← Ch.147 | Ch.149 → |
Lâm Dịch khẽ gật đầu, sau đó cười nói:
- Lão sư yên tâm đi, dùng thực lực bây giờ của ta... chỉ cần không phải là Thánh cấp, ta đều có lòng tin tẩu thoát.
Nhớ tới thực lực của Lâm Dịch, Thủy Linh Lung không khỏi bật cười... Đúng vậy a, với thực lực thất cấp đỉnh phong dị năng giả của Lâm Dịch, ngoại trừ Thánh cấp, hoặc là dị năng giả có được trung đẳng chiến văn, tự bảo vệ mình không là vấn đề. Huống chi, hắn chẳng qua chỉ là về thăm nhà một chuyến mà thôi, tuy rằng trên đại lục này nguy hiểm ở khắp nơi, thế nhưng đó là chỉ đối với người bình thường mà thôi. Đối với cường giả mà nói, chỉ cần không phải là cấm kỵ rừng rậm hay thứ gì đại loại như vậy... vùng hoang vu bình thường họ đều không để ở trong mắt.
Lập tức nhẹ gật đầu, sau khi dặn dò vài câu, liền cùng Lâm Dịch tách ra.
Sau đó Lâm Dịch đi thẳng tới phòng học của Lâm Yến. Lúc này đúng là thời gian ăn sáng của bọn Lâm Yến, vừa mới ăn xong. Lâm Dịch liền đem tin tức mình phải về nhà nói cho Lâm Yến.
Lâm Yến nghe được tin tức này liền ngây dại tại chỗ, khuôn mặt vốn tươi cười lập tức liền trầm xuống. Lâm Yến cũng không biết chuyện tình của cửa không gian truyền tống, cho rằng Lâm Dịch đi lần này, cũng phải mất nhiều năm mới thấy lại hắn, tự nhiên là thất lạc vô cùng.
Bất quá tuy Lâm Yến buồn vô cùng, nhưng cũng là một cô bé rất hiểu chuyện. Chỉ có thể thất lạc gật đầu nhẹ vài cái, nhưng là không nói gì.
Lâm Dịch nhưng thật ra cũng không nghĩ nhiều như vậy, gặp Lâm Yến không có làm nũng đòi dẫn theo nàng trở về thì cũng có chút kỳ quái. Bất quá hắn cũng không để ý nhiều, liền dặn dò nàng vài câu, sau đó đi thẳng tới văn phòng của Lạp Cổ Kỳ.
Thời điểm khi đi vào văn phòng của Lạp Cổ Kỳ, Lạp Cổ Kỳ đã ở trong mật thất rồi. Bên trong hai màu vàng và bạc trộn lẫn với nhau, chính giữa cửa không gian truyền tống lập lòe tia sáng màu gai bạc. Bên trong có một bóng người, nhìn kỹ Lâm Dịch lập tức nhận ra người nọ, đúng là Trát Ma Nhĩ.
Nguyên lai Lạp Cổ Kỳ thừa dịp Lâm Dịch đi thông báo cho Lâm Yến, liền liên hệ với Trát Ma Nhĩ. Dù sao cửa không gian truyền tống cũng ở trong mật thất, cũng không cần người trông coi.
Cùng Trát Ma Nhĩ khách sáo vài câu, Lạp Cổ Kỳ liền khởi động công năng truyền tống. Sau khi lần nữa nói lời cảm tạ, Lâm Dịch mới bước vào cửa không gian truyền tống.
Sau một lát, đã ở bên người Trát Ma Nhĩ.
Cửa không gian truyền tống, quả nhiên là vô cùng thần kỳ.
Mà lúc này, bên trong kiến trúc to lớn bên cạnh quảng trường trung tâm.
- Môn chủ, theo tình báo mới nhất, Lâm Dịch đã đi ra khỏi học viện Ngũ Hành.
Một gã đệ tử cung kính quỳ một chân trên đất, báo cáo với Bạch Diệp.
- Cái gì? Đã đi ra? Đi chỗ nào rồi hả?
Bạch Diệp nghe vậy lập tức liền kích động, trong miệng liên tục quát hỏi.
Tên đệ tử kia cung kính nói:
- Chính là vừa rồi có một nhãn tuyến trong Học viện Ngũ Hành tới báo cáo, nghe nói là đi Khắc Lâm hành tỉnh. Bất quá, sau khi hắn đi vào văn phòng Lạp Cổ Kỳ, thì không thấy đi ra.
