← Ch.1573 | Ch.1575 → |
- Vốn định mời Chân Kiếm Hầu bữa cơm tẩy trầu. Mười vị Vương hầu chúng ta đều phải tới, bất quá Định Quốc hầu gần đây có chút chuyện.
Chính Chân hầu nói.
- Năm đó Trẩy Trần yến lúc ta mới được Phong hầu, Định Quốc hầu cũng không có trình diện như hôm nay.
Định Quốc hầu, Sở Mộ biết rõ người này. Người này được xưng là đệ nhất Vương hầu, bản thân là một cường giả Thánh cấp cửu tinh. Căn cứ vào lý giải của Sở Mộ, Định Quốc hầu này rất xem thường Vương hầu ngoại tính, cho nên chuyện có liên quan tới Vương hầu ngoại tính hắn không tham dự. Từ hành động biểu hiện sự coi rẻ của hắn.
Nhưng mà hết lần này tới lần khác Định Quốc hầu này lại là người có tư lịch sâu nhất, cũng là người có thực lực mạnh nhất trong các Vương hầu. Quyền thế thậm chí có thể so sánh với những Thân vương ngoại tính. Địa vị cao thượng, thực lực cường đại mang tới cho hắn tính tình cuồng ngạo. Người có thể lọt vào trong mắt hắn không nhiều lắm.
Sở Mộ chỉ có tu vi Vạn Cổ cảnh thất trọng thiên, bản thân cũng chỉ là tông chủ một thế lực nhị lưu mà đã được phong Vương hầu càng không có cách nào lọt vào trong mắt hắn.
Nhưng mà kỳ thực người xem thường Sở Mộ, đồng thời sao Sở Mộ có thể để mắt tới những người này cơ chứ?
- Các vị, hôm nay là Tẩy Trần yến của Chân Kiếm hầu, lẽ ra nên lấy Chân Kiếm hầu làm chủ mới phải chứ.
Bỗng nhiên có người mở miệng lớn tiếng nói. Là Định THần Hầu, đây là một Vương hầu rất có tâm kế.
- Ta nghe nói tu vi của Chân Kiếm hầu mặc dù chỉ là Vạn Cổ cảnh nhất trọng thiên sơ kỳ, nhưng thực lực lại rấ cường đại, ngay cả Thánh cấp tứ tinh cũng không phải là đối thủ. Bị chém như là cắt rau thái dưa. Nhưng mà tin tức nghe được chỉ là hư ảo, chỉ có mắt thấy mới là thực. Không bằng chúng ta mời Chân Kiếm hầu bộc lộ chút tài năng, cũng để cho chúng ta mở mang tầm mắt, nhận thức sâu sắc thực lực của Chân Kiếm hầu một chút.
- Không có ý tốt.
Chính Chân hầu nói với Sở Mộ, Sở Mộ cũng nhẹ nhàng gật đầu.
Đương nhiên hắn nhìn ra được Định Thành Hầu này là người cùng bọn với Định An Hầu. Mục tiêu hiện tại là công kích, châm chọc hắn.
Đây là Tẩy trần yến cho hắn, trên danh nghĩa mà nói. Là Tẩy trần yến thuộc về hắn, không ngờ lại có người muốn ra tay với hắn. Hiển lộ thực lực ra cho người khác xem. Loại cảm giác này giống như là khỉ làm xiếc vậy. Mục đích của đối phương là vì muốn làm nhục hắn.
Nhưng nếu như Sở Mộ không đồng ý mà nói, Định THành Hầu này rất có thể nói ra câu như Sở Mộ không nể mặt mọi người, lại khiến cho Sở Mộ rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan hơn.
Đám người Thanh Ẩn Vương, Long Ưng Vương đều không nói gì mà chỉ nhìn xem. Bọn họ muốn nhìn xem Sở Mộ sẽ ứng phó với loại cục diện tiến thoái lưỡng nan này thế nào.
Những người khác cũng như vậy, nhìn xem Sở Mộ ứng phó với Định Thành Hầu như thế nào, đây là dương mưu a.
Ra tay không phải là không ra tay cũng không phải.
Chỉ là bọn hắn ở trong triều đình, trừ tu vi bản thân ra cũng đều quen dùng âm mưu dương mưu tranh khí với nhau. Nhưng mà Sở Mộ lại không phải, hắn chỉ là một Vương hầu mới được phong, cho nên hắn giống như là một người trong giang hồ vậy.
Người trong giang hồ có tính nết của người trong giang hồ, quan lại có tính nết của quan lại. Không cùng một người phương pháp xử sự cũng khác biệt.
