Vay nóng Tima

Truyện:Đồ Thần Chi Lộ - Chương 459

Đồ Thần Chi Lộ
Trọn bộ 544 chương
Chương 459: Khổng lão nhị, đứng lên!
0.00
(0 votes)


Chương (1-544)

Siêu sale Shopee


Lưu Bưu cùng Khổng lão nhị đứng bất động ở hai mép võ đài, ánh mắt ngưng thị, thân thể vẫn không hề nhúc nhích, tựa hồ đang so kè khí thế.

Bởi vì một đòn nâng gối xuất quỷ nhập thần, kinh thiên động địa kia đã khiến cho mọi người dưới võ đài cũng yên lặng, hồi hộp dõi theo màn so kè của 2 người.

Rất nhiều người bắt đầu đánh cược, ngay cả một số du khách nước ngoài cũng tham gia.

Lúc sau, trong hơn 10 du khách có một người đội chiếc mũ có in hình mặt trời, mặc áo sơ mi, khuôn mặt trắng trẻo đang hưng phấn nhìn lên võ đài, hay tay khẽ khuỳnh lại, cơ thể căng thẳng.

Hắn ta tên là Wragg, là người Mỹ, tuy hiện tại hắn đi du lịch nhưng khi ở mỹ hắn còn có một thân phận là nhà tổ chức hắc quyền.

Hắn ta đã sắp xếp cả chục trận đấu quyền anh, ở trong thế giới ngầm nước Mỹ thì hắn được gọi – "cha đỡ đầu của hắc quyền"

Wragg lần này đi tới Myanmar chủ yếu là để tìm các tuyển thủ hắc quyền cũng như các tài năng hắc quyền trẻ.

Phương pháp của hắn rất đơn giản mà lại vô cùng hữu hiệu, nếu gặp tuyển thủ xuất sắc thì trước tiên trả cho họ một số tiền, sau đó hứa hẹn sẽ trả lương cao cùng trích phần trăm lợi nhuận, mỗi trận thắng còn được một món tiền thưởng lớn.

Đối với các trận đấu hắc quyền ngầm thế này thì tuyển thủ quyền Thái là tuyển thủ ưu tú nhất, tính thưởng thức của trận đánh kịch liệt, tàn khốc đều có, hơn nữa, vóc dáng người Thái đều rất khéo léo, quyền phong lại vô cùng cương mãnh, trong các cuộc đấu quyền ngầm thì một người nhỏ con có thể đánh cho một tên to xác vỡ đầu chảy máu, càng khiến cho người xem hưng phấn, kích thích. Wragg hiện tại đang vô cùng hưng phấn, bởi vì thu hoạch lần này là rất lớn. Ở Thái Lan hắn đã ký hợp đồng với mười mấy tuyển thủ, khi đến Myanmar thuần túy chỉ là để tham quan, thuận tiện xem qua đất nước mà các bậc cha ông của mình từng kéo quân đến đây. Đối với việc tìm kiếm tuyển thủ ưu tú cũng không ôm quá nhiều hi vọng, dù sao ở Myanmar cũng không thể so sánh về sự thông dụng và phổ cập quyền Thái như ở Thái Lan.

Nhưng, khi này trận quyết đấu giữa Lưu Bưu và người thanh niên kia đã khiến ánh mắt hắn sáng ngời, vô luận là Lưu Bưu hay người thanh niên là hậu duệ của quân viễn chinh đó tuyệt đối đều là tuyển thủ xuất sắc, nếu như mời 2 cao thủ này đến Mỹ, khẳng định có thể kiếm được cả đống tiền...

Wragg tuy không biết võ thuật, nhưng hắn lại giống như một người đầu bếp khéo léo trước các thứ gia vị, ánh mắt của hắn vô cùng lợi hại, giỏi phát hiện, vừa rồi một đòn xuất quỷ nhập thần của Lưu Bưu đã khiến hắn chấn kinh.

Động!

Trái tim Wragg nhảy dựng lên, hắn nhìn thấy hai thân thể bưu hãn như những tảng núi chậm rãi chuyển động, dáng người của Lưu Bưu và Khổng lão nhị đều vô cùng to lớn, cơ thể như một cây cổ thụ, rắn chắc vô cùng, tràn ngập lực lượng bạo phát, khiến người ta cảm nhận được sự cường đại...

