Vay nóng Tinvay

Truyện:Vô Tận Kiếm Trang - Chương 0608

Vô Tận Kiếm Trang
Trọn bộ 1005 chương
Chương 0608: Quân tử giận dữ (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1005)

Siêu sale Shopee


Lúc này chỉ cần thấy hắn, là nàng có thể cảm thấy an bình rồi.

An tường, yên tĩnh, ấm áp, không có gì phải sợ hãi.

Mặc dù nàng không cảm thấy, nhưng nếu như nàng thật sự gặp phải nguy hiểm, Diệp Bạch mặc dù đang chiến đấu, hắn vẫn có thể phân tâm chiếu cố đến nàng, nhưng cho dù hắn có phát hiện, cũng chưa chắc trong khoảng cách mười trượng có thể cứu được nàng.

Nhưng nàng vẫn cảm thấy an tâm, cũng không biết vì cái gì mà làm cho nàng có dũng khí đối mặt với cường địch đáng sợ như vậy.

Tuy nhiên, Bạch Hàn Nhã cũng không biết vẻ mặt của nàng như vậy, càng làm cho Hắc Ma Vương thêm ghen tỵ mà thôi.

Trong mắt của hắn, hàn quang, càng tăng lên.

Lúc này, thanh âm trọng tài tuyên bố bắt đầu, nghe thấy thanh âm này, ánh mắt của Hắc Ma Vương Yến Cực Sơn, lộ ra đầy huyết khí.

Chỉ thấy toàn thân hắn, Hắc quang chợt lóe, một đạo quỷ phệ Khí kình vô cùng đáng sợ đột nhiên xuất hiện, quét ngang đương tràng, một tia lục hỏa bắn ra.

- Thiên Ma Cửu Biến Thần Quyết, Thanh cấp cấp thấp công pháp.

Thiên Ma Cửu Biến Thần Quyết, công pháp trấn tông Ma Thần Cốc, không nghĩ lại truyền thụ cho hắn, mặc dù nhìn hắn cũng không có tu luyện hoàn toàn thành công, nhưng cũng đã tu luyện được hai trọng rồi.

Rồi sau đó thân hình hắn chợt lóe...

Bạch Hàn Nhã chỉ cảm thấy trước mắt một người toàn thân bao phủ Hắc bào, đã từ trong hư không vượt qua hơn mười trượng đánh ra Minh Hỏa đầy trời, hướng Bạch Hàn Nhã đè xuống.

Một chưởng xuất ra, sống hay chết trong nháy mắt.

Bạch Hàn Nhã còn không có kịp phản ứng, nàng quá sợ hãi theo bản năng đánh ra một chưởng, muốn ngăn cản một chưởng của Hắc Ma Vương.

Tuy nhiên "lạc sát" một tiếng vang lên, thanh âm thanh thúy làm cho Bạch Hàn Nhã có thể nghe thấy rõ ràng xương cốt của hai tay mình vỡ vụn, rồi sau đó, thân thể của nàng bay ngược về phía sau, sắc mặt trở nên trắng bệch như tờ giấy.

Từ miệng của nàng phun ra máu huyết, trông như hoa đào.

Một chiêu bại.

Một chiêu bị đả thương.

Một chiêu, không thể hoàn thủ.

Tuy nhiên, thân ảnh Hắc Ma Vương Yến Cực Sơn lại lóe lên, lần nữa thân ảnh như cùng Minh Hà, từ trên trời rơi xuống, thanh âm hú gọi, một quả đấm đỏ tươi đánh về phía xương đùi Bạch Hàn Nhã.

- Tinh Hồng Ma Ảnh Sát.

Bạch Hàn Nhã lùi lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn một quyền của Hắc Ma Vương đánh trúng chân trái của mình, nàng không nhịn được kinh hô lên.

Lúc này ở dưới đài đều mắng Hắc Ma Vương hung lệ cùng vô sỉ, tuy nhiên, không có ai có thể nhảy lên cứu nàng.

Ngắn ngủn bảy tám trượng, nhoáng cái lướt qua, thân ảnh Bạch Hàn Nhã bay ngược lại, trước mắt nàng càng ngày càng mơ hồ, lúc này nàng cảm thấy tất cả đều kết thúc, nàng muốn hạ lôi đài.

Nàng không bao giờ muốn đối mặt với người này, đây là Sát thần, là một người đáng sợ vô cùng.

Tuy nhiên bóng đen lại lần nữa, đôi con mắt tà mị lộ ra, yêu hồng mà quỷ dị, nàng rõ ràng thấy được, ánh mắt nhìn nàng cười một chút, rồi sau đó hắn liếm liếm khóe miệng, lộ ra một tia tàn khốc.

- Kết thúc là cái chết.

Thanh âm nhẹ nhàng như muốn lấy mạng người, Hắc Ma Vương âm trầm cười một tiếng, lần nữa bước đuổi theo thân ảnh của Bạch Hàn Nhã, lần một trảo mày lộ ra âm trầm lục diễm. Trảo này từ hắn bay ra, không khí bốn phía đột nhiên phát lạnh nổi lên màu đỏ vô số tuyết hoa.

Trảo nhanh như điện, nháy mắt đã tới trước mặt Bạch Hàn Nhã, trực tiếp đánh vào cổ họng, nhìn tình hình Hắc Ma Vương lúc này, muốn một kích tất sát, bóp nát yết hầu của Bạch Hàn Nhã rồi.

