Vay nóng Homecredit

Truyện:Y Tiên Thiểu - Chương 0997

Y Tiên Thiểu
Trọn bộ 1258 chương
Chương 0997: Tiên tung của Khổng Bạch Huyên
0.00
(0 votes)


Chương (1-1258)

Siêu sale Lazada


Sau khi Tô Ngưng Yên rời khỏi, Tùy Qua đang suy nghĩ chuyện đi Côn Lôn tông, vào lúc nửa đêm đã thấy Lạc Thanh Liên đi vào Mính Kiếm Sơn.

Những ngày này Tùy Qua cùng Lạc Thanh Liên đã rất ít chạm mặt, nàng bỗng nhiên nửa đêm tới thăm, thật ra khiến Tùy Qua lo sợ bất an.

- Không phải ta tìm ngươi.

Lạc Thanh Liên nói câu đầu tiên khiến Tùy Qua hơi không sờ được suy nghĩ.

- Ngươi không tới tìm ta?

Tùy Qua không hiểu ra sao nhìn qua Lạc Thanh Liên.

- Là Khổng Bạch Huyên.

Lạc Thanh Liên nói:

- Ta cảm ứng được một tia thần niệm của nàng, nàng dùng thần niệm cầu cứu ta...

- Nàng như thế nào!

Trong lòng Tùy Qua run lên, cho tới giờ khắc này, hắn mới biết được mình rất qua tâm an nguy của Khổng Bạch Huyên.

Bởi vì đây là phản ứng bản năng của hắn.

- Nàng bị khốn trụ.

Lạc Thanh Liên nói:

- Ta chỉ biết là nàng bị người ta vây khốn, nhưng mà không biết nàng rốt cuộc đang ở nơi nào!

- Có đầu mối gì sao?

Tùy Qua truy vấn.

Lạc Thanh Liên mờ mịt lắc đầu, sau đó nhìn Tùy Qua nói:

- Không có manh mối gì -- đúng rồi, có lẽ có một manh mối...

- Cái gì?

Tùy Qua vội vàng hỏi.

- Lá thông của ngươi.

Lạc Thanh Liên nói:

- Trong thần niệm của nàng nói nhìn thấy lá thông của ngươi.

- Cửu Diệp Huyền Châm Tùng?

Tùy Qua tự nhủ nói ra.

Cửu Diệp Huyền Châm Tùng, nó là Tùy Qua đạt được từ cõỗ Hứa Hành Sơn. Đồ vật này giúp Tùy Qua một cái đại ân, nhưng mà ngay cả Hứa Hành Sơn hình như cũng quên lai lịch của Cửu Diệp Huyền Châm Tùng, đương nhiên Tùy Qua cũng không có cẩn thận cân nhắc, chỉ cảm thấy mình giẫm phải cứt chó mà thôi. Bây giờ nghe Lạc Thanh Liên bỗng nhiên nhắc tới Cửu Diệp Huyền Châm Tùng, Tùy Qua lập tức cảm giác thứ này khẳng định có quan hệ với Khổng Bạch Huyên, bởi vì bản thể Cửu Diệp Huyền Châm Tùng chính là một gốc yêu thảo, mà lại có pháp lực cường hoành, thứ này Hứa Hành Sơn làm sao có thể dễ dàng đạt được?

Nhưng mà Hứa Hành Sơn và Khổng Bạch Huyên có quan hệ gì?

- Ngươi biết?

Lạc Thanh Liên nhìn Tùy Qua nói:

- Ta mặc dù có chút không thích nàng, nhưng mà hy vọng ngươi có thể cứu nàng ra. Dù sao, nàng rất quan tâm tới ngươi.

Lạc Thanh Liên không ngờ nói ra câu này, thật sự khiến Tùy Qua cảm giác hơi có chút kinh ngạc, bởi vì Lạc Thanh Liên gần đây không thiện nói ra suy nghĩ trong lòng của mình.

- Cảm ơn ngươi.

Tùy Qua gật đầu, nói:

- Ta nhất định sẽ cứu nàng ra.