Khổng lão nhị bước lên một bước, làm một tư thế kỳ quái. Một bàn tay hướng lên trời, một bàn tay chậm rãi vẽ thành một vòng tròn.

Động tác này chậm rãi hoàn thành, không khí bỗng trở lên vô cùng áp lực, nhiệt độ dường như đang tăng mạnh, cả không khí đều đang bốc cháy.

"Thái Cực Quyền!" Tiểu Lý Tử không kìm được mà thốt lên, động tác này của Khổng lão nhị nếu người nước ngoài nhìn thấy thì thấy quỷ dị kỳ quái, nhưng mỗi một người Trung Quốc cho dù không hiểu võ thuật thì cũng biết đây là động tác trong Thái Cực Quyền.

"Không riêng gì Thái Cực" Trương Dương lắc đầu.

"Ừm, có điểm không giống lắm, Thái Cực Quyền chú trọng nhu hòa mềm mại, nhưng thủ thức mở đầu của Khổng lão nhị lại có sát phạt chi khí, cảm giác cả người đều là vũ khí..." Vẻ mặt Tiểu Lý Tử hưng phấn nhìn từng biến hóa rất nhỏ của Khổng lão nhị.

"Đúng là như vậy, trên thực tế, từ đây có thể thấy Khổng lão nhị không hổ là thiên tài võ thuật" Trương Dương gật đầu.

Có thể tưởng tượng được, mang hai loại võ thuật phong cách bất đồng dung hợp lại một chỗ, cùng gia nhập vào trong thực chiến, người thường căn bản không thể làm được.

"Thiên tài, quả là thiên tài!" Nhìn từng động tác làm nóng người của Khổng lão nhị trên võ đài, Tiểu Lý Tử không ngừng tán thưởng "Thái Cực Quyền lấy nhu thắng cương, nhưng thế mà tên này lại có thể dung hợp với quyền Thái cương mãnh, quả là một thiên tài.."

"Thái Cực Quyền lấy nhu thắng cương là suy nghĩ của người thường, trên thực tế Thái Cực Quyền cũng có mặt cương mãnh không kém quyền Thái, chỉ bởi vì người đời luôn dùng lấy nhu thắng cương, lấy tĩnh phá động, lấy cong hóa thẳng, lấy nhỏ thắng lớn, lấy yếu thắng mạnh, quyền quyền ảo diệu. Kỳ thực, bên trong Thái cực Quyền chiêu số lại cương mãnh đến cực điểm, hơn nữa, Thái Cực Quyền cũng chú ý đến việc phát sau đến trước, vậy trong đó có hàm chứa sự cương mãnh. Ngươi ngẫm lại xem, đi sau mà đến trước, đó không cần dùng lực lượng, tốc độ sao?"

"Ừm..."

Ánh mắt Tiểu Lý Tử nhìn lên võ đài không ngừng biến hóa, liên tục gật gù, biểu tình trên mặt biến đổi như đang suy nghĩ, còn A Trạch lại cúi đầu giống như đang tự ngẫm lại những giảng giải về Thái Cực Quyền mà Trương Dương vừa nói.

Ngay lúc Trương Dương còn đang nói thì trên võ đài đã phát sinh biến hóa.

Khoảng cách hai người đang tiến sát vào nhau.

Lưu Bưu vẫn là lấy bất biến ứng vạn biến, hai tay buông thõng, ánh mắt gắt gao nhìn Khổng lão nhị không ngừng làm nóng người.

Khi này, Lưu Bưu đã không còn chút tâm lý coi thường, hai người cách nhau hơn 10 mét, hắn đã cảm nhận được quyền phong lạnh thấu xương của Khổng lão nhị, có thể thấy được quyền thuật của Khổng lão nhị vô cùng lăng lệ.

Bỗng nhiên!

Động!

Thân thể Khổng lão nhị phóng vọt đi như một tia chớp, còn Lưu Bưu đang đứng lặng cũng đã động...

Giống như sét đánh, hai đạo nhân ảnh vọt vào nhau với tốc độ cực nhanh, người có nhãn lực hơi yếu đều chỉ nhìn thấy hai bóng người màu ngân xám đang lao vào nhau. T

"!"

"!"

"!"

Một tràng giao kích liên tục vang lên, rồi hai người lại lui về vị trí ban đầu.

Tốc độ cực nhanh, tất cả đều xẹt qua, giống như vừa rồi chỉ là hoa mắt nên thấy ảo ảnh.

