Vay nóng Tima

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 1540

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 1540: Hình thái thứ nhất của Kiếm Vực
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)

Siêu sale Lazada


Sau khi nhận được kết tinh huyễn, Sở Mộ lấy mười tám viên kết tinh huyễn đặt ở xung quanh phía trên người của Sở Tàng Phong. Linh trí của Sở Tàng Phong đã đạt đến đại thành. Có năng lượng thích hợp chống đỡ, bắt đầu nhanh chóng diễn sinh ra công pháp thích hợp của hắn.

Tu luyện không để ý tới năm tháng.

Xuân qua hạ tới, hạ qua thu tới, cuối thu đông gặp.

Sườn núi xanh biếc đã sớm điêu linh. Chỉ còn lại có loại cây ngoan cường vẫn đứng vững vàng, mặc cho gió táp mưa sa.

Một bóng người bước chậm ở trong núi hoang, nhàn nhã giống như đi dạo trong hậu viện, thoải mái giống như mây cuộn mây tan.

Gió lạnh như băng thổi qua, sắc bén giống như lưỡi đao, thổi qua trên mặt, có cảm giác đau đớn.

Bóng người bước chậm bỗng nhiên dừng lại. Hắn ngẩng đầu nhìn lên. Bầu trời có vài phần xám xịt. Có nhiều đám màu trắng tư do bay xuống đất, vô cùng vô tận, giống như tinh linh từ trên trời hạ xuống, bay lượn linh hoạt ở trong thiên địa, lay động ở dưới gió đông lạnh giá tập kích tới.

Sở Mộ xòe bàn tay ra. Một mảnh màu trắng lặng lẽ hạ xuống, rơi vào trong lòng bàn tay của hắn. Đó là một bông hoa tuyết màu trắng, trong suốt, lạnh lẽo thấu xương.

Bàn tay khẽ run lên. hoa tuyết trong suốt lạnh lẽo tan ở trong thiên địa. Càng lúc càng nhiều hoa tuyết khắp bầu trời rơi xuống. Trong lúc rơi xuống, chúng phủ trắng khắp núi đồi, biến thành một mảnh màu trắng, tràn ngập đất trời.

Tuyết rơi.

Đây là lần đầu tiên sau khi đi tới thế giới Thâm Lam, Sở Mộ nhìn thấy tuyết rơi. Rất hiếm thấy.

Đứng ở trên núi, nhìn tuyết trắng khắp bầu trời bay xuống, trời đất dường như yên lặng. Duy chỉ có thể nghe thấy những bông hoa tuyết bay xuống, trở nên rõ ràng, ở bên tai dần dần phóng đại, tràn ngập toàn thế giới.

Dưới sự yên lặng tuyệt đối, nguyên thần khẽ động. Bên trong thế giới tinh thần, lực thần hồn theo đó điều động, lấy phương thức kỳ lạ tràn ra. Lực thần hồn dường như biến thành từng đóa, dung nhập vào trong hoa tuyết, khuếch tán ra. Hoa tuyết bắt đầu từ bốn phía xung quanh, từng mảnh từng mảnh truyền lại, càng lúc càng xa.

...

- Tuyết rơi...

- Lần trước tuyết rơi, là lúc nào?

- Là năm mươi mấy năm trước...

- Đây là tuyết sao? Lần đầu tiên thấy. Thật là đẹp mắt.

Không chỉ có chỗ của Chân Kiếm Tông có tuyết rơi. Ở các nơi khác của hoàng triều Thương Lan cũng có tuyết rơi.

Rất nhiều tuyết trắng giống như tinh linh trong thiên địa, trong lúc múa lên, theo gió tràn ngập ở trên mặt đất, núi hoang, núi rừng, bình nguyên, đầm lầy. kKhông chỗ nào nó không có mặt.

Lần này tuyết rơi, diện tích che phủ lớn hơn so với trước kia. Không chỉ bao trùm toàn bộ hoàng triều Thương Lan, thậm chí ngay cả các vực xung quanh hoàng triều cũng bị bao trùm hơn phân nửa. Có thể nói là trong ngàn năm từ trước tới nay, lần đầu tiên diện tích tuyết rơi che phủ lớn như vậy.