Một chiêu này, Bạch Hàn Nhã nhất thời lâm vào nguy cảnh, nàng thậm chí có thể rõ ràng cảm nhận được, một luồng hàn khí đập vào mặt nàng, trong nháy mắt đem Huyết dịch đều ngưng lại.

Trảo chưa đến, nhưng đã có một luồng ma khí đáng sợ hóa thành từng đạo Ma Quang, chui vào thân thể, đem tuyết kình hóa giải, rồi sau đó tan vỡ, cuối cùng bên trong thân thể nàng bị chi quang hắc hồng, Ma khí yêu dị công phá.

Một giọt nước mắt, chậm rãi rơi xuống, với sanh tử trước mắt, Bạch Hàn Nhã tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, với khoảng cách như thế đừng nói chính mình không có sức phản kháng, chính là có, cũng không thể đỡ nổi.

Ngắn ngủn khoảng cách mấy bước mà thôi, không ai có khả năng cứu nàng, mắt thấy một trảo này, sắp đến cổ của nàng, một thiếu nữ như khối băng thanh ngọc khiết, hương tiêu ngọc vẫn như vậy sao

Dưới đài, vô số người đều mắng chửi, không ít người không đành lòng nhìn nữa, thậm chí che đi con mắt của mình.

Nhưng lôi đài tám trượng, cao như thế, tất cả mọi người lúc này cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn mà thôi, mà Hắc Ma Vương, cho dù nghe được phía dưới mọi người này kinh hô cùng quát mắng, hắn cũng chỉ cười lạnh, căn bản không có nửa phần do dự.

Ngược lại, móng vuốt càng lúc càng nhanh hơn, đầu ngón tay thật dài như cùng móng tay Ma Quỷ, đã sắp chạm đến cổ họng Bạch Hàn Nhã, đâm vào da thịt, một giọt màu đỏ tươi như Huyết châu từ ngón tay đụng vào chảy ra.

Bạch Hàn Nhã lúc này đã nhắm mắt chờ chết, Hắc Ma Vương trong lòng khoái ý, tràn ngập khoái cảm trả thù Diệp Bạch, mắt thấy sắp cướp đi sinh mệnh thiếu nữ vào trong tay mình, hắn chẳng những không có được cảm giác tàn nhẫn, ngược lại còn thống khoái.

Phảng phất, đây là những thứ hắn theo đuổi, hướng tới, lúc này hắn nhịn không được ngửa mặt lên trời ha ha cười như điên, vào lúc này, trên người của hắn, Ma diễm Thao Thiên, đứng trên lôi đài, như cùng Thượng Cổ Ma Thần, từ chiến trường Viễn cổ đi ra vậy.

Lôi đài, không khí trong nháy mắt như được cô đọng lại, độ ấm chung quanh hạ xuống, bầu trời buồn bả, sát cơ tràn ra, bầu trời tràn đấy Hồng sắc.

Trên đài, tên trọng tài kia mắt thấy một màn kinh biến như thế, sắc mặt cũng nhất thời biến sắc, nếu như Bạch Hàn Nhã chết ở trên lôi đài, mặc dù không phải hắn xuất thủ, nhưng hắn phải gánh chịu hậu quả, cũng rất là đáng sợ.

Ngay lập tức hắn hô to:

- Dừng tay.

Ngay lập tức người hắn nhanh như thiểm điện thoát ra, lúc này hắn muốn xuất thủ ngăn trở, tuy nhiên, hắn là Đỉnh cấp Huyền sư, Hắc Ma Vương cũng là Đỉnh cấp Huyền sư, so sánh với nhau, thực lực Hắc Ma Vương có Thanh cấp Thiên Ma Cửu Biến Thần Quyết, thực ra còn mạnh hơn.

Hơn nữa hắn có tâm ám toán, vừa ra tay chính là dùng công kích cường đại nhất, tam thức liên kích, như cùng điện quang đánh ra nhanh vô cùng, căn bản không có lưu cho thời gian phản ứng, trọng tài đứng ở lôi đài ngắn ngủn trong nháy mắt, làm sao có thể cứu được đây?

Chỉ sợ không đợi hắn tới trước mặt Bạch Hàn Nhã, Hắc Ma Vương đánh ra sáu trảo, cũng đã bóp nát yết hầu Bạch Hàn Nhã rồi. Đến lúc này tên trọng tài sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, tuy nhiên, tốc độ của hắn có hạn, cũng chỉ có trơ mắt nhìn, thúc thủ vô sách, trong lòng phẫn nộ vô cùng.

Hắc Ma Vương làm như vậy, hoàn toàn không đem hắn để vào trong mắt, không đem hắn đặt ở trong lòng, cũng không có coi Thiên Tiên đài tỷ thí để vào trong mắt vậy.

Mà không đem Thiên Tiên đài tỷ thí để vào trong mắt, tùy ý phá hư quy củ Thiên Tiên đài, Thiên Tiên đài Lôi Tông tổ chức, làm sao không quan tâm đây?

Xem cuộc chiến trên đài, một vị Bạch y trung niên nữ tử, Linh Lung Tiểu Trúc Băng Vô Tình Băng Các chủ, thấy như vậy, "Hoắc" kêu lên, sau đó đột nhiên đứng lên, bởi vì dồn dập, đem chiếc bàn đẩy ngã, sắc mặt đáng sợ vô cùng, làm cho mọi người đều kinh sợ.

