← Ch.312 | Ch.314 → |
Vừa mở cửa Lăng Phong liền sững người bởi hai thân ảnh lén lén lút lút đang chạy ra ngoài viện tử.
Hắn nhíu mày, quát:
- Đứng lại!
Hai thân ảnh không hề có ý định dừng lại mà càng chạy nhanh hơn.
Lăng Phong "hừ" một tiếng, thân hình đột nhiên nhoáng lên chặn lại ngay trước mặt bọn họ:
- Kiều Kiều, Hoàng Phủ Vân, hai người đang làm gì vậy?
- Á? Hì hì, đại mộc đầu, huynh cũng ở đây à? Thật là trùng hợp.
Một trong hai thân ảnh lén lút ấy chính là Kiều Kiều. Thấy không thể chạy thoát, cô vội vàng đổi chủ để, giả ngốc cười trừ như con gấu nhỏ ăn trộm mật ong bị phát hiện.
- Trùng hợp gì, đây là viện tử của ta!
Lăng Phong không biết nên khóc hay nên cười. Vốn dĩ có ba phần nộ nhưng khi vừa nhìn thấy biểu tình này của Kiều Kiều hắn liền hiểu ngay sẽ chẳng làm gì được cô ta nên đành hướng nhãn thần về phái kẻ thật thà hơn là Hoàng Phủ Vân:
- Ngươi thì sao?
- Sư thúc, ta, ta, ta...
Hoàng Phủ Vân không còn phong thái nộ chiến Á Sắt như khi đứng trên Thần Chiến Đài nữa mà quay sang nhìn Kiều Kiều cầu cứu.
Kiều Kiều đảo mắt rồi cái miệng lập tức gào lên:
- Gia gia, mộc đầu bắt nạt con, hu hu, lúc rời khỏi Tinh Lam người còn dặn riêng hắn phải chăm sóc con, bây giờ hắn bắt nạt con đây này, hu hu hu.
- Được rồi, được rồi.
Lăng Phong đầu hàng, chán nản lắc đầu nói:
- Ta sợ cô rồi.
Mộc Vũ Sương đứng bên cạnh cũng phải mỉm cười, bước tới đưa chiếc khăn tay màu tím nhạt cho Kiều Kiều:
- Tiểu muội muội, lau nước mắt đi.
Kiều Kiều ngây ra nhận chiếc khăn tay rồi lại ngây ra nhìn Lăng Phong cùng Mộc Vũ Sương rời đi. Đột nhiên, cô kêu lên một tiếng:
- Ai da, quên mất, nữ nhân đó là kẻ thù.
Hoàng Phủ Vân vỗ trán, mặt đầy chán nản. Lựa chọn hợp tác với vị đại tiểu thư xem ra là một quyết định không sáng suốt cho lắm.
Cả quãng đường không nói được câu gì.
Có lẽ tuổi thơ lang bạt kỳ hồ khiến nội tâm Lăng Phong luôn có một cảm giác bất an mơ hồ nên hắn mới không dễ dàng hứa hẹn. Bởi vì không chắc chắn, bởi vì sợ bị thương nên hắn thế giới tình cảm của hắn mới thêm phần nội liễm. Lúc nãy quá xúc động mà thổ lộ tâm tình đối với Lăng Phong mà nói đã là kỳ tích hiếm có rồi. Nên thấy Mộc Vũ Sương không hồi đáp hắn đành phải giấu kín phần cảm tình này vào sâu trong lòng.
Nguyệt quang lạnh lẽo khiến cho thân ảnh của hai người Lăng Phing như kéo dài ra mãi. Vì thực hành tiêu cấm nên ban đêm người đi lại rất ít. Tiếng lá khô lạo xạo dưới chân khiến người ta càng cảm thấy trong lòng tĩnh lặng. Lăng Phong có vẻ định nói gì nhưng cuối cùng lại nuốt xuống, trong đầu hình như đang có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói nhưng lại không biết nên bắt đầu thế nào.
