Vay nóng Tinvay

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 0331

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 0331: Chấn Thiên kính đột phá tầng thứ hai
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)

Siêu sale Lazada


Vẻ mặt Chu Thiên Chiếu kinh hãi, trong lòng rung động vô cùng. hắn thật không ngờ, mình chỉ hơi chút mất đi tiên cơ lập tức đã bị Sở Mộ nắm giữ tiết tấu, đánh cho tối tăm mặt mũi. Lúc trước, đây là chuyện cho dù hắn có nằm mơ cũng không cách nào nghĩ tới được.

Nếu như tiếp tục chiến đấu như vậy, xác suất cuối cùng bị Sở Mộ đánh chết là rất lớn. Cho nên Chu Thiên Chiếu vội vàng lên tiếng muốn Sở Mộ dừng tay. Chỉ cần Sở Mộ dừng tay hắn sẽ có được cơ hội hòa hoãn, điều chỉnh bản thân, sau đó mới phản kích.

Đáng tiếc dường như Sở Mộ không nghe thấy lời hắn nói, căn bản không thèm để ý, vẻ mặt lạnh nhạt. Đồng Tâm kiếm trong hay không ngừng đâm, chém, cắt...

Trong tích tắc này, Chu Thiên Chiếu đột nhiên có cảm giác như trở về thời điểm thi đấu Kiếm thuật vi vương. Chỉ bất quá bây giờ có thể vận dụng kiếm khí, ý cảnh, nhưng mà không có cách nào thi triển Cổ Kiếm thuật.

Không phải hắn không muốn thi triển, mà hắn không tìm thấy cơ hội thi triển.

Ngẹn khuất, vạn phần nghẹn khuất. Nếu cứ tiếp tục như vậy, Chu Thiên Chiếu thậm chí còn muốn phun máu.

- Sở sư đệ, chúng ta cùng là đệ tử một kiếm phủ, là sư huynh đệ. Giữa chúng ta không có thâm cừu đại hận, một ít mâu thuẫn hoàn toàn có thể hóa giiar.

Chu Thiên Chiếu vội vàng nói:

- Những hoang thạch này là của sư đệ, toàn bộ đều là của sư đệ. Một khối ta cũng không muốn, toàn bộ là của sư đệ...

- Giết ngươi, những thứ kia cũng là của ta.

Thanh âm lạnh nhạt của Sở Mộ vang lên.

Chu Thiên Chiếu nao nao, hắn cảm thấy những lời này rất là quen tai. Hắn đột nhiên nhớ lại, trước đó không lâu hắn cũng dùng lời này nói với đệ tử Hắc Ưng kiếm phủ bị giết kia.

- Sư đệ, coi như hiện tại sư đệ giết ta, cũng không phải là chết thật. Ngược lại còn kết thâm cừu đại hận với ta, đối với sư đệ càng thêm bất lợi, cần gì phải làm như vậy chứ?

Chu Thiên Chiếu một mặt đau khổ ngăn cản kiếm của Sở Mộ, một mặt tâm tư chuyển động, lên tiếng.

Sở Mộ không thèm để ý hắn, lại một kiếm chém ra. Một kiếm này có lực lượng chấn động trụ cột viên mãn gia trì.

Tiếng va chạm chói tai vang lên, Chu Thiên Chiếu chỉ cảm thấy kiếm trong tay bị một cỗ lực lượng đáng sợ chấn động khiến cho cơ hồ muốn văng khỏi bàn tay, trong lòng hắn kinh hãi vạn phần.

Sở Mộ đâm ra một kiếm, thoáng chốc, có thể nhìn thấy kiếm quang màu vàng to bằng ngón tay ngưng tụ trên thân kiếm, mang theo uy lực vô cùng đáng sợ bắn ra.

Nhanh. Môt kiếm này thực sự quá nhanh, nhanh tới mức tận cùng, nhanh tới mức vượt quá thị giác của Chu Thiên Chiếu.