Trên võ đài, hai người đứng yên như hai bức tượng, song phương vừa dùng tốc độ nhanh như thiểm điện giao thủ, sau đó lại ngưng lại.

Trên võ đài trở lên vô cùng yên lặng.

Ngoại trừ Trương Dương, Tiểu Lý Tử cùng A Trạch thì căn bản không có người nào nhìn rõ những đòn đánh liên tiếp vừa rồi.

Chẳng qua, bất luận kẻ nào đều nhìn thấy, trong nháy mắt vừa rồi cả hai đều ăn phải đau khổ, hai chân của Khổng lão nhị và Lưu Bưu đều đang run lên, thân thể cũng đã phát run - có thể thấy được đợt giao kịch liệt thảm thiết cỡ nào...

Kịch liệt!

Đúng vậy, quá kịch liệt!

Vừa rồi không đến 5 giây thời gian, hai người đã tung ra 32 cước, chân chạm chân, nói cách khác mỗi giây bọn họ đều xuất ra 6 cước.

Thân thể Lưu Bưu run lên, hắn rất muốn lập tức xoa qua chân mình, sự cường đại của đối thủ đã vượt quá dự liệu của hắn, xương chân của đối thủ lại cứng rắn vô cùng. 32 cước vừa rồi đã khiến hắn cảm thấy xương cốt hai chân của mình như bị vỡ ra thành từng mảnh nhỏ, vô cùng đau đớn.

Mà cả cơ thể của Khổng lão nhị cũng run lên, mặt mũi trắng bệch, mấy cú đá vừa rồi đã khiến hắn nhớ lại sự thống khổ khi phải đá vào cọc gỗ.

Chân của Lưu Bưu tuyệt đối còn rắn hơn cả cọc gỗ, lại có lực. Vừa rồi, mặc dù hắn biểu hiện là mãnh công, nhưng trên thực tế hắn đã vận dụng thuật lấy nhu thắng cương cùng thuật tứ lạng bạt thiên cân trong Thái Cực Quyền, vậy mà hắn vẫn không chiếm được chút thượng phong, thậm chí còn rơi xuống hạ phong. Thông qua những tấm ván được bố trí trên võ đài mà tính toán thì Khổng lão nhị lúc này đã bị lui sâu hơn vị trí ban đầu 2 tấm ván, mặc dù hai tấm ván này chỉ khoảng 30 centimet, nhưng điểm nhỏ này cũng đã thể hiện sự chênh lệch của 2 người...

Đương nhiên, Khổng lão nhị không hề tức giận, ngược lại khiến chiến ý của hắn càng thêm sôi sục, điên cuồng thiêu đốt bên trong hai mắt.

Kỳ phùng địch thủ!

Vẻ mặt Lưu Bưu cũng hưng phấn đến mức đỏ bừng, giống như Columbus phát hiện ra tân đại lục, hai mắt đỏ lên giống như có hai ngọn lửa đang hừng hực cháy.

"Chiến!"

"Chiến!"

Hai người hét to một tiếng, thân thể lại động. Khí thế vô bỉ, dường như thiên quân vạn mã đang hỗn chiến.

"!"

"!"

"!"

Thân thể hữu lực của Khổng lão nhị vô cùng linh hoạt, sử dụng thối cước, quyền đánh, chân đá, đảo ngang, tống thẳng, giật khuỷu, cánh tay, trảo, lên gối, giật gót, không chỗ nào không cần, bộ vị toàn thân đều trở thành vũ khí, hung mãnh tàn độc vô cùng.

Mà thân thể Lưu Bưu lại như thuyền nhỏ trong bão lớn, mặc cho gió táp mưa sa vẫn không ngã.

Hai người đánh càng lúc càng cuồng, động tác càng lúc càng mang nặng tính sát thương, cục diện vô cùng nguy hiểm, khiến người xem phía dưới mê mẩn.

Chỉ là vẻ mặt Trương Dương lại vô cùng xúc động, như nóng lòng muốn được thử sức.

Võ công bọn họ đã tới cấp bậc này đều trở về phản phác quy chân, đột phá trên từng chiêu số, mà cùng cao thủ như Khổng lão nhị gia đấu tuyệt đối là cơ hội ngàn năm có một.