Tuy nhiên, nàng xem cuộc chiến ở lôi đài trung tâm, cách xa nhau mấy ngàn trượng, coi như nàng có cường đại, cũng không có khả năng ngắn ngủn trong nháy mắt, vượt qua mấy ngàn trượng cứu được Bạch Hàn Nhã.

Chính là bên kia, ngồi ở trong ba người, vị trí Ma Thần Cốc Cốc Chủ, Bàng Nguyên Vũ, cũng hoàn toàn không ngờ rằng, Hắc Ma Vương lại đáng sợ như thế.

Sát cơ chợt lóe lướt qua.

Nhưng bất luận những người này có suy nghĩ như thế nào, bọn họ đều cách lôi đài Số 9 quá xa, cho dù cảnh giới trung vị Huyền Tông, cũng hoàn toàn không có khả năng tại thời gian ngắn ngủi như vậy, vượt qua mấy ngàn trượng cứu Bạch Hàn Nhã ra.

Mắt thấy, lôi đài Số 9 máu tươi chảy ra, cả Lôi Tông hậu viện, mấy vạn người hốt nhiên im lặng.

Tất cả mọi người biết, đại sự này xảy ra, hơn nữa, hôm nay phong ba đáng sợ thổi quét Tiên đài.

Bạch Hàn Nhã là đệ tử Linh Lung Tiểu Trúc, nếu nàng chết ở trong tay Ma Thần Cốc đệ tử, Linh Lung Tiểu sẽ không chịu để yên, cuối cùng Linh Lung Tiểu Trúc mặc dù chỉ là Cửu phẩm tông môn, không bằng Ma Thần Cốc cường đại, nhưng không thể khinh thường, cao thủ môn nội nhiều vô số kể.

Nặng nhất chính là Hắc Ma Vương hành động lần này chẳng những cùng Linh Lung Tiểu Trúc kết hạ huyết cừu, đồng dạng, cùng với Lôi Tông đắc tội. Thực lực Lôi Tông, so sánh với Linh Lung Tiểu Trúc không biết cường đại hơn bao nhiêu lần, thậm chí, so với Ma Thần Cốc còn mạnh hơn một bậc.

Nếu như đắc tội tông môn này, thì khó có thể may mắn thoát khỏi, sau này sóng gió ngập trời rồi.

Tất cả mọi người trong tích tắc, đều chỉ có thể che mắt.

Nhưng lúc này, có một đạo thân ảnh mầu trắng từ lôi đài số 10, đột nhiên lao đến.

*****

Mắt thấy Bạch Hàn Nhã gặp phải nguy cơ, tất cả mọi người dưới đài đều cấp bách vô cùng, mà Bạch Hàn Nhã tự cảm thấy khó có thể thoát khỏi, nhắm hai mắt lại, bình tĩnh chờ Tử Thần đến.

Nhưng vào lúc này, một đạo thân ảnh mầu trắng, từ lôi đài số 10 bay ra có một chiếc dây thừng, trong nháy mắt liền vượt qua hơn mười trượng, bay tới lôi đài Số 9.

Rồi sau đó, chiếc dây thừng này, khoảng cách đến lôi đài ba bước vung ra, một đạo gió rít vang lên, cuốn lấy Bạch Hàn Nhã, mọi người chỉ thấy Bạch quang trước mắt chợt lóe, tiếp theo sau thân ảnh Bạch Hàn Nhã biến mất không thấy đâu nữa.

Sau một khắc, thân thể mềm mại nàng đã rơi vào hướng khác.

Trên đài, Hắc Ma Vương vẻ mặt ngưng trọng, hắn khó khăn lắm muốn đâm Bạch Hàn Nhã một trảo, lúc này lại đâm vào không khí, phát ra "Ba" một tiếng vang nhỏ, không khí nhất thời ba động mãnh liệt, nứt ra từng đạo sóng kình.

Có thể nghĩ, một trảo này đáng sợ vô cùng.

Nếu như cuối cùng, một trảo này đâm vào thân thể, kết quả như thế nào, không cần nói cũng biết, tất cả mọi người lúc này không rét mà run, không hề nghi ngờ một trảo của Hắc Ma Vương này, cơ hồ không ai có khả năng thoát khỏi.

Ngũ Âm Nhiếp Hồn Trảo, Lam Nguyệt đệ nhất âm độc trảo công, cực kỳ đáng sợ, trọng tài có thực lực Đỉnh cấp Huyền sư cũng không thể đỡ nổi.

Huống chi, Bạch Hàn Nhã chỉ là Trung cấp Huyền sư, hơn nữa lại bị thương, kinh mạch cốt cách, luân phiên bị phá hư, đã sớm vô lực ngăn cản, tựa như con cừu đợi làm thịt vậy.

Nhưng vào lúc này hắn cảm thấy thành công, nhưng trong tích tắc đã có một đạo thân ảnh mầu trắng, ngang trời bay tới, nhanh chóng cứu được Bạch Hàn Nhã, đem người mang đi.

Dùng một đôi mắt âm trầm, Yến Cực Sơn nhìn về phía lôi đài số 10, hắn đảo mắt nhìn nhìn, người cứu tánh mạng Bạch Hàn Nhã.

Rồi sau đó, khuôn mặt của hắn càng hiện ra âm trầm, lạnh lùng đến đáng sợ.