Lúc nói tới lời này, trong lòng Tùy Qua sinh ra hào khí hừng hực. Bởi vì thời điểm này hắn rốt cục cảm giác mình là nam nhân chính thức, bởi vì nam nhân chính thức nên đứng trước mặt nữ nhân của mình, che gió che mưa, sắp xếp lo giải nạn. Mà hắn từng dựa vào nữ nhân này bảo vệ mình bình an.

Lạc Thanh Liên tới cũng vội vàng đi cũng vội vàng.

Sau khi nàng rời khỏi, Tùy Qua bắt đầu sưu tìm từng cây Cửu Diệp Huyền Châm Tùng, quả nhiên trong một cây Cửu Diệp Huyền Châm Tùng, Tùy Qua cảm ứng được thần niệm lạc ấn mà Khổng Bạch Huyên lưu lại.

Sau khi bản thân Tùy Qua dùng tinh thần lực dung nhập vào trong Cửu Diệp Huyền Châm Tùng đó, Tùy Qua cảm giác được thần niệm lạc ấn của Khổng Bạch Huyên bắt đầu "Tỉnh" lại. Nhưng mà thần niệm lạc ấn của Khổng Bạch Huyên dường như phi thường suy yếu, chuyện này có ý nghĩa bản thể của nàng bị nhốt, hoặc là bị nhốt trong không gian đặc biệt.

- Tùy Qua... Ngươi rốt cục đã trưởng thành.

Khổng Bạch Huyên dùng thần niệm nói với hắn.

- Xem ra, ngươi mới xứng làm chủ nhân của Hồng Mông thạch.

- Còn phải đa tạ ngươi thành toàn.

Tùy Qua nói ra:

- Nhưng mà, bây giờ không phải nói chuyện này, nói cho ta biết, ngươi bây giờ gặp phiền toái gì, ta lập tức đi cứu ngươi.

- Cảm ơn ngươi. Nhưng mà... Không cần ngươi tới cứu ta, bởi vì không ai có thể cứu được ta.

Khổng Bạch Huyên nói:

- Còn có một chút chuyện của Thần Thảo Tông ta muốn nói với ngươi, ngươi cẩn thận nghe kỹ --

- Di ngôn cái gì, phiền toái ngươi nuốt nó về đi!

Tùy Qua vội vàng nói lời lẽ bá đạo.

- Nói cho ta biết tình huống hiện tại của ngươi, bất kể nói thế nào thì tâm trạng của ta, ngươi là nữ nhân của ta, ta sẽ không nhìn ngươi chết.

- A... Nữ nhân của ngươi?

Ngữ khí của Khổng Bạch Huyên hơi cổ quái.

- Ta vốn không phải là người, sao lại là nữ nhân của ngươi?

- Quả nhiên -- nhưng mà không có sao, nó không thể cải biến sự thật ngươi là nữ nhân. Hiện tại ngươi nói cho ta biết, ngươi đang ở nơi nào, là tình huống gì, đừng có lề mề như những nữ nhân khác.

- Tốt... Nếu ngươi có lòng tin như thế, như vậy ta sẽ nói cho ngươi biết. Ta đang ở trong Lang Hoàn Động Thiên của Côn Lôn tông, bị tông chủ Côn Lôn tông trấn áp, trước mắt hắn có ý đồ luyện hóa bản thể và nguyên thần của ta... Ngươi phải cẩn thận, tông chủ Côn Lôn tông có tu vị đạt tới Luyện Hư kỳ!

Nói xong lời này, thần niệm lạc ấn của Khổng Bạch Huyên đã biến mất.

Tinh thần lực của Tùy Qua trở lại trong bản thể, thì thào nói:

- Côn Lôn tông, Lang Hoàn Động Thiên. Xem ra ta phỉa đi tới Côn Lôn một chuyến.

Sau đó Tùy Qua phân phó Tuyên Dĩ Lân đang trợ giúp Duyên Vân, Ngưu Duyên Tranh, Tống Văn Hiên trấn thủ Mính Kiếm Sơn, hắn đi một mình tới Côn Lôn tông.

Nhưng mà trước khi tiến về phía Côn Lôn tông, Tùy Qua lại nhanh chóng đi tới Như Mộng Thủy Cốc cùng đảo Bình Nghiêm, lúc này mang ma nhân, tâm ma trong Như Mộng Thủy Cốc và hoang thú ở đảo Bình Nghiêm thu vào trong Hồng Mông thạch.

