← Ch.1745 | Ch.1747 → |
Bất quá lực lượng bí pháp Kiếm thần hàng lâm lần nữa tiêu hao không còn. Một thân kiếm nguyên cũng gần như khô kiệt. Lưc lượng khí lực tiêu hao ngoài chín thành, lực lượng thần hồn còn chưa tới một thành. Nói ngắn gọn, hiện tại một thân lực lượng của hắn hạ thấp trên phạm vi lớn, coi như biết rõ Lâm Từ Kỳ đào tẩu hắn cũng không có đuổi theo. Quan trọng hơn là khôi phục các loại lực lượng rồi nói sau.
Lâm Tử Kỳ đang dùng toàn lực chạy trốn bỗng nhiên biến sắc, trong nháy mắt này hắn cảm thấy trái tim mình đau đớn, giống như bị kiếm khí vô hình xuyên qua.
- Phụ thân...
Hắn dừng lại, quay đầu nhìn về phía sau, sắc mặt đại biến, hai mắt tràn ngập vẻ khiếp sợ và sợ hãi, hung hăng lắc đầu, dường như đang tự an ủi mình.
- Không, sẽ không, phụ thân thực lực cường đại như vậy, coi như không có cách nào chém giết Sở Mộ thì cũng không thể nào bị giết chết được. Sẽ không, tuyệt đối không...
bất tri bất giác hai hốc mắt hắn tràn ngập nước mắt, Lâm Tử Kỳ lại xoay người, phóng về phía tòa Yêu sào trước đó.
Hắn muốn đi tới Yêu sào chờ phụ thân hắn tới.
Bất an giống như là ác ma gặm nhấm tâm linh hắn, cảm giác sợ hãi đánh úp toàn bộ thân thể.
...
- Còn có hơn bốn ngày, mau chóng tăng tu vi lên vậy.
Sở Mộ đứng dậy.
Sau vài thời thần, dưới sự trợ giúp của đan dược, một thân tu vi kiếm nguyen rốt cuộc cũng khôi phục, lực lượng khí lực tự nhiên cũng khôi phục. Duy chỉ có lực lượng thần hồn là khôi phục non nửa, bất quá cũng không cản trở hắn chiến đấu nữa.
Trong mấy thời thần này cũng không có hung yêu xuất hiện, cũng làm cho Sở Mộ có thể yên bình khôi phục thực lực.
Sau khi lĩnh ngộ được tinh túy của cảnh giới trong lòng có kiếm là tâm kiếm như một, coi như không sử dụng thì cảm giác của Sở Mộ cũng được tăng lên không ít.
Thi thể Lâm Trấn Thông ở một bên, hai mắt u ám, lờ mờ có thể nhìn thấy vẻ không cam lòng và hối hận tràn ngập trong đó.
Kiếm của hắn là kinh kiếm, giá trị rất lớn, Sở Mộ thu lại, lại thu giới chỉ không gian, đoán chừng bên trong cũng có không ít tài phú, dù sao cũng là nhị điện chủ Tà Long điện, bản thân lại là một Kiếm Thánh Ám Tinh cấp a.
Hơi kiểm tra một phen, Sở Mộ kinh hỉ phát hiện ra một thứ.
Trừ không ít Tội dân chi tâm ra, những vật khác Sở Mộ cũng không thèm để ý. Thứ chính thức khiến cho hắn kinh hỉ là tinh hoa thiên địa, là một đám Thủy chi tinh phách.
Đệ nhị trọng của bí pháp Kiếm thần hàng lâm cầng ngũ hành tinh hoa và ba loại tinh hoa Phong, Lôi, Băng, tổng cộng có tám loại. Trước mắt Sở Mộ đã có Mộc chi tinh hoa, Kim chi tinh hoa, Lôi chi tinh hoa và Thủy chi tinh hoa.
Bốn loại, chỉ cần bốn loại nữa, đệ nhị trọng của bí pháp Kiếm thần hàng lâm sẽ ở trong tầm tay hắn.
- Xem ra ta cũng phải chú ý các loại tinh hoa thiên địa trong Lưu Phóng chi địa một chút.
Sở Mộ thầm nghĩ, chân bước ra, tiếp tục đi tìm Bí cảnh hung yêu để chém giết.
- Kiếm pháp, trước tiên ta cần luyện tập mấy môn kiếm pháp.
Một mặt chạy đi, một mặt Sở Mộ thầm nghĩ.
Trước đó hắn căn bản sẽ không có loại suy nghĩ này, bởi vì so với mấy chiêu kiếm thức hắn tự nghĩ ra mà nói, uy lực của những kiếm pháp kia đều không thể so sánh với những kiếm thức kia, kém rất lớn.
