Vay nóng Homecredit

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 0244

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 0244: Thắng bại chỉ ở một ý niệm
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)

Siêu sale Lazada


Thân thể lóe lên, một đạo thân ảnh xuất hiện trước mắt Nhạc Thành, hai ngón tay kẹp lấy kiếm của Lôi Hạo.

Sắc mặt Nhạc Thành tái nhượt, đặt mông ngồi trên đấu kiếm đài thở hổn hển không ngớt, nghĩ mà sợ không thôi. Hai mắt không ngừng co rút lại, ngực phập phồng.

- Lôi Hạo thắng.

Trọng tài buông tay tuyên bố, mà Lôi Hạo lại lạnh lùng nhìn Nhạc Thành, quay người nhảy xuống đấu kiếm đài.

Sở Mộ phát hiện, trọng tài sở dĩ có thể kẹp lấy kiếm của Lôi OHajo là bởi vì hắn có thể vận dụng tiên thiên kiếm khí, cũng có thể nói là phong cấm chỉ có tác dụng với những học viên như bọn họ, hoặc là nói hữu hiệu với Kiếm giả Hóa Khí cảnh và dưới Hóa Khí cảnh.

- Thật đáng sợ, ta còn tưởng rằng Nhạc Thành sẽ bị một kiếm của Lôi Hạo giết chết chứ?

- Tim ta cũng như ngừng đập a.

- Nhạc Thành kia cũng đáng đời, rõ ràng là một tiểu nhân âm hiểm, không ngờ lại còn ra vẻ hào sảng.

- Trận thứ mười một vòng thứ tư, Chung Lập Dương đấu với Sở Mộ.

Trọng tài đứng trên đấu kiếm đài, lần nữa tuyên bố.

- Tên tuổi hắc mã thứ ba quả thực không tệ, ta cũng thừa nhận kiếm thuật của ngươi rất có tiềm lực, nhưng mà muốn chống lại ta quả thực còn cần thời gian.

Chung Lập Dương tay cầm Khai Phong kiếm khí chỉ xuống mặt đất, nhìn chằm chằm vào Sở Mộ rồi lạnh lùng nói, tư thế như là vương giả từ trên cao nhìn xuống vậy.

Sở Mộ nghe vậy mỉm cười không nói gì, kiếm thuật của Chung Lập Dương quả thực không tệ, nhưng mà cũng phải xem so sánh với ai, nếu như người đối diện là hắn, vậy cũng không tính là thứ gì.

Trước mặt kiếm thuật tông sư, trình độ kiếm thuật không đạt tới kiếm thuật tông sư, tất cả bất quá chỉ là con sâu cái kiến mà thôi, đó là sự thực không có cách nào thay đổi.

Ánh mắt Chung Lập Dương lạnh lẽo, thái độ của Sở Mộ khiến cho hắn bất mãn.

- Ngươi đã không chủ động nhận thua, vậy thì đừng trách ta không khách khí.

Một tiếng quát chói tai vang lên, phía dưới lập tức vang lên tiếng nghị luận.

- Thảm rồi, thớt hắc mã Sở Mộ này coi như lần này dững lại ở đây.

- Đúng vậy a. Chung Lập Dương sư huynh ba năm trước trong bổn viện đã đứng thứ mười lúc thi đấu kiếm thuật, trải qua ba năm tu luyện, kiếm thuật của Chung Sư huynh nhất định so với trước đó còn sâu hơn a.

- Nếu như không đụng phải Chung Lập Dương sư huynh, thớt hắc mã như Sở Mộ này nói không chừng có thể một đường tiến tới cuối cùng. Thậm chí còn đạt được top mười trong tổ chúng ta, có được tư cách tham dự vòng chung kết kiếm thuật vi vương a.

- Không có gì là nếu như cả. Hiện tại hắn gặp Chung Lập Dương sư huynh, bị thua là điều nhất định. Chỉ hy vọng hắn ở vòng tiếp theo có thể đánh bại đối thủ, lần nữa có tư cách thi đấu tiếp.