Thiên không hiện lên một phiến âm ảnh, báo động trong lòng xuất hiện!
Lăng Phong dừng cước bộ, thân thể kéo căng ra như dây thép! Cảm nhận nguy hiểm đã cận kề. Mũi chân hắn ấn mạnh xuống đất, sức mạnh trên xương ngón chân bột phát, phản chấn lộn một vòng về phía sau. Một đạo đao quang huyết hồng sắc mang theo vô số sát khí từng bước ép sát, chỉ cách chút xíu nữa thôi là sẽ xuyên thủng trái tim Lăng Phong.
Huyết sắc đao quang hoàn toàn bao phủ lấy toàn thân Lăng Phong, không hề có một góc chết, không hế có một khe hở nào!
Không nơi lẩn trốn, không nơi né tránh!
Trong mắt chỉ có duy nhất một mảng huyết hồng sắc quang mang, mơ mơ màng màng, không thể nhìn rõ bất cứ vật gì. Thánh Vực! Chỉ có Thánh Vực mới mang lại cho hắn cảm giác uy áp lớn đến vậy! Không phải nói Thánh Vực cường giả không thể xuất hiện ở đây sao? Chết tiệt, rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Vù, huyết sắc đao mang đã triệt để xé rách phần y bào trước ngực Lăng Phong, dù đã nhanh chóng vận chuyển cương khí nhưng vẫn không thể chặn nổi đao mang tê lợi, một tia huyết ngân ẩn hiện! Phía sau đao mang, thanh bào nam tử lộ ra nhãn thần điên cuồng, chân lực cuồng dũng, đao mang bạo trướng ba phần!
Sinh tử chỉ còn cách nhau một sợi dây!
- To gan!
Mộc Vũ Sương thét lên một tiếng giận dữ, Tụ Oánh kiếm linh nhanh chóng bay ra, từng tầng hàn khí uốn lượn, không khí lập tức truyền xuất nhưng tiếng răng rắc thanh thúy, như hư không trong nháy mắt bị đông kết thành thực chất rồi sau đó bị lực lượng sắc bén như kim thiết cắt rời.
Thanh bào nam tử hiển nhiên đã cảm nhận được một tia kiếm ý lạnh thấu xương đang tiến gần tới từ sau lưng. Nếu như giết Lăng Phong thì bản thân hắn sẽ phải trả giá bằng chính tính mạng của mình! Khoảnh khắc này, hắn như phải đối mặt với một người không kém gì Băng Thần Tử! Không có thời gian để do dự, hắn bạo rống lên một tiếng, huyết sắc đao mang đột nhiên hồi chuyển hung hắng bổ về phía sau!
Một đường dài đến mấy trượng, huyết quang bên ngoài như hỏa diễm đao mang xé trời:
- Huyết Thần Trảm!
Rồi chém xuống không chút màu mè. Tụ Oánh Kiếm không chịu nổi cự lực, bị chấn đến nỗi phải cuốn ngược trở lại. Mộc Vũ Sương thân thể run lên, xoạt xoạt lùi liền mấy bước, sắc mặt trở nên nhợt nhạt như ngân địch.
Thoát được khỏi sự bao phủ của đao mang, Lăng Phong vừa nhìn thấy Mộc Vũ Sương bị thương, khí tức phẫn nộ bạo dũng, hai mắt hắn đỏ quạch, rống lên điên cuồng:
- Thiên Địa Lao, thân kiếm hợp nhất!
Từng đường hỏa hồng sắc kiếm mang nộ trướng, trong chớp mắt tụ hợp lại trên đỉnh đầu Lăng Phong dưới hình dạng một nhà tù quang diễm lưu chuyển. Lăng Phong thân thể hoành không mà lên, thân, kiếm, tâm nhanh chóng dung hòa làm một, ầm ầm ầm, không khí tứ phía cuồng nhiên cổ đãng, vô số khí lưu phát xuất ra những âm thanh gào thét rền rĩ.
Nguyên lực hóa hình, thân kiếm hợp nhất!
