Vay nóng Tima

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 1696

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 1696: Khách hàng lớn
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)

Siêu sale Lazada


- Dương chấp sự, ngươi trước sau ba lượt mang người đến, lượng giao dịch quá ít.

Lão giả lại hữu khí vô lực nói, nhưng câu này lại làm cho thần sắc của Dương Liễu hơi đổi.

Cửa hàng này là cửa hàng Dương Liễu quen thuộc nhất. Nên mỗi lần nàng mang người đến, trừ khi là có yêu cầu, bằng không đều đưa đến cửa hàng này, Dương Liễu cũng không có hỏi thăm ý kiến của Sở Mộ, ở nàng xem ra, chỉ là một Thánh cấp Tứ Tinh sơ giai, mượn được Hắc Thị Lệnh, còn là lần đầu tiên đi vào chợ đêm, có cái cửa hàng nào muốn đi chứ.

Trên thực tế Sở Mộ cũng không rõ ràng môn đạo trong đó, liền để Dương Liễu mang theo.

- Lúc này đây, sẽ không như ba lần trước chứ.

Hai mắt đục ngầu của lão giả này nhìn Sở Mộ, phảng phất muốn nhìn thấu Sở Mộ vậy.

- Lâm lão, cũng không thể nói như vậy, có lẽ lúc này đây, Dương chấp sự mang đến một khách hàng lớn thì sao.

Tiếng cười duyên của Tống Linh truyền đến, nàng mang theo hai người, cũng đi vào trong cửa hàng Xích Tuyết, để cho sắc mặt của Dương Liễu càng thêm lo lắng.

- Nguyên lai là Tống chấp sự a, hoan nghênh.

Lão giả khẽ cười nói, thái độ kia rõ ràng khá hơn Dương Liễu một chút.

Rất sự thật, Sở Mộ thờ ơ lạnh nhạt.

- Dương chấp sự, ngươi vào trước, nếu không ngươi giao dịch trước đi.

Tống Linh cười nói.

- Ngươi giao dịch trước.

Dương Liễu đông cứng trả lời.

- A ha ha, như vậy a, ta liền không khách khí.

Tống Linh che miệng nhõng nhẽo cười không thôi:

- Hai vị, các ngươi muốn giao dịch cái gì, lấy ra cho Lâm lão nhìn xem.

- Ta giao dịch đồ vật không nhiều lắm.

Một người trong đó đi lên phía trước, một bên cười nói, bộ dáng này có vài phần đón ý nói hùa Tống Linh.

Vừa nói chuyện, hắn bắt đầu từ trong không gian giới chỉ lấy ra bảo vật.

Mấy khối khoáng thạch, vài cọng Linh Dược liền hết.

Thoạt nhìn đồ vật không nhiều, nhưng con mắt của Lâm lão lập tức sáng ngời, hiện lên một đạo tinh mang, thân hình lóe lên, dùng tốc độ mà tất cả mọi người không cách nào phân biệt, xuất hiện ở trước mặt những khoáng thạch cùng Linh Dược, tốc độ kia để cho Sở Mộ rùng mình.

Mới đầu chứng kiến lão giả này, hắn đã cảm thấy lão giả này không đơn giản, nhưng mà, nhìn không ra tu vi, một thân khí tức đều nội liễm rồi.

Hiện tại, từ lão giả này bày ra tốc độ, Sở Mộ phán đoán, đây là một cường giả Thánh cấp Cửu Tinh.

Không đơn giản a, ở trong Hắc Điện, tùy ý có thể thấy được cường giả Thánh cấp cao cấp.

Lâm lão nhanh chóng cầm lấy mấy khối khoáng thạch kia, nhìn kỹ mấy lần liền buông xuống, lại cầm vài cọng Linh Dược kiểm tra một phen, liền gật gật đầu:

- Đúng vậy, độ tinh khiết của những khoáng thạch này, đều đạt đến năm thành trở lên, trong đó một khối còn đạt đến sáu thành, mà vài cọng Linh Dược kia, thủ pháp ngắt lấy rất tốt, bảo tồn rất nguyên vẹn.

Khoáng thạch là nguyên thạch, còn cần tiến hành tinh luyện, mới có thể thành tài liệu chính thức, bởi vậy khoáng thạch chú ý độ tinh khiết.

Giống như Hắc Thiết khoáng mạch, độ tinh khiết năm thành cùng độ tinh khiết sáu thành, khác biệt là rất rõ ràng, nguyên thạch trong Hắc Thiết khoáng mạch có sức nặng đồng dạng, độ tinh khiết bất đồng, cuối cùng đề luyện ra số lượng Hắc Thiết cũng bất đồng.

Lấy mười cân nguyên thạch Hắc Thiết khoáng mạch làm thí dụ, năm thành tinh luyện ra, tương đương đạt được năm cân Hắc Thiết, sáu thành tinh luyện ra là được sáu cân Hắc Thiết.

Giá trị của Hắc Thiết khoáng mạch không cao, nhưng mà một ít khoáng thạch giá trị rất dọa người, bởi vậy độ tinh khiết nhiều một thành thiếu một thành, khác biệt rất lớn.

Nói chung, độ tinh khiết khoáng thạch đạt tới năm thành, coi như là rất tốt, đạt tới sáu thành, tương đối hiếm thấy, đạt tới bảy thành, là cực kỳ khó được, về phần tám thành chín thành, gần như tuyệt tích, mười thành, vậy không cần tinh luyện rồi.

- Mấy khối nguyên thạch cùng vài cọng Linh Dược này, tổng cộng năm viên Bạch Ngân chi tâm.

Lão giả nói ra.

- Năm viên Bạch Ngân chi tâm, hơi thấp chút, bất quá nơi này là chợ đêm, vậy cứ như thế a.

Người lấy ra khoáng thạch cùng Linh Dược thầm nói.