Phía dưới võ đài, vẻ mặt Wragg kích động đỏ lựng, nắm chặt hai tay, ngay cả ngón tay cũng trở lên trắng bệch, kỹ xảo chiến đấu của hai người đã khiến hắn mở rộng tầm mắt. Cái này thảm thiết hơn so với hắc quyền ngầm ở Mỹ, thảm thiết hơn, tính thách thức cũng mạnh hơn.

Khổng lão nhị nhanh như thiểm điện, mà Lưu Bưu lại ổn trọng như núi – đây quả thực là hai trạng thái cực đoan đánh sâu vào thị lực mỗi người.

Đây chính là hai cái mỏ vàng!

Tuyệt đối là hai mỏ vàng trữ lượng lớn!

Wragg xúc động đến mức muốn hô to lên, hắn tin tưởng, chỉ cần đưa một trong hai người kia đến thế giới hắc quyền ngầm của Mĩ là hắn sẽ phát tài không ngừng.

Phải bỏ ra trăm vạn, ngàn vạn cũng không thành vấn đề!

Ngay trong lúc Wragg đang vui đến phát cuồng thì cuộc chiến trên võ đài bắt đầu trở lên tàn khốc, mỗi một lần va chạm đều có tiếng xương cốt vỡ tan, tuy rằng cũng biết đó là tiếng xương cốt va đập, nhưng cũng khiến cho lòng người kinh hoảng, tim đập nhanh hơn...

"Bồng!"

"Bồng!" – hai tiếng nổ liên tiếp vang lên, khuỷu tay rồi đến các ngón tay của Khổng lão nhị đã đánh trúng lưng Lưu Bưu phát ra âm thanh thật lớn, theo sau một kích kinh thiên động địa này, thì tấm lưng của Lưu Bưu bỗng nhiên đẩy lên va vào ngực Khổng lão nhị. Hai người lảo đảo lùi về phía sau hơn 10 bước mới trụ vững, Lưu Bưu còn tí thì ngã sấp xuống...

Vô cùng yên tĩnh.

Toàn bộ phía trên võ đài chỉ còn nghe thấy tiếng thở dốc của 2 người, trên trán mồ hôi to như hạt đầu đang nhỏ xuống, thân thể bóng nhẫy. Cơ nhục của Lưu Bưu lại càng thêm khủng bố.

"Ngươi không tồi!" Lưu Bưu vịn hai tay xuống gối, cả người hướng về phía trước, rồi xoay người ngẩng đầu nhìn Khổng lão nhị cười nói.

"Ngươi cũng không tồi!"

Lồng ngực của Khổng lão nhị kịch liệt phập phồng, cơ ngực giật liên hồi, thở hổn hển, hai tay cũng đặt lên đầu gối, xoay người nhìn Lưu Bưu, mồ hôi từng giọt từ trên cằm nhỏ xuống võ đài, ướt đẫm cả khoảng lớn.

"Chiến tiếp chứ?" Lưu Bưu cười nói.

"Đương nhiên!" Trận chiến này tuy không phải trận chiến gian khổ nhất đời của Khổng lão nhị nhưng lại là một trận chiến khiến hắn thống khoái nhất. Khiến hắn thông qua trận chiến này mà hiểu rõ được rất nhiều vấn đề, đột phá bình cảnh. Tóm lại, một trận chiến này khiến hắn được lợi rất nhiều, được chiến đấu với cao thủ tiếp cận cảnh giới cường giả như Lưu Bưu là chỉ gặp chứ không thể cầu, phải biết rằng, khi cao thủ chân chính đạt tới cảnh giới cường giả thì căn bản khinh thường chiến đấu với nhân vật như hắn, chỉ có Lưu Bưu tiếp cận rất gần với cảnh giới cường giả mới cùng hắn giao thủ.

Đương nhiên, cũng là tương hỗ, trong trận chiến này, Lưu Bưu cũng được lợi không khỏ. Khổng lão nhị đã lần đầu tiên cho hắn được tiếp xúc với một phong cách chiến đấu hoàn toàn bất đồng, mà phong cách này lại trứ danh cương mãnh, tàn nhẫn, đây đúng là phương thức chiến đấu mà Lưu Bưu thích nhất.

"Được, tốt lắm... chiến tiếp... thấy ngươi là một hán tử, Bưu ca ta sẽ không phế ngươi. Nếu không, tiếp theo chúng ta sẽ đặt tiền cược, thế nào?" Lưu Bưu đứng thẳng người lên, cười to.

