← Ch.546 | Ch.548 → |
Đạo lý trong đó không cần giải thích, tất cả mọi người đều hiểu.
Vũ La ngẩng đầu nhìn lên:
- Còn có Trịnh Tinh Hồn cùng Lý Vân Đông!
Bất kể là Mục Tuyền Dương hay là trưởng lão La Phù sơn, có thể có được thành tựu bậc này, cũng là hạng người đạo tâm kiên định. Nếu đã quyết định kết minh cùng Chung Nam sơn, vậy quyết không do dự chần chừ. Lúc này giết chết Trịnh Tinh Hồn và Lý Vân Đông, chắc chắn là đòn đả kích nặng nề với Cửu Nghi sơn và Thái Âm sơn, có lợi rất lớn cho phe mình, về chuyện có thể khiến cho xảy ra động tĩnh gì quá lớn hay không, vậy không cần suy nghĩ.
- Ngươi có biện pháp gì?
Vũ La khẽ mỉm cười:
- Trịnh Tinh Hồn hại ta nhiều lần, lần này phải tính nợ hết một lượt, về phần Thái Âm sơn...
Vũ La không nói gì thêm nữa, bất quá hắn không có ý định bỏ qua cho Thái Âm sơn, đây chính là đồng minh vững vàng nhất của Lâm Tuyệt Phong.
Thầy trò Trịnh Tinh Hồn leo lên cực nhanh, cho dù hai người bị áp chế, thực lực cũng là xếp hạng đầu trong tất cả mọi người. Mặc dù bọn Vũ La có vòng phòng ngự ngọn lửa, nhưng là nhân số quá nhiều, tính cơ động bị ảnh hưởng, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai thầy trò chúng càng leo càng xa.
Trịnh Tinh Hồn đắc ý:
- Sư tôn, ích lợi của con đường thông thiên này thuộc về thầy trò chúng ta rồi.
Y còn chưa dứt lời, chợt thấy sắc mặt Lý Vân Đông đại biến. Phía trước thình lình xuất hiện bốn con quái xà, giữa quái xà có một người chậm rãi đi ra.
Trịnh Tinh Hồn như nhìn thấy quỷ, lắp bắp kêu lên:
- Vũ La! Ngươi... Vì sao ngươi có thể đi chung với những thứ này?
Vũ La thán nhiên nói:
- Con đường thông thiên sẽ đưa hai thầy trò các ngươi lên trời.
Lý Vân Đông hừ lạnh một tiếng:
- Vũ La, đừng giở trò trước mặt ta. Ở chỗ này, tình huống của hai ta không khác gì nhau. Mặc dù ngươi dựa vào pháp bảo tác chiến, bị ảnh hưởng ít hơn chúng ta, nhưng linh lực hao tổn quá nhanh, ngươi thật sự tin rằng địch lại hai thầy trò chúng ta ư? Nếu ngươi muốn kéo bọn người bên dưới lên, vậy phải mạo hiểm, ngươi cảm thấy đáng hay sao?
Vũ La lắc đầu:
- Lão nói những chuyện này, thật ra thì ta cũng chưa có suy nghĩ qua...
Hắn gãi gãi đầu mình:
- Bởi vì...
Vũ La bỗng nhiên khoát tay, một nắm bụi phấn màu xám bay về phía hai người.
Hai thầy trò đồng thanh rống to:
- Thật là hèn hạ!
Mạnh ai nấy thi triển thủ đoạn, bảo vệ xung quanh người. Nhưng đám bụi phấn kia không biết là chất liệu gì, lại có thể xuyên qua linh nguyên phòng ngự của hai người, trúng vào thân thể bọn chúng.