Còn chưa có khai chiến các học viên đã nhao nhao nghị luận, phán đoán kết quả. Đều nhất trí cho rằng Sở Mộ không phải là đối thủ của Chung Lập Dương.

- Kiếm thuật của Chung Lập Dương quả thực rất cao thâm, ta cũng không có nắm chắc mười thành có thể đánh bại đối phương.

Ánh mắt Lôi Hạo tập trung vào hai người Sở Mộ và Chung Lập Dương, âm thầm nói:

- Nhưng mà ta có cảm giác ngươi có thể đánh bại hắn, thể hiện ra kiếm thuật chính thức của ngươi, ta rất chờ mong có thể chiến được một trận cùng ngươi.

Không có ai biết suy nghĩ trong lòng Lôi Hạo lúc này, nếu không đoán chừng ngoài kinh ngạc ra còn nói là hắn điên.

Vẻ mặt Kim Hà lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào Sở Mộ và Chung Lập Dương:

- Kiếm thuật của Chung Lập Dương còn trên ta, mà kiếm thuật của Sở Mộ này rõ ràng không bằng ta, không phải là đối thủ của Chung Lập Dương.

- Có nghe thấy không, tất cả mọi người đã nói ra kết cục cuối cùng của ngươi, ta khuyên ngươi vẫn nên nhận thua đi. Tránh cho mất mặt xấu hổ.

Chung Lập Dương thản nhiên cười nói.

- Ngươi đã có lòng tin với kiếm thuật của mình thì xuất kiếm đi.

Sở Mộ nhàn nhạt nói, hắn hiểu rõ, có một ít người khi có đủ thực lực sẽ không ức chế được mà trong lòng sẽ tự động sinh ra cả giác ưu việt, tiềm thức sẽ cho rằng mình tài trí hơn người. Bởi vậy khi nói chuyện cái gì cũng muốn thể hiện ra, làm cho người đối diện khó chịu không thôi.

Chung Lập Dương hừ lạnh một tiếng, không hề nói nhảm mà đâm ra một kiếm.

Mặc dù không có để Sở Mộ vào trong mắt, nhưng mà Chung Lập Dương khi ra tay cũng không có lưu tình, đây là thái độ của Kiếm giả. Chiến lược thì coi rẻ địch nhân, không ngừng dùng ngôn ngữ để châm ngòi đả kích ý chí chiến đấu của địch nhân. Chiến thuật thì coi trọng việc vừa mới ra tay tuyệt đối không lưu tình với địch thủ.

Một kiếm của Chung Lập Dương như thiểm điện, nhanh tới mức khiến cho mắt người ta chỉ trực nhảy ra khỏi hốc mắt, xem ra, dường muốn dùng một kiếm đánh bại Sở Mộ, khiến cho Sở Mộ không có cách nào xoay chuyển tình thế.

- Ngươi sẽ ứng phó thế nào đây?

Trong mắt Lôi Hạo có một vòng tinh mang hiện lên, thầm nghĩ một tiếng.

Sở Mộ nhanh chóng bước ra, một kiếm của Chung Lập Dương thất bại, trong lúc kinh ngạc Chung Lập Dương lại chém ngang một kiếm, biến ảo, tự nhiên đuổi theo sát Sở Mộ, không để cho Sở Mộ có chút cơ hội nào.

Bước chân của Sở Mộ rối loạn, tiến thoái tự nhiên, mỗi một kiếm của Chung Lập Dương đều thất bại, thấy vậy, đám người đứng xem bên dưới trợn mắt há hốc mòm.

- Sở Mộ này quả nhiên có ẩn giấu.

Trọng tài tổ thứ mười vuốt chòm râu của mình, âm thàm cười nói.

Chính là bởi vì hắn cảm thấy trước đó Sở Mộ chiến đấu có ẩn dấu không ít thực lực, cho nên mới cố gắng sắp xếp Sở Mộ đấu với Chung Lập Dương.

