Vay nóng Tinvay

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 1412

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 1412: Ba đại kiếm thức
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)

Siêu sale Lazada


Cảm giác cho Sở Mộ biết rõ muốn leo lên vô cùng khó khăn.

Sau khi trèo lên đỉnh Thiên Đạo kiếm phong, mặc dù chỉ trong tích tắc nhưng Sở Mộ thực sự cảm giác được uy năng của Thiên Kiếm.

Chỉ cảm ứng được uy năng của Thiên Kiếm trong tích tắc cũng có trợ giúp lớn với Sở Mộ.

Ngồi trước Thiên Kiếm đứt rời, Sở Mộ vẫn tìm hiểu nó, thiên uy vô cùng kinh người bộc phát, uy nghiêm mênh mông như biển, kiếm nộ là thiên nộ, thiên nộ là Thiên Đạo nộ, Thiên Đạo nộ, kiếm nộ, có thể tan nát đại địa, không gì không thể giết.

Sau khi dần dần tìm hiểu sâu hơn, tư duy của hắn tràn ngập bóng kiếm, tiếng kiếm minh vang lên từng hồi giống như nhúc nhạc đạo của Thiên Đạo.

Đủ loại ảo diệu của Thiên Đạo chi kiếm bắt đầu tiến vào trong đầu Sở Mộ, dần dần trong đầu Sở Mộ xuất hiện bóng kiếm hoàn toàn mới.

Bỗng nhiên kiếm đứt gãy, một tia hào quang mang theo lực lượng quái dị xuất hiện, nó nhiễu loạn bốn phía, làm cho Thiên Kiếm chấn động, Sở Mộ bị lực lượng đáng sợ áp bách nên bừng tỉnh.

Thiên Kiếm hư giới, Thiên Kiếm sơn.

- Lực lượng bộc phát lúc cuối cùng là lực lượng gì?

Sở Mộ ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi, nhìn sang Thiên Kiếm đứt gãy kia một lúc.

Hắn tìm hiểu lực lượng đột nhiên cắt đứt Thiên Kiếm, hư ảnh Thiên Đạo chi kiếm trong đầu thập phần mơ hồ, dường như gió thổi qua sẽ tán loạn, hoàn toàn kém những bóng kiếm kia.

Nếu không phải bị cắt đứt, bóng kiếm Thiên Đạo chi kiếm đã ngưng tụ thành công.

Cảm nhận lực lượng cắt đứt Thiên Kiếm trên đỉnh Thiên Kiếm Sơn mang theo uy lực không thể ngăn cản nổi, lực lượng của Thiên Kiếm mang theo thiên uy đáng sợ, lực lượng khác mang theo ý cảnh thần thánh, có cảm giác cao cao tại thượng quan sát chúng sinh, dường như tất cả chỉ là con sâu cái kiến.

Loại lực lượng này thập phần lạ lẫm, lại thập phần đáng sợ, có vài phần hàm xúc quang minh thần thánh, lại không giống với quang minh thần ý.

- Lại xuất hiện...

Hắn thì thào, Sở Mộ nhìn sang, không biết Thiên Kiếm Thánh Tôn xuất hiện bên cạnh lúc nào, hắn vô cùng nghiêm túc nhìn sang đỉnh núi.

- Tiền bối, đó là lực lượng gì?

Sở Mộ hỏi.

- Ta cũng không biết đó là lực lượng gì, chỉ có thể nói Thiên Kiếm đã bị lực lượng này cắt đứt, lực lượng này vẫn còn sót lại trong đó và bị Thiên Kiếm chi lực trấn áp.

Thiên Kiếm Thánh Tôn nói ra:

- Có lẽ lúc thượng cổ xảy ra đại sự gì đó, hiện tại không thể truy tra rõ được.

Hắn lên tiếng.

- Vốn muốn tiểu hữu tìm hiểu Thiên Kiếm, không ngờ lại xuất hiện biến cố này.

