← Ch.1485 | Ch.1487 → |
Sở Mộ chỉ cảm thấy một kiếm đang đâm ra của mình, ngay khi sắp đâm trúng thân thể Đế Sa Ngọc, trong nháy mắt đó có cảm giác như đâm vào trong bùn, khó có thể tiến lên.
- Lực lượng này...
Trong lòng Đế Sa Ngọc vô cùng rung động.
Bản thân hắn không chỉ có không bị đối phương giết chết. Ngược lại còn thức tỉnh lực lượng huyết mạch mà hắn không thể nào nắm giữ sau khi thức tỉnh. Loại cảm giác cường đại này, phảng phất như mỗi một cái giơ tay nhấc chân cũng có thể bộc phát ra uy năng kinh người, toái sơn liệt địa chứ không nói chơi.
- Nhân tộc, tử kỳ của ngươi tới rồi.
Đế Sa Ngọc điên cuồng cười lớn.
- Chưa hẳn.
Sở Mộ lạnh lùng cười nói. Hắn lại lần nữa vung kiếm. Trảm Thần kiếm thức thi triển, khí thế đáng sợ trùng kích tâm thần đns.
Đế Sa Ngọc không dám đón đỡ, vội vàng né tránh. Đồng thời hắn nhanh chóng phóng về một bên, trực tiếp xông tới vách tường của thạch lâu, va chạm, tạo thành từng vết nứt.
- Không xong, lực lượng huyết mạch không có cách nào khống chế được.
Đế Sa Ngọc ý thức được tình cảnh của mình không ổn.
Tuy rằng lực lượng hiện tại vô cùng mạnh mẽ, tuyệt đối còn hơn đối phương. Nhưng mà lực lượng này hắn còn chưa có cách nào khống chế được, ngược lại sẽ trở thành một tai hại.
Lúc này vẻ mặt Đế Sa Ngọc biến đổi, hắn cảm giác được lực lượng huyết mạch biến mất.
Không có biện pháp, quá trình này căn bản không nằm trong sự khống chế của hắn.
Quyết định nhanh chóng, bỏ qua kiện khải giáp kia. Đế Sa Ngọc đánh vỡ thạch lâu, lao ra bên ngoài.
- Đi.
Truyền lệnh cho cường giả Thánh cấp Đế Sa tộc, sau khi hạ xuống, nhanh chóng chạy về phía xa. Hơn mười cường giả Thánh cấp Đế Sa tộc bên ngoài cho rằng Đế Sa Ngọc đã nắm được bảo vật, cho nên lập tức đuổi theo.
- Thoát rất nhanh a.
Nhìn Đế Sa Ngọc nhanh chóng rời đi, Sở Mộ âm thầm cười nói. Hắn không định đuổi giết. Thứ nhất khải giáp còn ở chỗ này, thứ hai Đế Sa Ngọc còn có hơn chục cường giả Thánh cấp Đế Sa tộc làm hộ vệ, muốn giết đối phương, khó.
Đế Sa Ngọc vừa đi, trong thạch lâu cũng chỉ còn lại một mình Sở Mộ.
- Nói cho cùng cũng chỉ có ta là người hữu duyên.
Sở Mộ thầm nghĩ.
Lực lượng thần hồn lan tràn vào, bao phủ khải giáp, nhanh chóng rót vào bên trong. Dương kiếm trong nháy mắt bổ ra trên trăm kiếm, từng kiếm đánh trúng cùng một vị trí, đánh tan vòng phòng hộ.
Thần niệm khẽ động, lực lượng thần hồn cuốn lấy kiện khải giáp tinh mỹ, xuất hiện ở trong không gian nhỏ tùy thân của hắn. Chỉ là Sở Mộ có chút không ngờ là, khi kiện khải giáp tinh mỹ kia xuất hiện trong không gian nhỏ tùy thân của hắn, nữ tử được Sở Mộ đặt trong quan tài thủy tinh kia lại có chút động đậy, là ngón tay hơi động đậy một chút.
