← Ch.459 | Ch.461 → |
Động!
Không khí trên võ đài lại lần nữa yên lặng đến dị thường, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào thân thể to lớn đang động đậy kia; một lát sau, Khổng lão nhị đã quỳ được hai chân lên, hai tay chống xuống đất, ánh mắt như báo săn đang ngước lên...
Bỗng nhiên, không khí trở lên đầy căng thẳng.
Đứng lên!
Đứng lên!
Đứng lên!
Mọi người đều òa lên mà tiếp tục hô to, gân xanh lộ ra, cổ - mặt đỏ bừng, liên tục cổ vũ cho Khổng lão nhị.
Nhiệt huyết là tại đây!
Rốt cục, dưới hàng trăm ánh mắt đang đổ dồn, Khổng lão nhị cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, cố gắng đứng lên, hai chân vẫn run lên không ngừng.
"Lão Nhị, Lão Nhị, Lão Nhị..."
"Bốp bốp bốp ..."
"Bốp bốp..."
Tiếng vỗ tay dưới võ đài vang lên như sấm rền.
Khổng lão nhị cố gắng giương cánh tay phải lên; tất cả tiếng vỗ tay, hò reo đều lập tức dừng lại.
"Bưu... Bưu Ca... Ta... Ta thua..." Hơn trăm người đều há hốc miệng, không khỏi kinh ngạc nhìn Khổng lão nhị - quả là không thể tin nổi, điều này đã nằm ngoài dự kiến của tất cả mọi người. Đương nhiên, tất cả đã nằm trong dự liệu của nhóm người Trương Dương, Trương Dương đã sớm nhận thấy sau một đòn đầy mạnh mẽ của Lưu Bưu thì Khổng lão nhị đã mất đi sức chiến đấu, có thể đứng lên được hoàn toàn là nhờ vào ý chí kinh người, chứ không phải sức lực.
"Bịch!"
Ngay lúc mọi người còn kinh ngạc, Khổng lão nhị đã ngã đánh rầm một cái xuống mặt võ đài. Rút cục mọi người cũng hiểu được tại sao Khổng lão nhị lại chịu nói hai tiếng "Bưu ca" – bởi vì, chính bản thân hắn cũng rõ hiện tại hắn không khác đèn cạn dầu, đã không còn khả năng tái chiến.
"He he, hay lắm, đã gọi ta một tiếng Bưu ca, thì Bưu ca này tất nhiên sẽ không để ngươi chịu thiệt" Lưu Bưu cười khằng khặc đầy quái dị. Trong con mắt của lớp hậu duệ quân viễn chinh, hắn đã "nhất chiến thành danh".
Sau đó hai ngày, bốn người Trương Dương được Khổng lão nhị khoản đãi nhiệt tình; toàn bộ thế hệ trẻ của quân viễn chinh, đặc biệt là một số cao thủ đều vây lấy Lưu Bưu, hi vọng được Lưu Bưu chỉ điểm. Đương nhiên, Lưu Bưu cũng không hề keo kiệt, hắn không chỉ nói suông mà còn tự mình ra tay làm mẫu – quả rất giống một lão sư.
Mà trong hai ngày này, mấy lão nhân kia cũng không hề xuất hiện. Điều này khiến Trương Dương cảm thấy có chút kì quái.
Hai ngày nay, thu hoạch của Khổng lão nhị vô cùng nhiều, Lưu Bưu vì hắn mà vẽ lại mấy bản quyền phổ cổ xưa – khiến Khổng lão nhị như bắt được chí bảo, cả ngày ôm lấy đống tranh đó mà như si như cuồng, quỷ dị vô cùng.
Khổng lão nhị vốn là cao thủ, nên quyền phổ Lưu Bưu vẽ cho hắn chỉ cần liếc qua cũng đủ để nhìn ra giá trị của nó, điều này khiến hắn lại càng tâm phục khẩu phục Lưu Bưu.
Trong hai ngày này, Trương Dương cũng không phải không có việc, mà thông qua tin tình báo của Khổng lão nhị để tìm nơi ẩn náu của Chương Cát Tường.