Chung Lập Dương liên tục đánh ra nhiều kiếm nhưng mà không có tác dụng, hắn không những không có nổi giận mà càng thêm tỉnh táo, thể hiện ra tố chất của một Kiếm giả ưu tú.

Hắn xuất kiếm, nhanh hơn mạnh hơn, biến ảo hơn, nhưng mà vẫn không có cách nào đánh trúng được Sở Mộ.

- Năng lực né tránh thật cao minh.

Lôi Hạo và Kim hà nhìn thấy vậy sắc mặt thi nhau biến đổi, âm thầm kinh hãi không thôi.

Kiếm của Chung Lập Dương dừng lại một lát, khiến cho người ta cảm thấy hắn muốn dừng tay. Nhưng mà đúng trong nháy mắt này hắn lại đâm ra một kiếm, dưới một kiếm này có năm đạo kiếm quang chói mắt hiện lên, khiến cho thị giác người ta xuất hiện phán đoán sai lầm.

Nhưng năm đạo kiếm quang này vẫn không có cách nào tạo thành bất luận ảnh hưởng gì với Sở Mộ.

- ngươi khiến cho ta cảm thấy khiếp sợ, cho nên ta muốn xuất ra toàn lực.

Vẻ mặt Chung Lập Dương biến đổi, lại chém ra một kiếm, mười đạo kiếm quang chói mắt làm cho người ta khó phân biệt được thật giả.

Tiếp theo mười đạo kiếm quang kia đột nhiên nhoáng lên một cái, giống như là hội tụ lại, một kiếm này mang theo quang mang chói mắt, làm cho hai mắt mọi người giống như bị ánh sáng chói lọi chiếu vào, không khỏi dùng tay để che mắt.

Cùng lúc đó, trong đầu bọn họ đều không hẹn mà cùng có một suy nghĩ: Sở Mộ thua.

Chung Lập Dương cũng cho rằng là như vậy.

- Không ngờ lại đạt tới cấp độ tụ quang, Sở Mộ nguy hiểm rồi.

Lôi Hạo nheo hai mắt lại, thầm nghĩ một tiếng.

*****

Nhưng mà một kiếm này của Chung Lập Dương lại lần nữa thất bại, lúc hắn còn chưa kịp phản ứng thì lại lập tức cảm giác được ngực mình bị chém trúng, lực lượng bạo phát, cả người không thể khống chế được mà lui về phía sau, ngực còn cảm thấy nghẹn lại, khó thở.

Đặt mông ngã xuống đất, hít thở còn chưa có thông thuận. Chung Lập Dương cũng cảm giác được trên cổ mình có cảm giác lạnh lẽo như băng, hắn rất rõ ràng, đây là cảm xúc từ kiếm truyền tới.

- Chung Lập Dương này mới được coi là hắc mã của tổ, không, hẳn là thớt hắc mã lớn nhất của bản viện a.

Trong mắt trọng tài hiện lên sự vui vẻ, âm thầm gật đầu không thôi, trong lòng không nhịn được có chút kích động.

Trong Kiếm phủ có vô số cạnh tranh, mười viện nội phủ cũng cạnh tranh tương đối kịch liệt, thi đấu Kiếm thuật vi vương chính là một trong những loại phương thức cạnh tranh đó.

Bổn viện có thêm một ít cao thủ kiếm thuật, đoạt được vị trí cao hơn thì những trưởng lão như bọn họ trên mặt cũng cảm thấy như thơm lây, dính ánh sáng a.

- Sở Mộ thắng.

Thanh âm của vị trọng tài này đặc biệt lớn tuyên bố.

Các học viên thi nhau bỏ tay xuống, mở hai mắt nhìn ra, lại nhìn thấy một kiếm của Sở Mộ lại đặt lên trên cổ Chung Lập Dương, mà vẻ mặt Chung Lập Dương mờ mịt, kinh ngạc đang ngồi trên mặt đất, cảnh tượng này gần giống cảnh tượng trong suy nghĩ của các học viên bên dưới. Chỉ là đổi nhân vật mà thôi. Khiến cho bọn họ trong lúc nhất thời không kịp phản ứng.