Dị động của nữ tử trong quan tài thủy tinh chỉ trong nháy mắt mà thôi, rất nhỏ, Sở Mộ cũng không cảm giác được.
Khải giáp tới tay, lực lượng thần hồn của Sở Mộ phóng ra, bao phủ mỗi một góc ngách của thạch lâu, cẩn thận tìm kiếm xem bên trong còn có bảo vật khác hay không. Bất quá hắn không có phát hiện ra được gì. Xem ra bảo vật trong thạch lâu quả thực chỉ có một kiện khải giáp này mà thôi.
Về phần rốt cuộc khải giáp là bảo vật như thế nào, Sở Mộ cũng không rõ ràng cho lắm. Hắn định tìm chút thời gian nghiên cứu một chút. Nhưng hiện tại cũng không phải là thời điểm phù hợp.
Bên ngoài thạch lâu, Đế Sa Ngọc vừa đi. Hơn mười cường giả thánh cấp của Đế Sa tộc cũng rời đi theo.
- Xem ra bảo vật trong thạch lâu đã bị người Đế Sa tộc lấy đi.
- Đáng tiếc, ta không có phần.
- Tuy rằng bảo vật bị lấy đi. Nhưng ta có thể cảm giác được, một tia linh tính kia vẫn còn ở trong thạch lâu.
Một Kiếm Thánh nhất tinh đuổi theo Sở Mộ mà tới, hai mắt lập lòe tinh mang, cả người nhảy lên, tới gần thạch lâu.
Cùng lúc đó Sở Mộ từ trong thạch lâu nhảy ra, rơi xuống đất.
- Chính là hắn.
- Linh kiếm ở trên người hắn.
Sở Mộ vừa mới xuất hiện đã có vài đạo ánh mắt nhìn vào trên người hắn. Kiếm Thánh kia cũng thay đổi phương hướng, phóng tới Sở Mộ. Trong tay nắm chặt Thông Thiên thánh kiếm, kiếm khí bức nhân.
- Niết Bàn cảnh, đem linh kiếm giao ra đây. Nếu không ta đảm bảo ngươi sẽ chết không có chỗ chôn.
Kiếm Thánh này là người tới gần Sở Mộ đầu tiên. Kiếm trong tay giơ lên, phong mang đáng sợ ngưng tụ, rét lạnh thấu xương, lời hắn nói cũng vô cùng lạnh lẽo, tràn ngập sát khí.
- Linh kiếm ở trên người ta, có bản lĩnh thì cứ tới đây.
Sở Mộ mỉm cười, không có chút sợ hãi nào.
Chỉ là một Kiếm Thánh nhất tinh, trừ phi là yêu nghiêt. Nếu không sao có thể đối kháng được với Sở Mộ? Mà yêu nghiệt nào có nhiều như vậy, tùy tiện có thể gặp được hay sao?
- Muốn chết.
Kiếm Thánh nhất tinh này nghe vậy nổi giận vô cùng, tiện tay chém ra một kiếm. Kiếm quang bắn ra, hóa thành một quả cầu sấm sét, điên cuồng bắn về phía Sở Mộ. chung quanh quả cầu sấm sét đều là gai nhọn hoắt.
Quả cầu sấm sét mang theo uy lực đáng sợ đánh về phía Sở Mộ. Một khi trúng mục tiêu, có khả năng cực lớn khiến cho thân thể Sở Mộ bị tàn phá thành từng mảnh nhỏ. Đương nhiên đây chỉ là tưởng tượng của bản thân Kiếm Thánh nhất tinh này mà thôi.
- Không xong. Phải nhanh hơn
Những Thánh cấp khác biến sắc, bọn hắn không lo lắng Sở Mộ bị giết, ngược lại, đang lo lắng linh kiếm bị người khác cướp đi trước.