Cầm đồ vật đến chợ đêm bán, hơn phân nửa là lai lịch bất chính hoặc nguyên nhân gì khác, hơi có chút hương vị thủ tiêu tang vật, đã như vậy, chợ đêm bắt lấy điểm này, sẽ thích hợp giảm xuống giá thu mua.

Ví dụ như những khoáng thạch cùng Linh Dược này, lấy ra ngoài bán, giá cao nhất thậm chí có khả năng đạt tới sáu viên Bạch Ngân chi tâm, kém một viên Bạch Ngân chi tâm, khác biệt rất lớn, đương nhiên cũng có thể là kém mấy ngàn Thanh Đồng chi tâm.

Nhưng mà, như vậy sẽ có một ít phong hiểm.

Chợ đêm tồn tại, là có đạo lý riêng, có phương thức sinh tồn của nó, giá thấp mua vào giá cao bán đi, nhưng sẽ không thấp hơn hoặc vượt qua giá thị trường quá nhiều, miễn cho người khác tình nguyện mạo hiểm, cũng không muốn lấy đồ vật đi chợ đêm giao dịch.

Năm viên Bạch Ngân chi tâm, cũng coi rất cao, cho dù là cường giả Thánh cấp Bát Tinh cũng sẽ động tâm, cường giả Thánh cấp Cửu Tinh cũng sẽ không bỏ qua.

Trên mặt Tống Linh cười nhẹ nhàng.

- Ta chỉ là món khai vị.

Người lấy khoáng thạch cùng Linh Dược bán ra cười nói, cất kỹ năm viên Bạch Ngân chi tâm, giao dịch này liền hoàn thành:

- Đằng sau mới là bữa chính.

Người thứ hai Tống Linh mang đến, cũng bắt đầu từ trong không gian giới chỉ lấy ra đồ vật.

Ba khối nguyên thạch, hai gốc Linh Dược, giá trị so với người đầu tiên kém không ít, nhưng còn có.

Đón lấy, chỉ thấy người nọ lấy ra một bộ áo giáp toàn thân nâu đen ảm đạm, mặt ngoài áo giáp phảng phất như được đánh bóng, lộ ra có chút thô ráp, nhưng lại để cho người cảm thấy, sờ tới sờ lui, có lẽ xúc cảm sẽ rất không tồi.

Ngoại hình cái áo giáp này rất đặc biệt, hai vai sau lưng nhô lên, như cánh dơi nho nhỏ.

- Hắc Bức Giáp!

Thanh âm của Lâm lão mang theo vài phần kinh ngạc.

- Đúng là Hắc Bức Giáp.

Người lấy ra Hắc Bức Giáp có vài phần tự đắc.

- Dĩ nhiên là Hắc Bức Giáp, giá trị tối thiểu hơn mười viên Bạch Ngân chi tâm a.

Tống Linh cũng sợ hãi than, ngữ khí hơi có vẻ khoa trương, còn đặc nhìn Dương Liễu một cái.

Khó trách, người giao dịch trước nói hắn giao dịch chỉ là món khai vị, đằng sau mới là bữa chính.

Ba khối khoáng thạch cùng hai gốc Linh Dược cộng lại, giá trị cao nhất chỉ là hai ba viên Bạch Ngân chi tâm, nhưng giá trị của Hắc Bức Giáp này, lại hơn gấp 10 lần.

Ở trong tràng, duy chỉ có Sở Mộ không rõ giá trị của Hắc Bức Giáp, dù sao hắn là người từ ngoài đến, thời gian tiến vào Lưu Phóng Chi Địa, cộng lại vẫn chưa tới một năm, một mực vì thực lực tăng lên mà nỗ lực, căn bản không có thời gian dư thừa để hắn đi đọc sách.

*****

Lưu Phóng Chi Địa phát triển đến nay vô số năm, có hệ thống riêng của mình, cực kỳ hoàn thiện, không thua Thâm Lam Thế Giới, dù linh hồn của Sở Mộ cường đại, ngộ tính hơn người, trí nhớ cường hoành, cũng phải tốn hao đầy đủ thời gian mới có thể hiểu rõ.

Thời gian, lại là đồ vật hiện tại hắn cần có nhất.

Mặc dù như thế, từ thần sắc cùng ngữ khí của mọi người, Sở Mộ cũng nhìn ra được Hắc Bức Giáp kia không bình thường, giá trị tất nhiên rất cao, hơn nữa, bởi vì lai lịch bất chính, mới lấy đi chợ đêm bán.

- Ba khối khoáng thạch cùng hai gốc Linh Dược, ta cho ngươi hai viên Bạch Ngân chi tâm.

Lâm lão cân nhắc một chút rồi nói:

- Về phần Hắc Bức Giáp, nó là như thế nào đến, ta mặc kệ, nhưng mà giá cả ở đây, khẳng định bất đồng giá cả bên ngoài, ta cho ngươi cái giá, đồng ý liền giao dịch, không đồng ý coi như xong.

- Nói đi.

Người lấy ra Hắc Bức Giáp nói, đã sớm có tâm lý chuẩn bị.

- Hắc Bức Giáp, bốn mươi viên Bạch Ngân chi tâm.

Lâm lão nói.

- Lâm lão, cái giá tiền này không khỏi quá thấp a, phải biết rằng, Hắc Bức Giáp ở bên ngoài có thể bán 50 viên Bạch Ngân chi tâm, ngươi thoáng một hạ mười viên Bạch Ngân chi tâm, có phải quá không phúc hậu hay không.

Người giao dịch trước theo lý cố gắng.

Kém mười viên Bạch Ngân chi tâm, ai cũng không thể bỏ qua.

- Ta đã nói rồi, lai lịch của Hắc Bức Giáp này ta mặc kệ, nhưng mua nó lại qua tay bán đi, ta phải gánh chịu một ít phong hiểm.