Trong không khí chỉ lưu lại một đạo tàn ảnh màu vàng nhạt, kiếm khí hộ thể của Chu Thiên Chiếu lập tức bị xuyên thủng, xé rách. Liệt không kiếm khí trực tiếp đánh trúng bộ vị trái tim của hắn.

So với hoang thi, thân thể Chu Thiên Chiếu quả thực quá yếu, không có cách nào ngăn cản, yếu ớt giống như đậu hũ vậy. Trực tiếp bị Liệt Không kiếm kích của Sở Mộ đâm thủng ngực, xuyên qua trái tim.

Bên tai Chu Thiên Chiếu mơ hồ vang lên tiếng vỡ vụn, ngay sau đó một cỗ cảm giác đau đớn kịch liệt từ trong trái tim lan tràn ra chung quanh.

So với tử vong chân chính không có gì là khác biệt.

Màu vàng nhạt, bên trên còn có vết rách, mặt ngoài giống như mai rùa, nhìn qua phảng phất như tùy thời có thể vỡ nát. Trên thực tế so với linh thạch còn cứng rắn hơn, rất khó phá hỏng. Đây là Thiên Hoang thạch.

Thiên Hoang thạch trong mật thất tổng cộng có tám mươi khối, mỗi một khối đều tương đương nhau, cũng lớn không khác linh thạch là bao. Lúc nắm trong tay còn có thể cảm nhận được hoang khí tinh thuần chấn động bên trong.

Sở Mộ thử mấy lần, hắn phát hiện ra vô luận thế nào đều không thể hấp thu hoang khí tinh thuần trong Thiên Hoang thạch, cuối cùng hắn cũng chỉ buông tha cho suy nghĩ này.

- Không biết Thiên Hoang thạch có lợi gì?

Thầm nghĩ một tiếng, Sở Mộ vung tay lên, đem tám mươi khối Thiên Hoang thạch thu vào trong oản luân không gian thượng phẩm.

Trong lòng Sở Mộ thầm phỏng đoán, tám mươi khối Thiên Hoang thạch này có thể coi là Thiên Hoang thạch hạ phẩm. Mỗi một khối Thiên Hoang thạch hạ phẩm có thể đổi được mười vạn học phần từ kiếm phủ. Như vậy tám mươi khối Thiên Hoang thạch hạ phẩm có thể đổi được tám trăm tám mươi vạn học phần.

Suy nghĩ một chút, tám trăm tám mươi vạn học phần, cho dù không cần thứ gì khác, chỉ cần dùng vào Ngộ kiếm thất cũng không tồi rồi. Có thể sử dụng tám trăm tám mươi thời thần. Trong khoảng thời gian đó, tin rằng Sở Mộ có thể khiến cho nhiều mặt của mình có nhảy vọt, đến lúc đó thực lực chỉnh thể sẽ càng thêm cường đại.

Nghĩ tới điểm này, trong lòng Sở Mộ khó tránh khỏi có lửa nóng.

Mấy hô hấp sau đó Sở Mộ mới tỉnh táo lại, đồng thời sải bước tiến ra. Thân thể lại tiến vào cánh cửa tràn ngập ánh sáng vừa mới xuất hiện cách đó không lâu rồi biến mất.

Sở Mộ đang không ngừng tiến lên.

Từ khi bắt đầu thu được Thiên Hoang thạch, trong mật thất tiếp theo, thu hoạch của Sở Mộ cực nhỏ. Hắn thu được một thanh kiếm khí thượng phẩm mới, gọi là Địa Nguyên kiếm, thuộc về kiếm khí Nguyên hệ hiếm thấy, không có cách nào tăng phúc bất luận một loại kiếm thuật khác hệ nào. Nhưng mà uy lực đối với tiên thiên kiếm khí của Nguyên hệ lại có thể tăng phúc ba thành.

Nói cách khác, sử dụng Địa Nguyên kiếm phóng ra Thiên Nguyên kiếm khí, uy lực sẽ được đề thăng ba thành. Từ vốn chỉ có thể quấy nhiễu địch nhân có thể tăng lên tình trạng tạo thành uy hiếp.