Trên thực tế, quân viễn chinh căn bản không hề nắm rõ hành tung của Chương Cát Tường, hy vọng duy nhất được gửi gắm trên người Đan Thụy tướng quân.
Đan Thụy tướng quân thân là người lãnh đạo toàn bộ quân đội Myanmar, muốn lén theo dõi hắn thoạt nhìn thì có vẻ vô cùng đơn giản, nhưng trên thực tế lại khó khăn vô cùng. Dù sao, hành tung của một nhân vật lãnh đạo tối cao cũng vô cùng bí mật.
Rất nhiều người lầm tưởng rằng muốn tìm kiếm tung tích một người lãnh đạo của một quốc gia là dễ dàng, trên thực tế, người lãnh đạo từ bỏ ở tại những nơi cố định như phủ tổng thống cùng quốc vụ viện thì còn có thể theo bảng giờ giấc mà có thể biết được hành tung, còn căn bản là không dễ tìm được. Rất có nhiều trường hợp, thời điểm thông báo nơi dừng chân của bọn họ thì bọn họ đã ở xa cả ngàn dặm...
Ngay lúc Trương Dương chờ hệ thống tình báo của quân viễn chinh cung cấp thông tin thì Lưu Bưu đã gặp phải phiền toái lớn. Phiền toái này đến từ cha đỡ đầu của giới hắc quyền nước Mỹ - Wragg.
Sau khi kết thúc trận chiến trên võ đài hôm ấy, Wragg vẫn tiếp tục lưu lại, mỗi ngày tìm biện pháp tiếp cận Lưu Bưu.
Hiện tại, Lưu Bưu chính là một mỏ vàng, một mỏ vàng đang chờ người ta đến đào, mà Wragg hắn chính là người đào vàng.
Mấy ngày nay, Wragg không ngừng dùng ba tấc lưỡi để tôn vinh Lưu Bưu, dường như hắn đã ngồi trên ngai vàng của giới hắc quyền nước Mỹ, gia tài có đến hàng tỷ đô...
Đương nhiên, cuối cùng Wragg vẫn thất bại.
Nguyên nhân thất bại cũng không phải là do Lưu Bưu không thích, mà là bởi hắn còn có sự tình trọng yếu hơn. Lưu Bưu đành lưu lại số điện thoại của Wragg. Khiến Wragg phẫn nộ bỏ đi.
Trong khoảng thời gian này, Wragg cũng có ý định liên hệ với Khổng lão nhị, nhưng Khổng lão nhị sau khi có được quyền phổ do Lưu Bưu truyền lại thì đã rất ít khi xuất hiện, Wragg có tốn nhiều sức lực hơn nữa cũng không có cơ hội gặp mặt.
Sau khi bốn người Trương Dương nhận được tin tức thì bắt đầu rời khỏi căn cứ của quân viễn chinh. Wragg vẫn còn nán lại chưa chịu rời đi, về sau có thể gặp được Khổng lão nhị hay không Trương Dương không hề biết. Theo manh mối để lại, ba ngày sau Đan Thụy tướng quân sẽ đến thăm một lão tướng quân đã về hưu.
Chỗ lão tướng quân ẩn cư tại một thành thị cách thủ đô Napydaw của Myanmar 30 kilomet, cũng bởi vì là ở thủ đô nên tin tức này cũng không có gì bí mật, giới truyền thông cả nước còn tiến hành đưa tin về sự kiện này, phỏng chừng lúc đó sẽ có rất nhiều chính khách đi theo.
Naypydaw, dân số đã lên tới hơn 80 vạn.