"Hừ, hươu chết vào tay ai còn chưa biết, nói đi, đặt tiền cược gì?" Khổng lão nhị bị Lưu Bưu khinh thường thì tức đến sùi bọt mép, giận dữ nói.

"Rất đơn giản, về sau nếu gặp ta thì gọi một tiếng Bưu ca, được chứ?" Lưu Bưu cười gian nói.

"... cái này..." Khổng lão nhị không khỏi chần chờ. Dù sao, hắn so với Lưu Bưu còn lớn hơn ít nhất là 5 tuổi, bảo hắn gọi Bưu ca quả là làm khó hắn.

"He he, xem ra ngươi không tự tin vào sức mình rồi" Lưu Bưu cười nhạt, nói.

"Được, một lời đã định!"

Trương Dương, A Trạch cùng Tiểu Lý Tử thì không khỏi liếc nhau lắc đầu, Lưu Bưu lại đang giở trò thu tiểu đệ.

Lưu Bưu thích nhất chuyện nhân lúc nhà cháy mà chạy đi hôi của, hơn nữa, chuyện này Lưu Bưu làm rất quen thuộc nên vô cùng có kinh nghiệm, trước đây hắn chính là "Bưu ca" danh tiếng, nên vẻ mặt vẫn rất tự nhiên như đây là một chuyện đương nhiên...

Sau khi Lưu Bưu và Khổng lão nhị dừng nói chuyện, không khí trên lôi đài lại nặng nề đầy áp lực, giống như báo hiệu sắp có bão tố kéo tới.

Hai người đều đang điều chỉnh trạng thái, cố gắng trong vài giây ngắn ngủi điều chỉnh thân thể tới trạng thái cao nhất.

Quả là một đòn kinh thiên động địa!

Dưới một đòn kinh thiên động địa này, tâm lý mọi người đều sôi lên, mắt không dám chớp, chỉ sợ bỏ qua thời khắc phân thắng bại, mà Wragg đã sớm lấy ra camera để ghi lại.

Động!

Động!

Thân thể hai người cơ hồ là động cùng lúc!

Lưu Bưu phóng thẳng tới, mà Khổng lão nhị lại nhảy lên trên.

Ngay lúc hai người cách nhau không đến 5 mét thì cả 2 đồng thời bắn lên, không biết là do mắt sinh ra ảo giác hay là do tốc độ hai người biến chậm, mà mọi người cảm giác như đang được xem một đoạn phim quay chậm...

Một người tung quyền!

Một người đánh đầu gối!

Một quyền nặng nề đánh lên, mà hai đầu gối kia lại với khí thế vô tiền khoáng hậu đánh về phía Lưu Bưu.

Va chạm!

Va chạm!

Dưới võ đài yên lặng đến đáng sợ, tim tất cả mọi người dường như đều ngưng đập.

"Bồng!"

Một tiếng động vang lên, không khí như bị ép đến phát nổ, va chạm vừa rồi sinh ra một đợt sóng gợn, người dưới võ đài cảm nhận rõ ràng một cơn lốc thổi vào mặt.

Hai người lại một lần nữa trở về vị trí ban đầu, dường như không có dị động gì, sau đó "rầm!" 1 tiếng đồng thời ngã xuống đất, chỉ có điều tấm ván gỗ dưới sàn võ đài lại bỗng... "rắc rắc" vỡ vụn ra, khiến người ta cảm thấy kinh tâm.

Toàn trường trở lên yên tĩnh không một tiếng động.

Quỷ dị, vô cùng quỷ dị! 5 giây lúc sau, cả hai đều bỗng ngã ngửa xuống, vẫn không hề nhúc nhích, không biết là chết hay sống.

Đợt giao đấu này động tác nhanh như thiểm điện, chấn nhiếp tất cả mọi người, không ngoại trừ Trương Dương.

Tốc độ quá nhanh, ngay trong lúc điện quang hỏa thạch kia thì tốc độ bỗng tăng lên mấy lần, ngay cả Tiểu Lý Tử và A Trạch cũng không còn thấy rõ, một số người vẫn ngơ ngác, cảm giác giống như đang nằm mơ.

Chẳng qua Trương Dương lại không giống như bọn họ, hắn thấy rõ từng chi tiết trên võ đài!