Một chiêu oanh xuất, dung hợp Lăng Phong. Trước mắt đây là hai đòn công kích mạnh nhất của hắn!
Thanh bào nam tử kinh hãi thất sắc, trước khi đến mặc dù đã nghĩ qua muốn kích sát đối phương thì thực lực phải vượt xa cửu tinh cường giả bình thường. Nhưng hắn tuyệt đối không ngờ Lăng Phong lại mạnh tới mức độ này. Cường độ công kích đó chỉ có Thánh Vực cường giả mới làm được.
Dưới trọng áp, thanh bào nam tử thực hiện một tư thế cổ quái, hai tay ôm đao, thủ túc tương đế! Ngay sau đó, một luồng sát khí nồng liệt bạo phát, hắn phun ra một tiếng thét điên cuồng, từng từ từng chữ như cương kiện tạp xuất.
- Huyết Thần Thiên Nhân Trảm!
Trong chớp mắt, ngập trời là khí lưu tứ ngược chi âm. Thanh bào nam tử như khí cầu đầy khí đột nhiên nổ tung. Từng đạo huyết khí lưu tiên diễm như tơ như thao lấy hắn làm trung tâm cuồng nhiên bắn ra tứ phía như đang nghênh triều dương nộ định nhật thái.
Những sợi to huyết sắc khí lưu bay nhanh và tụ hợp sang hai bên, trong chớp mắt hình thành từng đường quang trụ đỏ thẫm lớn cỡ ngón tay, bắn ra như tên!
Dưới năng lượng ba động kịch liệt, tất cả chim muông côn trùng trong phạm vi mười mấy trượng vuông ngay cả một tiếng kêu thảm cũng không thể phát xuất và bị chấn thành từng đám huyết nhục mơ hồ! Thiên không ngân huy sạ liễm, bóng đêm sập xuống, dường như ngay cả tinh nguyệt cũng phải sợ hãi uy lực của thánh vực cường giảm không còn dám sảo lộ quang hoa nữa.
- Sát!
Đối mắt với nhất kích cuồng liệt hạo nhiên, Lăng Phong không hề tỏ ra sợ hãi, chân lực, thể lực, tinh lực trong chớp mắt thiêu đốt lên trạng thái nồng liệt. Tâm thần khí huyết cũng lên tới số phong huy hoàng nhất!
Hỏa sơn bạo phát!
Trong mắt những người bên cạnh chỉ có hỏa sơn bạo phát mới hình dung nổi trạng thái lúc này của Lăng Phong. Hắn như một ngọn hỏa sơn đã ngủ yên hàng ngàn năm nay, tích lúy vô số tinh hoa đại địa, thương khung bảo túy và bây giờ đang bạo phát không chút cố kỵ!
Bạo bạo bạo bạo bạo!
Những tiếng nổ bùm bùm vang lên không dứt, một trăm linh tám đường hỏa hệ kiếm mang thượng trùng huyền không. Mỗi khi tấc trùng lên không biết đả bạo bao nhiêu tầng không khí, kích vỡ bao nhiêu khí lưu hư không. Một người một kiếm, dù ngươi có thể làm nghiêng trời lệch đất ta cũng nhất kiếm phá sát!
Không gì có thể ngăn trở được!
Luân chuyển như bay, toái liệt băng hoại khí lưu chưa kịp rơi xuống đã bị kiếm mang cắt thành những mảnh vụn nguyên thủy nhất. Kiếm mang càng được tăng thêm một tầng uy thế. Thanh bào nam tử cuối cùng cũng phải lộ ra môt tia sợ hãi, tất cả lỗ chân lông trên người hắn co lại, hàn khí lẫm liệt khiến da lông trên người hắn sởn lên.
Không đỡ nổi, chỉ có chết!
Một loại trực giác mà phải trải qua vô số sinh tử đại chiến mới có nói cho hắn biết, nếu không đỡ nổi nhất chiêu này, dù thân là thánh vực cường giả cũng chỉ có duy nhất một con đường chết!