Đương nhiên Tùy Qua sẽ không gửi hi vọng vào những ma vật, hoang thú này có thể đánh vào Côn Lôn tông, nhưng ít ra có thể đảo loạn cục diện.

Sau đó Tùy Qua hoả tốc đi tới Côn Lôn tông.

Lại nói tiếp, còn phải cảm tạ Côn Lôn Lệnh cho Tùy Qua một quả ngọc giản, phía trên có ghi vị trí sơn môn của Côn Lôn tông, điều này cũng miễn cho Tùy Qua đi tìm khắp nơi. Nhưng cho dù không có địa đồ, con đường đi tới Côn Lôn tông cũng vô cùng đơn giản, bởi vì sơn môn của Côn Lôn tông nằm trong Côn Lôn Sơn mạch, nằm trên núi tuyết Côn Lôn sơn.

Nhưng mà cho dù là tu sĩ, nếu như không có ngọc giản chỉ dẫn, cũng rất khó tìm được vị trí sơn môn Côn Lôn tông, bởi vì cửa vào Côn Lôn tông sơn chính là "Sống", cửa vào nằm trong gió lốc gần núi tuyết.

Gió lóc này đi nơi nào, ở đó có gió tuyết lơn, cho nên người bình thường không có khả năng chạm tới sơn môn Côn Lôn tông.

Huống chi trong gió lốc này còn cất giấu linh thú hộ sơn của Côn Lôn tông.

Tuy Tùy Qua sốt ruột cứu người, nhưng lại không có nóng lòng xông vào, bởi vì nơi này là Côn Lôn tông, nếu như khinh xuất, chỉ sợ không chỉ không cứu được Khổng Bạch Huyên, còn có thể bồi cả Tùy Qua vào.

Tùy Qua ăn một quả Chúng Sinh Quả, nhanh chóng biến thành đạo nhân trung niên, sau đó hắn cải trang thành môn nhân Long Hổ Tông, hơn nữa khống chế tu vị ở Nguyên Anh trung kỳ. Đây cũng là canh giới của Tùy Qua, cho nên cũng không tính là lừa gạt... , không dễ dàng bị người ta nhìn ra sơ hở.

Sau đó Tùy Qua thả ra một ít tâm ma và ma nhân, còn có vài đầu hoang thú.

*****

Những ma vật, hoang thú hiện thân còn chưa rõ ràng lắm, nhưng mà bị Tùy Qua giam cầm, đã kích ra lửa giận, đều giết qua phía Tùy Qua, mà Tùy Qua muốn làm chính là hiệu quả này, một mặt lưu chút vết thương trên người, một mặt ngó về phía gần gió lốc vị trí sơn môn Côn Lôn tông, sau đó quát to:

- Oanh! Yêu ma các ngươi lại dám ở gần Côn Lôn tiên sơn, còn không lùi đi! Các ngươi sát hại Chu Huyền Dã tiền bối của Côn Lôn tông, ta nhất định sẽ báo cho người Côn Lôn tông biết... Sát!

Tùy Qua kích đấu với một đám yêu ma, vừa đánh vừa lui, tuy trên người bị thương, nhưng mà cũng không lo ngại, hắn tin tưởng chỉ cần người Côn Lôn tông không phải kẻ điếc, nhất định sẽ bị hấp dẫn tới.

Quả nhiên, qua một hồi xuất hiện một tu sĩ trung niên Nguyên Anh hậu kỳ, thúc dục một kiện tuyệt phẩm bảo khí lợi hại thoải mái chém giết ma vật quanh người Tùy Qua, sau đó thu thân thể của ma vật lại, nguyên anh cũng quay về trong người, lúc này mới ngạo mạn nhìn qua Tùy Qua nói:

- Ngươi là người Long Hổ Tông?

- Đúng!

Tùy Qua cung kính nói:

- Sư huynh, ta tới Côn Lôn tông bẩm báo một kiện cực kỳ trọng yếu, chuyện này liên quan tới an nguy của thái thượng trưởng lão Chu Huyền Dã của quý tông.

- Úc? Thái thượng trưởng lão?

Tu sĩ trung niên do dự một lát, sau đó nói:

- Vậy ngươi đi theo ta!