- Ta hoa mắt sao?

- Không ngờ Sở Mộ lại thắng.

- Chung Lập Dương sư huynh không ngờ lại thua?

- Hóa ra Sở Mộ mới chính là thớt hắc mã lớn nhất a.

Sở Mộ thu kiếm, liếc mắt nhìn Chung Lập Dương không nói gì, quay người nhảy xuống đấu kiếm đài, đem kiếm khí đặt lại trên giá gỗ.

Sắc mặt Chung Lập Dương thì lúc xanh lúc đỏ một hồi, xấu hổ tới mức hận không thể đào một cái hố dưới đất để chui vào.

- Thắng bại chính là chuyện thường của Kiếm giả, không nên thắng mà tự kiêu ngạo, tự mãn, thua cũng không nên nhụt chí, uể oải, nếu như ngay cả một chút thắng bại như vậy cũng không thừa nhận được thì sao có thể nói đến chuyện đi được bao xa trên con đường kiếm đạo đây?

Sắc mặt trưởng lão làm trọng tài lạnh lẽo, ngữ khí vô cùng nghiêm túc nói, giống như là hồi chuông cảnh tỉnh cho Chung Lập Dương vậy.

Sắc mặt Chung Lập Dương đổi tới đổi lui, sau đó mới khôi phục bình tĩnh, đứng dậy đi xuống đấu kiếm đài rồi thi lễ với trọng tài, đem kiếm khí đặt lên trên giá gỗ. Tuy rằng bị trọng tài nói một phen làm cho hắn tỉnh táo lại, nhưng mà trong lòng vẫn còn có chút khó chịu khó có thể cởi bỏ, bởi vậy hắn trầm mặt đi về phía thua, bước chân còn không vững, thậm chí còn không nói tới một lời.

- Kiếm thuật của ngươi quả nhiên vượt quá tưởng tượng của ta, ta càng ngày càng chờ mong chiến một trận với ngươi.

Lôi Hạo dùng kiếm khí truyền âm nói.

- Chung quy sẽ có cơ hội.

Sở Mộ trả lời.

Kim Hà cũng nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, vẻ mặt cực kỳ hứng thú, đây cũng không phải là cảm thấy hứng thú với bản thân Sở Mộ, mà là cảm thấy hứng thú với kiếm thuật của Sở Mộ.

Trọng tài sau khi liếc mắt nhìn Sở Mộ vài lần, lại tiếp tục cầm lấy danh sách, tiếp tục tuyên bố tên những người tham chiến tiếp theo.

Sau một khoảng thời gian ngắn, thi đấu vòng thứ tư hoàn tất, các học viên lại có thời gian nghỉ ngơi chừng một phút đồng hồ.

Loại chiến đấu kiếm thuật tinh khiết này, dưới tình huống đánh bại đối phương dễ dàng không có chút tiêu hao nào, nhưng mà nếu như trình độ kiếm thuật của hai người tương đương với nhau sẽ là một chuyện cực kỳ tiêu hao thể lực, không khôi phục tốt, sẽ ảnh hưởng tới trận đấu sau đó.

Thời gian một phút đồng hồ nhanh chóng trôi qua, vòng thứ năm bắt đầu.

Vòng thứ năm bắt đầu từ bốn mươi người thua vòng trước, Chung Lập Dương bởi vì bị Sở Mộ đánh bại cho nên cũng thuộc nhóm này.

Vốn bằng vào trình độ kiếm thuật ucra Chung Lập Dương, cho dù đưa về phía thua cũng có thể tiếp tục thi đấu, lại một lần nữa đánh bại đối thủ, nhận được tư cách tiếp tục thi đấu.

Hai mươi trận chiến của bốn mươi người thua ở vòng bốn đã chấm dứt, tới phiên tranh tài của bốn mươi người thắng còn lại.

