Vay nóng Tinvay

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 0797

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 0797: Cơ duyên xảo hợp, triệt để luyện hóa
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)

Siêu sale Lazada


Hỏa chủng tự thành một thể, tinh thần ý niệm của Sở Mộ muốn rót vào bên trong, rất khó.

Luyện hóa hỏa chủng, bước đầu tiên là đem tinh thần ý niệm của mình cùng với Thiên Hoang kiếm nguyên tiến vào trong hỏa chủng, tiến vào chiếm giữ bên trong, tiếp đó rồi nắm giữ nó. Có thể nói là bước đầu tiên, sau khi làm xong tất cả, chẳng khác nào là luyện hóa hỏa chủng sơ bộ, kế tiếp muốn hoàn toàn luyện hóa cũng tương đối dễ dàng.

Bản thân hỏa chủng không ngừng phóng ra hỏa diễm màu vàng nhạt, nhiệt độ không lộ ra, không có bất kỳ nhiệt khí nào phát ra. Nhưng mà thực tế nhiệt độ lại rất đáng sợ, rất cao. Lực lượng băng phách của Sở Mộ không ngừng bị tiêu hao.

Thiên Hoang kiếm nguyên và tinh thần ý niệm phối hợp, không ngừng trùng kích hỏa chủng, ý đồ muốn xâm nhập vào bên trong. Hỏa chủng theo bản năng chống cự.

Sở Mộ một mặt cố gắng, một mặt thi thoảng phục dụng Băng Linh đan, giữ cho lực lượng băng phách không bị tiêu hao hết. Cứ như vậy, hắn cố gắng giằng co, đưa lực lượng của mình vào bên trong.

Thiên Hoang kiếm nguyên và tinh thần ý niệm không ngừng tiêu hao, vẻ mặt Sở Mộ vô cùng chuyên chú, trên trán bắt đầu có mồ hôi rịn ra.

Ngay từ đầu luyện hóa tốt nhất là không nên dừng lại, nếu không sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ, làm không tổn bản thân còn có khả năng bị trọng thương.

Cũng may Địa Tâm Hoang viêm tổn thương rất là nghiêm trọng, hóa thành hỏa chủng, ngay cả phản kháng cũng chỉ là một loại bản năng mà thôi. Nếu không, chỉ cần nó phóng ra hỏa diễm uy lực cường đại hơn, đủ để thiêu đốt Sở Mộ thành tro bụi.

Sở Mộ không dám có chút phân tâm nào, bởi vì như vậy đồng nghĩa với việc tử vong.

Phục dụng từng hạt Băng linh đan, lực lượng tiêu hao không còn. Dưới loại đối kháng như vậy khiến cho mỗi một hạt Băng Linh đan không chèo chống được quá lâu.

Ngón tay nắm hỏa chủng của Sở Mộ luôn bị một tầng băng sương bao phủ, nhanh chóng tan rã rồi lại được bổ sung, không ngừng đối kháng.

Độ linh hoạt của tinh thần ý niệm so với trước đó còn mạnh hơn rất nhiều. Dưới sự khống chế của hắn, trộn lẫn với kiếm nguyên, ngưng tụ thành một thanh tiểu kiếm, lần lượt trùng kích.

Mà hỏa chủng thì giống như một thành lũy vững chắc, tùy ý mặc Sở Mộ công kích thế nào đều không thể đánh bại, rung chuyển.

Bỗng nhiên trong đầu của Sở Mộ có ý tưởng, thay đổi phương thức công kích.

Thanh tiểu kiếm do tinh thần ý niệm trộn lẫn với Thiên Hoang kiếm nguyên ngưng tụ ra giống như thực chất. Dưới sự điều khiển bằng ý niệm của Sở Mộ, hắn thi triển một môn kiếm thuật, không ngờ lại là Thiên hoang kiếm thuật.

Từng thức, từng thức công kích, uy lực thức sau so với trước còn cường đại hơn. Lại khiến cho Sở Mộ cũng âm thầm mừng rỡ.

hắn còn thử vận dụng Chấn Sơn kính lên trên. Chỉ là vừa vận dụng, tiểu kiếm cơ hồ sụp đổ. Sở Mộ hiểu rõ, đó là bởi vì thanh tiểu kiếm do tinh thần ý niệm và Thiên Hoang kiếm nguyên ngưng tụ thành không đủ cường đại, không có cách nào chịu được Chấn Sơn kính chấn động.

Tiếp tục thi triển Thiên Hoang kiếm thuật, không ngừng công kích, hơn nữa còn thử dung hợp kiếm thức.

Hai thức dung hợp, ba thức dung hợp, bốn thức dung hợp...

Trong lúc không ngừng thử, tốc độ tiêu hao của tinh thần ý niệm và kiếm nguyên nhanh hơn vài phần.