- Vâng, thỉnh sư huynh dẫn đường.

Tùy Qua ứng một tiếng, đi theo tu sĩ trung niên vào trong gió lốc.

- Theo sát ta. Nếu như đi nhầm đường, mất mạng cũng đừng trách ta không nhắc nhở ngươi!

Tu sĩ trung niên hừ lạnh một tiếng.

- Đúng, đúng!

Tùy Qua vội vàng nói, theo sát bộ pháp tu sĩ trung niên này.

Qua chừng mười phút sau, gió tuyết bốn phía dừng lại, sau đó Tùy Qua đi vào trong núi cao, hai cột đá lớn đứng sừng sững, nhìn qua giống như cột chống trời, trên hai tảng đá khắc phù văn huyền ảo cổ xưa, Tùy Qua không nhận biết. Nhưng mà từ hai cột đá đó, một tấm biển tỏa ra kim quang vạn trượng, trên đó viết hai chữ "Côn Lôn" lớn, rất uy phong.

Tùy Qua và tu sĩ trung niên vừa đi tới chỗ cột đá, nhìn thấy bên trong có hai tu sĩ trung niên đi ra, dò xét Tùy Qua một phen.

- Ngươi là người phương nào?

- Ta là Triệu Tuyên, môn nhân Long Hổ Tông.

Tùy Qua cung kính nói:

- Ta đặc biệt tới Côn Lôn tông bẩm báo một chuyện cực kỳ trọng yếu.

- Tính toán, cho hắn mấy lá gan cũng không dám nói dối, chút tu vị của hắn cũng không lật nổi sóng cồn gì.

Tu sĩ thanh niên khác nói ra, bảo hai người đi vào cột đá.

Tiến vào cột đá, Tùy Qua lập tức đi tới nơi khác.

Phải nói là thế giới khác, bởi vì cảnh tượng nơi này thật sự có chút giống tiên cảnh chân chính.

Côn Lôn tông, không hổ là lão đạo trong tông môn lánh đời, chỉ cần cảnh tượng sơn môn đã không giống bình thường.

Trong Côn Lôn tông, tất cả sơn đô đều lơ lửng trên bầu trời, dường như hoàn toàn không bị lực hút địa cầu hút xuống, mà trên thực tế cũng đúng là như thế. Cho dù không cần phi hành thuật, người cũng sẽ không bị ngã chết. Tùy Qua biết rõ, đây là bởi vì trong thế giới này đã nghịch chuyển thiên địa pháp tắc, cho nên không cảm ứng được trọng lực ở đây. Mặt khác, không hổ là Côn Lôn tông, linh khí nơi này rất đậm, làm cho Tùy Qua cảm giác thiên địa linh mạch đều bị người Côn Lôn tông chiếm giữ.

Mặt khác, vô số tòa núi cao lơ lửng trên bầu trời, mỗi một ngọn núi đều di động chậm rãi, chuyện này làm cho Tùy Qua cảm giác được mỗi ngọn núi là một phần của trận pháp, cả Côn Lôn tông có lẽ chính là một trận pháp cực lớn.

Nhưng mà Tùy Qua đã sớm nghĩ tới kết quả như thế, cho nên hắn vẫn mang theo Trúc Vấn Quân.

Được tu sĩ trung niên dẫn đi, Tùy Qua đi vào một ngọn núi to lớn, từ chân núi tới đỉnh núi có một cầu thang dốc đứng, những cầu thang này hơn mười vạn bậc, mỗi một bậc rộng ba xích ba thốn, không nhiều lắm cũng không ít. Mỗi cách ba bậc sẽ có đệ tử Côn Lôn tông đứng, những đệ tử này đứng nghiêm nghị, càng tăng thêm uy nghiêm cho ngọn núi này.

Càng thêm quái dị là, cho dù như thế nào, phương vị của mặt trời vĩnh viễn đứng trên đầu của đinh núi, cho nên trên ngọn núi này, dường như vĩnh viễn có vạn đạo hào quang chiếu xuống.

Đây chính là tông chủ Côn Lôn tông Phong Thiên Vũ, cũng là trụ cột của Côn Lôn tông.