Trong mắt bọn hắn, cướp linh kiếm từ trong tay một Niết Bàn cảnh so với cướp linh kiếm trong tay một Kiếm Thánh còn dễ dàng hơn rất nhiều.
Một màn tiếp theo khiến cho bọn hắn lục tục dừng lại, vẻ mặt tràn ngập kinh hãi.
Chỉ thấy một đạo kiếm quang chói sáng ở trong tay Niết Bàn cảnh kia bắn ra, chém qua không trung, lưu lại một dấu vết rõ ràng trong hư không, thật lâu không tiêu tán.
Quả cầu sấm sét có gai nhọn hoắt đang xoay tròn bị một kiếm của Sở Mộ bổ ra, kiếm quang không tiêu tán, vẫn mạnh mẽ ngưng tụ, bắn thẳng tới Kiếm Thánh nhất tinh kia.
Biến cố này quá lớn, hoàn toàn vượt qua ngoài ý định. Mà tốc độ bổ ra một kiếm của Sở Mộ quá nhanh, căn bản không có cách nào né tránh. Kiếm Thánh nhất tinh kia chỉ có thể trở mắt nhìn kiếm quang sáng chói chém tới, chui vào mi tâm hắn rồi chém ra.
Một kiếm chém Kiếm Thánh nhất tinh thành hai khúc.
Mặc dù chỉ là Kiếm Thánh nhất tinh sơ kỳ, nhưng dù gì cũng là cường giả Thánh cấp a, làm sao có thể bị một Niết Bàn cảnh giết chết cơ chứ.
- Yêu nghiệt.
- Kẻ nà tuyệt đối là yêu nghiệt.
- Có gì phải sợ hắn chứ? Chúng ta có mười mấy người, liên thủ chém giết hắn.
- Đúng vậy. Hiện tại đã đắc tội với đối phương, nếu như để cho hắn phát triển, hắn tuyệt đối sẽ không buông tha cho chúng ta.
*****
Dưới một câu cổ động, mười hai cường giả Thánh cấp còn lại liên thủ, bao vây, định giết Sở Mộ.
Mười hai cường giả Thánh cấp này đều là Thánh cấp cấp thấp, đại bộ phận đều là nhất tinh nhị tinh, chỉ có một người là tam tinh.
Người Ngũ Linh tộc vẫn đứng ở phía xa nhìn xem. Bọn hắn hiểu rõ, bằng vào mười hai cường giả Thánh cấp cấp thấp nhân tộc này căn bản không làm gì được yêu nghiệt Niết Bàn cảnh của Nhân tộc kia.
Quả nhiên, ngay từ đầu Sở Mộ đã lâm vào trong vây công, nhưng mà trong lúc tiến lùi lại rất là thành thạo, bình tĩnh.
- Vừa rồi ta đã cho các ngươi cơ hội rời đi. Không ngờ các ngươi lại ngu xuẩn như vậy, lựa chọn con đường chết.
Sở Mộ lạnh nhạt nói, đồng thời Thiên Trảm kiếm cắt ngang, tạo thành một đường vòng cung ở phía trước, một kiếm chặt đầu đối thủ.
Không có thi triển kiếm pháp uy lực lớn gì, chỉ vung kiếm rất là bình thường. Cũng dưới lực lượng kiếm nguyên của Niết Bàn cảnh cửu trọng thiên cùng với lực lượng khí lực, còn có Vĩnh Hằng kiếm ý Thánh cấp và kiếm lực bát cấp đỉnh phong, cho nên làm cho uy lực một kiếm bình thường lại tăng tới tình trạng đáng sợ.
Đối phó với Thánh cấp nhất tinh tầm thường, còn không cần để cho Sở Mộ thi triển kiếm pháp cường đại gì.