Dưới đài vô số người cũng kinh ngạc, quay đầu nhìn phía lôi đài số 10, căn bản không biết một màn này, rốt cuộc là phát sinh như thế nào, phong hồi lộ chuyển, đột nhiên biến cố tới, làm cho vô số người phải la lên thất thanh, nhưng đại đa số mọi người ở đây lúc này cũng có cảm tưởng Bạch Hàn Nhã chắc chết rồi, không ngờ nàng được cứu như vậy.

Trên lôi đài Số 9, tên trọng tài Đỉnh cấp Huyền sư Lôi Tông dừng bước, sau đó hắn thở dài một hơi, đồng thời hắn cũng nhịn không được đem ánh mắt cảm tạ, hướng lôi đài số 10, hắn biết, ngay cả lúc đó hắn không thể cứu được, kết quả rốt cuộc là ai, có thực lực như thế?

Trên chủ lôi đài, Lôi Tông Tông chủ, Ma Thần Cốc Cốc Chủ, Tử Cảnh Cốc Cốc Chủ... đều lộ ra dị sắc, nhìn phía lôi đài số 10.

Mà Linh Lung Tiểu Trúc Tông chủ, Băng Vô Tình, thấy một màn như vậy, trong ánh mắt lộ ra thần sắc không thể tin, nhưng vốn bởi vì Bạch Hàn Nhã gặp nạn, mà nộ phát điên cuồng lúc này trở nên bình tĩnh không ít, nhưng nàng cũng không che dấu vẻ mừng như điên, nhìn về phía lôi đài số 10.

Đối với người cứu môn hạ đệ tử của nàng, Linh Lung Tiểu Trúc từ trước đến giờ có ân tất báo, đại ân như thế nếu yêu cầu nàng làm bất cứ chuyện gì, nàng cũng nguyện ý.

Cho tới những người khác, càng không cần phải nói nữa.

Rồi sau đó, tất cả mọi người liền thấy, trên lôi đài số 10, có một Bạch y thanh niên thoạt nhìn bình thường, lúc này đang ôm thân hình Bạch Hàn Nhã trong lòng.

Lúc này có một sợi dây bạch luyện, do Huyền khí ngưng kết mà thành, hơn nữa bay vùn vụt lâu như vậy dài, lúc này hoàn chỉnh trở về.

Tất cả mọi người trong khoảng thời gian ngắn, đều chấn kinh vô cùng, không thể tin được ánh mắt của mình.

- Diệp Bạch, lôi đài số 10.

Có người rốt cục nhận ra người cứu đi Bạch Hàn Nhã là ai, mọi người nhìn về phía lôi đài số 10, vẻ mặt đều lộ vẻ không thể tin được.

- Không sai, dĩ nhiên là hắn. Hắn dĩ nhiên có thực lực như thế, Hóa Khí thành luyện chỉ có Huyền khí cường đại duy trì mới có thể làm được, Huyền sư phổ thông, căn bản không có khả năng.

- Đúng vậy, đúng vậy... thì ra là Tử Cảnh Cốc Diệp Bạch, thân là Tử Cảnh Cốc ẩn tàng Vương Bài đệ tử lần này, quả nhiên Bất Phàm, thật là lợi hại.

Dưới đài không ít các Đại tông môn đệ tử, ánh mắt nhìn Diệp Bạch, nhịn không được sùng bái. Lúc này Diệp Bạch ngang trời xuất thủ, chỉ mành treo chuông cứu được người, làm mọi người kinh ngạc vô cùng.

Dưới đài, Đường Huyết Nhu, Đạm Thai Tử Nguyệt đã sớm thất bại... tất cả cũng lộ ra vẻ khiếp sợ, Hoàng Linh, Cốc Tâm Lan xa xa càng là thở ra hít vào, mặt mày sùng bái nhìn phía lôi đài số 10, Bạch sắc nam tử trẻ tuổi kia, trong lòng "Bang bang" nhảy lên.

Nhưng không ai biết, giờ phút này Diệp Bạch trong lòng kinh sợ.

Bất quá, mặc dù không muốn, nhưng hắn bận tâm đến mặt mũi Hi Vô Hà, cũng không quá sớm bại lộ thực lực rước lấy phiền toái. Diệp Bạch lúc này chỉ tính toán ứng phó mấy chiêu, lấy được thắng lợi, cho nên hắn bình thản như nước, sau đó dùng Huyền Tinh, đánh bay Tu La Quyển của Hi Vô Hà, thấy nàng sững sờ, hắn cũng không có truy kích.

Rồi sau đó, Hi Vô Hà phản ứng, nghiến răng nghiến lợi, nàng cũng không thể tin được Tu La Quyển lại bị dễ dàng đánh rơi như thế, hơn nữa đánh rơi nó là một quả Huyền Tinh.

Điều này làm cho nàng cảm giác mất mặt, sau lại phẫn giận công kích mấy lần, tuy nhiên, Diệp Bạch chân đạp Thiên Tẩu Tứ Tượng Bộ, ở thế ngàn cân treo sợi tóc, tránh được.

Mà nhãn lực Hi Vô Hà, làm sao nhìn không ra Diệp Bạch mỗi lần né tránh, trông rất nguy hiểm nhưng rất thành thạo, mấy lần có cơ hội đánh tới cũng không có ra tay, ngược lại vẻ mặt mỉm cười, cảm giác hắn làm như vậy, hoàn toàn trêu tức mình. Cho nên nàng càng thêm phẫn nộ muốn điên, đuổi theo Diệp Bạch không dứt.