Nhiệt độ càng ngày càng thấp. Người bình thường không thể không mặc áo bông dày để chống lại cái lạnh. Người tu luyện có tu vi hơi thấp, cũng khó tránh khỏi cảm thấy hơi hàn tập kích toàn thân. Nhất định phải chống lạnh thật tốt, bằng không có thể sẽ chịu ảnh hưởng.

Mà người có tu vi khá cao, vẫn mặc trường bào, không khiếp sợ nóng lạnh. Tuyết rơi mang đến hơi lạnh, còn chưa đủ để khiến cho bọn họ cảm nhận được sự uy hiếp.

Rất nhiều nơi, các hài tử mặc áo bông dày, giống như bọc bánh chưng, đều chơi nặn người tuyết, ném tuyết. Bọn chúng chơi rất vui vẻ, tới mức quên cả trời đất. Một vài người tu luyện công pháp đặc biệt, cũng nhân cơ hội này, trắng trợn tu luyện.

Tuyết có lực lượng của tuyết. Bình thường, tu luyện công pháp có liên quan tới tuyết, muốn tìm hiểu lực lượng tuyết đều tương đối khó khăn. Vởi vì đã có nhiều năm chưa từng có tuyết rơi. Nhưng bây giờ lại khác. Tuyết lớn như vậy, mang đến cảm xúc trực tiếp rõ ràng, rất dễ tìm hiểu.

Bởi vậy, dưới tuyết lớn rơi đầy trời, không ít người tu luyện công pháp tuyết và tìm hiểu lực lượng tuyết, đều có tiến bộ cực lớn, thực lực cường đại hơn.

...

Trong tuyết lớn, trên ngọn núi có hai người đang đứng ở tương đối xa đối diện nhau. Chính là hai đệ tử nòng cốt của Chân Kiếm Tông.

- Lâm sư huynh, chiêu tiếp theo, là kiếm pháp ta vừa tìm hiểu ra. Mời ngươi chỉ giáo một chút.

Người bên trái chắp tay nói.

- Sư đệ khách khí. Đến đây đi.

Lâm sư huynh đứng bên phải nói.

- Lâm sư huynh, một chiêu này của ta tên là Mạn Thiên Phi Tuyết.

Tiếng nói vừa dứt, xuất kiếm, đâm ra một kiếm vào trong tuyết lớn, giống như bị đồng hóa với tuyết. không nhìn thấy, cũng không nghe thấy. Chỉ có tiếng tuyết rơi.

Hai mắt Lâm sư huynh nheo lại, nhìn chằm chằm vào phía trước. Trong tuyết bay, dường như có kiếm quang sắc bén, mạnh mẽ thoáng hiện. Chung quy chỉ là kiếm pháp mới thành lập, vẫn tương đối thô ráp. Nhìn như huyền diệu, kì thực có dấu vết.

Dưới kiếm quang, từng mảnh tuyết cuốn tới, tập kích. Mỗi mảnh tuyết bay đều giống như kiếm phong, mang theo phong quang đáng sợ, cắt qua tất cả.

- Thô ráp. Miễn cưỡng chỉ có thể tính là nửa chiêu...

Lấy lực thần hồn dung nhập hoa tuyết, "nhìn" được một cảnh này, Sở Mộ thầm nghĩ.

- Trường Hà Bất Tức!

Lâm sư huynh khẽ quát một tiếng, trong chớp mắt xuất kiếm. Kiếm quang này bắn phát ra. Trong chớp mắt, không biết Lâm sư huynh đã đâm ra bao nhiêu kiếm. Mỗi một kiếm đều mang theo một đạo kiếm quang sáng chói, hội tụ thành một sông dài kiếm quang, lao nhanh không dừng.

Ở dưới cảm ứng của Sở Mộ, tất cả huyền bí của một chiêu này đều hiện ra rõ ràng.