- Văn phòng của Lạp Cổ Kỳ?
Bạch Diệp nhíu mày, lập tức liền hiểu rõ vấn đề:
- Xem ra, lão già Lạp Cổ Kỳ rất coi trọng tên tiểu tử Lâm Dịch này...
Trong nội tâm nổi lên sát ý, vẫn điềm nhiên nói:
- Ta đã biết, ngươi xuống dưới tìm phó môn chủ Bạch Nhận bảo hắn đến gặp ta.
- Vâng.
Tên đệ tử khom người lui ra. Sau một lát, Bạch Nhận với thân hình khôi ngô đã đi đến.
- Đại ca, Lâm Dịch đã li khai Học viện Ngũ Hành rồi sao?
Bạch Nhận sau khi vào cửa, liền trực tiếp mở miệng hỏi.
Bạch Diệp lạnh lùng gật gật đầu, trong đôi mắt hiện lên hàn ý:
- Đợi gần một tháng... lập tức liên hệ với Thiên Sát.
Bạch Nhận lập tức gật đầu, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài. Bất quá chỉ một lát, đã lại đi vào.
- Đại ca, Thiên Sát ra giá rồi.
Biểu tình của Bạch Nhận có chút khó coi.
Bạch Diệp nghe vậy trong lòng cũng nhảy lên một cái... Thiên Sát là tổ chức sát thủ lớn nhất trên đại lục, thế lực của nó không có một ai có thể biết rõ hoàn toàn. Chỉ biết là cái tổ chức này gần như là khi Bạch Đế đế quốc lập quốc liền xuất hiện. Sau đó một mực tồn tại cho đến hôm nay. Trải qua thời gian hơn sáu vạn năm, Thiên Sát tiếp nhận nhiệm vụ nhiều vô số kể, nhưng lại chưa từng có một lần thất thủ.
Nhiệm vụ mà Thiên Sát tiếp nhận cũng rất đa dạng, nhỏ thì chỉ ám sát cư dân bình thường trên đại lục, lớn thì ám sát đương kim đế vương của đế quốc. Phàm là có người ra nhiệm vụ, Thiên Sát đều tiếp nhận, truyền thuyết chưa bao giờ thất thủ. Bạch đế đế quốc từng có một vị đế vương, bị Thiên Sát bí mật ám sát. Cho nên đây cũng là nguyên nhân vì sao hoàng tộc Bạch Đế hận thù Thiên Sát như vậy.
Bất quá... cái giá phải trả cho Thiên Sát cũng không phải là cao bình thường. Lúc này nghe Bạch Nhận nói như vậy, trong lòng của Bạch Diệp cũng giật thót, hít sâu một hơi mới nói:
- Bao nhiêu?
Bạch Nhận trầm mặc một lúc mới nói:
- Ba miếng ma hạch Thánh cấp.
- Cái gì? Bạch Diệp lập tức mở to hai mắt mà nhìn.
Ba miếng ma hạch Thánh cấp? Phải biết rằng, tình huống trước mắt của đại lục, ngay cả bát cấp ma thú cũng cực kì quý hiếm. Còn tồn tại từ cửu cấp trở lên, càng là vô cùng thưa thớt. Ma thú từ cửu cấp trở lên, cũng đã có được sự thông minh như người bình thường, làm sao có thể giết chết dễ dàng như vậy? Dù là đạt được một miếng ma hạch Thánh cấp đều là phi thường khó khăn rồi, rõ ràng lại ra giá ba miếng?
- Bọn hắn như thế nào không chém ta luôn đi? Một tên thất cấp dị năng giả mà thôi, lại có thể hét một cái giá cao như vậy?
Ánh mắt Bạch Diệp lộ ra sự giận dữ.
- Bọn hắn nói... mặc dù đối phương chỉ là thất cấp dị năng giả. nhưng là lĩnh vực dị năng giả. Lĩnh vực dị năng giả là vô cùng cường đại đấy, chỉ có thể phái cường giả Thánh cấp, mới có thể bảo chứng hoàn thành nhiệm vụ. Bát cấp chiến sĩ hoặc là dị năng giả bình thường, e là không thể làm gì được đối phương.
Bạch Nhận thuật lại đoạn hội thoại ngắn ngủi vừa rồi giữa hắn và nhân viên liên lạc của Thiên Sát.