Naypydaw lúc trước là một huyện của Myanmar, Myanmar cho chuyển thủ đô từ Rangoon giáp biển về thành phố Pyinmana được bao bọc bởi các dãy núi và cánh rừng rậm rạp, cách đó 400 km về phía bắc. Đây vốn là một đô thị nhỏ nằm lọt thỏm giữa khu vực nông thôn hẻo lánh - có thể nói là một nơi dễ thủ khó công. Ở đây phát triển nông nghiệp, lâm nghiệp cùng chăn nuôi, ngoài ra còn có 3 trường đại học. Ngày 6 tháng 11 năm 2005, chính phủ Myanmar chuyển trung tâm hành chính về đây, đến tháng 3 năm 2006 chính phủ Myanmar đem thủ đô mới của liên bang Myanmar đặt tên là Naypydaw.
Quyết định chuyển thủ đô của Myanmar là do lo ngại về các vụ tấn công từ bên ngoài.
Sau khi có được tin tức này, Trương Dương cũng không đi đến thành thị chỗ lão tướng quân ẩn cư mà trực tiếp đi đến thủ đô Myanmar.
Đạo lý vô cùng đơn giản.
Nếu Đan Thụy tướng quân không giấu diếm, hơn nữa còn có giới truyền thông đưa tin, vậy thì chắc chắn Đan Thụy tướng quân sẽ xuất phát từ phủ tướng quân tại thủ đo, cơ hồ là 100% không lệch đi đâu...
Đối với cường giả như Trương Dương mà nói, Naypydaw giống như một tòa thành không có canh phòng, chỉ chưa đầy một ngày, Trương Dương đã xác định được hành tung của Đan Thụy tướng quân.
Đan Thụy tướng quân.
Mấu chốt về tình thế bấp bênh của Myanmar nằm ở người lãnh đạo, Đan Thụy tướng quân cầm quân quyền to lớn. Chỉ là người ngoài đối với ông ta lại không có hiểu biết nhiều, chỉ biết ông ta đã hơn 70 tuổi, là một chuyên gia tâm lý chiến. Trước mắt là cơ cấu quyền lực cao nhất "Ủy Ban Hòa Bình và Phát Triển Quốc Gia" Chủ tịch, bộ trưởng bộ quốc phòng. Cũng là tam quân tổng tư lệnh nắm trong tay 40 vạn đại quân.
Ông ta là thượng tướng, sinh ra tại tỉnh Mandaley, tốt nghiệp học viện sĩ quan, đã nắm binh quyền được hơn 30 năm. Từ một sĩ quan chỉ huy bộ binh, đến tham mưu trong quân khu, phố tổng tham mưu lục quân, đường thăng quan tiến chức của người này rất thuận lợi, cho đến hôm nay đã lên tới chức vị tướng quân.
Nhưng, bởi vì sự hiểu biết của ngoại giới với Đan Thụy tướng quân còn hữu hạn, cho nên trong mắt mọi người ông ta là một nhân vật thần bí. Cũng giống như Kim Jong Il (ông này là con trai kiêm người kế nhiệm Kim Nhật Thành) của Triều Tiên, Duffy của Li-bi, Aihamai di Jande của Iran.
Đêm khuya yên ắng. Đan Thụy tướng quân đang ở trong thư phòng phê duyệt một số văn kiện, trong phòng vô cùng im lặng.
Khi Trương Dương xuất hiện trong thư phòng ông ta, nhưng nhân vật này quả là một người mạnh mẽ, vẻ mặt ông ta vẫn rất bình tĩnh không chút biểu tình, càng không có ý định la lên.
Trương Dương cũng không lên tiếng, chỉ đứng yên nhìn nhân vật số một Myanmar.
Từ vẻ ngoài mà xét, người trước mắt không giống như một lão nhân 76 tuổi, da ngăm đen, khuôn mặt cương nghị, có chút cứng ngắc khô khan, hàng lông mi đen rập rạp ẩn hiện sát khí; thân thể hơi mập khiến người khác có cảm giác an toàn.
Thư phòng im ắng vô cùng, có thể nghe rõ tiếng "tick-tock" "tick-tock" của chiếc đồng hồ treo tường
Hai ánh mắt vẫn chằm chằm nhìn nhau.