Sau khi Lâm sư huynh này nghiên cứu tinh thông Trường Hà Kiếm Pháo do Sở Mộ sáng tạo ra, lấy tinh túy của Trường Hà Kiếm Pháp, lại thêm hiểu biết của mình, cùng nhiều lần chiến đấu, cuối cùng diễn hóa ra nhất thức tuyệt chiêu Trường Hà Bất Tức này.

Một chiêu này so với Mạn Thiên Phi Tuyết tự nghĩ ra, rõ ràng phải hoàn thiện rất nhiều. Uy lực cũng cường đại hơn.

Tuyết bay ở dưới kiếm quang Trường Hà bị xé nát, hóa thành từng mảnh tuyết bị nghiền nát cuốn đi, đánh bay đối phương, đồng thời cũng đánh ra một dải đất chân không. Sau khi dừng lại một hơi thở, lại có tuyết bay rơi xuống, phủ lên trên.

...

- Một mảnh tuyết bay, chính là một kiếm. Bao nhiêu tuyết bay, là bấy nhiêu kiếm...

Trong tuyết lớn, có một bóng người lẳng lặng đứng thẳng. Kiếm ở trong vỏ. Tay cầm ở trên chuôi kiếm, hai mắt sáng lên. Toàn thân bị tuyết lớn bao trùm, biến thành một người tuyết.

Một hơi thở, hai hơi thở, ba hơi thở...

Nửa khắc đồng hồ... Một khắc đồng hồ... Hai khắc chuông...

Trong thiên địa yên tĩnh, vang lên từng tiếng kiếm du dương. Sóng chấn động lan ra. Trong mơ hồ, dường như có thể nhìn thấy một vòng gợn sóng màu bạc khuếch tán ra, tràn ngập bốn phía xung quanh. Bất chợt, một kiếm đâm ra. Kiếm quang này tản ra, dung nhập vào trong từng mảnh tuyết, từ trên trời rơi xuống. Mỗi mảnh tuyết rơi xuống đều mang phong quang kinh người. Chỉ là khơi rơi xuống đất, trong chớp mắt lại tiêu tan trong vô hình. Bởi vì hoa tuyết không chịu nổi lực lượng của thanh kiếm.

*****

Lực thần hồn dung nhập vào trong hoa tuyết, không ngừng lan tràn, không ngừng truyền ra. Rất nhanh nó đã bao trùm toàn bộ Chân Kiếm Tông. Theo đó nó không ngừng khuếch tán, ra bên ngoài sơn môn của Chân Kiếm Tông, còn đi càng xa hơn.

Dưới lực thần hồn bao trùm, tất cả những gì đã phát sinh đều bị Sở Mộ cảm giác được, "nhìn" được rõ ràng.

Trận tuyết lớn xảy ra bất ngờ, mang đến cho Sở Mộ cảm ngộ khác.

- Nếu như... Có thể làm cho lực lượng của ta giống như những hoa tuyết này, vô cùng vô tận, không chỗ nào không có mặt...

Ý nghĩ chỉ vừa thoáng qua, Sở Mộ đã biết, điều này là không có khả năng. Có lẽ chỉ có cường giả tuyệt, thế thậm chí là cường giả cấp Đại Đế cấp Thánh Hoàng mới có thể làm được.

Dưới ý niệm thoáng động, trong đầu cũng theo đó chợt lóe lên linh quang. Bất chợt, Sở Mộ phóng ra Kiếm Vực.

Toàn lực phát ra Kiếm Vực, lấy bản thân Sở Mộ làm trung tâm, trong nháy mắt, liền bao trùm phạm vi ba ngàn mét. Lực lượng của Kiếm Vực là vô hình. Nhìn không thấy, chỉ có thể đi cảm nhận.

Ở dưới Kiếm Vực bao trùm, tất cả bông tuyết đang rơi bỗng nhiên dừng lại. Không gian dường như bị đông cứng lại. Tất cả đều dừng lại.