Trong mắt đám người triều đình, mặt mũi hiển nhiên quan trọng hơn.
- Thực lực của ta như thế nào cần gì phải chứng minh với ngươi?
Sở Mộ nhìn Định Thành hầu, không nhanh không chậm, thái độ thong dong nói.
Mọi người liên tục kinh ngạc, dù thế nào bọn hắn cũng không nghĩ ra Sở Mộ lại trả lời Định Thành hầu như vậy. Bọn hắn thậm chí còn nghĩ theo chiều hướng phức tạp. Theo thói quen hành sự của bọn hắn trong triều đình để phán đoán hành động của Sở Mộ.
Mà Sở Mộ lại không có đi cân nhắc nhiều cong cong thỏng thỏng như vậy. Rất đơn giản ứng phó, nhưng mà hết lần này tới lần khác lại khiến cho người ta cảm thấy câu trả lời của hắn có đạo lý.
Dù sao hắn là Chân Kiếm hầu, là Vương hầu, Định Thành hầu cũng là Vương hầu, thân phận địa vị của hai người đều giống nhau. Đã như vậy Sở Mộ không cần chứng minh gì với Định Thành hầu.
Đương nhiên nếu như địa vị của Định Thành hầu hơn Sở Mộ, như vậy câu trả lời của Sở Mộ sẽ trở thành quá mức cuồng vọng.
Câu trả lời của Sở Mộ làm cho sắc mặt Định Thành Hầu lập tức biến đổi. Trả lời như vậy quá mức trực tiếp, khiến cho những câu nói phía sau hắn từng suy nghĩ không có cách nào nói ra. Bởi vì hắn căn bẩn không nghĩ tới việc Sở Mộ sẽ trả lời như vậy. Bất tâm tư của Định Thành hầu chuyển động cực nhanh.
- Chân Kiếm hầu nói quá lời rồi.
Định Thành hầu cười ha hả.
- Ý của ta là hôm nay là Tẩy Trần yến của Chân Kiếm hầu. Chân Kiếm hầu là nhân vật chính, đã là nhân vật chính cũng không nên trốn ở góc phòng như vậy. Như vậy có vẻ như chúng ta lớn tiếng đoạt chủ. Một khi truyền đi cũng không dễ nghe.
Nói xong Định Thành Hầu không cho Sở Mộ có cơ hội mở miệng, lại tiếp tục nói.
- Mọi người đều là Vương hầu, nhưng mầ lý giải về Chân Kiếm hầu lại rất nông cạn. Còn nữa, chúng ta đều nghe nói qua đủ loại sự tích về Chân Kiếm hầu cho nên vô cùng tò mò. Làm như vậy thứ nhất có thể khiến cho mọi người càng lý giải về Chân Kiếm hầu hơn, thứ hai cũng thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mọi người, nhất cử lưỡng tiện. Đối với Chân Kiếm hầu mà nói không những không có bất kỳ tổn thất nào. Ngược lại có thể khiến cho Chân Kiếm hầu nhanh chóng dung nhập vào trong Hoàng đô hơn.
Định Thành Hầu nói một phen, giống như đứng về phía Sở Mộ, cân nhắc thay cho Sở Mộ. Nhưng mà mọi người lại rất rõ ràng cong cong thẳng thẳng bên trong. Chỉ đơn giản là muốn áp bách Sở Mộ, khiến cho hắn lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan sâu hơn. Sau đó xấu mặt, biến thành trò cười. Trong mắt bọn hắn, chuyện này so với giết Sở Mộ còn quá phận hơn. Biện pháp này nhất định phải có hiệu quả.
Định Thành hầu dừng lại một chút, lại nghĩ tới phương thức đáp lại của Sở Mộ trước đó. Lo lắng Sở Mộ sẽ giống như trước kia, hoàn toàn không để ý tới. Hắn lập tức liếc mắt nhìn một người bên cạnh. Người kia ngầm hiểu, bước đi ra rồi đi thẳng về phía Sở Mộ.
- Chân Kiếm hầu. Ta là hộ vệ trong phủ của Định Thành hầu. Tu vi Vạn Cổ cảnh tứ trọng thiên, ta đặc biệt tới thỉnh giáo hầu gia.
Tên hộ vệ này dáng người cao lớn, râu quai nón, bên hông có một thanh kiếm. Hai mắt lập lòe tinh mang bắn thẳng về phía Sở Mộ, khí thế trùng kích tới.
*****
Người này chính là cường giả Thánh cấp tứ tinh đỉnh phong.