Trước mắt, cực hạn của Sở Mộ là dung hợp mười chiêu thức đầu tiên vào làm một kiếm.

Tiểu kiếm cách hỏa chủng một điểm, trên trán Sở Mộ nổi lên gân xanh, toàn lực bạo phát.

Mười lăm thức Thiên Hoang kiếm thuật dung hợp vào làm một kiếm, uy lực mạnh mẽ tới tận cùng.

Một kiếm phá không, uy thế kinh người.

Trong nháy mắt đã đâm vào hỏa chủng, hỏa diễm màu vàng nhạt điên cuồng chập chờn rồi nghiền nát. Hỏa chủng cũng bị đục một lỗ. Lập tức, tiểu kiếm nghiền nát, chia thành tinh thần ý niệm và Thiên Hoang kiếm nguyên, từ trong cái lỗ kia tiến vào trong hỏa chủng.

Tinh thần ý niệm vừa mới tiến vào hỏa chủng Sở Mộ đã cảm giác được một cỗ chấn động yếu ớt, đó là ý thức của bản thân Địa Tâm hoang viêm vẫn còn ngủ say.

Tinh thần ý niệm của Sở Mộ dùng tư thái mạnh mẽ quét ngang, trực tiếp đánh tan tinh thần ý thức của Địa Tâm hoang viêm, chiếm cứ, thành công lưu lại tinh thần ý niệm của mình ở bên trong hỏa chủng, hóa thành lạc ấn.

Thiên Hoang kiếm nguyên cũng xông vào trong hỏa chủng, phân tán ra, trải rộng mỗi một góc ngách của hỏa chủng.

Bước đầu tiên khi luyện hóa hỏa chủng tới đây là hoàn thành.

Sở Mộ chỉ cảm thấy giữa hắn và hỏa chủng ở ngón tay hắn có một loại liên hệ mật thiết. Mà mối liên hệ này theo thời gian trôi qua, từ từ trở nên sâu hơn, không ngừng tăng lên.

Lực lượng băng phách trên hai ngón tay lần nữa tiêu tán, Sở Mộ không có điều động tiếp. Mà ý niệm hắn khẽ động, khống chế hỏa chủng, hỏa diễm màu vàng nhạt tràn ra, chỉ là không tiếp tục làm tổn hại tới hai ngón tay của Sở Mộ nữa.

Sau khi luyện hóa sơ bộ Sở Mộ đã không còn sợ hỏa diễm của hỏa chủng.

Tinh thần ý niệm và Thiên hoang kiếm nguyên của hắn cơ hồ tiêu hao không còn. Hắn vội vàng buông hỏa chủng, khôi phục.

Khi tinh thần ý niệm và Thiên Hoang kiếm nguyên hoàn toàn khôi phục, Sở Mộ tiếp tục luyện hóa, luyện hóa sâu hơn, luyện hóa tăng thêm một bước.

Bước thứ hai này là một quá trình tinh tế, giống như nước chảy vậy, chậm rãi, mãi tới khi triệt để luyện hóa mới thôi.

Sở Mộ cũng không khỏi cảm thấy may mắn, Địa Tâm Hoang viêm đã bị thương nặng như vậy, hóa thành hỏa chủng, ngay cả ý thức cũng lâm vào ngủ say. Bằng không Sở Mộ hắn không có bất kỳ cơ hội nào.

Coi như hắn may mắn gặp được Địa Tâm hoang viêm, trừ sẽ bị Địa Tâm Hoang viêm hóa thành tro tàn ra, không còn phương pháp nào khac.

Bất quá, có được có mất, luyện hóa hỏa chủng, chỉ là nhận được hỏa chủng, không phải là đạt được Địa Tâm hoang viêm chính thức. Muốn đem hỏa chủng một lần nữa hóa thành Địa Tâm hoang viêm là một quá trình khó khăn, có lẽ cần thời gian rất dài mới được.

Đương nhiên nếu có một ít bảo vật phù hợp mà nói, quả thực có thể tăng tốc hỏa chủng tái sỉnh, một lần nữa trở thành Địa Tâm hoang viêm.

Thời gian kế tiếp, Sở Mộ đem thời gian hắn có dùng để luyện hóa hỏa chủng. Không có biện pháp, hắn phải rời khỏi nơi này, nhưng mà từ tình huống trước mắt xem ra, nơi này giống như là không gian phong bế, không có đường ra. Nghĩ tới nghĩ lui, đường ra duy nhất vô cùng có khả năng là tiến vào cái ao nham thạch nóng chảy kia.

Nhưng nếu như dưới tình huống không có bí bảo băng hệ như Hàn Băng tráo mà tiến vào cái hồ nham thạch nóng chảy kia, so với tự sát không có gì khác nhau.