Ngay trong lúc hai đạo nhân ảnh giao nhau trong nháy mắt, ánh mắt Trương Dương co rút lại, đồng tử cơ hồ biến thành một mũi nhọn, bắn ra hai đạo quang mang màu vàng nhạt! Mọi người đang đổ dồn sự chú ý lên võ đài lên không chú ý tới sự khác thường của Trương Dương.

Lực sát thương của quyền Thái quả là đáng sợ! Ngay cả Trương Dương cũng cảm thấy điều này, không thể không nói, hai người Lưu Bưu và Khổng lão nhị đều là cao thủ cận chiến, đối với việc nắm thời cơ đã đạt tới mức lô hỏa thuần thanh, xem ra kỹ xảo cận chiến của Lưu Bưu đã lại thuần thục hơn trước.

Vị trí hai đạo nhân ảnh giao nhau rõ ràng ở giữa sân, đây chính là không gian hai người giao thủ kịch liệt nhất. Trong đó, mỗi một giây mọi người xuất ra vượt quá 10 cước.

Kỹ xảo cận chiến của hai người đã vô cùng ảo diệu; vừa giao đấu ở giữa sân, hai người đã thu hồi thủ cước trong nháy mắt! Trong khoảng cách chưa đến một mét, hai người cơ hồ dán vào nhau mà ra đòn. Ánh mắt Trương Dương vô cùng lợi hại, nên đã nhìn thấy khoảng cách giữa hai người khi đó thậm chí không vượt quá 1 centimet!

Trong nháy mắt giao đấu đó, Khổng lão nhị đột nhiên lên gối đánh trúng bụng Lưu Bưu, mà Lưu Bưu lại nắm chưởng thành quyền đánh trúng ngực Khổng lão nhị! Tất cả các đòn này đều diễn ra nhanh như điện xẹt!

Bởi vì vẫn tiềm ẩn lực lượng của đối phương nên trong lúc ngã xuống đó hai người đã dời lực lượng đó lên mặt tấm ván sàn võ đài, cho nên trong phạm vi 2 mét xung quanh, tất cả các tấm ván gỗ đã bị vỡ vụn...

Yên lặng không một tiếng động!

Cả trăm ánh mắt dưới võ đài đang gắt gao nhìn chằm chằm vào trên hai người, mà Wragg ở phía dưới tim đập nhanh tới mức hắn có cảm tưởng nó sắp nhảy lên cổ họng, chỉ là hắn không để ý mà không ngừng cầu xin thượng đế phù hộ đừng làm một trong hai cây tiền của hắn bị hủy trong trận đấu này.

Đột nhiên...

Động! – Có lẽ lời cầu xin của Wragg đã có hiệu quả!

Chẳng qua, lần này chỉ có một người động...

Là Lưu Bưu, Lưu Bưu run rẩy đứng lên, sờ vào vị trí bụng bị đầu gối đánh trúng, quay mặt nhìn Trương Dương khẽ bĩu môi. Dưới võ đài bỗng ồn ào hẳn lên, bất luận là ai cũng nhận thấy Lưu Bưu đang nắm lợi thế để trở thành người chiến thắng.

"Hảo hán, có thể đứng dậy không?" Lưu Bưu đắc ý nhìn về phía Khổng lão nhị đang nằm mà hô lớn.

Tiếng vỗ tay đang rào rào bỗng lặng xuống, im lặng dị thường.

Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía thân thể to lớn của Khổng lão nhị.

"Lão Nhị!"

"Lão Nhị!"

"Lão Nhị!"

"Đứng lên, đứng lên, đứng lên..."

Đột nhiên, không biết ai hô lớn đầu tiên, dưới võ đài mọi người nhanh chóng hưởng ứng, đồng thanh hô lên, càng lúc càng lớn, ngay cả du khách ngoại quốc không hiểu tiếng Trung Quốc cũng bắt đầu hô theo.

Đột nhiên, thân thể Khổng lão nhị khẽ động một chút.

"Lão nhị, đứng lên!"

"Lão nhị! Đứng lên!"

Nhìn thân thể Khổng lão nhị đã bắt đầu cử động, người xem càng thêm hăng say, ngay cả Tiểu Lý Tử cũng hô theo, bộ dạng e sợ thiên hạ chưa đủ loạn.

Lão nhị, đứng lên...

Mồ hôi lạnh trên trán Trương Dương cũng đã ròng ròng chảy xuống, khẩu hiệu này cũng quá là biến thái... Quyết không buông tha.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-544)