Hiện tại vì mau chóng để cho Tâm kiếm như một dung nhập vào trong những kiếm thức tự nghĩ ra, Sở Mộ không thể không đi tu luyện những kiếm pháp này.
Nói đơn giản, hiện tại Tâm kiếm như một chỉ có thể dung nhập vào trong kiếm pháp cơ sở, dù sao đẳng cấp của kiếm pháp cơ sở thấp nhất, uy lực yếu nhất. Hơn nữa Sở Mộ dùng hơn trăm năm chìm đắm trong kiếm pháp cơ sở, dùng thiên phú kiếm pháp và ngộ tính của hắn, không biết đã luyện tập kiếm pháp cơ sở bao nhiêu lần, đã sớm xâm nhập vào sâu trong linh hồn, sâu tận xương tủy, là bản năng.
Trái lại, Xuyên Vân kiếm thức và những kiếm thức khác, uy lực không biết hơn kiếm pháp cơ sở bao nhiêu lần, đẳng cấp cũng hơn xa kiếm pháp cơ sở. Nói ngắn gọn, kiếm thức tự nghĩ ra so với kiếm pháp cơ sở chẳng khác nào so sánh giữa một thứ vị trí cực cao và một thứ vị trí cực thấp, trong đó không chỉ có cách biệt vài đẳng cấp đơn giản.
Nếu như Sở Mộ muốn đem tâm kiếm như một dung nhập vào trong kiếm thức, độ khó rất lớn. Nhưng nếu như mượn nhờ những kiếm pháp khác làm cầu nối, từng bước một tăng lên, cuối cùng lại dung nhập vào trong kiếm thức tự nghĩ ra, độ khó tối thiểu cũng hạ thấp đi một nửa.
Đây là một loại tưởng tượng, là kết quả suy diễn của Sở Mộ.
- Có thể thực hiện được.
Sau khi suy diễn, hắn khẳng định.
Chỉ là tu luyện kiếm pháp gì còn phải lựa chọn một phen, không thể tu luyện lung tung.
Kiếm pháp thường thường đều dựa trên lực lượng thiên địa làm cơ sở sáng tạo ra. Nhưng mà bây giờ Sở Mộ lại bỏ qua lực lượng thiên địa, dùng chân ý ngự kiếm. Cho nên lúc này lựa chọn kiếm pháp, tốt nhất là kiếm pháp phù hợp với mấy loại chân ý mà hắn nắm giữ là tốt nhất.
Cái gọi là phù hợp là chỉ loại kiếm pháp Sở Mộ có thể sửa chữa, loại bỏ lực lượng thiên địa bên trong, thay đổi thành Chân ý.
- Thứ chi chân ý, Trảm chi chân ý, Chấn chi chân ý... Lựa chọn kiếm pháp thì phải dùng Thứ, Trảm, Chấn... làm chủ.
Một mặt tiến lên, một mặt vận động đại não suy nghĩ, tìm kiếm kiếm pháp phù hợp.
Kiếm pháp trong trí nhớ của Sở Mộ có rất nhiều loại, rất nhiều môn. Có thể nói số lượng kiếm pháp trong trí nhớ không ai có thể so với hắn được. Muốn trong vô số kiếm pháp tìm ra mấy môn tương đối chuẩn xác, độ khó rất lớn.
May mắn mà Sở Mộ có thể tâm phân nhị dụng, mới có thể vừa tiến lên vừa tìm kiếm hung yêu.
Phát hiện một đám hung yêu, Sở Mộ không cần tập trung tinh thần, chỉ cần xuất kiếm là có thể chém giết được. Một nửa tâm tư khác thì vẫn đang tìm kiếm môn kiếm pháp phù hợp.
Xem xét từng môn kiếm pháp một, chỉ liếc mắt nhìn Sở Mộ đã biết rõ nội tinh túy bên tron, dù sao lấy cảnh giới kiếm pháp của hắn hiện tại, trừ phi là kiếm pháp cấp truyền thừa, nếu là kiếm pháp dưới cấp bậc truyền thừa, liếc mắt là hắn có thể nhìn thấu.
Kiếm pháp truyền thừa tầm thường cũng chỉ phí một chút thời gian của hắn mà thôi.
Một ngày sau, Sở Mộ thành công xác định một môn kiếm pháp mà hắn muốn tu luyện. Môn kiếm pháp này gọi là Lưu tinh thập tam kích. Nếu như dùng đẳng cấp kiếm pháp của Lưu Phóng chi địa mà phân chia, đây hẳn là kiếm pháp nhị lưu.
*****
Lưu Tinh thập tam kích, tổng cộng có mười ba kiếm, tốc độ của kiếm sau so với kiếm trước còn nhanh hơn. Kỹ xảo vận kiếm của nó là đâm, từng kiếm đâm ra giống như là lưu tinh xẹt qua không trung.
