← Ch.107 | Ch.109 → |
Trương Tử Hàm thật sự muốn cởi bỏ y phục để nhanh chóng ngâm mình vào làn nước trong mát kia. Thế nhưng dù thế nào thì hắn vẫn đang chình ình trước mặt, Dương Thiên Lôi ở trước mặt nàng cởi hết quần áo, giờ lại cùng hắn ngâm mình trong ao. Cho nên, nàng cũng chỉ có thể tìm một chỗ kín đáo nào đó, vén y phục lên nhẹ nhàng tắm rửa.
Chỉ là Dương Thiên Lôi kia biểu diễn thật sự rất mê người, khiến cho Trương Tử Hàm càng lúc càng thấy khó chịu với y phục trên người. Nàng lén nhìn thoáng qua Dương Thiên Lôi, thấy y vẫn đang nhắm mắt say sưa tắm táp, hoàn toàn không chú ý gì đến mình, lại ngẩng đầu nhìn sắc trời, trong mắt Dương Tử Hàm hiện ra một tia vui mừng. Quả nhiên hơn mười phút sau sắc trời đã hoàn toàn đen sẫm còn Dương Thiên Lôi thì dường như ngâm mình quá thoải mái mà ngủ quên, còn phát ra tiếng ngáy đều đều khe khẽ.
Nàng còn do dự điều gì chứ? Im lặng một lúc lâu, sau đó Trương Tử Hàm ngay lập tức nhẹ chân nhẹ tay cởi bỏ y phục trên người, hoàn toàn thoát khỏi ràng buộc, trườn xuống ao. Cảm giác da thịt tiếp xúc với nước ao thật là thoải mái khiến ngay cả Trương Tử Hàm cũng không nhịn nổi mà rên lên một tiếng
Nàng không hề ngờ rằng, khi nàng đang làm những động tác đó, bộ dáng đang say ngủ của Dương Thiên Lôi khẽ nhúc nhích, khóe miệng khẽ cong lên một nụ cười mỉm rất xấu xa, tuy rằng rất nhẹ, nhưng cũng vô cùng hèn mọn. Đáng tiếc là Trương Tử Hàm đang say mê hưởng thụ nên không nhìn thấy được mà thôi.
Qua nửa giờ, Trương Tử Hàm cuối cùng cũng cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái, vẻ uể oải khi trước đã hoàn toàn biến mất. Nhìn sang bên kia, Dương Thiên Lôi vẫn đang ngáy, nàng nhẹ nhàng, cố gắng không phát ra một tiếng động nào, chậm rãi bước lên bờ.
Thân thể hoàn toàn xích lõa của Trương Tử Hàm lập tức phơi bày giữa không khí, làn da trơn bóng sáng như ngọc ẩn hiện trong màn đêm. Mấy giọt nước từ vai lăn theo những đường cong cơ thể chảy dần xuống gót chân tỏa ra cảm giác mỹ lệ khác thường. Nàng chậm rãi bước từng bước về phía Dương Thiên Lôi để lấy quần áo sạch ra thay.
Ngay lúc Trương Tử Hàm mở ba lô lấy ra một bộ nội y và áo khoác sạch sẽ chuẩn bị mặc lên thì bỗng nhiên tiếng ngáy của Dương Thiên Lôi chuyển thành nói mê. Hắn vốn đang "ngủ say", "không ngờ" lại trượt vào trong ao, toàn thân lập tức chìm xuống mặt nước không một chút tiếng động.
- A!
Trương Tử Hàm cả kinh, nàng đã từng chứng kiến Dương Thiên Lôi có tật ngủ say như chết kiểu này, nhưng chìm xuống nước như vậy không phải sẽ chết đuối sao? Trong khoảnh khắc ấy, ngay cả y phục Trương Tử Hàm cũng không thèm mặc, hét lớn một tiếng " Tiểu Lôi" rồi nhắm hướng Dương Thiên Lôi vừa chìm, lao xuống cứu người
Vừa lặn xuống nước, một thân thể xích lõa tựa như bắt được cọng rơm cứu mạng, mạnh mẽ ôm chặt lấy cơ thể cũng đang xích lõa của nàng. Một đôi tay hữu lực trực tiếp ôm chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng. Nàng chỉ cảm thấy một bàn tay nhẹ nhàng sờ lên đôi mông của mình, hai ngọn núi mềm mại nhất, mẫn cảm nhất của nàng lại bị một khuôn mặt gắt gao ép vào.
Trong nháy mắt, Trương Tử Hàm tuy rằng vẫn nhớ đến an nguy của Dương Thiên Lôi nhưng cơ thể cứng đờ, đầu óc trở nên trống rỗng. Đột ngột tiếp xúc da thịt, hơn nữa những bộ phận nhạy cảm bị tập kích bất ngờ khiến hết thảy suy nghĩ của nàng giống như bị điện giật trở nên mềm nhũn yếu ớt. Một cảm giác lạ thường như cơn lốc lan tràn toàn thân. Mãi cho đến khi uống phải một ngụm nước ao, Trương Tử Hàm mới đột nhiên tỉnh lại. Nàng dùng hết khí lực ôm lấy Dương Thiên Lôi, tay phát lực bắn ra một chưởng. Ầm một tiếng, mặt ao cuộn trào, hai người bắn ra khỏi ao.