Lâm lão nói:

- Bốn mươi viên Bạch Ngân chi tâm đã rất cao, bất quá xem ở mặt mũi của Tống chấp sự, bốn mươi hai viên Bạch Ngân chi tâm, không thể nhiều hơn nữa.

- Hắc Bức Giáp tăng thêm những khoáng thạch Linh Dược kia, tổng cộng bốn mươi lăm viên Bạch Ngân chi tâm.

Chủ nhân của Hắc Bức Giáp nói.

- Cũng được, một lần nữa cho Tống chấp sự mặt mũi, liền bốn mươi lăm viên Bạch Ngân chi tâm.

Lâm lão hơi chút cân nhắc, đáp lại nói.

Tống Linh chỉ cảm thấy rất có mặt mũi.

- Vậy thì tổng cộng là 50 viên Bạch Ngân chi tâm, so với lần trước nhiều hơn không ít.

Tống Linh vui sướng nói, chợt nhìn về phía Dương Liễu:

- Dương chấp sự, hiện tại tới phiên ngươi, không biết lúc này ngươi mang người đến, lượng giao dịch là 30 Thanh Đồng chi tâm, hay 50 Thanh Đồng chi tâm a.

Giờ khắc này, Dương Liễu rất muốn quay người rời đi, nhưng không đợi nàng có tỏ vẻ gì, Sở Mộ đi lên phía trước, đi đến trước mặt Lâm lão nói.

- Đồ vật ta muốn giao dịch có chút lớn, ở đây không bỏ xuống được.

Ngữ khí của Sở Mộ cực kỳ bình tĩnh, ở dưới mặt nạ che lấp, thanh âm của hắn càng có vài phần phiêu hốt, không giống thanh âm lúc bình thường, sẽ không để cho người nhận ra.

- Chẳng lẽ là một khối Hắc Thiết nguyên thạch lớn?

Người giao dịch đầu tiên kia nhịn không được trêu chọc, Tống Linh lập tức nhõng nhẽo cười, mà sắc mặt của Dương Liễu thì càng thêm khó coi.

Hắc Thiết nguyên thạch có thể nói là vật không có giá trị nhất trong Lưu Phóng Chi Địa, coi như lại lớn, giá trị cũng rất thấp.

Sở Mộ lại không trả lời, không nhìn đối phương, cái thái độ này làm cho đối phương có chút căm tức, phát ra cười lạnh.

- Đi theo ta.

Nhìn Sở Mộ thật sâu, Lâm lão nói ra, quay người đi đến đằng sau cửa hàng, Sở Mộ liền đuổi kịp.

Những người khác không có động, bọn họ đều biết, không có được chủ nhân mời, là không cho phép tiến về trước.

- Nói không chừng thật sự lấy ra một khối Hắc Thiết nguyên thạch lớn a.

Người vừa rồi nói chuyện, lần nữa cười nói.

- Nói không chừng độ tinh khiết rất cao thì sao.

Một người khác cũng nói, mang theo trêu chọc.

Hắc Thiết nguyên thạch độ tinh khiết lại cao, giá trị cũng đồng dạng rất thấp.

- Không biết có thể giá trị bao nhiêu khối Thanh Đồng chi tâm, nếu như là Hắc Thiết chi tâm, vậy thì...

Tống Linh nói xong, nhìn về phía Dương Liễu, sắc mặt Dương Liễu đông cứng, có chút tái nhợt, hai tay bởi vì dùng sức mà hơi trắng bệch.

Trong nháy mắt này, nàng rất muốn rút kiếm, đâm mặt Tống Linh ra mấy lỗ thủng.

...

- Ở đây, đầy đủ rộng lớn a.

Lâm lão mang Sở Mộ đi vào sân sau của cửa hàng nói.

Sở Mộ đảo qua, viện này rộng khoảng 100 mét vuông, dài vượt qua 10m, độ rộng cũng vượt qua 10m, đủ lớn rồi.

- Có thể.

Sở Mộ gật gật đầu, trực tiếp lấy ra một chiếc Phi Toa.

Đúng vậy, Phi Toa.

Lâm lão nguyên bản hai mắt đục ngầu, nửa khép nửa mở, thái độ nhàn tản, vừa nhìn thấy Sở Mộ lấy ra Phi Toa, hai mắt lập tức mở to, tinh mang như kiếm quang kích xạ ra, xuyên thủng hư không, lưu lại hai dấu vết, khí tức vô cùng cường hoành, phảng phất tựa như biển gầm núi lở từ trong cơ thể mãnh liệt mà ra.

Chợt, phảng phất nghĩ đến cái gì đó, Lâm lão liền tranh thủ thu hồi khí tức cường hoành, hơn nữa nhanh chóng nhìn Sở Mộ.

Hắn là cường giả Thánh cấp Cửu Tinh, trong nháy mắt không khống chế được tản mát ra khí tức, trực tiếp đến cấp độ Thánh cấp Cửu Tinh. Tu Luyện giả thấp hơn Thánh cấp Cửu Tinh, lại ở gần như thế, tuyệt đối sẽ không dễ chịu, chỉ là hắn nhìn thân hình Sở Mộ ổn định, tuy đeo mặt nạ thấy không rõ khuôn mặt, cũng thấy không rõ hai con ngươi, lại cho hắn một loại cảm giác, đối phương căn bản không bị khí tức của hắn ảnh hưởng.

Nói cách khác, người này hoặc là một cường giả Thánh cấp Cửu Tinh như hắn, hoặc là thiên tài trong Thánh cấp Bát Tinh, nếu không là thuộc về loại lục đại thiên tài, mới có thể ở Thánh cấp Thất Tinh, trong thời gian ngắn thừa nhận khí tức của cường giả Thánh cấp Cửu Tinh xung kích.

