất rõ, Trần phó cục trưởng chắc chắn sẽ không dám kéo Lục Hổ ra.
Muốn thu thập nầy Lục Hổ, sợ rằng còn cần Tùy Qua đích thân xuất mã.
- Vệ thiếu tá, lần này... đa tạ rồi. Lần trước, thật sự xin lỗi.
Ra khỏi cục cảnh sát, Tùy Qua thành khẩn nói với Vệ Hoa. Lúc này, vết thương trên mặt hắn đã hoàn toàn biến mất.
Mặc dù Vệ Hoa bị Đường Vân bày mưu đặt kế đến đây, nhưng dù sao giúp Tùy Qua một tay, Tùy Qua cũng không phải là người không biết tốt xấu.
- Chuyện lần trước, là tôi động thủ trước, cũng có chỗ không đúng.
Vệ Hoa nói, nhưng ngay sau đó bật cười lớn:
- Tóm lại, chúng ta không đánh nhau thì không quen biết! Thủ đoạn của Tùy huynh đệ, tôi bội phục tự đáy lòng.
- Đúng rồi, chuyện của tôi sẽ không gây phiền toái cho anh và Vân ca chứ?
Tùy Qua lại nói.
- Thu thập mấy tên nhân vật nhãi nhép này, có gì mà phiền toái.
Vệ Hoa nói:
- Chỉ cần cậu không làm chuyện cưỡng gian, tuyệt đối không có chuyện gì.
- Tôi có thể đi làm chuyện đó sao?
Tùy Qua cười khổ nói.
- Những chuyện khác, cậu không cần lo lắng, đám nhân vật này, tôi sẽ giúp cậu thu thập.
Vệ Hoa nói:
- Nhưng, là ai hãm hại cậu, trong lòng cậu có lẽ cũng nắm rõ?
- Ừ.
Tùy Qua trầm giọng nói:
- Một chướng ngại vật mà thôi, hắn nhảy nhót không được bao lâu nữa đâu.
Hội sở giải trí "Nhân gian tiên cảnh".
- Huynh đệ, cậu thật sự muốn động đến Lục Hổ sao?
Trong một căn phòng, Sơn Hùng sợ hãi nói.
Ở thành phố Đông Giang, Sơn Hùng coi như là nhân vật số một, cũng không có mấy người có thể làm cho hắn kiêng kỵ. Nhưng Lục Hổ có năng lượng rất lớn, chưa nói đến tài phú kinh người của Hoa Hanh điền sản, chỉ riêng hậu đài của Lục Hổ ở tỉnh Minh Hải, nói ra cũng có thể hù ngã một đám người.
Trong mắt người bình thường, hắc bang là tồn tại tương đối cố chấp. Nhưng trong mắt một số vị quan chức chính phủ ở trên, cái gọi là Hắc bang, chẳng qua là gà đất chó kiểng mà thôi, chỉ cần xuất động cơ quan quốc gia như quân cảnh, Hắc bang dù có lớn, trong nháy mắt có thể làm cho ngươi biến thành tro bụi. Tiêu diệt hắc bang phố núi, chính là ví dụ tốt nhất.
Cho nên, đừng thấy đám người Sơn Hùng một thân sát khí, nhưng đối mặt với loại nghiệp quan như Lục Hổ, lại vô cùng sợ hãi.
Trong mắt những người như Sơn Hùng, Lục Hổ muốn tiền có tiền, muốn quyền cũng có quyền, đúng là chọc không nổi.
Nhưng, Sơn Hùng chọc không nổi, không dám chọc, Tùy Qua lại không nghĩ như vậy.
Vốn, Tùy Qua cũng không có tính toán đánh nhau với Lục Hổ, dù sao trước mắt việc hắn cần làm nhất là chữa bệnh cho Đường Vũ Khê. Ai ngờ, Lục Hổ không biết tiến thối, liên tiếp gây chuyện với Tùy Qua, nếu không giết chết hắn, không biết người này rút cuộc còn làm ra bao nhiêu chuyện nữa. Vạn nhất hắn ra tay đối phó với bằng hữu, người nhà của Tùy Qua, khi đó cho dù giết hắn rồi, cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa.
- Động! Tại sao không động.
Tùy Qua nói với Sơn Hùng:
- Hùng ca, lẽ nào anh sợ rồi?
Sơn Hùng vội vàng nói:
- Hiện tại tôi và Tùy huynh đệ đã cùng chung chí hướng. Chẳng qua là, tôi cảm thấy con người Lục Hổ không dễ dàng đối phó. Hơn nữa, cho dù chúng ta giết chết hắn, chắc chắn sẽ rước thêm phiền toái vào người. Lão tử của hắn, gia tộc của hắn, nhất định sẽ báo thù cho hắn! Với quyền thế của bọn hắn, muốn sử dụng một nhóm dân liều mạng quả thực dễ như trở bàn tay, cho dù chúng ta có ba đầu sáu tay, cũng khó lòng phòng bị.
Sơn Hùng hoàn toàn nói thật.
Nếu như Lục Hổ thật sự dễ dàng bị cạo chết như vậy... , vậy thì khẳng định hắn sớm đã bị người khác làm chết khô. Dù sao, với tâm tính của người này, chỉ sợ đắc tội với lượng người cũng không ít.
← Ch. 0096 | Ch. 0098 → |