Ánh mắt bầy quái xà lập tức bắn ra lục quang mạnh mẽ, nhìn chằm chằm hai người, bất chấp tất cả xông tới. Vốn khi nãy chỉ có bốn quái xà ngăn trước mặt hai người, nhưng lần này ngay cả quái xà ở xa mấy ngàn trượng cũng bị thu hút, vỗ cánh liều mạng bay lên. Trong lúc nhất thời tình cảnh cực kỳ khủng bố, tất cả quái vật khổng lồ đen sì lắc lư chín đầu điên cuồng xông tới. Hai thầy trò cũng hết sức cường hãn, sáu thanh cự đao của Trịnh Tinh Hồn, Lý Vân Đông một đôi Thư Hùng song kiếm, nhất thời giết cho thi thế quái xà đầy đất.
Xung quanh hai người là tám đạo hào quang, quét qua tới đâu, quái xà lập tức ôm hận ngã gục.
Tốc độ của hào quang cực nhanh, khiến cho người ta hoa mắt. Nhưng số lượng quái xà thật sự quá nhiều, nhanh chóng tạo thành hình một miệng núi lửa. Còn có hàng trăm hàng ngàn quái xà vẫn đang liều mạng bổ xuống đầu hai người. Những quái xà trên không không linh hoạt lắm, thường là bị chém giết trước hết. Hai Lý Vân Đông giết đến mềm tay, thét lớn:
- Có gì không đúng, rốt cục hắn đã ném vào người chúng ta thứ gì, mau trừ đi sạch sẽ, dường như đám quái xà nhắm vào thứ này mà tới!
Trịnh Tinh Hồn hét lớn một tiếng, sáu thanh, cự đao múa tít phong kín xung quanh. Lý Vân Đông dừng xuất thủ, đang định phủi sạch bụi phấn trên người, chợt nhìn thấy một người đứng trước mặt lão đang nhìn lão mỉm cười.
Nụ cười hết sức hiền hòa, nhưng Lý Vân Dông cảm thấy sợ hãi hồn phi phách tán:
- Vũ La!
Thư Hùng song kiếm đã là pháp bảo nhất phẩm thượng, chỉ suýt chút nữa là có thể luyện thành Thần khí. Hai đạo hào quang tùy tâm mà động, đâm ra rất nhanh, nhưng đã không thấy Vũ La đâu nữa.
Tiếng rống vừa rồi của Lý Vân Đông khiến cho Trịnh Tinh Hồn luống cuống tay chân. Vốn quái xà không vào được, nhưng y luống cuống như vậy tạo ra sơ hở, quái xà lập tức ùa lên một lượt, khiến cho Trịnh Tinh Hồn ứng phó càng thêm vất vả.
Trịnh Tinh Hồn liên tiếp chém mười chín quái xà thành hai nửa, bỗng nhiên cảm giác được một cỗ khí lạnh từ sau lưng đánh tới. Ngay tức khắc cỗ khí lạnh này dễ dàng xuyên qua linh nguyên phòng ngự của hắn, từ ngực lan tràn rất nhanh ra khắp toàn thân. Y khó khăn cúi đầu nhìn xuống, một đoạn mũi kiếm trong suốt lộ ra trước. Mũi kiếm hư ảo này không biết là vật gì biến thành, có một lực lượng cổ quái giam cầm chặt chẽ nguyên hồn y trong thân thể, không thể chạy trốn được.
Vũ La từ từ chuyển đến trước mặt y, tay phải khẽ giơ lên, một đạo linh phù hình kiếm đang chậm rãi chuyển động cách lòng bàn tay hắn chừng ba tấc.
- Có cảm thấy quen thuộc hay không?
Vũ La thờ ơ hỏi một câu:
- Đây là Thái Thượng Kiếm Chú của Đại Trưởng lão Thương Cửu Phách Thái Âm sơn ngươi. Thật ra ta hẳn nên đâm một kiếm này lúc ở Tinh La Hải, lúc ấy lưu mạng chó cho ngươi không phải là vì ta, mà vì Chung Nam sơn. Nhưng bây giờ ngươi phải trả giá cho tất cả những gì mình đã làm.