*****

Sở Mộ lại nghĩ tới một phương pháp, đó chính là sau khi luyện hóa hỏa chủng, lợi dụng lực lượng hỏa chủng, bảo hộ toàn thân, tiến vào trong cái hồ nham thạch nóng bỏng, lại thông qua đó rời khỏi đây.

Cho nên điều kiện tiên quyết là luyện hóa toàn bộ hỏa chủng, luyện hóa càng nhiều, càng thấu triệt thì xác suất rời khỏi lại càng lớn. Cho nên Sở Mộ không thể không tạm thời buông tha việc tu luyện những thứ khác, toàn tâm toàn ý luyện hóa hỏa chủng.

Ngoài luyện hóa hỏa chủng ra, Sở Mộ cũng lấy một ít hạt sen màu đỏ từ trên đài sen. Hắn phát hiện ra những hạt sen này đều có nhiệt độ cao, khác với hạt sen bình thường, không có tâm sen cũng không có khe hở, cả hình dáng là hình cầu. Trong lúc hắn thử phá vỡ, lập tức chứng kiến bên trong có chất lỏng sền sệt màu đỏ, phẩm chất có thể coi là vô hạ, vô cùng tinh mỹ, ẩn chứa năng lượng hỏa hệ phong phú.

Sở Mộ càng kinh hỉ phát hiện ra, chất lỏng trong hạt sen này thậm chí còn có thể dùng được, có thể đưa cho hỏa chủng hấp thu. Sau khi hấp thu, lực lượng hỏa chủng có chút tăng lên.

Nói cách khác, Sở Mộ có thể lợi dụng những hạt sen ẩn chứa năng lượng này, làm tăng tốc quá trình hồi phục lại như cũ của hỏa chủng.

Trừ luyện hóa hỏa chủng ra, Sở Mộ lại có chuyện để làm, đó là đào hạt sen.

Hoa sen nơi này tổng cộng có năm mươi mấy đóa. Trên mỗi một đóa hoa sen đều có đài sen, bên trong đài sen đều có hạt sen. hoặc nhiều hoặc ít. Sau khi Sở Mộ thu thập, rất nhanh toàn bộ đã bị hắn thu hết không còn. Tổng cộng cso hơn sáu ngàn hạt sen, thu hoạch không nhỏ.

Một mặt luyện hóa, một mặt dùng hạt sen ẩn chứa năng lượng cung cấp cho hỏa chủng hấp thu. Thể tích của hỏa chủng tăng lên từng chút một, khi hạt sen tiêu hao chừng một trăm hạt. Thể tích của hỏa chủng tăng lên ba thành, hỏa diễm màu vàng nhạt phóng ra, màu sắc cũng đậm hơn. chỉ có điều rất khó phân biệt, nhận ra.

Đây là một tiến bộ đáng mừng.

Có hạt sen năng lượng trợ giúp, quá trình luyện hóa hỏa chủng của Sở Mộ càng thêm thuận lợi, hiệu suất cũng càng cao. Rốt cuộc sau khi tiêu hao chừng hai ngàn hạt sen, Sở Mộ đã triệt để luyện hóa hỏa chủng.

Hỏa diễm màu vàng nhạt màu sắc càng đậm hơn, chỉ là lúc này nó nội liễm, không xuất. Hỏa chủng này so với trước đây còn có màu sáng hơn, màu vàng sáng, thể tích cũng gia tăng lên tới chừng bằng hai hạt đậ.

Ngay sau đó, dưới tinh thần ý niệm của Sở Mộ, hỏa chủng chậm rãi trở nên xụi lơ, biến hóa hình thái, cuối cùng hóa thành một đạo hỏa diễm giống như ánh nến vậy, giống như là tinh linh thiêu đốt, chập chờn trên đầu ngón tay của Sở Mộ.

Tiếp theo đóa hỏa diễm này tiến vào trong ngón tay của Sở Mộ rồi biến mất không thấy gì nữa. Không bao lâu, trong đan điền của Sở Mộ có thêm một đóa hỏa diễm màu vàng nhạt sáng màu.

hấp thu năng lượng của hai ngàn hạt sen, hỏa chủng rốt cuộc cũng phục hồi được một bộ phận, một lần nữa hóa thành hỏa diễm. Nhưng mà còn chưa phải hoàn toàn là Địa Tâm hoang viêm. Sử dụng nó, Sở Mộ còn tốn không ít Thiên hoang kiếm nguyên.

- Đã luyện hóa xong, cũng là lúc nên rời khỏi đây.

Sở Mộ lầm bầm nói, hắn cũng không biết mình ở nơi này đã bao lâu. Ở nơi này căn bản không có cách nào nhận biết được thời gian trôi qua. Hắn chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được ít nhất đã qua hai tháng, có lẽ còn dài hơn.