Toàn lực nhất chiêu này của Lăng Phong không ngờ uy hiếp được cả tính mạng của Thánh Vực cường giả!
Bùm!
Một tiếng nổ lớn vượt xa hơn cả cực hạn tưởng tượng của con người vang lên. Lấy nơi đối hãm của hai đại tuyệt chiêu kinh thế làm trung tâm, tất cả năng lượng bị áp súc thành một nhất tuyến, bắt đầu điên cuồng hội tụ. Nhất điểm hư không ban đầu chỉ lớn bằng hạt vừng nhanh chóng trở nên rực sáng và càng ngày càng sáng hơn! Cuối cùng, nhất điểm hư không cũng không thể chịu nổi sự thâm nhập của luồng năng lượng cường đại đó, hư không khe khẽ hoảng động như lưu thủy, hàng ngàn hàng vạn đường quang mang mỏng như sợi tóc và chói sáng như mặt trời ban trưa xạ xuất!
Ti ti ti ti, dưới quang mang thứ ba, phụ cận truyền xuất những tiếng kêu thảm thiết. Thân thể của những kẻ đã quen buôn lậu trong bóng đêm bị từng đạo quang mang xuyên qua, máu tươi ào ào tuôn chảy, huyết tinh khí tức tràn ra khắp không gian!
Nơi dư ba tràn đến, mặt đất bị bị tạc khai thành những lỗ thủng sâu không thấy đáy!
Dưới phản chấn lực kịch liệt, hai kẻ giao chiến đồng thời bị chấn đến bạo thối. Trong thời khắc mấu chốt, cột sống Lăng Phong đột nhiên căng cứng rồi toàn thân như biến thành một khối thịt không xương. Sống lưng cong lên như dây cung, ba đốt ở chính giữa nhô cao lên một cách rõ ràng!
Xương sống như thiết xử, ầm ầm, Lăng Phong như pháo tiễn xuyên thủng từng tầng kiến trúc tường bích!
Sau khi mất đi chống đỡ, tòa kiến trúc sụp xuống, phát ra những tiếng nổ kinh lôi trong bóng tối. Thanh bào nam tử bị ném tít lên không trung rồi rơi phịch xuống như một tảng đá. Hắn miễn cưỡng khống chế thân thể dừng lại ở ba tấc hư không, lạnh lùng bật dậy, ánh mắt lóe lên huyết tinh sát ý từ xưa đến nay chưa từng có!
Bây giờ thì Lăng Phong đã có thể nhìn rõ hình dạng người này. Hắn có một đôi mắt thủy lam sắc, kết hợp với cái mũi cao và thẳng, vóc dáng lêu nghêu, nếu như đặt vào trong học viện thì không biết sẽ làm mê mẩn không biết bao nhiêu thiếu nữ. Nhưng cặp môi mỏng như lưỡi dao lại cộng thêm cho hắn một phần lãnh liệt, khiến người ta không dám đến gần.
Trong bóng đêm đen kịt, thanh bào nam tử huyền không nhi lập, huyết quang nồng liệt hỗn tạp trong bóng tối mịt mùng, trông hắn chẳng khác gì tên ác ma đến từ cửu u!
Hết cảm giác ngỡ ngàng rồi Lăng Phong mới cảm thấy hình như đã gặp người này ở đâu, trong lòng trào lên một cảm giác quen thuộc kì lạ. Bây giờ quan sát tỉ mỉ, một đường linh quang đột nhiên lóe lên trong đầu hắn. Lăng Phong nhãn thần ngưng súc:
- Áo La thương hội?
Thanh bào nam tử biểu tình cũng lộ vẻ ngạc nhiên, rồi cảm giác kinh ngạc nhanh chóng bị sát lục khí tức vô hạn thay thế. Hắn ha ha cười lớn, nói:
- Không sai, vậy là ngươi biết ta? Không ngờ ta đã đạm xuất Thương Khung Yếu Tắc từng ấy năm mà vẫn có người nhớ Huyết Sát Thần ta!
← Ch. 312 | Ch. 314 → |