Bên trong phạm vi ba ngàn mét, có vô số tuyết rơi. Từng mảnh từng mảnh hoa tuyết yên tĩnh dừng lại ở giữa không trung, dường như đông cứng lại. Cảnh tượng này thoạt nhìn, vô cùng đặc biệt.

- Tan ra!

Sở Mộ than nhẹ một tiếng. Bên trong Kiếm Vực, hắn chính là chúa tể.

Theo tiếng nói của hắn vừa thốt ra, vô số bông tuyết đang đông cứng ở giữa không trung, ở trong nháy mắt tan ra, tiêu tan trong vô hình, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Giống như chưa bao giờ xuất hiện qua.

Một cảnh tượng càng quỷ dị hơn xuất hiện. Trong phạm vi ba nghìn mét lấy Sở Mộ làm trung tâm là một mảnh trống rỗng. Ở ngoài ba nghìn mét, lại có vô số bông tuyết trắng bay xuống.

Bất chợt, ý niệm của Sở Mộ thoáng động. Trên không trung tuyết một lần nữa lọt vào bên trong Kiếm Vực, một lần nữa đông lại.

Sở Mộ phân tích những bống tuyết rơi. Lực thần hồn dung nhập vào bên trong mỗi mảnh tuyết rơi, tìm hiểu huyền diệu trong đó.

Tuyết nhìn như không có uy lực gì, nhưng vẫn có chỗ huyền diệu của nó. Sở Mộ chợt có linh cảm, bảo hắn làm một thử, xem có thể không dẫn dắt các lực lượng kiếm ý kiếm lực v. v tiến vào trong tuyếtt rơi, dung hợp cùng Kiếm Vực, tăng cường Kiếm Vực.

Kiếm Vực cơ bản nhất chỉ có năng lực làm suy yếu lực lượng cùng tốc độ của đối phương và tăng cường lực lượng cùng tốc độ của chính mình. Cho dù là tu luyện tới cực hạn, cũng không thay đổi. Chỉ có điều có thể suy yếu kẻ địch càng cường đại, Kiếm Vực phát triển lại càng khác với Kiếm Vực cơ bản nhất.

Hiện tại, Sở Mộ tiến thêm một bước trên con đường tìm hiểu Kiếm Vực.

Tuyết bay khắp bầu trời, lực lượng khắp bầu trời, biến lực lượng tuyết bay thành một loại lực lượng bên trong Kiếm Vực, dùng để trợ giúp Kiếm Vực công kích kẻ địch bên trong Kiếm Vực.

Lần lượt thử, lần lượt thất bại. Sau khi thất bại, tổng kết ra chỗ thiếu sót, lại tiếp tục thử, tiến bước từng chút một.

Kiếm ý vĩnh hằng dung nhập bên trong hoa tuyết. Lực vĩnh hằng làm cho hoa tuyết dường như được kiên cố hóa, sẽ không tan rã. Kiếm ý khiến uy lực của hoa tuyết tăng cường, trở nên giống như lợi kiếm, lại cách không dung nhập kiếm nguyên và kiếm lực, khiến được mỗi mảnh hoa tuyết đều giống như hóa thành một thanh lợi kiếm trăm luyện ngàn rèn, có đầy đủ uy lực đáng sợ.

Lấy năng lực của Sở Mộ lúc này, chẳng qua là tạo ra một trăm mảnh hoa tuyết mà thôi.

- Rơi!

Một tiếng quát khẽ vang lên, giống như sát lệnh của Phật Chủ. Một trăm mảnh hoa tuyết ẩn chứa phong quang cùng lực lượng kinh người, trong nháy mắt, dường như biến thành từng thanh thần kiếm từ trên trời hạ xuống, giống như chém thần tàn sát ma, đâm về phía Sở Mộ.

Song kiếm ở trong tay Sở Mộ đánh ra. Bất Động Minh Vương Kiếm Thức trực tiếp thi triển. Kiếm thức triển khai, trong chớp mắt, Sở Mộ cảm giác hai chân của mình dường như có một mối liên hệ chặt chẽ với mặt đất. Toàn thân mọc ra rất nhiều cánh tay. Trên mỗi một cánh tay đều cầm một thanh kiếm. Trong lúc vung vẩy hạ xuống một trăm thanh lợi kiếm phòng ngự.