Ngoại trừ việc tướng quân nhẹ nhàng uống một ngụm trà điều chỉnh cảm xúc thì đôi mắt thâm thúy vẫn thủy chung nhìn Trương Dương, như muốn nhìn thấy gan ruột Trương Dương.
Quả nhiên!
Lời người ta nói quả không sai.
Trương Dương âm thầm tán thưởng. Lão nhân này hội tụ đầy đủ điều kiện của một thượng vị giả. Bình tĩnh, im lặng, ổn trọng, cơ trí, mỗi lần giơ tay nhấc chân đều tràn ngập quyền thế...
Rốt cục, Đan Thụy tướng quân cũng là người lên tiếng trước, ông ta là người thông minh, nên rất rõ ràng, hiện tại ông ta không phải là một tướng quân nắm đầy quyền uy mà là mục tiêu cần giết của lai khách. Hơn nữa, đây không phải là một sát thủ bình thường, đây là địa phương canh phòng cẩn mật, mà người này có thể tự nhiên ra vào, lính canh bình thường khó có thể đối phó.
"Những lính canh của ta còn sống không?" Đan Thụy tướng quân nhàn nhạt nhìn Trương Dương, mặc dù hỏi việc sống chết của lính canh, nhưng ngữ khí bên trong dường như đã thoát khỏi sự ràng buộc của sinh tử, sinh tử đối với ông ta căn bản không trọng yếu, ông ta chỉ muốn biết kết quả mà thôi.
"Tạm thời còn sống" Trương Dương đi đến chiếc ghế sofa bằng gỗ rồi chậm rãi ngồi xuống, lấy từ bên trong túi ra một điếu thuốc, bắt đầu hút. Hắn chậm rãi thưởng thức.
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh cửa Trương Dương, Đan Thụy tướng quân thấy trong lòng khẽ cuộn lên, đây là một người vô cùng khó đối phó.
Phải nói đây là một người trẻ tuổi mà có định lực vô cùng tốt.
Đan Thụy tướng quân cầm quyền tại Myanmar đã mấy chục năm, đối với việc khống chế quyền lợi đã đạt tới mức lô hỏa thuần thanh, ông ta vô cùng hiểu rõ được việc quyền uy mà mình bồi dưỡng nhiều năm tại chính trường tạo thành tinh thần lực có khả năng chấn nhiếp với người bình thường rất lớn, vậy mà người thanh niên này lại không hề chịu ảnh hưởng.
Ông ta dầu biết, Trương Dương mặc dù không có quyền thế, nhưng thân là cường giả, nhìn thương sinh không khác gì kiến cỏ, uy quyền của Đan Thụy tướng quân dưới mắt hắn chỉ là một chuyện cười mà thôi.
Nếu muốn hình thành áp lực lên tinh thần Trương Dương, đầu tiên phải có võ công không hề thua kém Trương Dương, sau đó lại có quyền thế ngập trời. Hiển nhiên, khả năng này là vô cùng nhỏ, ở thế giới loài người có rất ít cường giả có được quyền thế ngập trời, bởi vì, cường giả chủ yếu tu luyện võ công cùng tĩnh tâm, ham muốn quyền thế đã phai nhạt đi rất nhiều. Đối với cường giả mà nói thì có được võ công tương đương với quyền lực và tiền tài, cho nên cường giả đều xem nhẹ quyền thế, ngược lại thích dựa vào quyền thế để làm phương tiện cho mình.
Đương nhiên, còn có một nguyên nhân trọng yếu hơn, cường giả căn bản không có thời gian xử lý một số tục vụ của người thường, mà một người có được quyền thế thì số lượng công việc cũng rất lớn. Những người như thế, căn bản không thể tu luyện tới cảnh giới cường giả.
Kỳ thực, trên lịch sử cũng đã chứng minh, người làm hoàng đế cũng không phải người có võ công cao nhất thiên hạ, thời gian tu luyện không đủ, sao có thời gian tranh bá thiên hạ.
Hai người lại lâm vào trầm mặc.
Hiện tại, đây chính là quá trình đánh giá tâm lý, Trương Dương không vội.