Có thể trực tiếp bài trừ loại thứ ba, như vậy hai loại trước bất kể là loại nào, cũng để Lâm lão phải coi trọng, từ trong tâm, hắn không dám có chút khinh thị người này.

Bất kể là thực lực người này, hay người này lấy ra Phi Toa, đều là lý do để hắn phải coi trọng.

Người như vậy, cho dù Hắc Thị Lệnh là mượn tới, cũng không phải người bình thường.

- Phi Toa của Hắc Ma phủ!

Đợi Lâm lão chứng kiến tiêu chí trên Phi Toa, toàn thân không thể ức chế được run lên, hai mắt lộ ra một tia kinh hãi.

Hắc Ma phủ, năm đại phủ thành chủ trong Lưu Phóng Chi Địa, có thể nói là một trong năm thế lực lớn cường đại nhất Lưu Phóng Chi Địa, trong phủ cường giả Thánh cấp Cửu Tinh rất nhiều, cường giả Thánh cấp cao cấp vô số, thiên tài chiếm giữ, một thế lực cường đại như vậy, thậm chí có người dám cầm Phi Toa của bọn hắn ra bán.

*****

Kỳ thật trong Hắc Điện, cũng không phải không có xuất hiện qua đồ vật của năm đại phủ thành chủ bị lấy ra giao dịch, nhưng đại đa số giá trị đều bình thường, mà loại vật như Phi Toa này, có thể nói là cực kỳ đắt đỏ, giá trị đủ để cho tuyệt đại đa số người chùn bước, lại để cho rất nhiều tiểu thế lực lực bất tòng tâm, cho dù là một ít thế lực cỡ trung, có thể có hai ba chiếc cũng đã rất tốt.

Như trong thế lực cỡ lớn, cũng sẽ không vượt qua hai mươi chiếc, mà năm đại phủ thành chủ, Phi Toa trong mỗi một phủ, cũng không quá đáng là 50 - 60 chiếc, đây là nhiều năm tích lũy xuống.

Về phần tư nhân có được Phi Toa, cũng rất ít rất ít, đại đa số là cường giả Thánh cấp Cửu Tinh tiếng tăm lừng lẫy, hoặc là Thánh cấp Bát Tinh cực kỳ thiên tài, hoặc là loại yêu nghiệt như lục đại thiên tài.

Nói ngắn lại, cá nhân có được Phi Toa, là một loại biểu tượng của thực lực cùng tài phú.

Đương nhiên, người trước mắt lấy ra Phi Toa này, nhất định không phải một trong những người kia, bởi vì chiếc Phi Toa này xuất xứ từ Hắc Ma phủ, là Phi Toa thuộc về Hắc Ma phủ, lại bị người này lấy đi chợ đêm giao dịch, rất rõ ràng, đây không phải bình thường có được, mà là giết người cướp của.

Mà có thể có được Phi Toa, người kia ở Hắc Ma phủ, tuyệt đối là cường giả Thánh cấp cao cấp, ở trong Hắc Ma phủ, địa vị không giống bình thường, bởi vậy một khi tin tức này tiết lộ ra, người này tuyệt đối sẽ lọt vào cường giả của Hắc Ma phủ đuổi giết.

Bị cường giả một phủ đuổi giết, tuyệt đối không phải hậu quả vui sướng gì.

Trong đầu chuyển qua rất nhiều rất nhiều ý niệm, đã có chút lộn xộn rồi.

Cho dù là Lâm lão, cũng tuyệt đối trêu chọc không nổi Hắc Ma phủ, ở trước mặt Hắc Ma phủ, hắn như con sâu cái kiến.

Bất quá may mắn, nơi này là chợ đêm, chợ đêm cường đại, sẽ không kém hơn Hắc Ma phủ bao nhiêu.

Huống chi, một chiếc Phi Toa a, giá trị trong đó cực kỳ khả quan, ngay cả mình cũng động tâm.

- Giá cả như thế nào?

Sở Mộ lên tiếng, cắt đứt Lâm lão suy nghĩ.

- Giá cả của Phi Toa đều rất cao, chiếc Phi Toa này xuất từ Hắc Ma phủ, từng phương diện đều không phải Phi Toa bình thường có thể so sánh, thuộc về Phi Toa tinh phẩm.

Lâm lão vốn có ý định nói Phi Toa thành Phi Toa bình thường, bởi vì Phi Toa bình thường cùng Phi Toa tinh phẩm tầm đó giá cả chênh lệch rất lớn, nhưng nghĩ lại, mình căn bản không cách nào xác định đối phương đến cùng hiểu hay không, cộng thêm cho rằng đối phương là một cường giả không kém hơn mình, lại cân nhắc đến giá trị cực lớn của Phi Toa, lo lắng đối phương không muốn giao dịch với mình, chỉ có thể ăn ngay nói thật, bất quá, hắn y nguyên phải tranh thủ thoáng một phát, tận khả năng đè thấp giá cả:

- Bất quá, chiếc Phi Toa này của các hạ, chỉ sợ lai lịch không sáng tỏ, mà Hắc Ma phủ, lại là một trong năm đại phủ thành chủ, thực lực khủng bố, giao dịch với các hạ, ta phải thừa nhận áp lực rất lớn, là sinh tử áp lực, bởi vậy giá cái Phi Toa này...

- Nói thẳng giá cả là được, mặt khác đều là hư không.

Sở Mộ đánh gãy Lâm lão, cũng không bởi vì đối phương là cường giả Thánh cấp Cửu Tinh mà cung kính, hắn là đến giao dịch.

Bị Sở Mộ đánh gãy, Lâm lão có chút tức giận, chợt ngượng ngùng cười cười, vươn ba ngón tay:

- 3000 viên Bạch Ngân chi tâm.

- Ta nên đi cửa hàng khác nhìn xem a.