Mặt khác, thi triển kiếm chiêu Cổ Kiếm thuật, tuy rằng lấy ý cảnh làm chủ, nhưng mà vẫn phải có Tiên thiên kiếm khí gia trì. Bởi vậy uy lực của Cổ Kiếm thuật cũng tăng lên rõ ràng.

Ở mật thất kế tiếp, Sở Mộ gặp một đệ tử Hắc Ưng kiếm phủ, đối phương không nói hai lời, trực tiếp ra tay. Sau khi trải qua một phen chiến đấu, người này bị Sở Mộ chém giết. Đáng tiếc trong mật thất kia không tìm được gì.

Tiến lên, tiến, tiến, tiến...

Đồ vật trong oản luân không gian thượng phẩm của Sở Mộ cũng càng ngày càng nhiều. Cùng lúc đó không ngừng có người "tử vong" trong Thiên Hoang địa cung bị truyền tống ra khỏi Thiên Hoang địa cung.

Cánh cửa tràn ngập ánh sáng xuất hiện bên cạnh Sở Mộ, thân ảnh hắn lóe lên, tiến vào bên trong.

Tiếng rống liên tục vang lên, Sở Mộ còn chưa chứng kiến được thứ gì thì đã cảm giác được có một cỗ lực lượng chấn động đáng sợ đánh tới. Hắn vội vàng thi triển Huyễn Ảnh bộ né tránh.

Ảo ảnh trùng trùng điệp điệp bị nghiền nát, Sở Mộ dựa vào thính kiếm huy động Đồng Tâm kiếm và Địa Nguyên kiếm liên tục vung vẩy, chém nát hoang khí đạn bắn tới.

Tiếng xé gió vang lên, hai mắt Sở Mộ rốt cuộc cũng nhìn thấy có vô số hoang thú từ bốn phương tám hướng nhào tới. Móng vuốt sắc bén, răng nanh, cái đuôi đáng sợ vô cùng, liên tục đánh về phía hắn, muốn xé tan Sở Mộ hắn thành từng mảnh nhỏ.

Lực lượng chấn động trụ cột gia trì lên trên thân hai kiếm, Địa Nguyên kiếm và Đồng Tâm kiếm liên tục chém ra, đem các lọa công kích đánh lui.

*****

Phàm là móng vuốt sắc bén, răng nanh, đuôi bị kiếm của Sở Mộ đánh trúng, toàn bộ đều bị lực lượng chấn động làm ảnh hưởng, thoáng cái bị chấn lui toàn bộ.

Trong tích tắc này lực lượng chấn động trụ cột viên mãn được Sở Mộ phát huy tới tận cùng.

Giống như dùng tâm ngự kiếm, Sở Mộ không có chút tận lực nào, hết thảy đều xuất kiếm theo bản tâm. Mỗi một kiếm cũng không có dùng Tê Liệt ý cảnh, chỉ vận dụng lực lượng chấn động trụ cột làm thủ đoạn công kích.

Chấn động, chấn động, chấn động.

Sở Mộ cảm giác như mình phảng phất tiến vào trong một loại trạng thái nào đó, tất cả tạp niệm bị bài trừ. Linh hồn trong đầu lúc này chỉ có kiếm thuật mà thôi, thuần túy là một kiếm thuật sư.

Hiện tại Sở Mộ đang dùng tư thái của một kiếm thuật sư chiến đấu.

Lực lượng chấn động Chấn Thiên lưu, lực lượng tầng thứ nhất Chấn Thiên kính.

Sở Mộ dần dần nắm bắt được, lúc lực lượng chấn động va chạm với công kích của đám hoang thu, tuy rằng có thể đánh lùi đám hoang thú về phía sau. Nhưng mà đồng thời công kích của đối phương cũng sinh ra phản lực, phóng ra một cỗ lực lượng chấn động phản chấn lại.

Cỗ lực lượng phản chấn này trùng kích, hơi bức kiếm của Sở Mộ lui lại. Nhiều lần trọng điệp, lại khiến cho bàn tay Sở Mộ hơi run lên.