Có lẽ trọng tài cố ý, trong hai mươi trận tranh tài này, Sở Mộ và Lôi Hạo, Kim Hà không có gặp nhau, mà bọn họ cũng thuận lợi đánh bại đối thủ, thành công tấn cấp.

Trong mắt trong tài ba người Sở Mộ, Lôi Hạo, Kim Hà đều là hắc mã, cho dù có phân cao thấp, nhưng mà nếu như có thể đứng vững top mười trong tổ, tiến vào vòng chung kết kiếm thuật vi vương tất cũng có thể đạt được vị trí rất tốt.

Lại có thời gian một phút đồng hồ nghỉ ngơi

Vòng thứ sáu bắt đầu.

Vòng thứ sáu bắt đầu từ hai mươi người thua bị đám người Sở Mộ đánh bại ở vòng thứ năm. Hai mươi người thắng trong vòng năm, bao gồm cả Chung Lập Dương, tất cả trộn lại với nhau, cho nên trong vòng sáu chỉ có hai mươi trận.

Không hổ là danh nhân đứng thứ mười kiếm thuật cửu viện lần trước, kiếm thuật của Chung Lập Dương không giống bình thường, nhất là sau khi bị Sở Mộ đánh bại, có lẽ hắn đã bình tĩnh lại, Sở Mộ không ngờ lại ngoài ý muốn phát hiện ra kiếm thuật của Chung Lập Dương dường như có tăng tiến.

- Xem ra Chung Lập Dương này cũng không phải là người chỉ biết cuồng vọng tự đại.

Sở Mộ thầm nghĩ.

Tổ thứ mười hừng hực khí thế tiến hành thi đấu, chín tổ còn lại lúc này cũng tranh đoạt vô cùng kịch liệt.

Trong đó trong tổ ba truyền ra tiếng hoan hô rất lớn, bởi vì hai người trong trận đấu này, một người là Hoàng Bất Câu, mội người thì được xưng là đệ nhất hắc mã của tổ thứ ba - Tần Thiên.

Kiếm thuật của hai người phi phàm.

Nhưng mà vẫn là Hoàng Bất Câu cao minh hơn, kiếm thuật của Hoàng Bất Câu giống như tên hắn vậy, không bám theo một khuôn mẫu nào, biến hóa thất thường, một môn kiếm thuật trụ cột ở trong tay hắn trở nên vô cùng linh hoạt, giống như thiên mã hành không, không thẻ nào tìm ra được tung tích.

Một kiếm xuất ra, ngươi căn bản không thể nào phán đoán được một kiếm tiếp theo hắn sẽ công tới từ nơi nào, không có cách nào phán đoán ra sẽ lâm vào trong bị động, tiến tới bị đối phương nắm giữ tiết tấu, nắm mũi dắt đi, cuối cùng cũng chỉ có con đường thua mà thôi.

Cho nên đệ nhất hắc mà Tần Thiên của tổ thứ ba cuối cùng bị Hoàng Bất Câu đánh bại, khóe miệng Hoàng Bất Câu thủy chung luôn có nụ cười, làm cho người ta không biết hắn mỉm cười là có ý gì, có lẽ đây dường như là chiêu bài của hắn vậy.

Trừ Hoàng Bất Câu của tổ ba ra, tổ một, tổ hai.... . trước tổ bảy, những học viên đứng trước bảy trong top mười lần trước đều vô cùng cường đại, vốn không phải là người mà những thớt hắc mã này có thể rung chuyển. Bởi vì bọn họ đều là danh nhân tiến vào top một trăm trên tổng bảng Kiếm thuật vi vương lần trước a.

Vòng thứ sáu chấm dứt, sau thời gian nghỉ ngơi là một phút đồng hồ, thi đấu vòng thứ bảy lại bắt đầu.

Vòng thứ bảy gồm có hai mươi người vẫn bảo trì được thắng lợi ở vòng thứ sáu, và hai mươi người chiến thắng trong đám bị thua ở vòng thứ sáu. Tổng cộng có bốn mươi đệ tử.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-2308)