Kiếm pháp như vậy vừa đơn giản lại vừa trực tiếp, lại càng dễ để cho Sở Mộ đem lực lượng pháp tắc bên trong sử thành chân ý.
Sau khi chọn được một môn, Sở Mộ tạm thời bỏ qua ý định tìm kiếm loại thứ hai. Ngược lại hắn còn tìm hiểu Lưu tinh thập tam kiếm, phân tích, lại mô phỏng, sửa chữa.
Sau khi hơi có chút thành quả, lại xuất kiếm thử, dùng để thực chiến.
Sửa chữa kiếm pháp cũng không phải là quá trình đơn giản gì, cho dù là cảnh giới kiếm pháp của Sở Mộ cao siêu vô cùng, nhưng mà cũng phải trả một chút thời gian và tinh lực.
Thời gian trôi qua, cách lúc Hắc Thần bí cảnh đóng cửa chỉ còn lại thời gian một ngày. Thân thể của Sở Mộ di chuyển giữa hơn chục đầu Ngân giác hung yêu.
Liệt Hoàng Linh Kiếm trong tay, Sở Mộ xuất kiếm, giống như lưu tinh xẹt qua phía chân trời, rơi xuống phía dưới.
Trải qua hai ngày phân tích và sửa chữa, Sở Mộ rốt cuộc cũng thành công đem chân ý dung nhập vào trong đó, thay thế lực lượng pháp tắc.
Kiếm chi chân ý và Thứ chi chân ý, Lưu Tinh thập tam kích so với trước đó có khác biệt rất nhỏ, càng lợi hại hơn.
Một kiếm, hai kiếm, ba kiếm.
Ba đạo kiếm quang như lưu tinh lập tức xuyên thủng ba đầu Ngân giác hung yêu, đánh nát tâm hạch, hấp thu lực lượng tâm hạch.
Trong mười ba kiếm của Lưu Tinh thập tam kích, tốc độ của kiếm đầu tiên là yếu nhất, kiếm thức hai hơi tăng lên. Cứ như vậy suy ra, tốc độ của kiếm thứ mười ba gấp đôi tốc độ của kiếm đầu tiên, uy lực ẩn chứa trong đó cũng gấp đôi kiếm đầu tiên. Dưới kết hợp, uy lực trọn vẹn so với kiếm thứ nhất nhiều hơn gấp ba.
Đương nhiên kiếm đầu tiên dễ nắm giữ nhất, uy lực của kiếm thứ mười ba mạnh nhất cho nên cũng khó nắm giữ nhất.
Tay run lên, từng đạo kiếm quang hóa thành lưu tinh, đánh nát không trung.
Thân thể giống như làn khói nhẹ, công kích của Ngân giác hung yêu căn bản không thể làm gì được Sở Mộ.
Đánh xong một trận với Lâm Trấn Thông, tuy rằng tu vi không có tăng lên gì, lực lượng tuyệt đối cũng không có ra tăng, nhưng mà phương thức chiến đấu càng thêm phong phú, kỹ xảo chiến đấu càng thêm tinh xảo. Nếu không chiến đấu với hơn mười đầu Ngân giác hung yêu sẽ không dễ dàng như vậy.
Không bao lâu sau hơn mười đầu Ngân Giác hung yêu đều chết dưới kiếm của Sở Mộ, đều chết dưới Lưu tinh thập tam kiếm.
Tâm hạch chi lực cuồn cuộn tiến vào trong cơ thể, làm cho kiếm nguyên trong cơ thể Sở Mộ lần nữa lớn mạnh hơn một tia, cách Vạn Cổ cảnh bát trọng thiên trung kỳ gần thêm một bước.
- Không biết có thể đạt tới Vạn Cổ cảnh bát trọng thiên trung kỳ trước khi Hắc Thần bí cảnh đóng cửa hay không?
Sở Mộ thầm nghĩ.
Tu vi càng cao càng khó có thể tăng lên. Đến bước này, Đồng giác hung yêu căn bản không có bao nhiêu hiệu quả, tâm hạch chi lực của Thiết giác hung yêu ngay cả làm kiếm nguyên khôi phục cũng không có bao nhiêu tác dụng. Duy chỉ có tâm hạch chi lực của Ngân giác hung yêu mới có thể có được hiệu quả rõ ràng.
Chỉ là Ngân giác hung yêu ở trong đám bí cảnh hung yêu là tồn tại đẳng cấp cao, số lượng còn xa không bằng Thiết giác hung yêu, cũng rất thưa thớt hơn Đồng giác hung yêu.