Sở Mộ vung tay lên, trực tiếp thu Phi Toa lại, quay người muốn ly khai.

- Đợi một chút, các hạ, giá tiền này có thể thương lượng.

Lâm lão vội vàng ngăn Sở Mộ lại:

- Các hạ suy nghĩ giá tiền là bao nhiêu?

Nếu như có thể mua xuống chiếc Phi Toa này, lại cải biến màu sắc tiêu chí thoáng một phát bán đi, có thể kiếm lợi nhuận cực lớn, tài phú như vậy, ngay cả Thánh cấp Cửu Tinh như hắn cũng động tâm, mà cơ hội như vậy, hắn ở chỗ này kinh doanh mấy chục năm, cũng mới gặp được lần này, bỏ lỡ chỉ sợ sẽ không còn rồi.

Bởi vì như thế, Lâm lão mới biểu hiện thất thố như vậy.

- Ngươi là chủ tiệm, hẳn là do ngươi ra giá.

Sở Mộ phản kích, trên thực tế, hắn không quá rõ ràng giá thị trường của Phi Toa, những thứ này, bọn người Long Vân Không cũng không rõ ràng lắm.

Chỉ có điều Sở Mộ hiểu rõ, trong mua bán, người mua sẽ tận lực đè thấp giá cả là chuyện rất bình thường, huống chi đây là chợ đêm.

Lâm lão trầm mặc.

- Chỗ ngươi có bán Phi Toa hay không?

Sở Mộ hỏi.

- Ngươi muốn mua?

Lâm lão kinh ngạc nhìn Sở Mộ hỏi.

- Ngươi chỉ cần trả lời.

Ngữ khí của Sở Mộ lãnh đạm, thái độ này càng để cho Lâm lão cảm thấy, đây là một tồn tại không kém hơn mình, thậm chí so với mình còn cường đại hơn.

- Ta không có, bất quá có một lão hữu bán ra mấy chiếc Phi Toa.

Lâm lão hồi đáp.

- Giá cả?

Sở Mộ lần nữa hỏi thăm.

Lâm lão im lặng.

- Cũng được, ta đi hỏi một chút.

Sở Mộ nói.

- Đợi một chút.

Lâm lão vội vàng gọi Sở Mộ, hắn rất bất đắc dĩ, cảm khái kiếm tiền không dễ dàng a, nhất là gặp được loại khách nhân khó chơi này, mình lại không muốn bỏ qua giao dịch:

- Phi Toa bình thường bốn ngàn Bạch Ngân chi tâm, Phi Toa tinh phẩm, sáu ngàn Bạch Ngân chi tâm.

- Đã như vậy, chiếc Phi Toa này liền bán ngươi sáu ngàn Bạch Ngân chi tâm a.

Sở Mộ nói.

Sắc mặt của Lâm lão lập tức đại biến.

- Các hạ nói đùa, giá thị trường một chiếc Phi Toa tinh phẩm, không sai biệt lắm là 5000 Bạch Ngân chi tâm, nhưng nơi này là chợ đêm, không thể dùng giá thị trường luận.

Nói nhiều như vậy, Lâm lão dứt khoát buông ra nói:

- Như vậy, bốn ngàn, ta ra bốn ngàn thu mua.

- Bốn ngàn năm.

Sở Mộ nói.

- Bốn ngàn một.

Lâm lão lần nữa ra giá.

- Bốn ngàn năm, ngươi còn có thể lợi nhuận 500.

Ngữ khí của Sở Mộ cực kỳ kiên quyết, bằng không thì cùng lắm thì đi nhiều mấy cửa tiệm nhìn xem, đơn giản là dùng nhiều một ít thời gian mà thôi.

- Bốn ngàn năm... Bốn ngàn năm...

Lâm lão đổi tới đổi lui, cảm giác mình sắp muốn điên rồi, thoáng cái mất 500 a, đây không phải là Hắc Thiết chi tâm, không phải Thanh Đồng chi tâm, mà là Bạch Ngân chi tâm a.

500 viên Bạch Ngân chi tâm, đủ để cho rất nhiều Thánh cấp Cửu Tinh bán mạng rồi.

Chỉ là, không đáp ứng, mình một viên Bạch Ngân chi tâm cũng không có.

Tại đây, là chợ đêm của Hắc Điện, chỉ có thể giao dịch, một khi động thủ liền trái với quy củ của chủ nhân chợ đêm, đến lúc đó, kết cục sẽ rất thê thảm.

*****

- Tốt, bốn ngàn năm.

Lâm lão nghiến răng nghiến lợi nói, hai mắt đỏ hồng, bộ dáng kia giống như con thỏ bị người ép sát tường, tùy thời đều muốn cắn người vậy.

Nhìn bộ dáng của Lâm lão, Sở Mộ ngược lại cảm thấy có chút buồn cười, bất quá hắn không sợ.

Đã thỏa đàm rồi, còn lại là hoàn thành giao dịch.

Lúc này, trên mặt Lâm lão lại lộ ra thần sắc khó xử.

- Các hạ, cái kia... cái kia...

Ngữ khí của Lâm lão đứt quãng.

- Ngươi sẽ không phải là không đủ Bạch Ngân chi tâm trả tiền chứ.

Sở Mộ nói.

- Các hạ không chỉ thực lực cao thâm mạt trắc, trí tuệ càng là thường nhân khó so.

Lâm lão lấy lòng nói.

- Cái giao dịch này, sẽ không có biện pháp hoàn thành chứ.

Sở Mộ không nhúc nhích chút nào, có chút tiếc nuối nói.

- Không, có thể làm, còn có thể làm.

Lâm lão sợ Sở Mộ đổi ý, vội vàng nói:

- Các hạ không phải còn ý định mua một chiếc Phi Toa sao, lão gia hỏa kia cùng ta nhận thức mấy trăm năm, đến lúc đó có thể lấy Phi Toa của hắn trừ nợ.