Hai mắt Bạch Diệp đỏ ngầu lộ ra sự giận dữ vô cùng, thật lâu về sau mới hít sâu một hơi nói:
- Ngươi nói cho bọn hắn biết, chỉ có một giá, một miếng ma hạch Thánh cấp. Nếu không, không cần phiền đến bọn họ nữa.
Bạch Nhận có chút nhíu nhíu mày, sau một lát mới gật gật đầu, liền đi ra ngoài.
Một lát sau mới trở về, Bạch Nhận nói:
- Đối phương nói... một miếng Ma hạch Thánh cấp, thì bọn hắn chỉ có thể xuất động cường giả từ Thánh cấp trở xuống đi chấp hành nhiệm vụ.
- Đáng chết.
Bạch Diệp lập tức tức giận nện một quyền vào bàn công tác trước mặt. Hít thở sâu vài hơi, cưỡng chế phẫn nộ trong lòng, cắn răng nói:
- Nói cho bọn hắn biết là ta đáp ứng. Nhưng bọn hắn phải đáp ứng là dùng hết sức lực, phải đảm bảo là giết chết tên Lâm Dịch đó.
Bạch Nhận khẽ gật đầu, sau đó lại đi ra ngoài. Một lát sau trở về nói:
- Bọn hắn đã đồng ý. Ngày mai sẽ phái người hành động. Để cho chúng ta chuẩn bị tốt Ma hạch Thánh cấp.
Bạch Diệp lạnh lùng gật đầu, hai mắt phát ra huyết sắc ngẩng đầu lên lẩm bẩm:
- Lực Nhi, cha sẽ báo thù cho con sớm thôi...
... *
Thành Mỗ, ở một chỗ thần bí nào đó.
Trước cửa không gian truyền tống, ánh sáng âm u, một cái bóng đen mơ hồ đang ngồi ở bên trong.
- Thông báo xuống dưới, để cho tổ 106 chuẩn bị một chút, ngày mai đi thành Bách Nhạn ở hành tỉnh Khắc Lâm.
Đang khi nói chuyện, từ trong tay hắn ném ra một vật màu đen trông như một cái túi.
Một bóng xám đột nhiên xuất hiện, đem bóng đen tiếp đi.
Sau khi thân ảnh kia biến mất, thân ảnh trước cửa không gian truyền tống mới thì thầm:
- Lâm Dịch, thất cấp lĩnh vực giả? A... Có ý tứ...
... **
Trong võ môn của Trát Ma Nhĩ, ngay cái sân mà lúc trước đám người Lâm Dịch cưỡi Hắc Vân Điểu đến. Lúc này Lâm Dịch, Trát Ma Nhĩ, Ba Nhĩ đang đứng ở trong sân.
- Thật sự là làm phiền người rồi.
Lâm Dịch cảm kích nói với Trát Ma Nhĩ.
Trên mặt Trát Ma Nhĩ vẫn là chiêu bài tươi cười hào sảng thường thấy, không thèm để ý phất phất tay nói:
- Không nên khách khí như vậy, chúng ta là bằng hữu mà.
Lâm Dịch nghe vậy ngẩn người, nhưng vẫn là cảm kích cười cười, thực sự không cần phải nhiều lời nữa.
Nguyên lai, lúc Lâm Dịch tới đây, Trát Ma Nhĩ đã mở tiệc chiêu đãi một phen, sau đó lại cho Lâm Dịch mượn một con Hắc Vân Điểu. n tình này, làm cho lộ trình theo tính toán của Lâm Dịch giảm xuống bớt đi hai tháng, Lâm Dịch tự nhiên là hết sức cảm kích hắn. Dù sao, thật sự muốn nói tiếp, Trát Ma Nhĩ không cần phải đối xử tốt như vậy với hắn.
Trát Ma Nhĩ vừa cười vừa nói:
- Vậy các ngươi nên đi đi, ta cũng còn nhiều sự tình chưa được giải quyết nữa, ta cũng không tiễn nữa rồi.
Lâm Dịch nghe vậy liền nhẹ gật đầu, nói:
- Công việc của ngài bề bộn. Vậy chúng ta đi đây.
Trát Ma Nhĩ cũng chỉ nói vài câu nữa với Lâm Dịch, liền quay người đi vào. Mà Lâm Dịch và Ba Nhĩ, cũng bước lên lưng Hắc Vân Điểu.
Ngồi ở trên lưng Hắc Vân Điểu, cảm thụ được gió cuốn chung quanh, tâm tình lúc này của Lâm Dịch cùng tâm tình hai lần trước cưỡi Hắc Vân Điểu khác nhau rất lớn. Tuy hắn còn ở trên Hắc Vân Điểu, nhưng tâm đã bay tới Hi Mạn trấn.