Thiên Kiếm Thánh Tôn thở dài, hắn tiếc hận, hắn rất chờ mong thiên phú kiếm đạo của Sở Mộ tìm hiểu Thiên Kiếm sẽ có thu hoạch không nhỏ.

Người tìm hiểu Thiên Kiếm khác nhau, cuối cùng sẽ có thu hoạch khác nhau, có thể ấn chứng và hoàn thêện lẫn nhau.

Sở Mộ cũng không tìm hiểu xong, tính toán chỉ tìm hiểu một nửa mà thôi, thu hoạch không lớn nên không nói gì nữa.

- Hiện tượng này vừa xuất hiện thường thường sẽ kéo dài trong vài tháng, có khả năng kéo dài trong nhiều năm.

Thiên Kiếm Thánh Tôn nói ra:

- Tạm thời không thể tìm hiểu.

Đã không thể tìm hiểu thì không cần phải lưu lại nơi này.

Sở Mộ và Thiên Kiếm Thánh Tôn rời khỏi Thiên Kiếm hư giới.

- Sở Mộ huynh đệ, ngươi leo lên Thiên Kiếm Sơn bao nhiêu thời gian?

Sở Mộ vừa ra ngoài, Dương Vũ Thần lên tiếng hỏi thăm.

- Hơn một ngày, ta không chú ý thời gian cụ thể.

Sở Mộ thuận miệng nói, hắn cũng không quan tâm thời gian, mơ hồ biết hơn một ngày, có khả năng là mười tám canh giờ.

- Ha ha, đại sư huynh, chúng ta đều đoán sai.

Dương Vũ Thần cười nói, nội tâm cũng rất khiếp sợ. Phải biết rằng hắn leo lên đỉnh Thiên Kiếm Sơn kia cần thời gian ít nhất bốn ngày, mà đại sư huynh Mạc Bạch Vân còn ít hơn một chút nhưng cũng là bốn ngày, chỉ có tiểu sư đệ cần thời gian ngắn nhất là ba ngày.

Hắn cảm thấy thiên phú Sở Mộ còn tốt hơn tiểu sư đệ nhiều nhưng không cao hơn bao nhiêu. Bởi vậy Dương Vũ Thần suy đoán là ba ngày, Mạc Bạch Vân tiếp xúc Sở Mộ nhiều nên cho rằng thiên phú Sở Mộ cao hơn không ít, bởi vậy suy đoán thời gian hai ngày nhưng nội tâm vẫn cho rằng chắc có lẽ không ít hơn hai ngày, ở giữa hai ngày và ba ngày.

Hiện tại người ta không cần tới hai ngày đã tới đỉnh.

Thiên Kiếm Thánh Tôn chỉ cười mà không nói.

Sở Mộ tiếp tục lưu lại Thiên Kiếm Phong tu hành thêm vài ngày.

Bóng kiếm trong đầu, trừ bóng kiếm đỉnh cấp ra còn có một trăm bảy mươi lăm đạo bóng kiếm bị dung hợp biến thành một trăm bảy mươi đại, lại biến thành một trăm sáu mươi đạo, lại biến thành một trăm năm mươi đạo.

Bóng kiếm dung hợp, đại biểu Sở Mộ lý giải kiếm pháp càng cao thâm, hơn nữa cũng có hiểu ra đặc biệt cho nên mới có thể dung hợp, ba mươi bóng kiếm đỉnh cấp vẫn tồn tại, đó là bởi vì Sở Mộ chưa hiểu sâu về bóng kiếm đỉnh cấp, cho dù hiện tại nắm giữ Vô Thanh kiếm thức và Thiên Kích kiếm thức cũng không hiểu hoàn toàn, hơn nữa còn diễn sinh ra giải thích của bản thân.

Nếu có một ngày hắn hiểu ra ba mươi bóng kiếm đỉnh cấp, khi đó tạo nghệ kiếm pháp và tích lũy cua hắn sẽ đạt tới trình độ kinh người.