Kiếm quang tàn sát bừa bãi, trong nháy mắt đã có ba Kiếm Thánh nhất tinh bị Sở Mộ chém giết, bảo sao không khiến cho người ta khiếp sợ cơ chứ?
lặng lẽ thi triển kiếm thức, vô thanh vô tức đâm ra. Một Thánh cấp nhị tinh bị chém giết.
Từng người mất mạng, cuối cùng chỉ còn lại một Thánh cấp tam tinh kia.
Thánh cấp tam tinh này chỉ là sơ kỳ, hoàn toàn không phải là đối thủ của Sở Mộ. Chỉ là dưới tình huống không có thi triển kiếm pháp cường đại, Sở Mộ cũng không có cách nào chém giết đối phương.
Nếu như là trước đó đối phương còn có cơ hội đào tẩu. Nhưng mà hiện tại chỉ còn lại mình hắn đối mặt với Sở Mộ, muốn chạy trốn nhưng cũng không có cách nào làm được. Bởi vì kiếm quang của Sở Mộ giống như không có chỗ nào không có. Ngăn cách toàn bộ đường lùi của hắn.
- Đáng chết, sao lại khó chơi như vậy chứ?
Thánh cấp tam tinh này vừa sợ vừa giận.
Vừa rồi Niết Bàn cửu trọng thiên sơ kỳ này dùng phương thức chém rau dưa, chém giết toàn bộ mười một Kiếm Thánh nhất tinh, nhị tinh liên thủ với hắn. Hiện tại chỉ còn lại có một mình hắn.
- Để cho ta đi. Nếu không ta sẽ tự bạo, kéo ngươi chôn cùng.
Thánh cấp tam tinh này uy hiếp Sở Mộ.
- Vậy ngươi cứ thử xem.
Sở Mộ bỏ qua lời uy hiếp của đối phương, ngược lại còn cười nói.
Không phải tới lúc vạn bất đắc dĩ, ai mà nguyện ý tự bạo chứ? Thánh cấp tam tinh này cũng chỉ uy hiếp Sở Mộ, căn bản không dám làm.
Hắn sợ hãi vô cùng, âm thầm hung ác, lập tức điều động lực lượng toàn thân, trở nên cuồng bạo, nhanh chóng ngưng tụ trong người. Trong lúc co rút, bành trướng, giống như muốn nổ tung.
Thánh cấp tam tinh này dưới sự bức bách của Sở Mộ không ngờ lại mất đi lý trí, muốn tự bạo.
Nếu như để cho hắn tự bạo thành công, hắn tuyệt đối sẽ chết, mà Sở Mộ cũng không sống được. Uy lực của Thánh cấp tam tinh tự bạo, ở khoảng cách gần như vậy, coi như cường giả thánh cấp tứ tinh cũng phải chết.
Tuy rằng nói như vậy, nhưng mà Sở Mộ tuyệt đối sẽ không để cho đối phương tự bạo thành công, vẻ mặt hắn lạnh nhạt, bình tĩnh xuất kiếm.
Trảm Thần kiếm thức trùng kích tâm thần đối phương, làm cho xu thế tự bạo của đối phương dừng lại trong nháy mắt. Toái Tinh kiếm thức đánh ra, một kiếm đâm về mi tâm đối phương, phong mang đáng sợ làm cho đối phương hồi hộp.
Ngàn vạn mây mù thoáng hiện, một đám kiếm quang ngưng tụ, rất nhỏ, xuyên qua ngàn vạn mây mù, đánh trúng mi tâm của Kiếm Thánh tam tinh kia. Dưới Vĩnh Hằng kiếm ý, xuyên thủng nguyên thần của đối phương, lực lượng mạnh mẽ làm cho nguyên thần vỡ vụn, linh hồn tan vỡ.
Mất đi dẫn dắt, lực lượng mạnh mẽ đang không ngừng tụ tập lại bắt đầu trở nên rời rạc, trùng kích tứ chi bách hải. Dưới tình huống không còn được khống chế, trực tiếp trùng kích thân thể thành từng mảnh nhỏ, giống như là búp bê vải bị cắn xé vậy.