Vì vậy trên đài liền hình thành cục diện một đuổi một chạy, Hi Vô Hà tin tưởng thực lực của mình, mặc dù Diệp Bạch xuất thân từ Tử Cảnh Cốc, nhưng nàng cũng không sợ hãi. Nhưng mỗi một chiêu đều đem hết toàn lực, lại cũng đánh không trúng được đối phương, làm cho nàng thiếu chút nữa buồn bực muốn thổ huyết.

Nàng đối với Diệp Bạch, càng thêm hận.

Nhưng vừa lúc đó, trong lúc nàng đuổi theo, lại bỗng dưng phát hiện, Diệp Bạch vốn một mực bỏ chạy, lại bỗng nhiên dừng bước, trên mặt bỗng dưng biến sắc.

Nàng ngẩn ra, trong công kích tay nhất thời ngừng một chút, nàng trước đây mấy lần cố ý lộ ra sơ hở, Diệp Bạch cũng căn bản không ra tay, thật giống bị lừa, nhưng lần này đây...

Sau một khắc, trên người Diệp Bạch bộc phát ra một trận khí thế mãnh liệt, đột nhiên một chưởng phát ra, trực tiếp đem nàng đẩy lui mấy trượng, rơi xuống lôi đài, từ miệng của nàng máu tươi tràn ra.

Rồi sau đó chỉ thấy hắn mãnh liệt vung tay áo, một đạo Bạch quang bay ra, sau đó Hi Vô Hà còn không có phản ứng, liền thấy bạch y nữ tử, toàn thân đầy máu, được hắn dùng đạo Bạch quang lôi kéo tới, ôm vào trong lòng.

- Một chiêu, hắn dùng một chiêu, liền đánh bại chính mình.

Mặc dù Hi Vô Hà biết, thực lực của mình so với Diệp Bạch trên trời dưới đất, có khác nhau một trời một vực, nếu như hắn thực sự xuất thủ, chỉ sợ sớm đánh bại mình rồi.

Nhưng đối phương vẫn bỏ chạy, không cùng nàng chính diện tiếp chiến, điều này làm cho nàng có cảm giác ủy khuất vô cùng, còn có thống hận Diệp Bạch, phảng phất đã dường như bị khuất nhục vậy, nàng cắn môi, trong ánh mắt bắt đầu ngấn lệ. Nếu như ngay từ đầu bại liền bại, nàng cũng sẽ không nói cái gì, là do tài nghệ không bằng người mà thôi.

Nhưng Diệp Bạch nhưng vẫn đùa rỡn nàng, cùng nàng giao thủ như nhường nàng, trêu nàng vậy. Hiện tại hắn mới đột nhiên xuất thủ, đem nàng một chiêu đánh bại, tại trong mắt người khác, chính mình khẳng định giống như thằng hề, trong nháy nàng phẫn hận Diệp Bạch vô cùng.

Nhưng hiện tại, nàng bỗng dưng ngơ ngẩn, hận ý trong lòng đối với Diệp Bạch biến mất không thấy bóng dáng.

- Hắn lúc đó là do cứu người sao?

Với thực lực Diệp Bạch, căn bản không có để tâm trong chiến đấu, hắn bỏ chạy như thế nhất cử nhất động đều không thể thoát được cảm giác của hắn.

Đạt tới trung vị Huyền Tông, mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý tất cả toàn bộ tiến hóa, từng cọng cây ngọn cỏ, bất cứ điểm gió thổi cỏ lay, đều không thể dấu diếm con mắt của hắn.

Nếu như Diệp Bạch nguyện ý, thần thức của hắn, thậm chí có khả năng bao trùm cả Lôi Tông Nghiễm tràng này.

Cho nên trong lúc Bạch Hàn Nhã bị thương, hắn mặc dù vốn không có chú ý bên kia, nhưng nhạy cảm phát hiện ra.

Bạch Hàn Nhã bị thương, tính mệnh như đèn dầu sắp tắt. Vào lúc này, hắn không để ý tới bộc lộ thực lực chân chính, sẽ ảnh hưởng gì cho bản thân, rước lấy phiền toái.

*****

Cho nên, hắn cũng không cùng với Hi Vô Hà dây dưa nữa, ngay lập tức đánh ra một kích đem nàng đánh bay đi, mặc dù không có nặng tay, nhưng đủ để cho nàng không thể tiếp tục chiến đấu nữa.

Rồi sau đó, chiến đấu kết thúc, hắn vung tay lên Huyền khí vặn thành sợi dây như tên rời cung, đột nhiên lao ra khỏi ống tay áo, bay đến lôi đài Số 9, lôi Bạch Hàn Nhã từ Tử môn quan kéo vào lồng ngực của mình.

Trước mắt bao người, nàng đang nhắm mắt chờ chết, đáy lòng Bạch Hàn Nhã tuyệt vọng đã nhắm hai mắt lại, chỉ cảm thấy trong lòng mình là một mảnh lạnh lẻo.

Nàng lúc này, không nghĩ quá nhiều, trong đầu óc trống rỗng, lặp lại vài câu:

- Ta muốn chết sao? Ta sẽ chết sao.

Nhưng vào lúc này, một đạo Huyền khí Thất Luyện Hoành Không bay tới, đem nàng quấn lấy, theo sau, nàng liền cảm giác được thân thể lay động, cả người bay vút đi, cuối cùng cảm thấy ấm áp, như có cảm giác có người ôm vào trong lòng vậy.