Trong ba mươi bóng kiếm đỉnh cấp có một bóng kiếm rất mơ hồ, nhìn nó giống như gió thổi qua, hắn tìm hiểu Thiên Kiếm ngưng tụ bóng Thiên Đạo chi kiếm, bởi vì bị quấy rầy cho nên vô cùng mơ hồ, hơn nữa bởi vì Thiên Đạo chi kiếm bị chặt đứt cho nên bóng kiếm mũi kiếm cực kỳ mờ nhạt.

Tìm hiểu, tu luyện, luyện kiếm, luận bàn kiếm pháp với Dương Vũ Thần và Mạc Bạch Vân, thời gian ngày từng ngày qua đi, đã bảy ngày trôi qua.

Thiên Kiếm Đảo Thiên Kiếm Phong là động phủ của Thiên Kiếm Thánh Tôn, mấy ngàn năm bị kiếm khí của Thiên Kiếm Thánh Tôn ảnh hưởng, trong lúc vô hình bị rèn luyện ho nên thích hợp luyện kiếm, nghiễm nhiên biên thành thánh địa của kiếm tu.

Luyện kiếm tại nơi này làm chơi ăn thật, hơn lý giải kiếm pháp cực kỳ cao thâm, Sở Mộ luyện kiếm một ngày ở đây còn hơn luyện ở bên ngoài mấy ngày, có Kiếm Thánh cường đại như Dương Vũ Thần, Mạc Bạch Vân bồi luyện, hắn tu luyện tăng lên gấp mười lần.

Có thể nói tu hành mỗi ngày đều có thu hoạch tương đương mấy tháng ở bên ngoài.

Bảy ngày sau, trong đầu Sở Mộ dung hợp biến thành một trăm bóng kiếm.

Lúc ban đầu nắm giữ Vô Thanh kiếm thức, dưới sự nổ lực của Sở Mộ đã nắm giữ hoàn toàn, về phần Thiên Kích kiếm thức vừa nắm giữ vẫn ở trong giai đoạn ma luyện.

Trong ba mươi bóng kiếm đỉnh cấp có ba đạo căn cứ vào chân ý đâm ngưng tụ thành, đó là Vô Thanh kiếm thức, Thiên Kích kiếm thức và nắm giữ Toái Tinh kiếm thức.

*****

Đặc điểm của Vô Thanh kiếm thức nằm ở chữ đâm, hơn nữa vô thanh vô tức khó có thể cảm thấy, càng không dễ phòng bị, vào lúc bị đánh trúng mới có cảm giác.

Đặc điểm của Thiên Kích kiếm thức nằm ở thế, thanh thế to lớn, lấy thế đè người, phong cách như lôi điện, lực lượng thập phần cường hoành, uy lực vô cùng đáng sợ, lại có được lực xuyên thấu cực kỳ đáng sợ, có thể xuyên thủng tất cả hư vô.

Đặc điểm của Toái Tinh kiếm thức nằm ở chỗ lực, là ngưng tụ lực lượng chân chính, cho dù tốc độ và thanh thế không sánh bằng Vô Thanh kiếm thức Thiên Kích kiếm thức nhưng thắng ở ngưng tụ lực lượng, Toái Tinh kiếm thức còn có một đặc điểm, đó là sau khi đánh trúng mục tiêu, lực bộc phát đáng sợ sẽ đánh nát mục tiêu, cho dù là ngôi sao cũng bị kiếm đánh nát.

Luận uy lực đơn thuần, Thiên Kích kiếm thức còn hơn cả Vô Thanh kiếm thức nhưng không bằng Toái Tinh kiếm thức, nếu chỉ bàn về thanh thế, Thiên Kích kiếm thức đứng đầu, nếu luận nhanh chóng, Vô Thanh kiếm thức đứng đầu, chiêu nào cũng có sở trường riêng.