- Quả thật Cửu Đại Thiên Môn hết sức hùng mạnh, ngươi thân là chưởng môn Thái Âm sơn, lại có Lâm Tuyệt Phong làm chỗ dựa, tự tung tự tác đã một thời gian dài. Nhưng ngươi đã quên, tuy rằng thế giới này Tiên Tuyệt thiên hạ, nhưng trời cao vẫn còn có mắt, ông trời chưa từng để lọt lưới bất cứ ai.
Trịnh Tinh Hồn hét lên điên cuồng, lực lượng Thái Thượng Kiếm Chú trong cơ thể chợt nổ tung. Một tiếng ầm rất lớn vang lên, kể cả thi thể lẫn nguyên hồn Trịnh Tinh Hồn nổ tan tác, máu tươi bắn ra như mưa, bầy quái xà xông lên hút lấy sạch sẽ.
Mắt Lý Vân Đông đỏ ngầu thét lạc giọng:
- Tinh Hồn...
Thần sắc Vũ La vô cùng lãnh đạm, giống như là tàn sát một con chó, hoàn toàn không phải là cảm giác giết chết chưởng môn Cửu Đại Thiên Môn. Hắn khẽ nheo mắt, bình tĩnh nhìn Lý Vân Đông:
- Bao nhiêu người lúc đối mặt với lão cả người phát run, đứng ngồi không yên? Với tu vi và địa vị của lão, vốn như vậy cũng chẳng có gì, đáng tiếc lão không giữ được khí tiết tuổi già, tội tình gì phải làm như vậy?
- Ngươi trả mạng lại cho đồ nhi ta!
Lý Vân Đông điên cuồng hét lên một tiếng, cũng không còn cố kỵ gì nữa. Một cột sáng thẳng tắp từ trong cơ thể lão bắn ra, ánh sáng mãnh liệt chiếu rọi xương sống chọc trời sáng chói một mảng, trong vòng một trượng không thể nhìn rõ mặt người.
Đám quái xà kia bị ánh sáng này chiếu rọi, giống như bị Thần Hỏa thiêu cháy, trên người bùng lên khói trắng kêu xèo xèo.
Trong cơ thể Lý Vân Đông liên tiếp dâng lên ba đạo trận pháp phong ấn. Đường nét trận pháp cũng chỉ là hư ảo, sau khi bay ra khỏi cơ thể lão lập tức tan rã trong ánh sáng mãnh liệt kia.
Lý Vân Đông đã giải khai phong ấn trên thân thể mình.
Lực lượng của lão đã sớm vượt qua cực hạn mà thế giới này có thể chịu đựng được, chằng qua là Tiên Tuyệt thiên hạ, lão hoàn toàn không biết làm thế nào phi thăng, không thể làm gì khác hơn là không ngừng gia trì trận pháp phong ấn trong cơ thể mình.
Trịnh Tinh Hồn chính là đồ đệ đắc ý nhất của Lý Vân Đông, ngay cả ngôi chưởng môn, lão cũng truyền cho Trịnh Tinh Hồn, có thể tưởng tượng tình cảm của hai người. Trịnh Tinh Hồn chết đi, khiến cho Lý Vân Đông hoàn toàn sụp đổ. Lão liều lĩnh vận dụng hết tất cả lực lượng của mình, làm như vậy có hậu quả gì không, bản thân lão cũng không biết.
Mãi đến lúc này, trên mặt Vũ La mới nở một nụ cười trêu chọc:
- Như vậy mới phải, bằng không ngài là một vị tiền bối, lại bị một tên vãn bối như ta khinh thường.
Bên trong thân thể Lý Vân Đông quay cuồng một cỗ lực lượng cường hãn không ngừng, dao động sinh ra đợt sau cao hơn đợt trước. Không gian xung quanh lão không ổn định, từng đạo vết nứt không gian giống như gợn sóng xuất hiện không ngừng. Đám quái xà xung quanh rít lên những tiếng quái dị, bị khe nứt không gian hút vào trong không còn thấy nữa.
← Ch. 546 | Ch. 548 → |