"Ngươi uy hiếp ta?" Vẻ mặt Đan Thụy tướng quân lạnh lùng nhìn Trương Dương.
"Ừm, là ta uy hiếp ngài, nếu mục đích của ta không đạt được, ta sẽ đem tất cả người trong phủ tướng quân này giết sạch, ngoài ra còn những nhân vật quyền thế trong quân đội cũng sẽ đi theo bầu bạn với tướng quân. Chỉ cần thế lực của tướng quân bị nhổ mất một nửa thì toàn bộ Myanmar sẽ lâm vào chiến loạn. Đến lúc đó thì cho dù là Thái Lan cũng đủ để khiến nước ông diệt vong, chứ không cần nói đến nước mạnh như Trung Quốc. Khi đó toàn dân Myanmar sẽ lâm vào cảnh nồi da nấu thịt..."
Vẻ mặt Trương Dương bình thản nhìn Đan Thụy tướng quân.
"Ngươi dám!"
Khuôn mặt chữ điền của Đan Thụy tướng quân đột nhiên tím tái lên vì giận, rõ ràng lời của Trương Dương đã khiến ngay cả một người lòng sâu tựa biển như ông ta cũng phải giận sôi lên.
"Ta có gì mà không dám, chỉ cần ngài hô một tiếng, ta lập tức sẽ ra tay tàn sát. Ta sẽ cho ngài tận mắt chứng kiến cái chết của thuộc hạ. Lại nói tiếp, nếu ngài dám bao che cho một tên hán gian Trung Quốc, thì ta có gì lại không dám?" Trương Dương cười nhạt.
"Ngươi là người do chính phủ Trung Quốc phái tới?" Đan Thụy tướng quân nghe thấy hai từ "hán gian" thì thân thể vẫn đứng vững kia bỗng trở lên suy sụp, ngồi trên ghế.
"Ta do ai phái tới lại trọng yếu đến vậy sao?" Trương Dương từ chối trả lời.
"Không trọng yếu" Đan Thụy tướng quân lắc đầu: "Gan Bali là do ngươi giết" Trên thực tế, ngay thời điểm đầu tiên nhìn thấy Trương Dương, ông ta đã nghĩ tới Gan Bali.
"Tuy là hắn tự sát. Nhưng, cũng bởi vì ta mà chết, ngươi có thể đem việc này quy ta" Trương Dương chậm rãi nói.
"Nói mục đích của ngươi đi"
Đột nhiên lúc đó, Đan Thụy tướng quân như già đi cả 10 tuổi, hắn là do Gan Bali một tay đỡ lên, hết thảy mọi thứ của hắn là do Gan Bali cho, không có Gan Bali thì không có Đan Thụy tướng quân ngày hôm nay. Tuy hắn từ điện thoại đã đoán được Gan Bali gặp nạn, nhưng hắn vẫn chưa thể xác minh chính xác tin tức này. Trong lòng hắn như có lửa đốt, nặng nề, mất mát, như bị mất đi người thân.
Trên thực tế, thế lực Đan Thụy tướng quân mạnh mẽ như vậy là do có Gan Bali duy trì, hắn có thể nắm quyền Myanmar mấy chục năm cũng là do có siêu cấp cường giả Gan Bali làm hậu thuẫn, nên hắn không có chút lo sợ mà thẳng tay hành động...
"Ta muốn biết nơi ở của Chương Cát Tường. Ừm, hiện tại hắn gọi là Chương Thắng!"
"Chương Thắng!"
"Chương Thắng!" Đan Thụy tướng quân thì thào nhắc lại.
"Ngài có thể lựa chọn im lặng" Ánh mắt Trương Dương trở lên lạnh lùng, rét buốt, độ ấm trong phòng cũng nhanh chóng giảm xuống.
"Vì sao lại cần im lặng không nói, ha ha, đã không có Gan Bali áp chế, Chương Thắng sẽ thành mối họa trong lòng ta, ta sao lại không nói?" Đan Thụy tướng quân đột nhiên cười to lên.