- Nếu như có thể giải quyết lực phản chấn...

Trong đầu Sở Mộ xuất hiện suy nghĩ này, nhanh chóng suy diễn rồi bác bỏ.

- Không, không phải là giải quyết, nếu như có thể đem lực lượng phản chấn hóa cho mình dùng, chẳng phải rất tốt sao...

Hai mắt Sở Mộ sáng ngời, giống như bóng đèn vậy.

Kế tiếp, hắn một mặt xuất kiếm một mặt đắm chìm trong suy nghĩ. Không ngừng nắm bắt, suy diễn lực phản chấn của đối phương. Suy nghĩ xem phải làm thế nào mới hóa lực lượng phản chấn cho mình dùng.

Lực lượng linh hồn của Sở Mộ vô cùng cường đại, ngộ tính hắn lại là cấp bậc yêu nghiệt, áp đảo rất nhiều người. Dưới tình huống có tâm tìm hiểu, đủ loại lĩnh ngộ bắt đầu hiện lên trong đầu hắn.

- Không đúng, một kiếm này vẫn chưa được.

- Một kiếm này tốc độ quá chậm, bỏ lỡ thời cơ...

- Tần suất, phải bắt đầu từ tần suất, sau đó lại điều chỉnh. Hai loại tần suất dung hợp làm một, được ta nắm giữ, mới có thể hóa lực phản chấn thành của mình được.

Không cẩn thận, kiếm khí hộ thể của Sở Mộ bị móng vuốt sắc bén của hoang thú xé rách. May mắn mà năng lực né tránh của Sở Mộ mạnh mẽ.

Vừa mới né xong, công kích lại tiếp tục đánht ới.

Nếu như Sở Mộ xuất ra toàn bộ thực lực, vận dụng Thiên Nguyên kiếm khí và Tê Liệt ý cảnh... Như vậy hắn có thể trong thời gian ngắn chém giết những Hoang thú này. Nhưng mà làm như vậy lại lãng phí cơ hội tìm hiểu như lúc này.

Thế giới Kiếm giả vốn kỳ diệu như vậy.

Có đôi khi ngươi liều mạng muốn tìm hiểu thứ gì đó, tiến vào một loại trạng thái nào đó có thể tăng tốc tìm hiểu cũng vô cùng khó khăn. Nhiều lần cầu còn không được.

Nhưng mà có đôi khi, một khi không chú ý tới nó, nếu như bỏ qua, không biết về sau sẽ có cơ hội như vậy hay không.

Cho nên chỉ cần không phải là chuyện đặc biệt quan trọng. Cơ hội như vậy sẽ không có ai nguyện ý buông tha. Cho dù bị một ít tổn thương cũng sẽ không buông tha. Bởi vì thực sự cơ hội này rất khó có được.

Cho dù đối với người có lực lượng linh hồn cường đại, ngộ tính phi thường yêu nghiệt như Sở Mộ mà nói. Muốn đi vào loại trạng thái này tìm hiểu về sau còn có không ít cơ hội. Nhưng mà mỗi một lần đều vô cùng trân quý, đều là dấu hiệu đột phá của bản thân.

Lúc này đối mặt với hơn mười đầu hoang thú vây công, cho dù có chút nguy hiểm. Nhưng mà còn chưa nguy hiểm cho tính mạng.

Sở Mộ lần nữa chém ra mấy kiếm, va chạm, có lực phản chấn truyền tới. Nắm tần suất, đồng hóa, một kiếm lại lần nữa chém ra, uy lực tăng gấp đôi.

Đây là việc hoàn thành trong nháy mắt ngắn ngủi.

- Chính là loại cảm giác này.

Sở Mộ âm thầm có chút hưng phấn.

Kiếm tiếp theo cũng như vậy, đem lực phản chấn hóa thành của mình, khiến cho uy lực xuất kiếm càng thêm cường đại hơn.

- Đây có lẽ là Chấn Thiên kính từ tầng thứ nhất đột phá lên tầng thứ hai.