Khôi phục Thiên hoang kiếm nguyên và tinh thần ý niệm. Sau khi đạt tới đỉnh phong, Sở Mộ lại lấy ra năm hạt Băng Linh đan còn lại ăn vào, nhanh chóng chuyển hóa thành lực lượng băng phách, gia trì bản thân. Rồi sau đó cúi đầu nhìn nham thạch nóng chảy, nhẹ nhảy phi thân nhảy lên rồi đáp xuống.

Khi thân thể sắp tiếp xúc với nham thạch nóng bỏng, Sở Mộ khởi động Địa Tâm hoang viêm nho nhỏ, Thiên hoang kiếm nguyên rót vào bên trong, kích phát ra hỏa diễm màu vàng nhạt nho nhỏ, lan tràn, bao phủ toàn thân hắn.

Cơ hồ không có một đạo thanh âm nào, Sở Mộ đã rơi vào trong cái hồ nham thạch nóng bỏng, nhanh chóng rơi xuống dưới, hỏa diễm màu vàng nhạt tràn ngập bên ngoài thân, chống cự nhiệt đô cao và nham thạch nóng bỏng xâm nhập tới cơ thể.

Mà lực lượng băng phách trong người vận chuyển, giảm bớt một bộ phận nhiệt độ cao rót vào trong cơ thể. Sở Mộ tăng tốc độ chìm xuống. Trong tầm mắt của hắn chỉ có thể nhìn thấy một mảnh màu đỏ sậm tràn ngập.

Tinh thần ý niệm tản mát ra cũng bị áp chế rất lớn. Ngay cả thế giới tinh thần cũng cảm nhận được một mảnh nhiệt độ cao đang cháy.

Sở Mộ phải thừa nhận loại thiêu đốt này, dùng tinh thần ý niệm tìm kiếm phương hướng. Sau khi dùng một lượng lớn kiếm nguyên, Sở Mộ không thể khong dựa theo đường cũ trở lên, nhảy lên hoa sen nghỉ ngơi. Mãi sau khi khôi phục toàn bộ mới lại một lần nữa tiến vào.

Lần lượt nghỉ ngơi, lần lượt tìm kiếm, không ngừng xác định phương hướng.

Rốt cuộc, sau lần thứ ba mươi mấy, còn có nhiều lần gặp phải Viêm xà, may mắn kịp thời trở về, Sở Mộ đã tìm được phương hướng. Vận khí rất tốt, không có tiếp tục gặp phải Viêm xà, từ một hướng khác trong cái ao nham thạch nóng bỏng nhảy ra. Nhảy lên trên cái động trước khi hắn bị rớt xuống ao nham thạch nóng bỏng. Mà lúc này Thiên hoang kiếm nguyên trong cơ thể hắn cũng tiêu hao không còn.

Nguy hiểm nhưng vẫn còn sống, lại đạt được kỳ ngộ, luyện hóa hỏa chủng của Địa Tâm hoang viêm. Gặp họa đắc phúc, rốt cuộc cũng rời khỏi địa phương bị o bế kia, khiến cho Sở Mộ thở dài một hơi. Cả người nằm trên mặt đất, chỉ cảm thấy rất là mệt mỏi.

Nghỉ ngơi một lát, Sở Mộ đứng dậy rời khỏi động quật, nhanh chóng chạy tới Thiên Hoang thần sơn.

- Hóa ra ta ở trong động quật bị phong bế kia đã hơn bốn tháng.

Sau khi trở về Ngoại cug, Sở Mộ mới biết được rốt cuộc đã trôi qua mấy tháng.

Thời gian chấm dứt giai đoạn thứ nhất chỉ còn lại có ba tháng.

Vốn dựa theo kế hoạch, hiện tại có lẽ Sở Mộ đã hoàn toàn phá giả Phong Thần Huyết Chú trên kiếm ý, khiến cho kiếm ý thoát khỏi niêm phong, tái hiện phong mang. Nhưng gmaf bởi vì hắn lọt vào trong cái ao nham thạch nóng bỏng kia, tiến vào cái động bị phong bế, đạt được Địa Tâm hoang viêm, lại toàn tâm toàn ý luyện hóa nó, cho nên mới tạm thời bỏ qua việc tu luyện các thứ khác.

Đối với chuyện này Sở Mộ cũng không quá để ý, có hỏa chủng Địa Tâm hoang viêm, loại bảo bối ngay cả cường giả Kiếm Vương cấp cũng phải mơ ước. Hắn có thể nhận được là cơ duyên rất lớn, vì vậy mà phải kéo dài việc phá vỡ phong ấn kiếm ý tới mấy tháng cũng là đáng giá.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2308)