Một Thánh cấp tứ tinh đỉnh phong so với một Thánh cấp nhất tinh sơ giai, chênh lệch giữa song phương thực sự quá lớn.
- Ngươi chỉ là một hộ vệ có tư cách gì khiêu chiến bản hầu?
Sở Mộ ngồi trên ghế, không thèm để ý tới khí thế trùng kích của đối phương. Dùng ngữ khí bình tĩnh hỏi ngược lại.
- Hay là người phủ Định Thành hầu các ngươi am hiểu nhất là người dưới phạm thượng?
Mấy vị Thân vương không khỏi vui vẻ, thầm nghĩ Chân Kiếm hầu này quả thực là một người kỳ diệu.
Không am hiểu âm mưu quỷ kế gì, nhưng mà tâm tư linh hoạt, không bám theo một khuôn mẫu nào, chỉ đơn giản phản kích, nhưng lại vô cùng sắc bén.
Hộ vệ này là người của phủ Định Thành hầu, tính ra cũng có chút địa vị, đã quen tự đại. Hơn nữa lại sốt ruột lập công, cho nên lúc nói chuyện cũng không có cung kính. Nói thẳng muốn khiêu chiến Sở Mộ. Trong hoàng triều, đây là một loại hành vi không biết tự lượng sức mình, nói nghiêm trọng chút là người dưới phạm thượng.
Người dưới phạm thượng, tội này rất nặng.
Nếu như Sở Mộ cứ nắm chặt điểm này không thả, như vậy hộ vệ này cũng chỉ còn con đường chết mà thôi.
- Bất quá chủ nhân ngươi đã trăm phương ngàn kế muốn ta ra tay, nếu như ta không ra tay chẳng phải sẽ phí cho một phen tâm kế của hắn hay sao?
Sở Mộ lại nối, thả chén rượu trong tay xuống, đứng lên, khiến cho mọi người sững sờ, hoàn toàn không biết Sở Mộ muốn làm gì.
- Còn nữa, Tẩy Trần yến hôm nay mở là vì ta, chư vị có thể tới đây là để mắt tới ta rồi. Sở Mộ ta cũng thích làm cho mọi người hiểu con người ta hơn. Bất quá kiếm ta chỉ giết địch, người này phạm thượng, nếu không trừng phạt chẳng lẽ vứt hết mặt mũi Đế Hoàng hay sao?
Sở Mộ chỉ nói mấy câu ngắn ngủi đã xóa tan ảnh hưởng Định Thành hầu mang tới, lập tức khiến cho trong lòng mọi người sinh ra không ít hảo cảm. Dù sao hắn là Chân Kiếm hầu, nếu như không ra tay thì hoàn toàn không cần ra tay. hiện tại lại nguyện ý ra tay, khiến cho mọi người hiểu rõ hắn hơn, lại khiến cho mọi người cảm thấy có mặt mũi.
Mặt khác, lại nói rõ kiếm của hắn chỉ giết địch. Đồng thời còn trừng phạt hộ vệ trong phủ của Định Thành hầu, còn kéo Đế Hoàng Thương Lan vào. Từng câu từng câu trói chặt, từng bước tăng lên. Giống như Vương hầu được Đế Hoàng Thương Lan phong thưởng như hắn lại bị người dưới phạm thượng, nếu không trừng phạt đối phương, chuyện này quả thực có chút liên quan tới mặt mũi của Đế Hoàng Thương Lan.
Mấy câu khiến cho mọi người càng hiểu rõ thêm về Sở Mộ. Người này giống như một thanh kiếm, bình thường ở trong vỏ, phong mang không lộ ra. Rất là bình thường, nhưng mà một khi ra khỏi vỏ, phong mang kia lại rất kinh người, kinh thế.
Người như vậy tốt nhất nên kết giao, không có cách nào kết giao thì cũng không nên là địch. Nếu như là địch thì tốt nhất nên thừa dịp đối phương còn chưa đủ cường đại mà ra tay tiêu diệt.
- Ra tay đi.
Sở Mộ nói với hộ vệ của Định Thành hầu phủ.
Sắc mặt của hộ vệ Định Thành hầu phủ trắng bệch, hàm răng cắn chặt, không ra tay cũng không được, ra tay cũng không được. Hoàn toàn ở thế tiến thoái lưỡng nan.
- Xuất kiếm, đã có dũng khí khiêu chiến ta thì đừng có do dự.
Sở Mộ nói.