Nàng giơ tay lên đầu, cảm thấy quen thuộc, lúc này nàng nhất thời vui mừng.

- Là người... Ta đã biết, hắn nhất định sẽ cứu ta, nhất định sẽ làm như vậy.

Trong lòng nàng cảm thấy an tâm, bốn phía vô số âm thanh ồn ào, dần dần đi xa, nàng chỉ cảm thấy con mắt càng ngày càng nặng, càng ngày càng nặng.

- Nàng mỏi mệt, lúc này nàng muốn vĩnh viễn ngủ như vậy, vĩnh viễn không hề tỉnh lại nữa

Chính là, nàng còn muốn gặp lại hắn, nhìn hắn lần nữa.

Chỉ là, cuối cùng, nàng còn không thể, nàng quá buồn ngủ, cuối cùng, nàng an tường nhắm hai mắt lại, trực tiếp hôn mê tại trong lòng Diệp Bạch.

Bất quá lúc này, trong lòng Bạch Hàn Nhã, không tiếp tục sợ hãi, yên ổn bình thản.

Lại một lần trước cảnh sống chết được hắn cứu giúp, như chuyện xưa tái diễn, nàng cũng vô sự mà ngủ.

Nàng ngủ thật sự ổn rất an bình, nàng rất mệt mỏi, không còn có một tia khí lực, đi suy nghĩ những thứ khác nữa.

Cứu Bạch Hàn Nhã xong, Diệp Bạch lúc này, hai tay ôm lấy Bạch Hàn Nhã, sau đó thăm dò mạch tượng một chút, lập tức sắc mặt đại biến.

Sau đó hắn vô cùng tức giận, hắn quay đầu nhìn Hắc Ma Vương một cái, nhưng không có nói gì.

Hắn hiện tại, không có thời gian để ý tới Hắc ma Vương, nhưng Bạch Hàn Nhã bị thương thì hắn phải cấp cứu.

Hắn rõ ràng, thân phận địa vị Bạch Hàn Nhã hẳn không có cơ hội cùng Yến Cực Sơn phát sinh xung đột như thế, mà có thể để cho hắn hạ độc thủ như thế chỉ sợ là do chính mình.

Là do mình làm hại nàng, chính mình nhất định sẽ cứu nàng, và thay nàng báo thù này.

Lúc này Diệp Bạch bình tĩnh như mặt hồ, cũng không khỏi tức giận, hắn khiêm tốn quân tử, nhưng nếu giận dữ, cũng Phong Vũ Lôi Đình như nhau, đáng sợ vô cùng.

Thiên Tử giận dữ, máu chảy trăm vạn, thứ nhân giận dữ, máu tươi trong vòng năm bước.

Mà quân tử giận dữ, ở mặt ngoài lại nhìn không ra, người có thể làm cho hắn tức giận cũng không nhiều, tuy nhiên, nếu hắn chân chính tức giận thì bảo táp xảy ra. Lúc đầu không thấy, chốc lát xuất thủ, mới là Lôi Đình vạn quân, thiên hạ biết rõ

Giờ phút này, Hắc Ma Vương Yến Cực Sơn cũng đã thành công làm Diệp Bạch tức giận rồi, trong lòng hắn, lần đầu tiên có sát ý sâu như thế.

Hiện tại, không phải lúc tìm hắn báo thù, trước mắt cứu trị Bạch Hàn Nhã bị thương đã, nếu bỏ qua thời cơ trị liệu tốt nhất, thì khó có thể vãn hồi.

Quay đầu, hắn nhìn thật sâu Bạch Hàn Nhã, chỉ là lúc này, trên người của nàng khắp nơi đều là huyết thanh, dáng nghiêng nước nghiêng thành, dung nhan rung động thiên hạ, giờ phút này cũng lộ vẻ suy bại.

Diệp Bạch lửa giận trong lòng, càng sâu hơn.

Liên lụy người vô tội, thì là đáng chết, làm trọng thương thiếu nữ thì cần tru diệt, cuộc chiến lôi đài đả thương người, đây là Thiên Địa bất dung.

Bất quá hiện tại hắn không quản điều này, sau này, thấy Bạch Hàn Nhã trong lòng Diệp Bạch có chút đau nhói, hắn cũng không dám chậm trễ, nhẹ nhàng đem Bạch Hàn Nhã, chậm rãi nâng lên.

Rồi sau đó, song chưởng của hắn, lúc này mới chậm rãi hút huyết khí bị nhiễm thương của Bạch Hàn Nhã ra, nàng lúc này thân thể của Bạch Hàn Nhã quỷ dị trôi nổi ở giữa không trung, mà không rơi xuống, phảng phất như ở phía dưới có một đôi tay vô hình nâng lên vậy.

Một màn quỷ dị như vậy, mọi người dưới đài thấy vậy không khỏi mở to hai mắt, hai mặt nhìn nhau, căn bản không thể tin được.

Nhưng cuối cùng có người kiến thức rộng rãi, nhìn lên lôi đài thần sắc kinh hãi, không dám tin kinh hô:

- Thao thiên khống, Huyền khí thác vật. Điều này sao có thể, đây không phải Huyền Tông mới có thể làm sao, sao lại như vậy?