- Ta muốn mua một chiếc Phi Toa bình thường, ngươi giúp ta nói giá đi.

Sở Mộ nói, đây là điều kiện.

Nguyên bản hắn ý định mua một chiếc Phi Toa tinh phẩm, đáng tiếc, giá cả trong chợ đêm cao tới sáu ngàn viên Bạch Ngân chi tâm, coi như có thể mặc cả, nhiều lắm là giảm đến 5500 viên, dùng hắn bán đi chiếc Phi Toa của Hắc Ma phủ này đạt được 4500 viên Bạch Ngân chi tâm, tăng thêm mình vốn có, còn chưa đủ.

Coi như đủ, Sở Mộ cũng chỉ có thể buông tha, bởi vì Bạch Ngân chi tâm hắn còn có những tác dụng khác.

Lui mà cầu tiến, chỉ có thể mua sắm một chiếc Phi Toa bình thường.

Nếu như không mua, tài phú tích lũy của hắn sẽ hết sức kinh người.

- Tốt.

Lâm lão rất vui sướng đáp ứng, hết cách rồi, ai kêu hắn thoáng cái cầm không ra 4500 viên Bạch Ngân chi tâm chứ.

- Các hạ, ta đoán chừng, giá cả tối đa chỉ có thể đến 3500 viên.

Lâm lão nghĩ nghĩ, lại bổ sung nói.

- 3500 viên.

Kia là tiêu chuẩn trong lòng Sở Mộ, đương nhiên nếu như có thể thấp hơn thì càng tốt:

- Lấy 3500 viên làm cơ sở. Có thể càng ít càng tốt, bộ phận giảm đi, một nửa thuộc về ngươi.

Nói cách khác, nếu như giá sau cùng nhất là 3500 viên, Lâm lão còn cần trả cho Sở Mộ một ngàn Bạch Ngân chi tâm, nhưng nếu giá cả có thể thấp đến 3400 viên, 100 viên trong kia thì có 50 viên thuộc về Lâm lão.

- Ta sẽ hết sức.

Lâm Lão vui vẻ, chợt cười khổ nói, bởi vì hắn biết rõ tính nết của lão hữu kia. Giá cả có thể nói đến 3500 viên, đoán chừng là cực hạn.

Phi Toa của Hắc Ma phủ, y nguyên ở trong không gian giới chỉ của Sở Mộ, bởi vì Lâm lão còn không có thanh toán Bạch Ngân chi tâm.

Sau khi rời viện, lại đến trong cửa hàng.

Ba người Tống Linh vẫn còn, xem ra là tính toán đợi Sở Mộ đi ra, lại hung hăng đả kích Dương Liễu rồi.

Lúc vừa muốn mở miệng nói chuyện, Tống Linh lại phát hiện trên mặt Lâm lão rất vui vẻ.

Nàng nhận thức Lâm lão cũng hai mươi mấy năm, rất ít thấy trên mặt của hắn mang theo vui vẻ, loại vui vẻ này rõ ràng là phát ra từ nội tâm, chẳng lẽ người Dương Liễu mang đến, đồ vật hắn giao dịch để cho Lâm lão hết sức hài lòng?

Dương Liễu cũng phát hiện điểm ấy, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Sở Mộ, nhưng Sở Mộ không có bất kỳ đáp lại.

- Dương chấp sự, ngươi cuối cùng mang đúng người rồi.

Ngữ khí của Lâm lão thập phần sung sướng, cười ha ha nói, đi ra phía ngoài, còn quay đầu lại mời Sở Mộ:

- Các hạ, mời đi theo ta.

Cái thái độ kia, giọng nói kia, càng để mọi người vô cùng khiếp sợ.

- Ngươi đến cùng làm cái gì?

Tống Linh nghẹn ngào hỏi, chỉ là Sở Mộ phảng phất như không có nghe thấy, không để ý chút nào, theo Lâm lão rời quán, đi ra phía ngoài.

Dương Liễu vội vàng đuổi theo.

- Ta cũng mau mau đến xem, nhị vị thì sao?

Tống Linh có chút không cam lòng nói.

- Vậy thì cùng đi xem.

Cửa hàng bán Phi Toa cách cửa hàng Xích Tuyết của Lâm lão cũng không xa, cách vài trăm mét mà thôi, rất nhanh thì đến.

- Lão quỷ, có khách tới cửa.

Lâm lão vẫn chưa đi vào điếm liền lên tiếng quát.

- Cái sinh ý gì?

Một thanh âm già nua truyền ra, đi ra một lão giả thoạt nhìn cũng rất già, thân thể còng xuống, khí tức như người bình thường.

Nhưng mà, ai cho rằng hắn là người bình thường, người đó chính là kẻ đần.

Vừa nói chuyện, ánh mắt của lão giả lưng gù này không đếm xỉa tới đảo qua bọn người Sở Mộ, cảm giác nháy mắt để cho Sở Mộ biết rõ, thực lực của lão giả lưng còng này chỉ sợ còn trên Lâm lão kia.

- Đến đến, ta nói rõ chi tiết với ngươi.

Lâm lão lôi kéo lão giả lưng còng đi vào trong cửa hàng, đồng thời quay đầu chào hỏi với Sở Mộ:

- Các hạ, trước chờ một lát.

Sở Mộ gật gật đầu.

Mọi người liền ở bên ngoài chờ đợi.

- Ngươi cùng Lâm lão giao dịch cái gì?

Dương Liễu cuối cùng vẫn kiềm nén không được hiếu kỳ trong lòng, hỏi thăm Sở Mộ.

- Không có gì.

Sở Mộ nói, không nói trước thái độ của Dương Liễu như thế nào, coi như thái độ của nàng rất tốt, Sở Mộ cũng không có khả năng nói cho nàng biết mình giao dịch Phi Toa của Hắc Ma phủ, liên lụy quá lớn.