"Tướng quân quả là người thông minh!" Trương Dương tán thưởng nói.
"Ở một ngôi chùa trên đỉnh núi ở Mandaley, hiện tại hắn không phải là Chương Thắng mà là một hòa thượng"
"Hòa Thượng?!" Trương Dương có chút bất ngờ. Không thể tin được! Một tên hán gian lại biến thành một hòa thượng không có thất tình lục dục.
"Đúng!" Đan Thụy tướng quân khẳng định.
"Tốt lắm, cảm ơn tướng quân, ta xin khuyên ngài một câu" Trương Dương khẽ mỉm cười.
"Nói đi!" Tướng quân khẽ nhíu mày.
"Myanmar rất nhỏ, nhỏ đến nỗi chỉ cần dùng một đầu ngón tay là có thể tiêu diệt, làm người, đầu tiên là phải biết vị trí của mình, nếu dã tâm lớn hơn thực lực vốn có thì tất sẽ xảy ra sự tình ngu xuẩn. Chương Cát Tường là hung thủ sát hại Tề tướng quân, ngài lại vì tư lợi mà không để ý tới an nguy của cả quốc gia, đây không phải chuyện mà người thông minh nên làm"
"Ta..."
"Thôi được rồi, lời muốn nói cũng đã nói, ngài đừng tưởng những chuyện ngài làm không ai biết, trừ phi bản thân đừng làm! Đối với cái chết của Gan Bali ta cũng rất lấy làm tiếc, đương nhiên đây không phải là một chuyện tốt đối với ngài. Thiếu ông ta, đầu óc ngài phải cần luôn luôn tỉnh táo. Đúng rồi, nếu ta đến ngôi chùa kia mà không tìm thấy Chương Thắng, hoặc là do có người báo trước cho hắn, vậy thì ta sẽ còn trở về..."
Đan Thụy tướng quân thấy mắt mình hoa lên, người thanh niên này đã biến mất khỏi phòng, không còn thấy bóng dáng. Ngoại trừ cửa sổ vẫn mở để từng cơn gió lạnh thổi vào thì mọi thứ vẫn như chưa phát sinh chuyện gì.
Nhìn cánh cửa sổ vẫn còn mở rộng, Đan Thụy tướng quân ngồi yên 5 phút, sau đó mới đứng dậy chậm rãi đi ra ngoài. Bờ lưng thẳng đầy mạnh mẽ trước kia bây giờ đã hơi còng xuống, có chút lam lũ, đã không còn sự uy nghiêm trước kia. Già rồi, thật sự đã già rồi!
Trương Dương không biết, vừa nãy hắn đã gây ra một áp lực tâm lý quá lớn cho Đan Thụy tướng quân, ở trong quãng đời còn lại của mình, ông ta vẫn cho rằng Trương Dương là người do chính phủ Trung Quốc cử tới cảnh cáo mình.
Sau đó 2 năm, Đan Thụy tướng quân dồn sức bồi dưỡng thế hệ trẻ, một số lão nhân quyền thế ngập trời dưới sự sắp xếp của ông ta mà cũng dần dần ẩn cư. Mà thế hệ trẻ lại đang vươn lên, được trọng dụng...
Đi, hắn ước chừng đã theo dõi Đan Thụy tướng quân sáu giờ mới rời đi.
Tâm tư Trương Dương vô cùng cẩn mật, hắn chưa bao giờ tin tưởng chỉ bằng vài câu uy hiếp của mình mà có thể khiến một người lãnh đạo một quốc gia khuất phục.
Hắn cần quan sát, hắn cần chính là sự an toàn 100%. Chỉ cần sơ sảy một chút là sẽ bị đả kích trí mạng. Ở Nhật, sau khi thấy được lực lượng của trận súng ngắm thì từ đó về sau Trương Dương ở thời điểm nào cũng không dám làm bừa. Lại nói tiếp, với quyền thế của Đan Thụy tướng quân, nếu ông ta bất chấp hậu quả trả thù cho Gan Bali, tiết lộ hành tung của mình, thì Trương Dương cũng không có chút phần thắng nào. Phải biết rằng, cường giả tuy có thể ám sát người lãnh đạo của một quốc gia nhưng không thể đối kháng lại cả một quốc gia, cho dù là một nước rất nhỏ.