Đương nhiên giới chỉ không gian của những cường giả Kiếm Thánh này đều trở thành chiến lợi phẩm của Sở Mộ.
Kiểm tra một phen. Những cường giả Thánh cấp này sau khi tiến vào trong Vạn Cổ thánh thành hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút thu hoạch, rất không tồi. Khiến cho Sở Mộ âm thầm gật đầu, quả nhiên giết người là phương thức phát tài tốt nhất.
Nhìn ra xa xa, những người kia quyết đoán lui về phía sau, sợ Sở Mộ giết người phát nghiện, ra tay với bọn họ.
Thấy một màn như vậy Sở Mộ không khỏi cười nhẹ. Thân thể nhoáng lên, phóng về phía trong Vạn Cổ thánh thành.
- Yêu nghiệt nhân tộc đáng sợ.
Người Ngũ Linh tộc không ngừng đổ mồ hôi lạnh.
- So với yêu nghiệt Đế Sa tộc còn lợi hại hơn.
- Nhân tộc sao lại xuất hiện yêu nghiệt như vậy? Khó có thể tưởng tượng được a.
- Có lẽ so với những yêu nghiệt Thiên tộc kia cũng không kém là bao.
..
- Thiếu chủ, hiện tại thiếu chủ thấy thế nào?
Một cường giả Thánh cấp ân cần hỏi.
Sự ân cần này là xuất phát từ trong lòng. Bởi vì Đế Sa Ngọc là thiếu tộc trưởng Đế Sa tộc, là tộc trưởng tương lai của Đế Sa tộc. Bọn hắn đều là hộ vệ của Đế Sa Ngọc, cùng vinh cùng nhục với hắn.
- Không có việc gì, vừa rồi chỉ là lực lượng huyết mạch bị kích phát mà thôi.
Đế Sa Ngọc thở dài một hơi, nói.
- Lực lượng huyết mạch kích phát?
Đám hộ vệ mừng rỡ không thôi.
Đế Sa tộc có huyết mạch của thánh thú đế vương Cự Sa thượng cổ. Khi huyết mạch nồng đậm tới trình độ nhất định, hơn nữa độ tinh thuần cũng đạt tới trình độ nhất định có thể kích phát ra lực lượng huyết mạch, có được phong thái của Thánh thú thượng cổ - Đế Vương Cự Sa.
Hôm nay trong cả Đế Sa tộc, cường giả có thể kích phát ra lực lượng huyết mạch cũng cực ít, còn không có quá mười người. Hiện tại lại có thêm một Đế Sa Ngọc.
Bọn hắn cũng không biết, lực lượng huyết mạch của Đế Sa Ngọc không phải là chủ động kích phát, mà là trong thời khắc nguy cơ sinh tử kích phát ra. Bản thân Đế Sa Ngọc cũng không có nói, bởi vì đó là một chuyện rất là mất mặt.
- Chúc mừng thiếu chủ, chúc mừng thiếu chủ.
Hơn mười cường giả Thánh cấp cấp thấp của Đế Sa tộc vui vẻ nói.
- Thiếu chủ, bên trong thạch lâu là bảo vật gì vậy?
Một hộ vệ hiếu kỳ hỏi.
- Ta cũng không lấy được bảo vật.
Nói tới bảo vật, trên khuông mặt tuấn tú của Đế Sa Ngọc hiện lên một tia lo lắng, nhưng vẫn nói.
- Không lấy được sao?
Hơn mười hộ vệ này kinh ngạc không thôi. Thiếu chủ đã kích phát ra được lực lượng huyết mạch. Thực lực khi đó tuyệt đối càng thêm đáng sợ, sao lại không có được bảo vật cơ chứ?
← Ch. 1485 | Ch. 1487 → |