Ở bên Sở Mộ đụng phải cái đinh, lông mi của Dương Liễu dựng lên, có chút tức giận, chợt như nghĩ tới điều gì, thần sắc lại khôi phục như thường, không mở miệng nữa.

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Một phút đồng hồ, cho mọi người cảm giác lại như một năm vậy.

- Các hạ, mời tiến đến a.

Lâm lão ngoi đầu ra, nói với Sở Mộ.

Sở Mộ tùy theo đi vào cửa hàng.

- Ta nơi này có ba chiếc Phi Toa bình thường, ngươi lựa chọn một chiếc đi.

Hai mắt đục ngầu của lão giả lưng còng nhìn chăm chú lên Sở Mộ mấy hơi, phảng phất muốn nhìn thấu hắn, vung tay lên, ba chiếc Phi Toa lập tức xuất hiện trước mặt.

Ba chiếc Phi Toa này màu sắc đều bất đồng, một chiếc màu băng lam, một chiếc màu hỏa hồng, một chiếc màu vàng sáng.

Ngoại hình ba chiếc Phi Toa, to lớn gần như, đều là hình thoi, bởi vậy mới gọi là Phi Toa, chỉ có điều ở trên chi tiết lại bất đồng.

Phía trước Phi Toa màu băng lam có hình bén nhọn lồi ra, ước chừng như cánh tay, dài nửa mét, càng cuối càng mảnh càng bén nhọn, giống như cái sừng thẳng tắp.

Phi Toa màu hỏa hồng thoạt nhìn tương đối bình thường, Phi Toa màu vàng thì rộng và dẹp, cái đuôi có chút giống đuôi cá.

- Có gì khác nhau?

Sở Mộ hỏi.

Lão giả lưng còng lại không có ý giải thích, Lâm lão liền nói đơn giản một phen, để cho Sở Mộ biết rõ chỗ bất đồng của ba chiếc Phi Toa.

- Giá cả?

Sở Mộ lại hỏi.

*****

- 3500 viên.

Vẻ mặt của Lâm lão buồn khổ, xem ra giá cả là không cách nào giảm bớt nữa, hắn không cách nào lấy được chỗ tốt càng lớn hơn.

- Ta muốn Phi Toa màu vàng, ngươi lại cho ta một ngàn Bạch Ngân chi tâm.

Sở Mộ nói.

Chợt, Sở Mộ lấy ra Phi Toa của Hắc Ma phủ, con mắt của lão giả lưng còng lập tức tỏa sáng.

Giao dịch hoàn thành.

Sở Mộ thở dài một hơi, hiện tại mình có thể lần nữa tiến về Hắc Thần Cự Kiếm rồi, bởi vì Bạch Ngân chi tâm đã đủ.

- Ha ha, các hạ, hoan nghênh lần sau trở lại.

Lâm lão tiễn Sở Mộ, cười ha ha nói, mặc dù nói giá cả không cách nào giảm xuống, nhưng lần này, hắn tối thiểu có thể kiếm được gần 500 viên Bạch Ngân chi tâm, lợi nhuận thật lớn, tự nhiên là thập phần vui vẻ.

Thái độ của Lâm lão để cho mọi người càng khó hiểu, nghi hoặc thêm nữa.

- Lâm lão, các ngươi đến cùng giao dịch bao nhiêu?

Tống Linh nhịn không được hỏi.

- So với ngươi mang đến, nhiều ra gấp 10 lần trở lên.

Lâm lão hồi đáp.

- Gấp 10 lần trở lên!

Tống Linh cùng Dương Liễu đều chấn kinh rồi.

Lượng giao dịch của bọn họ là 50 viên Bạch Ngân chi tâm, gấp 10 lần, cái kia chính là 500 viên Bạch Ngân chi tâm, gấp 10 lần trở lên, là vượt qua 500 viên Bạch Ngân chi tâm.

Nội tâm Dương Liễu khiếp sợ còn hơn Tống Linh rất nhiều, bởi vì Tống Linh không rõ ràng tu vi của Sở Mộ, Dương Liễu lại biết, đây là một Vạn Cổ tứ trọng thiên sơ kỳ, lượng giao dịch lại vượt qua 500 viên Bạch Ngân chi tâm, cái này thậm chí là rất nhiều Thánh cấp Cửu Tinh cũng không cách nào đạt tới a.

- Lâm lão, cáo từ.

Sắc mặt của Tống Linh hết sức khó coi, nhưng vẫn nói với Lâm lão một tiếng, mang theo hai người kia ly khai, sợ lưu lại chịu nhục.

Lúc này Dương Liễu cũng không có tâm tư mở miệng đả kích Tống Linh, bởi vì nàng ngoài khiếp sợ, càng có vài phần hối hận, thầm nghĩ mình không nên đối đãi người này lãnh đạm như thế, thậm chí ngay cả tên họ của đối phương cũng chưa từng hỏi thăm qua.

Tâm tư của Dương Liễu hết sức phức tạp, thần sắc càng phức tạp hơn.

- Dương chấp sự, ngươi còn có chuyện gì khác sao?

Sở Mộ hỏi.

- A... Cái gì?

Dương Liễu mờ mịt hỏi.

- Nếu như không có chuyện gì khác, ta muốn phản hồi Đồ Huyết Thành.

Sở Mộ nói.

- A, hảo hảo, ta liền đi an bài.

Dương Liễu vội vàng trả lời, cái thái độ này, cùng lúc trước hoàn toàn là kém rất lớn.

Đi ra Hắc Điện, cưỡi Giác Mã xa, nhanh chóng ly khai Hắc Điện.