Nếu Đan Thụy tướng quân muốn dùng thủ đoạn phục kích, hoặc là thông báo cho Chương Cát Tường, thì sẽ an bài mọi thứ trong 6 giờ...
Sáu giờ trôi qua, Trương Dương nghe thấy một số an bài, nhưng Đan Thụy tướng quân không hề nói gì đến Chương Cát Tường.
Hiển nhiên, Đan Thụy tướng quân không nghĩ đến việc vì một tên Hán gian mà khiêu chiến với quyền uy của một cường giả, hoặc là khiêu chiến với quyền uy của chính phủ Trung Quốc.
Đan Thụy tướng quân vô cùng tin tưởng, chỉ có chính phủ Trung Quốc mới có khả năng truy sát Chương Cát Tường.
Sáu giờ sau, bốn người Trương Dương lập tức thuê một chiếc xe địa hình lái về phía Madler, trong đó còn có an bài người dẫn đường của quân viễn chinh.
Thành phố Mandaley thuộc tỉnh Mandaley, là thành phố lớn thứ 2 Myanmar, cố đô của Mandaley - là kinh thành vương triều cuối cùng của Myanmar, nằm dưới ngọn đồi Mandaley. Mandaley theo tiếng Burma có nghĩa là "mảnh đất của Brahma", vị thần Hindu của mọi sinh vật. Được mệnh danh là "hoàng cung lộng lẫy". Do nhà vua Mindon thành lập năm 1857. Hoa kiều gọi nó là "thành cổ". Dân cư tại Mandaley lên tới 927. 000 người vào năm 2005, là trung tâm kinh tế chính trị của Myanmar. Tình hình giao thông tại Myanmar tuy rằng tốt hơn rất nhiều so với Somali, nhưng do thiếu đường cao tốc nên tốc độ cũng không được nhanh, bốn người Trương Dương cùng 2 người dẫn đường phải đi mất 2 ngày đường mới đến được Mandaley. Điều này với một nước có đường cao tốc trên cao như Trung Quốc là không thể xảy ra.
Sau khi tới Mandaley trời đã về chiều, nên cũng tranh thủ ngắm nhìn thánh địa Phật giáo nổi tiếng thế giới. Rất nhanh, trời đã tối hẳn.
Trời tối không trăng, đúng là thời điểm giết người phù hợp nhất!
Bốn người cũng không cần nghỉ ngơi, theo 2 người dẫn đường trực tiếp đến núi Mandaley.
Cách hoàng thành 2 kilomet về phía đông bắc là núi Mandaley, cao hơn mặt nước biển 326 mét. Trên núi có tạc tượng đức Phật, dưới chân núi là vô số các tháp vòm trắng đỉnh vàng, là thánh địa Phật giáo nổi tiếng thế giới.
Ba người men theo đường núi cổ xưa đi vào chùa Kuthodaw, trong chùa có 729 các tiểu tháp màu trắng có tạc các pho tượng cẩm thạch, tạc Đức Phật và các vị cao tăng đức hạnh trong Phật giáo!
Trương Dương cùng Tiểu Lý Tử nhìn tấm bia đá trong đình, thì hoàn toàn chấn động, không thể kìm lòng. Hai người liếc nhau, cơ hồ đều hiểu tại sao Chương Cát Tường lại ở trong này.
Nơi này cơ hồ là một kho tàng võ học!
Trên tấm bia đá có khắc nguyên bộ Tam Tạng kinh, là năm 1873 sau khi kết tập lần thứ 5 thì tuyên khắc và kiến tạo thành, được xưng là "bộ sách lớn nhất thế giới"
Nhìn các văn tự từ xưa, hai người cảm thấy khí huyết sôi trào...
← Ch. 459 | Ch. 461 → |