- Không biết phụ thân dạo này ra sao...
Thành thị chỗ Trát Ma Nhĩ tên là thành Thạch Nguyên, trong hành tỉnh Khắc Lâm tuy rằng không tính là đô thị lớn, nhưng cũng là một đại thành thị. Về cơ bản so với thành Bách Nhạn chỉ hơi nhỏ hơn thôi. Nhưng mà từ thành Thạch Nguyên đến Trấn Hi Mạn, ít nhất cũng chừng mấy ngàn vạn km, mặc dù lấy tộc độ của Hắc Vân Điểu, cũng cần phi hành trọn vẹn 6, 7 ngày mới tới nơi được. Tuy rằng Lâm Dịch cũng không rõ lắm vị trí cụ thể của Trấn Hi Mạn đi như thế nào, nhưng nếu là ở dưới chân Mạn Vân Sơn Mạch, tin rằng chỉ cần không ngừng đi về phương hướng Mạn Vân Sơn Mạch thì không sai vào đâu được. Lập tức một đường bay gấp, trong bất tri bất giác, đã qua bảy ngày.
Hôm nay, thời tiết đã tối, Lâm Dịch nóng vội về nhà vẫn vội vàng chạy đi.
- Đại nhân, phía trước có một tiểu thành... Ngươi xem chúng ta có nên tới phía trước nghỉ ngơi một chút không?
Nhĩ Ba ngồi ở chỗ cổ Hắc Vân Điểu, nhìn thấy được tình huống phía trước trước tiên.
Lâm Dịch nghe vậy không khỏi thăm dò nhìn nhìn, lại đột nhiên sững sờ, chợt, trong đôi mắt lộ ra thần sắc mừng rỡ nói:
- Đây là thành Hi Á, là thành Hi Á.
Chỉ thấy trên mặt đất phía trước, xuất hiện một tòa thành thị nho nhỏ, tuy rằng bây giờ cảnh đêm phủ xuống, nhưng lấy sự hiểu rõ của Lâm Dịch đối với thành Hi Á vẫn liếc mắt là nhận ra được, trên mặt lập tức lộ ra dáng tươi cười kích động. Tới gần thành Hi Á, cũng có nghĩa là mình cách trấn Hi Mạn càng ngày càng gần rồi, lấy tốc độ của Hắc Vân Điểu, nhiều nhất ngày mai sẽ có thể đến.
- Chúng ta xuống dưới hay sao?
Nghe được lời nói của Nhĩ Ba, Lâm Dịch lập tức nhẹ gật đầu, trong nội tâm vẫn không khỏi có chút kích động... Bởi vì bọn người La Á chính ở tại Thành Hi Á.
- Không biết... Bọn hắn có nghỉ hay không nữa?
Lúc này đã là thời gian thu đông cùng xuất hiện, theo như lệ cũ, Tông Phạm cũng sắp tới kỳ nghỉ rồi.
- Bọn hắn có lẽ đã là năm thứ năm rồi nhỉ?
Lâm Dịch có chút cảm khái thầm nghĩ, nếu như hắn vẫn một mực ở tại Tông Phạm, lúc này hẳn hẳn cũng năm thứ năm rồi.
Hắc Vân Điểu xẹt qua không trung, cúi đầu vọt tới trước cửa Thành Hi Á, sau đó cũng lúc đó ngừng lại. Lâm Dịch và Nhĩ Ba từ trên lưng Hắc Vân Điểu nhảy xuống, Nhĩ Ba vỗ vỗ cổ Hắc Vân Điểu, chỉ thấy Hắc Vân Điểu sau khi xoay quanh một cái, đã ẩn vào trong tầng mây. Trải qua nhiều ngày ở chung như vậy, Lâm Dịch cũng sớm đã không còn thấy ngạc nhiên nữa... Hắc Vân Điểu phải đi nghỉ ngơi. Trước kia đã nói, Hắc Vân Điểu là loài chim cực kì am hiểu phi hành, chúng sinh hoạt ở vách đá trên biển đảo hoang, có vài Hắc Vân Điểu, thậm chí cả đời có thể sinh tồn trong gió không rời, trên toàn bộ đại lục, ma thú có thể vượt chúng về phương diện phi hành có thể đếm được trên đầu ngón tay.
← Ch. 147 | Ch. 149 → |