Lúc luyện kiếm mấy ngày gần đây, Sở Mộ dần dần có lĩnh ngộ mới, hắn càng ngày càng nắm giữ ba chiêu Vô Thanh kiếm thức và Thiên Kích kiếm thức cùng Toái Tinh kiếm thức, sau khi hiểu rõ hoàn toàn, diễn sinh ra giải thích độc đáo của bản thân, đó là giải thích phù hợp với mình nhất, lại bóc tinh túy của ba chiêu này tương dung làm một thể, cuối cùng sẽ sáng tạo ra kiếm pháp hoặc kiếm chiêu phù hợp với bản thân nhất.

- Vô Thanh, Thiên Kích, Toái Tinh, dung hợp tinh túy của ba chiêu làm một, đồng thời có đủ ba đặc tính của chúng, uy lực nhất định không thể tưởng tượng nổi.

Sở Mộ âm thầm nói ra.

Dung hợp tinh túy của ba chiêu này tạo thành chiêu mới, uy lực của nó còn trên cả ba chiêu thức, thập phần đáng sợ, một khi nắm giữ sẽ tạo thành kiếm chiêu sát thần diệt phật.

Muốn có tiến cảnh như thế, Sở Mộ cần phải nổ lực lớn hơn nhiều.

Muốn triệt để nắm giữ ba chiêu kiếm này cần thời gian dài, sau khi triệt để nắm giữ còn phải gia tăng giải thích của mình, lại bóc tinh túy của ba chiêu ra càng khó khăn, tự nghĩ kiếm chiêu hoàn toàn mới cũng cực khó, tương dung tinh túy của ba chiêu làm một càng khó hơn nữa.

Chỉ có giải quyết năm vấn đề này mới có thể sáng tạo ra chiêu kiếm hoàn mỹ phù vợp với bản thân.

Luyện kiếm, luyện kiếm, luyện thêm kiếm, nơi này có hoàn cảnh hiếm có như vậy, một khi rời khỏi nơi đây cũng không biết mất bao lâu mới tới lần nữa, tự nhiên phải quý trọng, hắn không thể bỏ qua thời gian này..

- Đúng là cuồng nhân!

Dương Vũ Thần nói:

- Ta cho rằng mình đã đủ điên cuồng, không nghĩ tới hắn còn điên cuồng hơn ta.

- Có thiên phú kiếm đạo hơn xa người khác, còn luyện kiếm điên cuồng như vậy, có thể nói thời gian mỗi ngày đều không đủ.

Mạc Bạch Vân cảm khái không thôi.

- Khó trách tu vi như thế nhưng kiếm pháp cao thâm mạt trắc như vậy, cho dù là tiểu sư đệ mê kiếm cũng không bằng hắn.

- Đại sư huynh, ngươi nói nếu như tiểu sư đệ được gọi là kiếm si, không lúc nào rời kiếm khỏi tay, vừa nhìn đã biết hắn là người mê kiếm nhưng ta lại cảm giác tiểu sư đệ lại không mê kiếm bằng Sở Mộ, hơn nữa còn không nắm được tinh túy.

Dương Vũ Thần nói ra, sắc mặt hắn cổ quái.

- Người như Sở Mộ, bình thường không nhìn ra hắn là người mê kiếm, chỉ có lúc tu kiếm và luyện kiếm hoặc luận bàn với người khác, hoặc lúc trao đổi mới nhìn ra hắn là kiếm si...

Dương Vũ Thần nói xong, đôi mắt của hắn càng lúc càng sáng, dường như hắn hiểu ra cái gì đó và đứng nguyên tại chỗ đốn ngộ, đôi mắt trầm tĩnh nhắm lại.

Mạc Bạch Vân đang nghe Dương Vũ Thần nói, trong lòng còn dư vị cũng bừng tỉnh đại ngộ, ánh mắt sáng ngời và nhắm mắt lại, hắn cũng đốn ngộ bên cạnh Dương Vũ Thần.

Hai người có thể được Thiên Kiếm Thánh Tôn vừa ý thu làm đệ tử thân truyền, tự nhiên có thiên phú kiếm đạo hiếm thấy, ngộ tính cũng hơn xa kiếm giả bình thường.

- Không tệ không tệ.