Thời gian không nhiều lắm, chỉ còn lại không tới một ngày, Sở Mộ nhanh chóng bước chân, tìm kiếm Ngân Giác hung yêu.
Không biết có phải vì vận khí hay không, từ tòa Yêu sào trước đó hắn gặp phải ra cũng không có nhìn thấy tòa thứ hai. Nếu không tiến vào trong yêu Sào, tối thiểu cũng có mấy chục đầu Ngân giác hung yêu, đủ để đem tu vi của hắn đẩy lên Vạn Cổ cảnh bát trọng thiên trung kỳ. Sau khi triệt để đem tu vi hóa thành thực lực, thực lực của hắn càng cường đại hơn, vượt qua Kiếm Thánh Ám Tinh cấp.
Không có tìm được Yêu sào, cũng không có tìm được Lâm Tử Kỳ.
Một mặt tìm kiếm Ngân giác hung yêu, một mặt lại suy nghĩ Lưu tinh thập tam kích.
Kỹ xảo vận kiếm của Lưu tinh thập tam kích không có phức tạp, chỉ là đâm, rất dễ nhập môn. Nhưng mà bởi vì quá thuần túy, nhập môn dễ dàng nên nắm giữ tinh túy lại khó. Chỉ là đói với Sở Mộ mà nói, chuyện này lại không coi vào đâu.
Mấy lần chiến đầu, hắn đã nắm giữ tinh túy của Lưu Tinh thập tam kích, bắt đầu thử đem tâm kiếm như một dung nhập vào bên trong.
- Có phải Sở huynh hay không?
Một đạo thanh âm vang lên, Sở Mộ quay đầu nhìn lại. Phía sau có một đạo thân ảnh màu đen đang nhanh chóng tới gần.
- Hóa ra là Triệu huynh, chuyến đi bí cảnh này tu vi của Triệu huynh tăng tiến rất lớn nha.
Lúc Triệu Vô Cực tiến vào trong Hắc Thần bí cảnh, tu vi là Vạn Cổ cảnh thất trọng thiên đỉnh phong, hiện tại đạt tới Vạn Cổ cảnh bát trọng thiên đỉnh phong. Nhìn khí tức chấn động của hắn ta có lẽ là mới tiến vào Vạn Cổ cảnh bát trọng thiên đỉnh phong.
Lúc trước hắn còn là Vạn Cổ cảnh bát trọng thiên đỉnh phong, một thân thực lực đủ để so sánh với cường giả Thánh cấp cửu tinh cao giai tầm thường. Hiện tại tu vi đạt tới Vạn Cổ cảnh bát trọng thiên đỉnh phong, thực lực chân chính nhảy vọt, đoán chừng sẽ không kém hơn Kiếm Thánh Ám Tinh cấp, thậm chí đủ để so sánh với cường giả như là Lâm Trấn Thông.
Nói cách khác, thiên tài yêu nghiệt gần với thất đại tinh thần như Triệu Vô Cực có thể trở thành cường giả Minh Nguyệt cấp.
- Tu vi của Sở huynh tăng lên còn lớn hơn ta a.
Triệu Vô Cực cười nói.
Lúc Sở Mộ tiến vào đây là Vạn Cổ cảnh thất trọng thiên sơ kỳ, nhưng hôm nay lại đạt tới Vạn Cổ cảnh bát trọng thiên sơ kỳ, gần tới trung kỳ.
Lúc mới nhìn thấy Sở Mộ, trong mắt Triệu Vô Cực hiện lên chiến ý. Nhưng mà sau khi nhìn rõ tu vi của Sở Mộ, chiến ý lập tức thu lại, biến mất.
Vòng xoáy màu đen cực lớn giống như một lỗ thủng xuất hiện trên bầu trời, đang xoay tròn, ẩn chứa lực lượng hủy diệt khủng bố.
Đây chính là cửa vào Hắc Thần bí cảnh.
Hiện tại đã không cần người trấn thủ. Bởi vì thời gian trôi qua sẽ không ai có thể tiến vào. Cho dù là Thất vương có muốn tiến vào cũng sẽ lập tức bí khí tức hủy diệt cực hạn này trùng kích mà vẫn lạc.
Phía dưới có rất nhiều người tụ tập, người của ngũ đại phủ thành chủ. Người của thế lực lớn gần với ngũ đại phủ thành chủ, tất cả đều đang đợi.
Thời gian một tháng đối với bất luận một Thánh cấp nào mà nói đều không coi vào đâu, rất ngắn.
Ngô Ngọc Tử ngẩng đầu nhìn vào vòng xoáy màu đen, thấp giọng, dùng thanh âm mà chỉ mình mới có thể nghe được nói.
← Ch. 1745 | Ch. 1747 → |