- Không có khả năng, hắn mới hai mươi tuổi, làm sao có thể trở thành Huyền Tông, đây là do cảm giác của ta bị lỗi sao.

Tuy nhiên, hắn xoa xoa con mắt, một màn trước mắt còn không có thay đổi, hắn vỗ vào cái trán một chút, lúc này đau đớn kịch liệt mới biết được chính mình không phải nằm mơ, con mắt nhất thời liền mở trừng ra.

Mà mọi người sau khi nghe đến hắn kinh hô, mọi người bốn phía không thể tin được nhìn hắn, lập tức, nhìn về phía lôi đài, không ít người bừng tỉnh kinh hô lên, liên tiếp, không ít người nhìn về phía Diệp Bạch, sắc mặt biến sắc.

Tuy nhiên, đối với mọi người phía dưới kinh hô, Diệp Bạch lại như không nghe thấy gì, hắn căn bản không có cảm giác, khép hờ song mục, tiếp theo sau, chậm rãi vận chuyển huyền khí lập tức có một luồng long ngâm hổ khiếu vang vọng toàn trường, từ Diệp Bạch truyền đến.

- Huyền hoặc tức luyện bi, nhất cổn Thông Thiên cầu.

Tiếng vang truyền đến, từ Diệp Bạch chảy ra thanh âm ào ào như tiếng sóng trào, lại giống như triều khởi, triều lạc, âm thanh rừng cây lay động ậy, Phô Thiên Cái Địa làm mọi người ngốc trệ, hoàn toàn yên tĩnh.

Chỉ có thanh âm sóng biển, sơn lâm huyền hoặc cổ động, lúc này cả Lôi Tông hậu viện lâm vào một mảnh ngốc trệ, yên lặng vô cùng.

Rồi sau đó, từ Diệp Bạch đột nhiên có một luồng khí thế đáng sợ, như phong như hổ, như Thiên Địa phát ra, bao phủ cả lôi đài số 10. Luồng khí thế đáng sợ này, mạnh chấn bầu trời, phong vân bắt đầu biến sắc, không khí bốn phía một trận ba động sinh ra sóng nước gợn vân.

Cuối cùng, khí thế, chỉ có Huyền Tông cường giả mới có thể có được, còn phổ thông Huyền sư, cả đời cũng không thể có được cái cảnh giới này.

Thấy một màn như vậy, tất cả mọi người dưới đài đều không khỏi trợn to hai mắt, bọn họ đều không dám tin. Trên lôi đài số 10, Hi Vô Hà, tên trọng tài kia, bởi vì tiếp cận gần nhất, càng lộ vẻ kinh hãi, sắc mặt kịch biến.

Bát Đại tông môn Tông chủ, nhìn thấy một màn này, bọn họ cũng không khỏi sắc mặt đại biến, cũng không ai còn có thể bảo trì bình tĩnh.

- Đây là Huyền Nguyên từ trường, Tông cảnh khí thế. Điều này sao có thể, hắn chỉ bất quá Tam đại đệ tửlàm sao có thể có khí thế này phát ra?

Lôi Tông Tông chủ Yến Trùng Thiên có cảm giác không thể tin kinh hô lên, bỗng nhiên đứng lên, trong ánh mắt quang mang không thể tin được, Tử sắc lôi mang trong mắt hắn, từng tầng nhảy lên, như cùng đốt cháy trăm ngàn Hỏa diễm, hiển nhiên trong lòng hắn ba động kịch liệt, chấn kinh vô cùng.

Mà thấy một màn như vậy, con mắt Ma Thần Cốc Cốc Chủ Bàng Nguyên Vũ, cũng mãnh liệt co rụt lại, ánh mắt bỗng dưng trở nên âm trầm, trong lúc đó, Diệp Bạch bộc phát khí thế đáng sợ, nhìn nhìn lại lôi đài Số 9, thấy một màn như vậy, Yến Cực Sơn cũng có cảm giác không biết làm sao.

- Nếu như Cực Sơn chọc tới một tên Huyền Tông, thì hậu quả...

Hắn không dám tưởng tượng, hắn cũng không sợ hãi đối phương là một vị Huyền Tông, bởi vì thân hắn cũng là một vị Huyền Tông, một chọi một, hắn cũng không sợ bất luận kẻ nào, trái ngược, Diệp Bạch cho dù đạt tới Huyền Tông cảnh giới, cũng chỉ là sơ nhập, một người sơ nhập Huyền Tông cùng hắn tiếp cận vô hạn hạ vị Huyền Tông mà nói, hai người căn bản không thể so sánh.

Nếu như hai người giao chiến, hắn có trăm phần trăm nắm chắc, thắng được.

Nhưng một vị Huyền Tông trẻ tuổi như thế, đại biểu cho cái gì, hắn không có khả năng không rõ ràng đây.

Hơn nữa, sau lưng đối phương, còn có Tử Cảnh Cốc.

Nếu như trừ Túc Hàn Sơn ra, Tử Cảnh Cốc lại xuất một vị Huyền Tông, mà chính mình Ma Thần Cốc cùng Tử Cảnh Cốc hoàn toàn trở mặt, hai đại Huyền Tông, chính mình lại chỉ có một người, hơn nữa đối phương trong đó một người cảnh giới còn trên hắn.

Hậu quả như thế nào, hắn không dám tưởng tượng, trong nháy mắt này, trong lòng hắn âm u, không cần nói cũng biết, nhìn ánh mắt Hắc Ma Vương Yến Cực Sơn, lại càng là âm trầm, Hắc quang tầng tầng nhảy lên.