Trong lòng Sở Mộ hiện lên nhận định như vậy.

Chấn Thiên kính có năm tầng, chỉ có tu luyện tới tầng thứ năm mới thực sự là Lâu Thiên kính. Những cấp độ trước đó chỉ là một cách xưng hô không rõ ràng mà thôi.

Chấn Thiên kính tu luyện tới tầng thứ hai, đây chính là mộng tưởng từ trước tới nay của mỗi một người trong lưu phái Chấn Thiên lưu trên địa cầu. Đáng tiếc, từ khi Chấn Thiên lưu xuống dốc. Trong ngàn năm không có một ai tu luyện tới đây. Tối đa cũng chỉ dừng lại ở lực lượng chấn động trụ cột. Cả đời cũng không có hy vọng tiếp tục đột phá.

Sư phụ Sở Mộ cho rằng Sở Mộ có hi vọng đột phá tầng thứ nhất lên tới tầng thứ hai. Nghe nói chỉ có tiến vào tầng thứ hai thì uy lực của Chấn Thiên kính mới chính thức thể hiện ra.

Về phần uy lực rốt cuộc thế nào, Sở Mộ không biết. Sư phụ hắn cũng không biết, mơ hồ chỉ có thể ở trên điển tịch Chấn Thiên lưu không trọn vẹn mà có chút suy đoán, tưởng tượng mà thôi.

- Không đúng, tuy rằng hiện tại ta đã có thể nắm bắt lực phản chấn của đối phương thu thành của mình. Nhưng mà phải ở kiếm thứ hia mới có thể phóng ra. Có một ít địch nhân cũng không có ta cơ hội kiếm thứ hai. Hiển nhiên cách làm của ta còn không phải chính xác.

- Một kiếm, phải trong một kiếm.

Sở Mộ có ý nghĩ của mình, không phải lúc nào cũng có cơ hội ra hai kiếm.

Bất kể là kiếm thuật sư hay là Kiếm giả, bỏ qua công kích mang tính thăm dò sẽ là sát chiêu chính thức. Có thể một kiếm diệt sát đối phương, đây là chuyện không gì có thể tốt hơn.

Bởi vì có một ít tình huống ngươi chỉ có thể ra một kiếm, không có cơ hội ra kiếm thứ hai.

Huống chi thứ Sở Mộ theo đuổi không phải là cái này, mà là đột phá. Chấn Thiên kính từ tầng thứ nhất đạt tới tầng thứ hai, đây mới là thứ Sở Mộ muốn.

Tìm hiểu, tiếp tục tham ngộ, chiến đấu, không ngừng chiến đấu, xuất kiếm, lần lượt xuất kiếm.

Tinh nghĩa của Chấn Thiên kính phảng phất như nước chảy xuôi trong đầu Sở Mộ.

Từng kiếm, từng kiếm đem lực lượng chấn động hoàn toàn đánh ra. Không chỉ có đánh lui đối phương, còn tạo thành tổn thương đối với đối phương, đó là tổn thương chính thức.

Hiển nhiên loại tìm hiểu này có độ khó vô cùng lớn. Sở Mộ chỉ cảm thấy dường như mình đã chạm tới cái gì đó, chỉ là lại bị một tầng ngăn cách, thủy chung không có cách nào đột phá được.

Hắn biết rõ chỉ cần mình có thể đột phá khỏi vách ngăn kia là có thể lĩnh ngộ được. Đây chính là bình chướng từ tầng thứ nhất Chấn Thiên kính đột phá lên tầng thứ hai.

Cho dù là như vậy Sở Mộ lại thủy chung khó có thể đột phá tầng ngăn cách kia, thực sự nó quá cứng cỏi.

Lần lượt cố gắng, bất tri bất giác. Ý niệm trong đầu Sở Mộ cơ hồ cũng đồng hóa với lực lượng chấn động.

Dưới loại tình huống này, đối với lĩnh ngộ lực lượng chấn động không ngừng tăng lên, không ngừng sâu sắc hơn.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2308)