Hộ vệ này cắn chặt răng, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên vẻ kiên quyết và tàn nhẫn. Hắn biết rõ lúc này hắn đã đâm lao thì phải theo lao. Hắn chỉ có thể ra tay, hi vọng Định Thành hầu nhìn thấy hắn trung thành và tận tâm, có thể đối xử tử tế với vợ con hắn một chút.
- Tiếp kiếm.
Hộ vệ của Định Thành hầu phủ hét lớn một tiếng, rút kiếm, kiếm quang bức người. Hắn giơ kiếm lên, nguyên lực mạnh mẽ rót vào bên trong. Lực lượng Hỏa chi pháp tắc cũng dũng mãnh tràn vào khiến cho kiếm quang càng cường đại, càng thêm hung mãnh như lửa, muốn thiêu đốt hết tất cả mọi thứ.
Mọi người ở đây đều là cao thủ, tự nhiên nhìn ra được hư thực trong đó. Một kiếm nhìn như uy mãnh nhưng kỳ thực lại không quá cườn gđại. Căn bản không tương xứng với một Thánh cấp tứ tinh đỉnh phong. Nhưng mà bọn hắn cũng biết nguyên do bên trong.
Khiêu chiến, hộ vệ này nhất định không dám ra tay toàn lực. Vạn nhất làm bị thương, thậm chí là giết chết Chân Kiếm hầu. Đến lúc đó không chỉ có hắn phải chết, người liên quan tới hắn cũng sẽ không có kết cục tốt. Vốn ý định ban đầu của Định Thành hầu chỉ là bảo hắn làm Chân Kiếm hầu mất mặt mà thôi.
Còn nữa, Sở Mộ nói mấy câu làm dao động tâm chí hắn. Khí thế càng suy yếu vài phần. Mặc dù như vậy đối phương vẫn là Thánh cấp tứ tinh đỉnh phong. Uy lực một kiếm này cũng đủ để giết chết Thánh cấp tam tinh.
Đối mặt với một kiếm này Sở Mộ không có chút sợ hãi nào.
Trong nháy mắt khi kiếm chém xuống, trong tay Sở Mộ giống như có một đám hỏa diễm thiêu đốt, lan tràn ra rồi kéo duỗi, ngưng tụ thành một thanh kiếm. Đúng là Liệt Hoàng linh kiếm hắn vừa mới luyện hóa cách đây không lâu.
Khí tức nóng rực lan tràn ra, lập tức khiến cho sắc mặt mọi người biến đổi.
Sở Mộ cũng không có thi triển kiếm pháp uy lực cường đại gì, chỉ nhẹ nhàng chém ra một kiếm, rất là hời hợt. Nhưng mà quỹ tích của kiếm này lại giống như thiên mã hành không, lập tức khiến cho hai mắt mọi người sáng ngời.
Nhất là Thiết Kiếm vương, hắn là một Kiếm Thánh cửu tinh cường đại, đối với kiếm pháp, kiếm đạo có tạo nghệ cực kỳ cao thâm. Liếc mắt hắn đã nhìn ra được tạo nghệ kiếm pháp của ám cực kỳ cao thâm. Thậm chí còn không thua kém hắn bao nhiêu.
Ở nơi này có không ít cường giả, tự nhiên cũng nhìn ra được một kiếm này của Sở Mộ vô cùng huyền diệu. Nhưng mà chỉ có Thiết Kiếm vương mới nhìn được rõ ràng nhất.
Chém ra một kiếm, xuất phát sau mà tới trước. Kiếm qaung màu đỏ sáng chói giống như là bảo thạch vậy.
Hộ vệ Định Thành hầu phủ, thanh kiếm rộng bản của người này còn chưa hoàn toàn chém xuống thì kiếm quang màu đỏ đã xẹt qua cổ của hắn. Thanh kiếm rộng bản đang chém tới dừng lại trên không trung, cách mi tâm của Sở Mộ chỉ còn lại chừng ba thốn. Nhưng mà ba thốn này lại giống như rãnh trời, không có cách nào vượt qua được.
Trên cổ hộ vệ Định Thành hầu phủ xuất hiện một vết cắt nhỏ như chỉ, máu tươi tràn ra. Hắn đã chết, ngay cả nguyên thần hắn cũng bị phá hủy.
- Người đâu, mang hắn xuống.
Thanh Ẩn vương nói.
Không có một chút máu tươi nào từ trên thân kiếm rơi xuống. Liệt Hoàng linh kiếm trong tay Sở Mộ hóa thành một đạo hỏa diễm biến mất không thấy gì nữa. Hắn lại nhìn về phía Định Thành hầu.
- Định THành hầu không cần phải cảm ơn ta.
← Ch. 1573 | Ch. 1575 → |