Trên đường đi, Dương Liễu nhiều lần há miệng, muốn nói lại thôi, Sở Mộ biết đối phương muốn nói chuyện, nhưng không để ý đến, bởi vì hắn cảm thấy không có tất yếu.

- Bất quá là một Thánh cấp Tứ Tinh sơ giai, đoán chừng là người khác để cho hắn đến thủ tiêu tang vật.

Ý niệm trong đầu chuyển động, cuối cùng toát ra ý nghĩ này, cả người Dương Liễu cũng trầm tĩnh lại, không hề có ý định mở miệng nữa.

Một đường đi về phía trước, không nói qua bất luận một câu nào, thẳng đến chỗ mục đích, Dương Liễu dẫn đầu ngự không bay lên, chỉ thấy mặt đất phái trên nứt ra, lộ ra một cánh cửa.

Dương Liễu trước xuyên qua lối ra, đón lấy, tựu là Sở Mộ.

Rốt cục, lại lần nữa về tới trên mặt đất, Dương Liễu lấy ra Phi Toa, hai người cưỡi đi vào, khởi động, phi tốc hướng Đồ Huyết Thành phương hướng bay đi.

Vài ngày sau, đi vào Đồ Huyết Thành bên ngoài, rơi xuống Phi Toa, Giác Mã xa đã đến như thế hậu, nhìn ra được, chợ đêm tin tức, thập phần linh thông.

Bất quá lúc này đây, Sở Mộ lại không có sẽ cùng Dương Liễu cưỡi Giác Mã xa, bởi vì hắn mục đích của chuyến này, đã đã xong, không cần phải lại ở chung xuống dưới.

Dương Liễu cũng vui vẻ được như thế.

Chỉ chớp mắt, hành trình chợ đêm cùng Dương Liễu đã bị Sở Mộ không hề để tâm.

- Ta phải đi Bạch Ngân Thành bán Linh Dược, hay đi Hắc Thần Cự Kiếm?

Sở Mộ đi vào Đồ Huyết Thành, suy nghĩ.

- Đã qua hơn mười ngày, có lẽ đám người Long Vân Không đã có tin tức, ta trước trả Hắc Thị Lệnh lại cho Từ Thanh Nhã, lại nhìn tình huống cụ thể.

Sở Mộ làm ra quyết định, bước chân nhanh hơn.

Nhân khẩu ở trong Đồ Huyết Thành rất đông, Sở Mộ đi vào cửa thành, theo dòng người đi về phía trước.

- Công tử, ngươi trở lại rồi.

Thanh âm vang lên, Lâm Bích Nhược từ một bên bước đến, cung kính đứng ở bên người Sở Mộ.

Sở Mộ không khỏi im lặng, nguyên bản hắn định không hề để ý tới thị nữ Lâm Bích Nhược này nữa, cho nên trở lại Đồ Huyết Thành liền không có tính toán tới nàng, không nghĩ tới, nàng vậy mà tự mình tìm tới.

- Sao ngươi biết ta trở về.

Sở Mộ hỏi.

- Là Lưu Vân Kiếm Quân nói cho ta biết.

Lâm Bích Nhược cung kính trả lời.

Nguyên lai Lâm Bích Nhược thường xuyên đi trang viên của Long Vân Không, muốn nhìn một chút Sở Mộ phải chăng trở lại chưa, đoạn thời gian trước gặp Long Vân Không liền hỏi thăm, Long Vân Không biết Lâm Bích Nhược là thị nữ của Sở Mộ, nên không có giấu diếm, về sau Lâm Bích Nhược thường xuyên ra bên ngoài đi đi lại lại, nhìn xem có thể gặp Sở Mộ hay không.

Liên tục nhiều lần, rốt cục để nàng đụng phải.

Biết được chuyện đã trải qua, Sở Mộ càng im lặng.

Lâm Bích Nhược này, cái thị nữ này thật đúng là...

Hắn cũng không biết phải hình dung như thế nào mới tốt.

Được rồi, có lẽ ở Lưu Phóng Chi Địa, có một thị nữ ngốc núc ních như vậy làm bạn, cũng không phải một chuyện xấu.

- Công tử, Lưu Vân Kiếm Quân bảo ta chuyển cáo ngươi, hắn phải đi ra ngoài có chuyện, qua một đoạn thời gian ngắn mới có thể trở lại, đến lúc đó, hắn sẽ đến tìm công tử.

Lâm Bích Nhược nói.

Sở Mộ gật gật đầu.

- Ta muốn đi Bạch Ngân Thành một chuyến, ngươi là ở tại chỗ này, hay là...

Sở Mộ lời còn chưa nói hết, Lâm Bích Nhược liền trực tiếp trả lời:

- Công tử đi nơi nào, ta liền đi nơi đó.

- Tốt.

Lần này Sở Mộ không có cự tuyệt:

- Bất quá ngươi về Lâm gia trước, ta còn phải đi làm một việc, xong xuôi lại đi Lâm gia tìm ngươi.

- Vâng, công tử.

Lâm Bích Nhược cực kỳ nhu thuận đáp ứng.

Sự tình Sở Mộ muốn xử lý, là trả Hắc Thị Lệnh lại cho Từ Thanh Nhã. Bởi vậy hắn đi đến Đồ Huyết Phủ.

Đồ Huyết Phủ không phải dễ dàng có thể tiến vào như vậy, cho nên Sở Mộ bị ngăn cản.

- Hai vị, ta có việc tìm Từ Thanh Nhã, mời thông báo một tiếng.

Sở Mộ nói với hộ vệ trấn thủ ở cửa ra vào của Đồ Huyết Phủ.

- Đây không phải địa phương ngươi nên đến.

Một hộ vệ trong đó lạnh lùng hỏi.

- Lập tức rời đi. Nếu không, coi như là xâm lấn.

Một hộ vệ khác cũng lạnh lùng nói, còn mang theo một tia sát khí.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2308)