Thời điểm rơi xuống mặt đất, ngực của Trương Tử Hàm bỗng nhiên truyền đến một trận tê dại, nàng cúi xuống nhìn thấy Dương Thiên Lôi miệng ngậm vào nơi cao vút của mình, mặt nàng lập tức đỏ bừng nhất thời nổi giận hét lên một tiếng, đẩy đầu Dương Thiên Lôi ra. Ngay lập tức nàng thấy an tâm hơn khi thấy cổ của Dương Thiên Lôi nghẹo về một bên, lần thứ hai phát ra tiếng khò khè ngáy ngủ. Không ngờ người này còn chưa có tỉnh lại, nước bọt theo khóe miệng chảy ra dường như đã có một giấc ngủ vô cùng ngọt ngào.
Dương Thiên Lôi đương nhiên sẽ không tỉnh lại, bởi vì tên vô sỉ này căn bản không hề ngủ. Hắn rốt cục đã có thể thỏa nguyện đòi lại một chút lợi tức trên người Trương Tử Hàm. Không những thấy được thân thể hoàn mỹ không có bất luận chút tỳ vết nào của nàng, mặc dù trời tối, không thấy được rõ ràng, nhưng như vậy cũng là đủ rồi, hắn lại còn được sờ soạng những nơi mẫn cảm nhất. Cảm giác này thật sự... Tuyệt vời! Tuyệt vời đến nỗi Dương Thiên Lôi không muốn dừng lại. Nhưng hắn rất rõ ràng, hiện tại đã là cực hạn chấp nhận của Trương Tử Hàm. Nếu như mình còn tiến thêm một bước, sợ rằng Tử Hàm muội muội sẽ trực tiếp nổi bão.
Ăn cơm ăn từng miếng, tán gái tán từng bước. Đạo lý này Dương Thiên Lôi rất rõ ràng. Cho nên phải cưỡng chế dục vọng ở trong lòng, một vừa hai phải. Hơn nữa, Dương Thiên Lôi cũng rất rõ, nếu như Tử Hàm muội muội biết tất cả những việc này là do hắn đạo diễn mà nói, khẳng định sẽ chà đạp hắn đến chết. Cho nên, nếu hắn thông minh đương nhiên sẽ không tỉnh lại. Tuy rằng nước bọt vẫn không khống chế được mà chảy xuống ầm ầm, nhưng khi giấc mơ quá ngọt ngào có chả nước miếng cũng là rất bình thường mà.
Toàn thân Trương Tử Hàm nóng rần lên, tuy rằng hận không thể hung hăng chà đạp Dương Thiên Lôi một trận, nhưng nàng lại càng không muốn để Dương Thiên Lôi nhìn thấy bộ dáng hai người như lúc này. Cho nên nàng không thể không cẩn thận từng ly từng tí, nhẹ chân nhẹ tay mà phóng về phía sau Dương Thiên Lôi, mặc vào y phục của mình bằng tốc độ nhanh nhất.
Nhìn thấy quần áo của Dương Thiên Lôi trên bờ đã ướt sũng, Trương Tử Hàm cắn cắn môi lưỡng lự. Tuy rằng nếu làm rất có thể bị Dương Thiên Lôi phát hiện nàng mặc quần áo cho hắn nhưng Trương Tử Hàm lại càng không nguyện ý ôm một Dương Thiên Lôi trần truồng trở về. Cho nên trước tiên cứ xem xét tay nải của hắn trước đã.
Không ngờ khi nàng mở tay nải của Dương Thiên Lôi, nhìn thấy đầy một bọc ma hạch khiến cho nàng há hốc miệng kinh sợ
Trong này có bao nhiêu viên? Mấy trăm, không, phải hơn một nhìn viên? Tuy rằng tuyệt đại đa số đều là ma hạch cấp ba thế nhưng số lượng cũng quá nhiều. Lẽ nào những ma hạch này đều là do hắn tiêu diệt ma thú thu hồi được. Điều này sao có thể?
Trương Tử Hàm ngẩn ngơ nhìn bao ma hạch một hồi trong lòng không ngừng khiếp sợ! Nghĩ đến việc Dương Thiên Lôi tu luyện điên cuồng, nghĩ đến thể chất đặc thù của hắn, nghĩ đến cuộc ác chiến của hắn ngày hôm nay đánh bại Trường tí linh viên dễ dàng, Trương Tử Hàm tuy rằng vẫn chưa thể tin được nhưng sự thực lại nói cho nàng biết những khối ma hạch này chắc chắn là do Dương Thiên Lôi tiêu diệt ma thú đoạt được
← Ch. 107 | Ch. 109 → |