Thiên Kiếm Thánh Tôn gật đầu vui mừng khi nhìn thấy cảnh này.

- Sở lão đệ, ta giới thiệu với ngươi một chút, hắn chính là tam sư đệ của ta, tên là Lăng Phong Tiếu.

Dương Vũ Thần nhanh chóng tiếp cận và nói với Sở Mộ.

- Ở trên Lam Hải này hắn có danh hiệu kiếm si!

Dương Vũ Thần vừa dứt lời, người vừa xuất hiện đứng trước mặt Sở Mộ.

Thân ảnh thon dài ngọc thụ lâm phong, y phục bồng bềnh giống như cưỡi gió tới đây.

Kiếm Thánh tam tinh, kiếm si Lăng Phong Tiếu.

- là ngươi!

Lăng Phong Tiếu đang muốn bái kiến đại sư huynh Mạc Bạch Vân và nhị sư huynh Dương Vũ Thần, hắn kinh hãi nhìn sang Sở Mộ.

Hắn còn nhớ rõ ràng, bởi vì lúc đó hắn cũng có mặt nên tận mắt nhìn thấy đám người Sở Mộ bị mười vạn chiến sĩ Sa tộc vây công.

Bỗng nhiên xuất hiện bóng đen, Kiếm Vực bao phủ mười vạn chiến sĩ Sa tộc, ngay sau đó mười vạn chiến sĩ Sa tộc biến mất, cho dù là mấy trăm Kiếm Thánh Sa tộc cũng biến mất.

Nhớ tới Kiếm Vực màu đen, Lăng Phong Tiếu đã từng dùng thần niệm dò xét, thần niệm chi lực của hắn khác với thần niệm chi lực bình thường, nó có tính xuyên thấu cực mạnh, cho dù như thế cũng bị lực lượng của Kiếm Vực màu đen ngăn cản không thể nhìn thấy cảnh tượng huyền diệu khi đó.

Với tư cách kiếm si, Lăng Phong Tiếu mẫn cảm với kiếm hơn xa người khác, đúng như Dương Vũ Thần nói, Lăng Phong Tiếu chưa bao giờ để kiếm rời tay, thời thời khắc khắc đều cầm kiếm, bởi vì như thế hắn có trực giác với kiếm, có thể nói là trực giác với kiếm trời sinh.

Lăng Phong Tiếu vẫn rung động không nhỏ, hắn hiểu rõ có người mang thiên phú và tạo nghệ kiếm thuật hoàn toàn không kém hơn hắn.

Thực lực bóng đen cường đại cũng làm Lăng Phong Tiếu động tâm, bức thiết hi vọng có thể trao đổi với bóng đen.

Về sau Sa tộc xuất động đại quy mô, xuất động Hoàng Kim Cự Sa quân vô cùng hung hãn, chúng tìm kiếm tung tích mọi người chung quanh, Lăng Phong Tiếu cho rằng những người này không may, hơn phân nửa sẽ chết trong tay Sa tộc, tuyệt đối không ngờ hiện tại còn thấy một người trong đó.

Một Niết Bàn bát trọng thiên, tại sao lại có thể chạy lên Thiên Kiếm Đảo? Hơn nữa nhìn bộ dạng của hắn vô cùng quen thuộc đại sư huynh và nhị sư huynh.

Với tư cách tam đệ tử của Thiên Kiếm Thánh Tôn, hắn thường xuyên ra ngoài lịch lãm rèn luyện và ẩn giấu thân phận của mình. Rất nhiều người chỉ cho rằng Lăng Phong Tiếu là kiếm tu độc hành gặp kỳ ngộ mà thôi, nếu biết rõ hắn là đệ tử thứ ba của Thiên Kiếm Thánh Tôn, không biết sẽ khiếp sợ thành cái dạng gì, cũng không biết sẽ có bao nhiêu người nịnh bợ hắn.

Lăng Phong Tiếu kinh hô, Sở Mộ không hiểu, bởi vì lúc ấy hắn không biết Lăng Phong Tiếu có mặt ở đó.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2308)