Một trăm thanh lợi kiếm này lại ở bên trong Kiếm Vực Sở Mộ, là kết quả sử dụng kiếm ý, kiếm nguyên và kiếm lực kết hợp, có đầy đủ uy lực cường đại. Mỗi lần phòng ngự đều có thể cảm giác được lực lượng khổng lồ trùng kích chấn động.

Sau khi một trăm hoa tuyết lợi kiếm Sở Mộ đánh vào phòng ngự, một thanh kiếm nắm giữa trong hai tay không ngờ xuất hiện từng lỗ nhỏ. Đây là một thanh Thông Thiên Thánh Kiếm bình thường, không có cách nào so sánh được với Vĩnh Hằng Linh Kiếm. Nhưng nó vẫn vô cùng cứng rắn, có tính dẻo dai. Ở dưới lợi kiếm hoa tuyết, nó bị chém ra từng lỗ hổng. Đủ thấy phong quang của hoa tuyết lợi kiếm hết sức kinh người.

- Uy lực không tệ, làm hình thái thứ nhất của Kiếm Vực.

Sở Mộ thầm nghĩ.

Từng mảnh hoa tuyết màu trắng trong suốt giống như lông ngỗng, rơi từ trên trời xuống, rậm rạp, che phủ cả đất trời.

Bao trùm bầu trời, bao trùm mặt đất, bao trùm núi cao sông sâu, xuyên qua trời đất, xuyên qua thời không, xuyên qua thời không, rơi xuống.

Một ngày, hai ngày, ba ngày...

Đảo mắt, từ khi tuyết trắng rơi xuống, đến hôm nay đã qua bảy ngày.

Tuyết rơi, không chỉ có không giảm bớt theo thời gian trôi qua, trái lại càng ngày càng nghiêm trọng. Trong trời đất, bầu trời mênh mông một mảnh tuyết trắng. Vừa nhìn thoáng qua, người ta không phân biệt rõ được đâu là núi cao, không phân biệt rõ được đâu là không sông xanh, không phân biệt rõ đầm lầy, không phân biệt rõ mặt đất, không phân biệt được bình nguyên. Chỉ có một loại màu sắc, chỉ có một loại tầm nhìn.

Tại sơn môn của Chân Kiếm Tông cũng không may mắn tránh khỏi, bị tuyết lớn màu trắng bao trùm, không tan. Tuyết đọng vượt quá một trượng.

Tuyết rơi có lẽ là một chuyện cảnh đẹp ý vui. Đặc biệt đối với những người tu luyện mà nói, tuyết lớn sẽ không khiến cho bọn họ cảm thấy lạnh giá. Thậm chí ở trên trình độ nhất định, có lợi cho sự tu luyện của bọn họ. Nhưng tuyết đọng vượt quá một trượng, vẫn có vẻ không thể tưởng tượng nổi. Cảm giác thật giống như đất đai bị nâng cao không chỉ một trượng. Mỗi người dường như đều biến thành cao thủ khinh công. Mỗi người đạp tuyết không thấy dấu vết.

Cảnh tượng tuyết lớn phủ đầy mặt đất, khiến cho không ít người tu luyện thực lực được nâng cao rõ rệt.

Người tu luyện công pháp có liên quan tới tuyết hoặc hệ hàn cùng với người tu luyện tìm hiểu lực lượng tuyết lực lượng băng, ở trong trận tuyết lớn này đã nhận được lợi ích cực lớn. Những người tu luyện không tu luyện liên quan đến lực lượng tuyết cùng hệ hàn, cũng bởi vì một trận tuyết lớn rơi xuống, trong lúc đối kháng với hàn ý, ở dưới hoàn cảnh có vẻ ác liệt, cũng có đột phá không nhỏ.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2308)