Mà Tử Cảnh Cốc Cốc Chủ Túc Hàn Sơn, cũng là mãnh liệt đứng lên, trong hai mắt, tinh quang bạo bắn, không hề chớp mắt nhìn Diệp Bạch xa xa, trong lòng không tin, chấn kinh, có cảm giác mừng như điên, động dung, trăm vị vô cùng.

Nhưng hắn không nghi ngờ, càng vui mừng hơn, hắn lúc này mừng như điên, cùng lúc hắn tiến giai Huyền Tông cũng không mừng đến như vậy.

Một vị Tam đại đệ tử, Huyền Tông đệ tử, đại biểu cho cái gì, hắn làm sao có thể không rõ ràng, không hiểu đây? Điều này đối với Tử Cảnh Cốc, còn trọng yếu hơn nhiều, có nhiều lực ảnh hưởng hơn nhiều.

Cho tới những người khác, liền càng không nói, có người nhìn nhìn Ma Thần Cốc Cốc Chủ Bàng Nguyên Vũ, lại nhìn Tử Cảnh Cốc Cốc Chủ Túc Hàn Sơn, mọi người trong lòng cân nhắc, so đo, lặng lẽ khoảng cách với Bàng Nguyên Vũ xa hơn một chút, lại đến gần Túc Hàn Sơn hơn một chút.

Có người trong lòng càng chấn kinh, không tin, hâm mộ, đố kỵ, các loại ánh mắt đều có, nhưng bọn họ cũng đều biết, lúc này, Tử Cảnh Cốc địa vị, đã hoàn toàn bất đồng.

Trên đài, Diệp Bạch đối với tất cả, làm như không cảm thấy, tùy ý trên người hắn luồng khí thế cường đại bạo xuất, sau một lát, hắn rốt cục mở mắt, song mục Kim quang chợt lóe lướt qua.

Rồi sau đó, song chưởng hắn giơ lên, bình phóng trước ngực, mười ngón tay như họa, hư không điểm liên tục vào thân hình Bạch Hàn Nhã.

Mỗi một cái điểm xuất, liền có một đạo Kim quang, nhập vào thân hình Bạch Hàn Nhã biến mất không thấy.

Tiếp theo sau, những Kim quang rót vào, thân hình Bạch Hàn Nhã càng ngày càng sáng lên, từ từ biến thành một bộ Kim sắc, tất cả Kim quang, chói mắt cực kỳ.

Tại bên trong thân thể nàng, tất cả mọi người rõ ràng nhìn thấy, từng đạo Kim sắc sợi tơ nhỏ tạo thành lưới lớn, bảo vệ tất cả kinh mạch Bạch Hàn Nhã, bảo tồn một điểm sinh cơ.

Mà lúc này, cái trán Diệp Bạch, bắt đầu mồ hôi hột chảy ra, mà hắn lại căn bản không có để ý, hai tay chưa từng ngừng lại, mười ngón tay tung bay. Trong lúc đó, phảng phất vũ động, tràn ngập một loại vận luật thần bí không thể nói ra lời.

Song chưởng của hắn xuất hiện một đóa đóa Kim sắc liên hoa, xuất hiện, tràn ngập hơi thở Cổ lão thần thánh.

Tiếp theo sau, những Kim sắc liên hoa này, thác lạc gạt ra, từ bên trong hướng ra ngoài, một vòng một vòng vây quanh chín vòng, tổng cộng ba mươi sáu Tiểu Liên tạo thành. Lúc này, Diệp Bạch rốt cục ngừng lại, song chưởng có chút nhất áp, đóa Kim sắc liên hoa này chậm rãi bay lên, hướng thân hình Bạch Hàn Nhã bay đi, cuối cùng đem thân thể của nàng bao bọc lại.

Một màn thần kỳ xảy ra, chỉ thấy trôi nổi tại giữa không trung, thân hình Bạch Hàn Nhã lúc này giống như độ một tầng Kim quang vậy. Kim Hoa chói mắt, hơn nữa thân hình cũng có Kim quang dài ngắn, lóng lánh mà xuất. Lúc này trên lôi đài số 10, trong nháy mắt, trở thành hải dương Kim sắc vậy.

Dưới đài tất cả mọi người đều trừng nhãn cứng lưỡi, nhìn một màn thần kỳ mà không hề chớp mắt, không thể tin được. Trong nháy mắt, lôi đài số 10 trở thành tiêu điểm, chín tòa lôi đài, không có người xem nữa.

Xem cuộc chiến trên đài, Ly Hận Cung Cung chủ Sở Ly Hận mãnh liệt đứng lên, song mục nhìn lôi đài số 10, Diệp Bạch thi triển ra những Kim quang này, sắc mặt đại biến.

- Thác lạc Kim quang, Trường Sinh chỉ pháp, là Trường Sinh chỉ.

Bên cạnh, Trường Kiếm Môn Môn chủ không thể tin được nhìn về phía Sở Ly Hận, song mục trừng trừng:

- Ngươi nói cái gì? Ngươi nói đây là thánh thuật chữa thương trong truyền thuyết, là Trường Sinh chỉ sao?

Còn lại vài Đại Tông chủ, cũng trông lại, mọi người lộ ra thần sắc không tin, cùng cảm giác chấn kinh đến tột đỉnh.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1005)