Đạo nhân trung niên mang theo Tùy Qua, rất nhanh đi bộ xuống, sau lưng hai người bọn họ xuất hiện một bóng dài.

Đối với tu sĩ Nguyên Anh kỳ mà nói, cho dù là vạn bậc thang cũng chỉ đi một chút là tới.

Tùy Qua cũng biết, khi vạn bậc thang này mở ra, chính là vì để cho người tông môn khác đi tư đây lên, mục đích khiến người tông môn lánh đời khác như đang đi hành hương.

Côn Lôn tông muốn chính là loại cao cao tại thượng này, cảm giác quan sát chúng sinh.

Tùy Qua và đạo nhân trung niên đi lên núi, sau đó đi tới một đại điện ở lưng chừng núi, bởi vì dùng tu vị cảnh giới của Tùy Qua đương nhiên không có tư cách lên đỉnh núi. Nếu như muốn lên đỉnh núi, ít nhất cũng cần có tu vị Hóa Thần Kỳ mới được.

Tùy Qua tiến vào trong đại điện, sau đó nhìn thấy phó tông chủ Côn Lôn tông.

Tuy là phó tông chủ, nhưng mà tu vị tên này đã tới Hóa Thần trung kỳ.

Người này tên là Triệu Trạch, bộ dáng chừng năm mươi tuổi, hắn ngồi ngay ngắn trên bảo tọa giữa đại điện, ánh mắt nhìn qua Tùy Qua và đạo nhân trung niên, đạo nhân trung niên vội vàng nhìn Tùy Qua nói ra:

- Đây là phó môn chủ Côn Lôn tông Triệu Trạch, ngươi còn không bái kiến?

Bái kiến?

Chính là muốn quỳ xuống.

Người Côn Lôn tông quả nhiên cực kỳ cao ngạo, Tùy Qua chỉ tới "Đưa tin", không chỉ có không có được lễ ngộ, còn phải hạ bái, thật sự là hung hăng càn quấy tới cực điểm.

Tùy Qua vẫn đứng đó, chỉ bình tĩnh nói:

- Ta là tới bẩm báo chuyện thái thượng trưởng lão Côn Lôn tông bẩm báo Chu Huyền Dã, hắn hiện tại bị một đám yêu ma lợi hại --

- Ngươi gặp bổn tọa, vì sao không quỳ?

Phó môn chủ Côn Lôn tông Triệu Trạch lạnh lùng nói:

- Nếu là đệ tử Long Hổ Tông thì vì sao không hiểu quy củ?

- Ta là tới báo tin, cũng không phải tới bái kiến ai.

Tùy Qua hừ nhẹ một tiếng.

- Làm càn!

Triệu Trạch gầm lên, một tiếng sấm rền vang lên.

- Bổn tọa cho ngươi quỳ xuống, đó là để mắt tới ngươi. Không thể ngờ ngươi không biết điều như thế, hẳn là, ngươi cho rằng bổn tọa không có biện pháp với ngươi sao?

- Hẳn là các ngươi không để ý sống chết của Chu trưởng lão hay sao?

Tùy Qua làm bộ khiếp đảm nói.

- Chu trưởng lão chính là siêu cấp cường giả Hóa Thần hậu kỳ, làm gì có chuyện bị yêu ma gây thương tích, cho dù không địch lại yêu ma số lượng đông đảo, nhưng ít ra cũng có thể bình yên vô sự thoát đi -- ngược lại là ngươi, rõ ràng không biết tôn ti, gặp bổn tọa mà không quỳ...

Từ trong lời của Triệu Trạch nói, Tùy Qua nghe ra tên này căn bản không quan tâm Chu Huyền Dã chết sống ra sao.

Chuyện này càng gián tiếp lộ ra một tin tức của Tùy Qua -- Côn Lôn tông tuy thực lực mạnh mẽ, nhưng mà trong nội bộ bằng mặt không bằng lòng, ví dụ như phó môn chủ Triệu Trạch này, hiển nhiên sẽ không có đặt sự sống chết của Chu Huyền Dã trong lòng, hoặc là nói hắn hy vọng nhìn thấy Chu Huyền Dã tử vong, bởi vì trong Côn Lôn tông phân thành các trận doanh khác nhau.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1258)